Mới tiến đến đại đường, Quân Khương Lâm đột nhiên có một loại cảm giác sơn dương lạc vào bầy hổ!
Người ngồi ở trên chính đường, Độc Cô Tung Hoành khoác một chiếc trường bào làm bằng da hổ, hùng cứ ở phía trên, thân thể hơi cúi xuống, lão từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt như chim ưng tọa trên một ngọn núi, chỉ nhìn liếc qua cũng biết khí thế này không phải giả bộ.
Độc Cô Vô Địch đại tướng quân trừng mắt ngưu, tay đè chuôi kiếm, hùng hổ đứng sừng sững phía trước Độc Cô lão gia tử, vẻ mặt nghiêm túc giống như quan đang thẩm tra gian tế vậy. Tuy trên mặt không có rỗ, thế nhưng thần sắc này giống như nhất Đại Ma Tử trong Bát Đại Kim Cương.
Hai bên có bảy đại hán vạm vỡ lưng hùm vai gấu, cả đám đều đang xoa xoa tay. Đúng là bát đại kim võng đang ngồi! Tràng diện này cũng thái quá quá đi.
Nếu như vào lúc này Độc Cô Tung Hoành nói một câu: "Thiên vương cái địa hổ?” Như vậy Quân Khương Lâm lập tức sẽ phản xạ có điều kiện nói ra một câu: “Bảo tháp trấn hà yêu!” Về phần vế sau cái gì mà...Cáp cáp. Không phải là đang buổi trưa thế nhưng mặt mũi ai cũng đỏ lên.
Nhưng mà thế thì sao, cho dù có lạc vào sơn trại cũng tốt, khẳng định là không thể nào có câu như "Thiên vương cái địa hổ"!
Hơn nữa chính là sau nửa ngày không có ai mở miệng. Hào khí đúng là rất trầm, đủ mọi loại ánh mắt hung ác chăm chú nhìn lên khuôn mặt Quân Khương Lâm, Đường Nguyên Đường mập mạp ở phía sau hắn lại run rẩy không thôi, môi xanh mặt trắng, cảm giác như không chèo chống được tới nơi.
Thật lâu sau Độc Cô Tung Hoành mới hét lớn một tiếng:
- Hừ, Quân Khương Lâm?
Còn đắm chìm trong hồi ức anh tuấn tiêu sái, Quân Đại thiếu gia túc trí đa mưu cơ hồ là khẽ phất vạt áo, không tự chủ thốt ra:
- Bảo tháp trấn... Ách, bái kiến Độc Cô lão đại nhân.
- Bảo tháp trấn? Đây là cái địa phương gì?
Độc Cô gia cùng chín hán tử vạm vỡ đồng thời không hiểu nghĩ: “Quân tiểu tử, ngươi đang ở Độc Cô gia ta lại nói cái gì bảo tháp trấn, tiểu tử ngươi rốt cuộc đang vui đùa gì vậy?”
- Ách, bảo tháp trấn kia, nói rất đúng.
Con mắt Quân Khương Lâm một hồi đảo loạn:
- Đúng là vừa rồi mới tiến vào đại sảnh, ta rõ ràng cảm nhận được bàng đại khí thế của lão nhân gia ngài thuần chánh như núi, tựu giống như một tòa bảo tháp đỉnh thiên lập địa, thoáng cái đã trấn trụ ta. Ừm. Chính là ý tứ này.
Khuôn mặt già nua của Độc Cô Tung Hoành lập tức trở nên vui vẻ, nhếch môi muốn cười, nhưng lại nhịn xuống, vẻ mặt trang nghiêm đầy khó chịu nói:
- Hừ? Lão nhân gia ta thật sự uy vũ như vậy sao?
- Là thật, là thật mà, lão nhân gia ngài được kêu là uy vũ, thật sự là cực kỳ uy vũ a.
Quân Khương Lâm giơ lên ngón cái.
- Quả nhiên là hảo tiểu tử, rất có điểm nhãn lực độc đáo.
Độc Cô Tung Hoành cười rất sảng khoái, râu quai nón giống như cương châm rung lên, nói:
- Miệng nhỏ cũng đủ ngọt đấy.
Khuôn mặt Quân Khương Lâm tràn đầy mồ hôi.
- Quân Khương Lâm, ngươi đừng nghĩ chỉ nói vài câu hữu ích là được yên nhé, ngươi xem tiểu tử ngươi làm ra chuyện tốt gì!
Độc Cô Vô Địch Đại tướng quân nhìn thoáng qua lão gia tử một cái, thấy lão cười rất vui, hào khí cũng đổi, vội vàng nghiêm khuôn mặt đen lại, lớn tiếng hét, nhằm nhắc nhở lão gia tử. Sự tình vẫn chưa xong, cũng không thể cho tiểu tử này qua vòng kiểm tra được.
- A, khụ khụ.
Độc Cô Tung Hoành ho khan hai tiếng, ngồi nghiêm chỉnh lại.
- Sao lại nói lời của ta là khoa trương, chẳng lẽ lão gia tử không đủ uy vũ sao? Ta làm chuyện gì tốt cũng bị ngài nhớ kỹ a? Ha ha, Độc Cô bá phụ ngài thật sự là quá khách khí rồi. Ta là người luôn luôn làm chuyện tốt không muốn lưu danh, tùy thời tùy khắc đều có thể làm chuyện tốt. Làm một chuyện tốt không khó, khó cái là cả đời đều không ngừng làm chuyện tốt a, ta đây chính là loại người như thế.
Quân Khương Lâm liến thoắng nói một lèo. Vừa nói vừa đi đi lại lại, rốt cuộc tìm được một cái ghế liền đặt mông ngồi xuống.
Vị Độc Cô Vô Địch kia sắc mặt chợt đổi.
Cái mũi của Độc Cô Vô Địch như muốn vẹo đi, ai dám nói là cả nhà lớn nhỏ Độc Cô gia là lưu manh ta đập chết hắn, vị ở trước mắt này mới chính là lưu manh Đại Tông Sư a!
Cả nhà chúng ta mất công chuẩn bị nửa ngày, thế mà cũng không dọa được gia hỏa này. Hắn chẳng những nghênh ngang ngồi xuống, lại còn công khai dõng dạc nói "Mỗi ngày kiên trì không ngừng làm chuyện tốt"? Nói câu này mà không biết đỏ mặt, loại câu này từ miệng lão nhân gia ta nói còn không sai biệt lắm.
- Ai cho ngươi ngồi xuống đó? Đứng lên cho lão tử.
Độc Cô đại tướng quân nổi giận, ta đây là cha vợ tương lai còn chưa được ngồi đây, ngươi lại ngông nghênh ổn định ngồi, còn có để ông trời vào mắt không vậy?
- A khụ khụ khụ, khi ở trên đường ta vẫn một mực cân nhắc, lão gia tử lần này bảo ta tới là vì chuyện gì? Về sau rốt cuộc mới nghĩ ra, ân, đoán chừng là đoạn thời gian này Độc Cô thế gia phát, chuẩn bị đem món nợ nho nhỏ từ vài tháng trước trả cho ta?
Quân Khương Lâm thoáng cái bắt chéo chân nói tiếp:
- Thế cho nên ta mới tới đây, ài, đầu năm nay đám địa chủ gia cũng không có lương tâm a, lại nói thời gian xác thực cũng không ngắn, thật sự không nên kéo dài nữa, lập tức nên đem sổ sách ra tính toán chi thu thoi. Thật ra tổng cộng cũng không có bao nhiêu tiền. Chỉ là chín ngàn vạn lượng, cũng chưa đủ một vạn vạn lượng a.
Nói xong Quân Khương Lâm vỗ tay phát ra tiếng, sau đó chỉ chỉ vào thị nữ đứng ở phòng bên, nói:
- Vị ở bên kia, phiền ngươi châm một chén trà đi, an,, nói sai rồi, phải là hai chén mới đúng, ta còn có một vị huynh đệ nữa mà, hừm thật sự là trời quá nóng đi, chảy cả mồ hôi, tiện thể đem nước rửa mặt tới nhé.
Thị nữ rất buồn cười, thế nhưng vội vàng nhịn xuống.
Đây là cái loại thuyết pháp gì, trời nóng? Thời tiết lúc này đang là tháng chạp a.
Lại nói, ánh mắt của ngài cùng với vị huynh đệ béo kia nhất định là để hù người, ta đã nhìn ra rồi.
Nghe Quân Khương Lâm nói những lời này, chuyển biến rất đột ngột, tự dưng muốn đến ép nợ, Độc Cô Vô Địch Đại tướng quân tối sầm mắt lại. Món tiền nho nhỏ? Trọn vẹn chín trăm ngàn lượng bạc mà nói là món tiền nhỏ, thật sự là đứng nói chuyện không chê đau thắt lưng. Nhìn quanh cả Thiên Hương đế quốc, có bao nhiêu người có thể xuất ra món tiền nhỏ này?
Nhưng mà Độc Cô đại tướng quân cũng đã nhìn ra. Tiểu tử này đang nói lời uy hiếp: ngươi nếu cứ dùng loại thái độ này đối đãi với ta, như vậy trước tiên ta cứ đòi nợ trước, bản thân vẫn là một vị chủ nợ, hơn nữa tùy thời có thể đem con nợ Độc Cô thế gia tới nước phá sản.
Hồng hộc thở hổn hển rồi chửi thề vài tiếng, Độc Cô Vô Địch rốt cục cũng hét lớn một tiếng:
- Có ai không, mau dâng trà, dâng loại trà tốt nhất lên đây! Đem cho Đường đại thiếu một cái ghế!
Nghĩ một lát lại bỏ thêm một câu:
- Phải là cái ghế lớn nhất bền nhất ấy!
Những lời này vừa ra, mấy vị huynh đệ Độc Cô Xung sắc mặt đều trở nên quái dị, dường như chuẩn bị không nhịn được mà phì cười.
- Ân, mập mạp kia, hôm nay lão phu hạ giản mở tiệc chiêu đãi Quân gia tam thiếu Quân Khương Lâm, vì sao tiểu tử ngươi lại đến vậy?
Độc Cô Tung Hoành tựa hồ lúc này mới nhìn thấy Đường Nguyên, tròng mắt trợn lên nói một câu. Ngụ ý tự nhiên là: ta không có mời ngươi, ngươi tới làm gì?
Quân Khương Lâm không thể không khen một tiếng, lão già này nói chuyện thật đúng là thẳng thắn, còn kém không có trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Đường Nguyên thầm nghĩ, ngươi hỏi ta tới nơi này làm gì à, nếu không phải tam thiếu dùng bạc bức hiếp ta, ta cũng chẳng buồn tới làm gì, nhưng mà Độc Cô lão gia tử Độc Cô lão gia tử đã hỏi thăm. Mà lớn nhỏ mới vừa vặn được bạc, cho nên khẩu khí của mình vô luận thế nào cũng không thể tỏ ra sợ hãi. Tuy trong lòng còn có chút sợ hãi, thế nhưng lúc này cũng đã ổn định lại, khó khăn nói:
- Vãn bối cùng tam thiếu tương giao tâm đầu ý hợp, nhiều ngày không gặp, hôm nay tình cờ gặp nhau, tam thiếu lại được lão đại nhân sủng triệu, vãn bối bất tài, sợ tam thiếu trên đường tịch mịch, cho nên cũng tiện đường tới tới bái phỏng đại nhân, cùng hướng tới đại nhân vấn an.
Mập mạp xác thực là người bạn chí cốt, lời nói cũng rất kiên cường, hắn chỉ không đề cập tới chuyện Quân Khương Lâm cứng rắn lôi kéo mình tới, hắn cũng nhìn ra được Độc Cô gia tìm Quân Khương Lâm chỉ sợ có chuyện, nếu như mình nói ra lời không thích hợp, chỉ sợ sẽ gây bất lợi đối với Quân Khương Lâm, cho nên đơn giản đành nói như vậy.
- Thì ra là thế.
Độc Cô Tung Hoành liền gật gật đầu nói:
- Chỉ bằng những lời này của ngươi thôi cũng đủ rồi. Ngồi!
Đường Nguyên cám ơn một tiếng, sau đó tự động ngồi xuống. Lúc này cảm giác khẩn trương đã hoàn toàn biến mất.
Chất lượng của cái ghế này cũng không tồi. Lại có thể chịu được trọng lượng của mập mạp, chẳng qua nó chỉ kẽ kẽo kẹt hai tiếng. Độc Cô Tung Hoành lão gia tử trừng tròng mắt tỉ mỉ dò xét Quân Khương Lâm cùng Đường Nguyên một phen. Thật lâu sau, mới thở dài một hơi, nói:
- Hai đại quần áo lụa là nổi danh nhất trong kinh thành, không ngờ lại là hai người nam nhân thuần khiết! Ngược lại thật khiến ta không tưởng được!
Nói xong lão nhìn nhìn bảy đứa cháu nội của mình, cảm thấy ánh mắt của đám người như sợ đầu sợ đuôi, rụt rè sợ hãi, không khỏi dâng lên cảm giác thất vọng.
Có thể làm cho Độc Cô Tung Hoành tán thưởng một tiếng "Nam nhân thuần khiết" đối với Quân Khương Lâm cùng Đường Nguyên mà nói thật ra đã là đánh giá không thấp rồi, bởi vì bảy đứa cháu nội của lão cũng chưa được nghe lời khen ngợi này.
Phải biết rằng cuộc hội kiến hôm nay hết thảy đều tận lực bố trí. Lão gia tử cố ý tỏ ra trang nghiêm, phối hợp với đám người trong phòng đều mang khí thế anh hùng lẫm liệt, nếu như người thường mà đến, chỉ sợ sẽ bị cỗ khí thế này ép cho không thở nổi. Điều này cũng làm cho mập mạp hiện tại có cảm giác như vậy, nếu như đổi thành Đường Nguyên bốn tháng trước, phỏng chừng sẽ bị dọa cho vãi đái!
Thế nhưng sau khi nhìn thần sắc tự nhiên của Quân Khương Lâm lúc đi vào, càng thống khoái mắng mỏ, huy sái như thường, phần định lực này không phải giả bộ, đám quần áo lụa là bình thường không thể nào làm được. Mà Đường Nguyên tuy ngay từ đầu đã không có bao nhiêu đảm lượng, thế nhưng chậm rãi cảm thụ, tuy không thể phủ nhận được sự ảnh hưởng của Quân Khương Lâm, thế nhưng Đường Nguyên có thể trong không khí này mà khôi phục như thường, cũng xem như tương đối có bản lĩnh!
Nhưng mà, lão gia tử bởi vì vậy mà cảm thấy tôn nhi của mình không bằng hai người bọn họ, quả thực là có vài phần võ đoán. Chính cháu nội của lão. Thậm chí ngay cả Độc Cô Vô Địch đại tướng quân, quanh năm suốt tháng đã bị răn dạy, sợ thành tính, y như chuột gặp phải mèo, cho nên đâu dám mở lòng?
Nhưng nếu như là đám lưu manh tới làm khách trong nhà, chỉ cần không có vị lão gia tử này ở cùng, bọn họ cũng không hề có nửa điểm luống cuống, nhớ lại ngày đó ở trong Quân gia, Thất huynh đệ chẳng phải là đã đập nát tiểu viện của Quân Khương Lâm sao?
Theo vang lên một hồi tiếng bước chân, theo phương hướng hậu đường, trùng trùng điệp điệp mà tới một đội nương tử quân. Cầm đầu là một lão phu nhân sắc mặt hồng nhuận, thân thể hơi có phần phúc hậu, toàn thân lộ ra khí thế ung dung rộng lượng, trong tay cầm một cây Long Đầu quải trượng, do hai vị phu nhân chừng ba mươi tuổi dìu đi tới.
Người ngồi ở trên chính đường, Độc Cô Tung Hoành khoác một chiếc trường bào làm bằng da hổ, hùng cứ ở phía trên, thân thể hơi cúi xuống, lão từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt như chim ưng tọa trên một ngọn núi, chỉ nhìn liếc qua cũng biết khí thế này không phải giả bộ.
Độc Cô Vô Địch đại tướng quân trừng mắt ngưu, tay đè chuôi kiếm, hùng hổ đứng sừng sững phía trước Độc Cô lão gia tử, vẻ mặt nghiêm túc giống như quan đang thẩm tra gian tế vậy. Tuy trên mặt không có rỗ, thế nhưng thần sắc này giống như nhất Đại Ma Tử trong Bát Đại Kim Cương.
Hai bên có bảy đại hán vạm vỡ lưng hùm vai gấu, cả đám đều đang xoa xoa tay. Đúng là bát đại kim võng đang ngồi! Tràng diện này cũng thái quá quá đi.
Nếu như vào lúc này Độc Cô Tung Hoành nói một câu: "Thiên vương cái địa hổ?” Như vậy Quân Khương Lâm lập tức sẽ phản xạ có điều kiện nói ra một câu: “Bảo tháp trấn hà yêu!” Về phần vế sau cái gì mà...Cáp cáp. Không phải là đang buổi trưa thế nhưng mặt mũi ai cũng đỏ lên.
Nhưng mà thế thì sao, cho dù có lạc vào sơn trại cũng tốt, khẳng định là không thể nào có câu như "Thiên vương cái địa hổ"!
Hơn nữa chính là sau nửa ngày không có ai mở miệng. Hào khí đúng là rất trầm, đủ mọi loại ánh mắt hung ác chăm chú nhìn lên khuôn mặt Quân Khương Lâm, Đường Nguyên Đường mập mạp ở phía sau hắn lại run rẩy không thôi, môi xanh mặt trắng, cảm giác như không chèo chống được tới nơi.
Thật lâu sau Độc Cô Tung Hoành mới hét lớn một tiếng:
- Hừ, Quân Khương Lâm?
Còn đắm chìm trong hồi ức anh tuấn tiêu sái, Quân Đại thiếu gia túc trí đa mưu cơ hồ là khẽ phất vạt áo, không tự chủ thốt ra:
- Bảo tháp trấn... Ách, bái kiến Độc Cô lão đại nhân.
- Bảo tháp trấn? Đây là cái địa phương gì?
Độc Cô gia cùng chín hán tử vạm vỡ đồng thời không hiểu nghĩ: “Quân tiểu tử, ngươi đang ở Độc Cô gia ta lại nói cái gì bảo tháp trấn, tiểu tử ngươi rốt cuộc đang vui đùa gì vậy?”
- Ách, bảo tháp trấn kia, nói rất đúng.
Con mắt Quân Khương Lâm một hồi đảo loạn:
- Đúng là vừa rồi mới tiến vào đại sảnh, ta rõ ràng cảm nhận được bàng đại khí thế của lão nhân gia ngài thuần chánh như núi, tựu giống như một tòa bảo tháp đỉnh thiên lập địa, thoáng cái đã trấn trụ ta. Ừm. Chính là ý tứ này.
Khuôn mặt già nua của Độc Cô Tung Hoành lập tức trở nên vui vẻ, nhếch môi muốn cười, nhưng lại nhịn xuống, vẻ mặt trang nghiêm đầy khó chịu nói:
- Hừ? Lão nhân gia ta thật sự uy vũ như vậy sao?
- Là thật, là thật mà, lão nhân gia ngài được kêu là uy vũ, thật sự là cực kỳ uy vũ a.
Quân Khương Lâm giơ lên ngón cái.
- Quả nhiên là hảo tiểu tử, rất có điểm nhãn lực độc đáo.
Độc Cô Tung Hoành cười rất sảng khoái, râu quai nón giống như cương châm rung lên, nói:
- Miệng nhỏ cũng đủ ngọt đấy.
Khuôn mặt Quân Khương Lâm tràn đầy mồ hôi.
- Quân Khương Lâm, ngươi đừng nghĩ chỉ nói vài câu hữu ích là được yên nhé, ngươi xem tiểu tử ngươi làm ra chuyện tốt gì!
Độc Cô Vô Địch Đại tướng quân nhìn thoáng qua lão gia tử một cái, thấy lão cười rất vui, hào khí cũng đổi, vội vàng nghiêm khuôn mặt đen lại, lớn tiếng hét, nhằm nhắc nhở lão gia tử. Sự tình vẫn chưa xong, cũng không thể cho tiểu tử này qua vòng kiểm tra được.
- A, khụ khụ.
Độc Cô Tung Hoành ho khan hai tiếng, ngồi nghiêm chỉnh lại.
- Sao lại nói lời của ta là khoa trương, chẳng lẽ lão gia tử không đủ uy vũ sao? Ta làm chuyện gì tốt cũng bị ngài nhớ kỹ a? Ha ha, Độc Cô bá phụ ngài thật sự là quá khách khí rồi. Ta là người luôn luôn làm chuyện tốt không muốn lưu danh, tùy thời tùy khắc đều có thể làm chuyện tốt. Làm một chuyện tốt không khó, khó cái là cả đời đều không ngừng làm chuyện tốt a, ta đây chính là loại người như thế.
Quân Khương Lâm liến thoắng nói một lèo. Vừa nói vừa đi đi lại lại, rốt cuộc tìm được một cái ghế liền đặt mông ngồi xuống.
Vị Độc Cô Vô Địch kia sắc mặt chợt đổi.
Cái mũi của Độc Cô Vô Địch như muốn vẹo đi, ai dám nói là cả nhà lớn nhỏ Độc Cô gia là lưu manh ta đập chết hắn, vị ở trước mắt này mới chính là lưu manh Đại Tông Sư a!
Cả nhà chúng ta mất công chuẩn bị nửa ngày, thế mà cũng không dọa được gia hỏa này. Hắn chẳng những nghênh ngang ngồi xuống, lại còn công khai dõng dạc nói "Mỗi ngày kiên trì không ngừng làm chuyện tốt"? Nói câu này mà không biết đỏ mặt, loại câu này từ miệng lão nhân gia ta nói còn không sai biệt lắm.
- Ai cho ngươi ngồi xuống đó? Đứng lên cho lão tử.
Độc Cô đại tướng quân nổi giận, ta đây là cha vợ tương lai còn chưa được ngồi đây, ngươi lại ngông nghênh ổn định ngồi, còn có để ông trời vào mắt không vậy?
- A khụ khụ khụ, khi ở trên đường ta vẫn một mực cân nhắc, lão gia tử lần này bảo ta tới là vì chuyện gì? Về sau rốt cuộc mới nghĩ ra, ân, đoán chừng là đoạn thời gian này Độc Cô thế gia phát, chuẩn bị đem món nợ nho nhỏ từ vài tháng trước trả cho ta?
Quân Khương Lâm thoáng cái bắt chéo chân nói tiếp:
- Thế cho nên ta mới tới đây, ài, đầu năm nay đám địa chủ gia cũng không có lương tâm a, lại nói thời gian xác thực cũng không ngắn, thật sự không nên kéo dài nữa, lập tức nên đem sổ sách ra tính toán chi thu thoi. Thật ra tổng cộng cũng không có bao nhiêu tiền. Chỉ là chín ngàn vạn lượng, cũng chưa đủ một vạn vạn lượng a.
Nói xong Quân Khương Lâm vỗ tay phát ra tiếng, sau đó chỉ chỉ vào thị nữ đứng ở phòng bên, nói:
- Vị ở bên kia, phiền ngươi châm một chén trà đi, an,, nói sai rồi, phải là hai chén mới đúng, ta còn có một vị huynh đệ nữa mà, hừm thật sự là trời quá nóng đi, chảy cả mồ hôi, tiện thể đem nước rửa mặt tới nhé.
Thị nữ rất buồn cười, thế nhưng vội vàng nhịn xuống.
Đây là cái loại thuyết pháp gì, trời nóng? Thời tiết lúc này đang là tháng chạp a.
Lại nói, ánh mắt của ngài cùng với vị huynh đệ béo kia nhất định là để hù người, ta đã nhìn ra rồi.
Nghe Quân Khương Lâm nói những lời này, chuyển biến rất đột ngột, tự dưng muốn đến ép nợ, Độc Cô Vô Địch Đại tướng quân tối sầm mắt lại. Món tiền nho nhỏ? Trọn vẹn chín trăm ngàn lượng bạc mà nói là món tiền nhỏ, thật sự là đứng nói chuyện không chê đau thắt lưng. Nhìn quanh cả Thiên Hương đế quốc, có bao nhiêu người có thể xuất ra món tiền nhỏ này?
Nhưng mà Độc Cô đại tướng quân cũng đã nhìn ra. Tiểu tử này đang nói lời uy hiếp: ngươi nếu cứ dùng loại thái độ này đối đãi với ta, như vậy trước tiên ta cứ đòi nợ trước, bản thân vẫn là một vị chủ nợ, hơn nữa tùy thời có thể đem con nợ Độc Cô thế gia tới nước phá sản.
Hồng hộc thở hổn hển rồi chửi thề vài tiếng, Độc Cô Vô Địch rốt cục cũng hét lớn một tiếng:
- Có ai không, mau dâng trà, dâng loại trà tốt nhất lên đây! Đem cho Đường đại thiếu một cái ghế!
Nghĩ một lát lại bỏ thêm một câu:
- Phải là cái ghế lớn nhất bền nhất ấy!
Những lời này vừa ra, mấy vị huynh đệ Độc Cô Xung sắc mặt đều trở nên quái dị, dường như chuẩn bị không nhịn được mà phì cười.
- Ân, mập mạp kia, hôm nay lão phu hạ giản mở tiệc chiêu đãi Quân gia tam thiếu Quân Khương Lâm, vì sao tiểu tử ngươi lại đến vậy?
Độc Cô Tung Hoành tựa hồ lúc này mới nhìn thấy Đường Nguyên, tròng mắt trợn lên nói một câu. Ngụ ý tự nhiên là: ta không có mời ngươi, ngươi tới làm gì?
Quân Khương Lâm không thể không khen một tiếng, lão già này nói chuyện thật đúng là thẳng thắn, còn kém không có trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Đường Nguyên thầm nghĩ, ngươi hỏi ta tới nơi này làm gì à, nếu không phải tam thiếu dùng bạc bức hiếp ta, ta cũng chẳng buồn tới làm gì, nhưng mà Độc Cô lão gia tử Độc Cô lão gia tử đã hỏi thăm. Mà lớn nhỏ mới vừa vặn được bạc, cho nên khẩu khí của mình vô luận thế nào cũng không thể tỏ ra sợ hãi. Tuy trong lòng còn có chút sợ hãi, thế nhưng lúc này cũng đã ổn định lại, khó khăn nói:
- Vãn bối cùng tam thiếu tương giao tâm đầu ý hợp, nhiều ngày không gặp, hôm nay tình cờ gặp nhau, tam thiếu lại được lão đại nhân sủng triệu, vãn bối bất tài, sợ tam thiếu trên đường tịch mịch, cho nên cũng tiện đường tới tới bái phỏng đại nhân, cùng hướng tới đại nhân vấn an.
Mập mạp xác thực là người bạn chí cốt, lời nói cũng rất kiên cường, hắn chỉ không đề cập tới chuyện Quân Khương Lâm cứng rắn lôi kéo mình tới, hắn cũng nhìn ra được Độc Cô gia tìm Quân Khương Lâm chỉ sợ có chuyện, nếu như mình nói ra lời không thích hợp, chỉ sợ sẽ gây bất lợi đối với Quân Khương Lâm, cho nên đơn giản đành nói như vậy.
- Thì ra là thế.
Độc Cô Tung Hoành liền gật gật đầu nói:
- Chỉ bằng những lời này của ngươi thôi cũng đủ rồi. Ngồi!
Đường Nguyên cám ơn một tiếng, sau đó tự động ngồi xuống. Lúc này cảm giác khẩn trương đã hoàn toàn biến mất.
Chất lượng của cái ghế này cũng không tồi. Lại có thể chịu được trọng lượng của mập mạp, chẳng qua nó chỉ kẽ kẽo kẹt hai tiếng. Độc Cô Tung Hoành lão gia tử trừng tròng mắt tỉ mỉ dò xét Quân Khương Lâm cùng Đường Nguyên một phen. Thật lâu sau, mới thở dài một hơi, nói:
- Hai đại quần áo lụa là nổi danh nhất trong kinh thành, không ngờ lại là hai người nam nhân thuần khiết! Ngược lại thật khiến ta không tưởng được!
Nói xong lão nhìn nhìn bảy đứa cháu nội của mình, cảm thấy ánh mắt của đám người như sợ đầu sợ đuôi, rụt rè sợ hãi, không khỏi dâng lên cảm giác thất vọng.
Có thể làm cho Độc Cô Tung Hoành tán thưởng một tiếng "Nam nhân thuần khiết" đối với Quân Khương Lâm cùng Đường Nguyên mà nói thật ra đã là đánh giá không thấp rồi, bởi vì bảy đứa cháu nội của lão cũng chưa được nghe lời khen ngợi này.
Phải biết rằng cuộc hội kiến hôm nay hết thảy đều tận lực bố trí. Lão gia tử cố ý tỏ ra trang nghiêm, phối hợp với đám người trong phòng đều mang khí thế anh hùng lẫm liệt, nếu như người thường mà đến, chỉ sợ sẽ bị cỗ khí thế này ép cho không thở nổi. Điều này cũng làm cho mập mạp hiện tại có cảm giác như vậy, nếu như đổi thành Đường Nguyên bốn tháng trước, phỏng chừng sẽ bị dọa cho vãi đái!
Thế nhưng sau khi nhìn thần sắc tự nhiên của Quân Khương Lâm lúc đi vào, càng thống khoái mắng mỏ, huy sái như thường, phần định lực này không phải giả bộ, đám quần áo lụa là bình thường không thể nào làm được. Mà Đường Nguyên tuy ngay từ đầu đã không có bao nhiêu đảm lượng, thế nhưng chậm rãi cảm thụ, tuy không thể phủ nhận được sự ảnh hưởng của Quân Khương Lâm, thế nhưng Đường Nguyên có thể trong không khí này mà khôi phục như thường, cũng xem như tương đối có bản lĩnh!
Nhưng mà, lão gia tử bởi vì vậy mà cảm thấy tôn nhi của mình không bằng hai người bọn họ, quả thực là có vài phần võ đoán. Chính cháu nội của lão. Thậm chí ngay cả Độc Cô Vô Địch đại tướng quân, quanh năm suốt tháng đã bị răn dạy, sợ thành tính, y như chuột gặp phải mèo, cho nên đâu dám mở lòng?
Nhưng nếu như là đám lưu manh tới làm khách trong nhà, chỉ cần không có vị lão gia tử này ở cùng, bọn họ cũng không hề có nửa điểm luống cuống, nhớ lại ngày đó ở trong Quân gia, Thất huynh đệ chẳng phải là đã đập nát tiểu viện của Quân Khương Lâm sao?
Theo vang lên một hồi tiếng bước chân, theo phương hướng hậu đường, trùng trùng điệp điệp mà tới một đội nương tử quân. Cầm đầu là một lão phu nhân sắc mặt hồng nhuận, thân thể hơi có phần phúc hậu, toàn thân lộ ra khí thế ung dung rộng lượng, trong tay cầm một cây Long Đầu quải trượng, do hai vị phu nhân chừng ba mươi tuổi dìu đi tới.