Biên Tập: Noland
Quân Mạc Tà luôn luôn rất tò mò, một cô gái có thể xứng đôi với Bạch Y Quân Suất, một cô gái vô cùng hiểu chuyện, một kỳ nữ không oán than không hối hận. Một nữ nhân có thể sau khi phu quân chết, lại có thể cường liệt tự phong bế mình cả mười năm ròng.
Thâm tình bậc nào, lại tuyệt vọng ra sao, mới có thể làm ra chuyện như vậy!
Đông Phương Vấn Tâm, mẫu thân của Quân Mạc Tà!
Mẹ của ta!
Trong lòng Quân Mạc Tà âm thầm nhắc nhở.
Thậm chí hắn còn mong chờ ngày này tới sớm một chút, cả hai kiếp đều không có tình thương của mẹ, Quân Mạc Tà chính là thật sự khát vọng. Đôi khi nhớ tới chuyện này trong lòng hắn lại cảm thấy đau xót.
Trong lúc huấn luyện thì hai tên tiểu đồng tàn phế cũng tham gia. Quân Mạc Tà cấp cho Tàn Thiên Phệ Hồn vệ đội Tích Cốt đan thì cũng sẽ không quên hai người bọn hắn, hơn nữa còn dạy cho họ "phúc ngữ thuật" (Thým: cách nói bằng cách phát hơi thông qua bụng, đọc Lục Mạch thần kiếm – Kim Dung để quen biết với Đoàn Diên Khánh, hắn cũng xài cách này. Láng: OMG. Thým giỏi vãi hà), qua mấy hôm nay rõ ràng đã có tiến bộ. Tuy rằng vẫn chưa thể nói chuyện nhưng đã mơ hồ phát ra âm thanh tựa như người say rên rỉ.
Có thể tưởng tượng hai người sau này thành tài, một khi xuất hiện trên chốn giang hồ sẽ khiến cho toàn trường náo động! Hai người câm, căn bản không thể nói chuyện lại có khả năng phát ra tiếng người! Loại chuyện thế này thật sự quá phấn khích. Quân Mạc Tà chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã miệng cười toe toét. Nhưng trong quá trình này, Quân Mạc Tà cũng đã gặp phải một chuyện không thể tin nhất.
Dạ Cô Hàn cự tuyệt không dùng đan dược của Quân Mạc Tà!
Trong đoạn thời gian này, Dạ Cô Hàn một lòng một dạ dạy bảo cho hai tên tiểu tử tàn phế kia, chỉ cần có vấn đề thì hắn sẽ dùng hết sở học để giải thích, khiến cho hai tiểu đồng kia tiến bộ nhanh chóng, ngay cả Quân Mạc Tà sau khi nhìn lại cũng hoảng sợ, vốn định giúp Dạ Cô Hàn tiếp tục liệu thương, xem như bánh ít đi thì bánh quy lại. (Láng: có qua có lại ấy mà)
Phải biết rằng ngày đó Dạ Cô Hàn thân mang trọng thương, đan điền tan nát, lúc đó dù rằng Quân Mạc Tà đã hết sức cứu chữa nhưng hiệu quả vẫn chỉ có hạn, đến giờ công lực khôi phục không đến ba phần, đến nay khi Quân Mạc Tà đã có khả năng giúp hắn khôi phục toàn bộ thương thế thì Dạ Cô Hàn lại cự tuyệt.
Khi đó Dạ Cô Hàn mang theo nét mặt bình tĩnh đưa ra một yêu cầu: Nếu như một ngày kia hắn sáng tạo ra được một bộ kiếm pháp một tay, hi vọng Quân Mạc Tà có thể giúp hai tên tiểu đồng học tập, để họ kế thừa y bát của hắn, hắn cũng chả cần danh nghĩa thầy trò gì. Quân Mạc Tà suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đáp ứng.
Trước khi Quân Mạc Tà bước ra cửa, Dạ Cô Hàn như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn bật ra một câu:
- Quân công tử, bất kể đời trước có ân oán ra sao, hi vọng sau này ngươi chiếu cố Linh Mộng thật tốt, nàng ta vô tội, nàng là một cô gái tốt.
Chỉ vì câu này, Quân Mạc Tà đã hàm hồ nhận ra vì sao Dạ Cô Hàn không muốn nhận sự trị liệu từ hắn.
Ân oán giữa Quân gia và hoàng thất, tất cả mọi người đều biết, nhất là khi một đời anh hùng như Bạch Y Quân Suất Quân Vô Hối lại ngã xuống khiến cho thiên hạ rúng động!
Xem ra, Dạ Cô Hàn từ lâu đã đoán ra chân tướng sự tình, vì gia tộc của hắn cũng biến mất giống như vậy! Hắn thậm chí còn thử đoán xem Quân Mạc Tà khi nào sẽ đối phó với hoàng đế của Thiên Hương, lúc đó thì Mộ Dung Tú Tú phải làm sao đây chứ?
Dạ Cô Hàn lúc này chỉ muốn cho người hắn yêu một đường lui, nếu như hắn, rồi cả Linh Mộng công chúa nhận càng nhiều ân huệ từ Quân Mạc Tà, thì tương lai càng khó ăn khó nói! Nếu như hắn tiếp tục nhận lấy sự giúp đỡ lần này của Quân Mạc Tà, sau này hoàn toàn không có khả năng để mở miệng cầu tình!
Thế nên Dạ Cô Hàn thà rằng cả đời tàn phế, thà rằng cứ như vậy làm một phế vật! Chỉ mong đến thời khắc mấu chốt có thể mở miệng, cứu người hắn yêu một mạng, mở cho nàng một đường lui, sợ rằng đó chính là tâm nguyện duy nhất của hắn.
Tuy rằng như vậy có chút cố chấp, nhưng Dạ Cô Hằn không có biện pháp để Quân Mạc Tà nợ ân tình của mình! Tuy rằng không có gì ràng buộc, nhưng Dạ Cô Hàn cũng hi vọng khi Tú Tú và Linh Mộng không nơi nương tựa, thì hắn có thể mở lời với Quân Mạc Tà cầu lấy một cơ hội, dù nhỏ nhoi cũng được.
Quân Mạc Tà hiểu được tâm sự của hắn, nhưng Quân Mạc Tà lại không thể hứa hẹn cái gì, thế nên chỉ có thể yên lặng rời đi.
Mười ngày sau, Quân Mạc Tà xuất phát, chỉ mang theo một người đồng hành: Mai Tuyết Yên. Quân Mạc Tà dự tính đi nhanh về nhanh, càng đơn giản càng tốt!
Ngay cả Xà Vương Thiên Tầm cũng phải ở lại Quân gia, chiếu cố an toàn của Quân gia, mặt khác nếu người của Thiên Phạt có đến đưa thuốc thì cũng có người tiếp ứng.
Ưng Bác Không và Phong Quyển Vân cũng ở lại Quân gia ra sức tu luyện, trong khoản thời gian này Tống Thương và Hải Trầm Phong tiến bộ thần tốc, đem thực lực bản thân đạt tới đẳng cấp Thần huyền, vô cùng hưng phấn quay lại chức vụ đang đảm nhiệm.
Mà Bách Lý Lạc Vân sau khi dùng đan dược lại mỗi ngày luyện tập cùng với không Thần huyền thì Chí tôn, dưới áp lực khổng lồ như vậy đã đột phá được bình cảnh Địa huyền, tiến lên Thiên huyền!
Quân Mạc Tà tự nhiên sẽ không nuốt lời, cho hắn dùng Thiên Nguyên đan, sau đó lại đưa cho Thông Nguyên đan và Tụ Nguyên đan mỗi loại một viên, dành cho hắn sau khi đột phá Thần Huyền thì có thể dùng đến. Trong ngày Quân Mạc Tà ra đi, Bách Lý Lạc Vân cũng lặng lẽ rời khỏi, ngao du tứ hải, đi cùng hắn chính là hai tên tiểu đồng! Trước đó Bách Lý Lạc Vân chọn lựa sát thủ để đào tạo, nhưng hắn chọn đi chọn lại hồi lâu, cũng thử huấn luyện qua, nhưng cuối cùng đều loại hết, khi nhìn thấy hai tiểu tử kia thì hai mắt sáng lên, sau khi sát hạch đôi chỗ liền mặt dày quyết định chọn hai tên này!
Thế nên Quân Mạc Tà vắt óc mãi mới đặt được hai cái tên cực kỳ hàm xúc: Thiên Tàn, Địa Khuyết!
Thật sự khi Quân Mạc Tà đặt hai cái tên này cũng mang theo một tầng ý tứ, nhưng hắn không hề ngờ chỉ mấy năm sau, hai cái tên Thiên Tàn Địa Khuyết lại khiến cả đại lục phải rùng mình run sợ. Rất nhiều năm sau, hai cái tên này lại trở thành cấm kỵ trong giới sát thủ!
Trong Thiên Hương thành, người của tam đại thánh địa đã tập trung cả nửa tháng, bọn người Tử Kinh Hồng có cảm giác ngồi đợi đến tê cả mông, ai nấy cả người đều là mười phần mệt mỏi.
Bởi vì trong bảy tám ngày này đều truyền đến tin tức rõ ràng: Ngày nào, tháng nào, từ Thiên Hương đến Thiên Nam, trên đường đi tam đại chí tôn của Mộng Huyễn huyết hải đã gặp được Hùng vương và Hổ vương, hai bên xảy ra đại chiến, cao thủ của tam đại chí tôn đầu một nơi thân một nẻo, trong lúc đó Hổ vương và Hùng vương lại phá vòng vây thoát ra không một chút thương tích, xét theo lộ trình thì có lẽ đã về tới Thiên Phạt sâm lâm!
Tin tức này vừa đến nơi, Tử Kinh Hồng đã hung hăng dùng một quyền đập nát tảng đá trước mặt! Cả bọn hắn ở nơi này ôm cây đợi thỏ mà không hề biết người ta đã sớm ngay trước mặt mình chuồn mất, lại còn tổn thất ba vị chí tôn cao thủ! Trong khi đó mấy hôm nay chúng ta lại ở đây bàn luận xem phục kích chỗ nào, rõ là chuyện nực cười, trên mặt người của tam đại thánh địa ai nấy đều không chút ánh sáng!
Qua vài ngày nữa, lại có tin tức truyền đến: hai người Quân Mạc Tà và Mai Tuyết Yên đã gọn gàng rời đi, nhằm thẳng hướng Đông Phương thế gia.
Tử Kinh Hồng nhanh chóng khôi phục tinh thần, hét to một tiếng:
- Toàn bộ xuất phát! Đây là cơ hội hiếm có, nhất định phải xử lý được Mai tôn giả!
Trong khi tam đại thánh địa còn đang điều binh khiển tướng, Quân Mạc Tà và Mai Tuyết Yên đã rời khỏi Thiên Hương Thành. Đối với hai người bọn họ, tất cả mọi chuyện thật không đáng ngại, hai người đều là cao thủ hàng đầu, hơn nữa lại mang trong người thủ đoạn chạy trốn càng ranh ma đỉnh cấp!
Đương kim thiên hạ, trước khi Quân Mạc Tà xuất hiện, Mai Tuyết Yên hoàn toàn có thể khẳng định là nhanh nhất! Nhưng sau khi Quân Mạc Tà xuất hiện thì hai người ngang ngửa nhau, tất nhiên điều kiện đầu tiên chính là Quân Mạc Tà không dùng loại chiêu thức như Âm Dương Độn siêu cấp bá đạo. Tốc độ của hai người tới trình độ này hoàn toàn có thể trước mặt cả trăm người ung dung bỏ trốn, tin rằng dù địch nhân có thực lực mạnh mẽ cỡ nào thì không đánh được vẫn chạy được an toàn! Huống hồ hai người hành trang gọn nhẹ, nếu không cần cắm đầu mà chạy thì cũng có thể quay lại dùng chiêu sát thủ đánh trả! Nợ với tam đại thánh địa, trước tiên cứ tính một phần đã! Không thì cả hai ai cũng không thể nhịn được cục tức! Trên đoạn đường này là ai truy sát ai chứ? Bây giờ còn chưa thể làm rõ ràng được. Lúc hai người rời thành thì cũng là lúc mặt trời vừa lên, điều này làm Mai Tuyết Yên rất bất mãn.
- Mạc Tà, nếu rời thành vào ban đêm thì đối với chúng ta rất có lợi, chính là thời cơ phản kích tốt nhất, vì sao lại chọn ra đi vào ban ngày?
Khi không có người ngoài, Mai Tuyết Yên cuối cùng cũng bất chấp tất cả, gọi thẳng tên của Quân Mạc Tà. Cái tên này, mỗi lần gọi lên lại khiến con tim nàng rung động, lần nào cũng vậy. (Láng: ai da, fall in luv có khác)
- Nàng đó, sao lại suy nghĩ đơn giản như vậy, tam đại thánh địa cũng không phải kẻ ngu, khi còn ở gần Thiên Hương thành thị bọn hắn sẽ không ra tay, vì dao động năng lượng trong không trung có thể làm cho sư phụ ta đến đây, đó chính là điều mà bọn họ lo lắng nhất.
Quân Mạc Tà nói tới đây, Mai Tuyết Yên khẽ bĩu môi, nhưng không để hắn thấy được.
- Thế nên trong phạm vi ba trăm dặm đường, bọn họ nhất định sẽ không động thủ, nếu muốn động thủ thì phải cách xa tầm năm trăm dặm mới được!
Quân Mạc Tà tiên đoán:
- Mà quãng đường năm trăm dặm, dù là hai ta ít ra cũng mất một ngày rưỡi hành trình, còn đối với phía bên kia, thế nào cũng đi đường tắt, đến địa phương có địa hình thuận lợi mai phục, như vậy mới có thể ra tay liền đắc thủ! Vậy nên ta đoán bọn hắn công kích có thể là vào tối mai!
Mai Tuyết Yên thầm mắng mình hồ đồ, cái người mà Quân Mạc Tà nhận là sư phụ hiển nhiên nàng biết là không hề tồn tại, nhưng người của tam đại thánh địa lại không biết, nhưng lại còn đem tất cả suy tính của bọn hắn tất cả nói ra, thế nào tâm cơ lại xem nhẹ?
- Nói cũng đúng! Vậy lúc này ngươi chuẩn bị đối phó ra sao?
Mai Tuyết Yên gật đầu đồng ý.
- Cái này phải xem bọn họ tới như thế nào.
Quân Mạc Tà hừ lạnh.
- Đừng chỉ xem bề ngoài tam đại thánh địa xưng huynh gọi đệ mười phần thân thiết, thực ra mỗi người đều có mục đích của riêng mình, đều muốn người khác tiến lên đầu tiên còn mình thì ung dung đi sau chiếm tiện nghi, có lẽ bọn chúng sẽ chia nhau ra hành động, vì nếu cùng ra tay sẽ có mâu thuẫn, Tuyết Yên à, hiện giờ huyền đan trong bụng nàng rất có giá đó, ai nấy cũng đều muốn có đó.
Quân Mạc Tà đưa đôi tặc nhãn lướt qua Mai Tuyết Yên một vòng rồi xoáy vào bụng nàng, trên miệng nuốt một ngụm nước bọt.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Quân Mạc Tà luôn luôn rất tò mò, một cô gái có thể xứng đôi với Bạch Y Quân Suất, một cô gái vô cùng hiểu chuyện, một kỳ nữ không oán than không hối hận. Một nữ nhân có thể sau khi phu quân chết, lại có thể cường liệt tự phong bế mình cả mười năm ròng.
Thâm tình bậc nào, lại tuyệt vọng ra sao, mới có thể làm ra chuyện như vậy!
Đông Phương Vấn Tâm, mẫu thân của Quân Mạc Tà!
Mẹ của ta!
Trong lòng Quân Mạc Tà âm thầm nhắc nhở.
Thậm chí hắn còn mong chờ ngày này tới sớm một chút, cả hai kiếp đều không có tình thương của mẹ, Quân Mạc Tà chính là thật sự khát vọng. Đôi khi nhớ tới chuyện này trong lòng hắn lại cảm thấy đau xót.
Trong lúc huấn luyện thì hai tên tiểu đồng tàn phế cũng tham gia. Quân Mạc Tà cấp cho Tàn Thiên Phệ Hồn vệ đội Tích Cốt đan thì cũng sẽ không quên hai người bọn hắn, hơn nữa còn dạy cho họ "phúc ngữ thuật" (Thým: cách nói bằng cách phát hơi thông qua bụng, đọc Lục Mạch thần kiếm – Kim Dung để quen biết với Đoàn Diên Khánh, hắn cũng xài cách này. Láng: OMG. Thým giỏi vãi hà), qua mấy hôm nay rõ ràng đã có tiến bộ. Tuy rằng vẫn chưa thể nói chuyện nhưng đã mơ hồ phát ra âm thanh tựa như người say rên rỉ.
Có thể tưởng tượng hai người sau này thành tài, một khi xuất hiện trên chốn giang hồ sẽ khiến cho toàn trường náo động! Hai người câm, căn bản không thể nói chuyện lại có khả năng phát ra tiếng người! Loại chuyện thế này thật sự quá phấn khích. Quân Mạc Tà chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã miệng cười toe toét. Nhưng trong quá trình này, Quân Mạc Tà cũng đã gặp phải một chuyện không thể tin nhất.
Dạ Cô Hàn cự tuyệt không dùng đan dược của Quân Mạc Tà!
Trong đoạn thời gian này, Dạ Cô Hàn một lòng một dạ dạy bảo cho hai tên tiểu tử tàn phế kia, chỉ cần có vấn đề thì hắn sẽ dùng hết sở học để giải thích, khiến cho hai tiểu đồng kia tiến bộ nhanh chóng, ngay cả Quân Mạc Tà sau khi nhìn lại cũng hoảng sợ, vốn định giúp Dạ Cô Hàn tiếp tục liệu thương, xem như bánh ít đi thì bánh quy lại. (Láng: có qua có lại ấy mà)
Phải biết rằng ngày đó Dạ Cô Hàn thân mang trọng thương, đan điền tan nát, lúc đó dù rằng Quân Mạc Tà đã hết sức cứu chữa nhưng hiệu quả vẫn chỉ có hạn, đến giờ công lực khôi phục không đến ba phần, đến nay khi Quân Mạc Tà đã có khả năng giúp hắn khôi phục toàn bộ thương thế thì Dạ Cô Hàn lại cự tuyệt.
Khi đó Dạ Cô Hàn mang theo nét mặt bình tĩnh đưa ra một yêu cầu: Nếu như một ngày kia hắn sáng tạo ra được một bộ kiếm pháp một tay, hi vọng Quân Mạc Tà có thể giúp hai tên tiểu đồng học tập, để họ kế thừa y bát của hắn, hắn cũng chả cần danh nghĩa thầy trò gì. Quân Mạc Tà suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đáp ứng.
Trước khi Quân Mạc Tà bước ra cửa, Dạ Cô Hàn như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn bật ra một câu:
- Quân công tử, bất kể đời trước có ân oán ra sao, hi vọng sau này ngươi chiếu cố Linh Mộng thật tốt, nàng ta vô tội, nàng là một cô gái tốt.
Chỉ vì câu này, Quân Mạc Tà đã hàm hồ nhận ra vì sao Dạ Cô Hàn không muốn nhận sự trị liệu từ hắn.
Ân oán giữa Quân gia và hoàng thất, tất cả mọi người đều biết, nhất là khi một đời anh hùng như Bạch Y Quân Suất Quân Vô Hối lại ngã xuống khiến cho thiên hạ rúng động!
Xem ra, Dạ Cô Hàn từ lâu đã đoán ra chân tướng sự tình, vì gia tộc của hắn cũng biến mất giống như vậy! Hắn thậm chí còn thử đoán xem Quân Mạc Tà khi nào sẽ đối phó với hoàng đế của Thiên Hương, lúc đó thì Mộ Dung Tú Tú phải làm sao đây chứ?
Dạ Cô Hàn lúc này chỉ muốn cho người hắn yêu một đường lui, nếu như hắn, rồi cả Linh Mộng công chúa nhận càng nhiều ân huệ từ Quân Mạc Tà, thì tương lai càng khó ăn khó nói! Nếu như hắn tiếp tục nhận lấy sự giúp đỡ lần này của Quân Mạc Tà, sau này hoàn toàn không có khả năng để mở miệng cầu tình!
Thế nên Dạ Cô Hàn thà rằng cả đời tàn phế, thà rằng cứ như vậy làm một phế vật! Chỉ mong đến thời khắc mấu chốt có thể mở miệng, cứu người hắn yêu một mạng, mở cho nàng một đường lui, sợ rằng đó chính là tâm nguyện duy nhất của hắn.
Tuy rằng như vậy có chút cố chấp, nhưng Dạ Cô Hằn không có biện pháp để Quân Mạc Tà nợ ân tình của mình! Tuy rằng không có gì ràng buộc, nhưng Dạ Cô Hàn cũng hi vọng khi Tú Tú và Linh Mộng không nơi nương tựa, thì hắn có thể mở lời với Quân Mạc Tà cầu lấy một cơ hội, dù nhỏ nhoi cũng được.
Quân Mạc Tà hiểu được tâm sự của hắn, nhưng Quân Mạc Tà lại không thể hứa hẹn cái gì, thế nên chỉ có thể yên lặng rời đi.
Mười ngày sau, Quân Mạc Tà xuất phát, chỉ mang theo một người đồng hành: Mai Tuyết Yên. Quân Mạc Tà dự tính đi nhanh về nhanh, càng đơn giản càng tốt!
Ngay cả Xà Vương Thiên Tầm cũng phải ở lại Quân gia, chiếu cố an toàn của Quân gia, mặt khác nếu người của Thiên Phạt có đến đưa thuốc thì cũng có người tiếp ứng.
Ưng Bác Không và Phong Quyển Vân cũng ở lại Quân gia ra sức tu luyện, trong khoản thời gian này Tống Thương và Hải Trầm Phong tiến bộ thần tốc, đem thực lực bản thân đạt tới đẳng cấp Thần huyền, vô cùng hưng phấn quay lại chức vụ đang đảm nhiệm.
Mà Bách Lý Lạc Vân sau khi dùng đan dược lại mỗi ngày luyện tập cùng với không Thần huyền thì Chí tôn, dưới áp lực khổng lồ như vậy đã đột phá được bình cảnh Địa huyền, tiến lên Thiên huyền!
Quân Mạc Tà tự nhiên sẽ không nuốt lời, cho hắn dùng Thiên Nguyên đan, sau đó lại đưa cho Thông Nguyên đan và Tụ Nguyên đan mỗi loại một viên, dành cho hắn sau khi đột phá Thần Huyền thì có thể dùng đến. Trong ngày Quân Mạc Tà ra đi, Bách Lý Lạc Vân cũng lặng lẽ rời khỏi, ngao du tứ hải, đi cùng hắn chính là hai tên tiểu đồng! Trước đó Bách Lý Lạc Vân chọn lựa sát thủ để đào tạo, nhưng hắn chọn đi chọn lại hồi lâu, cũng thử huấn luyện qua, nhưng cuối cùng đều loại hết, khi nhìn thấy hai tiểu tử kia thì hai mắt sáng lên, sau khi sát hạch đôi chỗ liền mặt dày quyết định chọn hai tên này!
Thế nên Quân Mạc Tà vắt óc mãi mới đặt được hai cái tên cực kỳ hàm xúc: Thiên Tàn, Địa Khuyết!
Thật sự khi Quân Mạc Tà đặt hai cái tên này cũng mang theo một tầng ý tứ, nhưng hắn không hề ngờ chỉ mấy năm sau, hai cái tên Thiên Tàn Địa Khuyết lại khiến cả đại lục phải rùng mình run sợ. Rất nhiều năm sau, hai cái tên này lại trở thành cấm kỵ trong giới sát thủ!
Trong Thiên Hương thành, người của tam đại thánh địa đã tập trung cả nửa tháng, bọn người Tử Kinh Hồng có cảm giác ngồi đợi đến tê cả mông, ai nấy cả người đều là mười phần mệt mỏi.
Bởi vì trong bảy tám ngày này đều truyền đến tin tức rõ ràng: Ngày nào, tháng nào, từ Thiên Hương đến Thiên Nam, trên đường đi tam đại chí tôn của Mộng Huyễn huyết hải đã gặp được Hùng vương và Hổ vương, hai bên xảy ra đại chiến, cao thủ của tam đại chí tôn đầu một nơi thân một nẻo, trong lúc đó Hổ vương và Hùng vương lại phá vòng vây thoát ra không một chút thương tích, xét theo lộ trình thì có lẽ đã về tới Thiên Phạt sâm lâm!
Tin tức này vừa đến nơi, Tử Kinh Hồng đã hung hăng dùng một quyền đập nát tảng đá trước mặt! Cả bọn hắn ở nơi này ôm cây đợi thỏ mà không hề biết người ta đã sớm ngay trước mặt mình chuồn mất, lại còn tổn thất ba vị chí tôn cao thủ! Trong khi đó mấy hôm nay chúng ta lại ở đây bàn luận xem phục kích chỗ nào, rõ là chuyện nực cười, trên mặt người của tam đại thánh địa ai nấy đều không chút ánh sáng!
Qua vài ngày nữa, lại có tin tức truyền đến: hai người Quân Mạc Tà và Mai Tuyết Yên đã gọn gàng rời đi, nhằm thẳng hướng Đông Phương thế gia.
Tử Kinh Hồng nhanh chóng khôi phục tinh thần, hét to một tiếng:
- Toàn bộ xuất phát! Đây là cơ hội hiếm có, nhất định phải xử lý được Mai tôn giả!
Trong khi tam đại thánh địa còn đang điều binh khiển tướng, Quân Mạc Tà và Mai Tuyết Yên đã rời khỏi Thiên Hương Thành. Đối với hai người bọn họ, tất cả mọi chuyện thật không đáng ngại, hai người đều là cao thủ hàng đầu, hơn nữa lại mang trong người thủ đoạn chạy trốn càng ranh ma đỉnh cấp!
Đương kim thiên hạ, trước khi Quân Mạc Tà xuất hiện, Mai Tuyết Yên hoàn toàn có thể khẳng định là nhanh nhất! Nhưng sau khi Quân Mạc Tà xuất hiện thì hai người ngang ngửa nhau, tất nhiên điều kiện đầu tiên chính là Quân Mạc Tà không dùng loại chiêu thức như Âm Dương Độn siêu cấp bá đạo. Tốc độ của hai người tới trình độ này hoàn toàn có thể trước mặt cả trăm người ung dung bỏ trốn, tin rằng dù địch nhân có thực lực mạnh mẽ cỡ nào thì không đánh được vẫn chạy được an toàn! Huống hồ hai người hành trang gọn nhẹ, nếu không cần cắm đầu mà chạy thì cũng có thể quay lại dùng chiêu sát thủ đánh trả! Nợ với tam đại thánh địa, trước tiên cứ tính một phần đã! Không thì cả hai ai cũng không thể nhịn được cục tức! Trên đoạn đường này là ai truy sát ai chứ? Bây giờ còn chưa thể làm rõ ràng được. Lúc hai người rời thành thì cũng là lúc mặt trời vừa lên, điều này làm Mai Tuyết Yên rất bất mãn.
- Mạc Tà, nếu rời thành vào ban đêm thì đối với chúng ta rất có lợi, chính là thời cơ phản kích tốt nhất, vì sao lại chọn ra đi vào ban ngày?
Khi không có người ngoài, Mai Tuyết Yên cuối cùng cũng bất chấp tất cả, gọi thẳng tên của Quân Mạc Tà. Cái tên này, mỗi lần gọi lên lại khiến con tim nàng rung động, lần nào cũng vậy. (Láng: ai da, fall in luv có khác)
- Nàng đó, sao lại suy nghĩ đơn giản như vậy, tam đại thánh địa cũng không phải kẻ ngu, khi còn ở gần Thiên Hương thành thị bọn hắn sẽ không ra tay, vì dao động năng lượng trong không trung có thể làm cho sư phụ ta đến đây, đó chính là điều mà bọn họ lo lắng nhất.
Quân Mạc Tà nói tới đây, Mai Tuyết Yên khẽ bĩu môi, nhưng không để hắn thấy được.
- Thế nên trong phạm vi ba trăm dặm đường, bọn họ nhất định sẽ không động thủ, nếu muốn động thủ thì phải cách xa tầm năm trăm dặm mới được!
Quân Mạc Tà tiên đoán:
- Mà quãng đường năm trăm dặm, dù là hai ta ít ra cũng mất một ngày rưỡi hành trình, còn đối với phía bên kia, thế nào cũng đi đường tắt, đến địa phương có địa hình thuận lợi mai phục, như vậy mới có thể ra tay liền đắc thủ! Vậy nên ta đoán bọn hắn công kích có thể là vào tối mai!
Mai Tuyết Yên thầm mắng mình hồ đồ, cái người mà Quân Mạc Tà nhận là sư phụ hiển nhiên nàng biết là không hề tồn tại, nhưng người của tam đại thánh địa lại không biết, nhưng lại còn đem tất cả suy tính của bọn hắn tất cả nói ra, thế nào tâm cơ lại xem nhẹ?
- Nói cũng đúng! Vậy lúc này ngươi chuẩn bị đối phó ra sao?
Mai Tuyết Yên gật đầu đồng ý.
- Cái này phải xem bọn họ tới như thế nào.
Quân Mạc Tà hừ lạnh.
- Đừng chỉ xem bề ngoài tam đại thánh địa xưng huynh gọi đệ mười phần thân thiết, thực ra mỗi người đều có mục đích của riêng mình, đều muốn người khác tiến lên đầu tiên còn mình thì ung dung đi sau chiếm tiện nghi, có lẽ bọn chúng sẽ chia nhau ra hành động, vì nếu cùng ra tay sẽ có mâu thuẫn, Tuyết Yên à, hiện giờ huyền đan trong bụng nàng rất có giá đó, ai nấy cũng đều muốn có đó.
Quân Mạc Tà đưa đôi tặc nhãn lướt qua Mai Tuyết Yên một vòng rồi xoáy vào bụng nàng, trên miệng nuốt một ngụm nước bọt.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành