Dịch Giả: Itpro
Đúng vậy, cô độc!
Vô luận đứng ở nơi nào đó, vô luận bên người có bao nhiêu người, những người này, luôn dị thường cô độc. Cùng hoàn cảnh chung quanh đều không hợp! Tựa hồ giữa thiên địa mênh mông chỉ có một mình hắn.
Đó là một loại khí phách hào hùng cô độc!
Cũng là một loại thê lương tịch mịch!
Chẳng lẽ, đây là cái giá khi trở thành cao thủ Chí Tôn? Hay có thể nói là "cao xử bất thắng hàn" (Một câu thơ trong "Thủy điều ca đầu" của Từ Thức, có nghĩa là người càng làm chức vụ cao càng tịch mịch cô đơn)? Nếu là ta, tương lai có một ngày cũng có thể đạt tới cảnh giới như vậy, có thể hay không cũng cô độc, tịch mịch giống bọn họ?
Bất quá, tin tưởng từ giờ đến lúc đó, nếu nói về tịch mịch chỉ sợ mình đã đạt đến mức đăng phong tạo cực rồi. Quân Khương Lâm trong lòng lạnh lùng hừ một tiếng: "Lão Tử tuy rằng công lực so ra kém các ngươi, nhưng so với các ngươi còn tịch mịch hơn!"
Quân Khương Lâm trong lòng không ngừng suy tư, chợt thấy hai thân ảnh vừa xuất hiện trên mái nhà. Râu bạc trắng phiêu phiêu, mặt sắc mặt ngưng trọng. Người tới chính là Phong Tuyết Ngân Thành tam trưởng lão, cửu trưởng lão.
- Hai vị Chí Tôn đại giá quang lâm, Văn huynh cũng đã đến, Ngân Thành thật sự lấy làm vinh dự! Xin mời ba vị cùng xuống đây, uống một chén trà thơm có được không?
Tam trưởng lão chắp tay, mỉm cười.
Hắn rõ ràng nhìn thấy đối phương ba người đã là gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, nhưng tại thời điểm này, hắn lại là chủ nhà ở Ngân Thành, bất kể thế nào cũng không thể để mất mặt Ngân Thành! Cho nên tuy rằng lời nói này hơi không hợp cảnh, nhưng cũng kiên trì nói ra.
Lệ Vô Bi thê lương cười một tiếng dài, bỏ qua câu nói của tam trưởng lão, ứng tiếng nói lớn:
- Ưng Bác Không! Lục đệ tử của ta gẫy xương liệt gân, tàn tật cả đời, chính là do ngươi đã hạ thủ?
Tam trưởng lão trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ. Mặc kệ thực lực bản thân hắn như thế nào, nhưng hắn dù sao vẫn là đại biểu Phong Tuyết Ngân Thành! Bị Lệ Vô Bi coi thường như thế, nhất thời cảm thấy nóng mặt. Nhưng chứng kiến Lệ Vô Bi rõ ràng có chút bộ dạng điên khùng, cuối cùng vẫn phải nén giận trong lòng.
Ưng Bác Không ha ha cười, hời hợt nói:
- Lệ huynh cần gì phải tức giận như thế, bất quá là chỉ là một người đệ tử thôi, lão phu là hảo tâm thay ngươi giáo huấn! Hơn nữa, ngươi có mười tên đồ đệ, tàn phế một nửa, cũng không quan trọng mà! Đúng rồi. Hắn dường như cũng là tên đồ đệ duy nhất không tiến vào Thiên Huyền của ngươi mà, phế vật như thế, ta thay ngươi phế đi, miễn cho ngươi phài ngượng ngùng xuống tay, ngươi nói có phải không. Ha ha ha…
Khí thế lăng lệ của Lệ Vô Bi giờ khắc này bỗng yên lặng xuống, quanh người tựa hồ có một mạch nước ngầm chậm rãi bắt đầu khởi động, hắn ngưng mắt nhìn Ưng Bác Không, trong mắt sát khí càng ngày càng thịnh, chậm rãi gật đầu, trầm thấp nói:
- Tốt! Tốt lắm! Ưng Bác Không, ngươi không hổ là sư thúc tốt, thủ đoạn rất tốt, quả nhiên là thuận buồm xuôi gió, dễ như trở bàn tay!
Ưng Bác Không hừ một tiếng, liếc nhìn Lệ Vô Bi cười lạnh nói:
- Như thế nào, ngươi vì người đồ đệ này báo thù sao? Lệ Vô Bi, vậy liền đến đây đi, ta chờ cơ hội này đã lâu. Đã ba mươi năm! Lão Tử sớm đã cảm thấy năm đó cái gọi là bài danh không hợp lý rồi!
Lệ Vô Bi nén cười, nói:
- Muốn chết đừng vội; Ưng Bác Không, ta thực có hứng thú muốn biết đồ đệ của ta đã đắc tội với ngươi chỗ nào? Lại có thể khiến cho ngươi vứt bỏ thân phận hạ độc thủ như vậy?
Ưng Bác Không lạnh lùng nói:
- Đắc tội ta, hắn xứng sao? Lão Tử chính là xem hắn không vừa mắt! Lệ Vô Bi, lý do này, được không?
Lục đệ tử của Lệ Vô Bi nhân lúc đám người Thạch Trường Tiếu liên thủ đối phó Ưng Bác Không, ra tay trộm cướp Huyền đan trong ngực Ưng Bác Không, suýt nữa đắc thủ, làm cho Ưng Bác Không mất mặt, nhưng loại sự tình này, Ưng Bác Không lại như thế nào chịu giải thích?!
Mặc kệ có nguyên nhân hay không có nguyên nhân, Lệ Vô Bi truy hỏi với khẩu khí người bề trên như thế, Ưng Bác Không sẽ không giải thích với hắn. Khinh nhờn Chí Tôn, vốn đã đáng chết, không thể bỏ qua!
Ai đúng ai sai, thực lực mới là đạo lý duy nhất!
- Lý do này tốt lắm, thật sự tốt lắm! Ưng Bác Không, ta sẽ nhớ kỹ lý do này của ngươi!
Lệ Vô Bi bi thương cười lớn một tiếng, lại chuyển hướng Văn Thương Vũ, thanh âm có vẻ rất là ngưng trọng:
- Văn huynh chính là người của"nơi đó"? Có thật là Văn huynh đang ở tại Thiên Hương đế quốc?
Văn Thương Vũ nhã nhặn cười, nói:
- Lệ Chí Tôn quả nhiên là tuệ nhãn như đuốc! Không sai, Văn mỗ đúng là Chí Tôn thủ hộ giả của Thiên Hương đế quốc theo Chí Tôn thủ hộ minh ước!
Lệ Vô Bi khẽ nhắm hai mắt, cuối mắt như có hai ngọn lửa, nhất thời tối sầm lại; nhưng sau khi mở mắt, nhất thời theo ánh mắt của hắn bắn ra một tia bích sắc tàn nhẫn độc địa, làm cho người ta cảm giác bốn phía nhất thời âm phong gào thét, hắn vô cùng âm lãnh nói:
- Văn Thương Vũ, Chí Tôn thủ hộ minh ước cũng không phải lý do ngươi giết bốn gã đệ tử của ta! Ngươi cho rằng làm thủ hộ giả là có thể làm việc không kiêng sợ gì sao?
Văn Thương Vũ sâu kín thở dài, ngửa đầu nhìn bầu trời, trên mặt xẹt qua một tầng sắc mặt giận dữ, đối Lệ Vô Bi vơ đũa cả nắm hùng hổ doạ người có chút không thoải mái, nhưng nhớ tới chức trách của mình, hít một hơi thật sâu, cuối cùng đem lửa giận đè ép xuống.
Hắn trầm tư đã lâu, mới cúi đầu, nhìn thẳng lên Lệ Vô Bi, thản nhiên nói:
- Lệ Chí Tôn, việc này ai đúng ai sai đều có công luận, Văn mỗ có giảng đạo lý với ngươi cũng vô nghĩa, duy có một lời thuyết minh. Ngươi tin cũng tốt, không tin cũng thế! Đệ tử của ngươi không phải Văn mỗ giết!
Văn Thương Vũ trầm giọng nói:
- Ta chỉ giải thích với ngươi lần này thôi! Vô luận ngươi tin tưởng hay không, hôm nay ngươi đến chất vấn cùng trào phúng ta, Văn mỗ vẫn sẵn sàng lãnh giáo cao chiêu của Lệ Chí Tôn!
Lệ Vô Bi trầm mặc một hồi, hờ hững nói:
- Văn huynh nếu đã nói như thế, Lệ mỗ như thế nào không tin!
Âm thanh hắn có phần lạnh đi, lại đột nhiên thay đổi, lộ ra vẻ hòa nhã!
- Bất quá Văn huynh nếu muốn chỉ giáo, Lệ mỗ tùy thời có thể phụng bồi!
- Tuy nhiên, người giết đệ tử ta, rốt cuộc là ai? Văn huynh có thể chỉ điểm ta đôi chút? Nếu Văn huynh thẳng thắn tố cáo, Lệ Vô Bi nguyện tạ lỗi về hành động bất kính vừa rồi!
Lệ Vô Bi thu hai tay về, làm một cử chỉ thân mật.
Lấy thân phận Lệ Vô Bi mà nói, có thể bởi vì đồ đệ mình mà làm như vậy, cho dù người nọ đạt được Thần Huyền thực lực, cũng là quá sức đáng quý!
- Người nọ lai lịch thần bí khó lường, thực lực cũng vô cùng thần bí, Văn mỗ đối với người này cũng hơi có hứng thú, đáng tiếc thủy chung cũng không có chút manh mối. Thậm chí còn từng bị hắn vô thanh vô tức vu oan giá họa, thủ đoạn vô cùng cao minh, khiến Văn mỗ tâm phục khẩu phục!
Văn Thương Vũ sang sảng cười cười, nhưng có chút xấu hổ, đối với người vu oan cho hắn, cũng biểu hiện ra sự rộng rãi hiếm có, tựa hồ chuyện này đối với hắn mà nói, chính là mây bay gió thoảng, không đáng nhắc đến.
- Bất quá, tuy muốn tìm ra người nọ, cho dù Văn mỗ tự thân xuất mã, dù đã cố hết sức nhưng không thành, đành phải bất lực!
- Như thế nào cũng vẫn đa tạ Văn huynh!
Lệ Vô Bi vừa chắp tay, trong mắt hàn mang chợt lóe, nói:
- Văn huynh xin cứ tự nhiên, hôm nay đã quấy rầy, đắc tội!
Văn Thương Vũ ha ha cười, vừa chắp tay, nói:
- Núi cao sông dài, sau này còn gặp lại! Văn mỗ vốn có chức trách trong người, xin thứ cho ta không tiếp được!
Hai tay của hắn vẫn duy trì ôm quyền tư thế, thân mình tựa như một mảnh lá cây đột nhiên bị cuồng phong cuốn lên, phiêu diêu bay lên. Lui về phía sau, thân mình gầy yếu tựa như một trang giấy ở trong bầu trời đêm lay động hai cái, liền tiêu thất.
Quân đại thiếu gia ở một bên thấy trong lòng tức giận mắng không thôi: "Con bà nó, đây cũng tính là do Chí Tôn giải thích hiểu lầm ư,thật quá đơn giản, dễ dàng? Lãnh Huyết Chí Tôn Lệ Vô Bi tại sao cũng dễ dàng tin người như vậy, người khác chỉ nói một câu không phải hắn làm, vị này một trong bát đại Chí Tôn lại có thể liền tin tưởng ngay!"
Văn tiên sinh không thể nói dối sao? Cũng quá dễ lừa gạt đi!
Thật sự là.... không biết nói gì!
Trong lòng oán thầm là một chuyện, kỳ thật Quân Khương Lâm cũng minh bạch. Đạt đến cảnh giới những người này, thật sự là không cần phải nói dối! Cấp bậc này cũng không có sợ phiền phức! Ngược lại phải giải thích, có vẻ hơi khó tin!
Cho dù là hiểu lầm, cũng tuyệt không phải giải thích. Bởi vì giải thích là đã tự nhận mình yếu thế!
Lúc trước Ưng Bác Không cũng thế!
Mà khi Văn Thương Vũ tiến hành giải thích, Lệ Vô Bi cũng liền lập tức tin. Hơn nữa đối với đối phương thái độ lập tức bất đồng! Bởi vì lấy thân phận Văn Thương Vũ, nếu đã không muốn giải thích, cho dù là Lệ Vô Bi thì cũng không có biện pháp!
Nhưng hắn lại giải thích. Tuy rằng huyền công của hắn không bằng Lệ Vô Bi, dựa vào thân phận của hắn mà nói, quả thật hôm nay đã cấp cho Lệ Vô Bi mặt mũi!
" Người của "nơi đó" là sao ta?" Quân Khương Lâm lập tức lực chuyển dời chú ý đến những lời này, trong lòng âm thầm suy nghĩ: "Nơi đó mà hắn nói tới là địa phương nào? Tại sao thoạt nhìn Lệ Vô Bi, một trong bát đại Chí Tôn cũng có chút bộ dạng kiêng kị? Trong đó, chẳng lẽ còn có bí ẩn gì khác?"
Lệ Vô Bi xoay mặt nhìn thấy Ưng Bác Không, hai tay chắp sau lưng, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Lão Ưng, hiện tại chỉ còn lại hai chúng ta!
Đột nhiên hắn đối với tam trưởng lão cùng cửu trưởng lão vung tay áo, quát:
- Nơi này không chuyện của các ngươi, các ngươi cũng không phải Hàn Phong Tuyết, không có tư cách can dự chuyện này, đi xuống đi!
Một cỗ kình phong gào thét mà đi, tam, cửu trưởng lão chỉ cảm thấy kình phong đập vào mặt đau nhức, tuy rằng trong lòng phẫn nộ, nhưng so với người ta còn cách xa tám vạn dặm, đành cam chịu. Bị trận kình phong thổi xuống, trong lòng cả hai căm giận: "Chờ người của chúng ta đến rồi thì xem các ngươi còn hung hăng được nữa không!"
Ưng Bác Không cười ha ha, vươn người đứng dậy, như thương ưng phi đằng, lướt thẳng giữa không trung, cười to nói:
- Hảo, thầy trò tình thâm, muốn vì đồ đệ ngươi mà báo thù vậy đánh hết sức đi!
Lệ Vô Bi hét lên một tiếng bén nhọn, giống như thiên hồn vạn quỷ đồng thời tuôn ra khỏi Quỷ Môn quan, thân mình từ từ bay lên, theo sát Ưng Bác Không, thân ảnh hai người nháy mắt đã không thấy tăm hơi…
Tinh hà cảnh cảnh. Dạ lương như thủy. (Sao sáng lung linh, đêm lạnh như nước)
Quân Khương Lâm vô thanh vô tức triển khai Âm Dương Độn pháp, một đường gắt gao đi theo phía sau hai người.
Không thể không nói, Chí Tôn thực lực chính là Chí Tôn thực lực, Quân Khương Lâm toàn lực triển khai Âm Dương Độn - tuyệt đối là cấp bậc tốc độ kinh thế hãi tục! Nhưng so với hai người kia, lại có cảm giác ăn không tiêu.
Mà thật sự nếu so về ẩn thân theo dõi hắn là cao thủ, tin tưởng cho dù là Thiên Huyền cao thủ, thậm chí là Văn tiên sinh thần bí kia cũng không theo kịp!
Nhưng Thương Ưng thân pháp của Ưng Bác Không vốn là đệ nhất thân pháp trên đại lục Huyền Huyền. Ưng đại Chí Tôn dựa vào nó để xưng danh, lần này vì muốn hạ uy danh của Lệ Vô Bi tự nhiên phải dốc toàn lực mà thi triển. Lệ vô Bi cũng không dám sơ xuất, hai người tự nhiên so đấu về thân pháp đã bắt đầu!
Tuy rằng từ lúc hai người gặp mặt chính là giương thương múa kiếm, vẫn chưa động thủ, nhưng trên thực tế, cũng đã so đấu hai trận rồi!
Phía trước tiếng quát giao nhau, đó là cuộc chiến về âm ba (sóng âm), Ưng Bác Không tu vi huyền khí kém hơn một chút, không khỏi rơi xuống hạ phong, điểm này hai người đều biết rõ; cho nên giờ phút này tốc độ so đấu, đó là trận thứ hai so đấu!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Đúng vậy, cô độc!
Vô luận đứng ở nơi nào đó, vô luận bên người có bao nhiêu người, những người này, luôn dị thường cô độc. Cùng hoàn cảnh chung quanh đều không hợp! Tựa hồ giữa thiên địa mênh mông chỉ có một mình hắn.
Đó là một loại khí phách hào hùng cô độc!
Cũng là một loại thê lương tịch mịch!
Chẳng lẽ, đây là cái giá khi trở thành cao thủ Chí Tôn? Hay có thể nói là "cao xử bất thắng hàn" (Một câu thơ trong "Thủy điều ca đầu" của Từ Thức, có nghĩa là người càng làm chức vụ cao càng tịch mịch cô đơn)? Nếu là ta, tương lai có một ngày cũng có thể đạt tới cảnh giới như vậy, có thể hay không cũng cô độc, tịch mịch giống bọn họ?
Bất quá, tin tưởng từ giờ đến lúc đó, nếu nói về tịch mịch chỉ sợ mình đã đạt đến mức đăng phong tạo cực rồi. Quân Khương Lâm trong lòng lạnh lùng hừ một tiếng: "Lão Tử tuy rằng công lực so ra kém các ngươi, nhưng so với các ngươi còn tịch mịch hơn!"
Quân Khương Lâm trong lòng không ngừng suy tư, chợt thấy hai thân ảnh vừa xuất hiện trên mái nhà. Râu bạc trắng phiêu phiêu, mặt sắc mặt ngưng trọng. Người tới chính là Phong Tuyết Ngân Thành tam trưởng lão, cửu trưởng lão.
- Hai vị Chí Tôn đại giá quang lâm, Văn huynh cũng đã đến, Ngân Thành thật sự lấy làm vinh dự! Xin mời ba vị cùng xuống đây, uống một chén trà thơm có được không?
Tam trưởng lão chắp tay, mỉm cười.
Hắn rõ ràng nhìn thấy đối phương ba người đã là gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, nhưng tại thời điểm này, hắn lại là chủ nhà ở Ngân Thành, bất kể thế nào cũng không thể để mất mặt Ngân Thành! Cho nên tuy rằng lời nói này hơi không hợp cảnh, nhưng cũng kiên trì nói ra.
Lệ Vô Bi thê lương cười một tiếng dài, bỏ qua câu nói của tam trưởng lão, ứng tiếng nói lớn:
- Ưng Bác Không! Lục đệ tử của ta gẫy xương liệt gân, tàn tật cả đời, chính là do ngươi đã hạ thủ?
Tam trưởng lão trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ. Mặc kệ thực lực bản thân hắn như thế nào, nhưng hắn dù sao vẫn là đại biểu Phong Tuyết Ngân Thành! Bị Lệ Vô Bi coi thường như thế, nhất thời cảm thấy nóng mặt. Nhưng chứng kiến Lệ Vô Bi rõ ràng có chút bộ dạng điên khùng, cuối cùng vẫn phải nén giận trong lòng.
Ưng Bác Không ha ha cười, hời hợt nói:
- Lệ huynh cần gì phải tức giận như thế, bất quá là chỉ là một người đệ tử thôi, lão phu là hảo tâm thay ngươi giáo huấn! Hơn nữa, ngươi có mười tên đồ đệ, tàn phế một nửa, cũng không quan trọng mà! Đúng rồi. Hắn dường như cũng là tên đồ đệ duy nhất không tiến vào Thiên Huyền của ngươi mà, phế vật như thế, ta thay ngươi phế đi, miễn cho ngươi phài ngượng ngùng xuống tay, ngươi nói có phải không. Ha ha ha…
Khí thế lăng lệ của Lệ Vô Bi giờ khắc này bỗng yên lặng xuống, quanh người tựa hồ có một mạch nước ngầm chậm rãi bắt đầu khởi động, hắn ngưng mắt nhìn Ưng Bác Không, trong mắt sát khí càng ngày càng thịnh, chậm rãi gật đầu, trầm thấp nói:
- Tốt! Tốt lắm! Ưng Bác Không, ngươi không hổ là sư thúc tốt, thủ đoạn rất tốt, quả nhiên là thuận buồm xuôi gió, dễ như trở bàn tay!
Ưng Bác Không hừ một tiếng, liếc nhìn Lệ Vô Bi cười lạnh nói:
- Như thế nào, ngươi vì người đồ đệ này báo thù sao? Lệ Vô Bi, vậy liền đến đây đi, ta chờ cơ hội này đã lâu. Đã ba mươi năm! Lão Tử sớm đã cảm thấy năm đó cái gọi là bài danh không hợp lý rồi!
Lệ Vô Bi nén cười, nói:
- Muốn chết đừng vội; Ưng Bác Không, ta thực có hứng thú muốn biết đồ đệ của ta đã đắc tội với ngươi chỗ nào? Lại có thể khiến cho ngươi vứt bỏ thân phận hạ độc thủ như vậy?
Ưng Bác Không lạnh lùng nói:
- Đắc tội ta, hắn xứng sao? Lão Tử chính là xem hắn không vừa mắt! Lệ Vô Bi, lý do này, được không?
Lục đệ tử của Lệ Vô Bi nhân lúc đám người Thạch Trường Tiếu liên thủ đối phó Ưng Bác Không, ra tay trộm cướp Huyền đan trong ngực Ưng Bác Không, suýt nữa đắc thủ, làm cho Ưng Bác Không mất mặt, nhưng loại sự tình này, Ưng Bác Không lại như thế nào chịu giải thích?!
Mặc kệ có nguyên nhân hay không có nguyên nhân, Lệ Vô Bi truy hỏi với khẩu khí người bề trên như thế, Ưng Bác Không sẽ không giải thích với hắn. Khinh nhờn Chí Tôn, vốn đã đáng chết, không thể bỏ qua!
Ai đúng ai sai, thực lực mới là đạo lý duy nhất!
- Lý do này tốt lắm, thật sự tốt lắm! Ưng Bác Không, ta sẽ nhớ kỹ lý do này của ngươi!
Lệ Vô Bi bi thương cười lớn một tiếng, lại chuyển hướng Văn Thương Vũ, thanh âm có vẻ rất là ngưng trọng:
- Văn huynh chính là người của"nơi đó"? Có thật là Văn huynh đang ở tại Thiên Hương đế quốc?
Văn Thương Vũ nhã nhặn cười, nói:
- Lệ Chí Tôn quả nhiên là tuệ nhãn như đuốc! Không sai, Văn mỗ đúng là Chí Tôn thủ hộ giả của Thiên Hương đế quốc theo Chí Tôn thủ hộ minh ước!
Lệ Vô Bi khẽ nhắm hai mắt, cuối mắt như có hai ngọn lửa, nhất thời tối sầm lại; nhưng sau khi mở mắt, nhất thời theo ánh mắt của hắn bắn ra một tia bích sắc tàn nhẫn độc địa, làm cho người ta cảm giác bốn phía nhất thời âm phong gào thét, hắn vô cùng âm lãnh nói:
- Văn Thương Vũ, Chí Tôn thủ hộ minh ước cũng không phải lý do ngươi giết bốn gã đệ tử của ta! Ngươi cho rằng làm thủ hộ giả là có thể làm việc không kiêng sợ gì sao?
Văn Thương Vũ sâu kín thở dài, ngửa đầu nhìn bầu trời, trên mặt xẹt qua một tầng sắc mặt giận dữ, đối Lệ Vô Bi vơ đũa cả nắm hùng hổ doạ người có chút không thoải mái, nhưng nhớ tới chức trách của mình, hít một hơi thật sâu, cuối cùng đem lửa giận đè ép xuống.
Hắn trầm tư đã lâu, mới cúi đầu, nhìn thẳng lên Lệ Vô Bi, thản nhiên nói:
- Lệ Chí Tôn, việc này ai đúng ai sai đều có công luận, Văn mỗ có giảng đạo lý với ngươi cũng vô nghĩa, duy có một lời thuyết minh. Ngươi tin cũng tốt, không tin cũng thế! Đệ tử của ngươi không phải Văn mỗ giết!
Văn Thương Vũ trầm giọng nói:
- Ta chỉ giải thích với ngươi lần này thôi! Vô luận ngươi tin tưởng hay không, hôm nay ngươi đến chất vấn cùng trào phúng ta, Văn mỗ vẫn sẵn sàng lãnh giáo cao chiêu của Lệ Chí Tôn!
Lệ Vô Bi trầm mặc một hồi, hờ hững nói:
- Văn huynh nếu đã nói như thế, Lệ mỗ như thế nào không tin!
Âm thanh hắn có phần lạnh đi, lại đột nhiên thay đổi, lộ ra vẻ hòa nhã!
- Bất quá Văn huynh nếu muốn chỉ giáo, Lệ mỗ tùy thời có thể phụng bồi!
- Tuy nhiên, người giết đệ tử ta, rốt cuộc là ai? Văn huynh có thể chỉ điểm ta đôi chút? Nếu Văn huynh thẳng thắn tố cáo, Lệ Vô Bi nguyện tạ lỗi về hành động bất kính vừa rồi!
Lệ Vô Bi thu hai tay về, làm một cử chỉ thân mật.
Lấy thân phận Lệ Vô Bi mà nói, có thể bởi vì đồ đệ mình mà làm như vậy, cho dù người nọ đạt được Thần Huyền thực lực, cũng là quá sức đáng quý!
- Người nọ lai lịch thần bí khó lường, thực lực cũng vô cùng thần bí, Văn mỗ đối với người này cũng hơi có hứng thú, đáng tiếc thủy chung cũng không có chút manh mối. Thậm chí còn từng bị hắn vô thanh vô tức vu oan giá họa, thủ đoạn vô cùng cao minh, khiến Văn mỗ tâm phục khẩu phục!
Văn Thương Vũ sang sảng cười cười, nhưng có chút xấu hổ, đối với người vu oan cho hắn, cũng biểu hiện ra sự rộng rãi hiếm có, tựa hồ chuyện này đối với hắn mà nói, chính là mây bay gió thoảng, không đáng nhắc đến.
- Bất quá, tuy muốn tìm ra người nọ, cho dù Văn mỗ tự thân xuất mã, dù đã cố hết sức nhưng không thành, đành phải bất lực!
- Như thế nào cũng vẫn đa tạ Văn huynh!
Lệ Vô Bi vừa chắp tay, trong mắt hàn mang chợt lóe, nói:
- Văn huynh xin cứ tự nhiên, hôm nay đã quấy rầy, đắc tội!
Văn Thương Vũ ha ha cười, vừa chắp tay, nói:
- Núi cao sông dài, sau này còn gặp lại! Văn mỗ vốn có chức trách trong người, xin thứ cho ta không tiếp được!
Hai tay của hắn vẫn duy trì ôm quyền tư thế, thân mình tựa như một mảnh lá cây đột nhiên bị cuồng phong cuốn lên, phiêu diêu bay lên. Lui về phía sau, thân mình gầy yếu tựa như một trang giấy ở trong bầu trời đêm lay động hai cái, liền tiêu thất.
Quân đại thiếu gia ở một bên thấy trong lòng tức giận mắng không thôi: "Con bà nó, đây cũng tính là do Chí Tôn giải thích hiểu lầm ư,thật quá đơn giản, dễ dàng? Lãnh Huyết Chí Tôn Lệ Vô Bi tại sao cũng dễ dàng tin người như vậy, người khác chỉ nói một câu không phải hắn làm, vị này một trong bát đại Chí Tôn lại có thể liền tin tưởng ngay!"
Văn tiên sinh không thể nói dối sao? Cũng quá dễ lừa gạt đi!
Thật sự là.... không biết nói gì!
Trong lòng oán thầm là một chuyện, kỳ thật Quân Khương Lâm cũng minh bạch. Đạt đến cảnh giới những người này, thật sự là không cần phải nói dối! Cấp bậc này cũng không có sợ phiền phức! Ngược lại phải giải thích, có vẻ hơi khó tin!
Cho dù là hiểu lầm, cũng tuyệt không phải giải thích. Bởi vì giải thích là đã tự nhận mình yếu thế!
Lúc trước Ưng Bác Không cũng thế!
Mà khi Văn Thương Vũ tiến hành giải thích, Lệ Vô Bi cũng liền lập tức tin. Hơn nữa đối với đối phương thái độ lập tức bất đồng! Bởi vì lấy thân phận Văn Thương Vũ, nếu đã không muốn giải thích, cho dù là Lệ Vô Bi thì cũng không có biện pháp!
Nhưng hắn lại giải thích. Tuy rằng huyền công của hắn không bằng Lệ Vô Bi, dựa vào thân phận của hắn mà nói, quả thật hôm nay đã cấp cho Lệ Vô Bi mặt mũi!
" Người của "nơi đó" là sao ta?" Quân Khương Lâm lập tức lực chuyển dời chú ý đến những lời này, trong lòng âm thầm suy nghĩ: "Nơi đó mà hắn nói tới là địa phương nào? Tại sao thoạt nhìn Lệ Vô Bi, một trong bát đại Chí Tôn cũng có chút bộ dạng kiêng kị? Trong đó, chẳng lẽ còn có bí ẩn gì khác?"
Lệ Vô Bi xoay mặt nhìn thấy Ưng Bác Không, hai tay chắp sau lưng, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Lão Ưng, hiện tại chỉ còn lại hai chúng ta!
Đột nhiên hắn đối với tam trưởng lão cùng cửu trưởng lão vung tay áo, quát:
- Nơi này không chuyện của các ngươi, các ngươi cũng không phải Hàn Phong Tuyết, không có tư cách can dự chuyện này, đi xuống đi!
Một cỗ kình phong gào thét mà đi, tam, cửu trưởng lão chỉ cảm thấy kình phong đập vào mặt đau nhức, tuy rằng trong lòng phẫn nộ, nhưng so với người ta còn cách xa tám vạn dặm, đành cam chịu. Bị trận kình phong thổi xuống, trong lòng cả hai căm giận: "Chờ người của chúng ta đến rồi thì xem các ngươi còn hung hăng được nữa không!"
Ưng Bác Không cười ha ha, vươn người đứng dậy, như thương ưng phi đằng, lướt thẳng giữa không trung, cười to nói:
- Hảo, thầy trò tình thâm, muốn vì đồ đệ ngươi mà báo thù vậy đánh hết sức đi!
Lệ Vô Bi hét lên một tiếng bén nhọn, giống như thiên hồn vạn quỷ đồng thời tuôn ra khỏi Quỷ Môn quan, thân mình từ từ bay lên, theo sát Ưng Bác Không, thân ảnh hai người nháy mắt đã không thấy tăm hơi…
Tinh hà cảnh cảnh. Dạ lương như thủy. (Sao sáng lung linh, đêm lạnh như nước)
Quân Khương Lâm vô thanh vô tức triển khai Âm Dương Độn pháp, một đường gắt gao đi theo phía sau hai người.
Không thể không nói, Chí Tôn thực lực chính là Chí Tôn thực lực, Quân Khương Lâm toàn lực triển khai Âm Dương Độn - tuyệt đối là cấp bậc tốc độ kinh thế hãi tục! Nhưng so với hai người kia, lại có cảm giác ăn không tiêu.
Mà thật sự nếu so về ẩn thân theo dõi hắn là cao thủ, tin tưởng cho dù là Thiên Huyền cao thủ, thậm chí là Văn tiên sinh thần bí kia cũng không theo kịp!
Nhưng Thương Ưng thân pháp của Ưng Bác Không vốn là đệ nhất thân pháp trên đại lục Huyền Huyền. Ưng đại Chí Tôn dựa vào nó để xưng danh, lần này vì muốn hạ uy danh của Lệ Vô Bi tự nhiên phải dốc toàn lực mà thi triển. Lệ vô Bi cũng không dám sơ xuất, hai người tự nhiên so đấu về thân pháp đã bắt đầu!
Tuy rằng từ lúc hai người gặp mặt chính là giương thương múa kiếm, vẫn chưa động thủ, nhưng trên thực tế, cũng đã so đấu hai trận rồi!
Phía trước tiếng quát giao nhau, đó là cuộc chiến về âm ba (sóng âm), Ưng Bác Không tu vi huyền khí kém hơn một chút, không khỏi rơi xuống hạ phong, điểm này hai người đều biết rõ; cho nên giờ phút này tốc độ so đấu, đó là trận thứ hai so đấu!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm