Quân Khương Lâm chợt nghĩ:
-Chẳng lẽ đây chính là thứ ta thiếu?
Lúc này ánh mắt Quân Khương Lâm nhìn Chiến Cuồng như Trư Bát Giới thấy mỹ nữ, loại ánh mắt này khiến Cửu U Thập Tứ Thiếu gần đó cảm giác được da gà toàn thân đã nổi lên.
Thật ám muội!
Nhưng Quân Khương Lâm cũng không hành động thiếu suy nghĩ.
Bởi vì linh hồn Chiến Cuồng dù sao cũng tồn tại bên trong, nếu đem tất cả tiến vào Hồng Quân tháp thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì, tên này vống là một tiểu gia hỏa ưa phá hoại.
Cẩn thận một chút vẫn hơn.
Nhưng phải làm cách nào mới có thể cẩn thận đem hai người tách ra đây?
Quân Mạc nhíu mày không ngừng suy nghĩ, nên làm thế nào mới có thể tách được linh hồn lục cách?
Lúc này thân thể Chiến Cuồng đã chậm rãi ngưng tụ lần hai, thân thể Quân Khương Lâm lại nhoáng lên, Viêm Hoàng cũng chưa thu vào phiêu đãng bên ngoài.
Cửu U Thập Tứ Thiếu cùng Cổ Hàn không biết Quân đại thiếu muốn làm gì, bốn mắt mở to nhìn xung quanh, chẳng lẽ tiểu tử này lại sợ hãi trốn đi sao? Không thể nào!
Ngay lúc này tại không trung xuất hiện một mảng hơi nước khoảng vài chục trượng, hơi nước dần ngưng tụ vây lấy đoàn thanh sắc yên vụ của Chiến cuồng, sau đó hóa thành mưa rồi lập tức đông thành băng.
Nhưng đám thanh sắc yên vụ không hề bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ bên ngoài mà vẫn liên tục di động.
Lúc này thân ành Quân Khương Lâm hiện ra, hắn điểm chỉ, một cỗ khí cực lạnh từ ngón tay hắn tỏa ra, ngay cả Cửu U Thập Tứ Thiếu cùng Cổ Hàn cũng phải âm thầm líu lưỡi. Từng khối băng được ngưng kết, sau đó hợp lại thành một tảng băng, cuối cùng hóa thành huyền băng!
Cửu U Thập Tứ Thiếu dụi dụi mắt nhìn vào biến hóa kinh người trước mặt tựa hồ không thể tin tưởng. Nhưng sau một hồi dụi dụi, hắn mở to mắt lần nữa đã bị chấn động.
Đám huyền băng phía trước không biết đã hóa thành băng tủy từ lúc nào!
Băng tủy!
Là băng tủy!
Cửu U Thập Tứ Thiếu chỉ muốn ngất đi lập tức.
Loại băng tủy vô cùng hiếm gắp, thiên cổ kỳ vật này lại dễ dàng ngưng tụ hình thành trước mắt hắn!
Hơn nữa lại là do con người tạo thành!
Cửu U Thập Tứ Thiếu tất nhiên không biết lúc này Quân Khương Lâm đã khởi động lực lượng của Hồng Quân Tháp. Muốn trong nháy mắt tạo ra băng tủy, cho dù đánh chết hắn thì hắn cũng không thể tự thân làm được!
Đám thanh sắc yên vụ tuy vẫn còn nhẹ nhàng di chuyển bên trong băng tủy, thậm chí có một bộ phận nhỏ đã muốn thoát ra nhưng chung quy tốc độ cũng đã chậm lại rất nhiều.
Quân Khương Lâm khẽ vẫy tay, Viêm Hoàng lóe lên rồi xuất hiện trong tay hắn. Quân đại thiếu không do dự, chăm chú tinh thần dồn linh lực toàn thân vào Viêm Hoàng, giơ kiếm lên chém xuống!
Tiếng sấm đột nhiên vang lên, một kiếm này tuy đơn giản nhưng uy thế lại khiến thiên địa thất sắc!
Mục Tiêu của Quân đại thiếu lúc này là một góc của băng tủy!
Tại góc này số thanh sắc yên vụ cũng không nhiều lắm, chỉ chiếm khoảng một phần hai mươi tổng thể.
Vút một tiếng, mũi kiếm va chạm cùng băng tủy, trên không trung lập tức phát ra từng đoàn hào quang kì dị nhưng lại không hề có tiếng động, sau đó một ít băng tủy bị cắt rơi xuống.
Đám thanh sắc yên vụ bên trong đoạn băng tủy bị chém đứt này phát ra từng tiếng tê tê, sau đó một đạo bạch sắc quang thải phóng ra, mà đám thanh sắc yên vụ ở phía sau cũng đang giãy dụa kịch liệt như muốn thoát ra.
Quân Khương Lâm tùy tiện điểm chỉ, Viêm Hoàng vút một cái chém lêm đoàn bạch sắc quang thải, tay còn lại giơ lên, đoạn băng tủy vừa bị hắn chém rơi lập tức biến mất tiến vào Hồng Quân Tháp.
Còn đám bạch quang bị Viêm Hoàng chém trúng phát ra tiếng kêu thê lương sau đó chia làm ba đoạn, hai đoạn từ mũi kiếm tách ra liều mạng chạy trốn, đoạn còn lại còn chưa kịp làm gì đã bị Viêm Hoàng cắn nuốt!
Đám thanh sắc yêu vụ bị vây bên trong băng tủy như phát cuồng kịch liệt chuyển động, sau đó phanh một tiếng, một mảnh băng tủy nổ tan, một đoàn bạch sắc quang thải như chớp lao ra, tụ tập lại rồi phá không mà chạy.
Chưa kịp chớp mắt đoàn quang thải này đã xuất hiện cuối chân trời.
Tốc độ kinh khủng khiến Quân Khương Lâm cùng Cửu U Đệ Tứ Thiếu không kịp phản ứng.
Ba người đang trợn mắt nhìn nhau đột nhiên Viêm Hoàng phát ra hào quang khác thường khiến ba người phải nhíu mắt, một tiếng kiếm minh thống khổ, cả thân kiếm rung lên!
Đám tiểu quang điểm vừa rồi nhìn như vô cùng nhỏ bé thực chất lại là một phần linh hồn của Chiến Cuồng. Mà toàn bộ linh hồn của hắn đã được giấu trong cửu huyễn lưu sa, khi bị khí lạnh đóng băng lập tức muốn phân tán bỏ chạy.
Một kiếm vừa rồi của Quân Khương Lâm vừa hay mượn lực của băng tủy khiến đám linh hồn chưa kịp cảm giác gì đã bị đóng băng sau đó bị cắt đứt, thật vô cùng chuẩn xác.
Cuối cùng khiến một phần linh hồn Chiến cuồng phải tách ra!
Mà khi Viêm Hoàng nhoáng lên lại đánh đúng vào dòng khí bạch sắc!
Chuẩn xác chặn đứng linh hồn đang bỏ chạy của Chiến Cuồng hơn nữa còn cắn nuốt toàn bộ!
Nhưng linh hồn bán thánh cũng vô cùng cường hãn, trong nháy mắt lại có thể nhịn đau kiến quyết tự cắt đứt bản thân chia làm ba, từ Viêm Hoàng tìm đường máu bỏ chạy!
Mà phản ứng vừa rồi của Viêm Hoàng là do sau khi thôn phệ linh hồn Chiến cuồng bị cắn trả.
Phản ứng kiểu này khiến Quân Khương Lâm cũng hoảng sợ!
Linh hồn của nhị cấp thánh quân Quý Bác Văn nó cũng có thể dễ dàng cắn nuốt nhưng một bán thánh như Chiến Cuồng, lại chỉ là một mảnh rất nhỏ linh hồn lại có thể cắn trả mãnh liệt như thế, suýt chút nữa đã cùng tiên huyết của hắn bên trong Viêm Hoàng giành được quyền khống chế Viêm Hoàng!
Quân Khương Lâm hừ một lạnh, đưa tay nắm lấy chuôi kiếm, khai thiên tạo hóa công cuồn cuộn chuyển vào.
Thân kiếm như được trợ lực, toàn thân phấn chấn, tinh quang phát ra ngày càng chói mắt.
Một lát sau một tiếng kiếm minh vang lên, từ mũi kiếm một đạo kiếm khí bắn ra sau đó xuyên mây biến mất.
Thanh âm non nớt của Viêm Hoàng vang lên trong đầu Quân Khương Lâm:
-Nguy hiểm quá, không ngờ linh hồn tên này mạnh mẽ như vậy, có thể nhân lúc đại gia không đề phòng mà cắn trả, suýt chút nữa đã khiến bổn đại gia chịu thiệt!
Quân Khương Lâm tưởng tượng cảnh một đứa trè bảy tám tuổi miệng xưng đại gia tay khẽ lau mồ hôi trán thì không khỏi mỉm cười. Tên gia hỏa này suýt nữa là đi đời mà còn dám xưng đại gia!
Nhưng trong lòng hắn cũng thầm than một tiếng may mắn.
May mắn bản thân còn không đem toàn bộ đám băng tủy kia vào Hồng Quân tháp, xem dạng này cũng rất có khả năng đám linh hồn kia có thể tranh giành quyền kiểm soát Hồng Quân tháp với hắn, đúng thật là cẩn thận không sai…
Chỉ là một mảnh nhỏ linh hồn cũng có thể khiến Viêm Hoàng không thể tự thân khống chế thôn phệ…
Thực lực tên Chiến cuồng này quả thật cường hãn!
Quân Khương Lâm sau một lúc suy nghĩ cũng sáng tỏ: dù sao cũng là một lão yêu quái đã sống trên vạn năm, một linh hồn tồn tại trên vạn năm độ cường hãn không cần phải nghĩ. Huống chi hắn chính là đồ tôn trực hệ của Cửu U Đệ Nhất Thiếu, nếu không mạnh mẽ mới là kì quái…
Cửu U Thập Tứ Thiếu cùng Cổ Hàn trơ mắt nhìn tất cả vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, hai người hoang mang nhìn Quân Khương Lâm tìm câu trả lời.
Chuyện gì đã xảy ra?
Đám thanh sắc yên vụ do Chiến Cuồng chẳng phải không thể di chuyển sao, vừa rồi sao lại phá không với tốc độ kinh người như thế, khiến cả hai đại cao thủ cũng không thể phản ứng kịp!
Quả thật vô cùng kì quái!
Hai người bọn họ không hề biết, vừa rồi Chiến Cuồng cảm nhận được nguy hiểm trí mạng nên đã lập tức thiêu đốt linh hồn đem băng tủy phá tan sau đó mở đường máu trốn đi.
Tuy vừa rồi Viêm Hoàng chỉ cắn nuốt một phần rất nhỏ linh hồn nhưng đã tạo thành thương tổn vĩnh viễn đối với Chiến Cuồng! Tuy rằng hắn kịp thời bỏ trốn nhưng sau khi bí pháp kết thúc thực lực hắn sẽ giảm xuống một khoảng vô cùng lớn.
-Lần này để hắn thoát, không biết bao giờ mới có cơ hội thứ hai!
Cổ Hàn thở dài một tiếng:
-Nếu để hắn tiếp tục cắn nuốt máu huyết cùng sinh mệnh lại có thể khôi phục lại đỉnh cao, đến lúc đó đại lục sẽ lại một lần nữa lâm vào nguy cơ…
Cửu U Thập Tứ Thiếu khẽ gật đầu.
Tâm tình Quân Khương Lâm cũng có chút trầm trọng:
-Bất kể thế nào chúng ta cũng phải lấy bất biến ứng vạn biến, tốt nhất là lo đối phó với đại chiến trước mắt, chuyện tương lai để tính sau!
Nhưng trong lòng hắn lại thầm nhủ: linh hồn hắn lúc này không còn hoàn chỉnh, sao có thể khôi phục lại đỉnh phong!
Hai người Cổ Hàn thở dài chấp nhận!
Bên trong Hồng Quân Tháp, đám băng tủy được Quân Khương Lâm đưa vào đang từ từ luyện hóa…
Lúc này hồng mông tử khí bên trong Hồng Quân tháp vô cùng dày đặc, theo tinh thần Quân Mạc từ từng chút một phân chia luyện hóa băng tủy sau đó thẩm thấu vào đám yên vụ…
Quân Khương Lâm khát khao mong chờ, không biết sau khi hấp thụ toàn bộ có thể trở về nguyên dạng cửu huyễn lưu sa hay không?
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
-Chẳng lẽ đây chính là thứ ta thiếu?
Lúc này ánh mắt Quân Khương Lâm nhìn Chiến Cuồng như Trư Bát Giới thấy mỹ nữ, loại ánh mắt này khiến Cửu U Thập Tứ Thiếu gần đó cảm giác được da gà toàn thân đã nổi lên.
Thật ám muội!
Nhưng Quân Khương Lâm cũng không hành động thiếu suy nghĩ.
Bởi vì linh hồn Chiến Cuồng dù sao cũng tồn tại bên trong, nếu đem tất cả tiến vào Hồng Quân tháp thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì, tên này vống là một tiểu gia hỏa ưa phá hoại.
Cẩn thận một chút vẫn hơn.
Nhưng phải làm cách nào mới có thể cẩn thận đem hai người tách ra đây?
Quân Mạc nhíu mày không ngừng suy nghĩ, nên làm thế nào mới có thể tách được linh hồn lục cách?
Lúc này thân thể Chiến Cuồng đã chậm rãi ngưng tụ lần hai, thân thể Quân Khương Lâm lại nhoáng lên, Viêm Hoàng cũng chưa thu vào phiêu đãng bên ngoài.
Cửu U Thập Tứ Thiếu cùng Cổ Hàn không biết Quân đại thiếu muốn làm gì, bốn mắt mở to nhìn xung quanh, chẳng lẽ tiểu tử này lại sợ hãi trốn đi sao? Không thể nào!
Ngay lúc này tại không trung xuất hiện một mảng hơi nước khoảng vài chục trượng, hơi nước dần ngưng tụ vây lấy đoàn thanh sắc yên vụ của Chiến cuồng, sau đó hóa thành mưa rồi lập tức đông thành băng.
Nhưng đám thanh sắc yên vụ không hề bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ bên ngoài mà vẫn liên tục di động.
Lúc này thân ành Quân Khương Lâm hiện ra, hắn điểm chỉ, một cỗ khí cực lạnh từ ngón tay hắn tỏa ra, ngay cả Cửu U Thập Tứ Thiếu cùng Cổ Hàn cũng phải âm thầm líu lưỡi. Từng khối băng được ngưng kết, sau đó hợp lại thành một tảng băng, cuối cùng hóa thành huyền băng!
Cửu U Thập Tứ Thiếu dụi dụi mắt nhìn vào biến hóa kinh người trước mặt tựa hồ không thể tin tưởng. Nhưng sau một hồi dụi dụi, hắn mở to mắt lần nữa đã bị chấn động.
Đám huyền băng phía trước không biết đã hóa thành băng tủy từ lúc nào!
Băng tủy!
Là băng tủy!
Cửu U Thập Tứ Thiếu chỉ muốn ngất đi lập tức.
Loại băng tủy vô cùng hiếm gắp, thiên cổ kỳ vật này lại dễ dàng ngưng tụ hình thành trước mắt hắn!
Hơn nữa lại là do con người tạo thành!
Cửu U Thập Tứ Thiếu tất nhiên không biết lúc này Quân Khương Lâm đã khởi động lực lượng của Hồng Quân Tháp. Muốn trong nháy mắt tạo ra băng tủy, cho dù đánh chết hắn thì hắn cũng không thể tự thân làm được!
Đám thanh sắc yên vụ tuy vẫn còn nhẹ nhàng di chuyển bên trong băng tủy, thậm chí có một bộ phận nhỏ đã muốn thoát ra nhưng chung quy tốc độ cũng đã chậm lại rất nhiều.
Quân Khương Lâm khẽ vẫy tay, Viêm Hoàng lóe lên rồi xuất hiện trong tay hắn. Quân đại thiếu không do dự, chăm chú tinh thần dồn linh lực toàn thân vào Viêm Hoàng, giơ kiếm lên chém xuống!
Tiếng sấm đột nhiên vang lên, một kiếm này tuy đơn giản nhưng uy thế lại khiến thiên địa thất sắc!
Mục Tiêu của Quân đại thiếu lúc này là một góc của băng tủy!
Tại góc này số thanh sắc yên vụ cũng không nhiều lắm, chỉ chiếm khoảng một phần hai mươi tổng thể.
Vút một tiếng, mũi kiếm va chạm cùng băng tủy, trên không trung lập tức phát ra từng đoàn hào quang kì dị nhưng lại không hề có tiếng động, sau đó một ít băng tủy bị cắt rơi xuống.
Đám thanh sắc yên vụ bên trong đoạn băng tủy bị chém đứt này phát ra từng tiếng tê tê, sau đó một đạo bạch sắc quang thải phóng ra, mà đám thanh sắc yên vụ ở phía sau cũng đang giãy dụa kịch liệt như muốn thoát ra.
Quân Khương Lâm tùy tiện điểm chỉ, Viêm Hoàng vút một cái chém lêm đoàn bạch sắc quang thải, tay còn lại giơ lên, đoạn băng tủy vừa bị hắn chém rơi lập tức biến mất tiến vào Hồng Quân Tháp.
Còn đám bạch quang bị Viêm Hoàng chém trúng phát ra tiếng kêu thê lương sau đó chia làm ba đoạn, hai đoạn từ mũi kiếm tách ra liều mạng chạy trốn, đoạn còn lại còn chưa kịp làm gì đã bị Viêm Hoàng cắn nuốt!
Đám thanh sắc yêu vụ bị vây bên trong băng tủy như phát cuồng kịch liệt chuyển động, sau đó phanh một tiếng, một mảnh băng tủy nổ tan, một đoàn bạch sắc quang thải như chớp lao ra, tụ tập lại rồi phá không mà chạy.
Chưa kịp chớp mắt đoàn quang thải này đã xuất hiện cuối chân trời.
Tốc độ kinh khủng khiến Quân Khương Lâm cùng Cửu U Đệ Tứ Thiếu không kịp phản ứng.
Ba người đang trợn mắt nhìn nhau đột nhiên Viêm Hoàng phát ra hào quang khác thường khiến ba người phải nhíu mắt, một tiếng kiếm minh thống khổ, cả thân kiếm rung lên!
Đám tiểu quang điểm vừa rồi nhìn như vô cùng nhỏ bé thực chất lại là một phần linh hồn của Chiến Cuồng. Mà toàn bộ linh hồn của hắn đã được giấu trong cửu huyễn lưu sa, khi bị khí lạnh đóng băng lập tức muốn phân tán bỏ chạy.
Một kiếm vừa rồi của Quân Khương Lâm vừa hay mượn lực của băng tủy khiến đám linh hồn chưa kịp cảm giác gì đã bị đóng băng sau đó bị cắt đứt, thật vô cùng chuẩn xác.
Cuối cùng khiến một phần linh hồn Chiến cuồng phải tách ra!
Mà khi Viêm Hoàng nhoáng lên lại đánh đúng vào dòng khí bạch sắc!
Chuẩn xác chặn đứng linh hồn đang bỏ chạy của Chiến Cuồng hơn nữa còn cắn nuốt toàn bộ!
Nhưng linh hồn bán thánh cũng vô cùng cường hãn, trong nháy mắt lại có thể nhịn đau kiến quyết tự cắt đứt bản thân chia làm ba, từ Viêm Hoàng tìm đường máu bỏ chạy!
Mà phản ứng vừa rồi của Viêm Hoàng là do sau khi thôn phệ linh hồn Chiến cuồng bị cắn trả.
Phản ứng kiểu này khiến Quân Khương Lâm cũng hoảng sợ!
Linh hồn của nhị cấp thánh quân Quý Bác Văn nó cũng có thể dễ dàng cắn nuốt nhưng một bán thánh như Chiến Cuồng, lại chỉ là một mảnh rất nhỏ linh hồn lại có thể cắn trả mãnh liệt như thế, suýt chút nữa đã cùng tiên huyết của hắn bên trong Viêm Hoàng giành được quyền khống chế Viêm Hoàng!
Quân Khương Lâm hừ một lạnh, đưa tay nắm lấy chuôi kiếm, khai thiên tạo hóa công cuồn cuộn chuyển vào.
Thân kiếm như được trợ lực, toàn thân phấn chấn, tinh quang phát ra ngày càng chói mắt.
Một lát sau một tiếng kiếm minh vang lên, từ mũi kiếm một đạo kiếm khí bắn ra sau đó xuyên mây biến mất.
Thanh âm non nớt của Viêm Hoàng vang lên trong đầu Quân Khương Lâm:
-Nguy hiểm quá, không ngờ linh hồn tên này mạnh mẽ như vậy, có thể nhân lúc đại gia không đề phòng mà cắn trả, suýt chút nữa đã khiến bổn đại gia chịu thiệt!
Quân Khương Lâm tưởng tượng cảnh một đứa trè bảy tám tuổi miệng xưng đại gia tay khẽ lau mồ hôi trán thì không khỏi mỉm cười. Tên gia hỏa này suýt nữa là đi đời mà còn dám xưng đại gia!
Nhưng trong lòng hắn cũng thầm than một tiếng may mắn.
May mắn bản thân còn không đem toàn bộ đám băng tủy kia vào Hồng Quân tháp, xem dạng này cũng rất có khả năng đám linh hồn kia có thể tranh giành quyền kiểm soát Hồng Quân tháp với hắn, đúng thật là cẩn thận không sai…
Chỉ là một mảnh nhỏ linh hồn cũng có thể khiến Viêm Hoàng không thể tự thân khống chế thôn phệ…
Thực lực tên Chiến cuồng này quả thật cường hãn!
Quân Khương Lâm sau một lúc suy nghĩ cũng sáng tỏ: dù sao cũng là một lão yêu quái đã sống trên vạn năm, một linh hồn tồn tại trên vạn năm độ cường hãn không cần phải nghĩ. Huống chi hắn chính là đồ tôn trực hệ của Cửu U Đệ Nhất Thiếu, nếu không mạnh mẽ mới là kì quái…
Cửu U Thập Tứ Thiếu cùng Cổ Hàn trơ mắt nhìn tất cả vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, hai người hoang mang nhìn Quân Khương Lâm tìm câu trả lời.
Chuyện gì đã xảy ra?
Đám thanh sắc yên vụ do Chiến Cuồng chẳng phải không thể di chuyển sao, vừa rồi sao lại phá không với tốc độ kinh người như thế, khiến cả hai đại cao thủ cũng không thể phản ứng kịp!
Quả thật vô cùng kì quái!
Hai người bọn họ không hề biết, vừa rồi Chiến Cuồng cảm nhận được nguy hiểm trí mạng nên đã lập tức thiêu đốt linh hồn đem băng tủy phá tan sau đó mở đường máu trốn đi.
Tuy vừa rồi Viêm Hoàng chỉ cắn nuốt một phần rất nhỏ linh hồn nhưng đã tạo thành thương tổn vĩnh viễn đối với Chiến Cuồng! Tuy rằng hắn kịp thời bỏ trốn nhưng sau khi bí pháp kết thúc thực lực hắn sẽ giảm xuống một khoảng vô cùng lớn.
-Lần này để hắn thoát, không biết bao giờ mới có cơ hội thứ hai!
Cổ Hàn thở dài một tiếng:
-Nếu để hắn tiếp tục cắn nuốt máu huyết cùng sinh mệnh lại có thể khôi phục lại đỉnh cao, đến lúc đó đại lục sẽ lại một lần nữa lâm vào nguy cơ…
Cửu U Thập Tứ Thiếu khẽ gật đầu.
Tâm tình Quân Khương Lâm cũng có chút trầm trọng:
-Bất kể thế nào chúng ta cũng phải lấy bất biến ứng vạn biến, tốt nhất là lo đối phó với đại chiến trước mắt, chuyện tương lai để tính sau!
Nhưng trong lòng hắn lại thầm nhủ: linh hồn hắn lúc này không còn hoàn chỉnh, sao có thể khôi phục lại đỉnh phong!
Hai người Cổ Hàn thở dài chấp nhận!
Bên trong Hồng Quân Tháp, đám băng tủy được Quân Khương Lâm đưa vào đang từ từ luyện hóa…
Lúc này hồng mông tử khí bên trong Hồng Quân tháp vô cùng dày đặc, theo tinh thần Quân Mạc từ từng chút một phân chia luyện hóa băng tủy sau đó thẩm thấu vào đám yên vụ…
Quân Khương Lâm khát khao mong chờ, không biết sau khi hấp thụ toàn bộ có thể trở về nguyên dạng cửu huyễn lưu sa hay không?
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.