Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Khương Lâm không rõ là mình đã ở đây bao lâu.

Hơn nữa bản thân vừa rồi từ đầu đến cuối khi nhắm mắt lại nhìn thấy biết bao sự việc.

Quân Khương Lâm cười khổ.

Mở mắt ra quan sát xung quanh bỗng làm hắn giật mình.

Bóng tám người đứng vây quanh Quân Khương Lâm khiến hắn không khỏi ngạc nhiên.

Tám người trước mắt lại chính là bát đại chủ nhân của Hồng Quân Tháp.

- Chúc mừng tiểu sư đệ Khai Thiên Lập Địa thành công.

Tám người cùng đồng thanh lên tiếng, dường như mỗi người nói một thứ ngôn ngữ khác nhau, có thứ ngôn ngữ Quân Khương Lâm chưa từng nghe qua nhưng hoàn toàn có thể hiểu được.

- Tiểu sư đệ? Gọi ta sao?

Quân Khương Lâm có chút nghi hoặc nói.

- Đã có sư huynh sư đệ vậy thì sư phụ là ai?

- Sư phụ là ai, chút nữa sư đệ sẽ biết thôi.

Cả tám người cùng cười.

- Tiểu sư đệ chỉ dùng không đến hai năm đã Khai Thiên Lập Địa thành công, lại tu luyện Khai Thiên tạo hóa đạt đến tầng thứ tám của cảnh giới, thế tiến thần tốc như vậy, bọn ta quả thực cả đời này chưa chắc đã theo kịp. Đệ chính là người kế thừa phù hợp nhất của sư môn, cho nên bọn ta đến đây để chúc mừng đệ trước.

Những lời này mặc dù đều mang ý khoa trương khen ngợi nhưng lại đều là sự thật. Quân Khương Lâm nhớ lại, tám người trước mặt mình tuy cũng có công khai sáng thiên địa vũ trụ nhưng lại phải dùng rất nhiều thời gian. Thời gian dài nhất là mất đến hàng vạn năm, cũng có một người làm được trong thời gian ngắn nhất đó là 99 năm, cũng coi như gần 100 năm.

Bản thân dùng không đến hai năm mà đã đạt đến tầng thứ tám cảnh giới của Hồng Quân Tháp, tuy rằng khoảng cách để khai lập thiên địa vẫn còn một khoảng tương đối nữa nhưng từ đầu đến cuối thì khoảng thời gian sáng lập thiên địa này được coi là nhanh nhất trong lịch sử, đây là điều không còn gì nghi ngờ nữa.

Quân Khương Lâm cũng không khách sáo,khẽ gật đầu nói:

- Tiểu đệ cũng chỉ là nhất thời gặp may thôi, vẫn mong các sư huynh chỉ giáo thêm.

Cả tám người cùng cười lớn, tiểu tử này cũng thật ngông, ở trước mặt bọn ta mà còn tỏ ra như vậy. Nhưng trong bổn môn đều là những người như vậy, bản thân mang trọng trách khai sáng thiên địa, những người có năng lực, không có chút tính cách như vậy thì cũng không được.



Quân Khương Lâm cũng đã hiểu rõ, tám người này lưu lại ở đây thực là chỉ là một ảnh xạ thần niệm, còn về bản thân thật sự thì thực không biết đang ở một nơi xa xôi nào đó.

- Đại hội ngày hôm nay đến đây kết thúc, sau này sư đệ hãy bảo trọng, nhất định sẽ có ngày chúng ta trùng phùng ở cung Thiên Lăng.

Tám người đồng thời hành lễ.

- Cung Thiên Lăng? Đó là chỗ nào?

Quân Khương Lâm vô cùng thắc mắc hỏi.

Tám người lại cùng cười lớn, đồng thanh nói:

- Danh Lăng Thiên, Dục Lăng Thiên, Tâm Lăng Thiên, Định Lăng Thiên.

Nói xong tám người đều biến mất không một dấu vết.

Quân Khương Lâm mơ hồ, không thể nào lý giải được mấy câu nói đó rốt cuộc là có ý gì.

Đúng lúc đó, lại cảm thấy đầu óc quay cuồng, một hàng chữ xuất hiện trong đầu Quân Khương Lâm.

Những hàng chữ kia chính là thần chú khi luyện tầng thứ tám Hồng Quân Tháp.

- Cửu cửu quy nhất, bão táp hợp lực, càn khôn tại tâm, tạo hóa thiên địa, âm dương hầu lệnh, lục đạo đãi tịch, công đức tuyên cổ, ta vì thiên địa, hồn phách cửu hóa, không ngừng sinh sôi.

Quân Khương Lâm trí tuệ hơn người, chỉ trong nháy mắt đã lĩnh hội được, giữa lúc mỉm cười chỉ cảm thấy thiên địa càn khôn, vũ trụ hỗn độn, không nơi nào là gió nhẹ mây mờ, tất cả đều như vây.

Cứ như vậy mà lâng lâng phiêu du ra ngoài.

Lại biết rằng bản thân không còn giống với trước đây nữa.

Sáng lập thiên địa tuy rằng đã đạt đến tầng thứ tám nhưng lần này Quân Khương Lâm lại không hề đạt được một chút công lực nào, bởi giữa trời đất sẽ chẳng còn có bất kỳ lực lượng nào để hắn có thể đạt đến.

Hắn ta của hiện tại đã có thể hiệu lệnh mọi sức mạnh tự nhiên của trời đất.

Bất luận là cái gì cũng không ngoại lệ.

Quân Khương Lâm từ từ mở mắt.

Miêu Khuynh Thành cùng Chiến Cuồng lúc này đã hoàn toàn bạt vô âm tín.

Quân Khương Lâm cười lớn, không một chút vội vã, rồi tiến hành thần niệm, toàn đại lục đều hiện lên trong tâm. Lập tức liền phát hiện ra vị trí của mục tiêu, Chiến Cuồng cùng Miêu Khuynh Thành hai tên sức mạnh vô song này đang ở núi Thiên Trụ, một vùng hoang vu thưa thớt tiến hành cuộc chiến sinh tử.

Quân Khương Lâm "hừ" một tiếng, thân mình hơi động, chỉ trong phút chốc đã vượt qua nghìn núi vạn sông đến nơi hai người họ giao chiến. Lúc hắn đến thì cũng là lúc Miêu Khuynh Thành lần nữa dùng một quyền mà đánh gục Cuồng Chiến.

Trong suốt thời gian Quân Khương Lâm ngồi thiền, thế giới này đã qua ba năm. Suốt thời thời gian ba năm.

Ban đầu Miêu Khuynh Thành còn dè chừng hắn nhưng sau đó lại thấy hắn từ đầu đến cuối không một động tĩnh, hơn nữa toàn thân lại bao trùm một luồng khí thần bí, đến mức ngay cả bản thân cũng không thể xuyên vào cái thần niệm đó thì biết rằng trên thế gian này không có bất cứ người nào có thể làm hại đến hắn được, cũng hoàn toàn yên tâm mà dốc toàn lực đối phó với Chiến Cuồng.

Trong ba năm nay, Chiến Cuồng hầu như đã bị Miêu Khuynh Thành hạ gục không biết bao nhiêu lần. Cho đến hiện tại thì thầy trò hai người chỉ có chiến đấu không ngừng nghỉ, dù sao hai người này sớm cũng đã trở thành hai con quái vật không ngủ, không nghỉ, không ăn, không uống.

Chiến Cuồng tuy hiện tại là một cơ thể bất tử nhưng lại bị Miêu Khuynh Thành bức tới mức sống không bằng chết. Cho dù là bất tử nhưng cái cảm giác bị người ta làm cho đau khổ đó thật không dễ chịu. Mà sau khi Miêu Khuynh Thành giải trừ lôi kiếp thì sức mạnh lại càng tăng lên mặc dù cứ luôn chiếm thế thượng phong xong tư vị thì thật khó sống.

Đối mặt với một tên hoàn toàn không thể hủy diệt được mà cảm thấy dễ chịu mới là lạ.

Ngoài việc không thể hoàn toàn triệt bỏ được cái gai này thì còn bởi vì một chút cũng không được lơ là.



Bởi một khi lơ là thì Chiến Cuồng có thể đi hấp thu thêm huyết thực tăng thêm sức mạnh cho bản thân hắn. Nếu quả thực sức mạnh của hắn tăng lên ngang bằng với bản thân lại thêm một cơ thể bất tử thì sẽ trở thành bi kịch với Miêu Khuynh Thành.

Cho nên Miêu Khuynh Thành dù thế nào cũng không cho phép.

Ba năm đại chiến giữa hai thầy trò, gần như chưa hề nghỉ tay, Hai người suốt cuộc chiến ác liệt trường kỳ nay đều cảm thấy chán ngán. Chán ngán từ đáy lòng.

Trong hơn một năm đầu Chiến Cuồng còn có ý mượn Miêu Khuynh Thành để luyện công. Nhưng hiện tại suy nghĩ đó không còn nữa, Miêu Khuynh Thành thực sự quá mạnh, mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Chiến Cuồng tự hỏi, cho dù bản thân có hấp thu toàn bộ sinh linh của cả đại lục này cũng chưa chắc có thể chiến thắng ân sư của mình. Hiện giờ Chiến Cuồng chỉ có một suy nghĩ là có thể mau chóng chấm dứt cuộc chiến này bất luận là mình chết hay Miêu Khuynh Thành chết đều được.

Nhưng vấn đề ở chỗ, Cửu Hoàn Lưu Sa cái lực lượng kì dị của thiên địa này, đến Chiến Cuồng muốn tự sát cũng không thể. Trong cuộc chiến này, đã không biết bao lần Chiến Cuồng tự sát nhưng lại ngưng tụ, chết cũng không được.

Hóa ra, tồn tại bất tử cũng là một chuyện bất hạnh.

Miêu Khuynh Thành buồn bực, Chiến Cuồng lại càng bị thúc giục.

Chính lúc này Quân Khương Lâm xuất hiện

Quân đại thiếu gia sức mạnh vô địch trở về.

Một trận dao động trong không trung, ngay lúc hai người đang giao chiến thì Quân Khương Lâm thản nhiên xuất hiện. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Chiến Cuồng. Đối thủ trước mặt làm cho bản thân vô cùng đau đớn vào thời khắc này lại đột nhiên cảm thấy hắn không thể nào chịu nổi.

- Quân Khương Lâm! Ngươi đã phá được? Miêu Khuynh Thành vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói.

- Không sai, Miêu lão, mấy ngày nay cực khổ rồi.

Quân Khương Lâm thản nhiên đáp.

- Kế tiếp hãy giao cho ta cái đống hỗn tạp này đi.

Miêu Khuynh Thành trừng mắt, một lát sau mới cười khổ nói.

- Mấy ngày? Từ khi ngươi nhập thiền, bọn ta đã giao chiến đến tận bây giờ, không ngừng nghỉ mà đánh suốt ba năm nay.

- Ba năm?

Quân Khương Lâm hoảng sợ.

Hắn cho rằng trong khoảng thời gian mình nhập thiền thì nhiều nhất cũng chỉ ba ngày, chưa hề nghĩ đã qua liền ba năm.

- Cái này không phải quá nhanh sao?

- Quân Khương Lâm, ba năm thì sao?

Chiến Cuồng trừng mắt nhìn Quân Khương Lâm, đột nhiên cười lớn:

- Tuy ngươi tiến cảnh rất nhanh, cái tu luyện của ngươi, không nói đến ba năm mà đến ba tram người ngươi cũng không phải là đối thủ của ta.

- Có đúng hay không, thử thì biết!

Quân Khương Lâm cười nhạt, bất thình lình từ trên đám mây lao xuống.

Chiến Cuồng chỉ thấy hoa mắt, Quân Khương Lâm một quyền đã đến ngay trước mắt hắn, chợt lóe lên rồi "bịch" một tiếng, Quân Khương Lâm đánh một chưởng trúng đan điền của hắn.

Chiến Cuồng bực dọc rống lên một tiếng, cả người hắn vụt đi như sao băng, toàn thân và hai chân vẫn hướng về phía trước tựa như đạn pháo bắn khỏi nòng.



Quân Khương Lâm như hình với bóng đuổi theo, đá mạnh một cước vào cằm, rồi liên tục. Chiến Cuồng bị đá hất mặt lên trời, bổ nhào xuống lật người lại, Quân Khương Lâm lập tức giống như cuồng phong vũ bão liên tiếp tấn công.

Chiến Cuồng che phải chặn trái nhưng vẫn không kịp so với tốc độ của đối phương. Đỡ được phía trên nhưng không tránh được phía dưới. Trong phút chốc bị đánh đến u mê, một lát sau mới nghĩ ra tại sao bản thân lại phải trốn chạy? Vì sao phải che chắn? Ta là bất tử, tốc độ của hắn nhanh thì sao chứ?

Nghĩ đến đó hắn không thèm để ý đến Quân Khương Lâm, dốc toàn lực mà lao đến.

Quân Khương Lâm cười lạnh lùng, một đòn giáng vào mặt Chiến Cuồng, biến một bên đầu hắn phun thành sương khói.

- Ngươi cho là ta không thể giết được ngươi? Ta chỉ đang đòi lại một chút lãi thôi, muốn chết sao, làm gì có chuyện dễ dàng đó.

Quân Khương Lâm đá mạnh Chiến Cuồng một cước lên trời, cả thân mình cùng bay lên giữa không trung hét lớn:

- Chiến Cuồng, hôm nay ta cho ngươi biết cái gì là khổ hơn cái chết.

Chiến Cuồng tan thành sương khói, trong chớp nháy liền hiện nguyên hình, nhe răng cười nói:

- Quân Khương Lâm, chỉ cần ngươi có bản lĩnh ta cũng không ngại nếm thử mùi vị cái chết. Nhưng nếu ngươi không giết được ta thì ta sẽ cho ngươi phải cúi đầu trước tất cả mọi người, để người nếm thử mùi vị cái chết!

Quân Khương Lâm thét lên một tiếng:

- Ngươi sẽ được nếm thử thôi.

Đột nhiên đưa tay ra nắm, nhưng tay vừa đưa ra lại biến thành màu tím nồng đậm, đưa ra đến giữa chừng thì đã biến thành màu sắc như viên tử ngọc, đến bả vai của Chiến Cuồng thì đã trở thành một phiến tử hà.

Tử hà chợt lóe lên Chiến Cuồng chỉ cảm thấy một chút rung động trong linh hồn, một ý thức hủy diệt đột nhiên truyền vào trong óc.

Một mảng màu tím nồng đậm tựa như khắc tinh trời sinh của hắn vậy, khiến bản thân hắn bất đắc dĩ muốn chạy trốn.

Nhưng đã muộn!

Quân Khương Lâm cười nhạt một tiếng. Cánh tay của Chiến Cuồng đã bị một chưởng đánh cụt. Còn chưa kịp làm gì thì Quân Khương Lâm đã nắm lấy cánh tay đó. Sức mạnh tầng thứ tám khi thành công khai lập thiên địa lập tức được phát huy.

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK