Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếu Vị Thành thở dài một tiếng, có chút thất hồn lạc phách nhìn đống thi thể hỗn độn trên mặt đất, nhắm mắt lại, sầu thảm nói:

- Nơi này hẻo lánh, không tiện vận chuyển, chôn ngay tại chỗ này đi. Không ngờ vừa mới xuất phát một ngày đã sớm gặp phải chuyện tình như vậy!

- Nhưng vương tọa, chúng ta quyết không thể cứ như vậy buông tha Mai Tuyết Yên cùng Sở Khấp Hồn!

Một lão già đầu bạc dữ tợn nghiến răng, nước mắt chậm rãi chảy ra, giọng nói có phần phẫn hận nghẹn ngào:

- Tiếu vương tọa, thi thể của các huynh đệ vẫn còn chưa lạnh hẳn kìa.

- Thi thể còn chưa lạnh?

Tiếu Vị Thành chế giễu hỏi lại:

- Thời tiết như vậy, thi thể như thế nào còn chưa lạnh? Cho dù chưa lạnh thì có thể thế nào? Ngươi hiện tại mới nói những lời này sao? Vừa rồi lúc Mai Tuyết Yên ở đây, tại sao không dám nói? Ngươi nếu quả thực có nhiệt huyết như vậy, vì sao vừa rồi không xông lên báo thù cho các huynh đệ? Nhìn hai người kia cũng không đi nhanh, nếu ngươi đã nói như vậy, vẫn muốn báo thù cho các huynh đệ, lúc này vẫn có thể đuổi theo, ta đồng ý cho ngươi đi! Ngươi có dám hay không?

Lão già lập tức đỏ mặt, cực kỳ phẫn nộ quẫn bách, ánh mắt cũng trợn lên rất kinh khủng:

- Tiếu vương tạo! Lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ vừa rồi ngươi rất uy phong lẫm liệt sao? Chẳng lẽ mối thù của các huynh đệ chỉ là chuyện riêng của ta sao? Hỏi ta có dám hay không? Nếu chỉ một mình ta đuổi theo, thực lực không đủ có thể làm gì?

- Ngươi vẫn còn biết thực lực không đủ sao? Lại còn hỏi ta có ý gì? Ta làm như vậy chính là vì Chí Tôn Kim Thành, lúc này còn có thể quan tâm đến khí phách của ngươi sao! Khốn kiếp!

Tiếu Vị Thành giận tím mặt:

- Hậu quả của việc này ngươi rõ, ta rõ. Mọi người có sống sót được hay không hiện giờ vẫn còn chưa biết. Ta đem theo các ngươi từ Kim thành đi ra, cũng không phải muốn đem các ngươi toàn bộ mai táng ở trong này! Ngươi còn hỏi ta vì sao không đối phó Mai Tuyết Yên? Đồ khốn kiếp này ngươi còn không rõ sao? Ngươi còn la hét cái gì? Sau lưng còn có Độn Thế Tiên Cung cùng Mộng Huyễn Huyết Hải chờ đợi sẵn sàng, mà chúng ta không hề hay biết tại sao thì đã tổn thất mười bảy người, mười bảy cao thủ đứng đầu. Nếu ta vẫn còn muốn tiếp tục liều mạng, hậu quả sẽ như thế nào? Ngươi bị ngu hả? Chẳng lẽ chỉ để cho một mình Kim thành chúng ta mất người, kết quả tiện nghi cho hai đại thánh địa kia, sau này lại còn leo lên đầu chúng ta? Ân, chỉ biết ồn ào, ngươi không thể nghĩ đến đại cục một chút sao?

Lão già râu bạc lập tức như quả bóng xì hơi. Đột nhiên ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai tay bưng kín mặt. Hai dòng lệ chậm rãi chảy ra, vì huynh đệ vừa mất, cũng vì mình vừa rồi nhát gan…

- Truyền ra Kim thành lệnh, truy sát Sở Khấp Hồn khắp nơi!

Tiếu Vị Thành hít một hơi thật sâu, gân xanh trên trán run rung, nỗ lực khống chế tâm tình của mình. Nhưng hắn càng cố gắng, thanh âm càng thêm run rẩy:

- Toàn lực tiêu diệt, không tiếc bất kỳ giá nào!

Sự tình này nếu để cho Sở Khấp Hồn biết rõ đầu đuôi, chỉ sợ không cần Chí Tôn Kim Thành truy sát đã tự mình phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp buồn bực mà chết.

- Vâng!

Mọi người đang trầm mặc đáp ứng.

Tuyết rơi tán loạn, trong hạp cốc trống trải có thêm mười bảy ngôi mộ hoang, im lặng đứng sau núi đá.

Đám người Tiếu Vị Thành cúi người hành lễ, mọi người đều run rẩy, cắn chặt hàm răng, bi phẫn đến cực điểm, nhưng lại càng thê lương, hoảng sợ, không biết làm sao.

Đến khi bọn họ ảm đạm rời đi vẫn cố ngoái đầu lại, tuyết lớn chôn vùi hết các dấu chân. Trời đất lúc này là một mảng mênh mông, bông tuyết bay đầy trời dần dần bao trùm bia mộ, gió mạnh đột nhiên nổi lên, khắp nơi trên mặt đất chỉ còn lại một mảng tuyết trắng, không còn vết máu bừa bãi, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Giang hồ đệ tử đao hạ tử, võ lâm hào sĩ kiếm hạ vong! Những cường giả một thời vinh quang, từng tung hoành thiên hạ, hiệu lệnh giang hồ giờ chỉ còn một nấm đất vàng, cũng chỉ có thể lưu lại vị trí đại khái, không thể viết tên lên tấm bia, bởi vì kẻ thù của bọn họ nhiều lắm, tất sẽ có người đến đào mộ trả hận.

Kết cục như vậy, từ vạn năm nay ai có thể tránh thoát?

- Tuyết Yên, nàng vừa rồi rất là uy phong đó, ta đến khi nào mới có thể oai phong như vậy, thật là thoải mái.

Quân Khương Lâm cười hắc hắc, dùng sức khẽ hất một mảng tuyết chặn đường Mai Tuyết Yên, nói tiếp:

- Đơn giản đứng ở đó như vậy, mười ba cao thủ tuyệt đỉnh kia, một đám đều bị dọa sợ đến mức không dám nhúc nhích, thật sự là rất có phong cách, ha ha. Chí Tôn Kim Thành một trong Tam Đại Thánh Địa không ngờ lại bị dọa vỡ mật, thật sự rất buồn cười.

- Chàng đã quá xem thường Chí Tôn Kim Thành rồi. Bọn chúng cũng không phải là bị dọa vỡ mật. Bọn chúng như vậy chẳng qua là tránh gây ra họa thôi.

Mai Tuyết Yên thản nhiền cười cười:

- Từ xưa tới nay, Tam Đại Thánh Địa kiềm chế lẫn nhau, thực lực cũng sàn sàn, Chí Tôn Kim Thành lần này không ngờ đánh mất nhiều cao thủ như vậy, làm sao có thể cam tâm. Kỳ thực, lấy thực lực của bọn hắn, vẫn có thể cùng ta đại chiến một rận, ngay cả nếu chúng toàn bộ bỏ mạng, ta cũng nhất định phải trọng thương, nhưng như vậy lại chỉ tiện nghi cho hai thánh địa kia, hành động vĩ đại như vậy, bọn chúng làm sao chịu làm! Bọn chúng càng không cam lòng chỉ có một nhà bọn chúng bị tổn thất, đây là điểm chủ yếu. Nếu có thể cho Độn Thế Tiên Cung cùng Mộng Huyễn Huyết Hải gặp tai họa, bọn chúng tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nhẫn nại im lặng.

- Chuyện này cũng một phần là do ta. Nhưng thủy chung vẫn do bọn chúng thực lực không đủ, nếu bọn chúng có thể nắm chắc tình hình chỉ sợ đã sớm xông hết lên một lượt, sở dĩ không có kẻ nào động thủ, ngoại trừ việc chủ ý gây họa cho kẻ khác, nguyên nhân phần lớn vẫn là khiếp sợ. Phải biết rằng nếu cứ như vậy, cho dù chúng ta vẫn như cũ gây thương vong lớn cho Độn Thế Tiên Cung và Mộng Huyễn Huyết Hải, nhưng Chí Tôn Kim Thành cũng vẫn không có mắt mũi nào trở về. Dù sao bọn chúng ngay cả dũng khí khai chiến cũng đánh mất, điều này đã tạo thành vết nhơ cho thanh danh của Tiếu Vị Thành.

Quân Khương Lâm ha ha cười, nhíu lông mày nói:

- Càng sẽ trở thành tâm ma của hắn, nếu lần sau gặp hắn, chỉ cần nhắc tới chuyện nào trêu chọc một trận cũng có thể đánh vào tâm lý của hắn. Chỉ cần làm cho hắn giận, tâm sẽ loạn, tâm mà loạn thì mạng sẽ không còn.

Quân Khương Lâm cười cười mang theo vài phần lãnh khốc:

- Cho nên, nàng nhất định phải đem chuyện này kể lại cho bọn Hùng Khai Sơn, đây chính là vũ khí rất tốt để đối phó với Tiếu Vị Thành.

Mai Tuyết Yên hai mắt sáng lên:

- Không sai, nhân loại của chàng thật sự là giảo hoạt.

Nói xong, nghiêng đầu cẩn thận dò xét Quân Khương Lâm, cười nói:

- Chẳng qua lúc này ta lại phát hiện chàng đã biến đổi không ít.

- Thật vậy sao? Có phải càng trở nên anh tuấn tiêu sái? Đối với công tử anh tuấn tiêu sái nhất trên đời như ta, có phải muốn yêu thương nhung nhớ rồi không? Bổn công tử chính là rất có học thức đó!

Quân Khương Lâm đưa tay sờ sờ lên mặt, bộ dáng rất là rắm thối.

- Ta đang nói nghiêm chỉnh, chính là trên người của chàng sau khi ám sát, lại có nhiều thêm một phần lạnh lùng nghiêm nghị cùng tiêu sát!

Mai Tuyết Yên cẩn thận nhìn lại hắn một cái:

- Đây đúng là chuyện chưa từng có, chính là ta lại mơ hồ cảm giác được chàng vốn cố tình ẩn giấu, chỉ tới lúc cần thiết mới lộ ra!

Quân Khương Lâm ngẩn ra, chợt ảm đạm cười nói:

- Thực vậy sao?

Mai Tuyết Yên đột nhiên dừng bước:

- Được rồi, chính là loại cảm giác này! Nụ cười vừa rồi của chàng đúng là rất cổ quái ý nhị.

Nàng nhíu mày, cố gắng lựa chọn từ ngữ nói:

- Rất lãnh khốc, lạnh lùng, rất lãnh đạm, rất nguy hiểm nhưng lại không giống sát khí của người thường, giống như ăn vào xươngcốt máu huyết của chàng từ lâu, tràn ngập mùi vị nguy hiểm.

Quân Khương Lâm cười ha ha, nhưng trong lòng biết rõ, cảm giác của Mai Tuyết Yên không thể nghi ngờ là cực kỳ chuẩn xác. Lần ám sát vừa rồi quả thực gây cho hắn hoài niệm vô cùng.

Từng hành động quen thuộc, cảm giác quen thuộc, không khí quen thuộc, tâm tình quen thuộc.

Một khắc lúc ra tay, Quân Khương Lâm cơ hồ cho rằng mình lần thứ hai trở lại kiếp trước, lại trở về với chuyện ám sát ba tên trùm thuốc phiện ở tam giác vàng, ám sát tham quan ở trong thành phố, ám sát gian tế ở nước ngoài.

Thoải mái tung hoành như vậy, chính là Tà Quân vô pháp vô thiên.

Tà chi quân vương!

Sau khi mười lăm tên cao thủ đỉnh phong chết dưới tay mình, cái loại cảm giác giết chóc này trong linh hồn Quân Khương Lâm rốt cuộc cũng trở về!

Giết chóc này hoàn toàn không chỉ là giết chóc!

Đây chính là ám sát, là cách giết chóc của Tà Quân. Không phải là cách giết chóc của Quân Khương Lâm.

Nghĩ lại, Quân Khương Lâm thở dài một hơi.

- Chàng bây giờ, từ đầu đến cuối khiến cho người ta nhìn không thấu. Vô luận là ngoại nhân hay là thân nhân, bằng hữu của chàng, không có ai ngoại lệ.

Mai Tuyết Yên lảng lặng đứng cùng hắn một lúc. Đột nhiên thản nhiên cười:

- Chàng có đôi lúc giống như một tên vô lại, một tên lưu manh du côn, nhưng có đôi khi lại như một chiến sĩ lạnh lùng nhiêm chỉnh, có lúc, lại giống như nhà thơ. Ta nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao chàng lại có nhiều tính cách như vậy, mà chàng lại như thế nào có thể tự nhiên nhu vậy? Đổi lại một người khác chỉ sợ đã sớm hỏng mất tinh thần rồi.

Quân Khương Lâm nặng nề cười, mắt nhìn về phương xa, thản nhiên nói:

- Cũng không có gì, chẳng qua tự mình chữa trị cho mình thôi, thật sự không có gì to tát. Ta chính là một người như vậy, không thể không làm như vậy. Một thời gian trước Quân Gia sắp bị lật đổ tới nơi, ta không dám bại lộ thực lực của mình, đành phải đùa giỡn nhân sinh, âm thầm chờ đợi, sau này Quân Gia củng cố, trong tay ta cũng nhiễm không ít máu tanh.

Quân Khương Lâm thản nhiên cười:

- Một người trải qua giết chóc, thường mang theo một thứ khác, hoặc là trong lúc vô hình liền có thêm một loại cảm giác kì quái. Ta gọi thứ này là sát khí. Giết càng nhiều, loại cảm giác này càng tăng lên. Nhất là khi gặp người lạ, sẽ làm cho đối phương cảm thấy kinh sợ, như vậy rất dễ bại lộ, cũng rất bất lợi. Đối với người thân, bằng hữu gặp nhau tự nhiên là cần lấy một vài thủ đoạn che giấu đi.

- Cho nên có một vài kẻ sau khi giết người, sẽ đi tìm nữ nhân, điên cuồng phát tiết dục vọng. Có người sau khi giết lại chọn cách uống say. Còn có nhiều kẻ kỳ quái, đi mua hàng, đi trêu chọc tiểu hài tử. Những thủ đoạn này đạo lý đều như nhau, chính là giải phóng áp lực trong lòng. Phải biết rằng tất cả mọi người đều là người, kẻ chết dưới tay mình cũng giống như mình đều có cảm tình sinh động, có cha mẹ vợ con. Không có ai thích áp lực này, cho nên nếu như không cần thiết không ai muốn giết chóc.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK