Dịch Giả
"Vậy được rồi, ta sẽ lùi một bước vậy, sẽ đổi mục tiêu thành Huyết Hồn sơn trang. Nhưng mà, so sánh với tuyệt ngọc chí tôn Lệ Tuyệt Thiên. Cấp bậc của Huyết Hồn sơn trang rõ ràng là thấp hơn. Giao dịch này tựa hồ như ta bị lỗ nặng, điều kiện lúc trước không phải thế mà." Quân Khương Lâm nhíu mày, bộ dáng có chút do dự như muốn đổi ý, xem ra là muốn cò kè mặc cả.
"Đại ca, ngươi không thể lật lọng a, Huyết Hồn sơn trang cũng là một trong hai thế lực lớn trên đại lục đó! Ngươi ngàn vạn lần không nên quá tham! Điều này cũng làm cho hai huynh đệ ta chật vật rồi! Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ không có chấp nhận đâu."
Hùng Khai Sơn vội vội vàng vàng nói: "Ngươi cho rằng Huyết Hồn sơn trang lại dễ đối phó thế sao. Thứ nhất, không thể đem Huyết Hồn sơn trang tiêu diệt, để miễn cho tuyệt thiên chí tôn Lệ Tuyệt Thiên nổi điên, thứ hai, để đạt được yêu cầu của ngươi, không cho Huyết Hồn sơn trang được thoải mái. Chuyện này há lại dễ làm? Không biết là huynh đệ chúng ta phải huy động bao nhiêu huynh đệ nữa đây."
"Lần này lão mãnh nói không sai, Phong Tuyết ngân thành sở dĩ nổi danh hơn một chút so với Huyết Hồn sơn trang, nguyên nhân là bởi vì Lệ Tuyệt Thiên quanh năm không ở bên trong sơn trang, nà Hàn Phong Tuyết một tấc cũng không chịu rời Ngân Thành. Nếu như so ra Huyết Hồn sơn trang cùng Phong Tuyết ngân thành tuyệt đối có thể đứng song song cùng nhau, không chút nào tỏ ra yếu thế." Hạc Trùng Tiêu trầm giọng nói.
"Đã như vầy thì cứ theo lời các ngươi nói đi." Hai hàng lông mày của Quân Khương Lâm nhíu chặt lại, bộ dạng như thể không cam lòng vậy, cuối cùng hắn nói: "Ta nhiều ít cũng đã chịu thiệt, vậy thêm một cái yêu cầu phụ nữa đi, yêu cầu này chắc chắn các ngươi phải làm. Nếu không, lần giao dịch này hay là thôi đi!"
"Mời nói. Nếu không phải là chuyện giết Lệ Tuyệt Thiên hoặc là triệt để hủy diệt Huyết Hồn sơn trang, vậy những chuyện khác, chúng ta hoàn toàn có thể làm được!" Thấy khẩu khí của Quân Khương Lâm buông lỏng một chút, Hùng Khai Sơn khẩn trương đưa ra lời hứa hẹn.
"Nghe nói Lệ Tuyệt Thiên có một đứa con trai, tựa hồ gọi là Lệ Đằng Vân, tiểu tử này so với Lệ Tuyệt Thiên lại càng đáng ghét hơn! Người này tất yếu phải dạy bảo một phen, nếu thuận tay có thể giết chết hắn thì càng tốt!" Quân Khương Lâm âm hiểm cười nói: "Đương nhiên, nếu thiến hắn cũng được."
"Chuyện này không thể làm được! ta kháo!" Hai người đồng thời mở miệng nói: "Tiểu tử này là đưa con độc đinh của cả dòng tộc họ Lệ đó, Lệ Tuyệt Thiên mãi tám mươi tuổi mới có được một mình hắn, nếu như chúng ta giết, hoặc thiến hắn, Lệ Tuyệt Thiên chẳng khác nào đoạn tử tuyệt tôn, chỉ sợ Lệ Tuyệt Thiên cùng kết oán cừu thâm sâu không chết không ngớt với Thiên Phạt sâm lâm a, hậu quả như vậy chúng ta không thể gáng được!"
"Cái gì cũng không được vậy chúng ta còn bàn cái chó gì nữa?" Quân Khương Lâm tựa hồ có điểm phát hỏa, nói: "Hơn nữa, Lệ Tuyệt Thiên đến lúc tám mươi vẫn có thể sinh, vậy mới hơn một trăm, khẳng định cũng có thể sinh tiếp, các ngươi gấp cái gì!"
"Hắn lúc tám mươi tuổi mới sinh được một mống con đã là chuyện cười khắp thiên hạ rồi, nếu hơn một trăm tuổi lại sinh nữa phỏng chừng lão Lệ sẽ bị chết đuối trong vũng nước bọt mất." Hùng Khai Thiên lắc lắc đầu, trong mắt có phần bất đắc dĩ, nói.
Hạc Trùng Tiêu lại thực tế trả lời: "Yêu cầu này của các hạ thật quá sức, cũng không khác gì muốn hủy diệt Huyết Hồn sơn trang. Chúng ta quyết định không thể đáp ứng! Nếu không như vậy đi, dù sao mục đích của các hạ cũng chỉ là dạy dỗ mà thôi. Ta có thể thay mặt các hạ làm cho Lệ Đằng Vân chịu khổ một trận, làm cho hắn nửa năm không xuống giường được, như vậy có được không?"
Hạc Trùng Tiêu suy nghĩ một hồi, sau đó liền đưa ra một phương án, nói: "Nếu các hạ kiên trì muốn giết Lệ Đằng Vân, mới bằng lòng giao dịch, vậy chúng ta cũng đàng buông tay vụ giao dịch này mà thôi."
"Bát đại chí tôn bình thường có lẽ có phần tư oán, thế nhưng chỉ cần có chuyện, bọn họ sẽ đồng tâm hiệp lực. Cũng không phải chỉ có Vân Biệt Trần quanh năm giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, bảy người còn lại cũng vậy, cho dù là có thiên đại cừu hận, thê nhưng chỉ cần một người gặp chuyện, đám người còn lại cũng sẽ hợp lại. Cho nên, cho dù chúng ta đáp ứng ngươi dạy bảo Huyết Hồn sơn trang cũng đã là cực hạn rồi. Các hạ độ lượng cao thượng, khí độ khoáng đạt, cũng nên thông cảm cho chỗ khó xử của chúng ta!"
"Được!" Bổn tọa lần này sẽ nhường các ngươi một bước vậy, nếu như các ngươi có thể đảm bảo Huyết Hồn sơn trang loạn thành một mớ, lại đánh gãy hai chân của Lệ Đằng Vân, làm cho hắn trong vòng một năm không đứng dậy được, vậy giao dịch này của chúng ta coi như thành!" Quân Khương Lâm thấy gió đã tới liền tiếp tục tiến thêm một bước.
Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn hai người thương lượng một hồi, rốt cục mở miệng nói: "Được! Cứ như thế đi, một lời đã định!"
"Một lời đã định!" Quân Khương Lâm mỉm cười duỗi một tay ra, nói: "Chúng ta vỗ tay làm ước định! Không được đổi ý!"
"Bộp!" Hai người vỗ tay trao đổi, đồng thời đều nở nụ cười thỏa mãn khi đạt được mục đích.
Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Thiên rất hưng phấn, nếu có được món đồ như vậy, giúp bản thân tiến giai, vậy cũng tuyệt đối quá có lời rồi. Không phải chỉ là một cái Huyết Hồn sơn trang thôi sao, vả lại cũng không có hủy diệt hoàn toàn. Cuối cùng chính là không phải chống lại Lệ Tuyệt Thiên, nhiều lắm là động chút thủ cước là được. So với thứ sắp đạt được mà nói, lần này chính là chiếm đại tiện nghi rồi.
Tưởng tượng tới cảnh tượng nhàn nhã tự do tự tại cùng năm tháng sau khi tiến giai, hai ngươi đều có cảm giác thỏa mãn, nếu hợp lực cùng với lão đại, vậy còn sợ gì bát đại chí tôn? Thật sự là chuyện đáng vui mà!
Quân Khương Lâm lại càng hưng phấn hơn. Chỉ cần sử dụng một chút linh khí trong một biển khổng lồ của Hồng Quân Tháp là có thể đổi được hiểu quả không ngờ như vậy, cơ hồ là thoáng quyết định tất cả nan đề liên quan đến Quản Thanh Hàn, hơn nữa vì chính mình tranh thủ ít nhất là một năm thời gian, thật sự là quá lời, lần này đúng là chiếm được một cái đại tiện nghi rồi.
"Việc này nhất định phải hoàn thành trong vòng một tháng, bắt đầu kể từ hôm nay, thế nào?" Quân Khương Lâm có phần nóng vội nói, không có cách nào khác, thần thức của hắn đã vận dụng đến cực hạn, sắp sửa lòi ra chân tướng rồi.
"Hoàn toàn không thành vấn đề!" Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn cũng rất sốt ruột đáp ứng, nói xong bèn nhìn nhau cười, vô cùng sảng khoái. Một tháng thời gian để làm chuyện này. Thật sự là quá dễ dàng. Chẳng khác gì hai đại chí tôn liên thủ đối phó với một tuyệt thiên chí tôn, để đối phó với Huyết Hồn sơn trang mà phải dùng tới một tháng? Điểm này cũng quá xem thường chúng ta rồi!
"Phong huynh, sau khi xong việc. Chúng ta làm sao để tìm được ngươi?" Hạc Trùng Tiêu cuối cùng mới đưa ra vấn đề này, có thể nói đã rất cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh rồi.
"Các ngươi có thể đến Quân gia ở Thiên Hương thành, nói cho Quân tam gia Quân Vô Ý biết, nói là Huyết Hồn sơn trang đã hủy bỏ kế hoạch Bắc thượng rồi, sau đó chờ đợi, ta sẽ lập tức tới gặp các ngươi. Sau đó sẽ thực hiện lời hứa của ta!" Quân Khương Lâm thề thốt nói.
Hắn thầm nghĩ, Phong Tuyết ngân thành cùng Huyết Hồn sơn trang hiện tại mới xem như tạm thời giải quyết được khâu thiết yếu nhất, đợi cho tới khi một tháng qua đi, sẽ cùng với các ngươi nói chuyện Phong Tuyết ngân thành, lúc đó các ngươi cũng đã mắc câu rồi, sẽ không sợ các ngươi chạy trốn nữa. Hắc hắc hắc. Trong bụng Quân đại thiếu gia gian trá nở nụ cười.
"Được, việc này không nên chậm trễ, huynh hai người chúng ta xin cáo biệt trước." Hạc Trùng Tiêu vừa chắp tay chào, sau đó kéo Hùng Khai Sơn tựu muốn ly khai.
"Chậm đã! Còn có một việc muốn thỉnh giáo hai vị." Quân Khương Lâm tâm niệm vừa động, đột nhiên gọi hai người lại, nói: "Xin hỏi các vị một câu, cửu giai huyền đan rốt cuộc có tác dụng gì?"
Hai người vừa nghe những lời này, đồng thời dừng cước bộ lại, xoay người nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng Hùng Khai Sơn trầm giọng hỏi: "Ngươi hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ trong tay ngươi có tìn tức về cửu giai huyền đan?"
"Nhị vị cảm thấy với năng lực của ta còn cần huyền đan sao? Chỉ là xem các ngươi tranh phong náo nhiệt như vậy, cho nên thuận miệng hỏi một chút mà thôi, nếu các ngươi không muốn nói thì thôi đi. Chúng ta cáo từ vậy."
Quân Khương Lâm trong lòng cả kinh, xem ra hai người này rất quan tâm tới chuyện huyền đan. Không khỏi có phần hối hận, thà rằng không hỏi còn hơn.
"Nói cũng đúng. Trên người của ngươi có Huyền Thiên chính khí tinh thuần như vậy, huyền đan đối với ngươi mà nói không có tác dụng gì! Tự nhiên không cần tới nó." Hạc Trùng Tiêu tự đáy lòng dâng lên niềm hâm mộ, nói.
Trước mặt vị cao nhân thần bí này, không chỉ có Huyền Thiên chính khí, hơn nữa lại còn vô cùng tinh thuần, thực lực bí hiểm, coi như là cùng Vân Biệt Trần so sánh phỏng chừng cũng không có yếu hơn, người như vậy, còn cần gì cửu giai huyền đan đỉnh phong chứ? Trong lòng Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Thiên đồng thời nghĩ như vậy, cho nên không khỏi có phần hổ thẹn vì đã "Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử"
Hai người nghĩ tới đây, lập tức thoải mái cười nói: "Thật ra nói cho ngươi biết cũng không sao, loài người các ngươi gọi đó là huyền đan. Chúng ta lại gọi nó là Ngưng Đan, đó chính là điểm thần kì của đám huyền thú là chúng ta, cũng là kết tinh tinh hoa cả đời chúng ta! Vốn dĩ thân thể khi phục dụng vào, sẽ không thỏa đáng, coi như là thần huyền cao thủ, cũng phải bạo thể mà chết. Trước khi sử dụng phải dùng Thiên Tinh thảo trợ giúp ổn định năng lượng, lại dùng linh chi tam sắc phân hoá, sau đó phụ với Cửu Huyền căn, bất quá cần phải có một vị thần huyền dùng Huyền khí dẫn đường, trong vòng một đêm sẽ khiến giai vị của người dùng tăng vọt, chỉ có điều loại chuyện này chỉ được nghe nói mà thôi. Không nói đến ba loại dược vật đồng dạng đều là trong truyền thuyết gì đó, mà ngay cả thần huyền cao thủ hộ pháp cũng đã khó tìm khó cầu rồi."
Hạc Trùng Tiêu trào phúng nở nụ cười, nói: "Người, ai mà không ôm tâm cầu lợi chứ!"
"Nói không sai. Ha ha thật sự là kỳ quái, phiền toái như vậy thế mà có người vẫn muốn bỏ mạng tranh đoạt, thực sự là rất kì quái. Tội gì phải làm vây chứ?" Quân Khương Lâm buồn vô cớ nói: "Nhân tính vốn là tham lam, quả nhiên đó chính là thứ đáng sợ nhất trên đời này."
Hai người đồng cảm gật đầu, cảm thấy lời ấy rất đúng với lòng mình. Đồng thời thở dài. Ba người đồng thời ôm quyền hành lễ. Hai cái bóng người cực nhanh xoạt qua trước mặt Quân Khương Lâm rồi biến mất, giống như hai cỗ khói xanh chậm rãi tiêu thất. Hai vị thiên phạt chi, cũng không thể chờ đợi được nữa, đều muốn bắt tay chấp hành nhiệm vụ luôn.
Cơn mưa rào đã tạnh, bình minh sắp tới.
Quân Khương Lâm thở ra một hơi thật dài, tâm thần được buông lỏng, trực tiếp ngã xuống mặt đất, chỉ cảm thấy trong đầu đau đớn như bị hàng vạn mũi kim đâm vào.
Trong vòng một đêm này, tinh thần lực cùng linh lực của Quân Khương Lâm cơ hồ đều hao phí sạch sẽ, lúc này chỉ miễn cưỡng duy trì. Sợ một khi mất liên lạc với Hồng Quân Tháp, sẽ bị Hạc Trùng Tiêu hai người phát hiện chân thực lực của mình. Quả nhiên là rất vất vả.
Nhưng một đêm vất vả này cuối cùng cũng được hồi báo, kết quả thật quá sức tưởng tượng!
Tuy không thể thuận lợi như mình tưởng tượng, thế nhưng chuyện tình quan trọng nhất là, cửu giai đỉnh phong huyền đan cùng Huyết Hồn sơn trang đã được giải quyết. Đối với Quân Khương Lâm mà nói đã xem như là có thu hoạch rất lớn rồi.
Có Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn đi gây náo nhiệt, Lệ Đằng Vân sau khi trọng thương, mình phỏng chừng là có ít nhất nửa năm thời gian, nửa năm sau Quân Khương Lâm có thể nắm chắc làm cho thế lực của Quân gia tăng lên. Lúc đó cho dù là Huyết Hồn sơn trang có động, tập trung quy mô lớn để tập kích, cũng tuyệt sẽ không lâm vào tình trạng vô kế khả thi như bây giờ nữa!
Thậm chí Quân Khương Lâm còn rất chờ mong.
Nếu như không có đối thủ, như thế nào có thể ma luyện bản thân đây? Chỉ có duy trì áp lực mới có thể tiến bộ.
Một khi Quân Khương Lâm cảm thấy bản thân đã đủ lông đủ cánh, cho dù Huyết Hồn sơn trang có không đến, Quân Khương Lâm cũng sẽ tìm tới cửa! Dám có chủ ý với nữ nhân của Quân gia ta, đó chính là ăn gan hùm mật gấu! Nếu như không thể hành hạ tên Lệ Đằng Vân kia một trận, cơn tức này há có thể nguôi!
Huyết Hồn sơn trang, Phong Tuyết ngân thành, các ngươi cứ kiêu ngạo đi? Giang sơn còn có rất nhiều người tài, các ngươi liền có thể kiêu ngạo được bao lâu! Quân đại thiếu gia cắn răng, từ trên mặt đất ngồi dậy, buông lỏng thân thể đang vô cùng mệt mỏi, hướng tới Quân gia nặng nề bước đi!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.
"Vậy được rồi, ta sẽ lùi một bước vậy, sẽ đổi mục tiêu thành Huyết Hồn sơn trang. Nhưng mà, so sánh với tuyệt ngọc chí tôn Lệ Tuyệt Thiên. Cấp bậc của Huyết Hồn sơn trang rõ ràng là thấp hơn. Giao dịch này tựa hồ như ta bị lỗ nặng, điều kiện lúc trước không phải thế mà." Quân Khương Lâm nhíu mày, bộ dáng có chút do dự như muốn đổi ý, xem ra là muốn cò kè mặc cả.
"Đại ca, ngươi không thể lật lọng a, Huyết Hồn sơn trang cũng là một trong hai thế lực lớn trên đại lục đó! Ngươi ngàn vạn lần không nên quá tham! Điều này cũng làm cho hai huynh đệ ta chật vật rồi! Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ không có chấp nhận đâu."
Hùng Khai Sơn vội vội vàng vàng nói: "Ngươi cho rằng Huyết Hồn sơn trang lại dễ đối phó thế sao. Thứ nhất, không thể đem Huyết Hồn sơn trang tiêu diệt, để miễn cho tuyệt thiên chí tôn Lệ Tuyệt Thiên nổi điên, thứ hai, để đạt được yêu cầu của ngươi, không cho Huyết Hồn sơn trang được thoải mái. Chuyện này há lại dễ làm? Không biết là huynh đệ chúng ta phải huy động bao nhiêu huynh đệ nữa đây."
"Lần này lão mãnh nói không sai, Phong Tuyết ngân thành sở dĩ nổi danh hơn một chút so với Huyết Hồn sơn trang, nguyên nhân là bởi vì Lệ Tuyệt Thiên quanh năm không ở bên trong sơn trang, nà Hàn Phong Tuyết một tấc cũng không chịu rời Ngân Thành. Nếu như so ra Huyết Hồn sơn trang cùng Phong Tuyết ngân thành tuyệt đối có thể đứng song song cùng nhau, không chút nào tỏ ra yếu thế." Hạc Trùng Tiêu trầm giọng nói.
"Đã như vầy thì cứ theo lời các ngươi nói đi." Hai hàng lông mày của Quân Khương Lâm nhíu chặt lại, bộ dạng như thể không cam lòng vậy, cuối cùng hắn nói: "Ta nhiều ít cũng đã chịu thiệt, vậy thêm một cái yêu cầu phụ nữa đi, yêu cầu này chắc chắn các ngươi phải làm. Nếu không, lần giao dịch này hay là thôi đi!"
"Mời nói. Nếu không phải là chuyện giết Lệ Tuyệt Thiên hoặc là triệt để hủy diệt Huyết Hồn sơn trang, vậy những chuyện khác, chúng ta hoàn toàn có thể làm được!" Thấy khẩu khí của Quân Khương Lâm buông lỏng một chút, Hùng Khai Sơn khẩn trương đưa ra lời hứa hẹn.
"Nghe nói Lệ Tuyệt Thiên có một đứa con trai, tựa hồ gọi là Lệ Đằng Vân, tiểu tử này so với Lệ Tuyệt Thiên lại càng đáng ghét hơn! Người này tất yếu phải dạy bảo một phen, nếu thuận tay có thể giết chết hắn thì càng tốt!" Quân Khương Lâm âm hiểm cười nói: "Đương nhiên, nếu thiến hắn cũng được."
"Chuyện này không thể làm được! ta kháo!" Hai người đồng thời mở miệng nói: "Tiểu tử này là đưa con độc đinh của cả dòng tộc họ Lệ đó, Lệ Tuyệt Thiên mãi tám mươi tuổi mới có được một mình hắn, nếu như chúng ta giết, hoặc thiến hắn, Lệ Tuyệt Thiên chẳng khác nào đoạn tử tuyệt tôn, chỉ sợ Lệ Tuyệt Thiên cùng kết oán cừu thâm sâu không chết không ngớt với Thiên Phạt sâm lâm a, hậu quả như vậy chúng ta không thể gáng được!"
"Cái gì cũng không được vậy chúng ta còn bàn cái chó gì nữa?" Quân Khương Lâm tựa hồ có điểm phát hỏa, nói: "Hơn nữa, Lệ Tuyệt Thiên đến lúc tám mươi vẫn có thể sinh, vậy mới hơn một trăm, khẳng định cũng có thể sinh tiếp, các ngươi gấp cái gì!"
"Hắn lúc tám mươi tuổi mới sinh được một mống con đã là chuyện cười khắp thiên hạ rồi, nếu hơn một trăm tuổi lại sinh nữa phỏng chừng lão Lệ sẽ bị chết đuối trong vũng nước bọt mất." Hùng Khai Thiên lắc lắc đầu, trong mắt có phần bất đắc dĩ, nói.
Hạc Trùng Tiêu lại thực tế trả lời: "Yêu cầu này của các hạ thật quá sức, cũng không khác gì muốn hủy diệt Huyết Hồn sơn trang. Chúng ta quyết định không thể đáp ứng! Nếu không như vậy đi, dù sao mục đích của các hạ cũng chỉ là dạy dỗ mà thôi. Ta có thể thay mặt các hạ làm cho Lệ Đằng Vân chịu khổ một trận, làm cho hắn nửa năm không xuống giường được, như vậy có được không?"
Hạc Trùng Tiêu suy nghĩ một hồi, sau đó liền đưa ra một phương án, nói: "Nếu các hạ kiên trì muốn giết Lệ Đằng Vân, mới bằng lòng giao dịch, vậy chúng ta cũng đàng buông tay vụ giao dịch này mà thôi."
"Bát đại chí tôn bình thường có lẽ có phần tư oán, thế nhưng chỉ cần có chuyện, bọn họ sẽ đồng tâm hiệp lực. Cũng không phải chỉ có Vân Biệt Trần quanh năm giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, bảy người còn lại cũng vậy, cho dù là có thiên đại cừu hận, thê nhưng chỉ cần một người gặp chuyện, đám người còn lại cũng sẽ hợp lại. Cho nên, cho dù chúng ta đáp ứng ngươi dạy bảo Huyết Hồn sơn trang cũng đã là cực hạn rồi. Các hạ độ lượng cao thượng, khí độ khoáng đạt, cũng nên thông cảm cho chỗ khó xử của chúng ta!"
"Được!" Bổn tọa lần này sẽ nhường các ngươi một bước vậy, nếu như các ngươi có thể đảm bảo Huyết Hồn sơn trang loạn thành một mớ, lại đánh gãy hai chân của Lệ Đằng Vân, làm cho hắn trong vòng một năm không đứng dậy được, vậy giao dịch này của chúng ta coi như thành!" Quân Khương Lâm thấy gió đã tới liền tiếp tục tiến thêm một bước.
Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn hai người thương lượng một hồi, rốt cục mở miệng nói: "Được! Cứ như thế đi, một lời đã định!"
"Một lời đã định!" Quân Khương Lâm mỉm cười duỗi một tay ra, nói: "Chúng ta vỗ tay làm ước định! Không được đổi ý!"
"Bộp!" Hai người vỗ tay trao đổi, đồng thời đều nở nụ cười thỏa mãn khi đạt được mục đích.
Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Thiên rất hưng phấn, nếu có được món đồ như vậy, giúp bản thân tiến giai, vậy cũng tuyệt đối quá có lời rồi. Không phải chỉ là một cái Huyết Hồn sơn trang thôi sao, vả lại cũng không có hủy diệt hoàn toàn. Cuối cùng chính là không phải chống lại Lệ Tuyệt Thiên, nhiều lắm là động chút thủ cước là được. So với thứ sắp đạt được mà nói, lần này chính là chiếm đại tiện nghi rồi.
Tưởng tượng tới cảnh tượng nhàn nhã tự do tự tại cùng năm tháng sau khi tiến giai, hai ngươi đều có cảm giác thỏa mãn, nếu hợp lực cùng với lão đại, vậy còn sợ gì bát đại chí tôn? Thật sự là chuyện đáng vui mà!
Quân Khương Lâm lại càng hưng phấn hơn. Chỉ cần sử dụng một chút linh khí trong một biển khổng lồ của Hồng Quân Tháp là có thể đổi được hiểu quả không ngờ như vậy, cơ hồ là thoáng quyết định tất cả nan đề liên quan đến Quản Thanh Hàn, hơn nữa vì chính mình tranh thủ ít nhất là một năm thời gian, thật sự là quá lời, lần này đúng là chiếm được một cái đại tiện nghi rồi.
"Việc này nhất định phải hoàn thành trong vòng một tháng, bắt đầu kể từ hôm nay, thế nào?" Quân Khương Lâm có phần nóng vội nói, không có cách nào khác, thần thức của hắn đã vận dụng đến cực hạn, sắp sửa lòi ra chân tướng rồi.
"Hoàn toàn không thành vấn đề!" Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn cũng rất sốt ruột đáp ứng, nói xong bèn nhìn nhau cười, vô cùng sảng khoái. Một tháng thời gian để làm chuyện này. Thật sự là quá dễ dàng. Chẳng khác gì hai đại chí tôn liên thủ đối phó với một tuyệt thiên chí tôn, để đối phó với Huyết Hồn sơn trang mà phải dùng tới một tháng? Điểm này cũng quá xem thường chúng ta rồi!
"Phong huynh, sau khi xong việc. Chúng ta làm sao để tìm được ngươi?" Hạc Trùng Tiêu cuối cùng mới đưa ra vấn đề này, có thể nói đã rất cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh rồi.
"Các ngươi có thể đến Quân gia ở Thiên Hương thành, nói cho Quân tam gia Quân Vô Ý biết, nói là Huyết Hồn sơn trang đã hủy bỏ kế hoạch Bắc thượng rồi, sau đó chờ đợi, ta sẽ lập tức tới gặp các ngươi. Sau đó sẽ thực hiện lời hứa của ta!" Quân Khương Lâm thề thốt nói.
Hắn thầm nghĩ, Phong Tuyết ngân thành cùng Huyết Hồn sơn trang hiện tại mới xem như tạm thời giải quyết được khâu thiết yếu nhất, đợi cho tới khi một tháng qua đi, sẽ cùng với các ngươi nói chuyện Phong Tuyết ngân thành, lúc đó các ngươi cũng đã mắc câu rồi, sẽ không sợ các ngươi chạy trốn nữa. Hắc hắc hắc. Trong bụng Quân đại thiếu gia gian trá nở nụ cười.
"Được, việc này không nên chậm trễ, huynh hai người chúng ta xin cáo biệt trước." Hạc Trùng Tiêu vừa chắp tay chào, sau đó kéo Hùng Khai Sơn tựu muốn ly khai.
"Chậm đã! Còn có một việc muốn thỉnh giáo hai vị." Quân Khương Lâm tâm niệm vừa động, đột nhiên gọi hai người lại, nói: "Xin hỏi các vị một câu, cửu giai huyền đan rốt cuộc có tác dụng gì?"
Hai người vừa nghe những lời này, đồng thời dừng cước bộ lại, xoay người nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng Hùng Khai Sơn trầm giọng hỏi: "Ngươi hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ trong tay ngươi có tìn tức về cửu giai huyền đan?"
"Nhị vị cảm thấy với năng lực của ta còn cần huyền đan sao? Chỉ là xem các ngươi tranh phong náo nhiệt như vậy, cho nên thuận miệng hỏi một chút mà thôi, nếu các ngươi không muốn nói thì thôi đi. Chúng ta cáo từ vậy."
Quân Khương Lâm trong lòng cả kinh, xem ra hai người này rất quan tâm tới chuyện huyền đan. Không khỏi có phần hối hận, thà rằng không hỏi còn hơn.
"Nói cũng đúng. Trên người của ngươi có Huyền Thiên chính khí tinh thuần như vậy, huyền đan đối với ngươi mà nói không có tác dụng gì! Tự nhiên không cần tới nó." Hạc Trùng Tiêu tự đáy lòng dâng lên niềm hâm mộ, nói.
Trước mặt vị cao nhân thần bí này, không chỉ có Huyền Thiên chính khí, hơn nữa lại còn vô cùng tinh thuần, thực lực bí hiểm, coi như là cùng Vân Biệt Trần so sánh phỏng chừng cũng không có yếu hơn, người như vậy, còn cần gì cửu giai huyền đan đỉnh phong chứ? Trong lòng Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Thiên đồng thời nghĩ như vậy, cho nên không khỏi có phần hổ thẹn vì đã "Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử"
Hai người nghĩ tới đây, lập tức thoải mái cười nói: "Thật ra nói cho ngươi biết cũng không sao, loài người các ngươi gọi đó là huyền đan. Chúng ta lại gọi nó là Ngưng Đan, đó chính là điểm thần kì của đám huyền thú là chúng ta, cũng là kết tinh tinh hoa cả đời chúng ta! Vốn dĩ thân thể khi phục dụng vào, sẽ không thỏa đáng, coi như là thần huyền cao thủ, cũng phải bạo thể mà chết. Trước khi sử dụng phải dùng Thiên Tinh thảo trợ giúp ổn định năng lượng, lại dùng linh chi tam sắc phân hoá, sau đó phụ với Cửu Huyền căn, bất quá cần phải có một vị thần huyền dùng Huyền khí dẫn đường, trong vòng một đêm sẽ khiến giai vị của người dùng tăng vọt, chỉ có điều loại chuyện này chỉ được nghe nói mà thôi. Không nói đến ba loại dược vật đồng dạng đều là trong truyền thuyết gì đó, mà ngay cả thần huyền cao thủ hộ pháp cũng đã khó tìm khó cầu rồi."
Hạc Trùng Tiêu trào phúng nở nụ cười, nói: "Người, ai mà không ôm tâm cầu lợi chứ!"
"Nói không sai. Ha ha thật sự là kỳ quái, phiền toái như vậy thế mà có người vẫn muốn bỏ mạng tranh đoạt, thực sự là rất kì quái. Tội gì phải làm vây chứ?" Quân Khương Lâm buồn vô cớ nói: "Nhân tính vốn là tham lam, quả nhiên đó chính là thứ đáng sợ nhất trên đời này."
Hai người đồng cảm gật đầu, cảm thấy lời ấy rất đúng với lòng mình. Đồng thời thở dài. Ba người đồng thời ôm quyền hành lễ. Hai cái bóng người cực nhanh xoạt qua trước mặt Quân Khương Lâm rồi biến mất, giống như hai cỗ khói xanh chậm rãi tiêu thất. Hai vị thiên phạt chi, cũng không thể chờ đợi được nữa, đều muốn bắt tay chấp hành nhiệm vụ luôn.
Cơn mưa rào đã tạnh, bình minh sắp tới.
Quân Khương Lâm thở ra một hơi thật dài, tâm thần được buông lỏng, trực tiếp ngã xuống mặt đất, chỉ cảm thấy trong đầu đau đớn như bị hàng vạn mũi kim đâm vào.
Trong vòng một đêm này, tinh thần lực cùng linh lực của Quân Khương Lâm cơ hồ đều hao phí sạch sẽ, lúc này chỉ miễn cưỡng duy trì. Sợ một khi mất liên lạc với Hồng Quân Tháp, sẽ bị Hạc Trùng Tiêu hai người phát hiện chân thực lực của mình. Quả nhiên là rất vất vả.
Nhưng một đêm vất vả này cuối cùng cũng được hồi báo, kết quả thật quá sức tưởng tượng!
Tuy không thể thuận lợi như mình tưởng tượng, thế nhưng chuyện tình quan trọng nhất là, cửu giai đỉnh phong huyền đan cùng Huyết Hồn sơn trang đã được giải quyết. Đối với Quân Khương Lâm mà nói đã xem như là có thu hoạch rất lớn rồi.
Có Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn đi gây náo nhiệt, Lệ Đằng Vân sau khi trọng thương, mình phỏng chừng là có ít nhất nửa năm thời gian, nửa năm sau Quân Khương Lâm có thể nắm chắc làm cho thế lực của Quân gia tăng lên. Lúc đó cho dù là Huyết Hồn sơn trang có động, tập trung quy mô lớn để tập kích, cũng tuyệt sẽ không lâm vào tình trạng vô kế khả thi như bây giờ nữa!
Thậm chí Quân Khương Lâm còn rất chờ mong.
Nếu như không có đối thủ, như thế nào có thể ma luyện bản thân đây? Chỉ có duy trì áp lực mới có thể tiến bộ.
Một khi Quân Khương Lâm cảm thấy bản thân đã đủ lông đủ cánh, cho dù Huyết Hồn sơn trang có không đến, Quân Khương Lâm cũng sẽ tìm tới cửa! Dám có chủ ý với nữ nhân của Quân gia ta, đó chính là ăn gan hùm mật gấu! Nếu như không thể hành hạ tên Lệ Đằng Vân kia một trận, cơn tức này há có thể nguôi!
Huyết Hồn sơn trang, Phong Tuyết ngân thành, các ngươi cứ kiêu ngạo đi? Giang sơn còn có rất nhiều người tài, các ngươi liền có thể kiêu ngạo được bao lâu! Quân đại thiếu gia cắn răng, từ trên mặt đất ngồi dậy, buông lỏng thân thể đang vô cùng mệt mỏi, hướng tới Quân gia nặng nề bước đi!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.