Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch Giả

Thế nhưng, kế hoạch vĩnh viễn không đổi này tới cũng nhanh!

Thoáng cái xuất hiện sự kiện Huyết Hồn sơn trang, làm cho kế hoạch của Quân Khương Lâm không thể không thúc tiến!

Tuy còn có một đoạn thời gian hòa hoãn, thế nhưng để phòng ngừa vạn nhất, Quân Khương Lâm quyết định lập tức phát động kế hoạch chưa được hoàn hảo của hắn!

Có lẽ cũng có thể coi như Huyết Hồn sơn trang là một trong những sự kiện khiến Quân Khương Lâm có thêm can đảm trực diện thực hiện kế hoạch!

Đương nhiên lúc này khởi động kế hoạch xác xuất thành công cơ hồ có thể tính bằng không, thế nhưng Quân Khương Lâm vẫn quyết định thử một lần. Thành, sẽ một đời được hưởng an nhàn, nếu bại, nhiều nhất Quân gia cùng với Huyết Hồn sơn trang liều mạng thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành!

Trong lòng của Quân Khương Lâm nghĩ: nếu người đã không sợ chết khi thượng triều, thì còn e sợ quái gì hoàng thượng nữa!

Mẹ nó! Chỉ là một cái mạng mà thôi, chẳng lẽ thật sự phải quý trọng thế sao!

Nhưng Quân Khương Lâm tuyệt đối không thể tưởng được chính là, kế hoạch thực sự lại có thể thành công, không chỉ có Chí Tôn Thần Huyền bị kéo vào. Hơn nữa còn có bát đại chí tôn trong truyền thuyết cũng tới, mà tới những hai người. Đồng thời xuất thủ, sau cùng diễn biến đúng như kế hoạch của hắn, mà thành công nhất chính là, huyền thú chi vương trong truyền thuyết cuối cùng cũng nhận được tin tức mà tới.

Nhưng làm cho Quân Khương Lâm buồn bực chính là, huyền thú chi vương trong truyền thuyết chẳng những tới mà còn tới những hai tên, hơn nữa hai tên này đều không thể tách rời, lại cương quyết không muốn làm đồ đệ của mình!

Cái này cơ hồ khiến kế hoạch hấp dẫn của Quân Khương Lâm muốn phá sản.

Lúc trước là ai nói với lão tử huyền thú chi vương chỉ có một tên tới? Ta thật muốn vả vào mõm hắn một cái! Quân đại thiếu gia tiếp đó nhớ tới tin tức này chính là do gia gia Quân Chiến Thiên Quân lão gia tử nói,^^ dù sao Quân lão gia tử còn chưa đạt tới thần huyền, tiếp xúc với tin tức về cao thủ đỉnh phong còn có chút hạn hẹp. Phần lớn đều là đám quan tướng thế tục dưới trướng cung cấp, đối với sự tình này xác thực là biết quá ít rồi!

Thật ra Quân lão gia tử có thể biết được một ít tin tức về huyền thú chi vương cũng là rất khó rồi. Đám gia hỏa huyền đỉnh phong này cơ bản cũng tương đương với bát đại chí tôn cường giả, phần lớn là mai danh ẩn tích, cho dù có liên hệ, cũng chỉ là thần huyền mà thôi, giống như huyền giả. Cho dù có người bắt gặp cũng bị bọn họ dễ dàng diệt khẩu, tự nhiên tin tức không thể truyền ra ngoài.

Lại một nguyên nhân khiến kế hoạch của Quân Khương Lâm phá sản chính là. Đám chí tôn đứng đầu là Vân Biệt Trần kia lại là đồng bọn của huyền thú, thật ra hắn cũng là một vị huyền thú chi vương, mà chuyện này vốn là đặc thù trong thế giới huyền thú cái này. Giống như một chế ước vậy, đây chính là một chuyện bí mật, tỷ như bát đại chí tôn Thạch Trường Tiếu chính biết thân phận của Hạc Trùng Tiêu, cho nên mới tạm thu tay, không có tiếp tục truy đuổi đoạt đan.

Nói tóm lại, Quân đại thiếu gia nghĩ lại kế hoạch lúc đầu của mình thật sự là quá lạc quan đến độ mù quáng, đã đem mục tiêu của mình đề quá cao. Cho nên hiện tại hắn mới tiến hành điều chỉnh. Có lẽ ngươi không chịu trở thành đồng bọn của ta, như vậy xem lão tử tiếp tục câu dẫn, ngươi làm sao có thể chống lại đây? Lại nói, các ngươi bị người dèm pha cũng hết đường cự tuyệt chỗ tốt này.

Không có nghĩ đến cái yêu cầu này cũng đụng phải đinh.

Cường giả, muốn thuyết phục bọn họ dễ như vậy sao? Điều này không phải dùng vài câu nói nhảm là có thể! Lão tử nếu có thể dùng thực lực để thuyết phục các ngươi, vậy ta còn sợ cái rắm gì Lệ Tuyệt Thiên nữa? Mẹ nó, trực tiếp đem hai vị chí tôn bình bình điên cuồng mà đáng một trận, cho bọn chúng hoa rơi nước chảy, sao bay đầy mặt, đánh cho cha mẹ chúng không nhận được ra mặt con rồi!

Quân đại thiếu gia không biết nói gì, trong lòng phi thường buồn bực, lại rất vội.

Ý định của Hạc Trùng Tiêu làm sao hắn lại không nhìn ra? Ừ, đáng đi để ta nhìn, nếu như thật sự là cường giả, huynh đệ chúng ta sẽ vì chỗ tốt của ngươi mà giúp ngươi một chuyến cũng hẳn là không thể. Nếu như ngươi chỉ là nến bôi trên đầu thương, vậy xin lỗi nhé, hai huynh đệ chúng ta sẽ đoạt bảo bối của ngươi vậy? Về phần làm việc? Về bàn với đám trẻ trâu đi!

Một đầu huyền thú lại có tâm địa gian giảo như vậy, khiến Quân Khương Lâm càng không biết nói gì, càng thêm buồn bực, quyền chủ động lúc này đột nhiên bị đối phương nắm lấy.

"Thuyết phục sao? Các ngươi nghĩ phải như thế nào mới tính là thuyết phục?" Quân Khương Lâm có phần không kiên nhẫn được nói. Mẹ kiếp lão tử đây ngay cả Vương Bát khí đều bạo phát rồi, hai người các ngươi còn không cúi đầu cam bái? Cư nhiên còn chi chi kêu loạn! Lão tử dù cho là diễn viên thiên tài cũng không thể nhẫn được nữa! Chú có thể nhịn nhưng mà thím thì không thể nhịn. Không thể nhịn được nữa!

"Điều này không phải là đơn giản sao, đánh một trận là sẽ biết thôi mà!" Lão Hùng lộ ra một vẻ mặt cực kì gian trá. Vẻ mặt của hắn lúc này không khác gì một tên gian thương, thật sự là khiến người khác không thể nào tin được.

"Nói bậy bạ cái gì đó?" Hạc Trùng Tiêu vội vàng quát lớn Tứ đệ của mình, nói: "Cả ngày chỉ biết hô đáng đáng giết giết, đó chính là hành động của kẻ mãnh phu mà thôi! Chúng ta là cao nhân, sao có thể làm vậy!" Sau đó hắn quay sanh nhìn Quân Khương Lâm, thầm nghĩ Tứ đệ thật sự không biết trời cao đất rộng, vạn nhất tên gia hỏa trước mặt này lại giống như tên Vân Biệt Trần, chẳng phải hai người theo gót của Nhị ca sao?

Nhưng bản thân hai người mình lại không có cơ hội trốn như Nhị ca, đến lúc đó chẳng phải là khiến lão đại tức chết hay sao? Nếu có thể trực tiếp tức chết thì tốt, vạn nhất tức mà không chết, thì hai người đúng là xong rồi!

"Chúng ta chính là cao nhân đương thời, không thể làm theo cách của đám tục nhân được, chúng ta tỷ thí nhé?".

Hạc Trùng Tiêu hướng về phía Quân Khương Lâm duỗi ra ba ngón tay, nói: "Ba ván hai thắng hai, nếu là ngươi thắng, huynh đệ chúng ta sẽ đáp ứng làm cho ngươi một chuyện, thế nhưng phần tốt của bọn ta cũng không thể thiếu!"

"Đúng, nếu như ngươi thua. Chỗ tốt cũng không thể thiếu! Mà chúng ta cũng không phải làm việc giúp ngươi!" Hùng Khai Thiên tích cực nói thêm một câu.

"Nói cách khác, vô luận ta thắng hay thua, các ngươi đều có chỗ tốt?" Quân Khương Lâm trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn hai người, nói: "Lão Hùng, ngươi thông minh như vậy, sao lại không đi làm buôn bán nhỉ? Tuyệt đối là có lời mà không lỗ a! Không, các ngươi chém giết rất được, cường đạo nhất định sẽ tôn hai vị làm tổ sư gia đó!"

Thật ra trong lòng Quân Khương Lâm đã đồng ý. Thắng tự nhiên mọi sự đại cát đại lợi. thua cũng phải để cho bọn họ thiếu mình một cái nhân tình. Tuy rằng cái nhân tình này nhất định người ta sẽ không thừa nhận.

Nhưng mà, đầu tiên cần phải giúp hai người này truy cầu một lần lợi ích lớn nhất đã, sau đó sẽ thành.

Khuôn mặt dầy như mo, đầy lông của Hùng Khai Thiên cũng phải đỏ lên, hắn nhìn Quân Khương Lâm, cảm giác cỗ hơi thở càng nồng đậm, không khỏi duỗi đầu lưỡi ra liếm khóe miệng, khóe miệng nhếc lên cười gian. Hai tay xoa xao, trực tiếp đưa ngón tay cái lên, nói: "Thứ kia, rốt cuộc là ngài để ở nơi nào? Ta lục soát cả buổi như thế nào lại không tìm thấy? Xác thực là rất tài nha, thần thức của ngài là dựa vào nó sao!"

Quân Khương Lâm khẽ giật mình, tên này cũng không ngốc nha, ta nói bọn họ như thế nào lại bình thản như vậy, nguyên lai là âm thầm dò xét bản thân! May mắn là mình cũng tỉnh táo! Nếu không thật bị đám súc sinh này quần một trận rồi, thật sự dễ nói không dễ nghe a!

Hạc Trùng Tiêu cũng cảm giác lời nói của Tứ đệ có phần vô sỉ, ngượng ngùng cười cười, nói: "Nếu như ngươi có dị nghị gì, chúng ta sẽ sửa lại điều kiện, nhưng nếu ngươi muốn chúng ta cúi đầu nghe lệnh, điều đó tuyệt không thể!"

"Ai muốn các ngươi cúi đầu nghe lệnh? Các ngươi có thể có được cảnh giới như ngày nay cũng đều là dựa vào khổ tu, ta là người không có điểm nào tốt, thế nhưng cũng không phải là người thích ép buộc người! Được rồi, cứ như thế đi. Ta cũng không quan tâm tới chuyện cho các ngươi chút chỗ tốt đâu." Quân Khương Lâm nghênh ngang phất phất tay nói tiếp: "Nhưng nếu đã tỷ thí, cũng phải đưa ra một phương pháp phân thắng thua chứ? Để công bằng...Trận đầu do ta đưa ra quy định, trận thứ hai do các ngươi quyết định, nếu như có trận thứ ba, vậy người thắng ttrong trận thứ nhất được phép đưa ra điều kiện, hai người thấy thế nào?"

"Được! Cứ như lời ngươi nói đi, trận đầu đấu cái gì?" Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Thiên hai người thương lượng một hồi, sau đó vui vẻ đáp ứng. Thầm nghĩ hai chúng ta người nào cũng đều có sở trường của mình, chẳng lẽ lại bại dưới tay ngươi?

"Ta làm một động tác, bất luận là động tác nào nếu các ngươi đều bắt chước được coi như ta thua." Quân Khương Lâm suy nghĩ một chút, khóe miệng phía sau tấm vải đen khẽ lộ ra một nụ cười giảo hoạt.

"Được!" Hai người đối với chuyện này có thể là tự tin mười phần. Đối với hau người đã đạt tới huyền công đỉnh phong mà nói, thân thể có thể tùy ý co lại duỗi ra, dễ dàng bắt chước bất cứ động tác gì của người khác, chuyện này còn không dễ sao? Trong lòng Hạc Trùng Tiêu lại càng tin tưởng: đừng nói là động tác giống như thật, cho dù là cái cổ ngươi có thắt nút lại ta cũng làm được! Cái này có gì mà khó, khè khè!

"Xem đây." Quân Khương Lâm trầm giọng quát, hai người vội vàng mở to mắt.

Một màn quỷ dị xuất hiện: Thân thể Quân Khương Lâm đột nhiên cứ như vậy từ từ lún vào lòng đất, mới đầu là hai chân, sau đó là, éo, đến cuối cùng ngay cả khuôn mặt cũng chìm vào lòng đất, thần kì nhất chính là, trên mặt đất vẫn không thay đổi gì, căn bản không có một lỗ hổng nào!

Cả người cứ như vậy biến mất trước mặt hai người, hơn nữa hai ngươi vẫn trơ mắt mà nhìn cũng không hiểu hắn làm như thế nào.

Qua một hồi, tại nơi cách xa chỗ đó ba, bốn trượng, đột nhiên xoạt xoạt một tiếng, hai người vội vã nhìn lại, chỉ thấy một cái đầu đội hắc y, từ dưới mặt đất "Ngoi" lên, sau đó chậm rãi nhô cao, từ ngực, bụng, eo, cuối cùng là chân.

Quân Khương Lâm giống như thần linh hiện lên, trên người không hề dính một vết nước, cũng không có nửa phần bùn đất!

Cái này, chuyện này sao có thể xảy ra chứ?

Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Thiên tròng mắt cơ hồ muốn rách ra, bốn con mắt sáng như đèn bin nhìn chằm chằm thân thể Quân Khương Lâm. Đồng thời khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hai người đồng thời nhìn về nơi lúc trước Quân Khương Lâm biến mất, rầm một tiếng đáng xuống mặt đất. Nước bùn văng khắp nơi, chính giữa xuất hiện một cái động lớn một cái động lớn, hai người đều chụm đầu ngó xuống, cẩn thận quan sát. Lập tức nắm lấy một nắm bùn đưa lên trước mặt quan sát, xem có điều gì khác biệt với đất ở nơi khác hay không.

Hai người bận bịu nửa ngày, rốt cuộc cũng xác định được một điểm: đối phương hẳn là không có giở trò!

Thế nhưng đây là cái thủ đoạn gì, quá tà môn đi?

Cái này còn là người sao? ^^

Hai người không tự giác được mà thần hồn bảo thần tính, chuyện đến mức này, vẫn không thể tin chuyện trước mắt là sự thực!

"Hiện tại đến phiên các ngươi đó." Quân Khương Lâm rất ôn hòa, rất khiêm tốn nói: "Chỉ cần có thể chui được vào lòng đất phân nửa, chỉ cần hai vị có thể làm được một lần, ta sẽ nhận thua."

Cái này rõ ràng không phải là ảo thuật, Âm Dương Độn không chỉ nói ở thế giới này, coi như là ở Địa Cầu trước khi xuyên việt cũng là độc nhất vô nhị. Đám người ở Huyền Huyền đại lục cũng chưa bao giờ nghe nói qua loại thuyết pháp này, làm sao không khiến người khác kinh ngạc cho được?

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương phong vân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK