Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch Giả: Sói

Hồi tưởng lại ngày đó Quân Vô Ý tai Hoàng Hoa giết người, Quân Khương Lâm không khỏi nhíu mày, tựa như nghĩ tới một vấn đề nào đó.

Nếu như ở kiếp trước mà nói, công lực của mình bây giờ đã là một hậu thiên vũ giả rồi.

Nhưng tại thế giới này, cấp bậc rất nghiêm cẩn, chia ra làm nhiều cấp, khiến Quân Khương Lâm cảm thấy rất vi diệu.

Huyền khí ở thế giới này chia ra từ nhất phẩm đến cửu phẩm, sau đó là ngân phẩm đến thần huyền; mỗi một cấp bậc đều rõ ràng, nhưng bản thân mình do tu luyện Khai Thiên Tạo Hóa Công, nếu loại bỏ năng lực thần bí này ra, đơn thuần lấy lực lượng bình thường để đối chọi với cao thủ thần huyền là không có khả năng, thậm chí rất rất không thích hợp.

Bàn thân mình tu luyện so sáng với cấp bậc ở thế giới này mà nói, chẳng khác nào trực tiếp thông qua nhất, nhị...Tam cấp huyền khí, bắt đầu từ tứ cấp huyền khí mà tiến. Sau khi tu luyện một thời gian dài như vậy, nếu đơn thuần lấy lực lượng bản thân mà nói đã tương đương với ngân phẩm huyền giả rồi, cho dù là ngân phẩm huyền giả đỉnh phong mình cũng có thể dễ dàng giết chết! Lấy tốc độ tiến bộ này mà nói, chờ khi mình tu luyện Khai Thiên Tạo Hóa Công đệ nhất trọng đến đại viên mãn, hắn là tương đương với ngân phẩm của thế giới này đột phá lên kim huyền, nếu là đột phá lên đệ nhị trọng thì sao đây? Không biết là đạt đến tình trạng gì nữa a?

Còn nữa, ở thế giới này lại có thể dùng ngoại lực làm tăng tu vi huyền khí nữa, như vậy bản thân tu luyện Khai Thiên Tạo Hóa Công có dễ dàng hay không? Nếu là có, vậy sẽ có lợi như thế nào đối với con đường tu luyện của mình đây?

Vừa nghĩ tới đây, Quân Khương Lâm nhất thời cảm giác bản thân đã va chạm quá ít với thế giới bên ngoài rồi, hẳn là từ giờ trở đi năng đi ra ngoài một chút. Dù sao thế giới trước mắt so với thế giới của mình còn rộng lớn và bất đồng hơn rất nhiều.

Quân lão gia tử không có ở nhà, Quân Khương Lâm tự tung tự tác kêu hai tên thị về theo mình ra ngoài. Dù sao cũng là nhị hoàng tử mời tiệc rượu, chỉ cần nhân thủ như thế này là ổn, nếu đối phương có ác ý, vậy chẳng phải là bê đá đập vào chân mình hay sao, cho nên chuyến đi này tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Quản Thanh Hàn vừa thấy Quân đại thiếu gia rời đi, ngay lập tức liền tới thư phòng của Quân lão gia tử, thấy phòng trống không, cơn giận giữ vẫn chưa tiêu tan, nàng liền vội vã chạy tới phòng tam thúc Quân Vô Ý.

Quân Vô Ý phát ra chủ lệnh phái đám người trung thành đi ra ngoài tiếp ứng đám thiếu niên thiếu nữ đang chạy nạn, đây là quyền lực mà lúc trước Quân lão gia tử truyền xuống cho tam gia, bất quá tam gia lúc này cũng không có tư vị nắm quyền lực trong tay mà cảm thấy sung sướng, ngược lại, hắn chỉ có thể ngồi trên xe lăn mà chỉ huy, tinh tế cân nhắc về vấn đề mà Quân Khương Lâm đã nói, con đường mà Quân Khương Lâm vẽ ra quả là một kế sách truy tung cao siêu, càng nghĩ lại càng cảm thấy bên trong có nhiều ảo diệu, Quân tam thiếu gia mỗi một cái nhấc chân giơ tay, mỗi một câu nói dường như đều bao hàm một cỗ thâm ý, mỗi một lần hắn trở về mình lại cảm thấy hắn có một cái gì đó rất mới mẻ!

Sau khi trở về Quân Khương Lâm nói: "Luyện công giống như luyện bản năng, ta không cần tận lực luyện công, nhưng mỗi khi luyện công ta phải dồn hết tinh thần vào đó." Tựa như chỉ một câu nói này khiến Quân Vô Ý mỗi lần nhớ tới lại cảm thấy vô cùng thơm mát, giống như ăn một cọng cam thảo, dư hương mãi vẫn không tán.

Lời nói này đâu chỉ là có đạo lý, quả thực bên trong còn chứa cả chân lý nữa! Nếu như luyện công đến trạng thái như vậy, vậy phải cần nghị lực cỡ nào? Thế nhưng nếu thật có thể như vậy, sẽ đạt được thành tựu như thế nào đây? Không cần phải nói, cả đời này Quân Vô Ý đã chạm mặt không biết bao nhiêu cao thủ, cho dù là huyền thiên cao nhân cũng không ít, thế nhưng tuyệt đối không ai làm được như Quân Khương Lâm!

Quân Khương Lâm bây giờ vẫn còn trẻ thế nhưng hắn đã có loại hiểu biết đối với võ học như vậy, vậy thêm một vài tuổi nữa thì sao? Đến lúc đó có khả năng so sáng với một người bất hủ trong truyền thuyết chăng?

Quân Vô Ý lặng lẽ trầm mặc thở ra một hơi, mày kiếm trậm rãi nhướng lên nghĩ: nếu như Mạc Tà có thể làm được, vì sao mình lại không thể? Chẳng lẽ mình vô dụng đến vậy sao? Trong lúc này Quân Vô Ý chợt hiểu, nếu như muốn bằng vào thực lực của mình để báo thù, cũng có thể được gia tộc Hàn Yên Dao tán thành, cái loại phương pháp luyện công này của Quân Khương Lâm có lẽ chính là phương pháp thích hợp nhất đối với mình cũng không chừng!

Quân Vô Ý vẫn lâm vào trầm tư, thế nhưng hắn vẫn chưa thể thoát ra khỏi tâm niệm cổ hủ trong đầu, Quân Vô Ý lúc này âm thầm quyết định tự mình phải chân chính đi trên con đường cường giả! Mặc dù biết con đường này rất gian nan.

Quân Khương Lâm đơn giản có thể tự tu luyện chính là bởi vì kiếp trước của hắn đã tu luyện qua nội lực cùng với Khai Thiên Tạo Hóa Công có điểm tương đồng, thế giới huyền khí không giống như là một vật thể đặc thù. Nó có thể tự động chảy theo khí huyết mà tự động vận hành, càng huống chi Quân Khương Lâm còn có linh khí của Linh Lung Hồng Quân Tháp không ngừng trợ giúp, muốn đạt đến mức như hiện này quả thực là không khó.

Thế nhưng ngày nay Quân Vô Ý cũng nghĩ làm được như vậy quả thực là khó như lên trời! Thế giới huyền khí này tựa như căn nguyên mà nói, mặc dù có công dụng gần như nội lực, thế nhưng tính chất lại hoàn toàn bất đồng, huyền khí càng trú trọng lực sát thương hơn, hiểu quả cuồng bạo hơn, nếu như thuận theo tự nhiên vận hành, sợ rằng lâm vào thảm kịch tẩu hỏa nhập ma. Cho nên người tu luyện huyền khí đều cẩn thận từng li từng tí. Trong lúc tu luyện phải tĩnh tâm không để ngoại lực quấy rầy.

Xem ra Quân Vô Ý bây giờ có loại ý nghĩ này đã là một người vĩ đại phá cách ý tưởng tu luyện cũ ở thế giới này rồi.

Có một câu nói rất hay, chỉ cần có dũng khí là đã thành công một nửa rồi!

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân nặng nền mà vội vã, dường như là một người mang theo tâm trạng giận giữ đang xông tới đây.

"Là Thanh Hàn sao? Vì sao lại có bộ dạng tức giận như vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi!" Quân Vô Ý trong nháy mắt đoán ra lai lịch của tiếng bước chân kia.

"Tam thúc, Quân Khương Lâm cái tên hỗn đản kia sao thúc lại không trông nom hắn, hôm nay hắn ngang nhiên nói với cháu là đi tới Nghê Thường các ở Linh Vụ hồ đó!" Trông Quản Thanh Hàn đang thở hổn hển, hiển nhiên là rất tức giận, lời của nàng mang đầy vẻ địch ý với Quân Khương Lâm. Hiên tại là người một nhà, ngoài Quản Thanh Hàn, Yêu Chiếp Giáp, và lão gia tử Quân Chiến Thiên, chỉ có tam thúc thân tàn mà trái tim không phế là được nàng kính trọng.

"Là việc này sao?" Quân tam gia có chút bất ngờ, chuyên này có tính là gì!

"Hả? Việc này? Việc này mà còn nhỏ sao ạ, hắn mới nghỉ ngơi ở nhà được vài ngày, bây giờ đã lộ ra nguyên hình muốn đi chơi bời lêu lổng, việc này sao có thể được a?" Quản Thanh Hàn vừa nói vừa thở hổn hển, rõ ràng đang rất tức giận.

"Ừ, chuyện này ta đã biết, là ta để hắn đi đó." Quân Vô Ý từ trong trầm tư tỉnh lại, thản nhiên nói.

"Thúc đã biết sao? Là thúc cho hắn đi? Thúc." Quản Thanh Hàn rõ ràng kinh ngạc trợn tròn hai mắt, phảng phất như là lần đầu mới biết Quân Vô Ý vậy, nàng đang nghĩ, thượng bất chính hạ tất loạn a....

"Thanh Hàn, ngươi hiểu nhầm rồi, lần này là nhị hoàng tử chủ động hẹn hắn nói chuyện, địa điểm chính là ở chỗ gì...Gì Nghê Thường các ở Linh Vụ hồ đó." Quân Vô Ý mỉm cười nói tiếp: "Thanh Hàn, Mạc Tà hắn kì thực rất hiểu chuyện đó."

"Hiểu chuyện." Quản Thanh Hàn có chút không rõ, lấy chuyện tự tung tự tác mấy năm gần đây của Quân Khương Lâm mà nói, quả thực là không chuyện ác gì không làm, khiến trời đất và lòng người đều căm phẫn, bây giờ Quân Vô Ý lại phun ra một câu "rất hiểu chuyên" cái này là sao đây!

"Lúc trước cháu không rõ, bây giờ rõ rồi thưa thúc." Quản Thanh Hàn rõ ràng có chút tiếc nuối thở dài, trước khi xoay người rời đi còn nói: "Nguyên lai thật sự là thói quen cũ, bây giờ thì cháu hiểu rồi."

"Ài, còn có nhiều chuyện, sau này ngươi sẽ hiểu." Quân Vô Ý ở phía sau thản nhiên nói, đảo mắt một cái tinh thần hắn lại chìm đắm trong cảnh giới tu luyện huyền khí.

Quản Thanh Hàn chỉ khẽ dừng bước một chút, sau đó lập tức bước đi luôn.

Quân Vô Ý thở dài thấp giọng nói: "Người đâu, đi mời quản gia Bàng thúc đến đây một lát." lão Bàng tới rất nhanh, đảo mắt đã thấy xuất hiện trước mặt Quân Vô Ý.

"Bàng thúc, hôm nay cháu có việc muốn nhờ thúc đi làm." Quân Vô Ý hai tay vuốt mặt, tựa hồ như việc này khó có thể quyết định.

"Chuyện gì? Xin tam gia cứ việc phân phó." Sắc mặt lão Bàng trở nên trịnh trọng. Đây chính là Quân Vô Ý vừa mới tiếp nhận chức vụ gia chủ giao cho mình công việc đầu tiên, bất kể là chuyện gì mình cũng phải cố hoàn thành mĩ mãn mới được.

"Nghe nói một đoàn trị an môn của kinh thành phát hiện ra ở Hoàng Hoa Đường có mấy hài tử tàn tật, thật là đáng thương." Quân Vô Ý rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, nói: "Thúc đi một chuyến tới đó xem còn bao nhiêu người sống, sau đó mang tất cả về Quân gia, đại gia nghiệp của chúng ta cũng chỉ cần bớt đi chút cơm nuôi bọn nhóc mà thôi."

"Vâng, lão sẽ đi làm ngay đây." Lão bàng nghe xong liền muốn rời đi.

"Nếu như không nhất thiết phải bại lộ thân phận thì không nên để lộ; nếu như có người cản trở, thúc cứ nói thẳng là ý tứ của ta!" Hai trong mắt của Quân Vô Ý phát sáng, thần quang trong mắt dần trở nên sắc bén!

Tại Nghê Thường các.

Tầng thứ ba rất rộng rãi thế nhưng hôm nay bên trong chỉ có vài người đang ngồi, mỗi người thần sắc đều là ung dung tiêu sái, y phục thư sinh, người ngồi ở chính giữa, khuôn mặt tuấn lãng, tuổi tác tầm đôi mươi, quần áo không phải rất hoa lệ nhưng lại toát lên khí thể quý phái.

"Nhị gia, bất quá chỉ là một tên Quân Khương Lâm ăn mặc lụa là, một tên phá gia chi tử, sao ngài phải tự mình ra mặt. Chỉ cần bất cứ một người nào trong chúng ta ra mặt gặp hắn là đã đủ nể mặt hắn lắm rồi, hôm nay nhị gia lại tự mình gặp hắn, chẳng phải là quá đề cao tiểu tử kia sao."

Người lên tiếng chính là một thanh niên tầm 18, 19 tuổi, thân thể như ngọc, sắc mặt trắng trẻo, giống như một vị nữ tử. Bây giờ tiết trời đang là cuối thu thế nhưng trong tay gã vẫn còn cầm một chiếc quạt liên tục phe phẩy, thật sự trông không ra thể thống gì, thế nhưng mọi người ở xung quanh lại không nói gì, hiển nhiên người này cũng có chút lại lịch.

"Thành huynh đệ, nhị gia không thể không cấp mặt mũi cho Quân Khương Lâm, lời vừa rồi của huynh đệ nói quả là không sai, chính xác hắn là một tên bại hoại ăn trắng mặc trơn, thành sự không đủ bại sự có thừa. Đối với thân hắn mà nói nửa điểm giá trị cũng không có, thế nhưng sau lưng hắn lại là một gia thế lớn, trưởng bối rất có phân lượng, nhị gia lần này chỉ là cấp mặt mũi cho Quân Chiến Thiên mà thôi." Một lão đầu tuổi chừng 50,60 tuổi ngồi ngay ngắn trên ghế chậm rãi nói.

"Cho dù có là Quân Chiến Thiên tới thì thế nào chứ?" Vị trẻ tuổi kia nói. Vị Thành huynh kia ha ha cười nói: "Quân Chiên Thiên mặc dù quyền cao chức trọng thế nhưng nói về huyền khí tu vi, nhiều lắm là tới thiên huyền cao thủ mà thôi. Nếu như thật có ý muốn giết lão, chỉ cần mời cha ta ra tay, chẳng tốn tý sức nào!"

Lời này vừa nói ra, ngay cả nhị hoàng tử ngồi cạnh hắn cũng phải khẽ nhíu mày.

Chúng nhân nhất tề đều cau mày. "Chỉ là một thiên huyền mà thôi, người nói thật nhẹ nhàng, chỉ tính Thiên Hương quốc thôi xem có tổng cộng bao nhiêu thiên huyền cao thủ? Các ngươi tuy nói đều thành gia đại nghiệp, cao thủ có thừa thế nhưng dù sao cũng chỉ là đám thế gia giang hồ, sao có thể xứng với Quân gia xưng bá trong giới quân đội, không ai có thể so sáng được. Nói cách khác, nếu là Quân Chiến Thiên lão gia tử muốn tiêu diệt cả nhà các ngươi, vậy mới đúng là không tốn sức á!"

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương phong vân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK