Dịch giả: Goncopius
Bởi vậy, sau khi được truyền thừa mỗi một vị cao thủ ngoại tộc trong Thiên Phạt đều phân tích " cẩn thận nghiên cứu từ các góc độ khác nhau để tìm ra nhược điểm" để chuẩn bị tốt cho việc chiến đấu.
Hành động này có thể nói là một việc làm cao minh, có thể nói đây là một sự chuẩn bị cần thiết, cho đến bây giờ tất cả đều chí lý. Nhưng ai cũng chưa từng nghĩ đến bọn hắn tiêu phí thời gian, vô số tâm huyết để ngiên cứu tìm ra cách đối phó với các chiêu số của đám mãnh thú trong Thiên Phạt " thậm chí trong đó vô số lão tổ tông của các tộc nhân trả qua cả ngàn năm mới nghĩ ra được sách lược này, nhưng mà trong ngày hôm nay trong cuộc chiến này những thứ đó lại trở thành cạm bẫy.
Một cạm bẫy đủ để trí mạng.
Tuy nhiên đối với cạm bẫy trí mạng này thì đám huyền thú trong Thiên Phạt cũng trở nên hồ đồ. Bọn hắn căn bản không biết được rốt cuộc bản thân mình đã bị tộc nhân nào bày ra cạm bẫy này?
Đáp án cực kỳ đơn giản nhưng đang giởn. Ngày đó, Quân Khương Lâm tiến vào Thiên Phạt sau đó lại nhận biết được Thú Vương, đối với các công hình thức công kích đám mãnh thú trong Thiên Phạt này thì chỉ thấy phương thức chiến đấu này thật sự là rất đơn giản! Tất cả đều dựa vào thiên phú, dựa vào bản năng mãnh thú để chiến đấu! Như vậy sao được?
Mãnh hổ tam tuyệt " Bổ nhào về phía trước, dựa vào cái đuôi để quét qua quét lại, đây là thứ vô cùng sắc bén, không thể nghi ngờ được" Nhưng mà, mặc dù chiêu thức này sắc bén nhưng một khi cứ lặp đi lặp lại thì tính chất uy hiếp sẽ bị giảm đi, lại càng dễ bị đối thủ quan sát được tìm ra nhược điểm rồi chĩa mũi nhọn vào đó thì chính là một cái là một người chết, nếu thật sự như vậy thì đám mãnh thú trong Thiên Phạt không phải xuất chiến mà là đi đưa đầu cho người khác giết
Quân đại thiếu gia tự nhiên là không nguyện ý để cậu em vợ này của mình cứ như vậy mà công kích. Trước kia không có cái gì, đơn giản vẫn là đơn giản, nhưng hiện tại Quân đại thiếu gia lại là người của hai thế giới, có thể nói là tinh thong vạn việc mà trong lòng của Quân đại thiếu gia lại nhớ kỹ không ít các loại võ thuật của kiếp trước mà Hồng Quân Tháp Khai Thiên Tạo Hóa công lại vì hắn bù đắp những chố thiếu sót.
Kết quả là dưới sự dốc sức mạnh mẽ của Quân Khương Lâm thì bây giờ tất cả các kỹ năng chiến đầu của các tộc nhân trong Thiên Phạt đều được nâng cao lên. So với phương thức chiến đấu truyền thống đơn diệu như lúc trước thì có thể nói là hai việc hoàn toàn khác xa nhau!
Mà đối với nhận thức của đám dị tộc thì đám người trong Thiên Phạt hung địa có thể nói là đã ăn sâu bén rễ rồi,có thể nói " chỉ cần cơ hồ tùy tiện một chiêu thì đủ để trí mạng rồi"!
Chiến cuộc như vậy chính xác không phải là do Quân đại thiếu gia cố ý!
Cũng là do tạo hóa trêu người, thiên ý khó lường.
Cho nên, một chiêu này của Hùng Khai Sơn, nhất kiếm phát Thiên Kiêu " chiêu này là nền tảng của kiếm pháp chấn tộc của Hùng tộc" Vương Kiếm Cửu Tiêu, nhưng lúc sau Quân Khương Lâm lại sửa lại, hết thảy đều trở nên thay đổi rồi nha.
Thương Thượng Nộ Cúc vừa thấy Hùng Khai Sơn nhảy lên thì lập tức liền nghĩ đến tới sát chiêu hung danh tuyệt đỉnh " Vương Kiếm Cửu Tiêu" đây chính là sát chiêu của Hùng tộc. Nhưng trải qua bao nhiêu năm, dị tộc nhân đã nghiên cứu ra chiêu số để có thể phá giải một chiêu này.
Cho nên trong lòng của Thương Thượng Nộ Cúc đã liệu trước, hắn vô cùng tin tưởng nên bày ra tư thế, chỉ cần Hùng Khai Sơn chui vào bên trong tròng thì hắn sẽ làm một kích trí mênh, hết thảy mọi việc cũng sẽ kết thúc.
Nhưng Thương Thượng Nộ Cúc lại ngàn lần không ngờ rằng " đây rõ ràng là một chiêu quen thuộc đến cực điểm, Vương Kiếm Cửu Tiêu" nhưng mà đến nửa đường lại không biết vì sao mà biến thành một chiêu như thế này, một chiêu mà hắn chưa từng thấy qua. " Nhất kiếm phá Thiên Kiêu " Làm cho tất cả các ý định nghĩ sẵn trong đầu hắn đều hoàn toàn thất bại.
Một khắc này, tin tưởng rằng không ai có thể biết được trong lòng của Thương Thượng Nộ Cúc đến tột cùng có có cảm giác phức tạp như thế nào.
Duy nhất, có thể khẳng định một điều.
Bằng với thực lực của Thương Thượng Nộ Cúc, nếu như ngay từ đầu hắn có thể phát hiện một chiêu này không phải là chiêu " Vương Kiếm cửu tiêu" như vậy cho dù " Nhất kiếm phá Thiên Kiêu" vốn có uy lực cường đại thế nào đi chẳng nữa thì cũng không có năng lực giết hắn. Nhiều nhất, cũng chỉ là bị trọng thương mà thôi.
Nhưng mà, uy lực kiếm chiêu của đối phương đã phát ra hơn phân nữa, song phương sắp sửa sẽ chạm trám vào nhau. Lúc này, Thương Thương Nộ Cúc mới phát hiện ra bi kịch khác thường này " Ta kháo! Mợ nó, không phải là Vương Kiếm cửu tiêu a! Ta bị mắc lừa rồi "
Cho nên, Thương Thượng Nộ Cúc lập tức luống cuống.
Tính mạng bị uy hiếp, vô luận là ai đều cũng hoảng sợ? ( trừ ka ra)
Kỳ thật lấy tu vi của Thương Thượng Nộ Cúc mà nói, nếu là lúc không hoảng hốt,cho dù lâm vào thế hạ phong nhưng nhất định sẽ không bỏ mạng, dù cho cuối cùng bản thân không khỏi bị trọng thương nhưng mà cuối cùng Hùng vương nhất định sẽ bồi them một mạng!
Tâm thần vừa loạn, khí thế đại tổn, khi đó còn muốn trốn thì cũng đã không kịp. Uy lực của " Nhất Kiếm phá thiên kiêu " quá lớn, lúc này đã đem toàn bộ bản thân hắn khóa lại. Sau đó, nếu hắn tiếp tục miễn cưỡng mở ra ẩn sát thuật thì chẳng khác nào là bỏ đi phòng ngự của bản thân mình, không thể nghi ngờ gì nữa, đến lúc đó hắn sẽ chết nhanh hơn.
Cho nên dưới sự khẩn cấp vì tranh thủ cơ hội để bảo vệ tính mạng, Thương Thượng Nộ Cúc Hoa đã quyết định thật nhanh, hắn liền điên cuồng vồ đến.
Đáng tiếc, quyết định của hắn là chậm trễ trong nháy mặt.
Cao thủ quyết chiến, sai một ly đi một dặm.
" Một kiếm phá Thiên Kiêu" cũng không phải là chiêu pháp cùi bắp, đây chính là chiêu thức mà Quân đại thiếu gia làm cho ra cậu em vợ này. Một khi một chiêu này đã phát huy thì ước chừng lực công kích cường hãn của Hùng Khai Sơn sẽ tăng lên gấp đôi.
Kiếm thế của Hùng vương bén nhọn vô cùng hơn nữa một chiêu " Nhất kiếm phá Thiên Kiêu" này uy lực thật lớn, mà Hùng Khai Sơn cậy vào một thân mang Thánh hoàng huyền khí rốt cục đem Thương Thượng Nộ Cúc một kiếm bổ làm hai.
Nhưng cuối cùng kết quả trận chiến này lại thay đổi nhưng vẫn là người thứ ba tính sai trên người Hùng vương còn mang theo cái loại tiên dược nghịch thiên như cải tử hoàn sinh! Đây mới là chỗ Thương Thượng Nộ Cúc chết rồi mà cũng còn cảm thấy ủy khuất.
Thực lực của mình rõ ràng còn cao hơn đối phương rất nhiều, cơ hồ là gấp vô số lần, cuối cùng lại cùng với đối phương liều mạng đồng quy vu tận.
Có thể nói, cuối cùng Thương Thượng Nộ Cúc chết làm cho không khí trở nên sôi động.
Lấy tu vi sâu xa của hắn, phỏng chừng có thể còn có thể kéo dài tàn hơi thêm cả nửa ngày nữa. nhưng
Khuất nhục mà chết kiểu như thế này thì đối với một vị cao thủ mà nói tuyệt đối là giống như tuyết rơi tháng sáu không thể tưởng tượng được.
Khôi phục lại trạng thái vạn toàn, Hùng Khai Sơn uy phong lẫm liệt đứng ở nơi đó, hai tay của hắn chống nạnh, há miệng cười ha hả, đầu ngón tay giống như củ cải chỉ chỏ vào đám tộc nhân dị tộc, hung hăng càn quấy rống lớn:
- Ngươi, ngươi ngươi, ngươi cả ngươi nữa, lăn ra đây! Để cho lão tử thịt các ngươi, lão tử giết còn chưa có đã ghiền….
Ngươi lăn ra để cho lão tử làm thịt ngươi, lão tử còn chư đã ghiền!
Đây rốt cuộc là thứ vô liêm sỉ gì đây? Chúng ta cùng với lão đại qua đây để cho ngươi giết cho đã ghiền sao?
Nếu trước đó, Hùng vương đánh rắm ra câu này thì ít nhất có thể có trên vạn ngươi chửi ầm lên, cùng phun nước bọt vào phía hắn. Nhưng bây giờ đã khác, không một người nào dám lên tiếng. Toàn bộ dị tộc nhân đều lộ lên vẻ kinh hoàng, không tự chủ được mà cùng rút lui về phía sau từng bước, trong ánh mắt chứa đầy vẻ sợ hãi không thể nào che dấu được.
Nhất là vừa mới rồi Hùng Khai Sơn cùng giao thủ với Hạ Xuyên Phách Qua, lại không có hôn mê bất tỉnh.
Ta kháo a, con gấu này như thế nào lại giấu nghề! May mắn là lúc nãy lão tử cũng không bức bách hắn, phát hiện có điểm không ổn liền lui xuống, bằng không thì….
Nhìn cơ thể Thương Thượng Nộ Cúc bây giờ biến thành hai phần, Hạ Xuyên Phách Qua không nhịn được mà cả người trở nên rét lạnh, toàn thân nổi da gà, sắc mặt trở nên trắng bệch. Bằng không, người nằm ở đó bây giờ chính là ta a…
Điều này cũng đúng thôi, ra chiến trường luôn luôn có điều ngoài ý muốn xảy ra " Lấy yếu thắng mạnh cũng là chuyện tình bình thường, cũng không phải là chuyện chưa tình phát sinh" Nhưng mà, thật tê dại a. Tên Hắc Hùng kia vừa mới vừa rồi rõ ràng là thân thể của hắn đã bị trúng hai vết thương trí mạng, tâm thần hỗn loạn, nhưng bây giờ làm sao có thể hồi phục nhanh như vậy? Lại còn vui vẻ nha! Đây cũng là điều quá ly kỳ, không lẽ con gấu này đã ăn tiên đan bất tử vào, còn cùng hắn đánh cái rắm gì nữa a? Tiếp tục cùng hắn đánh, không phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?
- Ngã vương uy vũ! Ngã vương vô địch…
Ba nghìn chiến sỹ hùng tộc hoan hô như sấm.
Còn ở một bên này thì thấp thỏm, bất an. Thời điểm tiếng hoan hô vang lên như sấm thì Ưng Vương lại cau mày nhìn sắc trời.
Hiên tại còn có thể duy trì nhưng kể từ khi biết liên quân Hùng ưng rơi xuống đất cho đến bây giờ trước sau đã trải qua ba tràng đại chiến thì cũng chỉ trôi qua chưa đến một canh giờ. Nhóm viện binh muốn đến nơi này cứu viện thì ít nhất cũng cần ba canh giờ nữa mới có thể đuổi tới được.
Nhưng ở nơi này chưa tới một canh giờ thì đối phương đã xuất hiên gần hai trăm vị U Minh Quỷ Nhẫn còn có thêm một vị cao thủ tuyết đỉnh Cuồng Đao Địa Nhẫn nữa. May mà, Tứ ca đã đem tên cao thủ cực mạnh trong đối phương chém rụng xuống, tạm thời thì có thể chấn nhiếp được cục diện rồi.
Nhưng… Có trời mới biết được, ba canh giờ sau đối phương còn có thể xuất hiên bao nhiên tên Ngưu Quỷ Xà Thần nữa? Vị trí này đúng là một nơi lý tưởng, nếu thật sự đối phương có cao thủ lục đục chạy đến, hư hư thực thực dòm ngó quấy phá bổn trận, không tiếc toàn lực mà tấn công mạnh thì đến lúc đó mình và Hùng Khai Sơn có thể bảo trì được không?
Ưng Vương hít một hơi dài, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn một chút đội ngũ tám người ở phía sau mình, nhưng trong lòng thì chắc chắn. Hoặc là, có tám vị Thánh Tôn, Thánh Vương tiền bối ở trong này ngăn cản trong vòng ba canh giờ thì cũng không sai biệt đi cho lắm.
Nhưng vào đúng lúc này thì đột nhiên ở phương xa xuất hiện âm thanh " ầm, ầm" không ngừng vang lên loại âm thanh dày đặc này. Thanh thế phi thường lớn, trong lúc nhất thời tiếng gầm rú đã muốn vượt qua cả âm thanh của núi lửa bạo phát.
Cùng lúc đó một cổ âm thanh quái dị thật dài rất khó hình dung từ bốn phương tám hướng vang lên giống như tiếng quỷ kêu. Trong nhất thời, không cả thiên địa tựa hồ đã tràn ngập quỷ khí âm trầm.
Cổ quỷ khí âm trầm này đúng là của Cửu U Thập Tứ Thiếu rồi, Cửu U Thập Tứ Thiếu hơi thở cường điệu trong không khí tràn ngập không khí âm trầm.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Bởi vậy, sau khi được truyền thừa mỗi một vị cao thủ ngoại tộc trong Thiên Phạt đều phân tích " cẩn thận nghiên cứu từ các góc độ khác nhau để tìm ra nhược điểm" để chuẩn bị tốt cho việc chiến đấu.
Hành động này có thể nói là một việc làm cao minh, có thể nói đây là một sự chuẩn bị cần thiết, cho đến bây giờ tất cả đều chí lý. Nhưng ai cũng chưa từng nghĩ đến bọn hắn tiêu phí thời gian, vô số tâm huyết để ngiên cứu tìm ra cách đối phó với các chiêu số của đám mãnh thú trong Thiên Phạt " thậm chí trong đó vô số lão tổ tông của các tộc nhân trả qua cả ngàn năm mới nghĩ ra được sách lược này, nhưng mà trong ngày hôm nay trong cuộc chiến này những thứ đó lại trở thành cạm bẫy.
Một cạm bẫy đủ để trí mạng.
Tuy nhiên đối với cạm bẫy trí mạng này thì đám huyền thú trong Thiên Phạt cũng trở nên hồ đồ. Bọn hắn căn bản không biết được rốt cuộc bản thân mình đã bị tộc nhân nào bày ra cạm bẫy này?
Đáp án cực kỳ đơn giản nhưng đang giởn. Ngày đó, Quân Khương Lâm tiến vào Thiên Phạt sau đó lại nhận biết được Thú Vương, đối với các công hình thức công kích đám mãnh thú trong Thiên Phạt này thì chỉ thấy phương thức chiến đấu này thật sự là rất đơn giản! Tất cả đều dựa vào thiên phú, dựa vào bản năng mãnh thú để chiến đấu! Như vậy sao được?
Mãnh hổ tam tuyệt " Bổ nhào về phía trước, dựa vào cái đuôi để quét qua quét lại, đây là thứ vô cùng sắc bén, không thể nghi ngờ được" Nhưng mà, mặc dù chiêu thức này sắc bén nhưng một khi cứ lặp đi lặp lại thì tính chất uy hiếp sẽ bị giảm đi, lại càng dễ bị đối thủ quan sát được tìm ra nhược điểm rồi chĩa mũi nhọn vào đó thì chính là một cái là một người chết, nếu thật sự như vậy thì đám mãnh thú trong Thiên Phạt không phải xuất chiến mà là đi đưa đầu cho người khác giết
Quân đại thiếu gia tự nhiên là không nguyện ý để cậu em vợ này của mình cứ như vậy mà công kích. Trước kia không có cái gì, đơn giản vẫn là đơn giản, nhưng hiện tại Quân đại thiếu gia lại là người của hai thế giới, có thể nói là tinh thong vạn việc mà trong lòng của Quân đại thiếu gia lại nhớ kỹ không ít các loại võ thuật của kiếp trước mà Hồng Quân Tháp Khai Thiên Tạo Hóa công lại vì hắn bù đắp những chố thiếu sót.
Kết quả là dưới sự dốc sức mạnh mẽ của Quân Khương Lâm thì bây giờ tất cả các kỹ năng chiến đầu của các tộc nhân trong Thiên Phạt đều được nâng cao lên. So với phương thức chiến đấu truyền thống đơn diệu như lúc trước thì có thể nói là hai việc hoàn toàn khác xa nhau!
Mà đối với nhận thức của đám dị tộc thì đám người trong Thiên Phạt hung địa có thể nói là đã ăn sâu bén rễ rồi,có thể nói " chỉ cần cơ hồ tùy tiện một chiêu thì đủ để trí mạng rồi"!
Chiến cuộc như vậy chính xác không phải là do Quân đại thiếu gia cố ý!
Cũng là do tạo hóa trêu người, thiên ý khó lường.
Cho nên, một chiêu này của Hùng Khai Sơn, nhất kiếm phát Thiên Kiêu " chiêu này là nền tảng của kiếm pháp chấn tộc của Hùng tộc" Vương Kiếm Cửu Tiêu, nhưng lúc sau Quân Khương Lâm lại sửa lại, hết thảy đều trở nên thay đổi rồi nha.
Thương Thượng Nộ Cúc vừa thấy Hùng Khai Sơn nhảy lên thì lập tức liền nghĩ đến tới sát chiêu hung danh tuyệt đỉnh " Vương Kiếm Cửu Tiêu" đây chính là sát chiêu của Hùng tộc. Nhưng trải qua bao nhiêu năm, dị tộc nhân đã nghiên cứu ra chiêu số để có thể phá giải một chiêu này.
Cho nên trong lòng của Thương Thượng Nộ Cúc đã liệu trước, hắn vô cùng tin tưởng nên bày ra tư thế, chỉ cần Hùng Khai Sơn chui vào bên trong tròng thì hắn sẽ làm một kích trí mênh, hết thảy mọi việc cũng sẽ kết thúc.
Nhưng Thương Thượng Nộ Cúc lại ngàn lần không ngờ rằng " đây rõ ràng là một chiêu quen thuộc đến cực điểm, Vương Kiếm Cửu Tiêu" nhưng mà đến nửa đường lại không biết vì sao mà biến thành một chiêu như thế này, một chiêu mà hắn chưa từng thấy qua. " Nhất kiếm phá Thiên Kiêu " Làm cho tất cả các ý định nghĩ sẵn trong đầu hắn đều hoàn toàn thất bại.
Một khắc này, tin tưởng rằng không ai có thể biết được trong lòng của Thương Thượng Nộ Cúc đến tột cùng có có cảm giác phức tạp như thế nào.
Duy nhất, có thể khẳng định một điều.
Bằng với thực lực của Thương Thượng Nộ Cúc, nếu như ngay từ đầu hắn có thể phát hiện một chiêu này không phải là chiêu " Vương Kiếm cửu tiêu" như vậy cho dù " Nhất kiếm phá Thiên Kiêu" vốn có uy lực cường đại thế nào đi chẳng nữa thì cũng không có năng lực giết hắn. Nhiều nhất, cũng chỉ là bị trọng thương mà thôi.
Nhưng mà, uy lực kiếm chiêu của đối phương đã phát ra hơn phân nữa, song phương sắp sửa sẽ chạm trám vào nhau. Lúc này, Thương Thương Nộ Cúc mới phát hiện ra bi kịch khác thường này " Ta kháo! Mợ nó, không phải là Vương Kiếm cửu tiêu a! Ta bị mắc lừa rồi "
Cho nên, Thương Thượng Nộ Cúc lập tức luống cuống.
Tính mạng bị uy hiếp, vô luận là ai đều cũng hoảng sợ? ( trừ ka ra)
Kỳ thật lấy tu vi của Thương Thượng Nộ Cúc mà nói, nếu là lúc không hoảng hốt,cho dù lâm vào thế hạ phong nhưng nhất định sẽ không bỏ mạng, dù cho cuối cùng bản thân không khỏi bị trọng thương nhưng mà cuối cùng Hùng vương nhất định sẽ bồi them một mạng!
Tâm thần vừa loạn, khí thế đại tổn, khi đó còn muốn trốn thì cũng đã không kịp. Uy lực của " Nhất Kiếm phá thiên kiêu " quá lớn, lúc này đã đem toàn bộ bản thân hắn khóa lại. Sau đó, nếu hắn tiếp tục miễn cưỡng mở ra ẩn sát thuật thì chẳng khác nào là bỏ đi phòng ngự của bản thân mình, không thể nghi ngờ gì nữa, đến lúc đó hắn sẽ chết nhanh hơn.
Cho nên dưới sự khẩn cấp vì tranh thủ cơ hội để bảo vệ tính mạng, Thương Thượng Nộ Cúc Hoa đã quyết định thật nhanh, hắn liền điên cuồng vồ đến.
Đáng tiếc, quyết định của hắn là chậm trễ trong nháy mặt.
Cao thủ quyết chiến, sai một ly đi một dặm.
" Một kiếm phá Thiên Kiêu" cũng không phải là chiêu pháp cùi bắp, đây chính là chiêu thức mà Quân đại thiếu gia làm cho ra cậu em vợ này. Một khi một chiêu này đã phát huy thì ước chừng lực công kích cường hãn của Hùng Khai Sơn sẽ tăng lên gấp đôi.
Kiếm thế của Hùng vương bén nhọn vô cùng hơn nữa một chiêu " Nhất kiếm phá Thiên Kiêu" này uy lực thật lớn, mà Hùng Khai Sơn cậy vào một thân mang Thánh hoàng huyền khí rốt cục đem Thương Thượng Nộ Cúc một kiếm bổ làm hai.
Nhưng cuối cùng kết quả trận chiến này lại thay đổi nhưng vẫn là người thứ ba tính sai trên người Hùng vương còn mang theo cái loại tiên dược nghịch thiên như cải tử hoàn sinh! Đây mới là chỗ Thương Thượng Nộ Cúc chết rồi mà cũng còn cảm thấy ủy khuất.
Thực lực của mình rõ ràng còn cao hơn đối phương rất nhiều, cơ hồ là gấp vô số lần, cuối cùng lại cùng với đối phương liều mạng đồng quy vu tận.
Có thể nói, cuối cùng Thương Thượng Nộ Cúc chết làm cho không khí trở nên sôi động.
Lấy tu vi sâu xa của hắn, phỏng chừng có thể còn có thể kéo dài tàn hơi thêm cả nửa ngày nữa. nhưng
Khuất nhục mà chết kiểu như thế này thì đối với một vị cao thủ mà nói tuyệt đối là giống như tuyết rơi tháng sáu không thể tưởng tượng được.
Khôi phục lại trạng thái vạn toàn, Hùng Khai Sơn uy phong lẫm liệt đứng ở nơi đó, hai tay của hắn chống nạnh, há miệng cười ha hả, đầu ngón tay giống như củ cải chỉ chỏ vào đám tộc nhân dị tộc, hung hăng càn quấy rống lớn:
- Ngươi, ngươi ngươi, ngươi cả ngươi nữa, lăn ra đây! Để cho lão tử thịt các ngươi, lão tử giết còn chưa có đã ghiền….
Ngươi lăn ra để cho lão tử làm thịt ngươi, lão tử còn chư đã ghiền!
Đây rốt cuộc là thứ vô liêm sỉ gì đây? Chúng ta cùng với lão đại qua đây để cho ngươi giết cho đã ghiền sao?
Nếu trước đó, Hùng vương đánh rắm ra câu này thì ít nhất có thể có trên vạn ngươi chửi ầm lên, cùng phun nước bọt vào phía hắn. Nhưng bây giờ đã khác, không một người nào dám lên tiếng. Toàn bộ dị tộc nhân đều lộ lên vẻ kinh hoàng, không tự chủ được mà cùng rút lui về phía sau từng bước, trong ánh mắt chứa đầy vẻ sợ hãi không thể nào che dấu được.
Nhất là vừa mới rồi Hùng Khai Sơn cùng giao thủ với Hạ Xuyên Phách Qua, lại không có hôn mê bất tỉnh.
Ta kháo a, con gấu này như thế nào lại giấu nghề! May mắn là lúc nãy lão tử cũng không bức bách hắn, phát hiện có điểm không ổn liền lui xuống, bằng không thì….
Nhìn cơ thể Thương Thượng Nộ Cúc bây giờ biến thành hai phần, Hạ Xuyên Phách Qua không nhịn được mà cả người trở nên rét lạnh, toàn thân nổi da gà, sắc mặt trở nên trắng bệch. Bằng không, người nằm ở đó bây giờ chính là ta a…
Điều này cũng đúng thôi, ra chiến trường luôn luôn có điều ngoài ý muốn xảy ra " Lấy yếu thắng mạnh cũng là chuyện tình bình thường, cũng không phải là chuyện chưa tình phát sinh" Nhưng mà, thật tê dại a. Tên Hắc Hùng kia vừa mới vừa rồi rõ ràng là thân thể của hắn đã bị trúng hai vết thương trí mạng, tâm thần hỗn loạn, nhưng bây giờ làm sao có thể hồi phục nhanh như vậy? Lại còn vui vẻ nha! Đây cũng là điều quá ly kỳ, không lẽ con gấu này đã ăn tiên đan bất tử vào, còn cùng hắn đánh cái rắm gì nữa a? Tiếp tục cùng hắn đánh, không phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?
- Ngã vương uy vũ! Ngã vương vô địch…
Ba nghìn chiến sỹ hùng tộc hoan hô như sấm.
Còn ở một bên này thì thấp thỏm, bất an. Thời điểm tiếng hoan hô vang lên như sấm thì Ưng Vương lại cau mày nhìn sắc trời.
Hiên tại còn có thể duy trì nhưng kể từ khi biết liên quân Hùng ưng rơi xuống đất cho đến bây giờ trước sau đã trải qua ba tràng đại chiến thì cũng chỉ trôi qua chưa đến một canh giờ. Nhóm viện binh muốn đến nơi này cứu viện thì ít nhất cũng cần ba canh giờ nữa mới có thể đuổi tới được.
Nhưng ở nơi này chưa tới một canh giờ thì đối phương đã xuất hiên gần hai trăm vị U Minh Quỷ Nhẫn còn có thêm một vị cao thủ tuyết đỉnh Cuồng Đao Địa Nhẫn nữa. May mà, Tứ ca đã đem tên cao thủ cực mạnh trong đối phương chém rụng xuống, tạm thời thì có thể chấn nhiếp được cục diện rồi.
Nhưng… Có trời mới biết được, ba canh giờ sau đối phương còn có thể xuất hiên bao nhiên tên Ngưu Quỷ Xà Thần nữa? Vị trí này đúng là một nơi lý tưởng, nếu thật sự đối phương có cao thủ lục đục chạy đến, hư hư thực thực dòm ngó quấy phá bổn trận, không tiếc toàn lực mà tấn công mạnh thì đến lúc đó mình và Hùng Khai Sơn có thể bảo trì được không?
Ưng Vương hít một hơi dài, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn một chút đội ngũ tám người ở phía sau mình, nhưng trong lòng thì chắc chắn. Hoặc là, có tám vị Thánh Tôn, Thánh Vương tiền bối ở trong này ngăn cản trong vòng ba canh giờ thì cũng không sai biệt đi cho lắm.
Nhưng vào đúng lúc này thì đột nhiên ở phương xa xuất hiện âm thanh " ầm, ầm" không ngừng vang lên loại âm thanh dày đặc này. Thanh thế phi thường lớn, trong lúc nhất thời tiếng gầm rú đã muốn vượt qua cả âm thanh của núi lửa bạo phát.
Cùng lúc đó một cổ âm thanh quái dị thật dài rất khó hình dung từ bốn phương tám hướng vang lên giống như tiếng quỷ kêu. Trong nhất thời, không cả thiên địa tựa hồ đã tràn ngập quỷ khí âm trầm.
Cổ quỷ khí âm trầm này đúng là của Cửu U Thập Tứ Thiếu rồi, Cửu U Thập Tứ Thiếu hơi thở cường điệu trong không khí tràn ngập không khí âm trầm.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.