Biên Tập
Mặc dù có ba đại Thánh giả cùng nhau hộ thân, nhưng giờ phút này Lý Du Nhiên vẫn còn cảm thấy bất an khó hiểu! Loại chuyện này quả thực cũng thật là rất kỳ quái!
Trên đất đế đô Thiên Hương này, cũng không cần nói gì tới cao thủ Thiên Huyền, bình thường nếu có một vị Địa Huyền đỉnh phong hộ thân đảm đương vai trò thị vệ thì mình có thể đủ to gan lớn mật muốn làm gì thì làm. Nếu có thể được Thiên Huyền bảo vệ thì quả thực chính là ước mơ tha thiết rồi!
Nhưng mà hiện tại lại thực sự không giống thế. Có ba nhân vật tuyệt đỉnh mà đem so với Thiên Huyền thì cường đại mấy ngàn mấy vạn lần theo bên người, lẽ ra trên cái thế giới này không có lực lượng nào có thể uy hiếp chính mình chứ? Nhưng, loại cảm giác an toàn không cần kiêng nể gì ngược lại liền không còn sót lại chút nào. Chả phải là quá mức kỳ quái hay sao...
Đến trước cửa Quân gia, Lý Du Nhiên không khỏi sửng sốt.
Cửa lớn nhà Quân gia mở ra thông thống, cũng chỉ có hai tên thị vệ thảnh thơi thoải mái đứng đó, nào đâu còn thấy cảnh đề phòng sâm nghiêm như trước nữa. Chúng nhìn thấy mọi người đến mà tựa hồ không thèm để ý chút nào.
Lý Du Nhiên đưa bái thiếp, thị vệ tiếp nhận rồi một mạch chạy đi vào bẩm báo. Chỉ chốc lát đã trở lại nói "Lão gia mời Lý công tử vào."
Chỉ là 'mời vào' mà không phải là phái người ra nghênh tiếp vào.
Thậm chí ngay cả quản gia cũng không có phái ra!
Lý Du Nhiên trong lòng chấn động, xem ra Quân gia đối với mình cũng khá là không thân thiện.
Nhìn Quân gia khác hẳn lúc trước, Lý Du Nhiên vốn tưởng rằng chỉ là giả bộ. Bố trí dáng vẻ yếu thế ngược lại làm cho kẻ địch thông minh cảm thấy được nguy hiểm trong đó. Nhưng trên thực tế cũng vẫn thực sự là yếu thế!
Hư hư thực thực như vậy, hư thật lần lượt thay đổi, dốc hết sức giả bộ làm ra vẻ trống rỗng để che dấu sự rỗng tuếch thật sự! Kiểu bố trí của Gia Cát tái sinh như thế là biện pháp cực đoan, ngược lại sẽ làm cho kẻ địch khi đến đâm ra nghi thần nghi quỷ, thậm chí còn phán đoán sai là đối phương đã sớm bày ra bẩy rập nên không khỏi lo!
Cái này dùng để đối phó kẻ địch thông minh thì không có cách thứ hai! Cũng là dưới tình huống mình thực sự trống rỗng yếu ớt mà có thể làm mê hoặc kẻ địch là phương án tốt nhất! Nói trắng ra thì đó chính là "kế bỏ thành trống"!
Vốn cũng đã trống rỗng, kẻ địch cực kỳ cường thế lạiđang đứng trước cửa. Nếu như ngươi cố gắng tỏ ra mạnh mẽ thì lại làm tăng chiến ý của kẻ địch tới mức cao nhất! Hai bên một khi va chạm thì hủy diệt cũng chỉ trong khoảnh khắc!
Ngược lại, nếu như ngươi bày ra một điệu bộ hư hư thực thực thì sẽ làm cho kẻ địch đến nghi nghi hoặc hoặc, khó lòng bình tĩnh!
Lý Du Nhiên lúc mới tới mắt thấy Quân phủ bố trí lỏng lẻo giống như hoàn toàn không có chiến lực thì liền thầm đoán đại để là Quân Chiến Thiên Quân lão gia tử lại bố trí thế trận nghi binh!
Nhưng hắn không có nói toạc ra. Chỉ là ở trong lòng tự đắc một phen: ngươi Quân Chiến Thiên chinh chiến khẩn cấp suốt đời, đương nhiên là thao lược thuần thục. Nhưng với Bổn công tử lại cũng chưa thấm vào đâu! Còn không phải để Bổn công tử lập tức nhìn ra? Có thể thấy được với thực lực tuyệt đối trước mặt thì trò hề phô trương thanh thế như vậy liền không có ý nghĩa!
Nhưng cuối cùng, Quân Chiến Thiên lại cũng không phái người ra nghênh đón, đúng là biểu hiện địch ý cực kỳ mãnh liệt, rõ ràng nói cho ngươi: chúng ta không hoan nghênh ngươi!
Cái này làm Lý Du Nhiên có chút nghi thần nghi quỷ. Chẳng lẽ thật sự là không hề e ngại? Thực lực phe mình thì đương nhiên cực mạnh, nhưng còn đối phương thế nào? Chẳng lẽ thực lực của họ vẫn còn mạnh hơn nữa hay sao?
Nhưng mà đúng lúc này, ba vị Thánh giả bên cạnh hắn đồng thời ngẩng đầu lên, làm như nhẹ nhàng ngửi một lượt trong không trung, sau đó sắc mặt ba người đồng thời cùng biến đổi!
"Thiên địa linh khí thuần khiết như thế này! Thiên địa linh khí trong Quân gia sao lại tinh khiết như thế, không ngờ ở chốn trần thế cũng lại có như thế chỗ. Mặc dù Tam Đại Thánh Địa nằm ở nơi linh khí cường thịnh nhất, chỉ sợ cũng không hơn chốn này?!"
Một người trong đó nói thật nhỏ một câu. Hai người khác đều khẽ gật đầu, sắc mặt bắt đầu càng thêm nghiêm nghị.
Tình huống như vậy, hẳn chính là có cao nhân cái thế đang tu luyện Huyền công ở Quân gia. Sau đó, mỗi một ngày đều hút về thiên địa linh khí từ vùng xung quanh.
Vì vậy bao nhiêu linh khí từ bốn phương tám hướng đều tụ lại về đây! Lâu ngày liền hình thành một vùng xoáy hút linh khí vào! Cho dù người kia không hề tận lực luyện công nữa thì linh khí cũng không tự chủ được mà hướng về nơi này tụ tập!
Chỉ có kéo dài qua năm này tháng nọ liên tục như vậy thì mới có thể hình thành một nơi linh khí dồn nén đến đậm đặc dường đó rồi trước sau cứ quanh quẩn xoay chung quanh Quân gia lẫn trong không trung xung quanh!
Ba vị Thánh giả đều là đại hành gia cao thâm dường nào, đối với chuyện như vậy há có thể không biết? Nếu như Quân gia cũng có đại cao nhântọa trấn ở chỗ này thì việc sinh ra hiện tượng này cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng, điều thực sự khiến cho bọn họ hoảng sợ chính là mức độ tinh khiết, mạnh mẽ của linh khí ở trong không trung của Quân gia trước sau vẫn đậm đặc không tiêu tan!
Điểm ấy cũng là khó có thể tưởng tượng, bởi vì chỉ cần người luyện công thu công lại thì cho dù có vòng xoáy tồn tại nhưng linh khí nhất thời không tan được, nhưng nhất địnhcũng không đến mức đạm đặc thuấn túy như thế.
Nếu như nói đúng khi mấy người vừa đi tớithì người đó bắt đầu luyện công cũng có thể giải thích. Nhưng lúc này lại hoàn toàn không hề có dao động từ việc luyện công, mọi thứ trước mắt đều lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi,
Đến khi ba người vừa tiến vào phạm vi vùng linh khí thì trong nháy mắt liền cảm giác được sự sảng khoái đặc biệt thần kì! Quy mô linh khí tích tụ đến mức độ lớn như thế, cho dù mấy vị Thánh giả ở Chí Tôn Kim Thành cùng nhau luyện công cũng thực sự không có đậm đặc đến như vậy! Mà ở đây lại là chốn thế tục!
Nói cách khác, mức độ hít thở linh khí của vị cao nhân này đúng là còn cao hơn tất cả Thánh giả của Chí Tôn Kim Thành cùng nhau thu nạp linh khí! Thậm chí lại còn cao hơn không chỉ một bậc!
Chuyện như vậy thực sự khiến bọn họ chấn động không thôi! Giờ phút này mặc dù hãy còn chưa gặp mặt vị cao nhân kia, nhưng ba vị đại Thánh giả cũng đã bất giác sinh ra một phần khiếp ý.
Trong chốn hồng trần thế tục mà lại có nhân vật mạnh mẽ giống như người này! Đẳng cấp chúng ta nếu như lấy một chọi một thì thành thật không phải địch thủ người đó. Thậm chí ba người liên thủ cũng chưa chắc là có thể giành phần thắng.
"Người này thật sự thật là đáng sợ!"
Trong bụng đầy lưỡng lự, cả bốn người bề ngoài thì vẫn coi như không có việc gì mà cất bước tiến qua cổng lớn của Quân gia nhằm hướng đại sảnh đi tới. Nhưng đang đi thì đột nhiên ba vị Thánh giả đồng thời dừng cước bộ lại.
Từ bên trong vọng ra một âm thanh trong trẻo của thiếu nữ "Tiểu Bạch Bạch, ngươi không được chạy loạn! Ngươi còn chạy loạn thì ta thực sự sẽ đánh ngươi!"
" Đồ ôn vật hết ăn lại nằm này, không sợ béo mập như vậy làm cho người ta muốn ôm cũng không ôm nổi. Thật sự là tức chết người đi được! Ngươi mà còn béo lên nữa thì ta liền bỏ ngươi, không bế ngươi nữa! Ngươi đừng chạy nữa, mệt chết ta. Ngươi mập như vậy, kêu to như vậy mà định bỏ chạy à, ngươi dừng lại mau..."
Cùng với tiếng kêu trong vắt đó, một con thú nhỏ trắng toát chạy "Vụt" một cái đã chạy tới. Trông nó như con sư tử nhỏ toàn thân mũm mĩm, bộ lông rậm trắng như tuyết phủ khắp mình. Một đôi mắt đỏ xinh đẹp như ngọc thạch bảo cực kì dễ thương. Nó tinh nghịch lăn một vòng trên mặt đất rồi mới lại bỏ chạy nhanh như chớp...
Tiếp theo, một thiếu nữ từ trong nơi ở thở hỗn hển đuổi tới "Tiểu Bạch Bạch... Ngươi mà còn chạy thì ta liền... Ơ? Lý Du Nhiên? Tiểu Bạch Bạch như thế nào lại biến thành Lý Du Nhiên? Chẳng lẽ là người biến hình trong truyền thuyết? Tiểu Bạch Bạch còn có bản lãnh này sao?"
Đó là mộtthiếu nữ xinh xắn như châu như ngọc, mặt mũi mặc dù hơi có chút non nớt nhưng không khó nhìn ra, chỉ cần thêm một thời gian thì sẽ tuyệt đối là một vị đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành!
Ánh mắt như sóng nước dập dờn, tựa dòng suối trong veo không hề nhiễm bẩn; gương mặt trắng nõn mịn màng như mỡ dê; sống mũi cao thẳng, cái miệng nhỏ nhắn với làn môi hồng hơi hơi cong lên giống như củ ấu Đồng Tân ( DG: lạy hồn, ngộ ko hình dung dk). Suối tóc đen nhánh tùy tiện vấn ở trên đầu lại càng tăng thêm vài phần sức sống hoạt bát cho thiếu nữ thanh xuân.
Trên người mặc bộ quần áo xanh nõn chuối, tuy là ngày đông giá rét nên mặc rất dầy nhưng vẫn lại tuyệt không lộ vẻ mập mạp, vẫn thướt tha duyên dáng như cây liễu rủ ( DG: mĩ nhân nào hay kêu béo thèm chưa!).
Cả người phảng phất như tiết trời sau một trận mưa xuân, hệt như một nụ hoa Sơn Chi chúm chím sắp nở buổi ban mai. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua liền đã thấy lây cảm giác vui vẻ thoải mái, tựa hồ từ đáy lòng cũng bắt đầu ưa thích... Đó thật sự là một cô nương ai gặp là thích liền!
"Nguyên lai là Độc Cô cô nương, cũng đã lâu không gặp" Lý Du Nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng thi lễ "Nhiều ngày không thấy, cô nương thật đúng như viên Minh Châu Tiên Lộ, quả là động lòng người"
"Phì... hừ! Lý Du Nhiên, đã lâu không thấy ngươi. Cái đồ tiểu ngụy quân tử, liệu có thể đừng trung ra gương mặt tươi cười dối trá của ngươi hay không? Bổn cô nương vừa nhìn thấy là cảm giác rất buồn nôn, biết chưa?"
" Nhìn ngươi một cái là thấy giống như nữ nhân. Lại còn cười không thấy răng, chả có chút dáng điệu nam nhân. Đừng có nói so sánh với Mạc Tà của chúng ta, chỉ cần là nam nhân đem so sánh với ngươi thì đã như mặt trời rồi... Ai nha nha nha, Lý Du Nhiên a, từ nhỏ ngươi đã có bộ dạng bất nam bất nữ như vậy rồi! Nhìn thật sự rất ngứa răng, biết chưa Lý Du Nhiên?"
Thiếu nữ này còn ai khác là Độc Cô Tiểu Nghệ, nàng tuôn ra một tràng rào rào như chớp khiến cho Lý Du Nhiên dở khóc dở cười. Thậm chí cũng làm ba vị Thánh giả kinh ngạc!
Đoạn này vừa nói ra, ba vị Thánh giả đại nhân đều không tự chủ được để lông mày giật giậtmà cảm giác được có chút bất ngờ.
Xinh đẹp như vậy dễ thương như vậy, một tiểu cô nương xinh đẹp hoạt bát như thế mà một khi hé miệng liền dũng mãnh dường ấy! Thật sự là cái gì cũng dám nói ra. Thế giới này hiện tại điên cuồng như vậy sao. Đâu như các tiểu cô nương thời lão phu năm đó ai nấy đều xấu hổ nhát gan, bây giờ thì ngược hết rồi...
"Oạch... Độc Cô tiểu thư sao lại nói như vậy, dù như thế nào chúng ta coi như là bằng hữu lâu năm... Ngươi hạ thấp ta như vậy khiến Bổn công tử làm sao kham nổi" Lý Du Nhiên xấu hổ sờ sờ mũi.
Mặc dù xấu hổ nhưng động tác của hắn lại vẫn giữ được phong độ nghiêm chỉnh làm cho người ta không hề thấy có chút nào luống cuống tay chân. Ngược lại còn có cảm giác được mỗi một động tác của hắn đều là hoàn toàn tự nhiên, mang theo phong thái quý tộc tận xương tủy.
"Phì... hừ! Ta phì... hừ ngươi! Lý Du Nhiên, ai nha nha nha... Ngươi thật sự là muốn bắt ta phải nôn, ai làm bạn cũ với ngươi, Bổn cô nương là ai? Ngươi trèo cao vậy được sao? Bổn tiểu thư hiện tại cũng không dây dưa với ngươi nữa, ta còn phải mau đi đuổi bắt Tiểu Bạch Bạch... Tiểu Bạch Bạch Tiểu Bạch Bạch ngươi đừng chạy... Ơ? Lý Du Nhiên, ngươi lại thay ba người tùy tùng rồi à?"
Độc Cô Tiểu Nghệ đang quát gọi Tiểu Bạch Bạch vừa muốn đi, lại đột nhiên giống như phát hiện tân đại lục mà nhìn ba vị Thánh giả đứng sau Lý Du Nhiên, vẻ mặt khinh thường, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên liên tục phunra
"Nhìn ngươi chọn lựa ba người này sách sách... Cứ như ba quả táo vẹo chín nứt hết rồi? Ai nấy đều cứng nhắc như nắp quan tài... Ta nói Lý công tử, ngươi mặc dù xoay xở còn kém Bổn tiểu thư, nhưng dù sao cũng là thế gia công tử. Khi đi ra ngoài cũng nên lựa chọn mấy người nô bộc có bề ngoài một chút..."
" Đối với cách nhìn của ngươi, ta thật sự là quá mức khinh thường. Ba người như vậy... Ha ha, tại chúng ta Quân gia, cho dù có bản lãnh nào thì cũng vẫn phải xem xét diện mạo bọn họ. Đó chính là bản tính trời sanh..."
Tận tình chế riễu một phen thì bóng áo xanh mới nhẹ nhàng di động. Độc Cô Tiểu Nghệ rốt cục cũng nghênh ngang bỏ đi để tìm Tiểu Bạch Bạch của nàng.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Mặc dù có ba đại Thánh giả cùng nhau hộ thân, nhưng giờ phút này Lý Du Nhiên vẫn còn cảm thấy bất an khó hiểu! Loại chuyện này quả thực cũng thật là rất kỳ quái!
Trên đất đế đô Thiên Hương này, cũng không cần nói gì tới cao thủ Thiên Huyền, bình thường nếu có một vị Địa Huyền đỉnh phong hộ thân đảm đương vai trò thị vệ thì mình có thể đủ to gan lớn mật muốn làm gì thì làm. Nếu có thể được Thiên Huyền bảo vệ thì quả thực chính là ước mơ tha thiết rồi!
Nhưng mà hiện tại lại thực sự không giống thế. Có ba nhân vật tuyệt đỉnh mà đem so với Thiên Huyền thì cường đại mấy ngàn mấy vạn lần theo bên người, lẽ ra trên cái thế giới này không có lực lượng nào có thể uy hiếp chính mình chứ? Nhưng, loại cảm giác an toàn không cần kiêng nể gì ngược lại liền không còn sót lại chút nào. Chả phải là quá mức kỳ quái hay sao...
Đến trước cửa Quân gia, Lý Du Nhiên không khỏi sửng sốt.
Cửa lớn nhà Quân gia mở ra thông thống, cũng chỉ có hai tên thị vệ thảnh thơi thoải mái đứng đó, nào đâu còn thấy cảnh đề phòng sâm nghiêm như trước nữa. Chúng nhìn thấy mọi người đến mà tựa hồ không thèm để ý chút nào.
Lý Du Nhiên đưa bái thiếp, thị vệ tiếp nhận rồi một mạch chạy đi vào bẩm báo. Chỉ chốc lát đã trở lại nói "Lão gia mời Lý công tử vào."
Chỉ là 'mời vào' mà không phải là phái người ra nghênh tiếp vào.
Thậm chí ngay cả quản gia cũng không có phái ra!
Lý Du Nhiên trong lòng chấn động, xem ra Quân gia đối với mình cũng khá là không thân thiện.
Nhìn Quân gia khác hẳn lúc trước, Lý Du Nhiên vốn tưởng rằng chỉ là giả bộ. Bố trí dáng vẻ yếu thế ngược lại làm cho kẻ địch thông minh cảm thấy được nguy hiểm trong đó. Nhưng trên thực tế cũng vẫn thực sự là yếu thế!
Hư hư thực thực như vậy, hư thật lần lượt thay đổi, dốc hết sức giả bộ làm ra vẻ trống rỗng để che dấu sự rỗng tuếch thật sự! Kiểu bố trí của Gia Cát tái sinh như thế là biện pháp cực đoan, ngược lại sẽ làm cho kẻ địch khi đến đâm ra nghi thần nghi quỷ, thậm chí còn phán đoán sai là đối phương đã sớm bày ra bẩy rập nên không khỏi lo!
Cái này dùng để đối phó kẻ địch thông minh thì không có cách thứ hai! Cũng là dưới tình huống mình thực sự trống rỗng yếu ớt mà có thể làm mê hoặc kẻ địch là phương án tốt nhất! Nói trắng ra thì đó chính là "kế bỏ thành trống"!
Vốn cũng đã trống rỗng, kẻ địch cực kỳ cường thế lạiđang đứng trước cửa. Nếu như ngươi cố gắng tỏ ra mạnh mẽ thì lại làm tăng chiến ý của kẻ địch tới mức cao nhất! Hai bên một khi va chạm thì hủy diệt cũng chỉ trong khoảnh khắc!
Ngược lại, nếu như ngươi bày ra một điệu bộ hư hư thực thực thì sẽ làm cho kẻ địch đến nghi nghi hoặc hoặc, khó lòng bình tĩnh!
Lý Du Nhiên lúc mới tới mắt thấy Quân phủ bố trí lỏng lẻo giống như hoàn toàn không có chiến lực thì liền thầm đoán đại để là Quân Chiến Thiên Quân lão gia tử lại bố trí thế trận nghi binh!
Nhưng hắn không có nói toạc ra. Chỉ là ở trong lòng tự đắc một phen: ngươi Quân Chiến Thiên chinh chiến khẩn cấp suốt đời, đương nhiên là thao lược thuần thục. Nhưng với Bổn công tử lại cũng chưa thấm vào đâu! Còn không phải để Bổn công tử lập tức nhìn ra? Có thể thấy được với thực lực tuyệt đối trước mặt thì trò hề phô trương thanh thế như vậy liền không có ý nghĩa!
Nhưng cuối cùng, Quân Chiến Thiên lại cũng không phái người ra nghênh đón, đúng là biểu hiện địch ý cực kỳ mãnh liệt, rõ ràng nói cho ngươi: chúng ta không hoan nghênh ngươi!
Cái này làm Lý Du Nhiên có chút nghi thần nghi quỷ. Chẳng lẽ thật sự là không hề e ngại? Thực lực phe mình thì đương nhiên cực mạnh, nhưng còn đối phương thế nào? Chẳng lẽ thực lực của họ vẫn còn mạnh hơn nữa hay sao?
Nhưng mà đúng lúc này, ba vị Thánh giả bên cạnh hắn đồng thời ngẩng đầu lên, làm như nhẹ nhàng ngửi một lượt trong không trung, sau đó sắc mặt ba người đồng thời cùng biến đổi!
"Thiên địa linh khí thuần khiết như thế này! Thiên địa linh khí trong Quân gia sao lại tinh khiết như thế, không ngờ ở chốn trần thế cũng lại có như thế chỗ. Mặc dù Tam Đại Thánh Địa nằm ở nơi linh khí cường thịnh nhất, chỉ sợ cũng không hơn chốn này?!"
Một người trong đó nói thật nhỏ một câu. Hai người khác đều khẽ gật đầu, sắc mặt bắt đầu càng thêm nghiêm nghị.
Tình huống như vậy, hẳn chính là có cao nhân cái thế đang tu luyện Huyền công ở Quân gia. Sau đó, mỗi một ngày đều hút về thiên địa linh khí từ vùng xung quanh.
Vì vậy bao nhiêu linh khí từ bốn phương tám hướng đều tụ lại về đây! Lâu ngày liền hình thành một vùng xoáy hút linh khí vào! Cho dù người kia không hề tận lực luyện công nữa thì linh khí cũng không tự chủ được mà hướng về nơi này tụ tập!
Chỉ có kéo dài qua năm này tháng nọ liên tục như vậy thì mới có thể hình thành một nơi linh khí dồn nén đến đậm đặc dường đó rồi trước sau cứ quanh quẩn xoay chung quanh Quân gia lẫn trong không trung xung quanh!
Ba vị Thánh giả đều là đại hành gia cao thâm dường nào, đối với chuyện như vậy há có thể không biết? Nếu như Quân gia cũng có đại cao nhântọa trấn ở chỗ này thì việc sinh ra hiện tượng này cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng, điều thực sự khiến cho bọn họ hoảng sợ chính là mức độ tinh khiết, mạnh mẽ của linh khí ở trong không trung của Quân gia trước sau vẫn đậm đặc không tiêu tan!
Điểm ấy cũng là khó có thể tưởng tượng, bởi vì chỉ cần người luyện công thu công lại thì cho dù có vòng xoáy tồn tại nhưng linh khí nhất thời không tan được, nhưng nhất địnhcũng không đến mức đạm đặc thuấn túy như thế.
Nếu như nói đúng khi mấy người vừa đi tớithì người đó bắt đầu luyện công cũng có thể giải thích. Nhưng lúc này lại hoàn toàn không hề có dao động từ việc luyện công, mọi thứ trước mắt đều lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi,
Đến khi ba người vừa tiến vào phạm vi vùng linh khí thì trong nháy mắt liền cảm giác được sự sảng khoái đặc biệt thần kì! Quy mô linh khí tích tụ đến mức độ lớn như thế, cho dù mấy vị Thánh giả ở Chí Tôn Kim Thành cùng nhau luyện công cũng thực sự không có đậm đặc đến như vậy! Mà ở đây lại là chốn thế tục!
Nói cách khác, mức độ hít thở linh khí của vị cao nhân này đúng là còn cao hơn tất cả Thánh giả của Chí Tôn Kim Thành cùng nhau thu nạp linh khí! Thậm chí lại còn cao hơn không chỉ một bậc!
Chuyện như vậy thực sự khiến bọn họ chấn động không thôi! Giờ phút này mặc dù hãy còn chưa gặp mặt vị cao nhân kia, nhưng ba vị đại Thánh giả cũng đã bất giác sinh ra một phần khiếp ý.
Trong chốn hồng trần thế tục mà lại có nhân vật mạnh mẽ giống như người này! Đẳng cấp chúng ta nếu như lấy một chọi một thì thành thật không phải địch thủ người đó. Thậm chí ba người liên thủ cũng chưa chắc là có thể giành phần thắng.
"Người này thật sự thật là đáng sợ!"
Trong bụng đầy lưỡng lự, cả bốn người bề ngoài thì vẫn coi như không có việc gì mà cất bước tiến qua cổng lớn của Quân gia nhằm hướng đại sảnh đi tới. Nhưng đang đi thì đột nhiên ba vị Thánh giả đồng thời dừng cước bộ lại.
Từ bên trong vọng ra một âm thanh trong trẻo của thiếu nữ "Tiểu Bạch Bạch, ngươi không được chạy loạn! Ngươi còn chạy loạn thì ta thực sự sẽ đánh ngươi!"
" Đồ ôn vật hết ăn lại nằm này, không sợ béo mập như vậy làm cho người ta muốn ôm cũng không ôm nổi. Thật sự là tức chết người đi được! Ngươi mà còn béo lên nữa thì ta liền bỏ ngươi, không bế ngươi nữa! Ngươi đừng chạy nữa, mệt chết ta. Ngươi mập như vậy, kêu to như vậy mà định bỏ chạy à, ngươi dừng lại mau..."
Cùng với tiếng kêu trong vắt đó, một con thú nhỏ trắng toát chạy "Vụt" một cái đã chạy tới. Trông nó như con sư tử nhỏ toàn thân mũm mĩm, bộ lông rậm trắng như tuyết phủ khắp mình. Một đôi mắt đỏ xinh đẹp như ngọc thạch bảo cực kì dễ thương. Nó tinh nghịch lăn một vòng trên mặt đất rồi mới lại bỏ chạy nhanh như chớp...
Tiếp theo, một thiếu nữ từ trong nơi ở thở hỗn hển đuổi tới "Tiểu Bạch Bạch... Ngươi mà còn chạy thì ta liền... Ơ? Lý Du Nhiên? Tiểu Bạch Bạch như thế nào lại biến thành Lý Du Nhiên? Chẳng lẽ là người biến hình trong truyền thuyết? Tiểu Bạch Bạch còn có bản lãnh này sao?"
Đó là mộtthiếu nữ xinh xắn như châu như ngọc, mặt mũi mặc dù hơi có chút non nớt nhưng không khó nhìn ra, chỉ cần thêm một thời gian thì sẽ tuyệt đối là một vị đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành!
Ánh mắt như sóng nước dập dờn, tựa dòng suối trong veo không hề nhiễm bẩn; gương mặt trắng nõn mịn màng như mỡ dê; sống mũi cao thẳng, cái miệng nhỏ nhắn với làn môi hồng hơi hơi cong lên giống như củ ấu Đồng Tân ( DG: lạy hồn, ngộ ko hình dung dk). Suối tóc đen nhánh tùy tiện vấn ở trên đầu lại càng tăng thêm vài phần sức sống hoạt bát cho thiếu nữ thanh xuân.
Trên người mặc bộ quần áo xanh nõn chuối, tuy là ngày đông giá rét nên mặc rất dầy nhưng vẫn lại tuyệt không lộ vẻ mập mạp, vẫn thướt tha duyên dáng như cây liễu rủ ( DG: mĩ nhân nào hay kêu béo thèm chưa!).
Cả người phảng phất như tiết trời sau một trận mưa xuân, hệt như một nụ hoa Sơn Chi chúm chím sắp nở buổi ban mai. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua liền đã thấy lây cảm giác vui vẻ thoải mái, tựa hồ từ đáy lòng cũng bắt đầu ưa thích... Đó thật sự là một cô nương ai gặp là thích liền!
"Nguyên lai là Độc Cô cô nương, cũng đã lâu không gặp" Lý Du Nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng thi lễ "Nhiều ngày không thấy, cô nương thật đúng như viên Minh Châu Tiên Lộ, quả là động lòng người"
"Phì... hừ! Lý Du Nhiên, đã lâu không thấy ngươi. Cái đồ tiểu ngụy quân tử, liệu có thể đừng trung ra gương mặt tươi cười dối trá của ngươi hay không? Bổn cô nương vừa nhìn thấy là cảm giác rất buồn nôn, biết chưa?"
" Nhìn ngươi một cái là thấy giống như nữ nhân. Lại còn cười không thấy răng, chả có chút dáng điệu nam nhân. Đừng có nói so sánh với Mạc Tà của chúng ta, chỉ cần là nam nhân đem so sánh với ngươi thì đã như mặt trời rồi... Ai nha nha nha, Lý Du Nhiên a, từ nhỏ ngươi đã có bộ dạng bất nam bất nữ như vậy rồi! Nhìn thật sự rất ngứa răng, biết chưa Lý Du Nhiên?"
Thiếu nữ này còn ai khác là Độc Cô Tiểu Nghệ, nàng tuôn ra một tràng rào rào như chớp khiến cho Lý Du Nhiên dở khóc dở cười. Thậm chí cũng làm ba vị Thánh giả kinh ngạc!
Đoạn này vừa nói ra, ba vị Thánh giả đại nhân đều không tự chủ được để lông mày giật giậtmà cảm giác được có chút bất ngờ.
Xinh đẹp như vậy dễ thương như vậy, một tiểu cô nương xinh đẹp hoạt bát như thế mà một khi hé miệng liền dũng mãnh dường ấy! Thật sự là cái gì cũng dám nói ra. Thế giới này hiện tại điên cuồng như vậy sao. Đâu như các tiểu cô nương thời lão phu năm đó ai nấy đều xấu hổ nhát gan, bây giờ thì ngược hết rồi...
"Oạch... Độc Cô tiểu thư sao lại nói như vậy, dù như thế nào chúng ta coi như là bằng hữu lâu năm... Ngươi hạ thấp ta như vậy khiến Bổn công tử làm sao kham nổi" Lý Du Nhiên xấu hổ sờ sờ mũi.
Mặc dù xấu hổ nhưng động tác của hắn lại vẫn giữ được phong độ nghiêm chỉnh làm cho người ta không hề thấy có chút nào luống cuống tay chân. Ngược lại còn có cảm giác được mỗi một động tác của hắn đều là hoàn toàn tự nhiên, mang theo phong thái quý tộc tận xương tủy.
"Phì... hừ! Ta phì... hừ ngươi! Lý Du Nhiên, ai nha nha nha... Ngươi thật sự là muốn bắt ta phải nôn, ai làm bạn cũ với ngươi, Bổn cô nương là ai? Ngươi trèo cao vậy được sao? Bổn tiểu thư hiện tại cũng không dây dưa với ngươi nữa, ta còn phải mau đi đuổi bắt Tiểu Bạch Bạch... Tiểu Bạch Bạch Tiểu Bạch Bạch ngươi đừng chạy... Ơ? Lý Du Nhiên, ngươi lại thay ba người tùy tùng rồi à?"
Độc Cô Tiểu Nghệ đang quát gọi Tiểu Bạch Bạch vừa muốn đi, lại đột nhiên giống như phát hiện tân đại lục mà nhìn ba vị Thánh giả đứng sau Lý Du Nhiên, vẻ mặt khinh thường, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên liên tục phunra
"Nhìn ngươi chọn lựa ba người này sách sách... Cứ như ba quả táo vẹo chín nứt hết rồi? Ai nấy đều cứng nhắc như nắp quan tài... Ta nói Lý công tử, ngươi mặc dù xoay xở còn kém Bổn tiểu thư, nhưng dù sao cũng là thế gia công tử. Khi đi ra ngoài cũng nên lựa chọn mấy người nô bộc có bề ngoài một chút..."
" Đối với cách nhìn của ngươi, ta thật sự là quá mức khinh thường. Ba người như vậy... Ha ha, tại chúng ta Quân gia, cho dù có bản lãnh nào thì cũng vẫn phải xem xét diện mạo bọn họ. Đó chính là bản tính trời sanh..."
Tận tình chế riễu một phen thì bóng áo xanh mới nhẹ nhàng di động. Độc Cô Tiểu Nghệ rốt cục cũng nghênh ngang bỏ đi để tìm Tiểu Bạch Bạch của nàng.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành