: Maison
Biên Tập: Maison
"Bình yên rút lui? Hoa Phong Vẫn, nếu ta nói không thì sao?" Mai Tuyết Yên lạnh lùng cười một tiếng.
"Vậy... Chỉ sợ cũng rất không vui" Đoạn Kiếm Tôn giả Hoa Phong Vẫn nói thực tiếc nuối.
Mai Tuyết Yên khinh thường cười giễu cợt một tiếng, giữ nguyên vẻ lạnh lùng mà nói sắc bén "Tuân theo tổ huấn? Thực nổi bật, Hoa Phong Vẫn; vậy té ra ngươi cũng vẫn nhớ, ban đầu Tổ sư bốn nhà từng có ước định, mọi việc phải lấy đại cục làm trọng, tất cả vì Huyền Huyền Đại Lục, tất cả vì thiên hạ thương sinh!"
" Nghiêm lệnh bốn nhà không được tranh đấu với nhau, lại càng không được giết lẫn nhau! Người nào vi phạm, cả bốn nhà cùng nhau diệt. Nhưng hôm nay Tam đại thánh địa các ngươi đối với Mai mỗ ta có ý muốn đuổi tận giết tuyệt, mưu mẹo nham hiểm tầng tầng lớp lớp, mai phục ám sát dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào"
" Sao khi đó... Các ngươi không nói đến di huấn của tổ tông đi? Ngược lại lúc này lại đến cùng ta để bàn chuyện xót đời thương dân! Các ngươi Độn Thế Tiên Cung, làm sao tất cả mọi người đều đi theo Mạc Vô Đạo mà học thành kẻ ngụy quân tử?"
" Nếu muốn ở chỗ này giết ta thì ta cũng nói cho biết rõ, Mai Tuyết Yên ta đã sớm chuẩn bị tốt! Việc gì phải nói đến đạo lý lớn đạo mạo! Hoa Phong Vẫn, ngươi không cảm thấy quá dối trá sao!"
Đoạn Kiếm Tôn giả Hoa Phong Vẫn thần sắc bất động, ha hả cười một tiếng, rồi lớn tiếng nói "Chuyện này hẳn là Mai tôn giả có chút hiểu lầm! Chúng ta bốn nhà đã vạn năm qua luôn luôn gắn bó với nhau, đồng khí tương liên, thân thích như người anh em hòa thuận một nhà. Làm sao lại có chuyện đại nghịch bất đạo chặn giết Mai tôn giả như vậy? Mai tôn giả, chắc là ngươi nhìn lầm rồi."
"Nhưng các ngươi sáu người cùng nhau xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ cũng là ta nhìn lầm rồi sao?" Mai Tuyết Yên trào phúng nhìn hắn.
"Nhưng bọn ta đến đây cũng hoàn toàn là thiện tâm! Mong Mai tôn giả tránh làm việc sai lầm lớn để rồi hối hận không kịp" Hoa Phong Vẫn than thở, nghiêm mặt nói: "Phải biết chuyện thế gian, tình chưa mang lợi, hận đã tràn đầy. Mai tôn giả, chớ để vì cơn giận nhất thời để tự đưa mình vào tình trạng vạn kiếp bất phục, đó mới thật đúng là có tội"
"Ngay cả vạn kiếp bất phục thì đó cũng là việc của ta. Chuyện này với các ngươi liệu có quan hệ gì?" Mai Tuyết Yên lạnh lùng nói "Nếu như là các ngươi không có việc gì thì có thể đi!"
Mai Tuyết Yên không chút khách khí hạ lệnh trục khách. Đối với Tam Đại Thánh Địa, rốt cục hoàn toàn tuyệt vọng! Ngay trong chuyện trong thời gian qua đã đến tình trạng như thế, Tam Đại Thánh Địa vì đối phó chính mình mà chết gần một trăm người.
Vậy mà kẻ này lại vẫn còn trợn mắt nói dối, luôn mồm vì đại nghĩa! Thật sự là làm cho người ta ghét bỏ! Dối trá như vậy thật sự là so với một số kẻ ác trắng trợn thì vẫn còn làm cho người ta khó chịu hơn!
"Bọn ta đã cất công khuyên bảo, hết lời can ngăn, chẳng lẽ Mai tôn giả cứ như vậy không chút để ý? Bỏ qua di huấn của tổ tông, thiên hạ thương sinh cũng không để ở trong mắt? Mai tôn giả, ngươi thật sự định khư khư cố chấp như vậy sao?"
Hoa Phong Vẫn mỉm cười nhìn nàng "Như vậyvề sau thực không tốt. Rất không tốt!"
Hắn mỉm cười nói chuyện với âm thanh ôn hòa, thậm chí có thể được cho mềm mỏng, nhưng trong lời nói vẫn để lộ ra ý tứ gây áp lực nặng nề!
"Thì đã sao?" Mai Tuyết Yên sắc mặt thập phần lạnh lẽo, một khí thế vô hình uy nghi phát ra, một loại nghiêm nghị không thể xâm phạm liền hiện ra ở trên người nàng "Chỉ bằng sáu người các ngươi cũng muốn bắt ta phải nhớ tới hậu quả sao? Hoa Phong Vẫn, ngươi có thấy tự đánh giá mình rất cao!"
"Mai tôn giả quả là nhanh mồm nhanh miệng! Ha ha, lợi hại!" Tôn giả Lưu Thu mồm vêu tai nhọn như khỉ đã sớm có chút không chịu nổi, hắn mê đắm híp mắt nhìn Mai Tuyết Yên, miệng thì tấm tắc
"Ngày trước gặp nhau thì Mai tôn giả từ trước đến giờ quen mặc một bộ đồ đen toàn thân, thần bí khó lường, Lưu mỗ thật sự không biết rằng Mai tôn giả lại là một vị quốc sắc thiên hương như vậy. Ta thấy quả như tuyệt sắc giai nhân, ha ha, thất kính thất kính"
Mai Tuyết Yên nhướng mày.
Quân Khương Lâm cũng càng nghe càng lộn ruột, nhìn lão già bỏ mặc mặt mũi để lộ ánh mắt tục tĩu cùng nước dãi đầy vẻ thèm muốn thì đột nhiên một cơn giận bùng lên. Hắn chỉ muốn phỉ nhổ lão già mặt khỉ xấu xí này bèn tiến lên trước một bước, âm thầm nhìn Tôn giả lưu manh trước mặt hầm hừ lên tiếng hỏi "Lưu manh Tôn giả? Lưu Cầu?"
"Đúng là bản Tôn giả!" Lưu Thu nhướng đôi mắt đỏ đọc, đánh giá qua Quân Khương Lâm một lượt từ đầu tới chân đột nhiên cạc cạc cười nói "Tiểu tử ngươi chính là Quân Khương Lâm sao? Hừ... thằng nhãi mặt dày mày dạn đi theo Mai tôn giả?"
"Đúng là bản Đại gia ta!" Quân Khương Lâm nghiêng đầu nhìn hắn "Ngươi định làm gì?"
"Hừ, đến như ngươi cũng lớn mật đòi xứng đôi với Mai tôn giả xinh đẹp như hoa? Thật đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Thằng nhãi, nếu thức thời thì tự vui vẻ tránh xa bản tôn giả một chút!"
Lưu Thu nặng nề hừ một tiếng mà nói không chút khách khí. Người nầy vốn là kẻ háu sắc, dù đã qua nhiều năm mà thói quen đó không hề thay đổi. Nhưng cuối cùng khi đi vào Tam Đại Thánh Địa thì liền mất đi cơ hội làm chuyện này nọ, lại bị các Thánh giả ràng buộc rất chặt nên gần đây đã kìm nén không ít.
Giờ phút này khi gặp mặt Mai Tuyết Yên thì ngọn lửa tà ma bị đè nén trong lòng bao năm qua đột nhiên bùng lên trong lòng vị lưu manh Tôn giả này.
Trong lúc nhất thời nó bùng cháy mãnh liệt làm lão không còn là chính mình, chỉ cảm thấy khí lực hạ thân bắt đầu bành trướng, mặt cũng hơi đỏ lên mà thở phì phò có muốn ngừng cũng không được. Phải nhìn Quân Khương Lâm nghiễm nhiên tự cho mình là hộ hoa sứ giả thì không khỏi càng thấy chướng mắt!
"Ta đây lớn mật? Ta đây dám với cao? Ta Ngọc Thụ Lâm Phong, tác phong nhanh nhẹn, cho dù nói như thế nào thì lớn lên có hình có dáng, ít nhất cũng là còn ra dạng người ; ngồi ở trên đường cái người gặp người thích hoa gặp hoa nở, đại cô nương tranh nhau yêu thương nhung nhớ, ít nhất tìm vợ không khó, dù thế nào thì so với ngươi cũng hơn hẳn?" Quân Khương Lâm liếc mắt khinh thường nhìn hắn bắt đầu đả kích không thương xót từ bề ngoài!
"Ta? Ta thì làm sao nào? Ngươi giống dạng người thì chẳng lẽ bản tọa lớn lên không giống ai sao?" Cả đời Lưu Thu thì chuyện bực mình lớn nhất chính là hình dáng xấu xí, từ trước đến giờ không có số đào hoa. Mỗi lần làm chuyện kia đều là phải dùng sức mạnh, nói đến cảm giác thì đặc biệt không có ý nghĩa. Nhưng về diện mạo thì chính hắn lại không chịu thừa nhận... Thật sự là đành cam chịu!
Giờ phút này lại bị Quân Khương Lâm động đến nỗi đau nên tất nhiên giận tím mặt, vừa phẫn nộ quát lớn là toàn thân phát tiết cơn giận làm cho bốn phía băng tuyết đông lạnh bay lên tung tóe.
"Ngươi cũng không biết mình có hình dạng gì ư? Vậy thì cho dù ngươi không muốn soi gương, nhưng đến khi đi tiểu rốt cuộc cũng có thể soi thấy gương mặt tái mét của mình. Nhìn gương mặt già nua của ngươi tựa đôi giày rách. Lại giống như là một quả hồng chín nẫu không ai hái rơi từ trên cây đúng vào tảng đá nhọn, sau đó lại bị con gấu dẫm hai cái, hơn nữa con gấu này lại còn bị bệnh phù chân..."
Quân Khương Lâm nhếch mép bấm đốt ngón tay, dùng khẩu khí móc máy mà cẩn thận miêu tả "Thật sự là xấu xí đến mức không thể xấu hơn! Ngươi biết không là ta bây giờ thật sự rất bội phục cha mẹ của ngươi. Có thể đẻ ra đứa con như ngươi thì thực sự cũng có thể coi hai đại nhân tài xưa nay chưa từng có!"
" Ngoài ra còn phải bội phục là sau khi sinh hạ ra ngươi rốt cuộc vẫn có thể chịu được mà không bóp chết luôn, về khoản nhẫn nại này thì thật sựt là siêu phàm nhập thánh. Lại càng thêm bội phục sát đất chính là... vẫn còn nuôi ngươi khôn lớn..."
" Nên biết rằng ngày ngày phải đối mặt với khuôn mặt của ngươi thì đó là một chuyện còn hơn cả buồn nôn... Bội phục bội phục, một nam một nữ hai người thực mạnh ghê..."
Quân Khương Lâm vẻ mặt ngạc nhiên, trong miệng chậc chậc rõ to, tựa hồ không thể hiểu được đối với chuyện khác thường như vậy. Căn bản không nghĩ tới loài người lại có khả năng nhẫn nại đạt tới mức siêu phàm nhập thánh đến thế...
Những lời này vừa nói ra, ngay cả đám người Đỗ Tuyệt cùng Chân Từ Bi cũng nhịn không được gần như bật cười. Tên Quân Khương Lâm đích thật là quá độc, quả thực là có thể làm người sống tức đến chết, còn người chết ở trong quan tài cũng tức giận đến bật nắp đứng lên...
"Quân Khương Lâm! Ta muốn giết ngươi! Ta nhất định giết ngươi!" Lưu Thu nổi giận gầm lên một tiếng, cơ hồ sắp sửa thổ huyết đến nơi mà tức giận xông lên. Phanh một tiếng, dải lụa tơ tằm màu xanh buộc tóc liền đứt đoạn, cả mái tóc dài hung hăng dựng ngược chỉ thẳng lên trời.
Cả lớp tuyết bốn phía trong nháy mắt bắn tung lên, từ chỗ hắn đứng bắt đầu bay ào ào ra bên ngoài, giống như là dưới đất có nham thạch nóng chảy đang phun lên... Có thể thấy được vị Lưu manh Tôn giả này đã nổi giận tới cực điểm!
Sau đó bóng người chợt lóe, bóng dáng của Lưu Thu vẫn còn đứng tại chỗ, nhưng thân thể hắn đã ở trên không trung chia ra thành sáu đạo tàn ảnh, một tay đang chụp đến trên đầu Quân Khương Lâm! Tôn giả bực tức thì hành động quả là đáng sợ!
Huống chi là Tôn giả đang trong trạng thái nổi giận?
Đám người Đỗ Tuyệt dẫu có muốn chặn lại thì cũng đã không còn kịp rồi.
Mắt thấy Lưu Thu nổi giận sẽ chụp vào huyệt Thiên Linh Cái của Quân Khương Lâm!
Lưu Thu trong cơn nổi giận, căn bản không thèm che giấu lực lượng mà toàn lực phát huy cả mười hai thành Huyền công!
Hắn đúng là có chủ tâm bóp chết Quân Khương Lâm!
Những Tôn giả khác thì còn bận tâm lo lắng sư phụ của Quân Khương Lâm và nghĩ tới an nguy của Tam Đại Thánh Địa. Nhưng Lưu Thu thì luôn luôn làm theo ý mình nên cũng không để ở trong lòng. Thậm chí trong lòng của hắn vẫn còn nghĩ là nếu ta đánh chết thằng nhãi này nhiều lắm cứ việc bỏ đi, còn cục diện rối rắm này thì để cho Tam Đại Thánh Địa tự giải quyết! Rời khỏi nơi đó còn tốt hơn, không bị ràng buộc thì liền có thể tùy ý làm chuyện kia!
Phàm là kẻ nào dám mở miệng nói bổn tôn lớn lên xấu xí thì cho tới bây giờ không ai còn có thể sống trên cõi đời này! Há có thể bởi vì thằng nhãi này mà phá lệ?
Cho nên trong lòng Lưu Thu tràn ngập sự hung dữ tới cực độ! Hơn nữa... Mai tôn giả xinh đẹp như vậy mà ta không thể hưởng dụng thì tiểu tử ngươi cũng phải chết! Hừ hừ... Bóng người trong lúc đó chợt lóe lên mà "Ầm" một tiếng.
Năm Đại tôn giả bên cạnh chỉ cảm thấy đất đột nhiên rung lên, tiếp theo là hai luồng gió xoáy "Vù vù " tập trung ở một chỗ. Trong nháy mắt đã không thấy bóng người, lớp băng tuyết đọng trên mặt đất dường như đám tro bụi không có chút trọng lượng nào bị hút vào dòng xoáy. Nó hình thành cơn lốc khá lớn trong phút chốc đã bốc lên bầu trời đến bốn năm mươi trượng!
Quân Khương Lâm vẫn đang đứng tại chỗ, còn Mai Tuyết Yên bên cạnh cũng đã không thấy đâu!
Tình thế rất rõ ràng!
Đúng lúc Lưu Thu ra tay thì Mai Tuyết Yên cũng đồng thời xuất thủ. Ngay khi Quân Khương Lâm mới chuẩn bị phản kích thì nàng đã xông ra trước hắn ngăn cản công kích, sau đó liền hỗn chiến cùng Lưu Thu!
Mai Tuyết Yên nhờ có tình cảm tương tư với Quân Khương Lâm mà hiểu rõ tình quan ( ải tình) để thuận lợi vượt qua để bước vào cảnh giới Tôn giả tầng thứ ba. Vô hình trung đối với Quân Khương Lâm đã đạt đến mức tình sâu nghĩa nặng, coi như là người duy nhất của mình trong kiếp này. Làm sao lại có thể để cho người ta đả thương người thương ngay trước mặt mình?
Thật sự là dẫu liều mạng cũng phải đánh!
Chỉ cần Mai Tuyết Yên ta còn sống thì bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ đến xúc phạm Mạc Tà ở trước mặt ta!
Lưu Thu đương nhiên là nổi giận xuất thủ, nhưng Mai Tuyết Yên làm sao mà không điên cuồng ra tay?
Cho nên hai Đại tôn giả này một khi giao thủ thì trong nháy mắt đã đánh từ dưới đất lên trên trời. Hai luồng kình phong xoắn chặt lấy nhau mà công kích kịch liệt. Lập tức hình thành một cơn lốc xoay tròn dữ dội, mà hai ngườiở trong cơn lốc đó ngươi tới ta đi không ngừng dốc sức!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Biên Tập: Maison
"Bình yên rút lui? Hoa Phong Vẫn, nếu ta nói không thì sao?" Mai Tuyết Yên lạnh lùng cười một tiếng.
"Vậy... Chỉ sợ cũng rất không vui" Đoạn Kiếm Tôn giả Hoa Phong Vẫn nói thực tiếc nuối.
Mai Tuyết Yên khinh thường cười giễu cợt một tiếng, giữ nguyên vẻ lạnh lùng mà nói sắc bén "Tuân theo tổ huấn? Thực nổi bật, Hoa Phong Vẫn; vậy té ra ngươi cũng vẫn nhớ, ban đầu Tổ sư bốn nhà từng có ước định, mọi việc phải lấy đại cục làm trọng, tất cả vì Huyền Huyền Đại Lục, tất cả vì thiên hạ thương sinh!"
" Nghiêm lệnh bốn nhà không được tranh đấu với nhau, lại càng không được giết lẫn nhau! Người nào vi phạm, cả bốn nhà cùng nhau diệt. Nhưng hôm nay Tam đại thánh địa các ngươi đối với Mai mỗ ta có ý muốn đuổi tận giết tuyệt, mưu mẹo nham hiểm tầng tầng lớp lớp, mai phục ám sát dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào"
" Sao khi đó... Các ngươi không nói đến di huấn của tổ tông đi? Ngược lại lúc này lại đến cùng ta để bàn chuyện xót đời thương dân! Các ngươi Độn Thế Tiên Cung, làm sao tất cả mọi người đều đi theo Mạc Vô Đạo mà học thành kẻ ngụy quân tử?"
" Nếu muốn ở chỗ này giết ta thì ta cũng nói cho biết rõ, Mai Tuyết Yên ta đã sớm chuẩn bị tốt! Việc gì phải nói đến đạo lý lớn đạo mạo! Hoa Phong Vẫn, ngươi không cảm thấy quá dối trá sao!"
Đoạn Kiếm Tôn giả Hoa Phong Vẫn thần sắc bất động, ha hả cười một tiếng, rồi lớn tiếng nói "Chuyện này hẳn là Mai tôn giả có chút hiểu lầm! Chúng ta bốn nhà đã vạn năm qua luôn luôn gắn bó với nhau, đồng khí tương liên, thân thích như người anh em hòa thuận một nhà. Làm sao lại có chuyện đại nghịch bất đạo chặn giết Mai tôn giả như vậy? Mai tôn giả, chắc là ngươi nhìn lầm rồi."
"Nhưng các ngươi sáu người cùng nhau xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ cũng là ta nhìn lầm rồi sao?" Mai Tuyết Yên trào phúng nhìn hắn.
"Nhưng bọn ta đến đây cũng hoàn toàn là thiện tâm! Mong Mai tôn giả tránh làm việc sai lầm lớn để rồi hối hận không kịp" Hoa Phong Vẫn than thở, nghiêm mặt nói: "Phải biết chuyện thế gian, tình chưa mang lợi, hận đã tràn đầy. Mai tôn giả, chớ để vì cơn giận nhất thời để tự đưa mình vào tình trạng vạn kiếp bất phục, đó mới thật đúng là có tội"
"Ngay cả vạn kiếp bất phục thì đó cũng là việc của ta. Chuyện này với các ngươi liệu có quan hệ gì?" Mai Tuyết Yên lạnh lùng nói "Nếu như là các ngươi không có việc gì thì có thể đi!"
Mai Tuyết Yên không chút khách khí hạ lệnh trục khách. Đối với Tam Đại Thánh Địa, rốt cục hoàn toàn tuyệt vọng! Ngay trong chuyện trong thời gian qua đã đến tình trạng như thế, Tam Đại Thánh Địa vì đối phó chính mình mà chết gần một trăm người.
Vậy mà kẻ này lại vẫn còn trợn mắt nói dối, luôn mồm vì đại nghĩa! Thật sự là làm cho người ta ghét bỏ! Dối trá như vậy thật sự là so với một số kẻ ác trắng trợn thì vẫn còn làm cho người ta khó chịu hơn!
"Bọn ta đã cất công khuyên bảo, hết lời can ngăn, chẳng lẽ Mai tôn giả cứ như vậy không chút để ý? Bỏ qua di huấn của tổ tông, thiên hạ thương sinh cũng không để ở trong mắt? Mai tôn giả, ngươi thật sự định khư khư cố chấp như vậy sao?"
Hoa Phong Vẫn mỉm cười nhìn nàng "Như vậyvề sau thực không tốt. Rất không tốt!"
Hắn mỉm cười nói chuyện với âm thanh ôn hòa, thậm chí có thể được cho mềm mỏng, nhưng trong lời nói vẫn để lộ ra ý tứ gây áp lực nặng nề!
"Thì đã sao?" Mai Tuyết Yên sắc mặt thập phần lạnh lẽo, một khí thế vô hình uy nghi phát ra, một loại nghiêm nghị không thể xâm phạm liền hiện ra ở trên người nàng "Chỉ bằng sáu người các ngươi cũng muốn bắt ta phải nhớ tới hậu quả sao? Hoa Phong Vẫn, ngươi có thấy tự đánh giá mình rất cao!"
"Mai tôn giả quả là nhanh mồm nhanh miệng! Ha ha, lợi hại!" Tôn giả Lưu Thu mồm vêu tai nhọn như khỉ đã sớm có chút không chịu nổi, hắn mê đắm híp mắt nhìn Mai Tuyết Yên, miệng thì tấm tắc
"Ngày trước gặp nhau thì Mai tôn giả từ trước đến giờ quen mặc một bộ đồ đen toàn thân, thần bí khó lường, Lưu mỗ thật sự không biết rằng Mai tôn giả lại là một vị quốc sắc thiên hương như vậy. Ta thấy quả như tuyệt sắc giai nhân, ha ha, thất kính thất kính"
Mai Tuyết Yên nhướng mày.
Quân Khương Lâm cũng càng nghe càng lộn ruột, nhìn lão già bỏ mặc mặt mũi để lộ ánh mắt tục tĩu cùng nước dãi đầy vẻ thèm muốn thì đột nhiên một cơn giận bùng lên. Hắn chỉ muốn phỉ nhổ lão già mặt khỉ xấu xí này bèn tiến lên trước một bước, âm thầm nhìn Tôn giả lưu manh trước mặt hầm hừ lên tiếng hỏi "Lưu manh Tôn giả? Lưu Cầu?"
"Đúng là bản Tôn giả!" Lưu Thu nhướng đôi mắt đỏ đọc, đánh giá qua Quân Khương Lâm một lượt từ đầu tới chân đột nhiên cạc cạc cười nói "Tiểu tử ngươi chính là Quân Khương Lâm sao? Hừ... thằng nhãi mặt dày mày dạn đi theo Mai tôn giả?"
"Đúng là bản Đại gia ta!" Quân Khương Lâm nghiêng đầu nhìn hắn "Ngươi định làm gì?"
"Hừ, đến như ngươi cũng lớn mật đòi xứng đôi với Mai tôn giả xinh đẹp như hoa? Thật đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Thằng nhãi, nếu thức thời thì tự vui vẻ tránh xa bản tôn giả một chút!"
Lưu Thu nặng nề hừ một tiếng mà nói không chút khách khí. Người nầy vốn là kẻ háu sắc, dù đã qua nhiều năm mà thói quen đó không hề thay đổi. Nhưng cuối cùng khi đi vào Tam Đại Thánh Địa thì liền mất đi cơ hội làm chuyện này nọ, lại bị các Thánh giả ràng buộc rất chặt nên gần đây đã kìm nén không ít.
Giờ phút này khi gặp mặt Mai Tuyết Yên thì ngọn lửa tà ma bị đè nén trong lòng bao năm qua đột nhiên bùng lên trong lòng vị lưu manh Tôn giả này.
Trong lúc nhất thời nó bùng cháy mãnh liệt làm lão không còn là chính mình, chỉ cảm thấy khí lực hạ thân bắt đầu bành trướng, mặt cũng hơi đỏ lên mà thở phì phò có muốn ngừng cũng không được. Phải nhìn Quân Khương Lâm nghiễm nhiên tự cho mình là hộ hoa sứ giả thì không khỏi càng thấy chướng mắt!
"Ta đây lớn mật? Ta đây dám với cao? Ta Ngọc Thụ Lâm Phong, tác phong nhanh nhẹn, cho dù nói như thế nào thì lớn lên có hình có dáng, ít nhất cũng là còn ra dạng người ; ngồi ở trên đường cái người gặp người thích hoa gặp hoa nở, đại cô nương tranh nhau yêu thương nhung nhớ, ít nhất tìm vợ không khó, dù thế nào thì so với ngươi cũng hơn hẳn?" Quân Khương Lâm liếc mắt khinh thường nhìn hắn bắt đầu đả kích không thương xót từ bề ngoài!
"Ta? Ta thì làm sao nào? Ngươi giống dạng người thì chẳng lẽ bản tọa lớn lên không giống ai sao?" Cả đời Lưu Thu thì chuyện bực mình lớn nhất chính là hình dáng xấu xí, từ trước đến giờ không có số đào hoa. Mỗi lần làm chuyện kia đều là phải dùng sức mạnh, nói đến cảm giác thì đặc biệt không có ý nghĩa. Nhưng về diện mạo thì chính hắn lại không chịu thừa nhận... Thật sự là đành cam chịu!
Giờ phút này lại bị Quân Khương Lâm động đến nỗi đau nên tất nhiên giận tím mặt, vừa phẫn nộ quát lớn là toàn thân phát tiết cơn giận làm cho bốn phía băng tuyết đông lạnh bay lên tung tóe.
"Ngươi cũng không biết mình có hình dạng gì ư? Vậy thì cho dù ngươi không muốn soi gương, nhưng đến khi đi tiểu rốt cuộc cũng có thể soi thấy gương mặt tái mét của mình. Nhìn gương mặt già nua của ngươi tựa đôi giày rách. Lại giống như là một quả hồng chín nẫu không ai hái rơi từ trên cây đúng vào tảng đá nhọn, sau đó lại bị con gấu dẫm hai cái, hơn nữa con gấu này lại còn bị bệnh phù chân..."
Quân Khương Lâm nhếch mép bấm đốt ngón tay, dùng khẩu khí móc máy mà cẩn thận miêu tả "Thật sự là xấu xí đến mức không thể xấu hơn! Ngươi biết không là ta bây giờ thật sự rất bội phục cha mẹ của ngươi. Có thể đẻ ra đứa con như ngươi thì thực sự cũng có thể coi hai đại nhân tài xưa nay chưa từng có!"
" Ngoài ra còn phải bội phục là sau khi sinh hạ ra ngươi rốt cuộc vẫn có thể chịu được mà không bóp chết luôn, về khoản nhẫn nại này thì thật sựt là siêu phàm nhập thánh. Lại càng thêm bội phục sát đất chính là... vẫn còn nuôi ngươi khôn lớn..."
" Nên biết rằng ngày ngày phải đối mặt với khuôn mặt của ngươi thì đó là một chuyện còn hơn cả buồn nôn... Bội phục bội phục, một nam một nữ hai người thực mạnh ghê..."
Quân Khương Lâm vẻ mặt ngạc nhiên, trong miệng chậc chậc rõ to, tựa hồ không thể hiểu được đối với chuyện khác thường như vậy. Căn bản không nghĩ tới loài người lại có khả năng nhẫn nại đạt tới mức siêu phàm nhập thánh đến thế...
Những lời này vừa nói ra, ngay cả đám người Đỗ Tuyệt cùng Chân Từ Bi cũng nhịn không được gần như bật cười. Tên Quân Khương Lâm đích thật là quá độc, quả thực là có thể làm người sống tức đến chết, còn người chết ở trong quan tài cũng tức giận đến bật nắp đứng lên...
"Quân Khương Lâm! Ta muốn giết ngươi! Ta nhất định giết ngươi!" Lưu Thu nổi giận gầm lên một tiếng, cơ hồ sắp sửa thổ huyết đến nơi mà tức giận xông lên. Phanh một tiếng, dải lụa tơ tằm màu xanh buộc tóc liền đứt đoạn, cả mái tóc dài hung hăng dựng ngược chỉ thẳng lên trời.
Cả lớp tuyết bốn phía trong nháy mắt bắn tung lên, từ chỗ hắn đứng bắt đầu bay ào ào ra bên ngoài, giống như là dưới đất có nham thạch nóng chảy đang phun lên... Có thể thấy được vị Lưu manh Tôn giả này đã nổi giận tới cực điểm!
Sau đó bóng người chợt lóe, bóng dáng của Lưu Thu vẫn còn đứng tại chỗ, nhưng thân thể hắn đã ở trên không trung chia ra thành sáu đạo tàn ảnh, một tay đang chụp đến trên đầu Quân Khương Lâm! Tôn giả bực tức thì hành động quả là đáng sợ!
Huống chi là Tôn giả đang trong trạng thái nổi giận?
Đám người Đỗ Tuyệt dẫu có muốn chặn lại thì cũng đã không còn kịp rồi.
Mắt thấy Lưu Thu nổi giận sẽ chụp vào huyệt Thiên Linh Cái của Quân Khương Lâm!
Lưu Thu trong cơn nổi giận, căn bản không thèm che giấu lực lượng mà toàn lực phát huy cả mười hai thành Huyền công!
Hắn đúng là có chủ tâm bóp chết Quân Khương Lâm!
Những Tôn giả khác thì còn bận tâm lo lắng sư phụ của Quân Khương Lâm và nghĩ tới an nguy của Tam Đại Thánh Địa. Nhưng Lưu Thu thì luôn luôn làm theo ý mình nên cũng không để ở trong lòng. Thậm chí trong lòng của hắn vẫn còn nghĩ là nếu ta đánh chết thằng nhãi này nhiều lắm cứ việc bỏ đi, còn cục diện rối rắm này thì để cho Tam Đại Thánh Địa tự giải quyết! Rời khỏi nơi đó còn tốt hơn, không bị ràng buộc thì liền có thể tùy ý làm chuyện kia!
Phàm là kẻ nào dám mở miệng nói bổn tôn lớn lên xấu xí thì cho tới bây giờ không ai còn có thể sống trên cõi đời này! Há có thể bởi vì thằng nhãi này mà phá lệ?
Cho nên trong lòng Lưu Thu tràn ngập sự hung dữ tới cực độ! Hơn nữa... Mai tôn giả xinh đẹp như vậy mà ta không thể hưởng dụng thì tiểu tử ngươi cũng phải chết! Hừ hừ... Bóng người trong lúc đó chợt lóe lên mà "Ầm" một tiếng.
Năm Đại tôn giả bên cạnh chỉ cảm thấy đất đột nhiên rung lên, tiếp theo là hai luồng gió xoáy "Vù vù " tập trung ở một chỗ. Trong nháy mắt đã không thấy bóng người, lớp băng tuyết đọng trên mặt đất dường như đám tro bụi không có chút trọng lượng nào bị hút vào dòng xoáy. Nó hình thành cơn lốc khá lớn trong phút chốc đã bốc lên bầu trời đến bốn năm mươi trượng!
Quân Khương Lâm vẫn đang đứng tại chỗ, còn Mai Tuyết Yên bên cạnh cũng đã không thấy đâu!
Tình thế rất rõ ràng!
Đúng lúc Lưu Thu ra tay thì Mai Tuyết Yên cũng đồng thời xuất thủ. Ngay khi Quân Khương Lâm mới chuẩn bị phản kích thì nàng đã xông ra trước hắn ngăn cản công kích, sau đó liền hỗn chiến cùng Lưu Thu!
Mai Tuyết Yên nhờ có tình cảm tương tư với Quân Khương Lâm mà hiểu rõ tình quan ( ải tình) để thuận lợi vượt qua để bước vào cảnh giới Tôn giả tầng thứ ba. Vô hình trung đối với Quân Khương Lâm đã đạt đến mức tình sâu nghĩa nặng, coi như là người duy nhất của mình trong kiếp này. Làm sao lại có thể để cho người ta đả thương người thương ngay trước mặt mình?
Thật sự là dẫu liều mạng cũng phải đánh!
Chỉ cần Mai Tuyết Yên ta còn sống thì bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ đến xúc phạm Mạc Tà ở trước mặt ta!
Lưu Thu đương nhiên là nổi giận xuất thủ, nhưng Mai Tuyết Yên làm sao mà không điên cuồng ra tay?
Cho nên hai Đại tôn giả này một khi giao thủ thì trong nháy mắt đã đánh từ dưới đất lên trên trời. Hai luồng kình phong xoắn chặt lấy nhau mà công kích kịch liệt. Lập tức hình thành một cơn lốc xoay tròn dữ dội, mà hai ngườiở trong cơn lốc đó ngươi tới ta đi không ngừng dốc sức!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành