Dịch giả: Tiểu Mạc Tà
Biên Dịch: Tiểu Mạc Tà
Quý Bác Văn điên cuồng gầm lên giận dữ. Hắn há mồm to hút khí, miệng mở rộng điên cuồng hút. Linh khí thiên địa vốn như đang cuồng loạn, nhưng lúc này như trăm con sông hợp lại chảy vào miệng hắn. Vừa mới có thánh quân Hạ Trường Thiên tự bạo, giờ lại thêm một vị thánh quân nữa muốn sử dụng thủ đoạn này.
Kỳ thật nếu giờ phút này, nếu Quý Bác Văn lựa chọn sự giải thể, như vậy tin rằng thánh anh linh hồn của hắn có thể chạy thoát. Tuy thân thể lục phủ ngũ tạng của hắn đã bị thương nặng, lại bị Hồng Mông tử khí của Quân Khương Lâm đập một kích cuối cùng có đập nát thân thể, lại bị chín mươi chuôi Cửu U Hàn Nhận xuyên qua, thậm chí trên người còn cắm Viêm Hoàng Chi Huyết thì thánh quân vẫn là thánh quân. Chỉ cần hắn chịu giải thể bỏ chạy thì Viêm Hoàng Chi Huyết cũng ngăn không được.
Người duy nhất có thể lưu hắn lại chỉ có Quân Khương Lâm mà thôi, nhưng Quân đại thiếu gia nội ngoại thương bùng nổ hoàn toàn, nếu Bác Văn thoát đi chưa hẳn Quân Khương Lâm sẽ ra tay. Phần Mai Tuyết Yên cũng có đủ thực lực nhưng đối với loại thánh anh thần dị này vẫn bất lực. Nhưng hiện tại căn bản là Quý Bác Văn không muốn đi, hoặc cũng nói hiện tại hắn không muốn sống nữa. Hắn không muốn sống nhìn thấy hơn bốn mươi huynh đệ đã tiêu tán thành khói bụi. Nhiều năm chung sống với Hạ Trường Thiên, bọn họ không thể không có tình huynh đệ sâu sắc. Sau khi Hạ Trường Thiên tự bạo, tâm nguyện duy nhất của hắn là trả thù.
Quân Khương Lâm, huynh đệ của ngươi không thể chết vô ích, chẳng lẽ huynh đệ của ta lại chết vô ích trong tay ngươi? Không bắt ngươi trả giá, ta không thể ngừng nghỉ. Mà bây giờ chính mình lại nằm ở trung tâm, xung quanh là người của Thiên Phạt và Tà Quân phủ, chỉ cần mình tự bạo, lấy bộ dáng hấp hối của Quân Khương Lâm tin rằng ngay cả hắn cũng không tránh thoát được. Mình đã không muốn sống, trước khi chết kéo chúng chôn cùng, coi như là báo thù rửa hận. Công lý, đạo nghĩa cái gì, tương lại đại lục, nhân loại bình đẳng là cái gì, tất cả cùng đi chết hết đi.
Nguyên khí Thiên địa điên cuồng từ bốn phương tám hướng tràn vào thân thể hắn. Cảm nhận được mớ linh khí hỗn tạp, nhiều thuộc tính càng lúc càng tràn nhiều vào thân thể, Quý Bác Văn cuồng tiếu, hắn cười thoải mãn, cười khoái ý. Có thể kéo theo nhiều cừu nhân như vậy ai mà không mãn nguyện chứ. Linh khí nhanh chóng tụ hội, ngày càng nhiều, tiếng thở phì phò cũng phát ra mạnh mẽ. Trong khôn trung, từng dòng linh khí lam sắc lóe lên. Chỗ của Quý Bác Văn biến thành một cái phễu thật to, dòng linh khí nhộn nhạo xoáy xuống, lao xuống... Quý Bác Văn cười lớn:
- Hạ nhị ca, chờ đệ một bước, đệ kéo cái đám dã thú Thiên Phạt cùng tên súc sinh Quân Khương Lâm đến gặp huynh đó, ha ha ha....
Đang lúc cuồng tiếu, tiếng cười của Quý Bác Văn đột nhiên dừng lại, hắn hoàn toàn kinh ngạc, sợ hãi hét lớn: Sao lại như vây? Tại sao lại vậy?
Trong thanh âm đã tràn ngập sự sợ hãi, kinh hoàng, và cả sự kinh ngạc cực điểm. Bởi vì số linh khí thiên địa nhập vào cơ thể hắn đã được một lượng lớn, gấp hai lần của Hạ Trường Thiên lúc trược, nhưng thân thể của hắn lại không xuất hiện điểm gì, không có dấu hiệu phình to lên, ngay cả trong kinh mạch cũng không có cảm giác tràn đầy. Vết thương trên người, vẫn tí tách nhỏ máu, tất cả không có gì thay đổi.
- Đây là chuyện gì? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Quý Bác Văn điên cuồng kiểm tra thân thể, chỉ cảm thấy tính mạng đang dần trôi đi, kính mạch lại không hề phát hiện một chút linh khí nào vừa mới hấp thu thiên địa, vậy linh khí đó đi đâu? Hắn lại bạo rống lần thứ hai:
- Tại sao vậy? Tại sao có thể như vậy?
Hết thảy đều đã không thể khống chế được, không chỉ cục diện mà còn cả hơi thở, cách vận chuyển linh lực trong cơ thể cũng hoàn toàn mất kiểm soát, vì sao, vì cái gì? Chỉ có Viêm Hoàng Chi Huyết cắm trên thân Quý Bác Văn lóe lên quang hoa thanh sắc, lưu chuyển. Có tên này cắm lên người, chặn kinh mạch, Quý Bác Văn còn vọng tưởng tự bạo được sao? Vọng tưởng chôn theo nhiều người được sao. Viêm Hoàng Chi Huyết đói bụng đã lâu, luôn muốn tìm cơ hội uống máu cao thủ, trong trận chiến luân hồi lần trước, có thể nói là mỹ vị thượng hạng đã ngay trước mắt, đáng tiếc cuối cùng lại không cánh mà bay. Lần này chui vào cơ thể của một vị thánh quân, coi như cũng là bù lại. Viêm Hoàng Chi Huyết cao hứng như điên, coi như lão này không bằng lão trước, nhưng cũng là đại bổ thượng hạng. Nhất là tên này lại không nghĩ đến chuyện chạy trốn, đây chính cảm giác thật sự rất tốt: người tốt quá ah, vẫn không nhúc nhích để cho ta hút. Thiên hạ tìm đâu được cao thủ có lòng tốt như vậy được!
Cho nên Viêm Hoàng Chi Huyết thật sự rất quý trọng cơ hội này, thậm chí có chút keo kiệt, cẩn thận hút từng chút một, sợ người tốt này giải thể thì chính mình hối không kịp! Đang lúc mừng húm thì đột nhiên được đi từ chỗ tốt này đến chỗ đại tốt, một cái bánh nóng từ trên trời rơi xuống, nện vào đầu nó làm nó hưng phấn đến choáng váng.
"Ta thích, ta đứng không nổi. Thức thời quá, ta chưa gặp ai thức thời như lão, ôi lão tử ta yêu lão chết mất. Ôi một bữa mỹ vị đã đến, người này lại điên cuồng hấp thu linh khí thiên địa, Viêm Hoàng Chi Huyết thiếu chút nữa hoan hô mà nhảy múa trong cơ thể Quý Bác Văn. Thật sự quá sướng, sướng chết mất. Lúc này là lúc muốn gì được nấy, như ta muốn một cô nương, mà người ta lại đưa đến hai cô nương, lại không cần điều kiện gì ngoan ngoãn nghe lời, mặc cho quân vương ta hí lộng (DG: lão Phong Lăng ơi là lão Phong Lăng, thiếu cái gì là viết cái đó sao).
Quý Bác Văn muốn tự bạo, hóa ra lại đem lại lợi ích cho Viêm Hoàng Chi Huyết. Vô luận là thiên địa linh khí chảy vào bao nhiêu, cái tên kia đều hút hết, ăn như tằm ăn rỗi không phung phí một chút nào. Giờ phút này là bi kịch của vị thánh quân này, hắn là cái ống hút cho Viêm Hoàng Chi Huyết hút linh khí thiên địa. Dưới sự "ủng hộ" của Quý Bác Văn, toàn bộ linh khí đã chui vào bụng Viêm Hoàng Chi Huyết. Nơi này có gần hai mươi vạn dị tộc chết đi, còn sót lại linh khí, lại còn mấy ngàn chiến sĩ Thiên Phạt tự bạo, hơn mười vị cao thủ tự bào nữa.Tổng cộng số linh khí này là cực lớn. Vốn là ở đây, bất cứ sinh mệnh nào cũng không hấp thụ được, mà linh khí sẽ quay về với thiên địa. Thế nhưng cơ duyên xảo hợp, chó ngáp phải ruồi cho Viêm Hoàng Chi Huyết một kỳ ngộ lớn lao.
Trên thế giới này, ngoại trừ Quân Khương Lâm thì cũng không kẻ nào biết, càng không có kẻ nào nghĩ đến tồn tại một thanh kiếm hút máu huyết, huyền công, giết linh hồn, sinh mệt để tăng thực lực ma kiếm như vậy. Bồi dưỡng ra công năng thần dị này, hoàn toàn là do Quân Khương Lâm lúc mới có Kim chi lực không ngừng thí nghiệm, kết quả sinh biến dị. Quân đại thiếu gia không làm gì thì đem Viêm Hoàng Chi Huyết ra rèn lại, mỗi lần tìm thấy tài liệu tốt lại tiếp tục rèn lại. Thông thương để tạo một thanh kiếm, dù qua muôn ngàn thử thách thì cũng chỉ trải qua hai ba lần rèn. Nhưng Quân Khương Lâm lại đem Viêm Hoàng Chi Huyết rèn đi rèn lại hàng trăm ngàn lần, không tiếc mọi thứ tài liệu, không ngừng biến đổi phương pháp rèn đúc, rốt cuộc sinh ra một tên có một không hai như vậy, thậm chí nói là một tên quái thai cũng đúng.
Đối với ý định tự bạo của những cao thủ mà nói, trên người cắm một thanh kiếm thì có là gì? Phàm là cao thủ muốn tự bạo thì phải xuất ra năng lượng, đủ để hủy diệt tất cả, chỉ có một thanh kiếm thì hề hấn gì, thần binh thì sao chứ, căn bản là họ sẽ không để trong lòng.
Cho nên Quý Bác Văn cũng thế, cũng không quan tâm tới thanh kiếm kia. Dù sao cũng là chết, có cắm thêm vài thanh kiếm thì cũng không ảnh hưởng quá lớn, nếu có thể mượn cơ hội phá hủy thêm thanh binh khí này cũng là một thu hoạch. Nhưng hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, Viêm Hoàng Chi Huyết là một tồn tại biến thái, tuyệt đối là quá sức tưởng tượng từ khi Huyền Huyền đại lục khai tích thiên địa tới nay.
Cho nên, đợi đến khi Quý Bác Văn cảm thấy có chút không đúng, thì đã có một phần ba thiên địa linh khí trong qua thân thể của mình làm trung gian chảy vào cái chuôi kiếm yêu ma kia. Tâm của Quý Bác Văn đã gần như chết, lòng đã tuyệt vọng. Làm một vị thánh quân mà quyền tự bạo cũng không có, đây thực là sự bi ai giữa thiên địa. Quý Bác Văn thở hổn hển, phun liên tiếp mấy ngụm máu tươi, tiêu hao gần hết chút năng lượng còn sót lại tiến hành giải trừ tâm pháp tự bạo. Hắn tuy rằng không biết chính xác chuyện gì xảy ra nhưng khẳng định chuôi kiếm này có gì đó khác thường, đầu sỏ lấy thiên địa linh khí khẳng định là nó, nên hắn giải trừ, không muốn làm lợi cho tên này nữa. Mà cũng vì thế mà bị thương thêm nặng.
Mà lúc Quý Bác Văn giải trừ tự bào thì Viêm Hoàng Chi Huyết thần kiếm đại gia kia giận dữ như điên.
Tuân Du
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Biên Dịch: Tiểu Mạc Tà
Quý Bác Văn điên cuồng gầm lên giận dữ. Hắn há mồm to hút khí, miệng mở rộng điên cuồng hút. Linh khí thiên địa vốn như đang cuồng loạn, nhưng lúc này như trăm con sông hợp lại chảy vào miệng hắn. Vừa mới có thánh quân Hạ Trường Thiên tự bạo, giờ lại thêm một vị thánh quân nữa muốn sử dụng thủ đoạn này.
Kỳ thật nếu giờ phút này, nếu Quý Bác Văn lựa chọn sự giải thể, như vậy tin rằng thánh anh linh hồn của hắn có thể chạy thoát. Tuy thân thể lục phủ ngũ tạng của hắn đã bị thương nặng, lại bị Hồng Mông tử khí của Quân Khương Lâm đập một kích cuối cùng có đập nát thân thể, lại bị chín mươi chuôi Cửu U Hàn Nhận xuyên qua, thậm chí trên người còn cắm Viêm Hoàng Chi Huyết thì thánh quân vẫn là thánh quân. Chỉ cần hắn chịu giải thể bỏ chạy thì Viêm Hoàng Chi Huyết cũng ngăn không được.
Người duy nhất có thể lưu hắn lại chỉ có Quân Khương Lâm mà thôi, nhưng Quân đại thiếu gia nội ngoại thương bùng nổ hoàn toàn, nếu Bác Văn thoát đi chưa hẳn Quân Khương Lâm sẽ ra tay. Phần Mai Tuyết Yên cũng có đủ thực lực nhưng đối với loại thánh anh thần dị này vẫn bất lực. Nhưng hiện tại căn bản là Quý Bác Văn không muốn đi, hoặc cũng nói hiện tại hắn không muốn sống nữa. Hắn không muốn sống nhìn thấy hơn bốn mươi huynh đệ đã tiêu tán thành khói bụi. Nhiều năm chung sống với Hạ Trường Thiên, bọn họ không thể không có tình huynh đệ sâu sắc. Sau khi Hạ Trường Thiên tự bạo, tâm nguyện duy nhất của hắn là trả thù.
Quân Khương Lâm, huynh đệ của ngươi không thể chết vô ích, chẳng lẽ huynh đệ của ta lại chết vô ích trong tay ngươi? Không bắt ngươi trả giá, ta không thể ngừng nghỉ. Mà bây giờ chính mình lại nằm ở trung tâm, xung quanh là người của Thiên Phạt và Tà Quân phủ, chỉ cần mình tự bạo, lấy bộ dáng hấp hối của Quân Khương Lâm tin rằng ngay cả hắn cũng không tránh thoát được. Mình đã không muốn sống, trước khi chết kéo chúng chôn cùng, coi như là báo thù rửa hận. Công lý, đạo nghĩa cái gì, tương lại đại lục, nhân loại bình đẳng là cái gì, tất cả cùng đi chết hết đi.
Nguyên khí Thiên địa điên cuồng từ bốn phương tám hướng tràn vào thân thể hắn. Cảm nhận được mớ linh khí hỗn tạp, nhiều thuộc tính càng lúc càng tràn nhiều vào thân thể, Quý Bác Văn cuồng tiếu, hắn cười thoải mãn, cười khoái ý. Có thể kéo theo nhiều cừu nhân như vậy ai mà không mãn nguyện chứ. Linh khí nhanh chóng tụ hội, ngày càng nhiều, tiếng thở phì phò cũng phát ra mạnh mẽ. Trong khôn trung, từng dòng linh khí lam sắc lóe lên. Chỗ của Quý Bác Văn biến thành một cái phễu thật to, dòng linh khí nhộn nhạo xoáy xuống, lao xuống... Quý Bác Văn cười lớn:
- Hạ nhị ca, chờ đệ một bước, đệ kéo cái đám dã thú Thiên Phạt cùng tên súc sinh Quân Khương Lâm đến gặp huynh đó, ha ha ha....
Đang lúc cuồng tiếu, tiếng cười của Quý Bác Văn đột nhiên dừng lại, hắn hoàn toàn kinh ngạc, sợ hãi hét lớn: Sao lại như vây? Tại sao lại vậy?
Trong thanh âm đã tràn ngập sự sợ hãi, kinh hoàng, và cả sự kinh ngạc cực điểm. Bởi vì số linh khí thiên địa nhập vào cơ thể hắn đã được một lượng lớn, gấp hai lần của Hạ Trường Thiên lúc trược, nhưng thân thể của hắn lại không xuất hiện điểm gì, không có dấu hiệu phình to lên, ngay cả trong kinh mạch cũng không có cảm giác tràn đầy. Vết thương trên người, vẫn tí tách nhỏ máu, tất cả không có gì thay đổi.
- Đây là chuyện gì? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Quý Bác Văn điên cuồng kiểm tra thân thể, chỉ cảm thấy tính mạng đang dần trôi đi, kính mạch lại không hề phát hiện một chút linh khí nào vừa mới hấp thu thiên địa, vậy linh khí đó đi đâu? Hắn lại bạo rống lần thứ hai:
- Tại sao vậy? Tại sao có thể như vậy?
Hết thảy đều đã không thể khống chế được, không chỉ cục diện mà còn cả hơi thở, cách vận chuyển linh lực trong cơ thể cũng hoàn toàn mất kiểm soát, vì sao, vì cái gì? Chỉ có Viêm Hoàng Chi Huyết cắm trên thân Quý Bác Văn lóe lên quang hoa thanh sắc, lưu chuyển. Có tên này cắm lên người, chặn kinh mạch, Quý Bác Văn còn vọng tưởng tự bạo được sao? Vọng tưởng chôn theo nhiều người được sao. Viêm Hoàng Chi Huyết đói bụng đã lâu, luôn muốn tìm cơ hội uống máu cao thủ, trong trận chiến luân hồi lần trước, có thể nói là mỹ vị thượng hạng đã ngay trước mắt, đáng tiếc cuối cùng lại không cánh mà bay. Lần này chui vào cơ thể của một vị thánh quân, coi như cũng là bù lại. Viêm Hoàng Chi Huyết cao hứng như điên, coi như lão này không bằng lão trước, nhưng cũng là đại bổ thượng hạng. Nhất là tên này lại không nghĩ đến chuyện chạy trốn, đây chính cảm giác thật sự rất tốt: người tốt quá ah, vẫn không nhúc nhích để cho ta hút. Thiên hạ tìm đâu được cao thủ có lòng tốt như vậy được!
Cho nên Viêm Hoàng Chi Huyết thật sự rất quý trọng cơ hội này, thậm chí có chút keo kiệt, cẩn thận hút từng chút một, sợ người tốt này giải thể thì chính mình hối không kịp! Đang lúc mừng húm thì đột nhiên được đi từ chỗ tốt này đến chỗ đại tốt, một cái bánh nóng từ trên trời rơi xuống, nện vào đầu nó làm nó hưng phấn đến choáng váng.
"Ta thích, ta đứng không nổi. Thức thời quá, ta chưa gặp ai thức thời như lão, ôi lão tử ta yêu lão chết mất. Ôi một bữa mỹ vị đã đến, người này lại điên cuồng hấp thu linh khí thiên địa, Viêm Hoàng Chi Huyết thiếu chút nữa hoan hô mà nhảy múa trong cơ thể Quý Bác Văn. Thật sự quá sướng, sướng chết mất. Lúc này là lúc muốn gì được nấy, như ta muốn một cô nương, mà người ta lại đưa đến hai cô nương, lại không cần điều kiện gì ngoan ngoãn nghe lời, mặc cho quân vương ta hí lộng (DG: lão Phong Lăng ơi là lão Phong Lăng, thiếu cái gì là viết cái đó sao).
Quý Bác Văn muốn tự bạo, hóa ra lại đem lại lợi ích cho Viêm Hoàng Chi Huyết. Vô luận là thiên địa linh khí chảy vào bao nhiêu, cái tên kia đều hút hết, ăn như tằm ăn rỗi không phung phí một chút nào. Giờ phút này là bi kịch của vị thánh quân này, hắn là cái ống hút cho Viêm Hoàng Chi Huyết hút linh khí thiên địa. Dưới sự "ủng hộ" của Quý Bác Văn, toàn bộ linh khí đã chui vào bụng Viêm Hoàng Chi Huyết. Nơi này có gần hai mươi vạn dị tộc chết đi, còn sót lại linh khí, lại còn mấy ngàn chiến sĩ Thiên Phạt tự bạo, hơn mười vị cao thủ tự bào nữa.Tổng cộng số linh khí này là cực lớn. Vốn là ở đây, bất cứ sinh mệnh nào cũng không hấp thụ được, mà linh khí sẽ quay về với thiên địa. Thế nhưng cơ duyên xảo hợp, chó ngáp phải ruồi cho Viêm Hoàng Chi Huyết một kỳ ngộ lớn lao.
Trên thế giới này, ngoại trừ Quân Khương Lâm thì cũng không kẻ nào biết, càng không có kẻ nào nghĩ đến tồn tại một thanh kiếm hút máu huyết, huyền công, giết linh hồn, sinh mệt để tăng thực lực ma kiếm như vậy. Bồi dưỡng ra công năng thần dị này, hoàn toàn là do Quân Khương Lâm lúc mới có Kim chi lực không ngừng thí nghiệm, kết quả sinh biến dị. Quân đại thiếu gia không làm gì thì đem Viêm Hoàng Chi Huyết ra rèn lại, mỗi lần tìm thấy tài liệu tốt lại tiếp tục rèn lại. Thông thương để tạo một thanh kiếm, dù qua muôn ngàn thử thách thì cũng chỉ trải qua hai ba lần rèn. Nhưng Quân Khương Lâm lại đem Viêm Hoàng Chi Huyết rèn đi rèn lại hàng trăm ngàn lần, không tiếc mọi thứ tài liệu, không ngừng biến đổi phương pháp rèn đúc, rốt cuộc sinh ra một tên có một không hai như vậy, thậm chí nói là một tên quái thai cũng đúng.
Đối với ý định tự bạo của những cao thủ mà nói, trên người cắm một thanh kiếm thì có là gì? Phàm là cao thủ muốn tự bạo thì phải xuất ra năng lượng, đủ để hủy diệt tất cả, chỉ có một thanh kiếm thì hề hấn gì, thần binh thì sao chứ, căn bản là họ sẽ không để trong lòng.
Cho nên Quý Bác Văn cũng thế, cũng không quan tâm tới thanh kiếm kia. Dù sao cũng là chết, có cắm thêm vài thanh kiếm thì cũng không ảnh hưởng quá lớn, nếu có thể mượn cơ hội phá hủy thêm thanh binh khí này cũng là một thu hoạch. Nhưng hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, Viêm Hoàng Chi Huyết là một tồn tại biến thái, tuyệt đối là quá sức tưởng tượng từ khi Huyền Huyền đại lục khai tích thiên địa tới nay.
Cho nên, đợi đến khi Quý Bác Văn cảm thấy có chút không đúng, thì đã có một phần ba thiên địa linh khí trong qua thân thể của mình làm trung gian chảy vào cái chuôi kiếm yêu ma kia. Tâm của Quý Bác Văn đã gần như chết, lòng đã tuyệt vọng. Làm một vị thánh quân mà quyền tự bạo cũng không có, đây thực là sự bi ai giữa thiên địa. Quý Bác Văn thở hổn hển, phun liên tiếp mấy ngụm máu tươi, tiêu hao gần hết chút năng lượng còn sót lại tiến hành giải trừ tâm pháp tự bạo. Hắn tuy rằng không biết chính xác chuyện gì xảy ra nhưng khẳng định chuôi kiếm này có gì đó khác thường, đầu sỏ lấy thiên địa linh khí khẳng định là nó, nên hắn giải trừ, không muốn làm lợi cho tên này nữa. Mà cũng vì thế mà bị thương thêm nặng.
Mà lúc Quý Bác Văn giải trừ tự bào thì Viêm Hoàng Chi Huyết thần kiếm đại gia kia giận dữ như điên.
Tuân Du
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.