Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Dakbring

Biên Dịch: nhatky

Trước khi đi, Quân Khương Lâm cho bọn hắn mỗi người một viên Hồi Thiên Đan, dùng để bảo mệnh, giờ phút này, bọn hắn lại quật cường chịu đựng đau đớn từ thương tích, mỗi người đều cho rằng: "Hiện tại mới chỉ là vết thương nhỏ, vẫn chưa đến lúc cần thiết dùng loại tiên dược này! Còn chịu đựng được thì cố chịu đựng, vạn bất đắc dĩ mới phải sử dụng đến thần dược như thế!"

Đối diện, dị tộc nhân luôn nổi danh hung tàn, trong mắt hầu hết hiện rõ sự sợ hãi, thần sắc kinh hoàng. Kể cả Đức Khố Bộ Thưởng đang quan sát ở xa xa cũng bao gồm luôn trong đó!

Đức Khố Bộ Thưởng vốn đã tận lực đánh giá cao sức chiến đấu đám dũng sĩ Hùng tộc này, nhưng vẫn không nghĩ ra, chính mình đã đánh giá cao nhưng kì thực vẫn là chưa đủ!

Một đôi cánh đen ngòm mở ra, tức thì khiến không trung một mảng tối sầm lại. Ưng Vương là người đầu tiên điều tức dưỡng thương xong, "vút" một tiếng dừng ở trước mặt Hùng Khai Sơn. Đánh mắt với Hùng Vương một cái. Huyền công của Ưng Vương thâm hậu hơn nhiều, hoàn toàn vượt xa chúng Ưng tầm thường, tất nhiên sẽ là người đầu tiên trong Ưng tộc phục hồi lại như cũ.

Hùng Khai Sơn hiểu ý, truyền âm hỏi:

- Gì vậy?

- Ngươi vẫn cứ nóng nảy như xưa!

Ưng Vương lạnh lùng nói:

- Đại tỷ cùng tỷ phu giao nhiệm vụ cho chúng ta chính là tận lực giữ vững càng lâu càng tốt! Dùng hết khả năng làm chậm bước tiến của dị tộc nhân. Ngươi xuất quân ra trận mà không biết cái quái gì cả, như thế nào lại không thèm để ý an nguy bản thân mà liều mạng chịu tổn thương, ngươi có mấy cái mạng để liều? Chúng ta có thể chết, nhưng nếu thật sự phải chết, cũng phải chờ tới khi viện quân phía sau đuổi tới mới được chết! Trước khi viện quân đến, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ mạng! Việc bây giờ phải làm chính là phải kéo dài mạng sống, chỉ có sống sót mới có thể ngăn cản ngoại tộc tiến vào Huyền Huyền đại lục!

Hùng Khai Sơn há miệng thở dốc, cuối cùng cúi đầu rầu rĩ nói:

- Ngươi nói rất đúng, ta vừa rồi đúng là mê muội mà!

Nhận sai như thế này, coi như lịch sử được mở ra một trang mới, đây là Thiên Phạt Hùng Vương Hùng Khai Sơn, là lần đầu tiên trong đời nghiêm túc nhận sai.

- Nếu muốn đánh lâu dài, đánh cầm chân, trước tiên chúng ta cần phải vững vàng.

Ánh mắt Ưng Vương khẽ lay động, nói:

- Chúng ta còn có bát đại Thánh Tôn tiền bối ở phía sau, ngoại trừ bản thân chúng ta, đối phương tuyệt không có khả năng biết được. Cái này chính là sát chiêu cực mạnh của chúng ta, cũng là con bài tẩy sau cùng. Dị tộc nhân tuy số lượng đông đảo, nhưng cao thủ chân chính cũng chỉ có hạn. Chỉ cần không loạn, lấy thực lực chúng ta nhất định có thể thủ được.

- Đúng!

Hùng Khai Sơn hoàn toàn khâm phục, miệng mồm mở to nói:

- Ta toàn bộ nghe ngươi... hắc hắc... Tiểu Ưng, không phải nói chứ, cái đầu ngươi nhìn như quả dưa thế kia mà tâm địa thật lại quá gian mà, đúng là trước kia nhìn không ra a!

- Cái gì mà ta thật là gian? Ngươi mới là gian đó! Ta đây gọi là thông minh, biết không??

Ưng Vương nhíu mày, nhìn tên ngốc này, quả thật không biết nên nói thế nào.

- Ngươi phát hiện không? Thông qua trận chiến này, kỳ thật dị tộc nhân đã bại lộ ra một nhược điểm rất lớn, cũng có thể nói, là một khuyết điểm chúng ta có thể lợi dụng được.

- Nhược điểm? Khuyết điểm? Nhanh nhanh nói rõ ra nào!

Hùng Khai Sơn tinh thần rung lên, vội vàng hỏi.

- Cùng dị tộc nhân giao chiến chính là đám gấu các ngươi, đạt được thành quả chiến đấu to lớn, cũng là các ngươi! Mà thân là Vương giả của Hùng tộc, vậy mà ngươi lại có thể cái gì cũng không nhận ra? Chẳng lẽ Hùng tộc thật sự đều là cái thứ cơ bắp dồn não rồi!

Ưng Vương vỗ vỗ trán của mình, truyền âm nói:

- Cái gọi là khuyết điểm chính là… những cao thủ ngoại tộc này, chính là những cao thủ ẩn thân này không thích hợp hỗn chiến.

- Hả? Cái chiêu ẩn thân đó không thích hợp hỗn chiến? Không thể nào? Những huynh đệ của chúng ta kia không phải là bị những cao thủ đó đả thương sao? Mà hình thành cục diện bị đồ sát ngược lại cũng bởi vì sau khi bọn hắn lui lại mới có cơ mà!

Hùng Khai Sơn ngạc nhiên phản bác, hắn vẫn không nhìn ra điểm này.

Ưng Vương "ừ" một tiếng, trầm mặt tiếp tục nói:

- Ta cũng không phải nói cao thủ của bọn hắn không thể tham gia hỗn chiến, mà là nói phong ẩn thân thuật của bọn hắn không thích hợp hỗn chiến.

Suy nghĩ một chút, Ưng Vương lại bổ sung một câu:

- Nói đúng hơn là phương pháp ẩn thân thuật U Minh Quỷ Nhẫn đó, ở trong hỗn chiến quy mô lớn sẽ càng bị uy hiếp ngược lại lớn hơn!

- Ngươi nói cái quái gì thế?

Hùng Khai Sơn chớp chớp mắt, cảm giác mình bị Ưng Vương làm cho hồ đồ:

- Với bổn vương đơn đả độc đấu hay hỗn chiến căn bản đều là cách đánh như nhau, chưa bao giờ nghe nói qua có cái đạo lý gì mà cao thủ lại chỉ có thể lại hại trong đơn đả độc đấu, ngược lại trong hỗn chiến lại không thể lợi hại như thế này? Ngươi rốt cuộc đang nói gì đấy?

- Ngươi đúng là con gấu ngu ngốc! Ngươi là con gấu ngu xuẩn! Nói ngươi bị cơ bắp dồn não còn nhẹ, căn bản đúng là cái đồ đầu đá! Ngay cả động não tý cũng không có!

Ưng Vương cơ hồ bị chọc tức nhảy dựng lên, giải thích sự tình cho cái đầu đá này đúng là tốn sức mà. Nghĩ đến đây thì Ưng Vương lại càng bội phục Quân Khương Lâm. "Vì sao tỷ phu mỗi lần cùng hắn nói chuyện, hắn đều nghe hiểu được nhỉ? Lão tử đi với cái tên đầu gấu với nhau mấy trăm năm, hắn cũng chưa có một lần thể hiện ra là người hiểu chuyện…"

Nghĩ vẩn vơ một hồi mới cắn răng truyền âm nói:

- Ta vừa rồi là nói… ẩn thân thuật của bọn chúng! Hiểu không?

- Ngươi mới là não bị cơ bắp ép đó, ta như thế nào không biết ngươi nói là ẩn thân thuật! Nhưng cái này có liên quan sao?

Hùng Khai Sơn bất mãn vô cùng nói:

- Lời của ngươi vừa rồi lộn xộn, không hợp lý chút nào! Từ trước tới giờ, ta chưa bao giờ nghe nói qua ẩn thân thuật không thể hỗn chiến… Đại chiến ngay trước mắt địch nhân càng lúc càng tụ lại nhiều, ngươi lại ở đây nói nhảm, nếu làm hỏng thời cơ chiến đấu, thì làm thế nào đây? Huynh đệ, Tiểu Ưng, van tên đầu to ngươi nói cho rõ một chút được không? Nếu thật sự không được thì ngươi lui qua một bên, xem ca ca ta giết địch.

- Ngươi lại có thể dám nói ta làm hỏng thời cơ chiến đấu? Ta... Ta… ta... con mẹ nó chứ, muốn thổ huyết mà!

Ưng Vương muốn khùng luôn, cơ hồ chửi loạn lên:

- Con mẹ ngươi, dù gì cũng là nhất tộc chi vương, trong óc ngươi trừ bỏ tương hồ ra thật sự không còn cái gì khác à? Vừa rồi chết dưới tay các ngươi, trước sau gần ba mươi tên U Minh Quỷ Nhẫn, điểm này ngươi cũng không thấy sao? Ngươi có biết điều này có nghĩa gì không?

- Đương nhiên biết!

Hùng Khai Sơn dương dương tự đắc nói:

- Việc này tự nhiên có nghĩa là các huynh đệ tộc ta lập được công lao to lớn ngất trời, bản Vương há có thể không biết?

- Thúi lắm, ai nói công lao với ngươi… Ân, ngươi nếu đã thấy được, vậy mà cư nhiên còn chưa thấy điểm kỳ quặc?

Ưng Vương trừng to mắt:

- Tứ ca của ta…Ngài... Ngài… Ngài thật sự là ca ca ruột thịt của ta a.

- Vô nghĩa!

Hùng Khai Sơn đảo hai tròng mắt trắng dã:

- Chúng ta vốn là thân như huynh đệ, chẳng lẽ ngươi thường ngày không coi ta là thân ca, nếu đúng như vậy, tiểu tử ngươi không được a!

- Ta phục rồi, ta hoàn toàn thần phục rồi…

Ưng Vương vẻ mặt khóc không ra nước mắt:

- Ta cùng ngài thẳng thắn, van ngài tha cho ta đi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Trấn Hồn
3. Không Cần Cậu Báo Ân
4. Chế Ngự Nam Thần
=====================================

Hùng Khai Sơn ngạc nhiên.

- Ta sẽ nói cho ngài từng chút từng chút một, ngươi xem a, trong đám ba mươi tên U Minh Quỷ Nhẫn chết đi này, đại bộ phận đều là hạ nhẫn. Chỉ có một phần nhỏ, khoảng chừng bốn năm tên ước chừng đạt đến cấp trung nhẫn. Trình độ Huyền công của trung nhẫn, theo ta quan sát, cơ bản khoảng cấp Tôn Giả. Nếu không có bọn hắn, ta có thể còn nhìn không ra. Đầu tiên, cấp bậc Tôn Giả bình thường trên đại lục, coi như trình độ có kém, cũng không đến nỗi mới đảo qua mấy đao đã chết đi, nhưng đám dị tộc nhân này lại quỷ dị chết đi, đây không thể nghi ngờ là thực không hợp lý.

Ưng Vương vừa vội vừa gấp truyền âm:

- Mà tên dị tộc nhân Hạ Xuyên Phách Qua ngươi vừa giao thủ kia, trình độ cao nhất cũng chỉ là trung nhẫn, mặc dù có hơn một chút, nhưng cũng không cao minh hơn bao nhiêu. Lại có thể trong lúc giao thủ khiến ngươi tiến thoái vụng về, có lúc gần như không thể đánh trả, uy phong sắc bén cỡ nào chứ?

- Àh, ta rõ rồi…

Hùng Vương trợn tròn mắt!

- Ngài rõ rồi? Ta còn chưa nói xong đâu!

Ưng Vương có chút ngây người, chẳng lẽ Tứ ca đột nhiên thông minh sao?

- Nói cả nửa ngày, thì ra tiểu tử ngươi ở đây chơi xấu, chê ta không thu thập được cái tên tạp chủng kia, nên mới quanh co lòng vòng chế giễu ta. Ngươi không tự mình thử coi cái trò ẩn thân kia khó chơi tới đâu, toàn đứng nói chuyện đến đau cả thắt lung. Con bà ngươi, có bản lĩnh thì ngươi lên đi a…

Hùng Khai Sơn khẩu khí bắt đầu không tốt đẹp gì.

- A? Đại ca, ngài hiểu được cái gì? Ngươi đừng có làm loạn chứ, cứ nghe ta nói xong đã. Ta mới nói, vừa rồi trong đám bị giết, có tu vi như vậy ít nhất cũng bốn năm tên, bộ ngươi tưởng là chỉ bằng binh sĩ thủ hạ của ngươi vây công, chỉ trong mấy cái nháy mắt công phu có thể giết hai ba mươi tên sao? Mà chúng ta bên này, một người cũng chưa chết, thậm chí còn không có hoàn toàn mất sức chiến đấu. Ngươi cũng biết rõ thủ hạ chính mình có bao nhiêu phân lượng, rõ ràng làm gì có chuyện đều đạt đến cấp độ cao thủ Thánh Hoàng chứ?

- Không sai! Nghe ngươi nói như thế… phương diện này xác thực là có chút kỳ quặc.

Hùng Khai Sơn rốt cuộc biết chỗ nào không đúng, cau mày suy nghĩ:

- Nhưng rốt cuộc là tại sao chứ?

- Ai nha, thân ca, ngươi đừng có suy nghĩ nữa. Chờ ngài nghĩ ra được, phỏng chừng lần cuộc chiến Đoạt Thiên kế tiếp cũng bắt đầu rồi!

Ưng Vương thấy bộ dạng cau mày khổ sở suy nghĩ của Hùng Khai Sơn, bĩu môi nói tiếp:

- Để ta cho ngươi biết đi, ta toàn bộ nói hết cho ngài. Những người này, ta bạo gan mà suy đoán, dị tộc nhân cấp cao có thể sử dụng ẩn thân thuật, khi sử dụng kỹ xảo kia cũng phải trả giá thật nhiều!

Ưng Vương lúc này nghiến răng gằn từng tiếng một:

- Mà cái giá phải trả kia, ta cơ hồ có thể khẳng định chính là phải trả bằng việc hy sinh phòng ngự bản thân! Nói cách khác, bọn hắn một khi bắt đầu dùng ẩn thân thuật, Huyền khí phòng ngự bản thân liền giảm xuống đến mức thực lực bản thân lúc yếu nhất! Tuy rằng bản thân có thể hoàn toàn biến mất, mê hoặc địch nhân, cũng có thể toàn lực phát huy công kích cùng địch nhân giao đấu, nhưng một khi bị địch nhân phản kích, cho dù là trùng hợp phản kích, cũng phải trả giá bằng thương tổn tương đối lớn, nhất là khi đối mặt với cao thủ mạnh hơn so với bản thân bọn chúng, một khi trúng chiêu, chính là bị thương nặng, nếu là đối phương tự bạo tất nhiên phải bồi theo một mạng. Trong khi chúng ta chống lại người yếu hơn tự bạo, lại có thể dựa vào Huyền công bản thân cùng thể chất mà giảm bớt tổn thương, không đến mức phải chết! Nếu không phải như thế, chuyện này căn bản không còn cách giải thích nào.

Ưng Vương hừ lạnh một tiếng nói tiếp:

- Nếu không bọn hắn vừa rồi ẩn thân trong hàng ngũ tiến công, ngay cả ngẫu nhiên bị một chút công kích lan đến, lấy tu vi bọn chúng ít nhất cũng đã đạt tới cấp Tôn Giả, đánh bừa một cái là tránh bị thương được rồi, thậm chí coi như trở tay không kịp, trúng một chiêu, cũng không ra cái dạng vừa trúng đao là chết này! Mà cho dù kém đến mức không bảo trụ được tính mệnh, cho dù ngẫu nhiên ngoài ý muốn, cũng không đến mức xoạt xoạt một cái đã chết hai ba mươi tên nhiều như thế!

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK