Chiến Thiên Cơ đối với bản lãnh của mình luôn luôn rất tự tin, hắn luôn cho rằng: Ở nơi này của mình nhất định là nơi an toàn nhất! Ngay từ lúc chào đời tới nay, từ trước đến giờ không có bất cứ kẻ nào có thể thành công tính kế bản thân minh!
Bởi vì hắn là Thiên Cơ tử!
Đãthuộc loại trong truyền thuyền thuyết từ lâu, Thiên Cơ tử truyền kỳ!
Nhưng hiện tại, giờ phút này sự việc tuyệt đối ngoài ý muốn lại chân chính xuất hiện!
Hơn nữa, càng thêm ngoài ý muốn là cuối cùng phải trả giá bằng chính tính mạng của Chiến Thiên Cơ!
Kiếm quang như thể tung hoành thiên địa, mang theo khí thế ngạo nghễ muốn hủy diệt tất cả, ầm ầm hạ xuống!
Chiến Thiên Cơ chỉ kịp tư duy một điều: lọt vào mắt của hắn là ba mũi trường kiếm!
Mà trên thế giới... Tại sao lại có thể xuất hiện loại kiếm này!
Còn chưa kịp suy nghĩ gì khác, thanh kiếm kia, đã ngập sâu vào trái tim của Chiến Thiên Cơ!
Chiến Thiên Cơ kêu lên một tiếng tê tâm phế phổi!
Thanh âm tuy khàn khàn, nhưng âm lượng lại là kinh thiên động địa!
Hắn giờ phút này cho dù đã mù đôi mắt nhưng cũng tự biết mình đã bị trọng thương trí mạng, hơn nữa hiện tại đã suy yếu hơn trước nhiều, cuối cùng chẳng còn có nhiều Huyền khí để hắn có thể sử dụng nữa. Tuy nhiên, Chiến Thiên Cơ thủy chung vẫn là một vị Thánh Tôn cường giả!
Bị thanh trường kiếm bất ngờ đâm thẳng vào tim, trên thân kiếm mang theo đại lượng sát khí tung hoành sau đó nháy mắt bùng nổ, hoàn toàn phá nát trái tim hắn, xông nát đan điền hắn! Hơn nữa, Huyền khí mạnh mẽ kia trong chớp mắt cứ như là xông vào lục phủ ngũ tạng hắn nghiền nát hết thảy!
Nhưng đối với Thánh Tôn cường giả mà nói, thương thế như vậy cũng không phải là chí mạng!
Nói cách khác, Chiến Thiên Cơ vẫn còn có hi vọng sống sót!
Chỉ cần hắn có thể tranh thủ được một cơ hội cuối cùng, vẫn có thể có một đường sinh cơ!
Gặp phải tuyệt cảnh, Chiến Thiên Cơ tranh thủ cướp lấy một đường sinh cơ cuối cùng, hết sức đánh cược một lần. Hai tay khô gầy lại lần nữa giơ lên, lòng bàn tay đột ngột hiện lên hai thanh đoản kiếm sáng lòa! Song kiếm xuất hiện như Độc Long vọt lên mặt nước, đâm nhanh về phía trước!
Đoản kiếm xuất hiện, mang trên mũi kiếm một ánh sáng lạnh lẽo phóng đi cực nhanh! Đây chính là một kích liều mạng cuối cùng của vị Thánh Tôn cường giả Chiến Thiên Cơ! Hai đạo kiếm khí này cho dù là cấp độ như Tào Quốc Phong, một khi dính phải cũng nháy mắt mất mạng! Có khi còn có kết cục là thần hồn câu diệt!
Trên thực tế, Chiến Thiên Cơ cũng không hi vọng là giết được địch nhân phía trước! Hắn cũng không có hi vọng xa vời đến vậy!
Ý tưởng đó quả thật quá xa xỉ, hoàn toàn không thực tế!
Đối phương có thể thành công đánh lén bản thân như vậy thực lực của đối phương tuyệt đối không quá yếu, tối thiểu cũng cùng một trình độ với bản thân mình! Thậm chí, có nhiều khả năng là... mạnh hơn nhiều so với chính mình! Nếu không, chắc chắn chẳng thể làm mình không cảm nhận được điều gì!
Nguyện vọng của Chiến Thiên Cơ bây giờ rất đơn giản mà quả thực hài hước đến cực điểm, hiện tại hắn chỉ hi vọng đối phương có thể tránh khỏi đường kiếm này!
Đúng thế, cũng chỉ cần tránh ra là tốt rồi!
Mặc dù không rút thanh kiếm trong cơ thể mình ra nhưng chỉ cần đối phương bỏ tay ra khỏi chuôi kiếm, bản thân có thể tranh thủ được phút giây ngắn ngủi, lập tức sử dụng Hóa Hồn Đại Pháp mang toàn thân tu vi gồm cả linh hồn lực lượng chuyển hóa thành Thánh Anh thoát thể mà ra, chỉ cần có thể thành công hóa Anh. Thậm chí chẳng cần thêm thời gian nữa là có thể trong nháy mắt thoát ra khỏi thạch thất này!
Sau khi thoát được rồi, tự nhiên là chọn lấy một bộ thân thể của đệ tử Chiến gia tương đối tốt, chỉ cần hơn trăm năm tu luyện là có thể lần nữa khôi phục lại trình đô hiện tại!
Đối với cấp độ Thánh Tôn cường giả mà nói, một bộ phận thân thể chỉ coi là một bộ túi da mang theo linh hồn mà thôi! Đổi một cái khác thực sự cũng không có gì quá ghê gớm!
Có thể mong muốn này cũng quá đơn giản đi, đối phương thực sự tránh ra rồi!
Chiến Tiêu Tiêu mặc dù hai mắt vẫn không nhìn thấy gì, nhưng với cảm giác của một vị Thánh Tôn cường giả hắn có thể cảm giác được rõ ràng, tay của đối phương đã buông lỏng chuôi kiếm mà tránh ra chỗ khác!
Chiến Thiên Cơ sung sướng!
Hắn lập tức vận công, "Bụp" một tiếng, theo tiếng tan vỡ của đan điền, mặc dù thân thể vẫn còn cắm thanh trường kiếm nhưng thanh kiếm lúc này với hắn đã chẳng còn uy hiếp nữa!
Bởi vì hắn đã thuận lợi ngưng kết ra Thánh Anh!
Cho dù chuôi kiếm kia có chém tan nát khối thân thể này, chỉ cần Thánh Anh có thể chạy ra ngoài thì Chiến Thiên Cơ hắn vẫn là Chiến Thiên Cơ!
Sở dĩ hắn có tự tin như vậy bởi vì với tốc độ của Thánh Anh, trong thiên hạ chẳng ai có thể so sánh được!
Nhưng lập tức Chiến Thiên Cơ lại tuyệt vọng!
Mặc dù tốc độ Thánh Anh thực sự không ai bằng, cũng không có nghĩa là không có ai hay vật gì không thể gây tổn thương cho nó!
Tại thời điểm Chiến Thiên Cơ thành công ngưng kết ra Thánh Anh, có thể nói trong lòng mừng phát điên nhanh chóng lao ra khỏi thân thể bị tàn phá! Nhưng hắn lập tức phát hiện, tốc độ bản thân có vẻ không được nhanh như từng nghĩ? Hắn nhìn kĩ lại mới phát hiện ra, trên thân thể nho nhỏ của Thánh Anh rõ ràng cắm một thanh trường kiếm sáng quắc!
Mà trên thân kiếm lập lòe ánh sáng, truyền ra một cảm giác đùa cợt rất nhân tính hóa."
Đúng vậy, cảm giác của hắn rất chính xác!
Chính thanh kiếm này hiện tại đang chế diễu bản thân hắn!
Chiến Thiên Cơ trong phút chốc ù ù cạc cạc, Thánh anh không phải vô hình vô tung hay sao chứ? Vốn chẳng có ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của Thánh anh cơ mà?
Bây giờ tại sao lại có thanh kiếm cắm lên lên thế này!
Chiến Thiên Cơ bỗng thất kinh, hắn lại phát hiện ra sự tình khủng bố tuyệt vọng khác! Thanh kiếm cắm trên thân Thánh Anh, bỗng đột nhiên phát ra một cỗ hấp lực đáng sợ! Giống như là cá voi hút nước đem toàn thân tu vi cùng linh hồn lực của hắn mới ngưng tụ ra Thánh Anh toàn bộ cắn nuốt một cách nhanh chóng!
Trong nháy mắt sau đó, hắn lại phát hiện có một hắc y thiếu niên lẳng lặng đứng yên trước mặt hắn không xa, hai tay trống trơn, khóe miệng nhếc lên vẻ tươi cười lãnh khốc đang lặng yên nhìn mình....
-" Không! Ta không muốn chết! Van cầu ngươi! Buông tha cho ta đi. Ta là Huyền thuật truyền kì, Thiên Cơ tử ta nguyện ý vì ngài làm trâu làm ngựa! Nguyện ý vì ngài làm bất cứ chuyện gì, buông tha cho ta..."
-A!
Chiến Thiên Cơ dốc hết sức cầu xin tha thứ, thân thể nho nhỏ của Thánh Anh khoa chân múa tay cầu xin, trên mặt đầy vẻ sợ hãi... Thậm chí, lệ lão tung hoành khắp nơi. Thế nhưng hắc y thiếu niên kia vẫn như cũ bất động, vẫn như cũ thờ ơ, ánh mắt có nhìn thì cũng chỉ là nhìn về phía thanh kiếm kia mà thôi, mà chuôi kiếm tà dị này vẫn không ngừng nghỉ hấp thu năng lượng của Thánh Anh!
-" Đừng thế mà"
Chiến Thiên Cơ kêu lên một tiếng tê tâm phế liệt cuối cùng, thân thể nho nho của Thánh Anh mà hắn khó khăn lắm mới ngưng kết được lần nữa hóa thành hư vô. Toàn bộ năng lượng đã bị thanh kiếm kia cắn nốt không còn! Toàn bộ chuyển thành lực lượng tinh thuần nhất của Viêm Hoàng Chi Huyết kiếm!
Chiến Thiên Cơ, cả đời hắn đều đối chiến lại Thiên Cơ, mặc dù tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh hắn vẫn có ý đồ bóp méo Thiên Cơ, nghịch thiên cải mệnh! Nhưng vô thượng Thiên Cơ làm sao sức người có thể chiến?? Thiên cơ khó lường, làm sao sức người có thể thay đổi?
Cho nên, Chiến Thiên Cơ cuối cùng cũng chết tại chính thủ đoạn bóp méo Thiên Cơ của mình!
Mà Thiên Cơ vẫn là Thiên Cơ.
-" Tranh" một tiếng, Viên hoàng chi huyết phát ra một tiếng ngân vang mỹ mãn, sau khi được tẩm bổ nó đã lấy được rất nhiều lợi ích!
Toàn bộ lực lượng của một vị Thánh Tôn cường giả, chẳng nhẽ lại kém!
-" Lần này có thể ăn đã nghiền chưa
?"
Quân Khương Lâm mỉm cười, lại có chút mùi vị oán giận
-" Lần này thực sự là... có tiện nghi nào đều bị ngươi chiếm hết, ta đây chẳng gặp may gì cả".
Viêm hoàng chi huyết Ngao một tiếng thanh thúy, tràn đầy hân hoan bay vòng vòng quanh người hắn!
Sau đó, Quân Khương Lâm vươn một ngón tay, Viêm hoàng chi huyết bay ra quét một vòng, "Oanh" một tiếng, cái đỉnh lô vốn ở trên đài cao kia ầm ầm bạo nổ, vật thể màu tím đen bên trong văng tung tóe khắp nơi....
Tiếp sau nữa, Viêm hoàng chi khí vẫn không dừng lại, tiếp tục bay lên đi thẳng tới phía đỉnh của thạch thất, chém Xoát một tiếng, bức tranh Huyễn phủ Cửu phong lập tức vỡ nát, ầm ầm rơi xuống....
Bên ngoài lúc này, âm thanh xé gió đột nhiên dồn dập vang lên.
Quân Khương Lâm đảo mắt, tay phải lóe sáng nhấn một cái xuống dưới. Oanh một tiếng, toàn bộ mặt đất của Thạch thất vỡ vụn, bùn đất ầm ầm trào ra đem tất cả thi để đều vui lấp hết!
Dù gì cũng nên để cho bọn họ nhập thổ vi an trước đã!
Làm xong sự tình này, lập tức Quân Khương Lâm lại ẩn thân lần nữa.
Sau đó, hắn tiếp tục chỉ huy Viêm hoàng chi huyết hướng về phía trái thạch thất hung hăng chém một kiếm, một luồng khí vụ quỷ dị vù vù xông ra, dần dần tiêu tán, lại tiếp tục chui ra rồi tiếp tục tiêu tán.
Quay sang góc phải bổ thêm một kiếm, lần này là vô số vụ khí màu đỏ bay ra, thoáng một cái tiêu tán không thấy.
Chiến gia sắp đặt âm mưu không biết đã kéo dài biết bao nhiêu năm tháng, trước sau hi sinh không biết bao nhiêu tính mạng để hoàn thành âm mưu quỷ kế, lần này bị Quân đại thiếu gia mãnh liệt phá tan, hoàn toàn phá sản! Thậm chí, số mệnh của Chiến gia theo việc này cũng bị phá hư không í...t!
Làm việc gì cũng có ông trời chứng kiến, trời tạo nghiệt có thể cứu, người tự gây nghiệt không thể sống!
Nếu Chiến gia mà biết nguyên nhân gây ra chuyện này chỉ vì Chiến Thanh Phong cùng Chiến Ngọc Thụ trêu chọc Quân Khương Lâm nên dẫn tới đại họa này, chắc chắn sẽ vô cùng hối hận, lúc trước ma xui quỷ khiến thế nào lại nhằm vào tên không linh thể chất mà trêu chọc...
Trông thấy nơi này rốt cuộc không còn hi vọng khôi phục lại, xem ra muốn bố trí lại tất cả chắc chắn phải làm lại từ đầu. Quân Khương Lâm thu hồi Viên hoàng chi huyết, "Xoạt" một tiếng, một lần nữa phát động Âm Dương Độn ẩn thân trốn vào bên trong thạch bích!
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.
Người đầu tiên xông vào vẫn là Chiến Luân Hồi!
Khi hắn mới trở lại phòng tĩnh tu của mình, liên tục những thông tin hồi báo làm hắn càng ngày càng giận giữ!
-"Vẫn không có phát hiện bóng dáng của kẻ xâm nhập!"
-" Mặt phải cũng không có phát hiện",
-" Mặt trái không có phát hiện, kẻ xâm nhập có thể đã yên lặng rời đi..."
Càng nghe được hồi báo, Chiến Luân Hồi thần sắc ngày càng lộ ra vẻ hung ác nham hiểm. Chiến gia từ khi nào trở nên vô năng đến vậy? Ngay cả khi có người xông vào trọng địa của gia tộc, tập chung toàn bộ nhân lực mà vẫn không thể tìm thấy tung tích của đối phương!
Hay là thực sự kẻ nó đã bỏ đi rồi!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Bởi vì hắn là Thiên Cơ tử!
Đãthuộc loại trong truyền thuyền thuyết từ lâu, Thiên Cơ tử truyền kỳ!
Nhưng hiện tại, giờ phút này sự việc tuyệt đối ngoài ý muốn lại chân chính xuất hiện!
Hơn nữa, càng thêm ngoài ý muốn là cuối cùng phải trả giá bằng chính tính mạng của Chiến Thiên Cơ!
Kiếm quang như thể tung hoành thiên địa, mang theo khí thế ngạo nghễ muốn hủy diệt tất cả, ầm ầm hạ xuống!
Chiến Thiên Cơ chỉ kịp tư duy một điều: lọt vào mắt của hắn là ba mũi trường kiếm!
Mà trên thế giới... Tại sao lại có thể xuất hiện loại kiếm này!
Còn chưa kịp suy nghĩ gì khác, thanh kiếm kia, đã ngập sâu vào trái tim của Chiến Thiên Cơ!
Chiến Thiên Cơ kêu lên một tiếng tê tâm phế phổi!
Thanh âm tuy khàn khàn, nhưng âm lượng lại là kinh thiên động địa!
Hắn giờ phút này cho dù đã mù đôi mắt nhưng cũng tự biết mình đã bị trọng thương trí mạng, hơn nữa hiện tại đã suy yếu hơn trước nhiều, cuối cùng chẳng còn có nhiều Huyền khí để hắn có thể sử dụng nữa. Tuy nhiên, Chiến Thiên Cơ thủy chung vẫn là một vị Thánh Tôn cường giả!
Bị thanh trường kiếm bất ngờ đâm thẳng vào tim, trên thân kiếm mang theo đại lượng sát khí tung hoành sau đó nháy mắt bùng nổ, hoàn toàn phá nát trái tim hắn, xông nát đan điền hắn! Hơn nữa, Huyền khí mạnh mẽ kia trong chớp mắt cứ như là xông vào lục phủ ngũ tạng hắn nghiền nát hết thảy!
Nhưng đối với Thánh Tôn cường giả mà nói, thương thế như vậy cũng không phải là chí mạng!
Nói cách khác, Chiến Thiên Cơ vẫn còn có hi vọng sống sót!
Chỉ cần hắn có thể tranh thủ được một cơ hội cuối cùng, vẫn có thể có một đường sinh cơ!
Gặp phải tuyệt cảnh, Chiến Thiên Cơ tranh thủ cướp lấy một đường sinh cơ cuối cùng, hết sức đánh cược một lần. Hai tay khô gầy lại lần nữa giơ lên, lòng bàn tay đột ngột hiện lên hai thanh đoản kiếm sáng lòa! Song kiếm xuất hiện như Độc Long vọt lên mặt nước, đâm nhanh về phía trước!
Đoản kiếm xuất hiện, mang trên mũi kiếm một ánh sáng lạnh lẽo phóng đi cực nhanh! Đây chính là một kích liều mạng cuối cùng của vị Thánh Tôn cường giả Chiến Thiên Cơ! Hai đạo kiếm khí này cho dù là cấp độ như Tào Quốc Phong, một khi dính phải cũng nháy mắt mất mạng! Có khi còn có kết cục là thần hồn câu diệt!
Trên thực tế, Chiến Thiên Cơ cũng không hi vọng là giết được địch nhân phía trước! Hắn cũng không có hi vọng xa vời đến vậy!
Ý tưởng đó quả thật quá xa xỉ, hoàn toàn không thực tế!
Đối phương có thể thành công đánh lén bản thân như vậy thực lực của đối phương tuyệt đối không quá yếu, tối thiểu cũng cùng một trình độ với bản thân mình! Thậm chí, có nhiều khả năng là... mạnh hơn nhiều so với chính mình! Nếu không, chắc chắn chẳng thể làm mình không cảm nhận được điều gì!
Nguyện vọng của Chiến Thiên Cơ bây giờ rất đơn giản mà quả thực hài hước đến cực điểm, hiện tại hắn chỉ hi vọng đối phương có thể tránh khỏi đường kiếm này!
Đúng thế, cũng chỉ cần tránh ra là tốt rồi!
Mặc dù không rút thanh kiếm trong cơ thể mình ra nhưng chỉ cần đối phương bỏ tay ra khỏi chuôi kiếm, bản thân có thể tranh thủ được phút giây ngắn ngủi, lập tức sử dụng Hóa Hồn Đại Pháp mang toàn thân tu vi gồm cả linh hồn lực lượng chuyển hóa thành Thánh Anh thoát thể mà ra, chỉ cần có thể thành công hóa Anh. Thậm chí chẳng cần thêm thời gian nữa là có thể trong nháy mắt thoát ra khỏi thạch thất này!
Sau khi thoát được rồi, tự nhiên là chọn lấy một bộ thân thể của đệ tử Chiến gia tương đối tốt, chỉ cần hơn trăm năm tu luyện là có thể lần nữa khôi phục lại trình đô hiện tại!
Đối với cấp độ Thánh Tôn cường giả mà nói, một bộ phận thân thể chỉ coi là một bộ túi da mang theo linh hồn mà thôi! Đổi một cái khác thực sự cũng không có gì quá ghê gớm!
Có thể mong muốn này cũng quá đơn giản đi, đối phương thực sự tránh ra rồi!
Chiến Tiêu Tiêu mặc dù hai mắt vẫn không nhìn thấy gì, nhưng với cảm giác của một vị Thánh Tôn cường giả hắn có thể cảm giác được rõ ràng, tay của đối phương đã buông lỏng chuôi kiếm mà tránh ra chỗ khác!
Chiến Thiên Cơ sung sướng!
Hắn lập tức vận công, "Bụp" một tiếng, theo tiếng tan vỡ của đan điền, mặc dù thân thể vẫn còn cắm thanh trường kiếm nhưng thanh kiếm lúc này với hắn đã chẳng còn uy hiếp nữa!
Bởi vì hắn đã thuận lợi ngưng kết ra Thánh Anh!
Cho dù chuôi kiếm kia có chém tan nát khối thân thể này, chỉ cần Thánh Anh có thể chạy ra ngoài thì Chiến Thiên Cơ hắn vẫn là Chiến Thiên Cơ!
Sở dĩ hắn có tự tin như vậy bởi vì với tốc độ của Thánh Anh, trong thiên hạ chẳng ai có thể so sánh được!
Nhưng lập tức Chiến Thiên Cơ lại tuyệt vọng!
Mặc dù tốc độ Thánh Anh thực sự không ai bằng, cũng không có nghĩa là không có ai hay vật gì không thể gây tổn thương cho nó!
Tại thời điểm Chiến Thiên Cơ thành công ngưng kết ra Thánh Anh, có thể nói trong lòng mừng phát điên nhanh chóng lao ra khỏi thân thể bị tàn phá! Nhưng hắn lập tức phát hiện, tốc độ bản thân có vẻ không được nhanh như từng nghĩ? Hắn nhìn kĩ lại mới phát hiện ra, trên thân thể nho nhỏ của Thánh Anh rõ ràng cắm một thanh trường kiếm sáng quắc!
Mà trên thân kiếm lập lòe ánh sáng, truyền ra một cảm giác đùa cợt rất nhân tính hóa."
Đúng vậy, cảm giác của hắn rất chính xác!
Chính thanh kiếm này hiện tại đang chế diễu bản thân hắn!
Chiến Thiên Cơ trong phút chốc ù ù cạc cạc, Thánh anh không phải vô hình vô tung hay sao chứ? Vốn chẳng có ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của Thánh anh cơ mà?
Bây giờ tại sao lại có thanh kiếm cắm lên lên thế này!
Chiến Thiên Cơ bỗng thất kinh, hắn lại phát hiện ra sự tình khủng bố tuyệt vọng khác! Thanh kiếm cắm trên thân Thánh Anh, bỗng đột nhiên phát ra một cỗ hấp lực đáng sợ! Giống như là cá voi hút nước đem toàn thân tu vi cùng linh hồn lực của hắn mới ngưng tụ ra Thánh Anh toàn bộ cắn nuốt một cách nhanh chóng!
Trong nháy mắt sau đó, hắn lại phát hiện có một hắc y thiếu niên lẳng lặng đứng yên trước mặt hắn không xa, hai tay trống trơn, khóe miệng nhếc lên vẻ tươi cười lãnh khốc đang lặng yên nhìn mình....
-" Không! Ta không muốn chết! Van cầu ngươi! Buông tha cho ta đi. Ta là Huyền thuật truyền kì, Thiên Cơ tử ta nguyện ý vì ngài làm trâu làm ngựa! Nguyện ý vì ngài làm bất cứ chuyện gì, buông tha cho ta..."
-A!
Chiến Thiên Cơ dốc hết sức cầu xin tha thứ, thân thể nho nhỏ của Thánh Anh khoa chân múa tay cầu xin, trên mặt đầy vẻ sợ hãi... Thậm chí, lệ lão tung hoành khắp nơi. Thế nhưng hắc y thiếu niên kia vẫn như cũ bất động, vẫn như cũ thờ ơ, ánh mắt có nhìn thì cũng chỉ là nhìn về phía thanh kiếm kia mà thôi, mà chuôi kiếm tà dị này vẫn không ngừng nghỉ hấp thu năng lượng của Thánh Anh!
-" Đừng thế mà"
Chiến Thiên Cơ kêu lên một tiếng tê tâm phế liệt cuối cùng, thân thể nho nho của Thánh Anh mà hắn khó khăn lắm mới ngưng kết được lần nữa hóa thành hư vô. Toàn bộ năng lượng đã bị thanh kiếm kia cắn nốt không còn! Toàn bộ chuyển thành lực lượng tinh thuần nhất của Viêm Hoàng Chi Huyết kiếm!
Chiến Thiên Cơ, cả đời hắn đều đối chiến lại Thiên Cơ, mặc dù tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh hắn vẫn có ý đồ bóp méo Thiên Cơ, nghịch thiên cải mệnh! Nhưng vô thượng Thiên Cơ làm sao sức người có thể chiến?? Thiên cơ khó lường, làm sao sức người có thể thay đổi?
Cho nên, Chiến Thiên Cơ cuối cùng cũng chết tại chính thủ đoạn bóp méo Thiên Cơ của mình!
Mà Thiên Cơ vẫn là Thiên Cơ.
-" Tranh" một tiếng, Viên hoàng chi huyết phát ra một tiếng ngân vang mỹ mãn, sau khi được tẩm bổ nó đã lấy được rất nhiều lợi ích!
Toàn bộ lực lượng của một vị Thánh Tôn cường giả, chẳng nhẽ lại kém!
-" Lần này có thể ăn đã nghiền chưa
?"
Quân Khương Lâm mỉm cười, lại có chút mùi vị oán giận
-" Lần này thực sự là... có tiện nghi nào đều bị ngươi chiếm hết, ta đây chẳng gặp may gì cả".
Viêm hoàng chi huyết Ngao một tiếng thanh thúy, tràn đầy hân hoan bay vòng vòng quanh người hắn!
Sau đó, Quân Khương Lâm vươn một ngón tay, Viêm hoàng chi huyết bay ra quét một vòng, "Oanh" một tiếng, cái đỉnh lô vốn ở trên đài cao kia ầm ầm bạo nổ, vật thể màu tím đen bên trong văng tung tóe khắp nơi....
Tiếp sau nữa, Viêm hoàng chi khí vẫn không dừng lại, tiếp tục bay lên đi thẳng tới phía đỉnh của thạch thất, chém Xoát một tiếng, bức tranh Huyễn phủ Cửu phong lập tức vỡ nát, ầm ầm rơi xuống....
Bên ngoài lúc này, âm thanh xé gió đột nhiên dồn dập vang lên.
Quân Khương Lâm đảo mắt, tay phải lóe sáng nhấn một cái xuống dưới. Oanh một tiếng, toàn bộ mặt đất của Thạch thất vỡ vụn, bùn đất ầm ầm trào ra đem tất cả thi để đều vui lấp hết!
Dù gì cũng nên để cho bọn họ nhập thổ vi an trước đã!
Làm xong sự tình này, lập tức Quân Khương Lâm lại ẩn thân lần nữa.
Sau đó, hắn tiếp tục chỉ huy Viêm hoàng chi huyết hướng về phía trái thạch thất hung hăng chém một kiếm, một luồng khí vụ quỷ dị vù vù xông ra, dần dần tiêu tán, lại tiếp tục chui ra rồi tiếp tục tiêu tán.
Quay sang góc phải bổ thêm một kiếm, lần này là vô số vụ khí màu đỏ bay ra, thoáng một cái tiêu tán không thấy.
Chiến gia sắp đặt âm mưu không biết đã kéo dài biết bao nhiêu năm tháng, trước sau hi sinh không biết bao nhiêu tính mạng để hoàn thành âm mưu quỷ kế, lần này bị Quân đại thiếu gia mãnh liệt phá tan, hoàn toàn phá sản! Thậm chí, số mệnh của Chiến gia theo việc này cũng bị phá hư không í...t!
Làm việc gì cũng có ông trời chứng kiến, trời tạo nghiệt có thể cứu, người tự gây nghiệt không thể sống!
Nếu Chiến gia mà biết nguyên nhân gây ra chuyện này chỉ vì Chiến Thanh Phong cùng Chiến Ngọc Thụ trêu chọc Quân Khương Lâm nên dẫn tới đại họa này, chắc chắn sẽ vô cùng hối hận, lúc trước ma xui quỷ khiến thế nào lại nhằm vào tên không linh thể chất mà trêu chọc...
Trông thấy nơi này rốt cuộc không còn hi vọng khôi phục lại, xem ra muốn bố trí lại tất cả chắc chắn phải làm lại từ đầu. Quân Khương Lâm thu hồi Viên hoàng chi huyết, "Xoạt" một tiếng, một lần nữa phát động Âm Dương Độn ẩn thân trốn vào bên trong thạch bích!
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.
Người đầu tiên xông vào vẫn là Chiến Luân Hồi!
Khi hắn mới trở lại phòng tĩnh tu của mình, liên tục những thông tin hồi báo làm hắn càng ngày càng giận giữ!
-"Vẫn không có phát hiện bóng dáng của kẻ xâm nhập!"
-" Mặt phải cũng không có phát hiện",
-" Mặt trái không có phát hiện, kẻ xâm nhập có thể đã yên lặng rời đi..."
Càng nghe được hồi báo, Chiến Luân Hồi thần sắc ngày càng lộ ra vẻ hung ác nham hiểm. Chiến gia từ khi nào trở nên vô năng đến vậy? Ngay cả khi có người xông vào trọng địa của gia tộc, tập chung toàn bộ nhân lực mà vẫn không thể tìm thấy tung tích của đối phương!
Hay là thực sự kẻ nó đã bỏ đi rồi!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.