Dịch Giả: Tiểu Tước
- Không sai! Lời này của sư phó quá có đạo lý, đích xác bọn chúng không xứng!
Tống Thương bên cạnh vừa nghe được trong lòng rất vui sướng, liền lập tức trổ tài vỗ mông ngựa:
- Sư phó, ngài khi nào thì dạy ta cách nhưỡng rượu?
- Lúc nào cũng được! Nhưng Tống Thương, ta cảnh cáo ngươi một câu! Sau này rượu của chúng ta, trừ chúng ta, ai cũng không được phép uống! Bởi vì những vò rượu sau này, so sánh với vò rượu hôm nay càng thêm mỹ vị! Hiểu không?
Quân Khương Lâm xấu xa cười một tiếng.
- Đồ nhi đã hiểu! Đám người phàm tục đó làm sao đủ tư cách để uống rượu thầy trò ta nhưỡng! Tiên tửu của bổn môn sao đến lượt đám phàm phu tục tử kia nhấm nháp! Đây cũng là nguyên nhân chính mà bổn môn cho đến bây giờ vẫn chưa từng được lưu truyền tại hồng trần, tiên vật há có thể lưu truyền trong thế tục.
Tống Thương trong lời nói tỏ rõ ý khinh thường. Hiển nhiên đã làm cho vị sư phó vô lương này run lên.
Quả thật Quân đại thiếu gia có chút sửng sốt, hắn ta đang nói gì vậy, ta như thế nào lại bị hắn làm cho hồ đồ đây?
- Được rồi, các ngươi lui ra đi! Chuyện thu mua thảo dược phải lập tức tiến hành!
Quân Khương Lâm phất phất tay.
Hai người lĩnh ý thối lui, Quân Vô Ý cau mày nói:
- Mạc Tà, chuyện lần này, tựa hồ có chút khoa trương, chỉ sợ…
- Đã tin tưởng thì sẽ không sợ gì.
Quân Khương Lâm cười lớn nói:
- Tam thúc, người lúc nãy có nói phải tới gặp Độc Cô Vô Địch, sẽ trở lại sau, nhưng đến bây giờ người vẫn còn ở đây. Hay là còn có chuyện gì thú vị?
- Tên tiểu quỷ nhà ngươi, thật sự không có chuyện gì có thể gạt được ngươi!
Quân Vô Ý bất đắc dĩ cười nói:
- Giang Nam đã truyền tới tin tức.
- A.
Quân Khương Lâm trong mắt chợt lóe tinh quang.
- Triệu Thị thương hành đã thành công trong việc chế tác gân huyền thú thủ nỏ (nỏ đeo trên tay làm từ gân huyền thú). Nội trong vài ngày nữa sẽ cho người vận chuyển đến kinh thành.
Thanh âm Quân Vô Ý rất trầm trọng, chậm rãi nói:
- Thêm nữa, gần đây có rất nhiều cao thủ đột nhiên hành tung không rõ ràng, những tựa hồ đang chuẩn bị xuất động. Xem ra nhị hoàng tử lần này muốn làm chuyện lớn gì đây.
- Dạ, chuyện này cũng không khó phỏng đoán, bọn họ càng huyên náo càng tốt, đối với việc chúng ta ẩn thân phía sau làm ngư ông đắc lợi càng thêm thuận lợi, thực ra nhóm thủ nỏ này chúng ta muốn là sẽ có. Triệu thị thương hành đưa đến kinh thành, chẳng khác nào tặng chúng ta hậu lễ. Ha ha.
Quân Khương Lâm khẽ nheo mắt.
- Vạn lần không được chủ quan, mọi chuyện phải lấy cảnh giác làm đầu. Gần đây nhiễu loạn càng ngày càng nhiều, tin rằng bên nhị hoàng tử sẽ không qua loa đối với chuyện này đâu. Ngoại trừ việc có nhân thủ tinh nhuệ tiếp ứng bên ngoài, nhị vị hoàng tử còn dùng một khoản tiền lớn cùng với sính lễ to để mời cao thủ hộ tống ven đường, còn có người của Giang Nam đệ nhất nghiệp đoàn phụ trách hộ tống phía trước, thậm chí tệ hơn nữa có khả năng là Huyết Kiếm đường rất có thể cũng phái người âm thầm hộ tống.
Quân Vô Ý nhíu mày:
- Chỉ là lực lượng ngoài sáng trong tối mà chúng ta biết cũng liền đã nhiều như vậy, mà còn thêm cả thế lực khác nữa, tin rằng cũng sẽ có thế lực mà chúng ta không biết, tóm lại là lực lượng lớn như vậy, nếu muốn cướp Huyền Thú thủ nỏ trong tay họ, cần vận dụng bao nhiêu lực lượng, phải trả một cái giá lớn đến mức nào đây? Huống chi chúng ta tiến hành phải vô thanh vô tức, không lưu lại dấu vết nào.
Quân Vô Ý hít thật sâu nói:
- Chỉ sợ còn khó hơn lên trời!
- Khó như lên trời cũng được, dễ như trở bàn tay cũng được.
Quân Khương Lâm nhíu lông mày, trong mắt toát ra vẻ tà dị, khuôn mặt anh tuấn phảng phất chút hờ hững quỷ mị:
- Mọi chuyện đều do con người làm ra! Nếu là chúng ta cố kỵ khó như lên trời mà không làm, vậy thật ra so với lên trời còn khó hơn! Nhưng chỉ cần làm, luôn có biện pháp để giải quyết. Thế gian dù bất cứ chuyện gì dám làm đã là thành công một nửa.
- Đúng.
Quân Vô Ý khen.
- Tam Thúc, bọn họ còn bao nhiêu lâu nữa thì sẽ đến được kinh thành?
Quân Khương Lâm trầm ngâm:
- Nói cách khác, chúng ta còn bao nhiêu thời gian để chuẩn bị? Cháu cần phải biết thời gian cụ thể rõ ràng nhất.
- Từ Giang Nam đến kinh thành, ước chừng đi đường thủy mất hơn hai ngày, sau đó bỏ thuyền lên bờ, còn phải đi thêm ba ngày thì mới vào được khu vực kinh thành.
Quân Vô Ý trầm ngâm, chính xác mà nói:
- Ta là dựa vào thực lực các cao thủ mà tính ra, đã hộ tống yếu phẩm như vậy bên trong chắc hẳn không có tên nào tầm thường. Cước trình so với người bình thường còn nhanh hơn nhiều lắm, nhưng từ nhiều phương diện mà nói, ít nhất phải mất năm ngày thời gian!
- Nói cách khác, chúng ta chỉ còn năm ngày để an bài mọi việc!
Quân Khương Lâm chậm rãi gật đầu.
- Nhiều hơn! Người của nhị hoàng tử trước đó phải đến Giang Nam, rồi mới từ đó xuất phát! Nói cách khác, chuyến này ít nhất phải hơn mười ngày mới có thể đến được kinh thành!
Quân Vô Ý quả quyết nói.
- Mười ngày? Vậy là đủ rồi.
Quân Khương Lâm cười một tiếng, không biết nghĩ đến điều gì, càng cười càng khoái chí.
- Tam Thúc, cháu nhắc lại một lần nữa, cháu cần nhất là tin tức tình báo chuẩn xác! Người của Triệu Gia rốt cuộc là ai, thực lực ra sao, tổ chức quyền thế thì thế nào, Đệ nhất nghiệp đoàn xuất động lực lượng như thế nào, bên này kinh thành, người của nhị hoàng tử là những ai, binh lực tổng cộng có bao nhiêu. Về phần Huyết Kiếm đường, chúng ta không cách nào tra được tin tức của bọn chúng, có thể tạm thời buông tha, đến lúc đó thì tùy cơ ứng biến vậy.
- Điều này không có vấn đề gì!
Hai tay Quân Vô Ý nắm chặt xe lăn, sắc mặt bình tĩnh như thường:
- Ta chỉ có một điều muốn biết, chính là chúng ta sẽ xuất động lực lượng như thế nào?
- Người của Quân Gia cung phụng đường không thể động! Chúng ta chỉ có thể dùng ba trăm vệ sĩ, còn có thêm ba vị!
Quân Khương Lâm nhếch miệng:
- Tam thúc người, Hải Trầm Phong và Tống Thương, chính là trụ cột của chúng ta.
- Chỉ bằng ba người chúng ta, chỉ sợ lực lượng còn xa mới đủ. Có thể mời Ưng...
Quân Vô Ý lời còn chưa dứt nhưng ý lại rất rõ ràng.
- Tuyệt đối không được!
Quân Khương Lâm nhất mực phủ quyết:
- Đầu tiên Ưng Bác Không là mục tiêu quá lớn, hơn nữa cũng quá dễ dàng bại lộ thân phận, huống chi với tính cách của hắn, hắn cũng không chấp nhận chúng ta sai khiến hắn đi làm chuyện lén lút như thế này, thực tế đây cũng mới chỉ là kế hoạch ban đầu của chúng ta thôi, còn có thể có việc sẽ ảnh hưởng tới tính toán tương lai! Không giống với ước tính ban đầu.
- Nếu nói sợ lộ thì đặc điểm của Hải Trầm Phong cũng quá rõ ràng, chỉ sợ rất khó dấu diếm thân phận.
Quân Vô Ý nói.
- Chuyện này không sao! Đến lúc đó cháu sẽ nghĩ cách che đi thủy sắc Thiên Lam phi phàm trên người hắn.
Quân Mạc Tà tự tin nói, hắn khoanh tay, chậm rãi dạo bước đến phía cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống cảnh vật bên ngoài, thản nhiên nói:
- Việc này có lẽ sẽ là một hồi ác chiến trước giờ chưa có, cũng chính là một tràng khổ chiến. Nhưng chúng ta chỉ có tự mình gánh vác, đối mặt với việc này, chúng ta không thể dựa vào bất cứ sự giúp đỡ nào khác! Chúng ta, chỉ có thể dựa vào chính mình!
- Mà từ nay về sau bất cứ chuyện gì, Quân gia chúng ta cũng chắc chắn dựa vào chính mình chậm rãi quật khởi! Chúng ta quật khởi sẽ không có bất kì ai, bất kì thế lực nào có thể ngăn cản!
Lời nói của Quân Khương Lâm thanh âm rất thấp, nhưng cũng rất quyết đoán.
Linh Mộng công chúa kéo Độc Cô Tiểu Nghệ chậm rãi đi ra ngoài, từ phía trà lâu đối diện, một nữ tử dáng người như một nam nhân khôi ngô liền đứng dậy, chậm rãi bước tới.
Tôn Tiểu Mỹ, vị hôn thê của Đường bàn tử. Nàng sớm đã đến đây, nhưng không đi vào.
- Sắc mặt của ngươi thật không tốt.
Tôn Tiểu Mỹ nhìn Linh Mộng công chúa, nhãn lực chợt lóe, quan tâm hỏi:
- Có phải đã phát sinh chuyện gì không?
Tôn Tiểu Mỹ sinh ra đã mang tính hào phóng của nam nhân, chính là vì tạo hóa trêu ngươi, nhưng tâm địa lại nhân từ, tuệ chất lại càng lớn, biết nhìn người, Linh Mộng công chúa, Độc Cô Tiểu Nghệ một đám tỷ muội cùng nói chuyện, hai người có tâm sự gì đều không qua được ánh mắt của vị tỷ tỷ này.
- Không dấu tỷ tỷ, chính xác là phát sinh một sự tình, nhưng muội thật khó mà mở miệng, càng không muốn đề cập đến.
Linh Mộng công chúa mệt mỏi vuốt vuốt trán ảm đạm nói.
Tôn Tiểu Mỹ là người cơ linh, trong nháy mắt dĩ nhiên sáng tỏ chuyện Linh Mộng công chúa đề cập hẳn có quan hệ đến chuyện tình trong hoàng thất, những sự tình này quả nhiên không phải là chuyện mình có thể khuyên nhủ, liền đó mà không tiếp lời.
Linh Mộng công chúa cũng là người thông tuệ, thấy Tôn tỷ tỷ không nói tiếp, trong nháy mắt dĩ nhiên hiểu ý, chính mình hôm nay không biết làm sao vậy, không phải là làm cho Tôn tỷ tỷ khó xử sao, vội vàng nói:
- Tiếc là tỷ tỷ vừa rồi không ở bên trong, nếu không, tỷ có thể giúp ta nhìn một người, rốt cuộc hắn có ý gì, ta nghĩ hoài mà vẫn không thể giải thích được, thật sự quái dị.
- Người đó là ai? Sao lại quái dị?
Tôn tiểu mỹ nghe vậy không khỏi nảy sinh hứng thú.
- Lý Du Nhiên, đệ nhất nhân đời thứ ba của Lý gia.
Linh Mộng công chúa hạ thấp thanh âm, đem sự tình vừa rồi mình cảm thấy kỳ lạ nói lại một lần, từ thái độ kỳ lạ của Lý Du Nhiên, xuất phát từ trực giác của nữ nhân, Linh Mộng công chúa nhạy cảm phát hiện trong đó có điều gì không đúng.
- Là Lý Du Nhiên sao.
Tôn Tiểu Mỹ trầm ngâm hồi lâu. Tựa hồ rất khó để diễn tả, thật lâu mới cất giọng:
- Thật khó, đồng dạng với Quân Khương Lâm, làm cho người ta không thể nắm bắt được rõ ràng, không thể nắm rõ, càng không thể nói rõ được.
- Quân Mạc Tà?
Linh Mộng công chúa kêu lên một tiếng.
- Quân Mạc Tà và Lý Du Nhiên? Hai người đó sao có thể coi như nhau được? Có điểm nào giống nhau sao?
- Hai nam nhân này dù là không thể đánh đồng, nhưng bọn hắn đều không đơn giản.
Tôn Tiểu Mỹ cười lớn, từ chối đưa ra ý kiến, cũng không giải thích cụ thể, nhưng một lúc sau, thấp giọng, gần như lầm bầm nói:
- Nhưng mà ta cảm thấy, Quân Khương Lâm so với Lý Du Nhiên còn nguy hiểm hơn!
- Tiểu Mỹ tỷ tỷ, muội cũng không rõ, từ khi tỷ muội chúng ta ở cùng một chỗ, muội liền coi tỷ như một người đặc biệt.
Độc Cô Tiểu Nghệ cũng không có nghe được thanh âm mà Tôn Tiểu Mỹ đã ép đến mức nhỏ nhất kia, nói:
- Nhưng mà hôm nay, tỷ nói Mạc Tà ca ca ngạo khí, muội vẫn thật sự không nhìn ra được, hắn ngạo khí ở chỗ nào? Bất quá chính là toàn thân toát ra vẻ lưu manh, vô lại hơi nhiều một chút mà thôi. Vậy cũng không có gì là không tốt a, dù sao cũng có điểm phong nhã, tỷ bỏ lỡ cơ hội hôm nay nhất định sẽ hối tiếc, muội cùng Linh Mộng tỷ tỷ đều thấy được, Mạc Tà ca ca thực sự là quá đẹp trai, thật đó, hi hi…
- Đừng nhắc tới diễn xuất của Mạc Tà ca ca ngươi, ta phiền lắm.
Linh Mộng công chúa gắt một tiếng, nói:
- Tiểu Nghệ, chuyện này ngươi phải cẩn thận suy nghĩ a, ngàn vạn lần đừng vì kích động nhất thời mà làm ra việc hối tiếc cả đời! Nghe tỷ tỷ một câu này nha.
Độc Cô Tiểu Nghệ có chút không phục, hừ một tiếng, làu bàu nói:
- Mạc Tà ca ca có điểm gì bất hảo, chẳng lẽ ca ca của ngươi cũng tốt lắm sao.
Linh Mộng công chúa hơi buồn cười, quả thật, Quân Khương Lâm mặc dù quần là áo lụa, hoành hành ngang ngược, làm xằng làm bậy, thậm chí không kiêng nể ai, nhưng thực sự không giống như ca ca của mình không thể chấp nhận được!
Người này tuy là một kẻ xấu, nhưng cũng là một tên chân tiểu nhân!
------------------*...*...*------------------
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
- Không sai! Lời này của sư phó quá có đạo lý, đích xác bọn chúng không xứng!
Tống Thương bên cạnh vừa nghe được trong lòng rất vui sướng, liền lập tức trổ tài vỗ mông ngựa:
- Sư phó, ngài khi nào thì dạy ta cách nhưỡng rượu?
- Lúc nào cũng được! Nhưng Tống Thương, ta cảnh cáo ngươi một câu! Sau này rượu của chúng ta, trừ chúng ta, ai cũng không được phép uống! Bởi vì những vò rượu sau này, so sánh với vò rượu hôm nay càng thêm mỹ vị! Hiểu không?
Quân Khương Lâm xấu xa cười một tiếng.
- Đồ nhi đã hiểu! Đám người phàm tục đó làm sao đủ tư cách để uống rượu thầy trò ta nhưỡng! Tiên tửu của bổn môn sao đến lượt đám phàm phu tục tử kia nhấm nháp! Đây cũng là nguyên nhân chính mà bổn môn cho đến bây giờ vẫn chưa từng được lưu truyền tại hồng trần, tiên vật há có thể lưu truyền trong thế tục.
Tống Thương trong lời nói tỏ rõ ý khinh thường. Hiển nhiên đã làm cho vị sư phó vô lương này run lên.
Quả thật Quân đại thiếu gia có chút sửng sốt, hắn ta đang nói gì vậy, ta như thế nào lại bị hắn làm cho hồ đồ đây?
- Được rồi, các ngươi lui ra đi! Chuyện thu mua thảo dược phải lập tức tiến hành!
Quân Khương Lâm phất phất tay.
Hai người lĩnh ý thối lui, Quân Vô Ý cau mày nói:
- Mạc Tà, chuyện lần này, tựa hồ có chút khoa trương, chỉ sợ…
- Đã tin tưởng thì sẽ không sợ gì.
Quân Khương Lâm cười lớn nói:
- Tam thúc, người lúc nãy có nói phải tới gặp Độc Cô Vô Địch, sẽ trở lại sau, nhưng đến bây giờ người vẫn còn ở đây. Hay là còn có chuyện gì thú vị?
- Tên tiểu quỷ nhà ngươi, thật sự không có chuyện gì có thể gạt được ngươi!
Quân Vô Ý bất đắc dĩ cười nói:
- Giang Nam đã truyền tới tin tức.
- A.
Quân Khương Lâm trong mắt chợt lóe tinh quang.
- Triệu Thị thương hành đã thành công trong việc chế tác gân huyền thú thủ nỏ (nỏ đeo trên tay làm từ gân huyền thú). Nội trong vài ngày nữa sẽ cho người vận chuyển đến kinh thành.
Thanh âm Quân Vô Ý rất trầm trọng, chậm rãi nói:
- Thêm nữa, gần đây có rất nhiều cao thủ đột nhiên hành tung không rõ ràng, những tựa hồ đang chuẩn bị xuất động. Xem ra nhị hoàng tử lần này muốn làm chuyện lớn gì đây.
- Dạ, chuyện này cũng không khó phỏng đoán, bọn họ càng huyên náo càng tốt, đối với việc chúng ta ẩn thân phía sau làm ngư ông đắc lợi càng thêm thuận lợi, thực ra nhóm thủ nỏ này chúng ta muốn là sẽ có. Triệu thị thương hành đưa đến kinh thành, chẳng khác nào tặng chúng ta hậu lễ. Ha ha.
Quân Khương Lâm khẽ nheo mắt.
- Vạn lần không được chủ quan, mọi chuyện phải lấy cảnh giác làm đầu. Gần đây nhiễu loạn càng ngày càng nhiều, tin rằng bên nhị hoàng tử sẽ không qua loa đối với chuyện này đâu. Ngoại trừ việc có nhân thủ tinh nhuệ tiếp ứng bên ngoài, nhị vị hoàng tử còn dùng một khoản tiền lớn cùng với sính lễ to để mời cao thủ hộ tống ven đường, còn có người của Giang Nam đệ nhất nghiệp đoàn phụ trách hộ tống phía trước, thậm chí tệ hơn nữa có khả năng là Huyết Kiếm đường rất có thể cũng phái người âm thầm hộ tống.
Quân Vô Ý nhíu mày:
- Chỉ là lực lượng ngoài sáng trong tối mà chúng ta biết cũng liền đã nhiều như vậy, mà còn thêm cả thế lực khác nữa, tin rằng cũng sẽ có thế lực mà chúng ta không biết, tóm lại là lực lượng lớn như vậy, nếu muốn cướp Huyền Thú thủ nỏ trong tay họ, cần vận dụng bao nhiêu lực lượng, phải trả một cái giá lớn đến mức nào đây? Huống chi chúng ta tiến hành phải vô thanh vô tức, không lưu lại dấu vết nào.
Quân Vô Ý hít thật sâu nói:
- Chỉ sợ còn khó hơn lên trời!
- Khó như lên trời cũng được, dễ như trở bàn tay cũng được.
Quân Khương Lâm nhíu lông mày, trong mắt toát ra vẻ tà dị, khuôn mặt anh tuấn phảng phất chút hờ hững quỷ mị:
- Mọi chuyện đều do con người làm ra! Nếu là chúng ta cố kỵ khó như lên trời mà không làm, vậy thật ra so với lên trời còn khó hơn! Nhưng chỉ cần làm, luôn có biện pháp để giải quyết. Thế gian dù bất cứ chuyện gì dám làm đã là thành công một nửa.
- Đúng.
Quân Vô Ý khen.
- Tam Thúc, bọn họ còn bao nhiêu lâu nữa thì sẽ đến được kinh thành?
Quân Khương Lâm trầm ngâm:
- Nói cách khác, chúng ta còn bao nhiêu thời gian để chuẩn bị? Cháu cần phải biết thời gian cụ thể rõ ràng nhất.
- Từ Giang Nam đến kinh thành, ước chừng đi đường thủy mất hơn hai ngày, sau đó bỏ thuyền lên bờ, còn phải đi thêm ba ngày thì mới vào được khu vực kinh thành.
Quân Vô Ý trầm ngâm, chính xác mà nói:
- Ta là dựa vào thực lực các cao thủ mà tính ra, đã hộ tống yếu phẩm như vậy bên trong chắc hẳn không có tên nào tầm thường. Cước trình so với người bình thường còn nhanh hơn nhiều lắm, nhưng từ nhiều phương diện mà nói, ít nhất phải mất năm ngày thời gian!
- Nói cách khác, chúng ta chỉ còn năm ngày để an bài mọi việc!
Quân Khương Lâm chậm rãi gật đầu.
- Nhiều hơn! Người của nhị hoàng tử trước đó phải đến Giang Nam, rồi mới từ đó xuất phát! Nói cách khác, chuyến này ít nhất phải hơn mười ngày mới có thể đến được kinh thành!
Quân Vô Ý quả quyết nói.
- Mười ngày? Vậy là đủ rồi.
Quân Khương Lâm cười một tiếng, không biết nghĩ đến điều gì, càng cười càng khoái chí.
- Tam Thúc, cháu nhắc lại một lần nữa, cháu cần nhất là tin tức tình báo chuẩn xác! Người của Triệu Gia rốt cuộc là ai, thực lực ra sao, tổ chức quyền thế thì thế nào, Đệ nhất nghiệp đoàn xuất động lực lượng như thế nào, bên này kinh thành, người của nhị hoàng tử là những ai, binh lực tổng cộng có bao nhiêu. Về phần Huyết Kiếm đường, chúng ta không cách nào tra được tin tức của bọn chúng, có thể tạm thời buông tha, đến lúc đó thì tùy cơ ứng biến vậy.
- Điều này không có vấn đề gì!
Hai tay Quân Vô Ý nắm chặt xe lăn, sắc mặt bình tĩnh như thường:
- Ta chỉ có một điều muốn biết, chính là chúng ta sẽ xuất động lực lượng như thế nào?
- Người của Quân Gia cung phụng đường không thể động! Chúng ta chỉ có thể dùng ba trăm vệ sĩ, còn có thêm ba vị!
Quân Khương Lâm nhếch miệng:
- Tam thúc người, Hải Trầm Phong và Tống Thương, chính là trụ cột của chúng ta.
- Chỉ bằng ba người chúng ta, chỉ sợ lực lượng còn xa mới đủ. Có thể mời Ưng...
Quân Vô Ý lời còn chưa dứt nhưng ý lại rất rõ ràng.
- Tuyệt đối không được!
Quân Khương Lâm nhất mực phủ quyết:
- Đầu tiên Ưng Bác Không là mục tiêu quá lớn, hơn nữa cũng quá dễ dàng bại lộ thân phận, huống chi với tính cách của hắn, hắn cũng không chấp nhận chúng ta sai khiến hắn đi làm chuyện lén lút như thế này, thực tế đây cũng mới chỉ là kế hoạch ban đầu của chúng ta thôi, còn có thể có việc sẽ ảnh hưởng tới tính toán tương lai! Không giống với ước tính ban đầu.
- Nếu nói sợ lộ thì đặc điểm của Hải Trầm Phong cũng quá rõ ràng, chỉ sợ rất khó dấu diếm thân phận.
Quân Vô Ý nói.
- Chuyện này không sao! Đến lúc đó cháu sẽ nghĩ cách che đi thủy sắc Thiên Lam phi phàm trên người hắn.
Quân Mạc Tà tự tin nói, hắn khoanh tay, chậm rãi dạo bước đến phía cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống cảnh vật bên ngoài, thản nhiên nói:
- Việc này có lẽ sẽ là một hồi ác chiến trước giờ chưa có, cũng chính là một tràng khổ chiến. Nhưng chúng ta chỉ có tự mình gánh vác, đối mặt với việc này, chúng ta không thể dựa vào bất cứ sự giúp đỡ nào khác! Chúng ta, chỉ có thể dựa vào chính mình!
- Mà từ nay về sau bất cứ chuyện gì, Quân gia chúng ta cũng chắc chắn dựa vào chính mình chậm rãi quật khởi! Chúng ta quật khởi sẽ không có bất kì ai, bất kì thế lực nào có thể ngăn cản!
Lời nói của Quân Khương Lâm thanh âm rất thấp, nhưng cũng rất quyết đoán.
Linh Mộng công chúa kéo Độc Cô Tiểu Nghệ chậm rãi đi ra ngoài, từ phía trà lâu đối diện, một nữ tử dáng người như một nam nhân khôi ngô liền đứng dậy, chậm rãi bước tới.
Tôn Tiểu Mỹ, vị hôn thê của Đường bàn tử. Nàng sớm đã đến đây, nhưng không đi vào.
- Sắc mặt của ngươi thật không tốt.
Tôn Tiểu Mỹ nhìn Linh Mộng công chúa, nhãn lực chợt lóe, quan tâm hỏi:
- Có phải đã phát sinh chuyện gì không?
Tôn Tiểu Mỹ sinh ra đã mang tính hào phóng của nam nhân, chính là vì tạo hóa trêu ngươi, nhưng tâm địa lại nhân từ, tuệ chất lại càng lớn, biết nhìn người, Linh Mộng công chúa, Độc Cô Tiểu Nghệ một đám tỷ muội cùng nói chuyện, hai người có tâm sự gì đều không qua được ánh mắt của vị tỷ tỷ này.
- Không dấu tỷ tỷ, chính xác là phát sinh một sự tình, nhưng muội thật khó mà mở miệng, càng không muốn đề cập đến.
Linh Mộng công chúa mệt mỏi vuốt vuốt trán ảm đạm nói.
Tôn Tiểu Mỹ là người cơ linh, trong nháy mắt dĩ nhiên sáng tỏ chuyện Linh Mộng công chúa đề cập hẳn có quan hệ đến chuyện tình trong hoàng thất, những sự tình này quả nhiên không phải là chuyện mình có thể khuyên nhủ, liền đó mà không tiếp lời.
Linh Mộng công chúa cũng là người thông tuệ, thấy Tôn tỷ tỷ không nói tiếp, trong nháy mắt dĩ nhiên hiểu ý, chính mình hôm nay không biết làm sao vậy, không phải là làm cho Tôn tỷ tỷ khó xử sao, vội vàng nói:
- Tiếc là tỷ tỷ vừa rồi không ở bên trong, nếu không, tỷ có thể giúp ta nhìn một người, rốt cuộc hắn có ý gì, ta nghĩ hoài mà vẫn không thể giải thích được, thật sự quái dị.
- Người đó là ai? Sao lại quái dị?
Tôn tiểu mỹ nghe vậy không khỏi nảy sinh hứng thú.
- Lý Du Nhiên, đệ nhất nhân đời thứ ba của Lý gia.
Linh Mộng công chúa hạ thấp thanh âm, đem sự tình vừa rồi mình cảm thấy kỳ lạ nói lại một lần, từ thái độ kỳ lạ của Lý Du Nhiên, xuất phát từ trực giác của nữ nhân, Linh Mộng công chúa nhạy cảm phát hiện trong đó có điều gì không đúng.
- Là Lý Du Nhiên sao.
Tôn Tiểu Mỹ trầm ngâm hồi lâu. Tựa hồ rất khó để diễn tả, thật lâu mới cất giọng:
- Thật khó, đồng dạng với Quân Khương Lâm, làm cho người ta không thể nắm bắt được rõ ràng, không thể nắm rõ, càng không thể nói rõ được.
- Quân Mạc Tà?
Linh Mộng công chúa kêu lên một tiếng.
- Quân Mạc Tà và Lý Du Nhiên? Hai người đó sao có thể coi như nhau được? Có điểm nào giống nhau sao?
- Hai nam nhân này dù là không thể đánh đồng, nhưng bọn hắn đều không đơn giản.
Tôn Tiểu Mỹ cười lớn, từ chối đưa ra ý kiến, cũng không giải thích cụ thể, nhưng một lúc sau, thấp giọng, gần như lầm bầm nói:
- Nhưng mà ta cảm thấy, Quân Khương Lâm so với Lý Du Nhiên còn nguy hiểm hơn!
- Tiểu Mỹ tỷ tỷ, muội cũng không rõ, từ khi tỷ muội chúng ta ở cùng một chỗ, muội liền coi tỷ như một người đặc biệt.
Độc Cô Tiểu Nghệ cũng không có nghe được thanh âm mà Tôn Tiểu Mỹ đã ép đến mức nhỏ nhất kia, nói:
- Nhưng mà hôm nay, tỷ nói Mạc Tà ca ca ngạo khí, muội vẫn thật sự không nhìn ra được, hắn ngạo khí ở chỗ nào? Bất quá chính là toàn thân toát ra vẻ lưu manh, vô lại hơi nhiều một chút mà thôi. Vậy cũng không có gì là không tốt a, dù sao cũng có điểm phong nhã, tỷ bỏ lỡ cơ hội hôm nay nhất định sẽ hối tiếc, muội cùng Linh Mộng tỷ tỷ đều thấy được, Mạc Tà ca ca thực sự là quá đẹp trai, thật đó, hi hi…
- Đừng nhắc tới diễn xuất của Mạc Tà ca ca ngươi, ta phiền lắm.
Linh Mộng công chúa gắt một tiếng, nói:
- Tiểu Nghệ, chuyện này ngươi phải cẩn thận suy nghĩ a, ngàn vạn lần đừng vì kích động nhất thời mà làm ra việc hối tiếc cả đời! Nghe tỷ tỷ một câu này nha.
Độc Cô Tiểu Nghệ có chút không phục, hừ một tiếng, làu bàu nói:
- Mạc Tà ca ca có điểm gì bất hảo, chẳng lẽ ca ca của ngươi cũng tốt lắm sao.
Linh Mộng công chúa hơi buồn cười, quả thật, Quân Khương Lâm mặc dù quần là áo lụa, hoành hành ngang ngược, làm xằng làm bậy, thậm chí không kiêng nể ai, nhưng thực sự không giống như ca ca của mình không thể chấp nhận được!
Người này tuy là một kẻ xấu, nhưng cũng là một tên chân tiểu nhân!
------------------*...*...*------------------
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm