Trường chiến đấu quy mô to lớn như vậy chỉ có thể do nhân tài Thống soái như Quân Vô Ý chỉ huy, mới là người dùng hết tác dụng của tài và vật.Nơi này quần anh hội tụ! Phía bên Đông Phương thế gia đã dàn trận chuẩn bị sẵn sàng, một trăm hai mươi người do Đông Phương tam kiếm lãnh đạo, xếp hàng chỉnh tề ngăn nắp!
Bên kia, do Tư Không Ám Dạ thống lĩnh dẫn theo ba mươi vị cao thủ Tư Không thế gia trận hình đã chuẩn bị sẵn sàng đánh địch. Ở bên cạnh hắn, Đoan Mộc Siêu Phàm một thân hắc y, khuôn mặt băng lãnh, mang theo ba cao thủ đứng đầu Đoan Mộc thế gia, nghiêm người đứng thẳng. Vừa nghe nói bên phía Quân gia hành động, hai nhà liền lập tức dẫn theo cao thủ tiến đến trợ giúp.
Mộ Tuyết Đồng trên khuôn mặt lộ ra vẻ phấn chấn, mang theo Hàn Yên Mộng đứng ở một bên. Ngày này, rốt cục cũng đã đến. Ngày tận thế của Tiêu gia các ngươi rốt cuộc đã tới. Đây là toàn bộ đội hình hiện tại của Quân gia.
Đông Phương Vấn Tâm một thân bạch y, sắc mặt bi thương, chậm rãi bước ra. Quản Thanh Hàn một thân bạch y, bên hông mang trường kiếm lặng lẽ ở một bên nâng nàng. Đây là hành trình báo thù của Quân gia, Đông Phương Vấn Tâm cần phải có mặt ở đây.
Quân chiến thiên lão gia tử nhìn thấy xung quanh cao thủ nhiều như mây, không khỏi cảm thấy yên lòng, vuốt râu mỉm cười. Quân gia quật khởi tất cả là ở trân chiến này. Nhất định phải uy hiếp cả thiên hạ.! Làm cho bốn phương khiếp sợ! Điểm này Quân lão gia tử đã sớm thấy rõ.
Nhưng lúc này đây Quân lão gia tử lại không thể tự mình tiến đến, Quân lão gia tử thân phận hiện tại ở chổ này, tuy rằng lão cũng hận không thể phanh thây kẻ thù, nhưng dù sao lão cũng là bậc trưởng bối. Việc báo thù cho Quân Vô Mộng, Quân Vô Hối cũng là việc của con cháu. Nếu Quân lão gia tử tự mình đi, trái lại có chút không đúng.
Cho nên Quân Chiến Thiên lão gia tử đành phải lưu lại trong quân doanh tại kinh thành, cùng với lực lượng rất lớn để con cháu không phải lo lắng chuyện ở nhà! Cùng lưu lại với lão chính là thuộc hạ " Tàn Thiên và Phệ Hồn " cùng với Bách Lý Lạc Vân băng lãnh thống lĩnh đội quân ám sát. Hiện giờ ở thành Thiên Hương, lực lượng này đủ làm kinh sợ tất cả mọi người.
Độc Cô Tiểu Nghệ cũng bị lưu tại nơi Quân gia đóng quân, vừa nghe điểm ấy, tiểu nha đầu gấp đến độ nhảy loạn lên,, lại bị Quân Khương Lâm một câu ngăn ở trong nhà: "Muốn bước vào cửa của Quân gia, điều đầu tiên là phải nghe lời! Vợ mà ko nghe lời thì cưới làm cái gì? Nàng sẽ ở lại hay vẫn nhất định đi theo? Quyền lựa chọn là ở nàng!"
Tiểu nha đầu tự nhiên là biết nên lựa chọn như thế nào, tỏ vẻ ủy khuất rồi đáp ứng, nhưng trong lòng thầm mừng rỡ: "Oa ha ha... Bổn cô nương sắp được vào cửa Quân gia rồi nha ". Dù sao Quân Khương Lâm cũng sẽ không để cô nương ấy đi, lần hành động này sẽ không được dễ dàng như trong tưởng tượng!
Chỉ sợ mỗi thời khắc đều tồn tại mối nguy hiểm đến tánh mạng. Tự mình dẫn Tiểu Nghệ đi theo, ở nơi ngàn vạn cao thủ đại chiến, với tu vi của nàng căn bản không đủ dùng, tùy tiện một chút uy lực còn lại cũng cũng đủ chôn vùi nàng vĩnh viễn.
Đông Phương Vấn Tâm cùng Quản Thanh Hàn đi theo, đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Quân Khương Lâm! Nếu không phải cần có người chiếu cố Đông Phương Vấn Tâm, thậm chí cả Quản Thanh Hàn hắn cũng sẽ không đồng ý cho nàng đi theo!
Mai Tuyết Yên chẳng những cần tham gia chiến đấu, hơn nữa còn cần nàng tính toán tình hình chung, Dù sao nàng cũng không phải người cần quan tâm đầu tiên. Mặt trời dần dần ngã về tây, giờ đã là xế chiều!
Đông Phương Vấn Tình lén lút tiến sát lại phía Quân Khương Lâm: " Mạc Tà, đi theo chúng ta là những người trước mắt này sao? Người cháu dâu trước kia ngươi mang theo đâu? Chẳng lẽ lần hành động quan trọng này cô ấy lại không tham gia sao?"
Đông Phương lão đại quả thật có chút lo âu, lấy thực lực trước mắt mà xem xét, có thể nói đã đầy đủ hùng hậu, nhưng nếu muốn đối chiến cùng Phong Tuyết Ngân Thành, vẫn chưa hẳn là nắm chắc, đối phương dù sao cũng là siêu cấp thế gia, không phải gia tộc bình thường có thể sánh bằng! Cho nên lão tự nhiên lại nghĩ tới người lần trước cùng đi Quân Khương Lâm tiến đến Đông Phương Thế Gia là Mai Tuyết Yên. Đây chính là một vị cao thủ hàng thật giá thật không thể bỏ qua, nhưng thế nào mà lần này tiến đến lại không có thấy nàng?
"Nàng sẽ mau chóng trở lại thôi." Quân Khương Lâm thản nhiên mỉm cười nói: "Cậu, lúc này đây để cho người xem một chút, cái gì mới là:"Chân chính Huyền thú ra hết Thiên Phạt" Lời thề của Đông Phương Thế Gia, sau lần khi hành động lần này chấm dứt, sẽ hoàn toàn trở thành lịch sử!"
"Chân chính huyền thú ra hết Thiên Phạt"? Lời này là có ý tứ gì?" Đông Phương Vấn Tình có chút buồn bực, chẳng lẽ việc này còn có thiệt giả khác nhau sao?
Đồng thời ngay lúc này, mọi người đột nhiên cảm giác được trước mắt không hiểu tại sao tối sầm lại, Vốn là mặt trời đang chiếu sáng trên cao bỗng nhiên dần dần biến mất. Trên bầu trời theo hướng Tây Nam, đột nhiên xuất hiện một lượng lớn mây đen che khuất cả bầu trời, đem theo toàn bộ ánh sáng mặt trời dấu đi!
Vốn Thiên Huơng thành luôn có thời tiết ấm áp, hiếm gặp ngày đông giá rét, đột nhiên cuồng phong nổi lên, cát bay đá chạy!
"Làm sao vậy? Đây là có chuyện gì? Rốt cuộc làm sao vậy!" Cơ hồ tất cả mọi người cảm nhận được bất thình lình ngay tại đây xuất hiện một cổ áp lực, kinh ngạc nhìn về phía bầu trời. Khóe miệng Quân Khương Lâm nở rộ một nụ cười đắc ý từ đáy lòng! Hắn đang nhìn bầu trời phía xa, trên mặt xuất hiện nụ cười sáng lạn như mặt trời!
"Ô ~~~~~" Đột nhiên xuất hiên một tiếng trầm thấp, khí phách, ngân nga như tiếng chim hót vang vọng ngàn dặm Thiên Không!
"Rống ~~~~~~" tựa hồ như hàng tỉ người đồng thời gầm rú, lại tựa như tiếng sấm sét của mười năm đồng thời hội tụ ở tại cùng một ngày cùng thời khắc đó ầm ầm vang lên! Loại tiếng rống cơ hồ rung động thiên địa phá tan trời đất này đã vuợt quá khả năng chịu đựng của lỗ tai những nguời sống tại Thiên Hương thành!
Cho dù là cao thủ mạnh nhất Đông Phương Vấn Tình trong lúc này cũng phải lắp bắp kinh hãi, chỉ cảm thấy trong đầu rung động ong ong, mệt mỏi vô cùng! Cho đến lúc này, mọi người mới phát giác, trên bầu trời che khuất bầu trời mây đen, không ngờ lại là một đàn hạc lớn! Cái khí thế uy mãnh ; hình thể to lớn kia, cả hai như nhắc nhở một chút cho mọi người ở đây là: Những con đại hạc đó, hầu hết đều là cửu cấp đỉnh phong huyền thú!
Đám người Đông Phương Vấn Tình - trợn mắt há hốc mồm nhìn lên bầu trời trên cao, ý thức thoáng chốc như bị chạm mạch!
Không chỉ có là hắn, biểu tình của tất cả mọi người ở đây gần như giống nhau.
Ngoại trừ Ưng Bác Không đang ở ngoài, ngay cả Quân lão gia tử vẻ mặt cũng rất đỗi kinh ngạc!
Ngay trên người con bạch hạc lớn dẫn đầu, một bóng người đúng thẳng đón gió, một thân bạch y trắng như tuyết, dung nhan thiên kiều bá mị, quốc sắc thiên hương, thân hình duyên dáng, mái tóc đen như dãi lụa mõng bay trong gió, dáng người tuyệt đẹp, chỗ cần lồi thì lồi chỗ cần lõm thì lõm, đôi môi xinh tươi duyên dáng nở một nụ cười, đôi mắt long lanh như nước mùa thu mang theo tình cảm nồng nàn nhìn về Quân Khương Lâm ở phía dưới, nếu không phải Mai Tuyết Yên là ai?
Trước đó, trong bọn họ cũng không ai biết thân phận thật sự của Mai Tuyết Yên. Giờ phút này nhìn thấy nàng xuất hiện chấn động như thế, tự nhiên là không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Khắp bầu trời mây đen càng ngày càng dày, cũng là do một ngàn năm trăm huyền thú phi hành, bay vòng quanh phía trên không tại nơi của Quân gia ; Bọn chúng mang theo một cơn bão cát bất ngờ thổi qua. Trong nháy mắt mọi nhà trong Thiên Hương thành cát bụi đều bay lên trời.
Độc Cô Tiểu Nghệ cùng Hàn Yên Mộng nhìn thấy Mai Tuyết Yên đứng trên không, hai vị tiểu la lỵ trong ánh mắt bắn ra vô số tia hâm mộ cùng kinh ngạc: "Tuyết Yên tỷ tỷ thật sự là... Quá oai phong... Quá xinh đẹp... Không biết đến khi nào ta mới có thể giống như nàng được đây "
"Hô" một tiếng, Mai Tuyết Yên giống như tiên nữ từ trên không nhảy xuống, Hạc Trùng Tiêu ngay lập tức cũng từ trên không hóa thân thành nhân hình nhảy xuống.
Quân Khương Lâm cười ha ha, xông về phía trước hai bước, giang hai tay cánh tay, muốn hướng tới thân hình ôn hương nhuyễn ngọc ôm vào trong lòng. Nhưng Mai Tuyết Yên vốn da mặt mỏng, huống chi tại trước mắt bao nhiêu thuộc hạ như vậy, làm sao có thể để hắn ôm lấy? Nếu là quả thật bị hắn ôm lấy, Thiên Phạt lão Đại còn gì mặt mũi, lấy gì phục chúng đây?
Bởi thế nên thân thể đang nhẹ nhàng rơi xuống chợt lóe lên, đang rơi xuống trên người Quân đại thiếu, lại làm cho Quân đại thiếu bế vào không khí. Đầu tiên hướng về phía Quân lão gia tử chào, sau đó đi đến bên người Đông Phương Vấn Tâm, chưa mở miệng, trên mặt đã sớm nhuốm một màu hồng: "Mẹ, con đã trở về."
"Đã trở lại là tốt, đã trở lại là tốt, ha ha..." Đông Phương Vấn Tâm mặt mày hớn hở nhìn lên con dâu, kéo tay nàng lại yêu thích không muốn buông tay, Lòng đầy kinh ngạc trước đó sớm đã bị niềm vui sướng khi Mai Tuyết Yên trở lại thay thế.
"Ai ya... Thật là huyền thú ra hết Thiên Phạt..." Đông Phương Vấn Tình miệng mồm há hốc, Nhìn lên trước mắt đội ngũ huyền thú số lượng cực lớn, liền kéo ống tay áo của cháu trai hỏi: "Tốt lắm, thằng cháu này... vợ của ngươi, rốt cuộc có thân phận gì a? Sao phô trương như thế hả! Nàng như vậy, sao ngươi có thể thu thập được nàng ta?" Giờ phút này Đông Phương lão đại thật sự chấn kinh a!
Rốt cuộc cần nhân vật lợi hại cỡ nào mới có thể khống chế được cả ngàn vạn huyền thú cửu cấp đỉnh phong như vậy chứ? Giờ khắc này, Đông Phương lão đại đầu óc hoàn toàn chập mạch rồi.
Đông Phương Vấn Kiếm, Đông Phương Vấn Đao hai người cũng bu lại, muốn nghe đứa cháu giải thích rõ ràng một chút, đây quả là một sự kiện kinh hãi a.
"Ta nói việc đó không phải đã rõ ràng rồi sao, chẳng lẽ ba người vẫn chưa hiểu sao?" " Quân Khương Lâm đành bất đắc dĩ thở dài: "Lẽ nào ba người còn không nhìn ra nàng chính là Mai tôn giả?"
Nói xong, Quân đại thiếu liền vẻ mang mặt hớn hở hướng về phía Mai Tuyết Yên đi tới. Để lại phía sau là ba người cậu với vẻ mặt quá đỗi khiếp sợ.
"Mai... Tôn Giả... Lão thiên a! Cháu dâu của chúng ta không ngờ lại là nàng, lại là Mai tôn giả..." Đông Phương Vấn Tình miệng há hốc, tựa như một con hà mã chết khát, lắp bắp nói. Khó khăn lắm mới quay đầu lại nhìn hai vị đệ đệ hỏi: "Ta…ta… không phải là đang nghe lầm đấy chứ?"
Đông Phương Vấn Kiếm,Đông Phương Vấn Đao hai người khó khăn nuốt nước bọt xuống, hai con mắt vẫn đăm đăm, nói không ra lời. Mà phía bên kia, Mai Tuyết Yên rốt cuộc cũng đã hàn huyên tâm sự xong, quay sang, quát: "Tất cả mọi người xuống dưới cho ta!"
Ngay lập tức trên bầu trời vang lên âm thanh đáp ứng của vô số người, rất nhiều thiếu nữ mặc quần áo của cô dâu, các võ giả vạm vỡ mặc y phục màu đỏ nhảy thẳng xuống. Trong một khoảng thời gian trên bầu trời biến thành một màu hồng, bầu trời như được nhuộm bởi màu đỏ.
Đúng lúc này, Quân Khương Lâm bước một bước dài xông lên phía trước, thừa dịp Mai Tuyết Yên chỉ huy sắp xếp đám huyền thú thỏa đáng, đột nhiên tập kích bất ngờ liền mang nàng ôm vào trong lòng. Chỉ cảm thấy một thân hình mềm mại ở trọng lồng ngực của mình, còn tỏa ra hương thơm nồng đậm, không khỏi khiến cho tâm hồn ngây ngất, cả người như đang bị say rượu.
Mai Tuyết Yên đang muốn giãy dụa, lại cảm nhận được một luồng hơi ấm ngứa ngáy bên lỗ tai, cái miệng như của con mèo hé ra ngậm lấy vành tai trong suốt như ngọc của nàng, một thanh âm mang theo cỗ nhiệt khí từ lỗ tai truyền vào trong lòng của nàng: "Nàng cuối cùng cũng đã trở lại. Mấy ngày nay, ta cứ tưởng nàng đã gặp chuyện gì a..."
Mai Tuyết Yên ngay lập tức cả người như mềm nhũn, đột nhiên cảm thấy cả người vô lực, thậm chí hoàn toàn mất đi sức lực giãy dụa, chính là mặc cho hắn ôm vào trong ngực, cả khuôn mặt đỏ bừng, giống như được nhuộm đỏ, càng thêm xinh đẹp không gì sánh được...
Từng đợt âm thanh quái dị giống như khi ăn bị mắc nghẹn vang lên giữa không trung, chỉ thấy giữa không trung đám đại hán trong y phục màu đỏ đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Quân Khương Lâm ôm lão Đại vào trong ngực, trong ánh mắt cũng như trong lòng đều là trống rỗng, giống như miếng sủi cảo bị hư vậy.
Tất cả đều Bùm! Bùm! Ngã nhào trên mặt đất, ngoại trừ Hùng Khai Sơn cũng mấy thú vương có sức chịu đựng cao hơn ra thì đều không ngoại lệ, mỗi người đều là chật vật không chịu nổi, há miệng nhe răng! Loại tình huống này thật sự là có lực công kích rất cao a!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Bên kia, do Tư Không Ám Dạ thống lĩnh dẫn theo ba mươi vị cao thủ Tư Không thế gia trận hình đã chuẩn bị sẵn sàng đánh địch. Ở bên cạnh hắn, Đoan Mộc Siêu Phàm một thân hắc y, khuôn mặt băng lãnh, mang theo ba cao thủ đứng đầu Đoan Mộc thế gia, nghiêm người đứng thẳng. Vừa nghe nói bên phía Quân gia hành động, hai nhà liền lập tức dẫn theo cao thủ tiến đến trợ giúp.
Mộ Tuyết Đồng trên khuôn mặt lộ ra vẻ phấn chấn, mang theo Hàn Yên Mộng đứng ở một bên. Ngày này, rốt cục cũng đã đến. Ngày tận thế của Tiêu gia các ngươi rốt cuộc đã tới. Đây là toàn bộ đội hình hiện tại của Quân gia.
Đông Phương Vấn Tâm một thân bạch y, sắc mặt bi thương, chậm rãi bước ra. Quản Thanh Hàn một thân bạch y, bên hông mang trường kiếm lặng lẽ ở một bên nâng nàng. Đây là hành trình báo thù của Quân gia, Đông Phương Vấn Tâm cần phải có mặt ở đây.
Quân chiến thiên lão gia tử nhìn thấy xung quanh cao thủ nhiều như mây, không khỏi cảm thấy yên lòng, vuốt râu mỉm cười. Quân gia quật khởi tất cả là ở trân chiến này. Nhất định phải uy hiếp cả thiên hạ.! Làm cho bốn phương khiếp sợ! Điểm này Quân lão gia tử đã sớm thấy rõ.
Nhưng lúc này đây Quân lão gia tử lại không thể tự mình tiến đến, Quân lão gia tử thân phận hiện tại ở chổ này, tuy rằng lão cũng hận không thể phanh thây kẻ thù, nhưng dù sao lão cũng là bậc trưởng bối. Việc báo thù cho Quân Vô Mộng, Quân Vô Hối cũng là việc của con cháu. Nếu Quân lão gia tử tự mình đi, trái lại có chút không đúng.
Cho nên Quân Chiến Thiên lão gia tử đành phải lưu lại trong quân doanh tại kinh thành, cùng với lực lượng rất lớn để con cháu không phải lo lắng chuyện ở nhà! Cùng lưu lại với lão chính là thuộc hạ " Tàn Thiên và Phệ Hồn " cùng với Bách Lý Lạc Vân băng lãnh thống lĩnh đội quân ám sát. Hiện giờ ở thành Thiên Hương, lực lượng này đủ làm kinh sợ tất cả mọi người.
Độc Cô Tiểu Nghệ cũng bị lưu tại nơi Quân gia đóng quân, vừa nghe điểm ấy, tiểu nha đầu gấp đến độ nhảy loạn lên,, lại bị Quân Khương Lâm một câu ngăn ở trong nhà: "Muốn bước vào cửa của Quân gia, điều đầu tiên là phải nghe lời! Vợ mà ko nghe lời thì cưới làm cái gì? Nàng sẽ ở lại hay vẫn nhất định đi theo? Quyền lựa chọn là ở nàng!"
Tiểu nha đầu tự nhiên là biết nên lựa chọn như thế nào, tỏ vẻ ủy khuất rồi đáp ứng, nhưng trong lòng thầm mừng rỡ: "Oa ha ha... Bổn cô nương sắp được vào cửa Quân gia rồi nha ". Dù sao Quân Khương Lâm cũng sẽ không để cô nương ấy đi, lần hành động này sẽ không được dễ dàng như trong tưởng tượng!
Chỉ sợ mỗi thời khắc đều tồn tại mối nguy hiểm đến tánh mạng. Tự mình dẫn Tiểu Nghệ đi theo, ở nơi ngàn vạn cao thủ đại chiến, với tu vi của nàng căn bản không đủ dùng, tùy tiện một chút uy lực còn lại cũng cũng đủ chôn vùi nàng vĩnh viễn.
Đông Phương Vấn Tâm cùng Quản Thanh Hàn đi theo, đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Quân Khương Lâm! Nếu không phải cần có người chiếu cố Đông Phương Vấn Tâm, thậm chí cả Quản Thanh Hàn hắn cũng sẽ không đồng ý cho nàng đi theo!
Mai Tuyết Yên chẳng những cần tham gia chiến đấu, hơn nữa còn cần nàng tính toán tình hình chung, Dù sao nàng cũng không phải người cần quan tâm đầu tiên. Mặt trời dần dần ngã về tây, giờ đã là xế chiều!
Đông Phương Vấn Tình lén lút tiến sát lại phía Quân Khương Lâm: " Mạc Tà, đi theo chúng ta là những người trước mắt này sao? Người cháu dâu trước kia ngươi mang theo đâu? Chẳng lẽ lần hành động quan trọng này cô ấy lại không tham gia sao?"
Đông Phương lão đại quả thật có chút lo âu, lấy thực lực trước mắt mà xem xét, có thể nói đã đầy đủ hùng hậu, nhưng nếu muốn đối chiến cùng Phong Tuyết Ngân Thành, vẫn chưa hẳn là nắm chắc, đối phương dù sao cũng là siêu cấp thế gia, không phải gia tộc bình thường có thể sánh bằng! Cho nên lão tự nhiên lại nghĩ tới người lần trước cùng đi Quân Khương Lâm tiến đến Đông Phương Thế Gia là Mai Tuyết Yên. Đây chính là một vị cao thủ hàng thật giá thật không thể bỏ qua, nhưng thế nào mà lần này tiến đến lại không có thấy nàng?
"Nàng sẽ mau chóng trở lại thôi." Quân Khương Lâm thản nhiên mỉm cười nói: "Cậu, lúc này đây để cho người xem một chút, cái gì mới là:"Chân chính Huyền thú ra hết Thiên Phạt" Lời thề của Đông Phương Thế Gia, sau lần khi hành động lần này chấm dứt, sẽ hoàn toàn trở thành lịch sử!"
"Chân chính huyền thú ra hết Thiên Phạt"? Lời này là có ý tứ gì?" Đông Phương Vấn Tình có chút buồn bực, chẳng lẽ việc này còn có thiệt giả khác nhau sao?
Đồng thời ngay lúc này, mọi người đột nhiên cảm giác được trước mắt không hiểu tại sao tối sầm lại, Vốn là mặt trời đang chiếu sáng trên cao bỗng nhiên dần dần biến mất. Trên bầu trời theo hướng Tây Nam, đột nhiên xuất hiện một lượng lớn mây đen che khuất cả bầu trời, đem theo toàn bộ ánh sáng mặt trời dấu đi!
Vốn Thiên Huơng thành luôn có thời tiết ấm áp, hiếm gặp ngày đông giá rét, đột nhiên cuồng phong nổi lên, cát bay đá chạy!
"Làm sao vậy? Đây là có chuyện gì? Rốt cuộc làm sao vậy!" Cơ hồ tất cả mọi người cảm nhận được bất thình lình ngay tại đây xuất hiện một cổ áp lực, kinh ngạc nhìn về phía bầu trời. Khóe miệng Quân Khương Lâm nở rộ một nụ cười đắc ý từ đáy lòng! Hắn đang nhìn bầu trời phía xa, trên mặt xuất hiện nụ cười sáng lạn như mặt trời!
"Ô ~~~~~" Đột nhiên xuất hiên một tiếng trầm thấp, khí phách, ngân nga như tiếng chim hót vang vọng ngàn dặm Thiên Không!
"Rống ~~~~~~" tựa hồ như hàng tỉ người đồng thời gầm rú, lại tựa như tiếng sấm sét của mười năm đồng thời hội tụ ở tại cùng một ngày cùng thời khắc đó ầm ầm vang lên! Loại tiếng rống cơ hồ rung động thiên địa phá tan trời đất này đã vuợt quá khả năng chịu đựng của lỗ tai những nguời sống tại Thiên Hương thành!
Cho dù là cao thủ mạnh nhất Đông Phương Vấn Tình trong lúc này cũng phải lắp bắp kinh hãi, chỉ cảm thấy trong đầu rung động ong ong, mệt mỏi vô cùng! Cho đến lúc này, mọi người mới phát giác, trên bầu trời che khuất bầu trời mây đen, không ngờ lại là một đàn hạc lớn! Cái khí thế uy mãnh ; hình thể to lớn kia, cả hai như nhắc nhở một chút cho mọi người ở đây là: Những con đại hạc đó, hầu hết đều là cửu cấp đỉnh phong huyền thú!
Đám người Đông Phương Vấn Tình - trợn mắt há hốc mồm nhìn lên bầu trời trên cao, ý thức thoáng chốc như bị chạm mạch!
Không chỉ có là hắn, biểu tình của tất cả mọi người ở đây gần như giống nhau.
Ngoại trừ Ưng Bác Không đang ở ngoài, ngay cả Quân lão gia tử vẻ mặt cũng rất đỗi kinh ngạc!
Ngay trên người con bạch hạc lớn dẫn đầu, một bóng người đúng thẳng đón gió, một thân bạch y trắng như tuyết, dung nhan thiên kiều bá mị, quốc sắc thiên hương, thân hình duyên dáng, mái tóc đen như dãi lụa mõng bay trong gió, dáng người tuyệt đẹp, chỗ cần lồi thì lồi chỗ cần lõm thì lõm, đôi môi xinh tươi duyên dáng nở một nụ cười, đôi mắt long lanh như nước mùa thu mang theo tình cảm nồng nàn nhìn về Quân Khương Lâm ở phía dưới, nếu không phải Mai Tuyết Yên là ai?
Trước đó, trong bọn họ cũng không ai biết thân phận thật sự của Mai Tuyết Yên. Giờ phút này nhìn thấy nàng xuất hiện chấn động như thế, tự nhiên là không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Khắp bầu trời mây đen càng ngày càng dày, cũng là do một ngàn năm trăm huyền thú phi hành, bay vòng quanh phía trên không tại nơi của Quân gia ; Bọn chúng mang theo một cơn bão cát bất ngờ thổi qua. Trong nháy mắt mọi nhà trong Thiên Hương thành cát bụi đều bay lên trời.
Độc Cô Tiểu Nghệ cùng Hàn Yên Mộng nhìn thấy Mai Tuyết Yên đứng trên không, hai vị tiểu la lỵ trong ánh mắt bắn ra vô số tia hâm mộ cùng kinh ngạc: "Tuyết Yên tỷ tỷ thật sự là... Quá oai phong... Quá xinh đẹp... Không biết đến khi nào ta mới có thể giống như nàng được đây "
"Hô" một tiếng, Mai Tuyết Yên giống như tiên nữ từ trên không nhảy xuống, Hạc Trùng Tiêu ngay lập tức cũng từ trên không hóa thân thành nhân hình nhảy xuống.
Quân Khương Lâm cười ha ha, xông về phía trước hai bước, giang hai tay cánh tay, muốn hướng tới thân hình ôn hương nhuyễn ngọc ôm vào trong lòng. Nhưng Mai Tuyết Yên vốn da mặt mỏng, huống chi tại trước mắt bao nhiêu thuộc hạ như vậy, làm sao có thể để hắn ôm lấy? Nếu là quả thật bị hắn ôm lấy, Thiên Phạt lão Đại còn gì mặt mũi, lấy gì phục chúng đây?
Bởi thế nên thân thể đang nhẹ nhàng rơi xuống chợt lóe lên, đang rơi xuống trên người Quân đại thiếu, lại làm cho Quân đại thiếu bế vào không khí. Đầu tiên hướng về phía Quân lão gia tử chào, sau đó đi đến bên người Đông Phương Vấn Tâm, chưa mở miệng, trên mặt đã sớm nhuốm một màu hồng: "Mẹ, con đã trở về."
"Đã trở lại là tốt, đã trở lại là tốt, ha ha..." Đông Phương Vấn Tâm mặt mày hớn hở nhìn lên con dâu, kéo tay nàng lại yêu thích không muốn buông tay, Lòng đầy kinh ngạc trước đó sớm đã bị niềm vui sướng khi Mai Tuyết Yên trở lại thay thế.
"Ai ya... Thật là huyền thú ra hết Thiên Phạt..." Đông Phương Vấn Tình miệng mồm há hốc, Nhìn lên trước mắt đội ngũ huyền thú số lượng cực lớn, liền kéo ống tay áo của cháu trai hỏi: "Tốt lắm, thằng cháu này... vợ của ngươi, rốt cuộc có thân phận gì a? Sao phô trương như thế hả! Nàng như vậy, sao ngươi có thể thu thập được nàng ta?" Giờ phút này Đông Phương lão đại thật sự chấn kinh a!
Rốt cuộc cần nhân vật lợi hại cỡ nào mới có thể khống chế được cả ngàn vạn huyền thú cửu cấp đỉnh phong như vậy chứ? Giờ khắc này, Đông Phương lão đại đầu óc hoàn toàn chập mạch rồi.
Đông Phương Vấn Kiếm, Đông Phương Vấn Đao hai người cũng bu lại, muốn nghe đứa cháu giải thích rõ ràng một chút, đây quả là một sự kiện kinh hãi a.
"Ta nói việc đó không phải đã rõ ràng rồi sao, chẳng lẽ ba người vẫn chưa hiểu sao?" " Quân Khương Lâm đành bất đắc dĩ thở dài: "Lẽ nào ba người còn không nhìn ra nàng chính là Mai tôn giả?"
Nói xong, Quân đại thiếu liền vẻ mang mặt hớn hở hướng về phía Mai Tuyết Yên đi tới. Để lại phía sau là ba người cậu với vẻ mặt quá đỗi khiếp sợ.
"Mai... Tôn Giả... Lão thiên a! Cháu dâu của chúng ta không ngờ lại là nàng, lại là Mai tôn giả..." Đông Phương Vấn Tình miệng há hốc, tựa như một con hà mã chết khát, lắp bắp nói. Khó khăn lắm mới quay đầu lại nhìn hai vị đệ đệ hỏi: "Ta…ta… không phải là đang nghe lầm đấy chứ?"
Đông Phương Vấn Kiếm,Đông Phương Vấn Đao hai người khó khăn nuốt nước bọt xuống, hai con mắt vẫn đăm đăm, nói không ra lời. Mà phía bên kia, Mai Tuyết Yên rốt cuộc cũng đã hàn huyên tâm sự xong, quay sang, quát: "Tất cả mọi người xuống dưới cho ta!"
Ngay lập tức trên bầu trời vang lên âm thanh đáp ứng của vô số người, rất nhiều thiếu nữ mặc quần áo của cô dâu, các võ giả vạm vỡ mặc y phục màu đỏ nhảy thẳng xuống. Trong một khoảng thời gian trên bầu trời biến thành một màu hồng, bầu trời như được nhuộm bởi màu đỏ.
Đúng lúc này, Quân Khương Lâm bước một bước dài xông lên phía trước, thừa dịp Mai Tuyết Yên chỉ huy sắp xếp đám huyền thú thỏa đáng, đột nhiên tập kích bất ngờ liền mang nàng ôm vào trong lòng. Chỉ cảm thấy một thân hình mềm mại ở trọng lồng ngực của mình, còn tỏa ra hương thơm nồng đậm, không khỏi khiến cho tâm hồn ngây ngất, cả người như đang bị say rượu.
Mai Tuyết Yên đang muốn giãy dụa, lại cảm nhận được một luồng hơi ấm ngứa ngáy bên lỗ tai, cái miệng như của con mèo hé ra ngậm lấy vành tai trong suốt như ngọc của nàng, một thanh âm mang theo cỗ nhiệt khí từ lỗ tai truyền vào trong lòng của nàng: "Nàng cuối cùng cũng đã trở lại. Mấy ngày nay, ta cứ tưởng nàng đã gặp chuyện gì a..."
Mai Tuyết Yên ngay lập tức cả người như mềm nhũn, đột nhiên cảm thấy cả người vô lực, thậm chí hoàn toàn mất đi sức lực giãy dụa, chính là mặc cho hắn ôm vào trong ngực, cả khuôn mặt đỏ bừng, giống như được nhuộm đỏ, càng thêm xinh đẹp không gì sánh được...
Từng đợt âm thanh quái dị giống như khi ăn bị mắc nghẹn vang lên giữa không trung, chỉ thấy giữa không trung đám đại hán trong y phục màu đỏ đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Quân Khương Lâm ôm lão Đại vào trong ngực, trong ánh mắt cũng như trong lòng đều là trống rỗng, giống như miếng sủi cảo bị hư vậy.
Tất cả đều Bùm! Bùm! Ngã nhào trên mặt đất, ngoại trừ Hùng Khai Sơn cũng mấy thú vương có sức chịu đựng cao hơn ra thì đều không ngoại lệ, mỗi người đều là chật vật không chịu nổi, há miệng nhe răng! Loại tình huống này thật sự là có lực công kích rất cao a!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành