Một lúc lâu sau, Đông Phương Vấn Tâm dẫn đầu chậm rãi đứng lên lau nước mắt trên mặt, mỉm cười nói: "Mọi người đứng lên đi, tâm ý mọi người ta thay mặt tiên thiên, Nhị thúc đa tạ, Băng Thiên Tuyết Địa, ngàn vạn đừng ngội lạnh. Vô Ý gọi mọi người đứng lên đi, lần này đến đây làm được hai việc lớn, giờ phút này huyết cừu đã xongcũng nên tính hôn sựu của đệ cùng đệ muội rồi. Đệ có thể đi trước báo cáo với Hàn thành chủ, đón đệ muội trở về Quân Gia ta, cử hành lễ thành hôn! Từ nay về sau hai người các ngươi phải tương thân tương ái, con đàn cháu đống, bách niên giai lão! Lúc đó cha cùng ta không còn gì hối hận nữa, cũng là việc Vô Mộng vui mừng nhất!"
Quân Vô Ý cả người chấn động, bỗng nhiên ngẩng đầu: "Đại tẩu! Ta..." "Đây là lệnh của đại tẩu, giờ phút này đại tẩu ta đại biểu Quân Gia, cũng là đại biểu cho đại ca của ngươi! Huynh trưởng là cha, trưởng tẩu chính là thay mẹ! Chẳng lẽ ngươi còn dám có dị nghị? Dám không nghe sao?"
Đông Phương Vấn Tâm không để cho hắn có cơ hội nói chuyện nữa, uy nghiêm nói: " Nguyện vọng lớn nhất của Đại ca ngươi chính là nhìn ngươi lớn lên thành người, trở thành anh hùng đỉnh thiên lập địa, thành gia lập nghiệp, hạnh phúc vui vẻ! Chẳng lẽ ngươi muốn cho đại ca của ngươi ở trên trời có linh thiêng cũng không thể yên lòng sao?"
Quân Vô Ý ngây người, hắn kinh ngạc đến ngây người một hồi lâu, đột nhiên hung hăng dập đầu một cái trên đất, nức nở gọi một tiếng: "Đại ca..." Đột nhiên phục trên mặt đất khóc rống lên lần nữa...
Hàn Yên Dao quỳ gối trên mặt tuyết, đột nhiên lê lên mấy bước, ôm hai chân Đông Phương Vấn Tâm lên tiếng khóc lớn "Đại tẩu, cám ơn người… cám ơn người… muội không xứng a… "
Đông Phương Vấn Tâm ôn nhu nở nụ cười đưa tay dùng sức kéo nàng dứng dậy, nhẹ nhàng thay nàng lau đi nước mắt, oán trách nói: "Nha đầu ngốc nếu đã gọi đại tẩu còn nói gì cám ơn... Huống chi, hai người các ngươi hạnh phúc, cũng là tâm nguyện của đại ca ngươi lúc sinh thời, muội có chỗ nào không xứng, muộn không chê tam đệ của ta ngây thơ là tốt rồi..."
Hàn Yên Dao chảy nước mắt, nghẹn ngào không nói lên lời, chỉ liên tục gật đầu, cuối cùng lệ tuôn như suối, gục đầu vào vai Đông Phương Vấn Tâm khóc rống lên...
Mà lúc này, Quân Khương Lâm đã đứng ở trước mặt Hàn Trảm Mộng, mà ở bên cạnh Hàn thành chủ chính là Phong Tuyết Ngân Thành lão thành chủ Hàn Phong Tuyết, thành chủ phu nhân cùng Vân Biệt Trần! Mai Tuyết Yên thân hình phiêu động đứng ngay phía sau Quân Mặc Tà.
"Tiêu gia làm ác, Hàn gia cũng khó tránh có trách nhiệm! Năm đó chuyện của Đông Phương Thế Gia chính là do Tam Đại Chí Tôn hợp lực áp chế, cuối cùng thành công, chuyện này thật sự quá không công bằng! Cho nên, trước giờ ta chưa từng đưa ra, vì Tam thúc cùng tam thẩm chúng ta không muốn cùng Ngân thành trở mặt, nhưng muốn một lời giải thích. không biết Hàn thành chủ có gì muốn nói không? Có thể hay không đưa ra một cái công đạo?" Quân Khương Lâm Quân Khương Lâm không kiêu ngạo không siểng nịnh nói ra những lời này.
"Ngân thành... Ha hả, hiện ở nơi đó có còn là Ngân thành?" Hàn lão thành chủ sắc mặt bi thương, quay mặt nhìn đống đổ nát hoang tàn trong gió tuyết phía xa trên mặt lộ ra một tia chán chường. Sau một lúc thất thần mới xoay đầu lại nhìn Quân Khương Lâm, chậm rãi nói: "Ngày ấy sau khi Trảm Mộng trở về đã nói rõ với lão phu. Lão phu suy nghĩ một lúc lâu, cho dù như thế nào thì ngày đó Hàn gia quả thật thiếu Quân Gia một cái công đạo, thiếu nợ thì trả tiền đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, tự nhiên là phải đưa ra lời giải thích cho Quân Gia các ngươi!"
Hàn Phong Tuyết râu bạc trắng phiêu đãng trong gió, nhưng cũng trầm giọng: "Ngân thành truyền tới đời này, con cái Trảm Mộng cũng chỉ có hai nữ nhi, hương khói đến đây có thể coi là tận tuyệt! Nhưng ngân thành không thể tuyệt diệt! Cho nên lão phu quyết định, sau khi Yên Dao cùng Quân Vô Ý thành thân thì hậu nhân của tụi nó sẽ là người thừa kế cơ nghiệp ngân thành! Thứ nhất, ngân thành có người kế tục, thứ hai, coi như là cho Quân Gia các ngươi một cái công đạo! Như vậy, Quân Tam Thiểu có thể hài lòng không?" lúc nói chuyện nét mặt Hàn Phong Tuyết rất là bi tráng!
Cho dù Quân Gia quyền nghiêng thiên hạ như thế nào, mạnh mẻ bá đạo như thế nào nhưng Phong Tuyết Ngân Thành mãi mãi là của họ Hàn! Điểm này, bất luận kẻ nào cũng không lấy đi được! Dù tầm thường thì cũng là cơ nghiệp nhà mình!
Nhưng nếu để cho con Quân Vô Ý tới thừa kế, như vậy Phong Tuyết Ngân Thành chẳng khác nào đã biến thành cơ nghiệp của Quân Gia! Cơ hồ chẳng khác gì là đem trọn Phong Tuyết Ngân Thành đóng gói đưa cho Quân Gia! Như vậy long trọng thông báo với bên ngoài là tài sản của Quân gia!
Quân Khương Lâm có chút ngoài ý muốn, chuyện này đã liên quan đến Quân Vô Ý, hắn là vãn bối không thể nào cường thế, cũng là không thể tự ý làm chủ, vội vàng quay lại cùng nhóm người Đông Phương Vấn Tâm thương nghị.
Đông Phương Vấn Tâm nghe nói chuyện này, cũng là ngoài dự liệu, nhanh chóng trao đổi cùng mấy người Quân Vô Ý, rốt cục đưa ra quyết định. Mơ hồ có thể thấy được, Quân Vô Ý trên mặt có mấy phần lo lắng nhưng ngay sau đó cũng biến mất.
" Thành ý của Hàn lão thành chủ Quân Gia chúng ta cảm kích vạn phần. Thiếp thân vừa mới cùng Tam đệ thương nghị một chút. Quyết định chấp nhận đề nghị của Hàn lão thành chủ! Sau khi Vô Ý cùng Yên Dao thành thân nếu chỉ có một đứa con thì mang họ Quân thừa kế Ngân thành! Nếu có hai đứa thì đứa thứ hai đổi thành họ Hàn và thừa kế Ngân thành! Không biết ý lão thành chủ thế nào?" Đông Phương Vấn Tâm khẽ cười nói. Nét mặt Hàn Phong Tuyết chấn động, bỗng nhiên mở mắt vui mừng nhìn Đông Phương Vấn Tâm: "Lời ấy là thật?"
Hắn anh hùng cả đời, tiếc nuối lớn nhất chính là thủy chung không có đưa cháu trai nào để thừa kế cơ nghiệp Ngân thành, ở trong lòng vị lão nhân này cháu gái mặc dù cũng giống như bảo bối vậy, nhưng cuối cùng cũng là phải gả đi trở thành người của người ta.
Giờ phút này nói đem quyền thừa kế Ngân thành đưa cho Quân Gia, cũng chính là hành động bất đắc dĩ! Mặc dù là nói vậy nhưng cũng kéo dài sự tồn tại của ngân thành, dù sao Hàn Yên Dao cho dù gả cho Quân Vô Ý thì sinh hài tử cũng có một nửa huyết thống Hàn gia!
Giờ phút này vừa nghe thấy Đông Phương Vấn Tâm nhắc tới phương thức này, không khỏi bị kích động! Bằng huyền công cùng tu dưỡng của ông vốn không nên kích động như thế, nhưng niềm vui sướng đột nhiên có người kế tục vẫn là để ông không thể kiểm chế được. Người càng già lại càng ngóng trông lá rụng về cội, cũng càng hy vọng con cháu đầy đàn! Điều này chính là bệnh chung của tất cả lão nhân trong thiên hạ...
"Đương nhiên là thật! Hai nhà chúng ta đã là quan hệ thông gia, dù sao đều là Yên Dao sinh con nối dòng họ Hàn, họ Quân thì như thế nào, chẳng lẽ còn có thể không phải là con của Vô Ý? Đâu có gì khác nhau." Đông Phương Vấn Tâm lại cười nói.
Đông Phương Vấn Tâm lời này có thể nói là "Khách khí", nên biết chuyện liên quan đến con nối dõi dòng họ, trừ phi ngươi là ở rể, nếu không chỉ có thể theo họ cha, không lý nào theo họ mẹ cho dù thế lực sau lưng người mẹ có cường đại như thế nào cũng khó mà sửa đổi.
Quyết định này cũng chính là cho Hàn gia thiên đại mặt mũi! Mặt khác, cũng là để trong lòng Hàn Yên Dao có thể thoải mái một chút... Đối với việc hóa giải ân oán giữa hai nhà, lại càng vẽ rồng thêm mắt.
Hàn Phong Tuyết nghe thấy vậy liền kinh hỉ, mừng rỡ, nói: "Không sai không sai!" Vừa nói vừa xoa xoa hai bàn tay, hiển nhiên có chút gấp gáp, quát lên: " Nha đầu Dao nhi, hôm nay tâm nguyện của ngươi đã được đền bù, cần phải tranh tranh thủ thời gian nhanh nhanh cấp cho lão phu mấy đứa ngoại tôn, ha ha..."
Bốn phía vang lên tiếng cuồng tiếu, nhất thời Hàn Yên Dao mặt đỏ tới mang tai, ngượng ngùng đỏ mặt cúi đầu ở trước mặt nhiều người như vậy, thật sự là quá ngượng ngùng... Gia gia làm sao lại nói ra những lời như vậy chứ... nàng dậm dậm chân nhưng tuyệt nhiên không dám ngẩng đầu...
Đang lúc vừa thẹn vừa giận thì cảm thấy bàn tay nhỏ bé đột nhiên bị một bàn tay to lớn nắm lấy, bàn tay to lớn ấm áp dường như vẫn mang theo một chút dò xét không dám dùng sức, tựa hồ sau một khắc vẫn chuẩn bị rút tay về...
Hàn Yên Dao trộm nhìn, chỉ thấy Quân Vô Ý bộ mặt đang cố gắng trấn tĩnh đứng ở bên cạnh mình. Hàn Yên Dao không khỏi cắn răng, bàn tay nhỏ bé lén lút run rẩy đem bàn tay to ấm áp kia bắt lại, nắm lấy thật chặt không bao giờ chịu thả ra nữa...
Quân Vô Ý cả người chấn động, một cảm giác giống như đã từng quen biết, lại hơi xa lạ, đã mười năm không có cảm giác ấm áp nảy lên trong lòng...
Mắt thấy đại sự đã xong, Quân Khương Lâm muốn mau chóng trở về Thiên Hương nhưng ngay khi hắn đang muốn nói chuyện, cũng chính là lúc Hàn Phong Tuyết vừa mới nghe được lời của Đông Phương Vấn Tâm, cả người chấn động tinh thần bỗng nhiên xuất hiện một trận chấn động!
Lúc này, trong đầu Quân Khương Lâm đột nhiên cảm giác được một trận choáng váng, trong ý thức hải Hồng Quân tháp vốn đã lâm vào ngủ say đột nhiên "Ông" một tiếng xoay tròn, hơn nữa còn xoay rất nhanh! Bộ dạng dưòng như cực kỳ khẩn cấp...
Một cỗ hấp lực phát ra từ thân thể hướng về Hàn Phong Tuyết bên kia. Chỉ cần quay người lại, lập tức đầu đau như muốn vỡ tung!
Tại sao có thể như vậy? Hồng Quân Tháp đúng là rất bá đạo kéo thân thể của mình hướng về bên kia đi tới, hoàn toàn không có một chút thương lượng! Chuyện này trước đây chưa từng xảy ra!
Ta kháo! Ngài không phải là ăn no quá không có việc gì làm chứ, vì sao lại đột nhiên ra tới quấy nhiễu lúc này? Đây chính là thời điểm khẩn cấp a! Một tấc thời gian một tấc vàng a!
"Tháp huynh, hiện tại ta có việc gấp cần phải chạy về Thiên Hương a, tình huống bên kia thật sự rất nguy cấp! Ngươi mau mau ngủ ngon đi nha? Đừng kéo ta như vậy chứ?" Quân Khương Lâm trong lòng âm thầm cầu xin. Nhưng lúc này Hồng Quân Tháp không nói tình cảm chút nào, cực kỳ cố chấp, làm theo ý mình!
"***, ngươi nha không phải là ăn no quá sao? Vậy ngươi hảo hảo tiêu hóa là được, có ăn có uống có nghỉ ngơi, Đừng có áp chế ta mạnh mẽ như vậy chứ? Đại sự ở Thiên Hương khẩn cấp vạn lần, nếu chậm chân một bước là coi như xong!" Quân Khương Lâm có chút nổi giận.
Hồng Quân Tháp càng xoay tròn nhanh hơn, hơn nữa dẫn lực càng ngày càng mạnh không giải thích được! Quân Khương Lâm đứng nguyên tại chỗcố gắng kháng cự cổ lực lượng này, sau đó lập tức trở về Thiên Hương! Nhưng hắn càng kháng cự, cổ lực lượng này phản ứng lại càng mạnh mẽ, càng về sau bộ mặt càng tái nhợt.
Bất đắc dĩ thở dài, Quân Khương Lâm hướng tới Hàn Phong Tuyết bước tới gần mấy bước, nếu tới gần thì càng gần càng tốt! Cho nên Quân Tam Thiếu bước mấy bước cơ hồ đã đứng sát mặt Hàn lão thành chủ...
Hồng Quân Tháp càng hưng phấn hơn, một loại cảm xúc khát vọng cấp bách lộ ra rõ ràng tận đáy lòng Quân Khương Lâm!
Cảm giác này so với Tục Hồn Ngọc còn cường đại hơn rất nhiều! Điểm này, Quân Khương Lâm có thể khẳngb định! Thậm chí, khí tức trên người Hàn Phong Tuyết mặc dù tương đối yếu ớt nhưng có thể nhận ra được đó không phải là tự nhiên mà có chính là dường như đã sống lâu dài ở nơi có Tục Hồn Ngọc mới có thể có loại khí tức đặc biệt này!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Quân Vô Ý cả người chấn động, bỗng nhiên ngẩng đầu: "Đại tẩu! Ta..." "Đây là lệnh của đại tẩu, giờ phút này đại tẩu ta đại biểu Quân Gia, cũng là đại biểu cho đại ca của ngươi! Huynh trưởng là cha, trưởng tẩu chính là thay mẹ! Chẳng lẽ ngươi còn dám có dị nghị? Dám không nghe sao?"
Đông Phương Vấn Tâm không để cho hắn có cơ hội nói chuyện nữa, uy nghiêm nói: " Nguyện vọng lớn nhất của Đại ca ngươi chính là nhìn ngươi lớn lên thành người, trở thành anh hùng đỉnh thiên lập địa, thành gia lập nghiệp, hạnh phúc vui vẻ! Chẳng lẽ ngươi muốn cho đại ca của ngươi ở trên trời có linh thiêng cũng không thể yên lòng sao?"
Quân Vô Ý ngây người, hắn kinh ngạc đến ngây người một hồi lâu, đột nhiên hung hăng dập đầu một cái trên đất, nức nở gọi một tiếng: "Đại ca..." Đột nhiên phục trên mặt đất khóc rống lên lần nữa...
Hàn Yên Dao quỳ gối trên mặt tuyết, đột nhiên lê lên mấy bước, ôm hai chân Đông Phương Vấn Tâm lên tiếng khóc lớn "Đại tẩu, cám ơn người… cám ơn người… muội không xứng a… "
Đông Phương Vấn Tâm ôn nhu nở nụ cười đưa tay dùng sức kéo nàng dứng dậy, nhẹ nhàng thay nàng lau đi nước mắt, oán trách nói: "Nha đầu ngốc nếu đã gọi đại tẩu còn nói gì cám ơn... Huống chi, hai người các ngươi hạnh phúc, cũng là tâm nguyện của đại ca ngươi lúc sinh thời, muội có chỗ nào không xứng, muộn không chê tam đệ của ta ngây thơ là tốt rồi..."
Hàn Yên Dao chảy nước mắt, nghẹn ngào không nói lên lời, chỉ liên tục gật đầu, cuối cùng lệ tuôn như suối, gục đầu vào vai Đông Phương Vấn Tâm khóc rống lên...
Mà lúc này, Quân Khương Lâm đã đứng ở trước mặt Hàn Trảm Mộng, mà ở bên cạnh Hàn thành chủ chính là Phong Tuyết Ngân Thành lão thành chủ Hàn Phong Tuyết, thành chủ phu nhân cùng Vân Biệt Trần! Mai Tuyết Yên thân hình phiêu động đứng ngay phía sau Quân Mặc Tà.
"Tiêu gia làm ác, Hàn gia cũng khó tránh có trách nhiệm! Năm đó chuyện của Đông Phương Thế Gia chính là do Tam Đại Chí Tôn hợp lực áp chế, cuối cùng thành công, chuyện này thật sự quá không công bằng! Cho nên, trước giờ ta chưa từng đưa ra, vì Tam thúc cùng tam thẩm chúng ta không muốn cùng Ngân thành trở mặt, nhưng muốn một lời giải thích. không biết Hàn thành chủ có gì muốn nói không? Có thể hay không đưa ra một cái công đạo?" Quân Khương Lâm Quân Khương Lâm không kiêu ngạo không siểng nịnh nói ra những lời này.
"Ngân thành... Ha hả, hiện ở nơi đó có còn là Ngân thành?" Hàn lão thành chủ sắc mặt bi thương, quay mặt nhìn đống đổ nát hoang tàn trong gió tuyết phía xa trên mặt lộ ra một tia chán chường. Sau một lúc thất thần mới xoay đầu lại nhìn Quân Khương Lâm, chậm rãi nói: "Ngày ấy sau khi Trảm Mộng trở về đã nói rõ với lão phu. Lão phu suy nghĩ một lúc lâu, cho dù như thế nào thì ngày đó Hàn gia quả thật thiếu Quân Gia một cái công đạo, thiếu nợ thì trả tiền đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, tự nhiên là phải đưa ra lời giải thích cho Quân Gia các ngươi!"
Hàn Phong Tuyết râu bạc trắng phiêu đãng trong gió, nhưng cũng trầm giọng: "Ngân thành truyền tới đời này, con cái Trảm Mộng cũng chỉ có hai nữ nhi, hương khói đến đây có thể coi là tận tuyệt! Nhưng ngân thành không thể tuyệt diệt! Cho nên lão phu quyết định, sau khi Yên Dao cùng Quân Vô Ý thành thân thì hậu nhân của tụi nó sẽ là người thừa kế cơ nghiệp ngân thành! Thứ nhất, ngân thành có người kế tục, thứ hai, coi như là cho Quân Gia các ngươi một cái công đạo! Như vậy, Quân Tam Thiểu có thể hài lòng không?" lúc nói chuyện nét mặt Hàn Phong Tuyết rất là bi tráng!
Cho dù Quân Gia quyền nghiêng thiên hạ như thế nào, mạnh mẻ bá đạo như thế nào nhưng Phong Tuyết Ngân Thành mãi mãi là của họ Hàn! Điểm này, bất luận kẻ nào cũng không lấy đi được! Dù tầm thường thì cũng là cơ nghiệp nhà mình!
Nhưng nếu để cho con Quân Vô Ý tới thừa kế, như vậy Phong Tuyết Ngân Thành chẳng khác nào đã biến thành cơ nghiệp của Quân Gia! Cơ hồ chẳng khác gì là đem trọn Phong Tuyết Ngân Thành đóng gói đưa cho Quân Gia! Như vậy long trọng thông báo với bên ngoài là tài sản của Quân gia!
Quân Khương Lâm có chút ngoài ý muốn, chuyện này đã liên quan đến Quân Vô Ý, hắn là vãn bối không thể nào cường thế, cũng là không thể tự ý làm chủ, vội vàng quay lại cùng nhóm người Đông Phương Vấn Tâm thương nghị.
Đông Phương Vấn Tâm nghe nói chuyện này, cũng là ngoài dự liệu, nhanh chóng trao đổi cùng mấy người Quân Vô Ý, rốt cục đưa ra quyết định. Mơ hồ có thể thấy được, Quân Vô Ý trên mặt có mấy phần lo lắng nhưng ngay sau đó cũng biến mất.
" Thành ý của Hàn lão thành chủ Quân Gia chúng ta cảm kích vạn phần. Thiếp thân vừa mới cùng Tam đệ thương nghị một chút. Quyết định chấp nhận đề nghị của Hàn lão thành chủ! Sau khi Vô Ý cùng Yên Dao thành thân nếu chỉ có một đứa con thì mang họ Quân thừa kế Ngân thành! Nếu có hai đứa thì đứa thứ hai đổi thành họ Hàn và thừa kế Ngân thành! Không biết ý lão thành chủ thế nào?" Đông Phương Vấn Tâm khẽ cười nói. Nét mặt Hàn Phong Tuyết chấn động, bỗng nhiên mở mắt vui mừng nhìn Đông Phương Vấn Tâm: "Lời ấy là thật?"
Hắn anh hùng cả đời, tiếc nuối lớn nhất chính là thủy chung không có đưa cháu trai nào để thừa kế cơ nghiệp Ngân thành, ở trong lòng vị lão nhân này cháu gái mặc dù cũng giống như bảo bối vậy, nhưng cuối cùng cũng là phải gả đi trở thành người của người ta.
Giờ phút này nói đem quyền thừa kế Ngân thành đưa cho Quân Gia, cũng chính là hành động bất đắc dĩ! Mặc dù là nói vậy nhưng cũng kéo dài sự tồn tại của ngân thành, dù sao Hàn Yên Dao cho dù gả cho Quân Vô Ý thì sinh hài tử cũng có một nửa huyết thống Hàn gia!
Giờ phút này vừa nghe thấy Đông Phương Vấn Tâm nhắc tới phương thức này, không khỏi bị kích động! Bằng huyền công cùng tu dưỡng của ông vốn không nên kích động như thế, nhưng niềm vui sướng đột nhiên có người kế tục vẫn là để ông không thể kiểm chế được. Người càng già lại càng ngóng trông lá rụng về cội, cũng càng hy vọng con cháu đầy đàn! Điều này chính là bệnh chung của tất cả lão nhân trong thiên hạ...
"Đương nhiên là thật! Hai nhà chúng ta đã là quan hệ thông gia, dù sao đều là Yên Dao sinh con nối dòng họ Hàn, họ Quân thì như thế nào, chẳng lẽ còn có thể không phải là con của Vô Ý? Đâu có gì khác nhau." Đông Phương Vấn Tâm lại cười nói.
Đông Phương Vấn Tâm lời này có thể nói là "Khách khí", nên biết chuyện liên quan đến con nối dõi dòng họ, trừ phi ngươi là ở rể, nếu không chỉ có thể theo họ cha, không lý nào theo họ mẹ cho dù thế lực sau lưng người mẹ có cường đại như thế nào cũng khó mà sửa đổi.
Quyết định này cũng chính là cho Hàn gia thiên đại mặt mũi! Mặt khác, cũng là để trong lòng Hàn Yên Dao có thể thoải mái một chút... Đối với việc hóa giải ân oán giữa hai nhà, lại càng vẽ rồng thêm mắt.
Hàn Phong Tuyết nghe thấy vậy liền kinh hỉ, mừng rỡ, nói: "Không sai không sai!" Vừa nói vừa xoa xoa hai bàn tay, hiển nhiên có chút gấp gáp, quát lên: " Nha đầu Dao nhi, hôm nay tâm nguyện của ngươi đã được đền bù, cần phải tranh tranh thủ thời gian nhanh nhanh cấp cho lão phu mấy đứa ngoại tôn, ha ha..."
Bốn phía vang lên tiếng cuồng tiếu, nhất thời Hàn Yên Dao mặt đỏ tới mang tai, ngượng ngùng đỏ mặt cúi đầu ở trước mặt nhiều người như vậy, thật sự là quá ngượng ngùng... Gia gia làm sao lại nói ra những lời như vậy chứ... nàng dậm dậm chân nhưng tuyệt nhiên không dám ngẩng đầu...
Đang lúc vừa thẹn vừa giận thì cảm thấy bàn tay nhỏ bé đột nhiên bị một bàn tay to lớn nắm lấy, bàn tay to lớn ấm áp dường như vẫn mang theo một chút dò xét không dám dùng sức, tựa hồ sau một khắc vẫn chuẩn bị rút tay về...
Hàn Yên Dao trộm nhìn, chỉ thấy Quân Vô Ý bộ mặt đang cố gắng trấn tĩnh đứng ở bên cạnh mình. Hàn Yên Dao không khỏi cắn răng, bàn tay nhỏ bé lén lút run rẩy đem bàn tay to ấm áp kia bắt lại, nắm lấy thật chặt không bao giờ chịu thả ra nữa...
Quân Vô Ý cả người chấn động, một cảm giác giống như đã từng quen biết, lại hơi xa lạ, đã mười năm không có cảm giác ấm áp nảy lên trong lòng...
Mắt thấy đại sự đã xong, Quân Khương Lâm muốn mau chóng trở về Thiên Hương nhưng ngay khi hắn đang muốn nói chuyện, cũng chính là lúc Hàn Phong Tuyết vừa mới nghe được lời của Đông Phương Vấn Tâm, cả người chấn động tinh thần bỗng nhiên xuất hiện một trận chấn động!
Lúc này, trong đầu Quân Khương Lâm đột nhiên cảm giác được một trận choáng váng, trong ý thức hải Hồng Quân tháp vốn đã lâm vào ngủ say đột nhiên "Ông" một tiếng xoay tròn, hơn nữa còn xoay rất nhanh! Bộ dạng dưòng như cực kỳ khẩn cấp...
Một cỗ hấp lực phát ra từ thân thể hướng về Hàn Phong Tuyết bên kia. Chỉ cần quay người lại, lập tức đầu đau như muốn vỡ tung!
Tại sao có thể như vậy? Hồng Quân Tháp đúng là rất bá đạo kéo thân thể của mình hướng về bên kia đi tới, hoàn toàn không có một chút thương lượng! Chuyện này trước đây chưa từng xảy ra!
Ta kháo! Ngài không phải là ăn no quá không có việc gì làm chứ, vì sao lại đột nhiên ra tới quấy nhiễu lúc này? Đây chính là thời điểm khẩn cấp a! Một tấc thời gian một tấc vàng a!
"Tháp huynh, hiện tại ta có việc gấp cần phải chạy về Thiên Hương a, tình huống bên kia thật sự rất nguy cấp! Ngươi mau mau ngủ ngon đi nha? Đừng kéo ta như vậy chứ?" Quân Khương Lâm trong lòng âm thầm cầu xin. Nhưng lúc này Hồng Quân Tháp không nói tình cảm chút nào, cực kỳ cố chấp, làm theo ý mình!
"***, ngươi nha không phải là ăn no quá sao? Vậy ngươi hảo hảo tiêu hóa là được, có ăn có uống có nghỉ ngơi, Đừng có áp chế ta mạnh mẽ như vậy chứ? Đại sự ở Thiên Hương khẩn cấp vạn lần, nếu chậm chân một bước là coi như xong!" Quân Khương Lâm có chút nổi giận.
Hồng Quân Tháp càng xoay tròn nhanh hơn, hơn nữa dẫn lực càng ngày càng mạnh không giải thích được! Quân Khương Lâm đứng nguyên tại chỗcố gắng kháng cự cổ lực lượng này, sau đó lập tức trở về Thiên Hương! Nhưng hắn càng kháng cự, cổ lực lượng này phản ứng lại càng mạnh mẽ, càng về sau bộ mặt càng tái nhợt.
Bất đắc dĩ thở dài, Quân Khương Lâm hướng tới Hàn Phong Tuyết bước tới gần mấy bước, nếu tới gần thì càng gần càng tốt! Cho nên Quân Tam Thiếu bước mấy bước cơ hồ đã đứng sát mặt Hàn lão thành chủ...
Hồng Quân Tháp càng hưng phấn hơn, một loại cảm xúc khát vọng cấp bách lộ ra rõ ràng tận đáy lòng Quân Khương Lâm!
Cảm giác này so với Tục Hồn Ngọc còn cường đại hơn rất nhiều! Điểm này, Quân Khương Lâm có thể khẳngb định! Thậm chí, khí tức trên người Hàn Phong Tuyết mặc dù tương đối yếu ớt nhưng có thể nhận ra được đó không phải là tự nhiên mà có chính là dường như đã sống lâu dài ở nơi có Tục Hồn Ngọc mới có thể có loại khí tức đặc biệt này!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành