Dịch Giả: KobayashiMidori.
Xe ngựa toàn bộ đã bị hủy và tất nhiên việc sau đó cũng không cần nói nữa, Linh Mộng công chúa liền nhảy lên một con ngựa mà thị vệ dắt tới, chậm rãi quay về, duy chỉ tâm tình là dị thường nặng nề.
Mộ Dung Thiên Quân vội vàng chỉ huy cấm quân bảo vệ Linh Mộng công chúa bảo vệ thật chặt chẽ, trước lúc cưỡi ngựa rời khỏi đó, hắn còn quay đầu nhìn lại, trong đầu thầm nghĩ:
"Trông tên Quân Khương Lâm kia bị thương nặng như vậy thì không biết liệu có thể chết hay không nhỉ? Nếu chết là tốt nhất. Vừa trông thấy hắn mà mình chỉ muốn dần cho hắn một trận! Với đức hạnh kia không ngờ còn muốn theo đuổi Linh Mộng công chúa nữa. Thật đúng là không biết lượng sức mình."
Trong miệng thì hừ một tiếng, rồi cưỡi ngựa nhìn Linh Mộng công chúa phong tư duyên dáng phía trước mà không khỏi mắt hoa thần mê, hồn phách điên đảo, trong lòng nghĩ xiên nghĩ vẹo, nhất thời hồn bay cả lên trời, và hoàn toàn quên mất việc phải phái người đi báo tin cho Quân gia…
- Ta nói lão già nhà ông này. Ông giống như ma quỷ cứ bám ta ba ngày rồi đó. Chẳng lẽ là bởi vì dáng vẻ anh tuấn tiêu sái của bản thiếu gia khiến cái lão già ông xem trọng hay sao?
Quân Tà bị lão nhân kia ôm như ôm một đứa trẻ con trước ngực. Mà lão nhân này lại như một con gà bị phơi khô, cả người gần như không có lấy một mẩu thịt. Điều này khiến Quân Tà hắn cảm thấy toàn thân vô cùng vô cùng không thoải mái, kiểu như nằm trên đá cuội vậy. Với lại hắn biết lão nhân này khẳng định sẽ không thương tổn đến mình nên chẳng có chút khách khí, cứ thoải mái châm chọc lão!
- Phi, ngươi cho là lão tử muốn đi theo cái tên bại gia tử nhà ngươi hả? Ngươi mỗi ngày từ đầu đến cuối cứ hết chạy chỗ này lại sang chỗ khác, lại chẳng biết phóng ra cái ám chiêu bỏ mịe gì mà thoát khỏi tầm mắt lão tử! Giờ thì thế nào! Gặp báo ứng chưa? Nếu không phải gia gia ngươi bỏ ra một lượng bạc lớn… À mà bỏ mịe? Làm sao ngươi biết ta theo ngươi ba ngày?
Lão đầu vẻ mặt oán giận, cảm giác đi theo cái tên hoàn khố này thật mất giá, đang định càu nhàu thì đột nhiên phát hiện có gì đó không không bình thường ở đây. Tiểu tử vô dụng này làm sao biết ta đi theo hắn ba ngày? Chẳng lẽ phương pháp ẩn hình truy tung của lão tử lại thụt lùi đến trình độ này. Dưới sự kinh hãi lão nhất thời dừng bước. Thậm chí đối với việc làm bất kính khi Quân Tà kêu mình là lão già cũng chẳng thèm để ý nữa!
- Ngu ngốc! Vấn đề đơn giản như vậy cũng hỏi. Tất nhiên là có người nói cho ta biết rồi.
Chợt động tâm niệm, Quân Tà thuận miệng trả lời. Thủ đoạn truy tung của lão đầu này dù chưa đáng lọt vào mắt xanh Quân Tà. Nhưng dù thế ở kiếp trước thủ đoạn đó cũng thuộc hàng nhất lưu, và nếu chỉ bằng đạo hạnh trước kia của Quân Khương Lâm thì cho dù có tu luyện thêm một trăm tám mươi năm nữa cũng không phát giác được ra lão, lại càng không cần nói đến chuyeenj thoát khỏi tầm mắt người này.
- Ngươi mới ngu ngốc! Chỉ bằng cái tên ngu ngốc nhà ngươi đương nhiên không phát giác được lão tử… À? Ai nói cho ngươi biết? Lại là người giúp ngươi trốn khỏi tầm mắt lão tử à?
Lão nhân đột nhiên cảm thấy kinh dị, lấy công phu truy tung của mình không ngờ còn bị người phản truy tung mà đến mình còn không biết? Hơn nữa người đó lại còn có bản lĩnh để cho tên tiểu tử rác rưởi Quân Khương Lâm này tự động trốn khỏi sự theo dỏi của mình thì… thật sự là rất đáng sợ.
Điều này cần phải có thực lức như thế nào? Nếu người đó là địch nhân…
- Ta nào biết người đó là ai.
Quân Tà tiếp tục lừa dối:
- Ta cũng chưa từng gặp mặt hắn.
- Ừ ha…Điều đó là đương nhiên! Cao nhân như thế há lại để tên rác rưởi ngươi gặp mặt? Nói như vậy, phương pháp để ngươi thoát khỏi ta cũng là của người đó sao? Phương pháp đó là gì vậy?
Theo ấn tượng ban đầu, lão già càng nhận định tên hoàn khố này tuyệt đối không có năng lực phát hiện ra mình. Lão hỏi vậy cũng chỉ trông chờ vào cái gọi là vạn nhất. Dù sao đối với kỹ thuật truy tung phản truy tung của mình lão cực kỳ tin tưởng. Chỉ là trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nghĩ:
" Chẳng lẽ là Chí Tôn Thần Huyền để ý tới ta sao? Không đúng, chẳng lẽ là…"
Càng nghĩ trong lòng càng hoan mang.
Sự thật, thủ đoạn của lão nhân này quả rất cao, nếu không lấy bản lĩnh một thế hệ Vua sát thủ như Quân Tà thì sao phải mất tới thời gian ba ngày lượn lờ khắp nơi!
- Đương nhiên, ta nói lão nhân ông này. Ông rốt cuộc đã xong chưa, cuối cùng nói mấy cái vớ vẩn này làm cái gì. Ông đến cùng định mang ta tới đâu đây? Nhanh mang ta về nhà mới là chính xác.
Quân Tà có chút khó chịu, trong lòng tức giận mắng:
" Ngươi nhanh nhanh mang ta về nhà để ta còn dùng Hồng Quân Tháp chữa thương chứ! Nếu ở chỗ khác vạn nhất lộ ra chút sơ hở gì thì làm sao?
- Nói cái rắm! Tiểu tử ngươi bị thương thành ra như vậy mà lão phu còn không chuẩn bị chưa trị cho ngươi thì chưa về tới ngươi đã đi đời nhà ma rồi.
Trong lòng lão nhân có chút khó chịu, bằng công phu của ta, không ngờ lại bị người phản truy tung! Thật sự là con mẹ nó! Nếu về thẳng Quân gia, lão nhân nhà ngươi còn không oán chết lão tử ra à!
Không chữa trị cho tiểu tử này ổn ổn một chút thì sao còn dám vác mặt về chứ?
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi vào một nhà dân lụp xụp. Lão đầu xoay người một cái ôm Quân Tà vội vã đi vào, đặt hắn ở trên đất, rồi lập tức bắt đầu kiểm tra một cách tinh tế miệng vết thương của hắn, đến khi kiểm tra một lần rồi thì không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ!
Lồng ngực của Quân Tà, một kiếm gần như đâm thủng qua cả ngực, mặt khác còn có vết hai chỗ tím đen rất rõ ràng, hiển nhiên hai chỗ đó là dấu vết để lại của hai cước trên lồng ngực hắn. Mà với công lực của sát thủ Ngân phẩm thì bất cứ người nào ra tay cũng đủ chết rồi. Nhưng tên tiểu tử này một bộ vị yếu hại bị đâm một kiếm, hai là bị đá tới hai cước nhưng không ngờ vẫn còn chưa chết, hơn nữa lại còn có thể nói chuyện! Mà điều này còn chưa ăn thua gì, đáng sợ hơn chính là ngay cả xương sườn cũng không gãy một chiếc! Lão nhân cẩn thận dùng Huyền khí tiến sau vào kinh mạch của hắn, tra xét một chút, lục phủ ngũ tạng cũng không có thương tổn gì, nội thương cũng không có vẫn đề lớn, thì không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Một kiếm này đâm vào cũng thật khéo? Không ngờ lại đâm vào trong kẽ hở! Vận khí tiểu tử này cũng thực tốt quá đi!
- Tiểu tử, bọn sát thủ kia có phải ngươi mời đến hay không thế? Sao lại chiếu cố ngươi như vậy nhỉ? Nhìn thương thế của ngươi, ta vô cùng hoài nghi, các ngươi nhất định là thông đồng với nhau từ trước. Ngươi muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân, tranh thủ hảo cảm của nữ oa xinh đẹp kia phải không?
Lão đầu vuốt râu, liếc mắt nhìn, bộ dáng trông vô cùng đáng khinh.
Một câu nói đột phát từ ý tưởng hiếm thấy của lão đầu này khiến Quân Tà thiếu chút nữa nghẹn thở, hắn dở khóc dở cười:
- Lão đầu, ông thật sự rất dám suy nghĩ. Thiếu chút nữa thiếu gia ta đã mất mạng rồi đó! Có anh hùng cứu mỹ nhân như vậy sao?… Ông còn thất thần ra đó làm gì, mau mau xem đùi của ta đi, không thấy còn chảy máu sao?
Quân Tà câm lặng, lão nhân này tuổi lớn thế này rồi mà sao tưởng tượng ra được cái chuyện như thế được cơ chứ, với cả lại không ngừng nói linh tinh! Gia gia sao lại mời một người như thế đi theo minh cơ chứ?
- Phi, tiểu tử vô liêm sỉ, lão phu làm thế nào còn khiến ngươi tới dạy sao?
Lão nhân thổi râu một cái,
- Tiểu tử ngươi may mắn không chết được! Cũng không bị tàn phế!
Nói xong lão dường như cố ý trả thù, vỗ vỗ đùi hắn, nói:
- Không có việc gì!
Đùi Quân Tà vừa bị đâm một kiếm xuyên qua, mặc dù không bị thương tới xương cốt, nhưng bắp thịt lại bị đâm qua rất xứng với cái tên Nhất đao lưỡng động, mà hiện giờ hắn bị vỗ như vậy, nhất thời trăm cái đau cùng ùn ùn kéo đến, đau tới tim, đau tới tận lục phủ ngũ tạng khiến hắn phải cắn răng, khàn khàn hít mấy hơi, trán đã chảy mồ hôi hột, giọng khàn khàn tử hàm răng hỏi:
- Lão đầu, ông có cháu gái không?
Lão đầu nhất thời cảnh giác, trừng mắt:
- Ngươi muốn làm gì?
Lại quên hỏi tiểu tử này vì sao bảo mình chữa đùi cho hắn trước? Phải biết rằng một kiếm ở ngực kia, so với đùi còn quan trọng hơn rất nhiều!
" Nếu lão tiểu tử ngươi có cháu gái thì lão tử phải tiền dâm hậu sát, để cho lão bất tử không lương tâm nhà người đau lòng tới chết!"
Quân Tà trong lòng mắng to. Không thấy ta bị trọng thương à? Còn vỗ mạnh vào miệng vết thương của ta nữa chứ?
- À, ý của ta là, những việc như thế này để cho nữ tử làm sẽ cẩn thận hơn.
Người đang dưới mái hiên, nào có thể không cúi đầu!
- Không được!
Lão đầu lắc lắc nói:
- Tiểu tử ngươi là một tên sắc lang. Cả cái Thiên Hương thành này có người nào không biết!
Quân Tà hoàn toàn câm nín. Ai nói lão tử là sắc lang, sắc lang rõ ràng là Quân Khương Lâm, không phải ta…
Chờ lão đầu xử lý tốt vết thương trên thân Quân Tà thì trời đã tối khuya.
Hai người, một người nóng lòng muốn dùng Hồng Quân Tháp chữa thương, mau chóng phục hồi như cũ, chỉ khổ không có cơ hội, và tất nhiên là phiền muộn không thôi; còn người kia thì đang suy nghĩ, vị tuyết đỉnh cao thủ kia có thể phát hiện ta lại có thể phản truy tung, rốt cuộc là ai? Mà hai người này đều không nghĩ tới việc trước tiên phải báo tin về nhà.
Tin tức mà Mộ Dung Thiên Quân đáp ứng Linh Mộng công chúa báo cho Quân gia lại càng làm cho "chuyện nhỏ" này tung lên chín tầng mây…
Mà hai người càng không nghĩ tới, trước khi lão nhân trở về báo tin, Linh Mộng công chúa đã phái người truyền tin cho Quân gia, báo tin Quân Khương Lâm mất tích tử vong…
Bọn họ thật không ngờ, cũng bởi khoảng thời gian trì hoàn này, lại làm cho Quân Chiến Thiên lão gia tử giận giữ tới chín tầng trời, thiếu chút nữa muốn huyết tẩy cả kinh thành!
Ngay khi màn đên vừa mới buông, lúc mà sát thủ bất ngờ tập kích đoàn xe của Linh Mộng công chúa thì đại viện Đường gia cũng trong cảnh kiếm bạt cung giương.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế
Xe ngựa toàn bộ đã bị hủy và tất nhiên việc sau đó cũng không cần nói nữa, Linh Mộng công chúa liền nhảy lên một con ngựa mà thị vệ dắt tới, chậm rãi quay về, duy chỉ tâm tình là dị thường nặng nề.
Mộ Dung Thiên Quân vội vàng chỉ huy cấm quân bảo vệ Linh Mộng công chúa bảo vệ thật chặt chẽ, trước lúc cưỡi ngựa rời khỏi đó, hắn còn quay đầu nhìn lại, trong đầu thầm nghĩ:
"Trông tên Quân Khương Lâm kia bị thương nặng như vậy thì không biết liệu có thể chết hay không nhỉ? Nếu chết là tốt nhất. Vừa trông thấy hắn mà mình chỉ muốn dần cho hắn một trận! Với đức hạnh kia không ngờ còn muốn theo đuổi Linh Mộng công chúa nữa. Thật đúng là không biết lượng sức mình."
Trong miệng thì hừ một tiếng, rồi cưỡi ngựa nhìn Linh Mộng công chúa phong tư duyên dáng phía trước mà không khỏi mắt hoa thần mê, hồn phách điên đảo, trong lòng nghĩ xiên nghĩ vẹo, nhất thời hồn bay cả lên trời, và hoàn toàn quên mất việc phải phái người đi báo tin cho Quân gia…
- Ta nói lão già nhà ông này. Ông giống như ma quỷ cứ bám ta ba ngày rồi đó. Chẳng lẽ là bởi vì dáng vẻ anh tuấn tiêu sái của bản thiếu gia khiến cái lão già ông xem trọng hay sao?
Quân Tà bị lão nhân kia ôm như ôm một đứa trẻ con trước ngực. Mà lão nhân này lại như một con gà bị phơi khô, cả người gần như không có lấy một mẩu thịt. Điều này khiến Quân Tà hắn cảm thấy toàn thân vô cùng vô cùng không thoải mái, kiểu như nằm trên đá cuội vậy. Với lại hắn biết lão nhân này khẳng định sẽ không thương tổn đến mình nên chẳng có chút khách khí, cứ thoải mái châm chọc lão!
- Phi, ngươi cho là lão tử muốn đi theo cái tên bại gia tử nhà ngươi hả? Ngươi mỗi ngày từ đầu đến cuối cứ hết chạy chỗ này lại sang chỗ khác, lại chẳng biết phóng ra cái ám chiêu bỏ mịe gì mà thoát khỏi tầm mắt lão tử! Giờ thì thế nào! Gặp báo ứng chưa? Nếu không phải gia gia ngươi bỏ ra một lượng bạc lớn… À mà bỏ mịe? Làm sao ngươi biết ta theo ngươi ba ngày?
Lão đầu vẻ mặt oán giận, cảm giác đi theo cái tên hoàn khố này thật mất giá, đang định càu nhàu thì đột nhiên phát hiện có gì đó không không bình thường ở đây. Tiểu tử vô dụng này làm sao biết ta đi theo hắn ba ngày? Chẳng lẽ phương pháp ẩn hình truy tung của lão tử lại thụt lùi đến trình độ này. Dưới sự kinh hãi lão nhất thời dừng bước. Thậm chí đối với việc làm bất kính khi Quân Tà kêu mình là lão già cũng chẳng thèm để ý nữa!
- Ngu ngốc! Vấn đề đơn giản như vậy cũng hỏi. Tất nhiên là có người nói cho ta biết rồi.
Chợt động tâm niệm, Quân Tà thuận miệng trả lời. Thủ đoạn truy tung của lão đầu này dù chưa đáng lọt vào mắt xanh Quân Tà. Nhưng dù thế ở kiếp trước thủ đoạn đó cũng thuộc hàng nhất lưu, và nếu chỉ bằng đạo hạnh trước kia của Quân Khương Lâm thì cho dù có tu luyện thêm một trăm tám mươi năm nữa cũng không phát giác được ra lão, lại càng không cần nói đến chuyeenj thoát khỏi tầm mắt người này.
- Ngươi mới ngu ngốc! Chỉ bằng cái tên ngu ngốc nhà ngươi đương nhiên không phát giác được lão tử… À? Ai nói cho ngươi biết? Lại là người giúp ngươi trốn khỏi tầm mắt lão tử à?
Lão nhân đột nhiên cảm thấy kinh dị, lấy công phu truy tung của mình không ngờ còn bị người phản truy tung mà đến mình còn không biết? Hơn nữa người đó lại còn có bản lĩnh để cho tên tiểu tử rác rưởi Quân Khương Lâm này tự động trốn khỏi sự theo dỏi của mình thì… thật sự là rất đáng sợ.
Điều này cần phải có thực lức như thế nào? Nếu người đó là địch nhân…
- Ta nào biết người đó là ai.
Quân Tà tiếp tục lừa dối:
- Ta cũng chưa từng gặp mặt hắn.
- Ừ ha…Điều đó là đương nhiên! Cao nhân như thế há lại để tên rác rưởi ngươi gặp mặt? Nói như vậy, phương pháp để ngươi thoát khỏi ta cũng là của người đó sao? Phương pháp đó là gì vậy?
Theo ấn tượng ban đầu, lão già càng nhận định tên hoàn khố này tuyệt đối không có năng lực phát hiện ra mình. Lão hỏi vậy cũng chỉ trông chờ vào cái gọi là vạn nhất. Dù sao đối với kỹ thuật truy tung phản truy tung của mình lão cực kỳ tin tưởng. Chỉ là trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nghĩ:
" Chẳng lẽ là Chí Tôn Thần Huyền để ý tới ta sao? Không đúng, chẳng lẽ là…"
Càng nghĩ trong lòng càng hoan mang.
Sự thật, thủ đoạn của lão nhân này quả rất cao, nếu không lấy bản lĩnh một thế hệ Vua sát thủ như Quân Tà thì sao phải mất tới thời gian ba ngày lượn lờ khắp nơi!
- Đương nhiên, ta nói lão nhân ông này. Ông rốt cuộc đã xong chưa, cuối cùng nói mấy cái vớ vẩn này làm cái gì. Ông đến cùng định mang ta tới đâu đây? Nhanh mang ta về nhà mới là chính xác.
Quân Tà có chút khó chịu, trong lòng tức giận mắng:
" Ngươi nhanh nhanh mang ta về nhà để ta còn dùng Hồng Quân Tháp chữa thương chứ! Nếu ở chỗ khác vạn nhất lộ ra chút sơ hở gì thì làm sao?
- Nói cái rắm! Tiểu tử ngươi bị thương thành ra như vậy mà lão phu còn không chuẩn bị chưa trị cho ngươi thì chưa về tới ngươi đã đi đời nhà ma rồi.
Trong lòng lão nhân có chút khó chịu, bằng công phu của ta, không ngờ lại bị người phản truy tung! Thật sự là con mẹ nó! Nếu về thẳng Quân gia, lão nhân nhà ngươi còn không oán chết lão tử ra à!
Không chữa trị cho tiểu tử này ổn ổn một chút thì sao còn dám vác mặt về chứ?
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi vào một nhà dân lụp xụp. Lão đầu xoay người một cái ôm Quân Tà vội vã đi vào, đặt hắn ở trên đất, rồi lập tức bắt đầu kiểm tra một cách tinh tế miệng vết thương của hắn, đến khi kiểm tra một lần rồi thì không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ!
Lồng ngực của Quân Tà, một kiếm gần như đâm thủng qua cả ngực, mặt khác còn có vết hai chỗ tím đen rất rõ ràng, hiển nhiên hai chỗ đó là dấu vết để lại của hai cước trên lồng ngực hắn. Mà với công lực của sát thủ Ngân phẩm thì bất cứ người nào ra tay cũng đủ chết rồi. Nhưng tên tiểu tử này một bộ vị yếu hại bị đâm một kiếm, hai là bị đá tới hai cước nhưng không ngờ vẫn còn chưa chết, hơn nữa lại còn có thể nói chuyện! Mà điều này còn chưa ăn thua gì, đáng sợ hơn chính là ngay cả xương sườn cũng không gãy một chiếc! Lão nhân cẩn thận dùng Huyền khí tiến sau vào kinh mạch của hắn, tra xét một chút, lục phủ ngũ tạng cũng không có thương tổn gì, nội thương cũng không có vẫn đề lớn, thì không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Một kiếm này đâm vào cũng thật khéo? Không ngờ lại đâm vào trong kẽ hở! Vận khí tiểu tử này cũng thực tốt quá đi!
- Tiểu tử, bọn sát thủ kia có phải ngươi mời đến hay không thế? Sao lại chiếu cố ngươi như vậy nhỉ? Nhìn thương thế của ngươi, ta vô cùng hoài nghi, các ngươi nhất định là thông đồng với nhau từ trước. Ngươi muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân, tranh thủ hảo cảm của nữ oa xinh đẹp kia phải không?
Lão đầu vuốt râu, liếc mắt nhìn, bộ dáng trông vô cùng đáng khinh.
Một câu nói đột phát từ ý tưởng hiếm thấy của lão đầu này khiến Quân Tà thiếu chút nữa nghẹn thở, hắn dở khóc dở cười:
- Lão đầu, ông thật sự rất dám suy nghĩ. Thiếu chút nữa thiếu gia ta đã mất mạng rồi đó! Có anh hùng cứu mỹ nhân như vậy sao?… Ông còn thất thần ra đó làm gì, mau mau xem đùi của ta đi, không thấy còn chảy máu sao?
Quân Tà câm lặng, lão nhân này tuổi lớn thế này rồi mà sao tưởng tượng ra được cái chuyện như thế được cơ chứ, với cả lại không ngừng nói linh tinh! Gia gia sao lại mời một người như thế đi theo minh cơ chứ?
- Phi, tiểu tử vô liêm sỉ, lão phu làm thế nào còn khiến ngươi tới dạy sao?
Lão nhân thổi râu một cái,
- Tiểu tử ngươi may mắn không chết được! Cũng không bị tàn phế!
Nói xong lão dường như cố ý trả thù, vỗ vỗ đùi hắn, nói:
- Không có việc gì!
Đùi Quân Tà vừa bị đâm một kiếm xuyên qua, mặc dù không bị thương tới xương cốt, nhưng bắp thịt lại bị đâm qua rất xứng với cái tên Nhất đao lưỡng động, mà hiện giờ hắn bị vỗ như vậy, nhất thời trăm cái đau cùng ùn ùn kéo đến, đau tới tim, đau tới tận lục phủ ngũ tạng khiến hắn phải cắn răng, khàn khàn hít mấy hơi, trán đã chảy mồ hôi hột, giọng khàn khàn tử hàm răng hỏi:
- Lão đầu, ông có cháu gái không?
Lão đầu nhất thời cảnh giác, trừng mắt:
- Ngươi muốn làm gì?
Lại quên hỏi tiểu tử này vì sao bảo mình chữa đùi cho hắn trước? Phải biết rằng một kiếm ở ngực kia, so với đùi còn quan trọng hơn rất nhiều!
" Nếu lão tiểu tử ngươi có cháu gái thì lão tử phải tiền dâm hậu sát, để cho lão bất tử không lương tâm nhà người đau lòng tới chết!"
Quân Tà trong lòng mắng to. Không thấy ta bị trọng thương à? Còn vỗ mạnh vào miệng vết thương của ta nữa chứ?
- À, ý của ta là, những việc như thế này để cho nữ tử làm sẽ cẩn thận hơn.
Người đang dưới mái hiên, nào có thể không cúi đầu!
- Không được!
Lão đầu lắc lắc nói:
- Tiểu tử ngươi là một tên sắc lang. Cả cái Thiên Hương thành này có người nào không biết!
Quân Tà hoàn toàn câm nín. Ai nói lão tử là sắc lang, sắc lang rõ ràng là Quân Khương Lâm, không phải ta…
Chờ lão đầu xử lý tốt vết thương trên thân Quân Tà thì trời đã tối khuya.
Hai người, một người nóng lòng muốn dùng Hồng Quân Tháp chữa thương, mau chóng phục hồi như cũ, chỉ khổ không có cơ hội, và tất nhiên là phiền muộn không thôi; còn người kia thì đang suy nghĩ, vị tuyết đỉnh cao thủ kia có thể phát hiện ta lại có thể phản truy tung, rốt cuộc là ai? Mà hai người này đều không nghĩ tới việc trước tiên phải báo tin về nhà.
Tin tức mà Mộ Dung Thiên Quân đáp ứng Linh Mộng công chúa báo cho Quân gia lại càng làm cho "chuyện nhỏ" này tung lên chín tầng mây…
Mà hai người càng không nghĩ tới, trước khi lão nhân trở về báo tin, Linh Mộng công chúa đã phái người truyền tin cho Quân gia, báo tin Quân Khương Lâm mất tích tử vong…
Bọn họ thật không ngờ, cũng bởi khoảng thời gian trì hoàn này, lại làm cho Quân Chiến Thiên lão gia tử giận giữ tới chín tầng trời, thiếu chút nữa muốn huyết tẩy cả kinh thành!
Ngay khi màn đên vừa mới buông, lúc mà sát thủ bất ngờ tập kích đoàn xe của Linh Mộng công chúa thì đại viện Đường gia cũng trong cảnh kiếm bạt cung giương.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế