Một điểm càng trọng yếu là tới tận bây giờ không ngờ không thấy có nhân mã Lý gia tham gia trận chiến này! Phải biết rằng, Lý thái sư nhiều năm bố trí tích lũy thực lực, mặc dù trong đó cao thủ không nhiều lắm, nhưng đối với quân đội bình thường mà nói lại tuyệt đối là một cánh quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ! Nếu một khi tham gia chiến cục, tất nhiên sẽ tạo nên biến hóa mang tính quyết định! Ít nhất cũng không khiến phe nhị hoàng tử phải lâm vào khổ chiến như thế này, tùy thời có khả năng sụp đổ!
Bên hoàng đế mặc dù nhất định còn có tiếp viện, nhưng phương châm chủ đạo điều khiển cuộc chiến này của Lý Du Nhiên lại muốn dùng mức độ lớn nhất mà gây nên hỗn loạn tại kinh thành, khả năng lớn nhất là gây rắc rối, mà còn càng lớn càng tốt. Trong lòng hắn sớm đã chắc chắn như sơn, dù sao một lúc nữa Quân Khương Lâm sẽ xuất hiện thu thập tàn cuộc. Trường đại chiến trước mắt mình cũng chỉ như tới xem náo nhiệt mà thôi. Chết bao nhiêu cũng chả được Lý đại công tử để trong lòng, mà toàn bộ chết hết thì càng tốt.
- Tên Lý Du Nhiên này, trái lại lại là một nhân tài!
Quân Khương Lâm thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Khanh bản giai nhân, nại hà tòng tặc! (Khanh vốn là giai nhân, tại sao lại theo giặc)
Hắn nhìn sang hướng Bình Đẳng vương vương phủ, nghĩ tới bộ dạng của tiểu tử Dương Mặc, trong lòng lại đang nghĩ - tên Lý Du Nhiên này, ta rốt cục có giữ lại hay không? Nếu giữ lại, là tốt hay là xấu?
Nhân tài như vậy, giết rồi thì thật sự không nỡ, nhưng nếu giữ lại thì thế gian này trừ mình ra, còn có ai có thể khống chế được tài hoa kinh thiên và tâm kế tuyệt thế của Lý Du Nhiên? Dương Mặc có thể được sao?
Mặt đối với việc chém giết của thiên quân vạn mã, nhưng Quân Khương Lâm lại tự mình trở nên thâm trầm. Tựa hồ việc chém giết trước mặt căn bản không đáng để mắt tới.
Sát khí ập tới mặt và tiếng la hét, cùng với gió xuân thổi qua trán hắn. Mấy ngọn tóc dài cứ thế theo gió mà bay lên, đập vào đôi lông mày đang nhăn của hắn.
Quân Khương Lâm thời khắc này giống như đang có một nỗi buồn sâu lắng, giống như một thiếu niên không biết sự đời, mặt đối với cảnh sắc tươi đẹp và dòng chảy thời gian mà ưu sầu.
- Vạn tuế! Vạn tuế!
Đúng lúc này, trong chiến trường một trận hò hét, giống như biển động mà vang lên. Quân Khương Lâm hờ hững ngẩng lên nhìn, lại là Hoàng đế bệ hạ, cũng cầm trường kiếm, cưỡi ngựa phi vào chiến trường. Đám ngự tiền thị vệ sau lưng hắn sợ hắn xảy ra sơ xuất, vội vàng theo vào.
Hoàng đế ngự giá thân chinh, hơn nữa còn là thân lâm chiến trường, việc này đối với sĩ khí có sự cổ vũ cường đại không thể ngờ! Ngự lâm quân một phương cơ hồ đều vằn mắt, không cần mạng sống mà xông lên. Cái gọi là nhất tướng liều mạng, vạn phu mạc địch, trước mặt lại càng không phải là một tướng liều mạng. Nhất thời gian, áp lực bên phía nhị hoàng tử tăng mạnh, mặc dù có trận pháp thượng thừa hỗ trợ dưới sự chỉ huy tuyệt diệu của Lý Du Nhiên cũng chống đỡ hết nổi!
Mà đám hộ vệ cho tam hoàng tử thấy bên mình đã chiếm thế thượng phong, bên nhị hoàng tử bắt đầu từ từ bại lui, cũng lập tức lấy lại tinh thần, sinh long hoạt hổ hét lớn một tiếng:
- Bệ hạ uy vũ! Thái tử điện hạ uy vũ! Quân ta tất thắng!
Tiếng hoang hô vang vọng, dường như hiện tại đã dành được toàn thắng vậy.
Nhưng mọi người lại không ngờ tới, đám người của vị thái tử điện hạ này đánh trống trợ uy cho phụ hoàng hắn là bởi vì hoàng đế cũng xung trận rồi, tự mình là thái tử mà không xông lên cũng không được. Nhưng xông trận thì vị thái tử "uy vũ" này lại thật quá sợ chết, nên mới nghĩ ra một chiêu này!
Đánh trống mặc dù có thể nâng cao sĩ khí, nhưng dù sao cũng là hậu phương, hơn nữa còn là đại hậu phương, cho dù bắn lén cũng không được. Khỏi phải nói, vị thái tử này cũng coi như có tài, ít nhất cũng coi như trong cái khó ló cái khôn!
Chiến trường phía trước chém giết càng ngày càng nghiêm trọng, song phương đều là chiêng trống ầm ầm, cờ xí tung bay, núi người biển người. Nhưng đúng lúc này lại đột nhiên phát sinh một việc khiến không ai có thể nghĩ tới!
Tam hoàng tử Dương Hiệt cũng chính là đương kim thái tử điện hạ, đột nhiên cầm dùi trống ném đi, nhiệt huyết bừng bừng đứng lên. Vươn cổ như con gà mà hướng trời hét lớn, tiếng hét đó đạp núi xuyên mây, quả nhiên là - sĩ vọng nhãn, ngưỡng thiên trường khiếu, tráng hoài kích liệt! ( Ngửa mặt lên trời hét lớn, ý chí sục sôi)
Hắn vừa hét xong, đột nhiên bước dài, dùng khí độ lẫm liệt như coi thường sống chết, đi tới chiến mã của mình! Bước đi mạnh mẽ, kiên quyết! Âm vang có lực! Sống lưng thẳng tắp, cặp chân vòng kiềng cố hết sức đi thẳng, rất có phong độ và khí khái anh hùng của thái tử một nước.
Ai thấy người này cũng không khỏi tán thưởng trong lòng. Đây mới là thái tử gia của chúng ta! Xem kìa, tư thế thấy chết không sờn hiên ngang biết bao! Dũng cảm biết bao. Ôi mẹ! Việc gì đây? thuyết pháp gì đây? Chỉ thấy thái tử điện hạ khí thế bừng bừng nhảy lên lưng ngựa, đột nhiên hai chân kẹp lại, trong lúc mọi người đang líu lưỡi mà lấy ra roi ngựa, hung hăng quất một phát lên đít ngựa, hét lớn một tiếng. Giọng nói như vịt đực lúc này lại có vẻ như hùng tráng phi thường:
- Bản thái tử cũng xông trận! Nam nhi vì nước quên mình, da ngựa bọc thây! Phụ hoàng, Tiểu Kê Kê của người tới đây!
Cư nhiên còn tại hiện trường thốt ra một câu thơ! Hơn nữa câu thơ này còn hùng dũng như thế, đủ để lưu truyền thiên cổ! Quả nhiên là văn võ song toàn nha, không hổ là thái tử gia.
Có vài người lại tán dương hết lời, nhưng nghe thấy câu cuối của thái tử điện hạ lại lập tức ngớ người! Ai cũng há hốc mồm không biết nói gì, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc. "Phụ hoàng, Tiểu Kê Kê của người tới đây" là nói cái gì vậy?
Lẽ nào phụ hoàng ngươi thường thường ra đường không có mang thằng em theo hay sao mà còn cần ngươi tặng? Nếu như không có thì ba anh em nhà ngươi từ đâu chui ra? Chả lẽ là tự xưng? Không phải là quá giới hạn sao? Lẽ nào đây là cách xưng hô thân mật của cha con nhà người ta? Trong nháy mắt, mọi người đều mắt tròn mặt dẹt, sửng sốt một hồi. Người đạo diễn màn này ngoài Quân đại thiếu ra thì còn ai vào đây nữa!
Nói tới sự xuất hiện của Tiểu Kê Kê này, cũng có chút lai lịch. Tam hoàng tử Dương Hiệt, chữ "Hiệt" trong đó dường như Quân đại thiếu làm ra vẻ không biết, mà kể cả có biết thì cũng làm sao, đã gọi quen miệng gọi là "Cát Cát" ( Đồng âm với từ kê kê). Lúc này ẩn thân thi triển nhiếp hồn đại pháp nhưng lời nói lại theo thói quen của mình mà thốt ra, cứ thế trở thành "Tiểu Kê Kê của người tới đây."
Dường như Quân đại thiếu vô văn hóa lại liên lụy tới vị Thiên Hương tân nhậm thái tử. Trước công chúng tại chiến trường đẫm máu mà lại có thể làm ra trò cười này. Quân đại thiếu trong lòng rất là xấu hổ, nhưng thái tử điện hạ rõ ràng hét hai chữ "Cát Cát". Ai nghe ra từ khác thì chỉ có thể trách ý nghĩ của chúng quá đen tối mà thôi, bản thiếu gia cũng hà tất phải quá áy náy trong lòng.
Lại nói, dù sao hắn cũng sắp chết đời nó rồi. Muốn gọi thế nào thì cứ thoải mái gọi thế đi.
Nói thì chậm mà lại rất nhanh! Khi mọi người đều quây vào thành một vòng tròn, thái tử điện hạ giơ roi thúc ngựa, mặt tươi như hoa xông thẳng vào thiên quân vạn mã. Một đường chạy thẳng tới hướng phụ hoàng! Miệng vẫn hét lớn:" Phụ hoàng! Tiểu Cát Cát của người tới đây."
Nhất thời gian, hai bên giao chiến đều trợn mắt lên mà nhìn! Có người kinh hoàng mà giơ kiếm quên cả chém xuống, chỉ là ngẩng đầu nhìn vị thái tử đang cưỡi ngựa xung phong này, vẻ mặt không thể tin nổi.
Sau đó, bên nhị hoàng tử tỉnh ngộ lại đầu tiên, theo đó mà cười lớn. Ai ai cũng ôm bụng, cười đến chảy nước mắt:
- Quốc chủ bệ hạ, hóa ra ngài ra ngoài đánh trận, sợ làm tổn thương thằng cu mà để nó ở nhà. Bệ hạ quả là nhìn xa trông rộng, chúng thần bội phúc sát đất rồi! Thiên Hương quốc có vị quốc quân cẩn thận cỡ bệ hạ, sao còn lo đại sự không thành đây! Mọi người đều là nam nhân, chúng ta cũng hiểu cách làm của ngài, hớ hớ hớ.
Khắp nơi vang vọng tiếng cười, không phân biệt địch ta!
Hoàng đế bệ hạ tức tới xanh mặt, có lòng phát tác, nhưng lúc này có thể phát tác với ai đây? Phát tác với đối phương, ai để ý tới ngươi? Phát tác với người mình, chả phải làm nguội lạnh lòng chiến sĩ hay sao. Hết cách, tay chân run rẩy mà hét:
- Nghiệt chướng! Mày nói nhăng nói cuội cái gì thế!
Thái tử điện hạ Dương Hiệt khí thế hiên ngang xông tới, nhưng lại bị mắng cho té tát, không khỏi mặt mày kinh ngạc và ủy khuất nói:
- Phụ hoàng, là con đây, là Tiểu Cát Cát của người đây mà. Con tới trợ chiến cho người mà, người tại sao còn mắng chửi con. Con là Tiểu Kê Kê mà, người không cần con nữa sao?"
Quân Khương Lâm mặc dù đang ẩn thân cũng cười tới mức quặn ruột. Nhưng, làm trò tới mức này đã cơ bản không sai biệt lắm rồi, có thể hạ màn được rồi! Thần thức chỉ một cái trong não của vị thái tử điện hạ này, thái tử điện hạ đột nhiên lòng đầy căm phẫn gầm lên:
- Dương Đản! Tới đây chịu chết cho bố mày ngay!
Quả là hổ báo, trức tiếp biến thành bố của nhị ca hắn!
Hoàng đế bệ hạ lập tức ức tới hoa mắt váng đầu! Nhưng còn chưa kịp mắng chửi đã thấy thái tử Dương Hiệt gầm thét như sấm rền, miệng tiếp tục chửi gà mắng chó, thúc ngựa chạy tới như chỗ không người. Ngựa phi thân một cái, nhày vào chuồng ngựa, rồi chạy như bay tới chỗ nhị hoàng tử!
Nhân mã bên địch phàm là gặp phải hắn, hoặc chắn trước mặt hắn đều bị thua xiểng liểng mà lui. Giống như một con thuyền lớn lướt qua mặt hồ êm đềm, sóng to gió lớn cứ thế mà tạo ra một con đường rộng thênh thang.
Dĩ nhiên là phong thái muốn lấy đầu tướng địch trong thiên quân vạn mã!
- Wa! Thái tử điện hạ uy vũ!
Bên này đã có tiếng hò hét đứt hơi khản tiếng như rắm ngựa vang lên.
Tiếng hò hét còn chưa dứt, thái tử điện hạ Dương Hiệt đã thế như chẻ tre xông tới trước mặt nhị hoàng tử, chiến mã hí dài một tiếng, rồi đứng thẳng lên, cứ như thiên thần giáng thế!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Bên hoàng đế mặc dù nhất định còn có tiếp viện, nhưng phương châm chủ đạo điều khiển cuộc chiến này của Lý Du Nhiên lại muốn dùng mức độ lớn nhất mà gây nên hỗn loạn tại kinh thành, khả năng lớn nhất là gây rắc rối, mà còn càng lớn càng tốt. Trong lòng hắn sớm đã chắc chắn như sơn, dù sao một lúc nữa Quân Khương Lâm sẽ xuất hiện thu thập tàn cuộc. Trường đại chiến trước mắt mình cũng chỉ như tới xem náo nhiệt mà thôi. Chết bao nhiêu cũng chả được Lý đại công tử để trong lòng, mà toàn bộ chết hết thì càng tốt.
- Tên Lý Du Nhiên này, trái lại lại là một nhân tài!
Quân Khương Lâm thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Khanh bản giai nhân, nại hà tòng tặc! (Khanh vốn là giai nhân, tại sao lại theo giặc)
Hắn nhìn sang hướng Bình Đẳng vương vương phủ, nghĩ tới bộ dạng của tiểu tử Dương Mặc, trong lòng lại đang nghĩ - tên Lý Du Nhiên này, ta rốt cục có giữ lại hay không? Nếu giữ lại, là tốt hay là xấu?
Nhân tài như vậy, giết rồi thì thật sự không nỡ, nhưng nếu giữ lại thì thế gian này trừ mình ra, còn có ai có thể khống chế được tài hoa kinh thiên và tâm kế tuyệt thế của Lý Du Nhiên? Dương Mặc có thể được sao?
Mặt đối với việc chém giết của thiên quân vạn mã, nhưng Quân Khương Lâm lại tự mình trở nên thâm trầm. Tựa hồ việc chém giết trước mặt căn bản không đáng để mắt tới.
Sát khí ập tới mặt và tiếng la hét, cùng với gió xuân thổi qua trán hắn. Mấy ngọn tóc dài cứ thế theo gió mà bay lên, đập vào đôi lông mày đang nhăn của hắn.
Quân Khương Lâm thời khắc này giống như đang có một nỗi buồn sâu lắng, giống như một thiếu niên không biết sự đời, mặt đối với cảnh sắc tươi đẹp và dòng chảy thời gian mà ưu sầu.
- Vạn tuế! Vạn tuế!
Đúng lúc này, trong chiến trường một trận hò hét, giống như biển động mà vang lên. Quân Khương Lâm hờ hững ngẩng lên nhìn, lại là Hoàng đế bệ hạ, cũng cầm trường kiếm, cưỡi ngựa phi vào chiến trường. Đám ngự tiền thị vệ sau lưng hắn sợ hắn xảy ra sơ xuất, vội vàng theo vào.
Hoàng đế ngự giá thân chinh, hơn nữa còn là thân lâm chiến trường, việc này đối với sĩ khí có sự cổ vũ cường đại không thể ngờ! Ngự lâm quân một phương cơ hồ đều vằn mắt, không cần mạng sống mà xông lên. Cái gọi là nhất tướng liều mạng, vạn phu mạc địch, trước mặt lại càng không phải là một tướng liều mạng. Nhất thời gian, áp lực bên phía nhị hoàng tử tăng mạnh, mặc dù có trận pháp thượng thừa hỗ trợ dưới sự chỉ huy tuyệt diệu của Lý Du Nhiên cũng chống đỡ hết nổi!
Mà đám hộ vệ cho tam hoàng tử thấy bên mình đã chiếm thế thượng phong, bên nhị hoàng tử bắt đầu từ từ bại lui, cũng lập tức lấy lại tinh thần, sinh long hoạt hổ hét lớn một tiếng:
- Bệ hạ uy vũ! Thái tử điện hạ uy vũ! Quân ta tất thắng!
Tiếng hoang hô vang vọng, dường như hiện tại đã dành được toàn thắng vậy.
Nhưng mọi người lại không ngờ tới, đám người của vị thái tử điện hạ này đánh trống trợ uy cho phụ hoàng hắn là bởi vì hoàng đế cũng xung trận rồi, tự mình là thái tử mà không xông lên cũng không được. Nhưng xông trận thì vị thái tử "uy vũ" này lại thật quá sợ chết, nên mới nghĩ ra một chiêu này!
Đánh trống mặc dù có thể nâng cao sĩ khí, nhưng dù sao cũng là hậu phương, hơn nữa còn là đại hậu phương, cho dù bắn lén cũng không được. Khỏi phải nói, vị thái tử này cũng coi như có tài, ít nhất cũng coi như trong cái khó ló cái khôn!
Chiến trường phía trước chém giết càng ngày càng nghiêm trọng, song phương đều là chiêng trống ầm ầm, cờ xí tung bay, núi người biển người. Nhưng đúng lúc này lại đột nhiên phát sinh một việc khiến không ai có thể nghĩ tới!
Tam hoàng tử Dương Hiệt cũng chính là đương kim thái tử điện hạ, đột nhiên cầm dùi trống ném đi, nhiệt huyết bừng bừng đứng lên. Vươn cổ như con gà mà hướng trời hét lớn, tiếng hét đó đạp núi xuyên mây, quả nhiên là - sĩ vọng nhãn, ngưỡng thiên trường khiếu, tráng hoài kích liệt! ( Ngửa mặt lên trời hét lớn, ý chí sục sôi)
Hắn vừa hét xong, đột nhiên bước dài, dùng khí độ lẫm liệt như coi thường sống chết, đi tới chiến mã của mình! Bước đi mạnh mẽ, kiên quyết! Âm vang có lực! Sống lưng thẳng tắp, cặp chân vòng kiềng cố hết sức đi thẳng, rất có phong độ và khí khái anh hùng của thái tử một nước.
Ai thấy người này cũng không khỏi tán thưởng trong lòng. Đây mới là thái tử gia của chúng ta! Xem kìa, tư thế thấy chết không sờn hiên ngang biết bao! Dũng cảm biết bao. Ôi mẹ! Việc gì đây? thuyết pháp gì đây? Chỉ thấy thái tử điện hạ khí thế bừng bừng nhảy lên lưng ngựa, đột nhiên hai chân kẹp lại, trong lúc mọi người đang líu lưỡi mà lấy ra roi ngựa, hung hăng quất một phát lên đít ngựa, hét lớn một tiếng. Giọng nói như vịt đực lúc này lại có vẻ như hùng tráng phi thường:
- Bản thái tử cũng xông trận! Nam nhi vì nước quên mình, da ngựa bọc thây! Phụ hoàng, Tiểu Kê Kê của người tới đây!
Cư nhiên còn tại hiện trường thốt ra một câu thơ! Hơn nữa câu thơ này còn hùng dũng như thế, đủ để lưu truyền thiên cổ! Quả nhiên là văn võ song toàn nha, không hổ là thái tử gia.
Có vài người lại tán dương hết lời, nhưng nghe thấy câu cuối của thái tử điện hạ lại lập tức ngớ người! Ai cũng há hốc mồm không biết nói gì, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc. "Phụ hoàng, Tiểu Kê Kê của người tới đây" là nói cái gì vậy?
Lẽ nào phụ hoàng ngươi thường thường ra đường không có mang thằng em theo hay sao mà còn cần ngươi tặng? Nếu như không có thì ba anh em nhà ngươi từ đâu chui ra? Chả lẽ là tự xưng? Không phải là quá giới hạn sao? Lẽ nào đây là cách xưng hô thân mật của cha con nhà người ta? Trong nháy mắt, mọi người đều mắt tròn mặt dẹt, sửng sốt một hồi. Người đạo diễn màn này ngoài Quân đại thiếu ra thì còn ai vào đây nữa!
Nói tới sự xuất hiện của Tiểu Kê Kê này, cũng có chút lai lịch. Tam hoàng tử Dương Hiệt, chữ "Hiệt" trong đó dường như Quân đại thiếu làm ra vẻ không biết, mà kể cả có biết thì cũng làm sao, đã gọi quen miệng gọi là "Cát Cát" ( Đồng âm với từ kê kê). Lúc này ẩn thân thi triển nhiếp hồn đại pháp nhưng lời nói lại theo thói quen của mình mà thốt ra, cứ thế trở thành "Tiểu Kê Kê của người tới đây."
Dường như Quân đại thiếu vô văn hóa lại liên lụy tới vị Thiên Hương tân nhậm thái tử. Trước công chúng tại chiến trường đẫm máu mà lại có thể làm ra trò cười này. Quân đại thiếu trong lòng rất là xấu hổ, nhưng thái tử điện hạ rõ ràng hét hai chữ "Cát Cát". Ai nghe ra từ khác thì chỉ có thể trách ý nghĩ của chúng quá đen tối mà thôi, bản thiếu gia cũng hà tất phải quá áy náy trong lòng.
Lại nói, dù sao hắn cũng sắp chết đời nó rồi. Muốn gọi thế nào thì cứ thoải mái gọi thế đi.
Nói thì chậm mà lại rất nhanh! Khi mọi người đều quây vào thành một vòng tròn, thái tử điện hạ giơ roi thúc ngựa, mặt tươi như hoa xông thẳng vào thiên quân vạn mã. Một đường chạy thẳng tới hướng phụ hoàng! Miệng vẫn hét lớn:" Phụ hoàng! Tiểu Cát Cát của người tới đây."
Nhất thời gian, hai bên giao chiến đều trợn mắt lên mà nhìn! Có người kinh hoàng mà giơ kiếm quên cả chém xuống, chỉ là ngẩng đầu nhìn vị thái tử đang cưỡi ngựa xung phong này, vẻ mặt không thể tin nổi.
Sau đó, bên nhị hoàng tử tỉnh ngộ lại đầu tiên, theo đó mà cười lớn. Ai ai cũng ôm bụng, cười đến chảy nước mắt:
- Quốc chủ bệ hạ, hóa ra ngài ra ngoài đánh trận, sợ làm tổn thương thằng cu mà để nó ở nhà. Bệ hạ quả là nhìn xa trông rộng, chúng thần bội phúc sát đất rồi! Thiên Hương quốc có vị quốc quân cẩn thận cỡ bệ hạ, sao còn lo đại sự không thành đây! Mọi người đều là nam nhân, chúng ta cũng hiểu cách làm của ngài, hớ hớ hớ.
Khắp nơi vang vọng tiếng cười, không phân biệt địch ta!
Hoàng đế bệ hạ tức tới xanh mặt, có lòng phát tác, nhưng lúc này có thể phát tác với ai đây? Phát tác với đối phương, ai để ý tới ngươi? Phát tác với người mình, chả phải làm nguội lạnh lòng chiến sĩ hay sao. Hết cách, tay chân run rẩy mà hét:
- Nghiệt chướng! Mày nói nhăng nói cuội cái gì thế!
Thái tử điện hạ Dương Hiệt khí thế hiên ngang xông tới, nhưng lại bị mắng cho té tát, không khỏi mặt mày kinh ngạc và ủy khuất nói:
- Phụ hoàng, là con đây, là Tiểu Cát Cát của người đây mà. Con tới trợ chiến cho người mà, người tại sao còn mắng chửi con. Con là Tiểu Kê Kê mà, người không cần con nữa sao?"
Quân Khương Lâm mặc dù đang ẩn thân cũng cười tới mức quặn ruột. Nhưng, làm trò tới mức này đã cơ bản không sai biệt lắm rồi, có thể hạ màn được rồi! Thần thức chỉ một cái trong não của vị thái tử điện hạ này, thái tử điện hạ đột nhiên lòng đầy căm phẫn gầm lên:
- Dương Đản! Tới đây chịu chết cho bố mày ngay!
Quả là hổ báo, trức tiếp biến thành bố của nhị ca hắn!
Hoàng đế bệ hạ lập tức ức tới hoa mắt váng đầu! Nhưng còn chưa kịp mắng chửi đã thấy thái tử Dương Hiệt gầm thét như sấm rền, miệng tiếp tục chửi gà mắng chó, thúc ngựa chạy tới như chỗ không người. Ngựa phi thân một cái, nhày vào chuồng ngựa, rồi chạy như bay tới chỗ nhị hoàng tử!
Nhân mã bên địch phàm là gặp phải hắn, hoặc chắn trước mặt hắn đều bị thua xiểng liểng mà lui. Giống như một con thuyền lớn lướt qua mặt hồ êm đềm, sóng to gió lớn cứ thế mà tạo ra một con đường rộng thênh thang.
Dĩ nhiên là phong thái muốn lấy đầu tướng địch trong thiên quân vạn mã!
- Wa! Thái tử điện hạ uy vũ!
Bên này đã có tiếng hò hét đứt hơi khản tiếng như rắm ngựa vang lên.
Tiếng hò hét còn chưa dứt, thái tử điện hạ Dương Hiệt đã thế như chẻ tre xông tới trước mặt nhị hoàng tử, chiến mã hí dài một tiếng, rồi đứng thẳng lên, cứ như thiên thần giáng thế!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến