- Ta tin tưởng ngươi, phi thường tin tưởng ngươi!
Quân Khương Lâm thân thiết vỗ vai Đường mập:
- Vô luận ngươi làm như thế nào, ta đều tin tưởng, ủng hộ ngươi! Những cái khác, ta không cần xem xét, cũng không có ý kiến gì khác, hiểu chưa?
Một khi đã rõ ràng, mua một chút nhân tâm.
- Tam thiếu…ô ô...
Đường Nguyên cảm động khóc to, một dòng nước mũi một dòng lệ:
- Trước kia nghe người ta nói cái gì sĩ vi tri kỉ giả tử(kẻ sĩ có thể chết vì tri kỉ), nay xem như ta đã hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của nó rồi... Cảm giác được người khác tín nhiệm thật là tốt ô ô... Thật khiến ta cảm động, ta thề, ta nhất định sẽ dốc hết tâm can, lo lắng hết lòng, cúc cung tận tụy, đến chết không thôi, lòng son dạ sắt, phấn đấu quên mình, vì sự nghiệp của Tam thiếu ngươi, ta dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, có chết cũng không hối hận, tuyệt sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngươi...
Trong khoảng thời gian ở chung này, Quân đại thiểu đối với công phu vỗ mông ngựa đã có lực miễn dịch lớn, mỉm cười đứng ở nơi đó, gật đầu, chỉ có lắng nghe loại vỗ mông ngựa ghê tởm này, tập mãi cũng thành thói quen, chỉ có ở đó hưởng thụ.
Một đống thịt béo trước mắt tung hoành công phu vuốt mông ngựa, còn một người chăm chú lắng nghe.
Hắn đắc ý mỉm cười, lắng nghe còn có một bộ dáng say mê... Bức họa này ở trước mắt vị Ưng chí tôn, nhất thời không thích ứng nổi, bên tai cuồn cuộn tiếng rắm ngựa, trong mắt là một trò hề thật khiến người ta buồn nôn...
- Nôn...
Ưng Bác Không kêulên một tiếng, khuôn mặt trắng dã nói:
- Lão phu thấy mình nên tới tiểu viện của Vô Ý là hay nhất.
Rồi không thèm quay đầu lại mà trực tiếp bước đi, nơi này thực không có gì đáng để hắn nán lại, thực quá ghê tởm, mặc dù là một trong Bát Đại Chí Tôn nhưng định lực của hắn cũng không chịu đựng được.
- Ha ha ha...
Quân đại thiểu trợn tròn hai mắt dùng sức vỗ vào bả vai Đường mập mạp, thiếu chút nữa khiến hắn ngã sấp mặt xuống đất, cười đến mức run cả hai bả vai:
- Mập, ngươi thực sự quá khủng bố mà! Ngươi quả thực chính là khắc tinh của Ưng đại chí tôn ha ha ha...
- Ta, ta...nói gì sai sao?
Đường Nguyên mờ mịt xoa đầu, mới vừa rồi bị Ưng Bác Không dọa ra mồ hôi lạnh, không tự chủ hỏi.
- Không sai, ngươi làm rất đúng! Phi thường đúng! Thật sự là quá tốt a!
Quân Khương Lâm ba hoa.
Há há há, không nghĩ tới vấn đề khiến mình đau đầu nhất, lại chỉ sau một hồi vuốt mông ngựa ghê tởm của Đường bàn tử lại giải quyết sạch sẽ.
Vì sao có tài hoa mà không phát huy, chẳng phải nếu bỏ phí thì quá đáng tiếc hay sao?
- Mấy ngày nay ngươi uống qua rượu ngon của ta, ta muốn tổ chức một cuộc bán đấu giá độc nhất vô nhị. Chuyện quan trọng nhất mà mập mạp ngươi cần phải làm chính là lợi dụng loại rượu ngon này kiếm về một núi vàng! Ngươi hiểu ý ta chứ?
Quân Khương Lâm cười đến nỗi không nhìn thấy mắt đâu cả, vỗ bả vai bàn tử, cảm thấy rất là vui vẻ...
- Không thành vấn đề, vốn rượu bình thường thì rất khó là đem ra ra đấu giá, chẳng qua rượu của chúng ta lại có hạn, nếu đem bán với giá năm trăm lượng một vò cũng không thành vấn đề.
Đường Nguyên nắm chắc nói. So sánh với rượu ngon truớc mắt, thì giá cả này cũng đã cao hơn mấy phần!
- Giá năm trăm lượng một vò? Ngươi nói cái gì vậy!
Quân Khương Lâm lắc đầu, hoàn toàn không chấp nhận cái giá này.
- Quá cao sao? Vậy có thể hạ xuống còn ba trăm lượng, nếu là thấp hơn thì thật đáng tiếc cho chỗ rượu ngon này. Tuy rằng ta không có nhiều nghiên cứu đối với rượu, nhưng mấy cái loại rượu này do ngươi làm ra quả là cực phẩm trong cực phẩm, so với bất kì loại rượu nào ta uống trước kia đều ngon hơn rất nhiều!
Cuối cùng ta tin tưởng giá cả của lần bán đấu giá này sẽ rất khả quan, tin tưởng sẽ không ít hơn ba nghìn lượng đâu!
Đường Nguyên nói, có phần ngập ngừng.
- Không! Cuối cùng bán đấu giá với giá ba nghìn lượng sao? Mập xem ra ngươi thật không có chút nghiên cứu, mục tiêu của ta phải là... một vạn lượng! Một vò! Một xu cũng không được thiếu!
Quân Khương Lâm vươn một ngón tay.
- Ta ngất!
Đường Nguyên lập tức nhảy dựng lên, cao quá đất ba thước! Ầm một tiếng rơi xuống đất, cả thân thể như con heo của hắn nện xuống mặt đất, cả người theo quán tính bẹt cả ra mặt đất, cái bụng núng nính còn đàn hồi rung rinh lên xuống.
Từ lúc thân thể Đường Nguyên càng ngày càng tròn ra, trong ký ức của hắn, hình như hắn chưa bao giờ nhảy lên một cái, không ngờ lần này hắn nhảy một cái lại cách mặt đất ba thước! Nếu lấy thân thể Đường Nguyên mà nói, quả thật có thể gọi là tuyệt thế khinh công!
- Ngươi điên thật rồi!
Đường Nguyên hít vào một hơi lạnh. Lúc nãy khi hắn nhảy dựng lên, rồi té xuống cái bộp muốn nứt đất, thân thể chỗ nào cũng đau đớn, nên hắn vừa cắn răng vừa nói, mặt có chút ít dữ dằn:
- Một vạn lượng một vò! Ngươi cho rằng đây là rượu của thần tiên hả, uống một chén vào là có thể trường sanh bất lão sao? Đại ca, ngươi nói đùa cái gì đây! Điều đó là không có khả năng, không cách nào làm được!
- Ta không có nói giỡn với ngươi, mà chuyện này cũng không buồn cười tí nào!
Quân Khương Lâm khoát khoát tay, cười híp mắt nói:
- Đúng là một vạn lượng một vò, mà giá này chỉ là giá khởi điểm cho đấu giá!
Đường Nguyên lập tức đứng hình, thân thể nghiêng ngả như sắp xỉu đến nơi.
- Yên tâm đi mập mạp, ta đã có sách lược chu toàn rồi!
Quân Khương Lâm cười cười thần bí rồi nói:
- Địa phương ta cũng đã tìm xong rồi, chính là đối diện Thịnh Bảo Đường, mập mạp, từ nay về sau ngươi chính là đại chưởng quỹ, vì thế ngươi cần chuẩn bị thật tốt. Ba ngày sau là lúc khai trương thuận lợi!
Đường bàn tử nghe xong lại càng hoảng sợ:
- Nhanh như vậy sao? Tam Thiếu, không phải đối diện Thịnh Bảo Đường là một cái thanh lâu sao? Ngươi mua lúc nào thế? Hơn nữa, nơi đó... nơi đó... là đối diện Thịnh Bảo Đường đó. Ta không biết lão gia tử của ngươi có nói cho ngươi không, nhưng lão gia tử nhà ta luôn luôn cảnh cáo ta tuyệt đối không thể trêu chọc người của Thịnh Bảo Đường...
- Ngươi sợ cái quái gì, ngươi quên lần trước chúng ta sửa trị Lý tiểu tử như thế nào à? Ta có rất nhiều biện pháp, mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong hết rồi!
Quân Khương Lâm cười gian xảo:
- Ngươi thật là một cái chày gỗ! Ai nói cái gì cũng tin sao, bảo sao không bị người coi thường!
Đường Bàn Tử mờ mịt một hồi, đột nhiên vỗ đùi hiên ngang mà nói:
- Kệ con mẹ nó, chưa biết thằng nào ngon hơn thằng nào, Thịnh Bảo Đường là ngon lắm sao, có ngon thật thì lão tử cũng muốn tranh hơn thua với nó!
Mập mạp vừa hùng hồn nói xong thì bỗng nhiên mặt lại bí xị như đưa đám:
- Tam Thiếu, ngươi phải giúp ta một việc!
Quân Khương Lâm cảnh giác hỏi lại:
- Chuyện gì? Trước tiên nói cho ta biết cái đã!
- Nhạc phụ tương lai của ta muốn gặp ta, mà thật ra chính là vị hôn thê của ta muốn thấy ta, nói là muốn xem hình dáng ta tròn méo ra sao!
Đường Nguyên vừa nói vừa vuốt ve cái bụng chửa tám tháng sắp xệ tới đụng đất của mình.
- Sau khi nàng nghe nói ta bị trục xuất khỏi gia môn, nàng muốn an ủi ta. Tuy nhiên, ta... ta... thật sự là...
- Vị hôn thê này của ngươi thật là phóng khoáng nha, từ nhỏ tới lớn ta chưa bao giờ nghe có vị hôn thê nào lại lên tiếng chủ động muốn gặp mặt. Bất quá, người như vậy cũng rất tốt, mập mạp à, nữ nhân khó kiếm như vậy, ngươi đừng phụ người ta biết chưa...
Quân Khương Lâm sờ sờ cằm, cười gian mà nói tiếp:
- Ngươi muốn ta giúp ngươi chuyện gì?
- Ta... ta... mong ngươi có thể cùng đi chung với ta!
Đường bàn tử kích động nói:
- Nếu lỡ ngày mai ta có bị người ta đánh, ngươi cũng có thể "cõng" ta về nhà. Ta nghe thiên hạ đồn đãi là tính tình của nàng phi thường không tố...t
- Ta không đi!
Quân Khương Lâm dứt khoát cự tuyệt:
- Ngươi đang nói giỡn phải không? Hai người các ngươi lần đầu tiên gặp mặt nhau, đồng nghĩa với việc thân thiết với nhau, ngươi lôi ta theo làm gì? Chuyện này chẳng phải là lá xanh làm nền cho hoa hồng khoe sắc sao?
Quân Khương Lâm vỗ ngực một cái rồi liếc mắt nhìn Đường Nguyên nói tiếp:
- Ngươi nhìn hình dáng ta thế này, khuôn mặt ta thế này…
Hắn vừa nói vừa vỗ vỗ mặt:
-...Sao, đã hiểu ta muốn nói gì chưa?
- Hiểu cái gì mới được?
Đường Nguyên chớp chớp mắt, mặt đần thối ra không hiểu Quân Khương Lâm muốn nói gì.
- Đần độn! Ta nói tới vậy mà ngươi vẫn không hiểu, hình dáng "đẹp đẽ" của ngươi bây giờ quả thật là quá có lỗi với nhà vợ tương lai, mà ngươi lại mang theo một thiếu niên ngọc thụ lâm phong, phong độ nhẹ nhàng như hồng nhạn bay lượn, mặt châu da ngọc, má phấn môi hồng răng trắng như ta đi theo, vậy thì chó nó cũng không thèm để ý tới ngươi!
Quân Khương Lâm nói hăng máu đến nước miếng bắn tung tóe, nói một hơi tràng giang đại hải, còn đều là xài thành ngữ, còn tự nhủ chính mình còn bội phục học thức của mình, tuy nhiên dùng một hơi mà nói dài thế nên cơ hồ thở gấp như cá ngáp.
- Nếu vậy thì đã sao? Ngươi chẳng qua chỉ là người hỗ trợ ta thôi.
Đường Nguyên nhìn hắn một cái đầy khinh bỉ:
- Tại sao từ trước tới giờ ta lại không phát hiện ngươi bị bệnh tự sướng nặng đến mức này nhỉ?
- Ta tự sướng hay không không quan trọng. Quan trọng chính là, lỡ lão bà ngươi "yêu" ta thì sao? Đây cũng không phải chuyện hoang đường, một bên là ngọc thụ, một bên là cặn bã, chỉ cần nàng ta là một người bình thường thì ngươi nghĩ nàng chọn ai?
Quân đại thiếu liếc mắt, vờ đưa ra bộ mặt thâm trầm.
- Ngươi nói cũng đúng!
Đường Nguyên sờ sờ cằm, hơi cảm thấy lo lắng, đương nhiên cũng lo chuyện này có khả năng xảy ra.
- Hay là ngươi dịch dung? Trên mặt làm cho thành bị rỗ, sau đó làm thêm vài cái sẹo kinh dị nữa, lúc đó chẳng phải là không còn ngọc thụ sao?
Quân Khương Lâm tí nữa là ngất xỉu, cả người cứ lùi dần ra cửa:
- Ta phải đi tìm tam thúc của ta, nhờ người phát thiếp mời, chuẩn bị cho ngày khai trương đại cát, nếu không có việc gì thì đừng tìm ta, mà lỡ có việc gì thì... cũng đừng nên tìm ta!
- Đừng quên ngày mai phải đi theo giúp ta đó, không đi là ta cho ngươi chết đẹp mắt!
Đường Nguyên từ phía sau nói vọng tới, Quân đại sát thủ nghe thấy càng đi nhanh hơn.
Sau khi Quân đại thiếu rời đi thì Quân tam gia đã sắp xếp ổn thỏa cho Ưng Bác Không, đối với việc chí tôn đại nhân tiến vào ở trong tiểu viện của mình, thái độ của Quân Vô Ý tốt hơn Quân Khương Lâm rất nhiều, Quân Vô Ý cũng đang ở vào giai đoạn vừa mới tiến giai, có rất nhiều vấn đề không rõ, đúng lúc người này vào ở, đối với hắn lại có nhiều chỗ lợi, cầu còn không được.
Quân tam gia lập tức ra khỏi thư phòng, nhường chỗ cho Ưng Bác Không tiến vào. Sau khi tiến vào, Ưng Bác Không cũng không thèm ra, hắn ngồi trong đó cầm bút vẽ lên giấy mấy chiêu thức của Quân Khương Lâm lúc nãy diễn luyện cho hắn xem, thỉnh thoảng hắn đứng dậy múa may một hai chiêu, sau đó lại tiếp tục ngồi xuống, nhíu mày, trầm tư, vẽ vẽ xóa xóa...
Chủ nhân Quân Vô Ý giống như bị tống cổ ta ngoài.
Cái này quả đúng với câu: Cưu chiếm thước sào mà! (Tu hú cướp tổ chim khách)
Tuy nhiên, Quân Vô Ý không lấy đó làm phiền, ngược lại rất hài lòng, ngồi thảnh thơi trên xe lăn mà ngắm trời thu. Đúng lúc này, Quân đại thiếu tiến tới.
- Thiệp mời? Khai trương thuận lợi?
Quân tam gia nhìn thấy một chồng thiệp mời, lần lượt lật xem từng cái một, không khỏi hít một hơi:
- Mạc Tà, con thật đúng là chê nghèo yêu giàu nha, tất cả những thiệp mời này, ngoại trừ vương công quý tộc, các đại phú hào ra, mấy nhà khác chẳng có một ai!
- Tam thúc, chúng ta tiến hành đấu giá, vốn chỉ có quý tộc mới có thể chi ra giá cao được. Nói lời khó nghe, dù có một trăm vạn nhà bình thường có tiến vào cũng chẳng làm được gì. Người xem xét kỹ đi, một vò rượu đều là khởi điểm giá một vạn lượng bạc, người bình thường làm sao mà đấu giá đây?
Quân Khương Lâm nhấp nháy mắt:
- Ngay cả danh tự con cũng đã nghĩ kỹ, gọi là: Quý Tộc Đường! Lúc này nếu con không đem những phú hào của Thiên Hương thành lột xuống một lớp da thì con thề không làm người nữa, thứ tài phú này chính là thứ tốt, tuy nói vàng bạc không phải là vạn năng, nhưng chắc chắn là phải có.
Lưng Quân Vô Ý có chút rét run: "Đứa cháu này của mình thật sự là quá điên cuồng a!"
- Hừ hừ! Tam thúc, người cũng đừng quá kinh ngạc, đây chỉ mới là mới bắt đầu mà thôi! Con sẽ làm cho làm cho bọn họ ai cũng đều uống hảo tửu của con, sau đó, sau khi đấu giá hết tất cả số rượu này, con sẽ ngưng nhưỡng rượu, cuối cùng làm cho cả đám phải uống loại rượu tệ hại trước kia ha ha ha... Đến lúc đó, con ngưng bán rượu đại trà, mỗi ngày chỉ đem đấu giá một hai vò thôi. Muốn uống rượu của con sao? Há há há, cầm tiền tới mà mua! Lúc đó con muốn bán giá trên trời bao nhiêu cũng được há há há...
Quân Khương Lâm cười to rất tà dị.
Hết Quyển 2
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quân Khương Lâm thân thiết vỗ vai Đường mập:
- Vô luận ngươi làm như thế nào, ta đều tin tưởng, ủng hộ ngươi! Những cái khác, ta không cần xem xét, cũng không có ý kiến gì khác, hiểu chưa?
Một khi đã rõ ràng, mua một chút nhân tâm.
- Tam thiếu…ô ô...
Đường Nguyên cảm động khóc to, một dòng nước mũi một dòng lệ:
- Trước kia nghe người ta nói cái gì sĩ vi tri kỉ giả tử(kẻ sĩ có thể chết vì tri kỉ), nay xem như ta đã hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của nó rồi... Cảm giác được người khác tín nhiệm thật là tốt ô ô... Thật khiến ta cảm động, ta thề, ta nhất định sẽ dốc hết tâm can, lo lắng hết lòng, cúc cung tận tụy, đến chết không thôi, lòng son dạ sắt, phấn đấu quên mình, vì sự nghiệp của Tam thiếu ngươi, ta dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, có chết cũng không hối hận, tuyệt sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngươi...
Trong khoảng thời gian ở chung này, Quân đại thiểu đối với công phu vỗ mông ngựa đã có lực miễn dịch lớn, mỉm cười đứng ở nơi đó, gật đầu, chỉ có lắng nghe loại vỗ mông ngựa ghê tởm này, tập mãi cũng thành thói quen, chỉ có ở đó hưởng thụ.
Một đống thịt béo trước mắt tung hoành công phu vuốt mông ngựa, còn một người chăm chú lắng nghe.
Hắn đắc ý mỉm cười, lắng nghe còn có một bộ dáng say mê... Bức họa này ở trước mắt vị Ưng chí tôn, nhất thời không thích ứng nổi, bên tai cuồn cuộn tiếng rắm ngựa, trong mắt là một trò hề thật khiến người ta buồn nôn...
- Nôn...
Ưng Bác Không kêulên một tiếng, khuôn mặt trắng dã nói:
- Lão phu thấy mình nên tới tiểu viện của Vô Ý là hay nhất.
Rồi không thèm quay đầu lại mà trực tiếp bước đi, nơi này thực không có gì đáng để hắn nán lại, thực quá ghê tởm, mặc dù là một trong Bát Đại Chí Tôn nhưng định lực của hắn cũng không chịu đựng được.
- Ha ha ha...
Quân đại thiểu trợn tròn hai mắt dùng sức vỗ vào bả vai Đường mập mạp, thiếu chút nữa khiến hắn ngã sấp mặt xuống đất, cười đến mức run cả hai bả vai:
- Mập, ngươi thực sự quá khủng bố mà! Ngươi quả thực chính là khắc tinh của Ưng đại chí tôn ha ha ha...
- Ta, ta...nói gì sai sao?
Đường Nguyên mờ mịt xoa đầu, mới vừa rồi bị Ưng Bác Không dọa ra mồ hôi lạnh, không tự chủ hỏi.
- Không sai, ngươi làm rất đúng! Phi thường đúng! Thật sự là quá tốt a!
Quân Khương Lâm ba hoa.
Há há há, không nghĩ tới vấn đề khiến mình đau đầu nhất, lại chỉ sau một hồi vuốt mông ngựa ghê tởm của Đường bàn tử lại giải quyết sạch sẽ.
Vì sao có tài hoa mà không phát huy, chẳng phải nếu bỏ phí thì quá đáng tiếc hay sao?
- Mấy ngày nay ngươi uống qua rượu ngon của ta, ta muốn tổ chức một cuộc bán đấu giá độc nhất vô nhị. Chuyện quan trọng nhất mà mập mạp ngươi cần phải làm chính là lợi dụng loại rượu ngon này kiếm về một núi vàng! Ngươi hiểu ý ta chứ?
Quân Khương Lâm cười đến nỗi không nhìn thấy mắt đâu cả, vỗ bả vai bàn tử, cảm thấy rất là vui vẻ...
- Không thành vấn đề, vốn rượu bình thường thì rất khó là đem ra ra đấu giá, chẳng qua rượu của chúng ta lại có hạn, nếu đem bán với giá năm trăm lượng một vò cũng không thành vấn đề.
Đường Nguyên nắm chắc nói. So sánh với rượu ngon truớc mắt, thì giá cả này cũng đã cao hơn mấy phần!
- Giá năm trăm lượng một vò? Ngươi nói cái gì vậy!
Quân Khương Lâm lắc đầu, hoàn toàn không chấp nhận cái giá này.
- Quá cao sao? Vậy có thể hạ xuống còn ba trăm lượng, nếu là thấp hơn thì thật đáng tiếc cho chỗ rượu ngon này. Tuy rằng ta không có nhiều nghiên cứu đối với rượu, nhưng mấy cái loại rượu này do ngươi làm ra quả là cực phẩm trong cực phẩm, so với bất kì loại rượu nào ta uống trước kia đều ngon hơn rất nhiều!
Cuối cùng ta tin tưởng giá cả của lần bán đấu giá này sẽ rất khả quan, tin tưởng sẽ không ít hơn ba nghìn lượng đâu!
Đường Nguyên nói, có phần ngập ngừng.
- Không! Cuối cùng bán đấu giá với giá ba nghìn lượng sao? Mập xem ra ngươi thật không có chút nghiên cứu, mục tiêu của ta phải là... một vạn lượng! Một vò! Một xu cũng không được thiếu!
Quân Khương Lâm vươn một ngón tay.
- Ta ngất!
Đường Nguyên lập tức nhảy dựng lên, cao quá đất ba thước! Ầm một tiếng rơi xuống đất, cả thân thể như con heo của hắn nện xuống mặt đất, cả người theo quán tính bẹt cả ra mặt đất, cái bụng núng nính còn đàn hồi rung rinh lên xuống.
Từ lúc thân thể Đường Nguyên càng ngày càng tròn ra, trong ký ức của hắn, hình như hắn chưa bao giờ nhảy lên một cái, không ngờ lần này hắn nhảy một cái lại cách mặt đất ba thước! Nếu lấy thân thể Đường Nguyên mà nói, quả thật có thể gọi là tuyệt thế khinh công!
- Ngươi điên thật rồi!
Đường Nguyên hít vào một hơi lạnh. Lúc nãy khi hắn nhảy dựng lên, rồi té xuống cái bộp muốn nứt đất, thân thể chỗ nào cũng đau đớn, nên hắn vừa cắn răng vừa nói, mặt có chút ít dữ dằn:
- Một vạn lượng một vò! Ngươi cho rằng đây là rượu của thần tiên hả, uống một chén vào là có thể trường sanh bất lão sao? Đại ca, ngươi nói đùa cái gì đây! Điều đó là không có khả năng, không cách nào làm được!
- Ta không có nói giỡn với ngươi, mà chuyện này cũng không buồn cười tí nào!
Quân Khương Lâm khoát khoát tay, cười híp mắt nói:
- Đúng là một vạn lượng một vò, mà giá này chỉ là giá khởi điểm cho đấu giá!
Đường Nguyên lập tức đứng hình, thân thể nghiêng ngả như sắp xỉu đến nơi.
- Yên tâm đi mập mạp, ta đã có sách lược chu toàn rồi!
Quân Khương Lâm cười cười thần bí rồi nói:
- Địa phương ta cũng đã tìm xong rồi, chính là đối diện Thịnh Bảo Đường, mập mạp, từ nay về sau ngươi chính là đại chưởng quỹ, vì thế ngươi cần chuẩn bị thật tốt. Ba ngày sau là lúc khai trương thuận lợi!
Đường bàn tử nghe xong lại càng hoảng sợ:
- Nhanh như vậy sao? Tam Thiếu, không phải đối diện Thịnh Bảo Đường là một cái thanh lâu sao? Ngươi mua lúc nào thế? Hơn nữa, nơi đó... nơi đó... là đối diện Thịnh Bảo Đường đó. Ta không biết lão gia tử của ngươi có nói cho ngươi không, nhưng lão gia tử nhà ta luôn luôn cảnh cáo ta tuyệt đối không thể trêu chọc người của Thịnh Bảo Đường...
- Ngươi sợ cái quái gì, ngươi quên lần trước chúng ta sửa trị Lý tiểu tử như thế nào à? Ta có rất nhiều biện pháp, mọi chuyện đều đã chuẩn bị xong hết rồi!
Quân Khương Lâm cười gian xảo:
- Ngươi thật là một cái chày gỗ! Ai nói cái gì cũng tin sao, bảo sao không bị người coi thường!
Đường Bàn Tử mờ mịt một hồi, đột nhiên vỗ đùi hiên ngang mà nói:
- Kệ con mẹ nó, chưa biết thằng nào ngon hơn thằng nào, Thịnh Bảo Đường là ngon lắm sao, có ngon thật thì lão tử cũng muốn tranh hơn thua với nó!
Mập mạp vừa hùng hồn nói xong thì bỗng nhiên mặt lại bí xị như đưa đám:
- Tam Thiếu, ngươi phải giúp ta một việc!
Quân Khương Lâm cảnh giác hỏi lại:
- Chuyện gì? Trước tiên nói cho ta biết cái đã!
- Nhạc phụ tương lai của ta muốn gặp ta, mà thật ra chính là vị hôn thê của ta muốn thấy ta, nói là muốn xem hình dáng ta tròn méo ra sao!
Đường Nguyên vừa nói vừa vuốt ve cái bụng chửa tám tháng sắp xệ tới đụng đất của mình.
- Sau khi nàng nghe nói ta bị trục xuất khỏi gia môn, nàng muốn an ủi ta. Tuy nhiên, ta... ta... thật sự là...
- Vị hôn thê này của ngươi thật là phóng khoáng nha, từ nhỏ tới lớn ta chưa bao giờ nghe có vị hôn thê nào lại lên tiếng chủ động muốn gặp mặt. Bất quá, người như vậy cũng rất tốt, mập mạp à, nữ nhân khó kiếm như vậy, ngươi đừng phụ người ta biết chưa...
Quân Khương Lâm sờ sờ cằm, cười gian mà nói tiếp:
- Ngươi muốn ta giúp ngươi chuyện gì?
- Ta... ta... mong ngươi có thể cùng đi chung với ta!
Đường bàn tử kích động nói:
- Nếu lỡ ngày mai ta có bị người ta đánh, ngươi cũng có thể "cõng" ta về nhà. Ta nghe thiên hạ đồn đãi là tính tình của nàng phi thường không tố...t
- Ta không đi!
Quân Khương Lâm dứt khoát cự tuyệt:
- Ngươi đang nói giỡn phải không? Hai người các ngươi lần đầu tiên gặp mặt nhau, đồng nghĩa với việc thân thiết với nhau, ngươi lôi ta theo làm gì? Chuyện này chẳng phải là lá xanh làm nền cho hoa hồng khoe sắc sao?
Quân Khương Lâm vỗ ngực một cái rồi liếc mắt nhìn Đường Nguyên nói tiếp:
- Ngươi nhìn hình dáng ta thế này, khuôn mặt ta thế này…
Hắn vừa nói vừa vỗ vỗ mặt:
-...Sao, đã hiểu ta muốn nói gì chưa?
- Hiểu cái gì mới được?
Đường Nguyên chớp chớp mắt, mặt đần thối ra không hiểu Quân Khương Lâm muốn nói gì.
- Đần độn! Ta nói tới vậy mà ngươi vẫn không hiểu, hình dáng "đẹp đẽ" của ngươi bây giờ quả thật là quá có lỗi với nhà vợ tương lai, mà ngươi lại mang theo một thiếu niên ngọc thụ lâm phong, phong độ nhẹ nhàng như hồng nhạn bay lượn, mặt châu da ngọc, má phấn môi hồng răng trắng như ta đi theo, vậy thì chó nó cũng không thèm để ý tới ngươi!
Quân Khương Lâm nói hăng máu đến nước miếng bắn tung tóe, nói một hơi tràng giang đại hải, còn đều là xài thành ngữ, còn tự nhủ chính mình còn bội phục học thức của mình, tuy nhiên dùng một hơi mà nói dài thế nên cơ hồ thở gấp như cá ngáp.
- Nếu vậy thì đã sao? Ngươi chẳng qua chỉ là người hỗ trợ ta thôi.
Đường Nguyên nhìn hắn một cái đầy khinh bỉ:
- Tại sao từ trước tới giờ ta lại không phát hiện ngươi bị bệnh tự sướng nặng đến mức này nhỉ?
- Ta tự sướng hay không không quan trọng. Quan trọng chính là, lỡ lão bà ngươi "yêu" ta thì sao? Đây cũng không phải chuyện hoang đường, một bên là ngọc thụ, một bên là cặn bã, chỉ cần nàng ta là một người bình thường thì ngươi nghĩ nàng chọn ai?
Quân đại thiếu liếc mắt, vờ đưa ra bộ mặt thâm trầm.
- Ngươi nói cũng đúng!
Đường Nguyên sờ sờ cằm, hơi cảm thấy lo lắng, đương nhiên cũng lo chuyện này có khả năng xảy ra.
- Hay là ngươi dịch dung? Trên mặt làm cho thành bị rỗ, sau đó làm thêm vài cái sẹo kinh dị nữa, lúc đó chẳng phải là không còn ngọc thụ sao?
Quân Khương Lâm tí nữa là ngất xỉu, cả người cứ lùi dần ra cửa:
- Ta phải đi tìm tam thúc của ta, nhờ người phát thiếp mời, chuẩn bị cho ngày khai trương đại cát, nếu không có việc gì thì đừng tìm ta, mà lỡ có việc gì thì... cũng đừng nên tìm ta!
- Đừng quên ngày mai phải đi theo giúp ta đó, không đi là ta cho ngươi chết đẹp mắt!
Đường Nguyên từ phía sau nói vọng tới, Quân đại sát thủ nghe thấy càng đi nhanh hơn.
Sau khi Quân đại thiếu rời đi thì Quân tam gia đã sắp xếp ổn thỏa cho Ưng Bác Không, đối với việc chí tôn đại nhân tiến vào ở trong tiểu viện của mình, thái độ của Quân Vô Ý tốt hơn Quân Khương Lâm rất nhiều, Quân Vô Ý cũng đang ở vào giai đoạn vừa mới tiến giai, có rất nhiều vấn đề không rõ, đúng lúc người này vào ở, đối với hắn lại có nhiều chỗ lợi, cầu còn không được.
Quân tam gia lập tức ra khỏi thư phòng, nhường chỗ cho Ưng Bác Không tiến vào. Sau khi tiến vào, Ưng Bác Không cũng không thèm ra, hắn ngồi trong đó cầm bút vẽ lên giấy mấy chiêu thức của Quân Khương Lâm lúc nãy diễn luyện cho hắn xem, thỉnh thoảng hắn đứng dậy múa may một hai chiêu, sau đó lại tiếp tục ngồi xuống, nhíu mày, trầm tư, vẽ vẽ xóa xóa...
Chủ nhân Quân Vô Ý giống như bị tống cổ ta ngoài.
Cái này quả đúng với câu: Cưu chiếm thước sào mà! (Tu hú cướp tổ chim khách)
Tuy nhiên, Quân Vô Ý không lấy đó làm phiền, ngược lại rất hài lòng, ngồi thảnh thơi trên xe lăn mà ngắm trời thu. Đúng lúc này, Quân đại thiếu tiến tới.
- Thiệp mời? Khai trương thuận lợi?
Quân tam gia nhìn thấy một chồng thiệp mời, lần lượt lật xem từng cái một, không khỏi hít một hơi:
- Mạc Tà, con thật đúng là chê nghèo yêu giàu nha, tất cả những thiệp mời này, ngoại trừ vương công quý tộc, các đại phú hào ra, mấy nhà khác chẳng có một ai!
- Tam thúc, chúng ta tiến hành đấu giá, vốn chỉ có quý tộc mới có thể chi ra giá cao được. Nói lời khó nghe, dù có một trăm vạn nhà bình thường có tiến vào cũng chẳng làm được gì. Người xem xét kỹ đi, một vò rượu đều là khởi điểm giá một vạn lượng bạc, người bình thường làm sao mà đấu giá đây?
Quân Khương Lâm nhấp nháy mắt:
- Ngay cả danh tự con cũng đã nghĩ kỹ, gọi là: Quý Tộc Đường! Lúc này nếu con không đem những phú hào của Thiên Hương thành lột xuống một lớp da thì con thề không làm người nữa, thứ tài phú này chính là thứ tốt, tuy nói vàng bạc không phải là vạn năng, nhưng chắc chắn là phải có.
Lưng Quân Vô Ý có chút rét run: "Đứa cháu này của mình thật sự là quá điên cuồng a!"
- Hừ hừ! Tam thúc, người cũng đừng quá kinh ngạc, đây chỉ mới là mới bắt đầu mà thôi! Con sẽ làm cho làm cho bọn họ ai cũng đều uống hảo tửu của con, sau đó, sau khi đấu giá hết tất cả số rượu này, con sẽ ngưng nhưỡng rượu, cuối cùng làm cho cả đám phải uống loại rượu tệ hại trước kia ha ha ha... Đến lúc đó, con ngưng bán rượu đại trà, mỗi ngày chỉ đem đấu giá một hai vò thôi. Muốn uống rượu của con sao? Há há há, cầm tiền tới mà mua! Lúc đó con muốn bán giá trên trời bao nhiêu cũng được há há há...
Quân Khương Lâm cười to rất tà dị.
Hết Quyển 2
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ