Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hức hức…… Muốn ta chữa trị cho cô ta, hức hức hức, ta ít nhất cũng phải tổn thất hơn phân nửa máu và sinh mệnh

Thánh thụ đại nhân khóc đầy vẻ bi thương:

- Đó chính là sự tích tụ hơn một vạn năm của ta a. Hức hức, ngươi đốt chết ta luôn cho rồi, ta không muốn sống, ta không muốn sống nữa……

- Khụ khụ, cho dù ngươi đúng là không muốn sống nữa, vậy phiền ngài cũng nên chữa khỏi nàng rồi tính sau đi, lời đã nói ra cũng không thể nuốt lại nha, nhất là lời của một nhân vật lớn như thánh thụ đại nhân ngài đây.

Quân đại thiếu gia an ủi nói:

- Trước tiên khoan khóc đã, cho dù muốn tự sát, cũng nên cứu nàng trước đã, sau đó trồng cây non thành công, vậy ngài muốn tự sát như thế nào thì tự sát thế nấy.

Đây mà là an ủi sao? Thánh thụ đại nhân tức giận đến muốn nhảy dựng lên cùng tên nhóc khốn khiếp vô sỉ này đánh một trận! Đây mà cũng là tiếng người nói sao? Ta có thể giúp ngươi làm hết mọi chuyện, vậy ta còn muốn tự sát để làm chi?

- Yên tâm đi, hoàng đế không để binh đói, giao dịch này ông cũng không phải không có lời.

Quân đại thiếu gia ha ha cười, trong lòng bàn tay phải lửa cháy mạnh mẽ, lòng bàn tay trái lại hiện lên một quả cầu sáng màu xanh lá, đó chính là "Vạn mộc sinh trưởng lực".

Thánh thụ đại nhân khóc càng thương tâm hơn.

- Nếu không phải vì thứ này, ta sao lại rơi vào bộ dạng thê thảm thế này sao? Bây giờ lại la ó, nhà của ta đã sắp bị ngươi phá nát rồi, một chút cũng không ăn được. Lại nói, tác dụng của thứ này cũng chỉ tăng nhanh sinh trưởng của ta, không có tác dụng tăng tích lũy lượng máu của ta a. Cho dù ngươi đem quả cầu sáng màu xanh lá này tặng cho ta, ta cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn tăng nhiều lượng máu như vậy a. Còn nói không còn tổn thất? Giao dịch này nếu đồng ý, ngươi kêu ta đi bán nhà bán đất còn hơn đi.

- Hừ! Ngươi nói ngươi cũng là một lão quái vật sống hơn vạn năm, sao lại giống một cô bé chứ, khóc cái gì?

Quân Khương Lâm có chút không kiên nhẫn, tên này một khi đã khóc thì không bao giờ ngưng, cũng không trả lời câu hỏi trước nữa:

– Đồng ý hay không ngươi nhanh chóng cho ta một câu trả lời đi, nếu thật sự không được, ta cũng không làm khó dễ gì ngươi, đối với những tên vô dụng, ta nhất định sẽ không làm khó dễ……

Nói không làm khó dễ người ta, nhưng ngọn lửa hỗn độn không biết vì sao lại bốc lên mạnh hơn rồi yếu đi, sau đó tiếp tục mạnh lên, rồi yếu đi……

- Cái này mà ngươi gọi là không làm khó dễ ta à? Vậy thế nào mới gọi là làm khó ta a? Ô ô ô.

Thánh thụ đại nhân đứng bên cạnh bị rơi vào trạng thái sụp đổ cảm thấy bản thân mình sống thật sự rất đáng thương. Ba hoa khoác lác cũng không được? Người này còn tùy thân mang theo một khối thần hồn gần như sắp thoát ra khỏi thi thể…. Nếu bản thân mình mà thổi phồng lên lập tức sẽ thổi nó thoát ra khỏi cơ thể, thổi phồng có tội gì a?....

Người đứng trước mặt này, trong mắt bắn ra tia hung dữ, sát khí vùng vẫy ngang dọc, ngoài miệng nói không làm khó bản thân, nhưng thực tế thì lòng mình rất rõ ràng, chỉ cần mình nói một tiếng không được, vậy bản thân mình trong giây tiếp theo sẽ biến thành tro bụi, ngọn lửa màu đen kia thật sự rất khủng bố, tuyệt đối là khắc tinh duy nhất trên đời này của mình a, đây…. Đây còn có công bằng hay sao?

Trên đời này sao lại có người như thế chứ?

- Được hay không? Nhanh chút đi, cho ta một câu trả lời dứt khoát, ta không có nhiều thời gian, đang đuổi thời gian nữa!

Sát khí trên mặt Quân Khương Lâm càng ngày càng nhiều. Tên này nếu lừa dối bản thân, khiến hy vọng của mình tan thành mây khói…… Bổn thiếu gia lập tức đốt ngươi thành một đống than củi để đi nướng thịt dê ……

- Được! Thật sự được! Chắc chắn được! Tuyệt đối được!

Thánh thụ đại nhân trong chớp mắt run rẩy, sợ tới mức không dám khóc nữa, ngay lập tức cho một câu trả lời rõ ràng vang dội. Hắn đã nghe được trong lời nói của Quân Khương Lâm ẩn chứa sát khí, làm sao còn dám nói không được chứ?

Liều mạng cũng phải được. Tuy rằng bực đến muốn tự sát, nhưng vấn đề vẫn chưa đến bước tuyệt vọng. Hơn nữa, có thể sống ai lại muốn chết a, tuy là phải trả một cái giá rất lớn….

- Vậy thì được rồi a! Khóc sướt mướt hoài, ngươi có mệt không hả.

Quân Khương Lâm phát hiện tên này thì ra là ăn mềm không ăn cứng, giọng điệu càng ngày càng độc ác, đối với loại hàng này, tăng thêm chút áp lực là điều đương nhiên….

- Đại gia!

Thánh thụ đại nhân vô cùng u oán nhìn sát tinh trước mặt này, cầu xin nói

– Vạn mộc sinh trưởng lực kia… Ngài nhất định phải cho ta đấy.

- Ừ, ta khác ngươi, lời bổn đại gia đã nói, tất nhiên sẽ thực hiện, nói một là một!

Quân Khương Lâm dẫn đầu nói.

- Vậy thì cám ơn đại gia.

Khi thánh thụ đại nhân nói ra những lời này, chỉ cảm thấy bản thân mình vô cùng vô cùng tức giận. Ngươi trước mắt này đã đào lên hết gốc rễ của mình, mình còn phải hướng hắn nói câu cảm ơn. Đây là đạo lý gì a? Lại một lần nữa tính toán thiệt hơn, thánh thụ đại nhân lòng không muốn tâm không cam gật đầu đáp ứng rồi……

- A m a a a a a ~m~

Vừa quay đầu lại, thánh thụ đại nhân đột nhiên phát ra một tiếng kêu thê thảm.

- Ngươi sao vậy? Cơn điên bùng phát à! Ma chướng?

Quân Khương Lâm cũng bị dọa đến nhảy dựng lên, tên này lại muốn biểu diễn tiết mục nào nữa đây!

- Này, cái này…… Ta không muốn sống nữa. Ta thật sự không muốn sống nữa.

Thánh thụ đại nhân chỉ vào phôi thai thánh thụ trong ao, giận đến muốn nổ tung. Giống trợ sản này, chỉ cần ngâm khoảng một phút là được, nhưng lúc nãy lo nói chuyện, lo đau lòng, lo khóc, vậy mà đã quên mất tiêu thứ này…… Hiện tại, hạt giống trong đó ít nhất đã hấp thụ hơn mười lần tổng lượng máu mà một cây thánh nên hấp thụ rồi. Hạt giống này chắc chắn sẽ khỏe mạnh lớn lên. Nhưng thánh thụ đại nhân lần này lại đau lòng đến nỗi ói ra máu chứ. "Ốc lậu thiên tao liên âm vũ, phá thuyền hựu ngộ đính đầu phong!" Đây thật sự là đụng phải tổ sư gia a! Chuyện họa vô đơn chí như vậy, khiến cho thánh thụ đại nhân đau lòng đến nỗi quên hết mọi chuyện…… Nhanh chóng đem hạt giống thần từ trong ao lấy ra, phát hiện hạt giống lúc đầu có nếp nhăn này, bây giờ đã đầy đà căng tròn, thậm chí, còn có chỗ nổi lên bọt căng tròn, xem ra là ăn no………

- Ta thật……

Thánh thụ đại nhân cơ hồ muốn quăng hạt giống này ra xa, rơi xuống nát luôn cho rồi!

- Sao?

Quân đại thiếu gia ở bên cạnh đúng lúc phát ra một thanh âm cảnh cáo.

Cơ thể thánh thụ đại nhân run lên, xoay eo chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt nịnh nọt cười nói:

- Đại…. Đại gia, hạt giống này đã…. Tốt rồi……

- Tốt rồi? Ta phải kiểm tra xem mới được, xem ngươi có dám hay không ăn bớt nguyên vật liệu!

Quân Khương Lâm không chút khách sáo vươn tay ra cầm lấy. Tự nhiên, tay vươn tay ra là tay trái. Quả cầu mộc lực cũng thu lại.

- Ừ tốt, vậy ngươi bây giờ bắt đầu cứu nàng đi.

Quân đại thiếu gia nâng tầm mắt lên nói.

- Vâng…… Đại gia!

Thánh thụ đại nhân lộ ra khuôn mặt nhăn thành trái khổ qua, bàn tay to đầy nhánh cây thật cẩn thận nâng lên cơ thể Thiên Tầm, đặt vào trong ao.

- Cẩn thận chút, nhẹ nhàng chút.

Đại thiếu lo lắng liên tục hô quát:

– Chậm chút, nhẹ nhàng……

Thánh thụ đại nhân trong lòng lại bĩu môi:

"Hừ ngươi lo lắng thì tự ngươi bế đi, ngươi đứng đó gào làm chi. Nhìn bộ dạng khẩn trương của ngươi, chỉ biết đứa con gái này không phải lão bà của ngươi, không biết kiếm ở đâu được một em…… Đừng đắc ý, rồi sẽ có lúc ngươi mâu thuẫn nội bộ thôi…."

Ở trong lòng hung hăng nguyền rủa một trận, cơ thể Xà vương Thiên Tầm rốt cuộc hoàn toàn chìm xuống đáy ao.

- Chìm xuống như vậy, không sao chứ? Cũng phải hít thở chứ.

Quân Khương Lâm lo lắng hỏi.

- Ngươi biết hay ta biết? Ngươi chữa hay ta chữa?

Thánh thụ đại nhân rốt cuộc chịu không nổi nữa, cho một cái bùng nổ, quay đầu hung dữ nói:

– Nếu không ngươi tự mình chữa đi?

- Ệch! Ngươi dám chống cự à!

Quân đại thiếu gia thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chỉ vào cái mũi lớn của tên này nói:

– Ngươi, có can đảm nói lại một lần nữa xem? Chống cự là bụng bự….

- Ta…… Đại gia đại gia, ngài là đại gia của ta, ta sai rồi, ta xin lỗi còn không được sao?

Thánh thụ đại nhân hoảng sợ, lập tức nhớ đến tình cảnh nguy hiểm của mình liền nhũn như con chi chi.

- Biết sai rồi sao? Hừ! Nếu chữa không khỏi, ngươi chờ biến thành than củi đi! Còn dám hét lớn với bổn đại gia, gan mập lên rồi sao.

Quân Khương Lâm làm bộ dạng dữ dằn hét lớn một tiếng, mở to ánh mắt liếc nhìn, hung thần ác sát a.

Đối với loại người bắt này kẻ yếu như tên này, nhất định phải mạnh hơn hắn, ngươi không mạnh không được, nhất định phải luôn luôn bảo trì vị trí mạnh mẽ!

Thánh thụ đại nhân khúm núm nịnh bợ, liên tục cam đoan:

- ~ nhất định chữa khỏi! Nhất định chữa khỏi mà, ngươi đừng hung dữ vậy nữa!

Trong lòng vô cùng hối hận. Người này vừa đúng là loại người không biết phân rõ đúng sai, ta rảnh rỗi rống hắn làm chi chứ? Đúng là tự mình tìm khổ cho mình mà. Thánh thụ đại nhân đã có chút quen với tình cảnh bây giờ của mình.

- Ừ, ngươi nói cái gì đó? Ta hung dữ ở chỗ nào hả? Ta đang dạy ngươi đạo lý làm người là như thế nào đấy!

Quân đại thiếu gia giọng điệu lạnh lùng nói.

- Đúng, đúng, đại gia, là ta không rõ ý nghĩa sâu xa trong lời nói tinh tế của ngài!

Thánh thụ đại nhân nói.

- Vậy ngươi nói, ta dịu dàng hay không?

Quân đại thiếu gia giọng điệu kì quái hỏi.

- Ngài rất dịu dàng……

Thánh thụ đại nhân thật muốn khóc tiếp….

- Tốt lắm, ngươi tiếp tục cố gắng nhé!

Quân Khương Lâm phất phất tay áo, sau đó liền đem ý thức tập trung vào trong Hồng Quân tháp. Trước mắt quan trọng nhất là phải thi triển hoàn toàn mộc lực bên trong Hồng Quân tháp để thúc giục cái cây này tăng trưởng, sau đó tốt nhất là có thể thúc giục đến có thể kết được một chùm quả mới được, nếu vạn nhất sau khi rời khỏi nơi này mới phát hiện tên rễ cây yếu đuối này dám đùa giỡn trêu chọc mình, cho ta một hạt giống nhìn thì được nhưng không bao giờ đâm rễ lớn lên, căn bản là không thể ra trái được, vậy đó chính là gà bay trứng vỡ, vô cùng gay go……

Ở trong Hồng Quân tháp chọn một vùng đất có diện tích rộng lớn, sau đó ở trung tâm nơi này, đem hạt giống gieo trồng xuống…. Tiếp đó lập tức thao túng linh khí nồng đậm bên trong Hồng Quân tháp bay về phía này, chui vào nền đất……

Loại đất của Hồng Quân tháp, tự nhiên những loại bên ngoài không thể bằng, nó là thứ chứa đầy linh khí linh vật. Quả nhiên, chỉ qua một lúc, một gốc cây xanh biếc từ mặt đất trồi lên, sau đó đón gió run rẩy, xoát một tiếng dài cao lên hơn một trượng….

Thẳng tắp đứng trong gió, tựa như một cây gậy trúc, sau đó trên thân cây bắt đầu mọc lá cây, tay trái Quân Khương Lâm vung lên, mộc lực lấy biên độ thấp, bay về phía cái cây, một vầng sáng màu xanh nhạt trong chớp mắt bao phủ lấy thân cây nhỏ đó.

E sợ thúc giục cây này trưởng thành quá nhanh sẽ khiến nó chịu không được, Quân Khương Lâm cũng không dám dùng quá nhiều sức mạnh, đạo lý yển miêu trợ trường(*) Quân đại thiếu gia vẫn hiểu được.

(*)[Yển miêu trợ trường: đại khái là làm việc không nên cấp tốc, nếu không sẽ dễ dàng hỏng việc.]

Quả nhiên, khi mộc lực bay đến thân cây, gốc cây này lập tức lấy tốc độ bình thường không bao giờ có thể có được nhanh chóng trưởng thành cao lớn.

Lá cây "Xoát" một tiếng lập tức lớn lên, sau đó cành bắt đầu dài ra, thân cây vù vù giống như được thổi khí cao thêm to thêm.

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK