- Ha ha ha… Nói rất hay! Nhân loại quả nhiên vẫn khác xa huyền thú! Thậm chí so với huyền thú còn kém xa, bọn hắn hoàn toàn không hồn nhiên chất phát như huyền thú, nếu có đi chăng nữa nhiều nhất cũng chỉ là những suy nghĩ trong đầu, còn tư tưởng hành động lại thập phần xấu xa!
Quân Khương Lâm cười to sảng khoái, nói:
- Quy luật! Hừ! Có quy luật tất có phá! Sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày, ta sẽ sáng lập một quy luật của riêng Quân Khương Lâm ta! Quy luật của ta đặt ra, quyết sẽ không bị ước thúc như quy luật này!
- Nếu như chàng có khả năng đặt ra quy luật như lời chàng nói, ta thật khó có thể tưởng tượng được thế giới này sẽ bị chàng đảo lộn đến mức độ nào?
Mai Tuyết Yên cười khổ một tiếng, nói:
- Đừng nói những chuyện viển vông như thế, hy vọng xa vời lắm, trước mắt phải ứng phó cho xong cửa ải này đã.
- Lời này của nàng nói thật là không có chút đạo lý! Có một số việc, ta phải trước tiên nói rõ ràng cho nàng minh bạch.
Quân Khương Lâm cười cười, đặt mông ngồi xuống, cười híp mắt nói:
- Chỉ cần trước mắt có thể thành công gia tăng thực lực, sau khi thực lực chúng ta tăng lên, lần thứ hai xuất thế, tin chắc rằng đối thủ tuyệt đối cũng chỉ có Tam Đại Thánh Địa mà thôi! Mà đây, cũng có thể nói là một trận đại quyết chiến! Tin tưởng rằng sau trận quyết chiến này, bất luận là ai thắng ai thua, ai cao ai thấp, Tam Đại Thánh Địa chắc chắn sẽ phải tập trung chuẩn bị cho Đoạt Thiên chi chiến, tuyệt đối sẽ không gây phiền toái gì cho chúng ta nữa!
- Nếu trận chiến này chúng ta giành phần thắng, vậy có thể nói là Tam Đại Thánh Địa đấu với dị tộc trong Đoạt Thiên chi chiến, phần thắng ngày càng xa vời, thậm chí khả năng rơi vào thế hạ phong rất cao!
Mai Tuyết Yên lo âu nói:
- Trận chiến này… Nếu chúng ta thắng, thì tình hình chiến đấu ở Đoạt Thiên chi chiến gặp mối nguy lớn! Còn nếu chúng ta thua, thì vạn kiếp bất phục; cái này… thật hết sức mâu thuẫn!
- Mâu thuẫn? Thật sự không có phương pháp nào giải quyết mâu thuẫn này sao? Chưa chắc!
Quân Khương Lâm thả người nằm xuống đất, tay lót sao ót, vênh váo nói:
- Bây giờ đã không phải ngày xưa nữa, hiện tại các vị Thú Vương trong Thiên Phạt cơ bản đều đã đạt đến cấp bậc Tôn Giả, mà ta lại tiếp tục huấn luyện "Tàn Thiên Phệ Hồn", tuy rằng cấp độ thấp hơn một ít nhưng tuyệt đối sẽ không thua nhiều lắm. Sau trận chiến, chỉ cần nàng đem bọn họ về Thiên Phạt sâm lâm, hòa bột phấn lấy ra từ linh mạch này vào nước suối cho bọn họ uống, tất nhiên thực lực bọn họ lại một lần nữa tăng vọt, tin chắc rằng sau khi tăng cấp một cách biến thái như vậy, thực lực bọn họ tuyệt không dưới bậc Thánh Giả, như vậy là đã có đủ tư cách tham gia Đoạt Thiên chi chiến!
Quân Khương Lâm cười cười:
- Nếu chúng ta thất bại, hiển nhiên sẽ không còn gì cả, điều này cũng không cần phải bàn đến. Nhưng nếu cuối cùng người thắng là chúng ta, Tam Đại Thánh Địa cũng bị chúng ta đánh cho tàn phế, như vậy, tương lai người thay mặt Huyền Huyền đại lục đi tham dự Đoạt Thiên chi chiến chỉ có thể là chúng ta mà thôi! Cho dù là đối đầu cứng rắn, ta cũng có thể xuất ra một đám cao thủ, làm cho bọn dị tộc phải hoàn toàn diệt tộc! Từ đó về sau, trên phiến đại lục này không còn tồn tại cái sự kiện nào tên gọi là Đoạt Thiên chi chiến nữa! Sẽ không bao giờ cho phép bất cứ kẻ nào, quang minh chính đại dụng lý do này để làm điều xấu xa vô sỉ nữa!
- Huống hồ, đó cũng không phải là phương pháp duy nhất gia tăng thực lực! Ta còn có rất nhiều biện pháp!
Quân Khương Lâm hừ một tiếng.
- Chàng muốn trực tiếp đồ sát toàn bộ dị tộc!?
Mai Tuyết Yên ánh mắt tỏa sáng hỏi.
- Đương nhiên, cái loại bỏ đi như vậy, nếu không tiêu diệt chẳng lẽ lại tiếp tục lưu lại bọn hắn sao? Nàng không muốn sao?
Quân Khương Lâm buồn bực nói.
- Ta tại sao lại có thể không muốn, nếu có thể diệt đi toàn bộ bọn dị tộc nhân hèn hạ này, còn gì có thể nói nữa! Chàng đã tin tưởng nắm chắc phần thắng, lại còn quyết tâm như thế, vậy chúng ta cứ tiếp tục chơi đùa với bọn người Tam Đại Thánh Địa!
Mai Tuyết Yên cực kỳ hứng thú nói. Quân Khương Lâm nhức đầu một trận, bởi vì hắn biết trong lòng Mai Tuyết Yên vẫn có một chuyện lo lắng, đó là Đoạt Thiên chi chiến, vấn đề này đối với Mai Tuyết Yên mà nói, không thể dùng từ ý nghĩa trọng đại để hình dung nữa, mà là một vấn đề thâm căn cố đế, hoàn toàn không có khả năng xoay chuyển.
Cho nên Quân đại thiếu trước khi đến thời điểm bắt đầu đại chiến, phải cấp cho Mai Tuyết Yên một liều thuốc an thần, nhưng tiềm lực hiện tại mình vừa nói, cũng không phải hoàn toàn chỉ là mạnh miệng, bọn dị tộc hèn hạ cũng là người mà bản thân hắn ghét, thậm chí so với đám người Tam Đại Thánh Địa còn cảm thấy ghét hơn, cho dù có giết sạch bọn chúng cũng không sao cả…
- Tuyết Yên, nàng chuẩn bị xong chưa?
Quân Khương Lâm nhấc thanh Viêm Hoàng Chi Huyết lên, trên thân kiếm, hàn quang mơ hồ đã bắt đầu phát tán.
- Chuẩn bị xong rồi!
Mai Tuyết Yên thận trọng gật đầu, trong mắt phát ra tinh quang.
- Khi thần kiếm của ta chém xuống. Nàng phải ngay lập tức lấy đi Kinm Tân Ngọc Dịch, sau đó phải lập tức tránh ra, không được chậm trễ! Ta cũng trong thời điểm đó sẽ đồng thời vận khởi Hỗn Độn hỏa, phong bế lại! Nếu trong giai đoạn này có chút chậm trễ, chắc chắn sẽ làm hao tổn một lượng lớn Kin Tân Ngọc Dịch, tin chắc rằng nàng hiểu rõ tầm quan trọng của Kin Tân Ngọc Dịch… cho nên nhất định không thể phát sinh sai lầm gì!
Quân Khương Lâm chậm rãi giơ trường kiếm lên, trên mũi thần kiếm, giống như sắp phun ra bạch sắc kiếm quang vài chục trượng!
- Yên tâm đi!
Ánh mắt Mai Tuyết Yên nhìn chằm chằm vào linh mạch chủ thể, tập trung tinh thần! Hai lòng bàn tay, một đoàn linh khí nồng đậm nổi lên, hai luồn linh khí này quay cuồng quanh bản thân, nàng lại tiếp tục vận công lực đè lên, cuối cùng hai bình ngọc nhỏ đã hình thành.
Sử dụng thiên địa linh khí tạo thành bình ngọc! Cũng chỉ vì trong chốc lát lưu trữ Kim Tân Ngọc Dịch kia!
- Chính là lúc này!
Quân Khương Lâm gào to một tiếng, bắt đầu điều khiển thanh kiếm!
Một kiếm này Quân Khương Lâm cũng đã vận dụng toàn bộ công lực của bản thân mình, tất cả đều ngưng chú lên trên thân kiếm, tiếp đó trường kiếm ầm ầm chém xuống, mơ hồ có một loại khí thế làm chao đảo thiên hà!
Kiếm hạ!
Ngay vết chém, từng giọt chất lỏng màu tím sáng chậm rãi chảy ra, không gian trong Hồng Quân Tháp tức thời tràn ngập một cỗ mùi thơm lạ lùng, hai người cũng chỉ vừa mới ngửi, liền cảm thấy cả người vui vẻ thoải mái, thư thái tới cực điểm.
Ngay trong nháy mắt Kim Tân Ngọc Dịch chảy ra, thân hình Mai Tuyết Yên bỗng hóa thành một đạo thiểm điện nhanh chóng lướt qua, không ngừng chạy trốn ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm:
- Thành công!
Lời nói còn chưa dứt, một ngọn lửa màu đen đã nhanh chóng phủ kín linh mạch.
Trong quá trình hoàn toàn không phát ra một tiếng động, chủ thể Thiên Địa Linh Mạch nguyên bản vô cùng cứng rắn lại nhanh chóng hòa tan, chảy xuống, may mắn thế nào toàn bộ đều chảy vào tiểu động ban nãy!
Quân Khương Lâm khẽ cười một tiếng mãn nguyện, trường kiếm nháy mắt vào vỏ, lại lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
Linh khí bên trong Hồng Quân Tháp, nháy mắt đột nhiên nồng đậm lên rất nhiều! Vừa rồi hai người họ tuy rằng phối hợp rất ăn ý, nhưng vẫn không tránh khỏi có hai ba giọt Kim Tân Ngọc Dịch trong Thiên Địa Linh Mạch rơi xuống trên mặt đất, nháy mắt hóa thành nguồn linh khí khổng lồ, tràn ngập trong Hồng Quân Tháp!
Mà lúc này, trong tay Mai Tuyết Yên, hai bình nhỏ được ngưng kết từ linh khí ban nãy cũng đã dần dần hòa tan. Mà hai giọt Kim Tân Ngọc Dịch trong đó dường như có linh tính, tử sắc quang mang ngày càng hiển lộ, bình nhỏ kia hiển nhiên không thể chống đỡ được áp lực to lớn đến mức này!
- Không được chậm trễ, càng không được chần chờ, lập tức phục dụng!
Quân Khương Lâm quả quyết. Ngay lúc nhận lấy bình nhỏ, liền không chút do dự, trực tiếp nuốt ngay vào bụng. Mà bên kia, Mai Tuyết Yên cũng làm ra một động tác tương tự!
Bình linh khí kia sau khi vào bụng, linh khí bên ngoài liền tức thời tiêu tán, Kim Tân Ngọc Dịch cũng ngay lập tức phát huy tác dụng, oanh một tiếng, Quân Khương Lâm chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng như sóng thần dâng lên từ dưới đan điền, hướng khắp thân thể! Cơ thể theo bản năng ngăn cản, thế nhưng không phát huy được chút tác dụng!
Gay go rồi!
Bản thân tuy rằng đã tận lực đánh giá cao linh lực kia, nhưng hiện tại xem ra, vẫn có lúc phán đoán không đúng, thiên địa tinh hoa trải qua ngưng kết trăm vạn năm quả nhiên là kinh người, thật sự là khổng lồ mà!
Quân Khương Lâm hét lớn một tiếng:
- Chúng ta bốn chưởng đối nhau, trái trước phải sau, huyền lực tuần hoàn, sinh sôi không ngừng, âm dương bổ khuyết, tự thành thiên địa!
Nói xong liền phi thân đến trước mặt Mai Tuyết Yên, khoanh chân ngồi xuống. Còn Mai Tuyết Yên, sau khi dược lực của Kim Tân Ngọc Dịch lan tỏa toàn thân, đang bàng hoàng vô kế, miễn cưỡng hiểu được ý tứ của Quân Khương Lâm, liền dùng một tia linh trí cuối cùng, chìa hai tay của mình ra, chạm vào hai tay của Quân Khương Lâm, hai người đồng thời khu động huyền lực…
Linh lực cơ hồ đầu tiên dung hòa thành một khối, hình thành một vòng đại tuần hoàn quang thân thể hai người, vòng tuần hoàn này lặp đi lặp lại, bắt đầu di chuyển từ tay trái của Quân Khương Lâm, tiến vào tay phải của Mai Tuyết Yên, linh lực trong người Mai Tuyết Yên cũng từ lòng bàn tay trái của nàng vận chuyển sang lòng bàn tay phải Quân Khương Lâm!
Rồi sau đó đan điền của hai người đồng thời "Oanh" một tiếng nổ mạnh, tựa hồ như xảy ra một vụ nổ tận dưới đáy lòng, cũng tựa như nổ ra trong óc, hai giọt Kim Tân Ngọc Dịch, công dụng rốt cục cũng phát huy toàn bộ! Lập tức từ trong cơ thể hai người bạo phát ra ngoài!
Khó có thể tưởng tượng được một lượng linh lực cực lớn như thế, tựa như sóng thần bất ngờ xuất hiện, từ trong đan điền không kiêng nể gì, bạo phát ra ngoài, cơ thể hai người cơ hồ chỉ trong chốc lát đã đạt đến cực hạn, linh lực tràn đầy, cơ hồ tùy lúc đều có thể phá hủy cơ thể mà ra!
Đây cũng chỉ mới là bắt đầu thôi!
Nhưng cũng chỉ vừa mới bắt đầu, mà cả hai người đều đã rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh!
Chỉ còn bốn bàn tay của hai người vẫn giữ nguyên như cũ, linh lực giống như nước sống trường giang, sóng sau cao hơn sóng trước tràn vào kinh mạch, sau đó tràn đầy thân thể hai người, sau đó di chuyển qua song chưởng, từ người này truyền qua người kia, do đó linh khí càng trở nên dữ dội. Chuyển đi rồi nhận về, cứ luân phiên như thế….
Hai người trước mắt sớm đã mất đi ý thức tự chủ, linh lực cuồn cuồn trong cơ thể chính là do bản năng tự chuyển động, nhưng sự chuyển động vô ý đấy lại càng khiến linh khí bạo phát mãnh liệt hơn…
Da của hai người sớm đã bị nguồn linh lực khổng lồ này đập vào trông như đã sắp nứt toác ra, da thịt càng lúc càng trương lên, gần như trong suốt, ngay cả mạch máu cũng đã chậm rãi dãn nở, từ màu xanh đen dần dần chuyển thành đỏ tươi.
Gân mạch cũng đã hiện rõ lên da… Mặt ngoài da thịt có dấu hiệu rách toách ra, tơ máu tinh tế, chậm rãi chảy ra…
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Quân Khương Lâm cười to sảng khoái, nói:
- Quy luật! Hừ! Có quy luật tất có phá! Sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày, ta sẽ sáng lập một quy luật của riêng Quân Khương Lâm ta! Quy luật của ta đặt ra, quyết sẽ không bị ước thúc như quy luật này!
- Nếu như chàng có khả năng đặt ra quy luật như lời chàng nói, ta thật khó có thể tưởng tượng được thế giới này sẽ bị chàng đảo lộn đến mức độ nào?
Mai Tuyết Yên cười khổ một tiếng, nói:
- Đừng nói những chuyện viển vông như thế, hy vọng xa vời lắm, trước mắt phải ứng phó cho xong cửa ải này đã.
- Lời này của nàng nói thật là không có chút đạo lý! Có một số việc, ta phải trước tiên nói rõ ràng cho nàng minh bạch.
Quân Khương Lâm cười cười, đặt mông ngồi xuống, cười híp mắt nói:
- Chỉ cần trước mắt có thể thành công gia tăng thực lực, sau khi thực lực chúng ta tăng lên, lần thứ hai xuất thế, tin chắc rằng đối thủ tuyệt đối cũng chỉ có Tam Đại Thánh Địa mà thôi! Mà đây, cũng có thể nói là một trận đại quyết chiến! Tin tưởng rằng sau trận quyết chiến này, bất luận là ai thắng ai thua, ai cao ai thấp, Tam Đại Thánh Địa chắc chắn sẽ phải tập trung chuẩn bị cho Đoạt Thiên chi chiến, tuyệt đối sẽ không gây phiền toái gì cho chúng ta nữa!
- Nếu trận chiến này chúng ta giành phần thắng, vậy có thể nói là Tam Đại Thánh Địa đấu với dị tộc trong Đoạt Thiên chi chiến, phần thắng ngày càng xa vời, thậm chí khả năng rơi vào thế hạ phong rất cao!
Mai Tuyết Yên lo âu nói:
- Trận chiến này… Nếu chúng ta thắng, thì tình hình chiến đấu ở Đoạt Thiên chi chiến gặp mối nguy lớn! Còn nếu chúng ta thua, thì vạn kiếp bất phục; cái này… thật hết sức mâu thuẫn!
- Mâu thuẫn? Thật sự không có phương pháp nào giải quyết mâu thuẫn này sao? Chưa chắc!
Quân Khương Lâm thả người nằm xuống đất, tay lót sao ót, vênh váo nói:
- Bây giờ đã không phải ngày xưa nữa, hiện tại các vị Thú Vương trong Thiên Phạt cơ bản đều đã đạt đến cấp bậc Tôn Giả, mà ta lại tiếp tục huấn luyện "Tàn Thiên Phệ Hồn", tuy rằng cấp độ thấp hơn một ít nhưng tuyệt đối sẽ không thua nhiều lắm. Sau trận chiến, chỉ cần nàng đem bọn họ về Thiên Phạt sâm lâm, hòa bột phấn lấy ra từ linh mạch này vào nước suối cho bọn họ uống, tất nhiên thực lực bọn họ lại một lần nữa tăng vọt, tin chắc rằng sau khi tăng cấp một cách biến thái như vậy, thực lực bọn họ tuyệt không dưới bậc Thánh Giả, như vậy là đã có đủ tư cách tham gia Đoạt Thiên chi chiến!
Quân Khương Lâm cười cười:
- Nếu chúng ta thất bại, hiển nhiên sẽ không còn gì cả, điều này cũng không cần phải bàn đến. Nhưng nếu cuối cùng người thắng là chúng ta, Tam Đại Thánh Địa cũng bị chúng ta đánh cho tàn phế, như vậy, tương lai người thay mặt Huyền Huyền đại lục đi tham dự Đoạt Thiên chi chiến chỉ có thể là chúng ta mà thôi! Cho dù là đối đầu cứng rắn, ta cũng có thể xuất ra một đám cao thủ, làm cho bọn dị tộc phải hoàn toàn diệt tộc! Từ đó về sau, trên phiến đại lục này không còn tồn tại cái sự kiện nào tên gọi là Đoạt Thiên chi chiến nữa! Sẽ không bao giờ cho phép bất cứ kẻ nào, quang minh chính đại dụng lý do này để làm điều xấu xa vô sỉ nữa!
- Huống hồ, đó cũng không phải là phương pháp duy nhất gia tăng thực lực! Ta còn có rất nhiều biện pháp!
Quân Khương Lâm hừ một tiếng.
- Chàng muốn trực tiếp đồ sát toàn bộ dị tộc!?
Mai Tuyết Yên ánh mắt tỏa sáng hỏi.
- Đương nhiên, cái loại bỏ đi như vậy, nếu không tiêu diệt chẳng lẽ lại tiếp tục lưu lại bọn hắn sao? Nàng không muốn sao?
Quân Khương Lâm buồn bực nói.
- Ta tại sao lại có thể không muốn, nếu có thể diệt đi toàn bộ bọn dị tộc nhân hèn hạ này, còn gì có thể nói nữa! Chàng đã tin tưởng nắm chắc phần thắng, lại còn quyết tâm như thế, vậy chúng ta cứ tiếp tục chơi đùa với bọn người Tam Đại Thánh Địa!
Mai Tuyết Yên cực kỳ hứng thú nói. Quân Khương Lâm nhức đầu một trận, bởi vì hắn biết trong lòng Mai Tuyết Yên vẫn có một chuyện lo lắng, đó là Đoạt Thiên chi chiến, vấn đề này đối với Mai Tuyết Yên mà nói, không thể dùng từ ý nghĩa trọng đại để hình dung nữa, mà là một vấn đề thâm căn cố đế, hoàn toàn không có khả năng xoay chuyển.
Cho nên Quân đại thiếu trước khi đến thời điểm bắt đầu đại chiến, phải cấp cho Mai Tuyết Yên một liều thuốc an thần, nhưng tiềm lực hiện tại mình vừa nói, cũng không phải hoàn toàn chỉ là mạnh miệng, bọn dị tộc hèn hạ cũng là người mà bản thân hắn ghét, thậm chí so với đám người Tam Đại Thánh Địa còn cảm thấy ghét hơn, cho dù có giết sạch bọn chúng cũng không sao cả…
- Tuyết Yên, nàng chuẩn bị xong chưa?
Quân Khương Lâm nhấc thanh Viêm Hoàng Chi Huyết lên, trên thân kiếm, hàn quang mơ hồ đã bắt đầu phát tán.
- Chuẩn bị xong rồi!
Mai Tuyết Yên thận trọng gật đầu, trong mắt phát ra tinh quang.
- Khi thần kiếm của ta chém xuống. Nàng phải ngay lập tức lấy đi Kinm Tân Ngọc Dịch, sau đó phải lập tức tránh ra, không được chậm trễ! Ta cũng trong thời điểm đó sẽ đồng thời vận khởi Hỗn Độn hỏa, phong bế lại! Nếu trong giai đoạn này có chút chậm trễ, chắc chắn sẽ làm hao tổn một lượng lớn Kin Tân Ngọc Dịch, tin chắc rằng nàng hiểu rõ tầm quan trọng của Kin Tân Ngọc Dịch… cho nên nhất định không thể phát sinh sai lầm gì!
Quân Khương Lâm chậm rãi giơ trường kiếm lên, trên mũi thần kiếm, giống như sắp phun ra bạch sắc kiếm quang vài chục trượng!
- Yên tâm đi!
Ánh mắt Mai Tuyết Yên nhìn chằm chằm vào linh mạch chủ thể, tập trung tinh thần! Hai lòng bàn tay, một đoàn linh khí nồng đậm nổi lên, hai luồn linh khí này quay cuồng quanh bản thân, nàng lại tiếp tục vận công lực đè lên, cuối cùng hai bình ngọc nhỏ đã hình thành.
Sử dụng thiên địa linh khí tạo thành bình ngọc! Cũng chỉ vì trong chốc lát lưu trữ Kim Tân Ngọc Dịch kia!
- Chính là lúc này!
Quân Khương Lâm gào to một tiếng, bắt đầu điều khiển thanh kiếm!
Một kiếm này Quân Khương Lâm cũng đã vận dụng toàn bộ công lực của bản thân mình, tất cả đều ngưng chú lên trên thân kiếm, tiếp đó trường kiếm ầm ầm chém xuống, mơ hồ có một loại khí thế làm chao đảo thiên hà!
Kiếm hạ!
Ngay vết chém, từng giọt chất lỏng màu tím sáng chậm rãi chảy ra, không gian trong Hồng Quân Tháp tức thời tràn ngập một cỗ mùi thơm lạ lùng, hai người cũng chỉ vừa mới ngửi, liền cảm thấy cả người vui vẻ thoải mái, thư thái tới cực điểm.
Ngay trong nháy mắt Kim Tân Ngọc Dịch chảy ra, thân hình Mai Tuyết Yên bỗng hóa thành một đạo thiểm điện nhanh chóng lướt qua, không ngừng chạy trốn ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm:
- Thành công!
Lời nói còn chưa dứt, một ngọn lửa màu đen đã nhanh chóng phủ kín linh mạch.
Trong quá trình hoàn toàn không phát ra một tiếng động, chủ thể Thiên Địa Linh Mạch nguyên bản vô cùng cứng rắn lại nhanh chóng hòa tan, chảy xuống, may mắn thế nào toàn bộ đều chảy vào tiểu động ban nãy!
Quân Khương Lâm khẽ cười một tiếng mãn nguyện, trường kiếm nháy mắt vào vỏ, lại lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
Linh khí bên trong Hồng Quân Tháp, nháy mắt đột nhiên nồng đậm lên rất nhiều! Vừa rồi hai người họ tuy rằng phối hợp rất ăn ý, nhưng vẫn không tránh khỏi có hai ba giọt Kim Tân Ngọc Dịch trong Thiên Địa Linh Mạch rơi xuống trên mặt đất, nháy mắt hóa thành nguồn linh khí khổng lồ, tràn ngập trong Hồng Quân Tháp!
Mà lúc này, trong tay Mai Tuyết Yên, hai bình nhỏ được ngưng kết từ linh khí ban nãy cũng đã dần dần hòa tan. Mà hai giọt Kim Tân Ngọc Dịch trong đó dường như có linh tính, tử sắc quang mang ngày càng hiển lộ, bình nhỏ kia hiển nhiên không thể chống đỡ được áp lực to lớn đến mức này!
- Không được chậm trễ, càng không được chần chờ, lập tức phục dụng!
Quân Khương Lâm quả quyết. Ngay lúc nhận lấy bình nhỏ, liền không chút do dự, trực tiếp nuốt ngay vào bụng. Mà bên kia, Mai Tuyết Yên cũng làm ra một động tác tương tự!
Bình linh khí kia sau khi vào bụng, linh khí bên ngoài liền tức thời tiêu tán, Kim Tân Ngọc Dịch cũng ngay lập tức phát huy tác dụng, oanh một tiếng, Quân Khương Lâm chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng như sóng thần dâng lên từ dưới đan điền, hướng khắp thân thể! Cơ thể theo bản năng ngăn cản, thế nhưng không phát huy được chút tác dụng!
Gay go rồi!
Bản thân tuy rằng đã tận lực đánh giá cao linh lực kia, nhưng hiện tại xem ra, vẫn có lúc phán đoán không đúng, thiên địa tinh hoa trải qua ngưng kết trăm vạn năm quả nhiên là kinh người, thật sự là khổng lồ mà!
Quân Khương Lâm hét lớn một tiếng:
- Chúng ta bốn chưởng đối nhau, trái trước phải sau, huyền lực tuần hoàn, sinh sôi không ngừng, âm dương bổ khuyết, tự thành thiên địa!
Nói xong liền phi thân đến trước mặt Mai Tuyết Yên, khoanh chân ngồi xuống. Còn Mai Tuyết Yên, sau khi dược lực của Kim Tân Ngọc Dịch lan tỏa toàn thân, đang bàng hoàng vô kế, miễn cưỡng hiểu được ý tứ của Quân Khương Lâm, liền dùng một tia linh trí cuối cùng, chìa hai tay của mình ra, chạm vào hai tay của Quân Khương Lâm, hai người đồng thời khu động huyền lực…
Linh lực cơ hồ đầu tiên dung hòa thành một khối, hình thành một vòng đại tuần hoàn quang thân thể hai người, vòng tuần hoàn này lặp đi lặp lại, bắt đầu di chuyển từ tay trái của Quân Khương Lâm, tiến vào tay phải của Mai Tuyết Yên, linh lực trong người Mai Tuyết Yên cũng từ lòng bàn tay trái của nàng vận chuyển sang lòng bàn tay phải Quân Khương Lâm!
Rồi sau đó đan điền của hai người đồng thời "Oanh" một tiếng nổ mạnh, tựa hồ như xảy ra một vụ nổ tận dưới đáy lòng, cũng tựa như nổ ra trong óc, hai giọt Kim Tân Ngọc Dịch, công dụng rốt cục cũng phát huy toàn bộ! Lập tức từ trong cơ thể hai người bạo phát ra ngoài!
Khó có thể tưởng tượng được một lượng linh lực cực lớn như thế, tựa như sóng thần bất ngờ xuất hiện, từ trong đan điền không kiêng nể gì, bạo phát ra ngoài, cơ thể hai người cơ hồ chỉ trong chốc lát đã đạt đến cực hạn, linh lực tràn đầy, cơ hồ tùy lúc đều có thể phá hủy cơ thể mà ra!
Đây cũng chỉ mới là bắt đầu thôi!
Nhưng cũng chỉ vừa mới bắt đầu, mà cả hai người đều đã rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh!
Chỉ còn bốn bàn tay của hai người vẫn giữ nguyên như cũ, linh lực giống như nước sống trường giang, sóng sau cao hơn sóng trước tràn vào kinh mạch, sau đó tràn đầy thân thể hai người, sau đó di chuyển qua song chưởng, từ người này truyền qua người kia, do đó linh khí càng trở nên dữ dội. Chuyển đi rồi nhận về, cứ luân phiên như thế….
Hai người trước mắt sớm đã mất đi ý thức tự chủ, linh lực cuồn cuồn trong cơ thể chính là do bản năng tự chuyển động, nhưng sự chuyển động vô ý đấy lại càng khiến linh khí bạo phát mãnh liệt hơn…
Da của hai người sớm đã bị nguồn linh lực khổng lồ này đập vào trông như đã sắp nứt toác ra, da thịt càng lúc càng trương lên, gần như trong suốt, ngay cả mạch máu cũng đã chậm rãi dãn nở, từ màu xanh đen dần dần chuyển thành đỏ tươi.
Gân mạch cũng đã hiện rõ lên da… Mặt ngoài da thịt có dấu hiệu rách toách ra, tơ máu tinh tế, chậm rãi chảy ra…
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến