Quân Khương Lâm đoán không sai, Khúc Vô Tình quả nhiên là lập tức có phản ứng, hơn nữa còn áp dụng tuyệt chiêu chính xác nhất, thích hợp nhất trong tình huống như vậy! Quân Khương Lâm đắc thủ xong, liền triệt thoái về phía sau với tốc độ nhanh nhất, những mới vừa lui lại không tới hai trượng, cả người trong nháy mắt đã bị đao mang bao lấy, cảm giác như cơ thể muốn bị chém nát ra! Hết cách phải lắc mình một cái, trực tiếp chui vào Hồng Quân tháp... Ngươi cứ ngưu đi! Ca có đồ để gian lận! Ngươi có sao?...
Đao quang tung hoành, chia cắt thiên địa, thậm chí là những tầng băng khối đá ở cách xa hơn mười trượng cũng bị xới tung lên, trong lúc nhất thời, lấy thân thể Lưu Thu làm trung tâm, phạm vi chừng mười trượng xuất hiện một loại hãi hùng như trời sụp đất nứt!
Bụi tuyết, vụn băng, mảnh đá nhỏ nhỏ tốc lên cao, giống như suối phun xông thẳng lên giữa không trung. Cả vùng đất lưu đầy những vết đao sâu không thấy đáy! Cơ hồ cứ cách một khoảng cỡ đầu ngón tay thì sẽ có ba vết! Có thể thấy được công kích dày đặc cỡ nào!
Nhưng Khúc Vô Tình cũng phải thất vọng, uể oải như đưa đám mà thôi! Bởi vì một chiêu này của hắn sau khi phát ra, uy lực vừa mới bạo khai, liền nhìn thấy Quân Khương Lâm bình yên vô sự trở lại bên cạnh Mai Tuyết Yên, vẻ mặt nhu tình thân mật cùng với Mai Tuyết Yên nói thứ gì đó... Té ra một chiêu này của lão tử hoàn toàn là đánh vào không khí!
Một chiêu này được hắn toàn lực phát động trong lúc cấp thiết, căn bản là không thu trở lại được, cuối cùng tạo ra một một tràng động tĩnh kinh thiên động địa nhưng cũng chỉ giống như khỉ làm xiếc mà thôi, cả cái rắm cũng không có đạt được... Loại cảm giác chán ghét này khiến cho Khúc Vô Tình suýt nữa hộc máu!
Hơn nữa người mà mình muốn bảo vệ hiện tại lại đang nhăn mày méo mặt mà ôm hạ bộ lăn lộn trên mặt đất. Mỗi khi lăn một lần thì lại lưu lại trên mặt tuyết một vết máu bắt mắt, trong đó còn có chút màu sắc giống như lòng đỏ trứng của trứng chim bị đánh ná...t Lưu Thu kêu lên những tiếng bi thảm kinh thiên động địa, thanh âm phát ra từ trong cổ họng đã không còn giống tiếng người!
Đám người Đỗ Tuyệt nhìn nhau ngạc nhiên! Lưu Thu mặc dù cũng đạt tới cảnh giới Tôn giả như bọn họ, tu vi tất nhiên kinh người. Nhưng lúc trước đã bị Mai tôn giả với thực lực Tôn giả cấp thứ ba toàn lực phản kích, người bị thương nặng. Trong lúc điều tức lại bị Quân Khương Lâm đánh lén, chỗ yếu hại là hạ thể bị tổn thương nghiêm trọng, lấy thương thế này mà nói, tuyệt đối khó có đường sinh cơ!
Điều này cũng tạm coi như xong, hoặc là mạng của Lưu Thu rất dai cũng không chừng. Điều chân chính làm cho năm vị Tôn giả kinh ngạc chính là, thế nào cũng nghĩ không ra dưới sự bảo vệ toàn lực của một vị Tôn giả, một tiểu tử hậu bối như Quân Khương Lâm cư nhiên lại có thể thành công tập kích một vị Tôn giả khác! Tuy rằng trước mắt thực lực của Lưu Thu đại giảm, cũng không có chút lực để phản kháng; Nhưng Quân Khương Lâm có thể thành công đột phá bảo vệ của Tàn Đao Tôn giả Khúc Vô Tình, đánh trọng thương Lưu Manh Tôn giả Lưu Thu, sau đó lại còn toàn thân trở lui, thậm chí không có một chút dấu hiệu chật vậ...t
Chiến tích như thế này, bốn người vừa ở một bên xem cuộc chiến, vừa tự xem xét thì thấy mình đúng là làm không được!
Điều này làm cho bốn người cảm nhận được một nổi khiếp sợ!
Ánh mắt hướng về phía Quân Khương Lâm lại càng tràn đầy kiêng kị và sát ý!
Người này tuyệt đối không thể lưu, tuyệt đối không thể để cho tiểu tử này sống ở trên đời!
Chỉ sợ hắn sống lâu một ngày, liền là nguy hiểm một ngày!
Nếu như không sớm trừ đi, để cho hắn có thời gian, bọn ta chẳng phải sẽ trở thành cá thịt mặc cho hắn chém sao!
Thậm chí cũng không cần đợi cho hắn phát triển đầy đủ, coi như là hiện tại đi, hắn cũng đã có bản lĩnh để trở thành đại họa tâm phúc!
Dù sao sư phụ hắn đã có chín vị thánh giả đi đối phó, cho nên tuyệt đối không có gì đáng ngại, lúc này mà giết hắn cũng không có gì... Vừa nghĩ tới đây, sát cơ trong lòng năm người lại càng tăng mạnh!
Mai Tuyết Yên lẳng lặng quan sát biến hóa tại trận, trong lòng đang tự phân tích tình thế ngày trước một cách tinh vi thấu triệt, thần thức nhạy bén khóa chặt năm vị Tôn giả ở đối diện, nếu bọn họ dám can đảm vọng động, Mai Tuyết Yên tùy thời đều chuẩn bị ra tay đón đỡ!
Mắt thấy đám người Đỗ Tuyệt để lộ sát khí nồng đậm trong mắt, thần sắc của Quân Khương Lâm vẫn bất động, nhưng trong lòng cũng có sát ý ngập trời! Tam đại Thánh Địa cho dù điên cuồng hơn nữa, cũng sẽ không chỉ đến có sáu người trước mắt!
Thực lực của sáu vị Tôn giả này không thể nghi ngờ là rất cường đại, nhưng nếu bảo là muốn đối phó với năm trăm thú vương cùng với hai nghìn phi cầm Huyền thú, vẫn chỉ là rơi vào đầm rồng hang hổ mà thôi, thực lực còn chưa đủ để đối phó! Có lẽ sáu người này đều tự dẫn đầu một đội đi tới.
Mà lúc này bọn họ đơn độc xuất hiện ở nơi này, không có gì hơn mà chính là để thị uy, khiến cho bên mình kinh sợ!. Truyện Full
Chỉ là... Hiện tại còn có năm mà thôi!
Có thể hay không... Quân Khương Lâm đột nhiên nảy sinh một loại ý niệm điên cuồng cực độ: Có thể hay không đem sáu vị Tôn giả này toàn bộ đánh chết ở chỗ này, nếu có thể thành công, chính là chuyện vô cùng tốt!
Trong con mắt bọn họ có sát cơ vô tận, hiển nhiên là không muốn để cho ta sống, chẳng lẽ ta còn mong muốn bọn họ được sống lâu sao?
Thân hình Quân Khương Lâm vẫn bất động, khuôn mặt bình tĩnh như thường, nhưng loại ý nghĩ này một khi đã nảy sinh trong lòng, thì liền giống như cỏ dại nơi đồng hoang gặp được phân bón, càng ngày càng phát triển, điên cuồng sinh sôi!
Tin tưởng rằng chỉ cần giải quyết sáu người cầm đầu này, như vậy không quản Tam đại Thánh Địa lần này còn đưa tới bao nhiêu người, thì cũng chỉ giống như cọp không nanh vuốt mà thôi, hành động tại Phong Tuyết Ngân Thành lần này nhất định sẽ được giải quyết tốt đẹp!
"Quân Khương Lâm, ngươi còn nhỏ tuổi, tại sao lại ngoan độc như thế, thủ đoạn lại độc ác hèn hạ như thế!"
Nhìn Lưu Thu ôm đũng quần lăn qua lăn lại trên mặt đất, phát ra tiếng gào thét thống khổ, năm người Đỗ Tuyệt đều tràn ngập sự phẫn nộ không thể áp chế được. Nhất là Khúc Vô Tình, nếu không phải là e ngại Mai tôn giả đang nhìn chằm chằm ở một bên, hắn đã sớm vọt lên gây phiền toái cho Quân đại thiếu gia rồi! Ngay cả Lưu Thu có nhân phẩm thấp kém thế nào đi nữa, nhưng hắn chung quy cũng là một người ở trong nhóm người của mình! Mọi người cũng đều biết đối với nam nhân mà bị hủy đi cái bộ vị kia thì chính là đả kích tàn khốc nhất, khó mà chịu nổi nhất!
Lưu Thu cho dù là sinh mệnh dẻo dai, may mắn còn sống, thì cũng chỉ làm cho đại lục tăng thêm một vị thái giám có cấp bậc Tôn giả, một cái trò cười cho thiên hạ mà thôi!
Hoa Phong Vẫn phiêu dật đi tới trước mặt Lưu Thu, ra tay như điện, đem cổ tay Lưu Thu cầm lấy, vận kình kiểm tra kinh mạch, sắc mặt đột nhiên đại biến! Khúc Vô Tình tối sầm mặt mày, âm trầm hỏi:
"Hoa huynh, tình huống trước mắt của Lưu Thu như thế nào?"
"Thương thế rất nặng, xương ngực tổng cộng bị gãy bảy cái, coi như là bị Mai tôn giả gây thương tích, tiếp đó là từ phần vai xuống tới bắp đùi, xương cốt bị gãy hơn hai mươi chỗ, chắc là do mấy chưởng liên tiếp của Mai tôn giả gây ra, cuối cùng Mai tôn giả hạ thủ lưu tình, chưa hạ sát thủ... Bất quá.."
"Bất quá thứ gì?"
"Hạ thể bị thương cực kỳ nặng, kình lực trực tiếp xuyên qua ngũ tạng, đan điền bạo liệt, lục phủ ngũ tạng đều bị dập nát! Điều này cũng coi như xong, lúc trước ta còn kinh ngạc vì sao Lưu Thu bị thương chỗ yếu hại, tại sao còn có thể giữ mạng không chết, nguyên lai... Kinh mạch toàn thân của hắn đã bị phá thành mảnh nhỏ, rồi lại được lấp đầy với một lượng sinh cơ, trong vòng mấy ngày nhất định là không chết, đợi đến khi toàn bộ sinh cơ hao hết thì mới có thể chết được, nhưng giờ khắc này sinh cơ chưa tận, cũng chỉ có thể tiếp tục thừa thụ vô tận thống khổ, căn bản là không có ích lợi gì..."
Hoa Phong Vẫn xoay người lại, mắt trợn lên như muốn nứt ra
"Quân Khương Lâm, ngươi nếu trực tiếp động thủ giết hắn thì thôi, vì cứ gì còn rót thêm huyền khí kéo dài sinh cơ cho hắn, khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!? Ngươi... Ngươi là tên ác đồ hèn hạ, thật là vô liêm sỉ đến cực điểm!"
Bốn vị Tôn giả đồng thời biến sắc, nghi vấn mới vừa rồi đã nhận được giải đáp, nhưng đáp án lại tàn khốc tới bực này...
Liên hoàn cước như sấm sét của Quân Khương Lâm, tại thời điểm công kích Lưu Thu, lại pha lẫn rất nhiều sinh khí! Khiến cho đối phương dù bị đánh cho thảm trọng hơn gấp một trăm lần như thế cũng không thể lập tức chết đi! Bởi vì chỉ cần cổ sinh khí này còn chưa hao hết, liền có thể thay thế chức năng vận chuyển sinh mệnh cho Lưu Thu, làm cho hắn tiếp tục ngoan cường mà sống sót, hơn nữa tinh thần thủy chung được bảo trì trong trạng thái thanh tỉnh, nhưng khẳng định là không còn có cơ hội sống sót! Những lời này chợt nhìn thì có chút mới lạ, kì thực lại là một phương pháp tra tấn người khác hết sức ghê rợn!
Ta tất nhiên muốn cho ngươi chết, nhưng quyết không để cho ngươi chết thống thống khoái khoái! Cho dù là ngươi phải chết, ta cũng muốn cho ngươi nếm đủ một loại tra tấn thống khổ nhất trong cuộc sống sau đó mới được chết đi!
"Các ngươi làm sao lại có bộ dạng như thế này, các ngươi hẳn phải cảm tạ ta mới đúng chứ? Thương thế của hắn đã như thế, vốn là phải chết ngay lập tức! Nhưng bản thiếu gia chính là nể mặt mũi của các ngươi, hơn nữa tâm địa của ta vốn luôn mềm yếu thiện lương, cho nên hào phóng cho hắn thêm thời gian để an bài hậu sự. Chuyện nhân đạo bậc này, các ngươi còn mắng ta là kẻ ác độc, chẳng lẽ làm người tốt khó như vậy ư?"
Quân Khương Lâm cười ha ha:
"Quên đi, ta cũng không để ý, ta mới vừa rồi cũng nói qua, ta làm việc tốt cũng đã thành thói quen, trời sinh đã có tâm địa làm người tốt, luôn luôn lấy an nguy của đại lục làm nhiệm vụ của mình, luôn luôn đem muôn dân thiên hạ để ở trong lòng, dạng người lòng dạ nhỏ mọn như các ngươi, không hiểu ta thì cũng là hợp tình hợp lý"
Quân Khương Lâm làm ra vẻ mặt mũi hiền lành nói "A di đà phật, thiện tai thiện tai; cứu một mạng người, còn hơn xây bảy ngôi chùa!"
"Vô sỉ!"
Đám người Hoa Phong Vẫn, Khúc Vô Tình giận đến run cả người.
Bên kia, Lưu Thu đột nhiên khàn giọng kêu lên, mang theo một loại thống khổ mà ngay cả linh hồn cũng đang run sợ giãy dụa
"Khúc Vô Tình..."
Thân mình Khúc Vô Tình chuyển động, hướng về phía Lưu Thu, sắc mặt phức tạp.
"Giế...t ta...."
Lưu Thu oán độc nhìn Quân Khương Lâm một cái, rồi lại hướng Khúc Vô Tình cầu khẩn "Giết ta... cầu xin ngươi!"
Đan điền phế tận, huyền khí hủy tận, hơn nữa còn phải thừa nhận thống khổ khó có thể chịu được, hiện tại Lưu Manh Tôn giả căn bản ngay cả khí lực để tự sát cũng không có.
Da mặt Khúc Vô Tình giật giật, tay phải nhấc mạnh lên, một vòng sáng rực rỡ quét ngang trời, nhanh như chớp lao vào lồng ngực của Lưu Thu! Ngay sau đó, một đạo huyết quang ướt át tung toé phun ra ngoài.
"Đa... tạ..."
Lưu Thu thấp giọng tạ ơn, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại tràn đầy ý giải thoát, đột nhiên trừng mắt nhìn Quân Khương Lâm, dùng tất cả khí lực còn sót lại gào lên hết sức thê lương
"Quân Khương Lâm... Ngươi chờ ta... Tối hôm nay... Ta sẽ hóa thành lệ quỷ tới tìm ngươi! Ngươi chờ xem..."
Tiếng rống chói ta phá vỡ trời cao, Lưu Thu đã không còn nhúc nhích, khuôn mặt vẫn có dáng vẻ đáng ghê tởm, tản ra oán độc quỷ dị, đôi mắt chết mà không đục, gắt gao nhìn chằm chằm Quân Khương Lâm, tản ra quang mang thuộc loại địa ngục...
Gió lạnh rít gào, những lời nói cuối cùng của Lưu Thu đong đưa trong gió, ẩn hiện vang vọng, phảng phất như Cửu U quỷ môn đang muốn mở ra, hàng vạn hàng nghìn lệ quỷ sẽ bay vọt ra từ trong đó...
Mỗi một người nghe thấy lời nguyền rủa trước khi chết như thế, cũng đều phải phát lạnh nơi sống lưng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Chết thì chết đi, trước khi chết còn dọa người như vậy, lệ quỷ? Ta thật sợ hãi nha..."
Quân Khương Lâm rụt cổ lại.
"Quân Khương Lâm, ngươi giết Lưu Thu, ngươi nhất định phải trả giá thật cao! "
Khúc Vô Tình nghiêng mặt về phía Quân Khương Lâm, lạnh lùng nói "Tuyết Sơn đỉnh, Phong Tuyết Ngân Thành, chính là thời điểm ngươi phải trả giá cao!"
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Đao quang tung hoành, chia cắt thiên địa, thậm chí là những tầng băng khối đá ở cách xa hơn mười trượng cũng bị xới tung lên, trong lúc nhất thời, lấy thân thể Lưu Thu làm trung tâm, phạm vi chừng mười trượng xuất hiện một loại hãi hùng như trời sụp đất nứt!
Bụi tuyết, vụn băng, mảnh đá nhỏ nhỏ tốc lên cao, giống như suối phun xông thẳng lên giữa không trung. Cả vùng đất lưu đầy những vết đao sâu không thấy đáy! Cơ hồ cứ cách một khoảng cỡ đầu ngón tay thì sẽ có ba vết! Có thể thấy được công kích dày đặc cỡ nào!
Nhưng Khúc Vô Tình cũng phải thất vọng, uể oải như đưa đám mà thôi! Bởi vì một chiêu này của hắn sau khi phát ra, uy lực vừa mới bạo khai, liền nhìn thấy Quân Khương Lâm bình yên vô sự trở lại bên cạnh Mai Tuyết Yên, vẻ mặt nhu tình thân mật cùng với Mai Tuyết Yên nói thứ gì đó... Té ra một chiêu này của lão tử hoàn toàn là đánh vào không khí!
Một chiêu này được hắn toàn lực phát động trong lúc cấp thiết, căn bản là không thu trở lại được, cuối cùng tạo ra một một tràng động tĩnh kinh thiên động địa nhưng cũng chỉ giống như khỉ làm xiếc mà thôi, cả cái rắm cũng không có đạt được... Loại cảm giác chán ghét này khiến cho Khúc Vô Tình suýt nữa hộc máu!
Hơn nữa người mà mình muốn bảo vệ hiện tại lại đang nhăn mày méo mặt mà ôm hạ bộ lăn lộn trên mặt đất. Mỗi khi lăn một lần thì lại lưu lại trên mặt tuyết một vết máu bắt mắt, trong đó còn có chút màu sắc giống như lòng đỏ trứng của trứng chim bị đánh ná...t Lưu Thu kêu lên những tiếng bi thảm kinh thiên động địa, thanh âm phát ra từ trong cổ họng đã không còn giống tiếng người!
Đám người Đỗ Tuyệt nhìn nhau ngạc nhiên! Lưu Thu mặc dù cũng đạt tới cảnh giới Tôn giả như bọn họ, tu vi tất nhiên kinh người. Nhưng lúc trước đã bị Mai tôn giả với thực lực Tôn giả cấp thứ ba toàn lực phản kích, người bị thương nặng. Trong lúc điều tức lại bị Quân Khương Lâm đánh lén, chỗ yếu hại là hạ thể bị tổn thương nghiêm trọng, lấy thương thế này mà nói, tuyệt đối khó có đường sinh cơ!
Điều này cũng tạm coi như xong, hoặc là mạng của Lưu Thu rất dai cũng không chừng. Điều chân chính làm cho năm vị Tôn giả kinh ngạc chính là, thế nào cũng nghĩ không ra dưới sự bảo vệ toàn lực của một vị Tôn giả, một tiểu tử hậu bối như Quân Khương Lâm cư nhiên lại có thể thành công tập kích một vị Tôn giả khác! Tuy rằng trước mắt thực lực của Lưu Thu đại giảm, cũng không có chút lực để phản kháng; Nhưng Quân Khương Lâm có thể thành công đột phá bảo vệ của Tàn Đao Tôn giả Khúc Vô Tình, đánh trọng thương Lưu Manh Tôn giả Lưu Thu, sau đó lại còn toàn thân trở lui, thậm chí không có một chút dấu hiệu chật vậ...t
Chiến tích như thế này, bốn người vừa ở một bên xem cuộc chiến, vừa tự xem xét thì thấy mình đúng là làm không được!
Điều này làm cho bốn người cảm nhận được một nổi khiếp sợ!
Ánh mắt hướng về phía Quân Khương Lâm lại càng tràn đầy kiêng kị và sát ý!
Người này tuyệt đối không thể lưu, tuyệt đối không thể để cho tiểu tử này sống ở trên đời!
Chỉ sợ hắn sống lâu một ngày, liền là nguy hiểm một ngày!
Nếu như không sớm trừ đi, để cho hắn có thời gian, bọn ta chẳng phải sẽ trở thành cá thịt mặc cho hắn chém sao!
Thậm chí cũng không cần đợi cho hắn phát triển đầy đủ, coi như là hiện tại đi, hắn cũng đã có bản lĩnh để trở thành đại họa tâm phúc!
Dù sao sư phụ hắn đã có chín vị thánh giả đi đối phó, cho nên tuyệt đối không có gì đáng ngại, lúc này mà giết hắn cũng không có gì... Vừa nghĩ tới đây, sát cơ trong lòng năm người lại càng tăng mạnh!
Mai Tuyết Yên lẳng lặng quan sát biến hóa tại trận, trong lòng đang tự phân tích tình thế ngày trước một cách tinh vi thấu triệt, thần thức nhạy bén khóa chặt năm vị Tôn giả ở đối diện, nếu bọn họ dám can đảm vọng động, Mai Tuyết Yên tùy thời đều chuẩn bị ra tay đón đỡ!
Mắt thấy đám người Đỗ Tuyệt để lộ sát khí nồng đậm trong mắt, thần sắc của Quân Khương Lâm vẫn bất động, nhưng trong lòng cũng có sát ý ngập trời! Tam đại Thánh Địa cho dù điên cuồng hơn nữa, cũng sẽ không chỉ đến có sáu người trước mắt!
Thực lực của sáu vị Tôn giả này không thể nghi ngờ là rất cường đại, nhưng nếu bảo là muốn đối phó với năm trăm thú vương cùng với hai nghìn phi cầm Huyền thú, vẫn chỉ là rơi vào đầm rồng hang hổ mà thôi, thực lực còn chưa đủ để đối phó! Có lẽ sáu người này đều tự dẫn đầu một đội đi tới.
Mà lúc này bọn họ đơn độc xuất hiện ở nơi này, không có gì hơn mà chính là để thị uy, khiến cho bên mình kinh sợ!. Truyện Full
Chỉ là... Hiện tại còn có năm mà thôi!
Có thể hay không... Quân Khương Lâm đột nhiên nảy sinh một loại ý niệm điên cuồng cực độ: Có thể hay không đem sáu vị Tôn giả này toàn bộ đánh chết ở chỗ này, nếu có thể thành công, chính là chuyện vô cùng tốt!
Trong con mắt bọn họ có sát cơ vô tận, hiển nhiên là không muốn để cho ta sống, chẳng lẽ ta còn mong muốn bọn họ được sống lâu sao?
Thân hình Quân Khương Lâm vẫn bất động, khuôn mặt bình tĩnh như thường, nhưng loại ý nghĩ này một khi đã nảy sinh trong lòng, thì liền giống như cỏ dại nơi đồng hoang gặp được phân bón, càng ngày càng phát triển, điên cuồng sinh sôi!
Tin tưởng rằng chỉ cần giải quyết sáu người cầm đầu này, như vậy không quản Tam đại Thánh Địa lần này còn đưa tới bao nhiêu người, thì cũng chỉ giống như cọp không nanh vuốt mà thôi, hành động tại Phong Tuyết Ngân Thành lần này nhất định sẽ được giải quyết tốt đẹp!
"Quân Khương Lâm, ngươi còn nhỏ tuổi, tại sao lại ngoan độc như thế, thủ đoạn lại độc ác hèn hạ như thế!"
Nhìn Lưu Thu ôm đũng quần lăn qua lăn lại trên mặt đất, phát ra tiếng gào thét thống khổ, năm người Đỗ Tuyệt đều tràn ngập sự phẫn nộ không thể áp chế được. Nhất là Khúc Vô Tình, nếu không phải là e ngại Mai tôn giả đang nhìn chằm chằm ở một bên, hắn đã sớm vọt lên gây phiền toái cho Quân đại thiếu gia rồi! Ngay cả Lưu Thu có nhân phẩm thấp kém thế nào đi nữa, nhưng hắn chung quy cũng là một người ở trong nhóm người của mình! Mọi người cũng đều biết đối với nam nhân mà bị hủy đi cái bộ vị kia thì chính là đả kích tàn khốc nhất, khó mà chịu nổi nhất!
Lưu Thu cho dù là sinh mệnh dẻo dai, may mắn còn sống, thì cũng chỉ làm cho đại lục tăng thêm một vị thái giám có cấp bậc Tôn giả, một cái trò cười cho thiên hạ mà thôi!
Hoa Phong Vẫn phiêu dật đi tới trước mặt Lưu Thu, ra tay như điện, đem cổ tay Lưu Thu cầm lấy, vận kình kiểm tra kinh mạch, sắc mặt đột nhiên đại biến! Khúc Vô Tình tối sầm mặt mày, âm trầm hỏi:
"Hoa huynh, tình huống trước mắt của Lưu Thu như thế nào?"
"Thương thế rất nặng, xương ngực tổng cộng bị gãy bảy cái, coi như là bị Mai tôn giả gây thương tích, tiếp đó là từ phần vai xuống tới bắp đùi, xương cốt bị gãy hơn hai mươi chỗ, chắc là do mấy chưởng liên tiếp của Mai tôn giả gây ra, cuối cùng Mai tôn giả hạ thủ lưu tình, chưa hạ sát thủ... Bất quá.."
"Bất quá thứ gì?"
"Hạ thể bị thương cực kỳ nặng, kình lực trực tiếp xuyên qua ngũ tạng, đan điền bạo liệt, lục phủ ngũ tạng đều bị dập nát! Điều này cũng coi như xong, lúc trước ta còn kinh ngạc vì sao Lưu Thu bị thương chỗ yếu hại, tại sao còn có thể giữ mạng không chết, nguyên lai... Kinh mạch toàn thân của hắn đã bị phá thành mảnh nhỏ, rồi lại được lấp đầy với một lượng sinh cơ, trong vòng mấy ngày nhất định là không chết, đợi đến khi toàn bộ sinh cơ hao hết thì mới có thể chết được, nhưng giờ khắc này sinh cơ chưa tận, cũng chỉ có thể tiếp tục thừa thụ vô tận thống khổ, căn bản là không có ích lợi gì..."
Hoa Phong Vẫn xoay người lại, mắt trợn lên như muốn nứt ra
"Quân Khương Lâm, ngươi nếu trực tiếp động thủ giết hắn thì thôi, vì cứ gì còn rót thêm huyền khí kéo dài sinh cơ cho hắn, khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!? Ngươi... Ngươi là tên ác đồ hèn hạ, thật là vô liêm sỉ đến cực điểm!"
Bốn vị Tôn giả đồng thời biến sắc, nghi vấn mới vừa rồi đã nhận được giải đáp, nhưng đáp án lại tàn khốc tới bực này...
Liên hoàn cước như sấm sét của Quân Khương Lâm, tại thời điểm công kích Lưu Thu, lại pha lẫn rất nhiều sinh khí! Khiến cho đối phương dù bị đánh cho thảm trọng hơn gấp một trăm lần như thế cũng không thể lập tức chết đi! Bởi vì chỉ cần cổ sinh khí này còn chưa hao hết, liền có thể thay thế chức năng vận chuyển sinh mệnh cho Lưu Thu, làm cho hắn tiếp tục ngoan cường mà sống sót, hơn nữa tinh thần thủy chung được bảo trì trong trạng thái thanh tỉnh, nhưng khẳng định là không còn có cơ hội sống sót! Những lời này chợt nhìn thì có chút mới lạ, kì thực lại là một phương pháp tra tấn người khác hết sức ghê rợn!
Ta tất nhiên muốn cho ngươi chết, nhưng quyết không để cho ngươi chết thống thống khoái khoái! Cho dù là ngươi phải chết, ta cũng muốn cho ngươi nếm đủ một loại tra tấn thống khổ nhất trong cuộc sống sau đó mới được chết đi!
"Các ngươi làm sao lại có bộ dạng như thế này, các ngươi hẳn phải cảm tạ ta mới đúng chứ? Thương thế của hắn đã như thế, vốn là phải chết ngay lập tức! Nhưng bản thiếu gia chính là nể mặt mũi của các ngươi, hơn nữa tâm địa của ta vốn luôn mềm yếu thiện lương, cho nên hào phóng cho hắn thêm thời gian để an bài hậu sự. Chuyện nhân đạo bậc này, các ngươi còn mắng ta là kẻ ác độc, chẳng lẽ làm người tốt khó như vậy ư?"
Quân Khương Lâm cười ha ha:
"Quên đi, ta cũng không để ý, ta mới vừa rồi cũng nói qua, ta làm việc tốt cũng đã thành thói quen, trời sinh đã có tâm địa làm người tốt, luôn luôn lấy an nguy của đại lục làm nhiệm vụ của mình, luôn luôn đem muôn dân thiên hạ để ở trong lòng, dạng người lòng dạ nhỏ mọn như các ngươi, không hiểu ta thì cũng là hợp tình hợp lý"
Quân Khương Lâm làm ra vẻ mặt mũi hiền lành nói "A di đà phật, thiện tai thiện tai; cứu một mạng người, còn hơn xây bảy ngôi chùa!"
"Vô sỉ!"
Đám người Hoa Phong Vẫn, Khúc Vô Tình giận đến run cả người.
Bên kia, Lưu Thu đột nhiên khàn giọng kêu lên, mang theo một loại thống khổ mà ngay cả linh hồn cũng đang run sợ giãy dụa
"Khúc Vô Tình..."
Thân mình Khúc Vô Tình chuyển động, hướng về phía Lưu Thu, sắc mặt phức tạp.
"Giế...t ta...."
Lưu Thu oán độc nhìn Quân Khương Lâm một cái, rồi lại hướng Khúc Vô Tình cầu khẩn "Giết ta... cầu xin ngươi!"
Đan điền phế tận, huyền khí hủy tận, hơn nữa còn phải thừa nhận thống khổ khó có thể chịu được, hiện tại Lưu Manh Tôn giả căn bản ngay cả khí lực để tự sát cũng không có.
Da mặt Khúc Vô Tình giật giật, tay phải nhấc mạnh lên, một vòng sáng rực rỡ quét ngang trời, nhanh như chớp lao vào lồng ngực của Lưu Thu! Ngay sau đó, một đạo huyết quang ướt át tung toé phun ra ngoài.
"Đa... tạ..."
Lưu Thu thấp giọng tạ ơn, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại tràn đầy ý giải thoát, đột nhiên trừng mắt nhìn Quân Khương Lâm, dùng tất cả khí lực còn sót lại gào lên hết sức thê lương
"Quân Khương Lâm... Ngươi chờ ta... Tối hôm nay... Ta sẽ hóa thành lệ quỷ tới tìm ngươi! Ngươi chờ xem..."
Tiếng rống chói ta phá vỡ trời cao, Lưu Thu đã không còn nhúc nhích, khuôn mặt vẫn có dáng vẻ đáng ghê tởm, tản ra oán độc quỷ dị, đôi mắt chết mà không đục, gắt gao nhìn chằm chằm Quân Khương Lâm, tản ra quang mang thuộc loại địa ngục...
Gió lạnh rít gào, những lời nói cuối cùng của Lưu Thu đong đưa trong gió, ẩn hiện vang vọng, phảng phất như Cửu U quỷ môn đang muốn mở ra, hàng vạn hàng nghìn lệ quỷ sẽ bay vọt ra từ trong đó...
Mỗi một người nghe thấy lời nguyền rủa trước khi chết như thế, cũng đều phải phát lạnh nơi sống lưng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Chết thì chết đi, trước khi chết còn dọa người như vậy, lệ quỷ? Ta thật sợ hãi nha..."
Quân Khương Lâm rụt cổ lại.
"Quân Khương Lâm, ngươi giết Lưu Thu, ngươi nhất định phải trả giá thật cao! "
Khúc Vô Tình nghiêng mặt về phía Quân Khương Lâm, lạnh lùng nói "Tuyết Sơn đỉnh, Phong Tuyết Ngân Thành, chính là thời điểm ngươi phải trả giá cao!"
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành