Quân Khương Lâm lắc vòng eo rất nhiều, phất tay gọi tiểu nhị, không chút khách khí gọi rượu và đồ ăn, căn bản là không thèm để ý đến giá cả thế nào, trực tiếp gọi một bàn lớn, làm tiểu nhị mừng rỡ tung tăng chạy đến đưa lên một ấm trà thơm, sau đó phân phó nhà bếp nhanh chóng chuẩn bị.
Vừa nhìn mặt vị công tử tuấn tú này liền biết là kẻ có tiền a, chỉ cần một bàn này, là có thể kiếm lớn. Nhưng hắn nào có biết, vị công tử trước mặt này quả thật là danh không xứng với thực, rỗng ruột đại lão quan, gọi một chút đồ ăn không có tiền trả, gọi một bàn lớn đồ ăn càng không có tiền để trả!
- Ngươi tên là gì?
Hắc y nhân ngồi đối diện nhìn thẳng Quân Khương Lâm, ánh mắt vẫn ngưng trọng không một chút dao động. Quân Khương Lâm phát hiện, người này lại có thể tu luyện tới ngay cả ánh mắt cũng tùy thời có thể thay đổi hơn nữa còn có thể đạt tới trình độ quỷ dị!
- Nhất định phải hỏi tên sao? Tên chẳng qua chỉ là để gọi, phiền toái như vậy làm gì!
Quân Khương Lâm có chút bất đắc dĩ nhìn hắn:
- Thống khoái uống rượu thật tốt a? Uống rượu xong, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, chẳng phải vui sướng sao?
- Nhiều lời! Ngươi lại dùng thần thức thăm dò sau lưng ta, theo phía sau bổn công tử, chán ghét như ruồi bọ, chẳng lẽ chỉ vì muốn cùng ta uống chút rượu? Tưởng bổn công tử ngốc sao?
Hắc y nhân lạnh lùng nghiêm nghị quát lớn:
- Muốn cùng bổn công tử chơi đùa sao, có mục đích gì, thống khoái nói!
- Hảo hảo hảo, ta nói thật là được, cần gì phải giống trống khua chiêng như vậy, nói năng nặng nề.
Quân Khương Lâm có vẻ như thành khẩn cười rất tao nhã, làm ra một bộ dáng thành khẩn, thần sắc trên mặt lại trở nên cực kỳ đứng đắn.
Hắc y nhân tuy rằng lạnh lùng, cũng không khỏi bị hắn làm cho hứng trí, lạnh lùng hỏi:
- Nguyên nhân gì?
Quân Khương Lâm xuất phát từ nội tâm phế phủ nói:
- Kỳ thật nguyên nhân đúng là như thế này: Thời điểm ta nhìn thấy ngươi lần đầu tiên liền phát hiện, ngươi quả thực giống như là đom đóm trong bóng tối, phát ra ánh sáng hào quang lóa mắt trong màn đêm tăm tối, tuy rằng trong biển người mờ mịt thế sự như nước, nhưng một nam nhân xuất sắc giống như ngươi, vô luận đi đến nơi nào đều là hạc giữa bầy gà, một mình thật nổi bật; thật sự để cho ta khâm phục vạn phần… Tư thái của ngươi oai hùng làm cho ta có một loại cảm giác mê muội mãnh liệt, để cho ta cảm thấy, nếu như không thể mời ngươi uống bữa rượu này, quả thực chính là tội ác tày trời, tội nghiệt tày trời, cho dù trải qua tam sinh tam thế sâu sắc hối hận, cũng không thể bù đắp lại trong lòng ta một loại hối hận đến đứt ruột thắt gan, một loại nội tâm tiếc nuối đau đớn kịch liệt… Cho nên tuy ta không có tiền, nhưng ta vẫn như cũ dứt khoát không chút do dự mời ngươi uống…
- Ngừng!
Thần sắc trên mặt hắc y nhân rốt cục có biến hóa, trong ánh mắt cách biệt coi thường chúng sinh rốt cục cũng có chút dao động. Chỉ thấy hắn ngẩng đầu, đổi đôi con mắt hồi lâu trên trần lâu, một bộ dáng sắp ngất đến nơi, sau đó mới lắc đầu hai cái, mới đột nhiên vỗ bàn:
- Đồ hỗn trướng! Ngươi đang nói cái gì? Ngươi nói có phải tiếng người không?
- Chẳng lẽ ta nói vậy ngươi chưa đủ hiểu sao? Ý của ta kỳ thật nói đúng là…ngươi cùng ta hữu duyên! Chuyện duyên số đời người, đời nối đời, nếu ta làm nam, ngươi làm nữ…
Thần tình Quân Khương Lâm nghiêm trang, thâm tình và khẳng định nói, thần sắc trong mắt, tràn đầy một mảnh tha thiết chân tình:
- Ngươi chắc chắn là thê tử của ta!
- Con mẹ ngươi phóng cái rắm! Làm sao ngươi không chết đi a!
Ngàn năm hàm dưỡng của Hắc y nhân tức thì biến mất vô ảnh vô tung, khuôn mặt chỉ một thoáng đã biến thành đen như đít nồi, hai bàn tay đặt lên bàn, lấy mắt thường có thể nhận ra tốc độ nổi da gà, thân mình nguyên bản vững như núi lớn cũng có chút run rẩy lên, tựa hồ là gặp gió đêm, lạnh không chịu nổi…
- Ta biết ngươi có hoài nghi, nhưng đây là sự thật.
Quân Khương Lâm đau thương nói tiếp:
- Nếu ngươi vẫn không tin lời ta nói, thì có thể tự mình hỏi lòng xem, tuy rằng một đời thân nhân chúng ta đã mất, nhưng linh hồn có tồn tại hay không; ngươi nếu có thể hỏi, tin tưởng chắc chắn rằng bọn họ sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục! Như vậy ngươi cũng nên tin đi? Chuyện hữu duyên của chúng ta!
- Hỏi ai? Ta tự đem mình đánh chết sao sau đó đi hỏi sao? Người hữu duyên? Hữu duyên cái chó má gì!
Gần như bị suy sụp tinh thần, hai tay hắc y nhân đè lên mặt bàn, rồi làm ra một bộ chống tay ngồi dậy, cắn răng, trong mắt tỏa ra ngọn lửa, ngay cả hơi thở cũng ồ ồ lên, có tiếng phì phò, gằn từng chữ một:
- Tiểu tử, ngươi cảm thấy bổn công tử rất vui vẻ có phải hay không? Tiểu tử ngươi biết chữ "chết" viết như thế nào không?
Trong lúc hắn nói, gân xanh một bên trán cũng thình thịch nhẩy lên, trong mắt lại ẩn chứa sự nổi giận cuồng loạn!
Hơn một nghìn năm qua, hình như chưa từng có kẻ làm cho mình tức khí đến loại trình độ này, bất cứ lúc nào, thời đại hỗn loạn đen tối mình vẫn duy trì phong độ công tử nhàn nhã, ngay cả đối mặt với khắp thiên hạ đuổi giết, sắc mặt đều không đổi, vượt qua nhàn hạ, ngay cả là cửu tử nhất sinh, cũng tiêu sái ung dung, muốn làm gì thì làm; nhưng hôm nay gặp tên tiểu tử này, tại sao lại lâm vào tình trạng hiếm có bị hắn nói mấy câu liền phá tan tâm tình! Tâm cảnh của mình làm gì có chút nào không ổn chứ!?
Chỉ là, mấy câu hắn nói ra, cũng quá… ghê tởm! Có vẻ như ai cũng không chịu nổi?
- Ngươi xem lại mình đi…ta nói có mục đích gì chứ, ngươi như thế nào vẫn bắt ta nói, nhưng ta nói thật thì ngươi lại không tin!
Quân Khương Lâm vô tội buông buông tay:
- Ngươi sao khó hầu hạ vậy?
Nói xong hắn chớp chớp đôi mắt:
- Hơn nữa…coi như ta thật sự có mục đích, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi vừa hỏi ta sẽ nói cho ngươi sao? Ngươi có vẻ hơi ngay thơ một chút đó, tuy hơi khờ lại có chút đáng yêu, nhưng tại giang hồ sóng gió liên tục này muốn sống sót có thể là một chuyện thực khó khăn, tuy rằng thực lực ngươi rất không tồi, nhưng cũng không đủ để ứng phó với giang hồ quỷ dị khó lường a, ngươi cần phải nghe lời ta…
Quân Khương Lâm lời lẽ sâu xa như dạy bảo.
Hắc y nhân đột nhiên "Hộc" phun ra một ngụm thở dài, một hơi này, thổi ước chừng khoảng năm phút đồng hồ, làm Quân Khương Lâm đang ở phía đối diện nói chuyện rất hăng máu ngưng hẳn lại, mái tóc bay bay, tay áo phất phơ, có thể nói người phía trước nén khí đã đến mức người thường không thể thừa nhận, càng không thể chống đỡ được trình độ đỉnh phong này…
Hắn lập tức vỗ bàn, quát:
- Tiểu nhị! Rượu và thức ăn sao còn chưa có mang lên? Chẳng lẽ các ngươi bây giờ mới đi chợ sao? Nhanh lên cho lão tử! Có phải muốn tự tìm phiền phức hay không!
Hắn quay đầu sang hướng khác, cũng không thèm nhìn tới Quân Khương Lâm, e sợ cho chính mình phải nhìn thêm nữa tên mặt trắng đáng giận, không nhịn được thà rằng liều mạng tăng thêm thương thế, bại lộ hành tung, nguy hiểm lớn cũng phải ra tay mạnh mẽ, đem đầu lưỡi không xương hoạt bát làm người khác chán ghét của tên tiểu tử này cắt xuống!
Trong lòng hắn cũng có chút bất đắc dĩ: "Lão tử có lẽ sống ước chừng hơn nghìn năm, chưa bao giờ gặp được hạng người cực phẩm này! Thật sự là… rất con bà nó đáng giận thật!
Kiếp trước ngươi là nữ ta là nam, ngươi là thê tử của ta… chỉ bằng bổn công tử sống được hơn nghìn năm, cũng đủ để tiểu tử ngươi chuyển kiếp mười lần đấy?
Hắc y nhân hữu khí vô lực nhướng mi mắt, đột nhiên cảm thấy được đi ra ngoài lúc này, thật sự là một sai lầm cực lớn! Nếu biết rằng sau khi đi ra đụng phải cái dạng cực phẩm này, như vậy bổn công tử thà rằng ở lại trong phong ấn ngây ngốc năm trăm năm…
- Hắc hắc hắc…vị lão đệ này a.
Quân Khương Lâm cười hai tiếng kiểu âm thanh làm cho người khác lông tóc dựng đứng, vui tươi hớn hở nói:
- Xin hỏi cao danh đại tánh?
"Vị lão đệ này?" Trên mặt vị hắc y nhân nhanh chóng nổi lên tia hắc tuyến, như kẻ đau răng hít một hơi khí lạnh, nhe răng méo miệng nghiêng đầu, dùng loại khẩu khí như muốn khóc nói:
- Con mẹ nó, ngươi có thể hay không nói tiếng người, chính là tổ của tổ của tổ tông tám đời tổ tông tiểu bối nhi nhà ngươi…cũng không có tư cách gọi bổn công tử một tiếng lão đệ biết không! Hả?
- Ôi, hiểu được hiểu được, ta chính là kính trọng mà xưng, lại làm ngươi mất hứng…vậy…vị lão ca, ngài năm nay bao nhiêu niên kỉ?
Quân Khương Lâm lập tức cải biến xưng hô, làm ra phong thái rất biết nghe lời.
Hắc y nhân gục đầu xuống bàn, hai tay ôm lấy tóc, vò đầu hai cái, dùng một loại ngữ khí gần như hữu khí vô lực, thanh âm qua hơi thở mong manh, thống khổ rên rỉ nói:
- Ngươi con mẹ nó có thể im lặng hay không? Không nói lời nào ngươi sẽ chết sao?
- Không nói lời nào tất nhiên là có thể, cũng không ảnh hưởng gì đến sinh tử đại sự, chẳng lẽ xưng hô lão ca cũng không đúng ý, vậy tiểu đệ? Lão đệ? Lão huynh? Ngươi thích cái nào đây?
...
- Ngươi không cần dùng ánh mắt hung dữ như vậy nhìn ta, làm tim ta rung động a… Kỳ thật Đạn Quan lâu, chế biến rượu và thức săn cũng khá là ngon. Ta đã hơn một lần đến đây nếm thử, hương vị kia…thực thơm a… hơn một lần là người khác mời khách, được ăn uống xả láng, lần này đến phiên ta mời khách, lại không mang theo tiền…
một loại mặt mày hớn hở nói, như nhớ lại hương vị rồi chép chép miệng, đột nhiên nhanh chóng nói tiếp:
- Ồ…tuy rằng hôm nay ta đã nói làm chủ…nhưng ngươi…thật sự không mang tiền? Tiền, chính là vật bất li thân a, mà, hoàng kim cũng được…thật không có mang?
Đầu hắc y nhân gục ở trên bàn hơi nâng lên, rồi đập cạnh cạch xuống mặt bàn hai cái, phát ra một tiếng thở dài thê lương tới cực điểm!
- Không có việc gì, không có chuyện gì…không cần thống khổ như vậy…
một loại vỗ tay lên ngực an ủi:
- Yên tâm đi! Không phải chỉ là một bữa cơm sao? Hơn nữa không mang theo bạc cũng không phải là chuyện dọa người, hầu như mọi người đều trải qua kinh nghiệm này, ta đã nói mời khách, bọn họ sẽ không nói ngươi ăn quịt, ta đã nói với ngươi, hơn một lần ta đến…
Hắc y nhân lệ rơi đầy mặt ngẩng đầu lên, thất hồn lạc phách nhìn Quân đại thiếu gia, lại có điểm hương vị kính ngưỡng, đột nhiên nắm lấy hai tay một loại, loạng choạng dùng sức, khóc không ra nước mắt nói:
- Ca…ta gọi ngươi là thân ca ca được không? Cả đời ta…hơn một ngàn ba trăm năm, cho tới bây giờ chưa có bội phục qua ai, nhưng hôm nay, ta thật sự phục ngươi…ngài im lặng được không? Ngài câm miệng cho ta nhờ nhé? Thân ca ca a!
Càng nói về sau, giọng hắc y nhân càng khàn càng rống lớn, một bên rống lớn một bên dùng đầu đập "cành cành" xuống mặt bàn…loại bộ dạng thống khổ này, làm cho ai nhìn thấy, đều sinh ra cảm giác đồng tình – Tại sao sự tình này lại toh61ng khổ giống như bị mấy trăm đầu huyền thú "bạo hoa cúc" () vậy trời? Thêm vào đó, mấy trăm đầu huyền thú này lại toàn là loại có cấp bậc "trâu bò" như gấu, hổ, sư tử, voi đực…. a!
Thanh âm thật sự là có điểm quá lớn, hơn nữa giờ phút này chính là thời điểm đúng bữa cơm, nhất thời mọi người trên Đạn Quan Lâu đều hướng về phía này nhìn, ánh mắt rực sáng, điều này có ý tứ gì, ca ca đệ đệ, chuyện gì xảy ra, mà động tĩnh lớn như vậy?
Quân Khương Lâm cười gượng hai tiếng, có chút hối lỗi ôm quyền, giải thích:
- Thật ngại, xin lỗi chư vị, vị huynh đệ của ta hơi bị khùng, ngày thường rất tốt, giống y như một người bình thường…
Một loạt âm thanh "A! Thì ra là vậy" giống như chợt hiểu ra vang lên khắp cả lâu!
- Ngươi mới bị khùng! Con mẹ nó cả nhà ngươi mới bị khùng!
Hắc y nhân vung tay dựng lên, cực kì bi phẫn hét lên một tiếng, mặt đầy giận dữ! Một thân run rẩy, giống như hoa cúc tàn trước gió…
Thật sự là tức giận đến khó thở rồi…
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến
Vừa nhìn mặt vị công tử tuấn tú này liền biết là kẻ có tiền a, chỉ cần một bàn này, là có thể kiếm lớn. Nhưng hắn nào có biết, vị công tử trước mặt này quả thật là danh không xứng với thực, rỗng ruột đại lão quan, gọi một chút đồ ăn không có tiền trả, gọi một bàn lớn đồ ăn càng không có tiền để trả!
- Ngươi tên là gì?
Hắc y nhân ngồi đối diện nhìn thẳng Quân Khương Lâm, ánh mắt vẫn ngưng trọng không một chút dao động. Quân Khương Lâm phát hiện, người này lại có thể tu luyện tới ngay cả ánh mắt cũng tùy thời có thể thay đổi hơn nữa còn có thể đạt tới trình độ quỷ dị!
- Nhất định phải hỏi tên sao? Tên chẳng qua chỉ là để gọi, phiền toái như vậy làm gì!
Quân Khương Lâm có chút bất đắc dĩ nhìn hắn:
- Thống khoái uống rượu thật tốt a? Uống rượu xong, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, chẳng phải vui sướng sao?
- Nhiều lời! Ngươi lại dùng thần thức thăm dò sau lưng ta, theo phía sau bổn công tử, chán ghét như ruồi bọ, chẳng lẽ chỉ vì muốn cùng ta uống chút rượu? Tưởng bổn công tử ngốc sao?
Hắc y nhân lạnh lùng nghiêm nghị quát lớn:
- Muốn cùng bổn công tử chơi đùa sao, có mục đích gì, thống khoái nói!
- Hảo hảo hảo, ta nói thật là được, cần gì phải giống trống khua chiêng như vậy, nói năng nặng nề.
Quân Khương Lâm có vẻ như thành khẩn cười rất tao nhã, làm ra một bộ dáng thành khẩn, thần sắc trên mặt lại trở nên cực kỳ đứng đắn.
Hắc y nhân tuy rằng lạnh lùng, cũng không khỏi bị hắn làm cho hứng trí, lạnh lùng hỏi:
- Nguyên nhân gì?
Quân Khương Lâm xuất phát từ nội tâm phế phủ nói:
- Kỳ thật nguyên nhân đúng là như thế này: Thời điểm ta nhìn thấy ngươi lần đầu tiên liền phát hiện, ngươi quả thực giống như là đom đóm trong bóng tối, phát ra ánh sáng hào quang lóa mắt trong màn đêm tăm tối, tuy rằng trong biển người mờ mịt thế sự như nước, nhưng một nam nhân xuất sắc giống như ngươi, vô luận đi đến nơi nào đều là hạc giữa bầy gà, một mình thật nổi bật; thật sự để cho ta khâm phục vạn phần… Tư thái của ngươi oai hùng làm cho ta có một loại cảm giác mê muội mãnh liệt, để cho ta cảm thấy, nếu như không thể mời ngươi uống bữa rượu này, quả thực chính là tội ác tày trời, tội nghiệt tày trời, cho dù trải qua tam sinh tam thế sâu sắc hối hận, cũng không thể bù đắp lại trong lòng ta một loại hối hận đến đứt ruột thắt gan, một loại nội tâm tiếc nuối đau đớn kịch liệt… Cho nên tuy ta không có tiền, nhưng ta vẫn như cũ dứt khoát không chút do dự mời ngươi uống…
- Ngừng!
Thần sắc trên mặt hắc y nhân rốt cục có biến hóa, trong ánh mắt cách biệt coi thường chúng sinh rốt cục cũng có chút dao động. Chỉ thấy hắn ngẩng đầu, đổi đôi con mắt hồi lâu trên trần lâu, một bộ dáng sắp ngất đến nơi, sau đó mới lắc đầu hai cái, mới đột nhiên vỗ bàn:
- Đồ hỗn trướng! Ngươi đang nói cái gì? Ngươi nói có phải tiếng người không?
- Chẳng lẽ ta nói vậy ngươi chưa đủ hiểu sao? Ý của ta kỳ thật nói đúng là…ngươi cùng ta hữu duyên! Chuyện duyên số đời người, đời nối đời, nếu ta làm nam, ngươi làm nữ…
Thần tình Quân Khương Lâm nghiêm trang, thâm tình và khẳng định nói, thần sắc trong mắt, tràn đầy một mảnh tha thiết chân tình:
- Ngươi chắc chắn là thê tử của ta!
- Con mẹ ngươi phóng cái rắm! Làm sao ngươi không chết đi a!
Ngàn năm hàm dưỡng của Hắc y nhân tức thì biến mất vô ảnh vô tung, khuôn mặt chỉ một thoáng đã biến thành đen như đít nồi, hai bàn tay đặt lên bàn, lấy mắt thường có thể nhận ra tốc độ nổi da gà, thân mình nguyên bản vững như núi lớn cũng có chút run rẩy lên, tựa hồ là gặp gió đêm, lạnh không chịu nổi…
- Ta biết ngươi có hoài nghi, nhưng đây là sự thật.
Quân Khương Lâm đau thương nói tiếp:
- Nếu ngươi vẫn không tin lời ta nói, thì có thể tự mình hỏi lòng xem, tuy rằng một đời thân nhân chúng ta đã mất, nhưng linh hồn có tồn tại hay không; ngươi nếu có thể hỏi, tin tưởng chắc chắn rằng bọn họ sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục! Như vậy ngươi cũng nên tin đi? Chuyện hữu duyên của chúng ta!
- Hỏi ai? Ta tự đem mình đánh chết sao sau đó đi hỏi sao? Người hữu duyên? Hữu duyên cái chó má gì!
Gần như bị suy sụp tinh thần, hai tay hắc y nhân đè lên mặt bàn, rồi làm ra một bộ chống tay ngồi dậy, cắn răng, trong mắt tỏa ra ngọn lửa, ngay cả hơi thở cũng ồ ồ lên, có tiếng phì phò, gằn từng chữ một:
- Tiểu tử, ngươi cảm thấy bổn công tử rất vui vẻ có phải hay không? Tiểu tử ngươi biết chữ "chết" viết như thế nào không?
Trong lúc hắn nói, gân xanh một bên trán cũng thình thịch nhẩy lên, trong mắt lại ẩn chứa sự nổi giận cuồng loạn!
Hơn một nghìn năm qua, hình như chưa từng có kẻ làm cho mình tức khí đến loại trình độ này, bất cứ lúc nào, thời đại hỗn loạn đen tối mình vẫn duy trì phong độ công tử nhàn nhã, ngay cả đối mặt với khắp thiên hạ đuổi giết, sắc mặt đều không đổi, vượt qua nhàn hạ, ngay cả là cửu tử nhất sinh, cũng tiêu sái ung dung, muốn làm gì thì làm; nhưng hôm nay gặp tên tiểu tử này, tại sao lại lâm vào tình trạng hiếm có bị hắn nói mấy câu liền phá tan tâm tình! Tâm cảnh của mình làm gì có chút nào không ổn chứ!?
Chỉ là, mấy câu hắn nói ra, cũng quá… ghê tởm! Có vẻ như ai cũng không chịu nổi?
- Ngươi xem lại mình đi…ta nói có mục đích gì chứ, ngươi như thế nào vẫn bắt ta nói, nhưng ta nói thật thì ngươi lại không tin!
Quân Khương Lâm vô tội buông buông tay:
- Ngươi sao khó hầu hạ vậy?
Nói xong hắn chớp chớp đôi mắt:
- Hơn nữa…coi như ta thật sự có mục đích, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi vừa hỏi ta sẽ nói cho ngươi sao? Ngươi có vẻ hơi ngay thơ một chút đó, tuy hơi khờ lại có chút đáng yêu, nhưng tại giang hồ sóng gió liên tục này muốn sống sót có thể là một chuyện thực khó khăn, tuy rằng thực lực ngươi rất không tồi, nhưng cũng không đủ để ứng phó với giang hồ quỷ dị khó lường a, ngươi cần phải nghe lời ta…
Quân Khương Lâm lời lẽ sâu xa như dạy bảo.
Hắc y nhân đột nhiên "Hộc" phun ra một ngụm thở dài, một hơi này, thổi ước chừng khoảng năm phút đồng hồ, làm Quân Khương Lâm đang ở phía đối diện nói chuyện rất hăng máu ngưng hẳn lại, mái tóc bay bay, tay áo phất phơ, có thể nói người phía trước nén khí đã đến mức người thường không thể thừa nhận, càng không thể chống đỡ được trình độ đỉnh phong này…
Hắn lập tức vỗ bàn, quát:
- Tiểu nhị! Rượu và thức ăn sao còn chưa có mang lên? Chẳng lẽ các ngươi bây giờ mới đi chợ sao? Nhanh lên cho lão tử! Có phải muốn tự tìm phiền phức hay không!
Hắn quay đầu sang hướng khác, cũng không thèm nhìn tới Quân Khương Lâm, e sợ cho chính mình phải nhìn thêm nữa tên mặt trắng đáng giận, không nhịn được thà rằng liều mạng tăng thêm thương thế, bại lộ hành tung, nguy hiểm lớn cũng phải ra tay mạnh mẽ, đem đầu lưỡi không xương hoạt bát làm người khác chán ghét của tên tiểu tử này cắt xuống!
Trong lòng hắn cũng có chút bất đắc dĩ: "Lão tử có lẽ sống ước chừng hơn nghìn năm, chưa bao giờ gặp được hạng người cực phẩm này! Thật sự là… rất con bà nó đáng giận thật!
Kiếp trước ngươi là nữ ta là nam, ngươi là thê tử của ta… chỉ bằng bổn công tử sống được hơn nghìn năm, cũng đủ để tiểu tử ngươi chuyển kiếp mười lần đấy?
Hắc y nhân hữu khí vô lực nhướng mi mắt, đột nhiên cảm thấy được đi ra ngoài lúc này, thật sự là một sai lầm cực lớn! Nếu biết rằng sau khi đi ra đụng phải cái dạng cực phẩm này, như vậy bổn công tử thà rằng ở lại trong phong ấn ngây ngốc năm trăm năm…
- Hắc hắc hắc…vị lão đệ này a.
Quân Khương Lâm cười hai tiếng kiểu âm thanh làm cho người khác lông tóc dựng đứng, vui tươi hớn hở nói:
- Xin hỏi cao danh đại tánh?
"Vị lão đệ này?" Trên mặt vị hắc y nhân nhanh chóng nổi lên tia hắc tuyến, như kẻ đau răng hít một hơi khí lạnh, nhe răng méo miệng nghiêng đầu, dùng loại khẩu khí như muốn khóc nói:
- Con mẹ nó, ngươi có thể hay không nói tiếng người, chính là tổ của tổ của tổ tông tám đời tổ tông tiểu bối nhi nhà ngươi…cũng không có tư cách gọi bổn công tử một tiếng lão đệ biết không! Hả?
- Ôi, hiểu được hiểu được, ta chính là kính trọng mà xưng, lại làm ngươi mất hứng…vậy…vị lão ca, ngài năm nay bao nhiêu niên kỉ?
Quân Khương Lâm lập tức cải biến xưng hô, làm ra phong thái rất biết nghe lời.
Hắc y nhân gục đầu xuống bàn, hai tay ôm lấy tóc, vò đầu hai cái, dùng một loại ngữ khí gần như hữu khí vô lực, thanh âm qua hơi thở mong manh, thống khổ rên rỉ nói:
- Ngươi con mẹ nó có thể im lặng hay không? Không nói lời nào ngươi sẽ chết sao?
- Không nói lời nào tất nhiên là có thể, cũng không ảnh hưởng gì đến sinh tử đại sự, chẳng lẽ xưng hô lão ca cũng không đúng ý, vậy tiểu đệ? Lão đệ? Lão huynh? Ngươi thích cái nào đây?
...
- Ngươi không cần dùng ánh mắt hung dữ như vậy nhìn ta, làm tim ta rung động a… Kỳ thật Đạn Quan lâu, chế biến rượu và thức săn cũng khá là ngon. Ta đã hơn một lần đến đây nếm thử, hương vị kia…thực thơm a… hơn một lần là người khác mời khách, được ăn uống xả láng, lần này đến phiên ta mời khách, lại không mang theo tiền…
một loại mặt mày hớn hở nói, như nhớ lại hương vị rồi chép chép miệng, đột nhiên nhanh chóng nói tiếp:
- Ồ…tuy rằng hôm nay ta đã nói làm chủ…nhưng ngươi…thật sự không mang tiền? Tiền, chính là vật bất li thân a, mà, hoàng kim cũng được…thật không có mang?
Đầu hắc y nhân gục ở trên bàn hơi nâng lên, rồi đập cạnh cạch xuống mặt bàn hai cái, phát ra một tiếng thở dài thê lương tới cực điểm!
- Không có việc gì, không có chuyện gì…không cần thống khổ như vậy…
một loại vỗ tay lên ngực an ủi:
- Yên tâm đi! Không phải chỉ là một bữa cơm sao? Hơn nữa không mang theo bạc cũng không phải là chuyện dọa người, hầu như mọi người đều trải qua kinh nghiệm này, ta đã nói mời khách, bọn họ sẽ không nói ngươi ăn quịt, ta đã nói với ngươi, hơn một lần ta đến…
Hắc y nhân lệ rơi đầy mặt ngẩng đầu lên, thất hồn lạc phách nhìn Quân đại thiếu gia, lại có điểm hương vị kính ngưỡng, đột nhiên nắm lấy hai tay một loại, loạng choạng dùng sức, khóc không ra nước mắt nói:
- Ca…ta gọi ngươi là thân ca ca được không? Cả đời ta…hơn một ngàn ba trăm năm, cho tới bây giờ chưa có bội phục qua ai, nhưng hôm nay, ta thật sự phục ngươi…ngài im lặng được không? Ngài câm miệng cho ta nhờ nhé? Thân ca ca a!
Càng nói về sau, giọng hắc y nhân càng khàn càng rống lớn, một bên rống lớn một bên dùng đầu đập "cành cành" xuống mặt bàn…loại bộ dạng thống khổ này, làm cho ai nhìn thấy, đều sinh ra cảm giác đồng tình – Tại sao sự tình này lại toh61ng khổ giống như bị mấy trăm đầu huyền thú "bạo hoa cúc" () vậy trời? Thêm vào đó, mấy trăm đầu huyền thú này lại toàn là loại có cấp bậc "trâu bò" như gấu, hổ, sư tử, voi đực…. a!
Thanh âm thật sự là có điểm quá lớn, hơn nữa giờ phút này chính là thời điểm đúng bữa cơm, nhất thời mọi người trên Đạn Quan Lâu đều hướng về phía này nhìn, ánh mắt rực sáng, điều này có ý tứ gì, ca ca đệ đệ, chuyện gì xảy ra, mà động tĩnh lớn như vậy?
Quân Khương Lâm cười gượng hai tiếng, có chút hối lỗi ôm quyền, giải thích:
- Thật ngại, xin lỗi chư vị, vị huynh đệ của ta hơi bị khùng, ngày thường rất tốt, giống y như một người bình thường…
Một loạt âm thanh "A! Thì ra là vậy" giống như chợt hiểu ra vang lên khắp cả lâu!
- Ngươi mới bị khùng! Con mẹ nó cả nhà ngươi mới bị khùng!
Hắc y nhân vung tay dựng lên, cực kì bi phẫn hét lên một tiếng, mặt đầy giận dữ! Một thân run rẩy, giống như hoa cúc tàn trước gió…
Thật sự là tức giận đến khó thở rồi…
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến