Dịch Giả
Máu tươi không ngừng tuôn ra, mưa không ngừng rơi, một thoáng máu hồng bị nước mưa làm cho phai nhạt.
Thiếu phụ vốn định cầm lấy một ngọn phi đao xem xét, thế nhưng khi quay đầu lại liền phát hiện phi đao đột nhiên biến mất, điều này không phải chuyện đùa, toàn thân nàng ta không ngừng run rẩy.
Chẳng lẽ chuyện này...Thật sự có quỷ? Giờ khắc này, năm người lầm vào trạng thái khiếp sợ tột đỉnh!
Đến tột cùng là ai có thể vô thanh vô tức tiếp cận bên người ngũ đại Thiên Huyền cao thủ mà không bị phát giác? Chí Tôn Thần Huyền có lẽ là làm được, thế nhưng nếu Chí Tôn Thần Huyền muốn đối phó với bản thân thì đầu cần phải đánh lén?
Nhưng nếu không phải thần huyền, vậy giải thích chuyện này như thế nào đây?
Giải thích tới giải thích lui cũng không giải thích được. Mà chỗ này bây giơ tuyệt không thể ở lâu!
Nghĩ đến chuyện ly khai, năm người lại đồng thời đau lòng rơi nước mắt.
Lúc tới có đủ huynh đệ tỷ muội mười người, một đường đàm tiếu, cùng nhau trêu đùa, khí thế bừng bừng, thế nhưng khi rời đi chỉ còn có năm người cùng bốn cỗ thi thể, một người sinh tử không rõ, nếu có sống cũng thành tật cả đời. Bệnh của hắn thật hết hi vọng!
Chuyện tình này thê lương cỡ nào?
Trên lưng năm người đều cõng một thân thể, vừa vặn, một đường ưu tư thảm thiết rời đi, một đường không ngừng quay đầu lại, trong mắt tràn đầy cừu hận, tựa hồ như đang trong trời mưa nhưng vẫn có thể bốc cháy vậy?
Phi đao tự nhiên là kiệt tác của Quân Khương Lâm, khi hắn nghe thấy chuyện Lý gia mời tới cao thủ liền động sát tâm. Hiện tại huyền đan dẫn dụ cao thủ tới, chuyện này đã thành công, chuyện tình tranh đoạt huyền đan kết thúc, đám người cũng lập tức rời đi. Đến lúc đó Thiên Hương thành lại trở lại vẻ yên bình là Thiên Hương thành lúc trước, thể nhưng Lý gia lại có thể mời đám cao thủ này tới không phải là lần đầu tiên mà là lần thứ hai a!
Đặc biệt là Lý Du Nhiên cùng có quan hệ sư huynh đệ với những người này, lại càng làm cho Quân Khương Lâm lo lắng. Đám Thiên Huyền cao thủ này, hôm nay ở trước mặt thần huyền cao thủ tự nhiên sẽ không là gì, thế nhưng sau khi sự kiện này kết thúc, những người này nếu như vẫn ở lại Thiên Hương thành, đó chính là sự uy hiếp rất lớn đến sự tồn vong của Quân gia! Vạn nhất Lý gia phát điên muốn đối phó với Quân gia, vậy đám người nay chính là một cỗ lực lượng cực kì đáng sợ.
Mưa qua mới mở dù, không bằng phòng ngừa trước là hay nhất! Giết trước hãy nói!
Quân đại sát thủ vốn quan niệm giết người chỉ trong chớp mắt, há sẽ quan tâm đến vài cái mạng người? Nhất là sau đại chiến những người này đã mệt mỏi vô lực, thân thể đã triệt tiêu Huyền khí phòng ngự, cơ hội tốt như vậy, Quân Khương Lâm cảm giác nếu mình bỏ lỡ, vậy thì xin lỗi bản thân đi!
Nhưng hắn cũng thật không ngờ. Một cái vẫy tay lại có thể giết chết bốn người! Đồng thời khống chế bốn chuôi phi đao từ trong chỗ ẩn thân bắn ra, theo như dự đoán của Quân Khương Lâm chỉ trúng hai mục tiêu là may mắn lắm rồi, không ngờ lại thành công cả...
Cư nhiên còn giết được một vị Thiên Huyền cao thủ! Điều này làm cho Quân Khương Lâm có chút dương dương đắc ý.
Tất cả mọi người đã rời đi, thậm chí thi thể trên mặt đất bọn họ cũng không chịu thu thập, lại đợi đám binh lính của Thiên Hương đế quốc tới thu dọn. Một tràng chiến đấu sinh tử vừa rồi, trên mặt đất lúc này chỉ để lại một mảng hoang tàn, vài căn nhà cũ bị đập nát, mấy cây đại thụ bị bẻ gẫy. Một mảng bừa bộn bị nước mưa gột rửa. Không gian yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rơi, vết máu trên mặt đất cũng bị nước mưa làm cho loang lổ, không khí lúc này tràn ngập mùi máu tanh.
Thật lâu, thật lâu, trong yên tĩnh đột nhiên vang lên âm thanh từ sau một gốc cổ thụ, là thanh âm vang lên từ chỗ đám người Lệ Kiếm Hồng lúc trước đứng: "Rốt cuộc đã tới sao? Ha ha, ta đã đợi các ngươi từ rất lâu rồi."
Một lát sau thanh âm này lại vang lên: "Còn không ra? Chẳng lẻ còn muốn đích thân ta động thủ bắt đám các ngươi đi ra chăng?" Trong thanh âm đã có một chút tức giận.
Thanh âm không lớn không mừng không giận, một mảnh lạnh nhạt, tựa hồ như hai người đối mặt nói chuyện vậy. Thế nhưng xung quanh rõ ràng lại không có một bóng người, đương nhiên lại càng không có một thanh âm nào khác.
Lại một hồi nưa, Thanh âm lạnh nhạt này lại vang lên, lặp lại một câu: "Rốt cuộc đã tới rồi sao? Ha ha, ta đã đợi các ngươi từ rất lâu rồi." Ngừng lại một chút vẫn là câu kia: "Còn không ra? Chẳng lẽ còn muốn đích thân ta động thủ bắt đám người các ngươi đi ra chăng?"
Lại một hồi nữa, vẫn là câu nói trên.
Thế những vẫn như trước không có người trả lời.
Cứ cách một đoạn thời gian hắn lại nói lại một lần, không nóng không vội, không chút nào cảm thấy buồn chán. Thế nhưng nếu thật sự có người ở bên cạnh nghe thế, phỏng chừng đã sớm bị thanh âm không lạnh không nhạt này của hắn biến thành bệnh tâm thần rồi.
Sự kiên nhẫn của hắn rốt cuộc cũng có hồi báo.
Hai hắc y nhân như quỷ mị hiện ra giữa sân, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ kinh dị. Trong đầu bọn họ nghĩ, trên đời này người có thể phát hiện ra bọn họ, tuyệt đối không nằm ngoài sự hiểu biết của bản thân, không ngờ bây giờ lại có một người! Hơn nữa người này lại cách xa bọn họ tới vai chục trượng, trên bầu trời lại đổ mưa như trú...t Đây quả thực là chuyện không thể tin được!
Trong đó một người hắc y lông mày thô đen, cười toe toét đôi môi dày bịch nhếch lên, nói: "Ngươi là ai? Sao lại biết chúng ta đã tới? Khỏi phải cùng gia gia giở trò giả thần giả quỷ nữa, nhanh chút lăn ra đây!"
Hai hắc ý có hành tung thần bí này tự nhiên là hai gã đã đoạt đi huyền đan, mà rõ ràng hai người này sau khi đoạt được đan đã rời đi rồi mà, lúc trước khi tranh đoạt huyền đan, Quân Khương Lâm đột nhiên sử dụng Hồng Quân Tháp để xác định thân phận hai người, cũng vì để hấp dẫn hai người này trở lại.
Quân đại thiếu gia chắc chắn hai người này sẽ trở lại, nguyên nhân rất đơn giản, lúc trước đột nhiên xuất hiện linh khí cực khì tinh thuần như vậy, lại không bị Thạch Trường Tiếu cùng đám người huyền cảnh cao thủ phát hiện. Nhưng hai người thần bí này linh cơ mẫn thiệp liền cảm nhận được. Quân đại thiếu gia chỉ cần kiên nhẫn chờ ở nơi này mà thôi.
Tự nhiên nếu không có người cảm ứng được, Quân Khương Lâm hao tổn tâm cơ bày ra ván cờ này coi như là thất bại rồi.
Hai người thần bí này khi phát hiện ra cỗ khí tức đó đều rất tham lam muốn chiếm được, thế nhưng lúc đó cao thủ đứng quá nhiều, hơn nữa người phát ra cỗ khí tức đó cũng không có hiện thân, cho nên hai người cũng chỉ có thể rời đi trước mà thôi.
Nhưng trong lòng hai người vẫn hoài nghi. Người này mặc dù không có lập tức hiện thân thế nhưng lại phát ra cỗ khí tức như vậy, hơn nữa lại tiếp xúc với bản thân? Chắc là có ý đồ gì đó, hai vị thần bí này đều nghĩ có lẽ để chào hỏi mình cũng không biết chừng. Hai người đối với cỗ linh khí này rất thèm thuồng, cho dù biết rõ là có nguy hiểm thế nhưng vẫn muốn nếm thử, cho nên hai người ước chừng thời gian đại chiến kết thúc liền lập tức ẩn thân quay trở lại.
Dù sao bọn họ đối với vị cao nhân ẩn thân kia, không biết đã dùng loại pháp môn gì mà tràn đầy khí tức linh khí như vậy, căn bản đó là chuyện hấp dẫn nhất trên đời này! Tin tưởng không có bất luận linh đan diệu dược gì có thể hấp dẫn được bọn họ so với cỗ khí tức kia!
Cho nên bọn họ một khi phát hiện sẽ tuyệt đối không bỏ qua, mà điều này đối với tính toán của Quân đại thiếu gia cũng không sai biệt gì mấy!
Điều này cũng là mục đích chủ yếu của Quân Khương Lâm! Đem so sánh với việc đùa bỡn đám cao thủ tới đây, trước là hấp dẫn rất nhiều cao thủ phát sinh đại chiến, hao tổn thực lực Lý gia, băng tuyết Ngân Thành cao thủ, sau còn thành công giết chết một số người của Lệ Kiếm Hồng, thậm chí còn có thể tìm ra phương pháp sử dụng huyền đan, đều không có ý nghĩa. Bởi vì khi bọn họ tiến đến, nếu như làm không tốt, có lẽ Quân gia cũng chỉ trốn thoát khỏi kiếp nạn trước mắt mà thôi, ít nhất cũng chỉ có thể trì hoãn một chút thời gian!
Nguyên nhân vì thế mà Quân đại thiếu quyết định tung ra con át chủ bài của mình! Hiện tại người đã đến, đúng với ý nguyện của Quân Khương Lâm, sao không khiến hắn vui mừng cho được?
Tiếng cười lớn không ngừng vang lên phát ra từ nơi hai vị hắc ý thần bí ẩn thân, tiếng cười trầm thấp mà có lực, lại tràn ngập mờ ảo cùng quỷ dị.
Trước mặt ngoại trừ một cây đại thụ căn bản không có một nhân ảnh nào! Thế nhưng thanh âm này lại cực kì rõ ràng tựa như ở trước mắt!
Lai lịch của hai người kia tuy có điểm cổ quái thế nhưng đám người lại chưa từng gặp qua sự kiện quỷ dị như thế? Đồng thời lui về phía sau một bước, song chưởng đưa ngang ngực, giống như lâm đại địch!
"Ngươi rốt cuộc là ai, ra đi!"
Hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, tựa như xuất hiện trước mặt hai gã hắc ý thần, là một người hắc y bịt mặt! Người này giống như từ lòng đất chui ra, lại như huyễn hóa từ trong không khí mà ra vậy, hai người thực lực tuyệt đối không dưới bát đại chí tôn, cũng không có phát hiện ra, người áo đen này rốt cuộc là tới như thế nào!
Thủ đoạn như vậy, tin tưởng coi như là người đứng đầu bát đại chí tôn Vân Biệt Trần chỉ sợ cũng phải hoảng sợ.
Thật sự là quá quỷ dị!
Hai người bọn họ nhưng lại không biết. Cái loại Âm Dương Độn này một khi đã phát động, coi như là bát đại chí tôn đứng đầu như Vân Biệt Trần cũng tuyệt đối không cách nào phát hiện ra!
Thế nhưng so với việc hắn xuất hiện, hai người thần bí kia lại càng để ý tới một sự kiện khác, bởi vì khí hắc y nhân kia xuất hiện, hai người liền cảm thấy một cỗ khí tức quen thuộc thân thiết mà cực kỳ khát vọng phát ra từ thân thể hắn.
Hai người hiện tại có thể hoàn toàn xác định, cảm giác đó tuyệt đối không phải sai lầm!
"Các hạ rốt cuộc là ai? Dẫn dụ huynh đệ chúng ta tới đây là có mục đích gì?" Hắc y nhân cao gầy chậm rãi nói.
"Để các ngươi tới nơi này tự nhiên ta có tính toán riêng của mình." Hắc y nhân ánh mắt chớp động, nói: "Tại hạ là Phong Tuyệt Tình, xin hỏi cao tính đại danh của hai vị?"
"Ngươi không biết lai lịch của chúng ta?" Cao gầy hắc y nhân khẽ đảo mí mắt, nghi ngờ hỏi. Người trước mắt này có chút bất phàm, cũng không đến mức báo giả danh tính làm gì, thế nhưng cái tên Phong Tuyệt Tình này xác thực chưa có nghe qua, chẳng lẽ chúng ta lánh trần đã lâu lại trở nên hủ lậu rồi sao.
"Lai lịch đại khái là ta đã đoán được, thế nhưng mà tên thì ta không biết, dù sao lai lịch của các ngươi cũng không khó đoán, đúng không?" Hắc y nhân kia tự nhiên là Quân Khương Lâm, giả thần giả quỷ nói, hắn nếu như chưa xác nhận được thân phận hai người kia, như thế nào sẽ hiện thân đây.
"A, nói cũng đúng, ta là Hạc Trùng Tiêu, đây là ta Tứ đệ ta, Hùng Khai Sơn." Cao gầy hắc y nhân Hạc Trùng Tiêu gật gật đầu nói: "Thì ra là Phong huynh. Cửu ngưỡng đại danh như sấm bên tai! Nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt lại càng thấy nổi danh, hôm nay nhìn thấy thật sự là tam sinh hữu hạnh."
"Hử? Các ngươi đã nghe nói qua cái tên Phong Tuyệt Tình!" Quân Khương Lâm nghiêng đầu nói, cái tên này là ngày hôm nay ta mới nghe nói. Các ngươi lại có thể nói "Cửu ngưỡng đại danh, như sấm bên tai?" Chẳng lẽ ta không cẩn thận mượn nhầm danh đại nhân vật nào hay sao?
"Tự nhiên là chưa từng nghe qua." Tráng kiện Hùng Khai Sơn thành thành thật thật nói: "Đây không phải là câu khách sáo mà người nào lần đầu tiên gặp mặt cũng nói sao? Làm bộ thân mật sao? Ngươi sao lại không biết, thật đúng là cổ hủ, lão Hùng ta khinh bỉ ngươi!"
ĐCM! Lão tử cư nhiên bị một con gấu nói lời khách sao a!
"Khái khái, hai vị từ xa ngàn dặm tới Thiên Hương thành, chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì huyền đan thôi sao?" Quân Khương Lâm sờ sờ chóp mũi nói.
"Cái này, chuyện này, đó là cửu giai đỉnh phong Ngưng Đan! Nếu là Huyền khí cao thủ bình thường có lẽ đã bị mắc lừa rồi. Đáng tiếc chúng ta nhiều năm..." Hạc Trùng Tiêu phất tay lấy ra huyền đan giả của Quân Khương Lâm: "Quả thật, chúng ta vì viên huyền đan đỉnh phong trong truyền thuyết này mà đến, nhưng thoạt nhìn vật trước mắt này tựa hồ như bị người khác chơi xỏ rồi."
Ánh mắt hắn có điểm thâm sâu nhìn Quân Khương Lâm nói: "Nhưng mà, đã gặp các hạ ở đây, cho nên chuyến này đến cũng không phải là phí. Có lẽ lại có thu hoạch bất ngờ cũng không biết chừng!"
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.
Máu tươi không ngừng tuôn ra, mưa không ngừng rơi, một thoáng máu hồng bị nước mưa làm cho phai nhạt.
Thiếu phụ vốn định cầm lấy một ngọn phi đao xem xét, thế nhưng khi quay đầu lại liền phát hiện phi đao đột nhiên biến mất, điều này không phải chuyện đùa, toàn thân nàng ta không ngừng run rẩy.
Chẳng lẽ chuyện này...Thật sự có quỷ? Giờ khắc này, năm người lầm vào trạng thái khiếp sợ tột đỉnh!
Đến tột cùng là ai có thể vô thanh vô tức tiếp cận bên người ngũ đại Thiên Huyền cao thủ mà không bị phát giác? Chí Tôn Thần Huyền có lẽ là làm được, thế nhưng nếu Chí Tôn Thần Huyền muốn đối phó với bản thân thì đầu cần phải đánh lén?
Nhưng nếu không phải thần huyền, vậy giải thích chuyện này như thế nào đây?
Giải thích tới giải thích lui cũng không giải thích được. Mà chỗ này bây giơ tuyệt không thể ở lâu!
Nghĩ đến chuyện ly khai, năm người lại đồng thời đau lòng rơi nước mắt.
Lúc tới có đủ huynh đệ tỷ muội mười người, một đường đàm tiếu, cùng nhau trêu đùa, khí thế bừng bừng, thế nhưng khi rời đi chỉ còn có năm người cùng bốn cỗ thi thể, một người sinh tử không rõ, nếu có sống cũng thành tật cả đời. Bệnh của hắn thật hết hi vọng!
Chuyện tình này thê lương cỡ nào?
Trên lưng năm người đều cõng một thân thể, vừa vặn, một đường ưu tư thảm thiết rời đi, một đường không ngừng quay đầu lại, trong mắt tràn đầy cừu hận, tựa hồ như đang trong trời mưa nhưng vẫn có thể bốc cháy vậy?
Phi đao tự nhiên là kiệt tác của Quân Khương Lâm, khi hắn nghe thấy chuyện Lý gia mời tới cao thủ liền động sát tâm. Hiện tại huyền đan dẫn dụ cao thủ tới, chuyện này đã thành công, chuyện tình tranh đoạt huyền đan kết thúc, đám người cũng lập tức rời đi. Đến lúc đó Thiên Hương thành lại trở lại vẻ yên bình là Thiên Hương thành lúc trước, thể nhưng Lý gia lại có thể mời đám cao thủ này tới không phải là lần đầu tiên mà là lần thứ hai a!
Đặc biệt là Lý Du Nhiên cùng có quan hệ sư huynh đệ với những người này, lại càng làm cho Quân Khương Lâm lo lắng. Đám Thiên Huyền cao thủ này, hôm nay ở trước mặt thần huyền cao thủ tự nhiên sẽ không là gì, thế nhưng sau khi sự kiện này kết thúc, những người này nếu như vẫn ở lại Thiên Hương thành, đó chính là sự uy hiếp rất lớn đến sự tồn vong của Quân gia! Vạn nhất Lý gia phát điên muốn đối phó với Quân gia, vậy đám người nay chính là một cỗ lực lượng cực kì đáng sợ.
Mưa qua mới mở dù, không bằng phòng ngừa trước là hay nhất! Giết trước hãy nói!
Quân đại sát thủ vốn quan niệm giết người chỉ trong chớp mắt, há sẽ quan tâm đến vài cái mạng người? Nhất là sau đại chiến những người này đã mệt mỏi vô lực, thân thể đã triệt tiêu Huyền khí phòng ngự, cơ hội tốt như vậy, Quân Khương Lâm cảm giác nếu mình bỏ lỡ, vậy thì xin lỗi bản thân đi!
Nhưng hắn cũng thật không ngờ. Một cái vẫy tay lại có thể giết chết bốn người! Đồng thời khống chế bốn chuôi phi đao từ trong chỗ ẩn thân bắn ra, theo như dự đoán của Quân Khương Lâm chỉ trúng hai mục tiêu là may mắn lắm rồi, không ngờ lại thành công cả...
Cư nhiên còn giết được một vị Thiên Huyền cao thủ! Điều này làm cho Quân Khương Lâm có chút dương dương đắc ý.
Tất cả mọi người đã rời đi, thậm chí thi thể trên mặt đất bọn họ cũng không chịu thu thập, lại đợi đám binh lính của Thiên Hương đế quốc tới thu dọn. Một tràng chiến đấu sinh tử vừa rồi, trên mặt đất lúc này chỉ để lại một mảng hoang tàn, vài căn nhà cũ bị đập nát, mấy cây đại thụ bị bẻ gẫy. Một mảng bừa bộn bị nước mưa gột rửa. Không gian yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rơi, vết máu trên mặt đất cũng bị nước mưa làm cho loang lổ, không khí lúc này tràn ngập mùi máu tanh.
Thật lâu, thật lâu, trong yên tĩnh đột nhiên vang lên âm thanh từ sau một gốc cổ thụ, là thanh âm vang lên từ chỗ đám người Lệ Kiếm Hồng lúc trước đứng: "Rốt cuộc đã tới sao? Ha ha, ta đã đợi các ngươi từ rất lâu rồi."
Một lát sau thanh âm này lại vang lên: "Còn không ra? Chẳng lẻ còn muốn đích thân ta động thủ bắt đám các ngươi đi ra chăng?" Trong thanh âm đã có một chút tức giận.
Thanh âm không lớn không mừng không giận, một mảnh lạnh nhạt, tựa hồ như hai người đối mặt nói chuyện vậy. Thế nhưng xung quanh rõ ràng lại không có một bóng người, đương nhiên lại càng không có một thanh âm nào khác.
Lại một hồi nưa, Thanh âm lạnh nhạt này lại vang lên, lặp lại một câu: "Rốt cuộc đã tới rồi sao? Ha ha, ta đã đợi các ngươi từ rất lâu rồi." Ngừng lại một chút vẫn là câu kia: "Còn không ra? Chẳng lẽ còn muốn đích thân ta động thủ bắt đám người các ngươi đi ra chăng?"
Lại một hồi nữa, vẫn là câu nói trên.
Thế những vẫn như trước không có người trả lời.
Cứ cách một đoạn thời gian hắn lại nói lại một lần, không nóng không vội, không chút nào cảm thấy buồn chán. Thế nhưng nếu thật sự có người ở bên cạnh nghe thế, phỏng chừng đã sớm bị thanh âm không lạnh không nhạt này của hắn biến thành bệnh tâm thần rồi.
Sự kiên nhẫn của hắn rốt cuộc cũng có hồi báo.
Hai hắc y nhân như quỷ mị hiện ra giữa sân, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ kinh dị. Trong đầu bọn họ nghĩ, trên đời này người có thể phát hiện ra bọn họ, tuyệt đối không nằm ngoài sự hiểu biết của bản thân, không ngờ bây giờ lại có một người! Hơn nữa người này lại cách xa bọn họ tới vai chục trượng, trên bầu trời lại đổ mưa như trú...t Đây quả thực là chuyện không thể tin được!
Trong đó một người hắc y lông mày thô đen, cười toe toét đôi môi dày bịch nhếch lên, nói: "Ngươi là ai? Sao lại biết chúng ta đã tới? Khỏi phải cùng gia gia giở trò giả thần giả quỷ nữa, nhanh chút lăn ra đây!"
Hai hắc ý có hành tung thần bí này tự nhiên là hai gã đã đoạt đi huyền đan, mà rõ ràng hai người này sau khi đoạt được đan đã rời đi rồi mà, lúc trước khi tranh đoạt huyền đan, Quân Khương Lâm đột nhiên sử dụng Hồng Quân Tháp để xác định thân phận hai người, cũng vì để hấp dẫn hai người này trở lại.
Quân đại thiếu gia chắc chắn hai người này sẽ trở lại, nguyên nhân rất đơn giản, lúc trước đột nhiên xuất hiện linh khí cực khì tinh thuần như vậy, lại không bị Thạch Trường Tiếu cùng đám người huyền cảnh cao thủ phát hiện. Nhưng hai người thần bí này linh cơ mẫn thiệp liền cảm nhận được. Quân đại thiếu gia chỉ cần kiên nhẫn chờ ở nơi này mà thôi.
Tự nhiên nếu không có người cảm ứng được, Quân Khương Lâm hao tổn tâm cơ bày ra ván cờ này coi như là thất bại rồi.
Hai người thần bí này khi phát hiện ra cỗ khí tức đó đều rất tham lam muốn chiếm được, thế nhưng lúc đó cao thủ đứng quá nhiều, hơn nữa người phát ra cỗ khí tức đó cũng không có hiện thân, cho nên hai người cũng chỉ có thể rời đi trước mà thôi.
Nhưng trong lòng hai người vẫn hoài nghi. Người này mặc dù không có lập tức hiện thân thế nhưng lại phát ra cỗ khí tức như vậy, hơn nữa lại tiếp xúc với bản thân? Chắc là có ý đồ gì đó, hai vị thần bí này đều nghĩ có lẽ để chào hỏi mình cũng không biết chừng. Hai người đối với cỗ linh khí này rất thèm thuồng, cho dù biết rõ là có nguy hiểm thế nhưng vẫn muốn nếm thử, cho nên hai người ước chừng thời gian đại chiến kết thúc liền lập tức ẩn thân quay trở lại.
Dù sao bọn họ đối với vị cao nhân ẩn thân kia, không biết đã dùng loại pháp môn gì mà tràn đầy khí tức linh khí như vậy, căn bản đó là chuyện hấp dẫn nhất trên đời này! Tin tưởng không có bất luận linh đan diệu dược gì có thể hấp dẫn được bọn họ so với cỗ khí tức kia!
Cho nên bọn họ một khi phát hiện sẽ tuyệt đối không bỏ qua, mà điều này đối với tính toán của Quân đại thiếu gia cũng không sai biệt gì mấy!
Điều này cũng là mục đích chủ yếu của Quân Khương Lâm! Đem so sánh với việc đùa bỡn đám cao thủ tới đây, trước là hấp dẫn rất nhiều cao thủ phát sinh đại chiến, hao tổn thực lực Lý gia, băng tuyết Ngân Thành cao thủ, sau còn thành công giết chết một số người của Lệ Kiếm Hồng, thậm chí còn có thể tìm ra phương pháp sử dụng huyền đan, đều không có ý nghĩa. Bởi vì khi bọn họ tiến đến, nếu như làm không tốt, có lẽ Quân gia cũng chỉ trốn thoát khỏi kiếp nạn trước mắt mà thôi, ít nhất cũng chỉ có thể trì hoãn một chút thời gian!
Nguyên nhân vì thế mà Quân đại thiếu quyết định tung ra con át chủ bài của mình! Hiện tại người đã đến, đúng với ý nguyện của Quân Khương Lâm, sao không khiến hắn vui mừng cho được?
Tiếng cười lớn không ngừng vang lên phát ra từ nơi hai vị hắc ý thần bí ẩn thân, tiếng cười trầm thấp mà có lực, lại tràn ngập mờ ảo cùng quỷ dị.
Trước mặt ngoại trừ một cây đại thụ căn bản không có một nhân ảnh nào! Thế nhưng thanh âm này lại cực kì rõ ràng tựa như ở trước mắt!
Lai lịch của hai người kia tuy có điểm cổ quái thế nhưng đám người lại chưa từng gặp qua sự kiện quỷ dị như thế? Đồng thời lui về phía sau một bước, song chưởng đưa ngang ngực, giống như lâm đại địch!
"Ngươi rốt cuộc là ai, ra đi!"
Hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, tựa như xuất hiện trước mặt hai gã hắc ý thần, là một người hắc y bịt mặt! Người này giống như từ lòng đất chui ra, lại như huyễn hóa từ trong không khí mà ra vậy, hai người thực lực tuyệt đối không dưới bát đại chí tôn, cũng không có phát hiện ra, người áo đen này rốt cuộc là tới như thế nào!
Thủ đoạn như vậy, tin tưởng coi như là người đứng đầu bát đại chí tôn Vân Biệt Trần chỉ sợ cũng phải hoảng sợ.
Thật sự là quá quỷ dị!
Hai người bọn họ nhưng lại không biết. Cái loại Âm Dương Độn này một khi đã phát động, coi như là bát đại chí tôn đứng đầu như Vân Biệt Trần cũng tuyệt đối không cách nào phát hiện ra!
Thế nhưng so với việc hắn xuất hiện, hai người thần bí kia lại càng để ý tới một sự kiện khác, bởi vì khí hắc y nhân kia xuất hiện, hai người liền cảm thấy một cỗ khí tức quen thuộc thân thiết mà cực kỳ khát vọng phát ra từ thân thể hắn.
Hai người hiện tại có thể hoàn toàn xác định, cảm giác đó tuyệt đối không phải sai lầm!
"Các hạ rốt cuộc là ai? Dẫn dụ huynh đệ chúng ta tới đây là có mục đích gì?" Hắc y nhân cao gầy chậm rãi nói.
"Để các ngươi tới nơi này tự nhiên ta có tính toán riêng của mình." Hắc y nhân ánh mắt chớp động, nói: "Tại hạ là Phong Tuyệt Tình, xin hỏi cao tính đại danh của hai vị?"
"Ngươi không biết lai lịch của chúng ta?" Cao gầy hắc y nhân khẽ đảo mí mắt, nghi ngờ hỏi. Người trước mắt này có chút bất phàm, cũng không đến mức báo giả danh tính làm gì, thế nhưng cái tên Phong Tuyệt Tình này xác thực chưa có nghe qua, chẳng lẽ chúng ta lánh trần đã lâu lại trở nên hủ lậu rồi sao.
"Lai lịch đại khái là ta đã đoán được, thế nhưng mà tên thì ta không biết, dù sao lai lịch của các ngươi cũng không khó đoán, đúng không?" Hắc y nhân kia tự nhiên là Quân Khương Lâm, giả thần giả quỷ nói, hắn nếu như chưa xác nhận được thân phận hai người kia, như thế nào sẽ hiện thân đây.
"A, nói cũng đúng, ta là Hạc Trùng Tiêu, đây là ta Tứ đệ ta, Hùng Khai Sơn." Cao gầy hắc y nhân Hạc Trùng Tiêu gật gật đầu nói: "Thì ra là Phong huynh. Cửu ngưỡng đại danh như sấm bên tai! Nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt lại càng thấy nổi danh, hôm nay nhìn thấy thật sự là tam sinh hữu hạnh."
"Hử? Các ngươi đã nghe nói qua cái tên Phong Tuyệt Tình!" Quân Khương Lâm nghiêng đầu nói, cái tên này là ngày hôm nay ta mới nghe nói. Các ngươi lại có thể nói "Cửu ngưỡng đại danh, như sấm bên tai?" Chẳng lẽ ta không cẩn thận mượn nhầm danh đại nhân vật nào hay sao?
"Tự nhiên là chưa từng nghe qua." Tráng kiện Hùng Khai Sơn thành thành thật thật nói: "Đây không phải là câu khách sáo mà người nào lần đầu tiên gặp mặt cũng nói sao? Làm bộ thân mật sao? Ngươi sao lại không biết, thật đúng là cổ hủ, lão Hùng ta khinh bỉ ngươi!"
ĐCM! Lão tử cư nhiên bị một con gấu nói lời khách sao a!
"Khái khái, hai vị từ xa ngàn dặm tới Thiên Hương thành, chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì huyền đan thôi sao?" Quân Khương Lâm sờ sờ chóp mũi nói.
"Cái này, chuyện này, đó là cửu giai đỉnh phong Ngưng Đan! Nếu là Huyền khí cao thủ bình thường có lẽ đã bị mắc lừa rồi. Đáng tiếc chúng ta nhiều năm..." Hạc Trùng Tiêu phất tay lấy ra huyền đan giả của Quân Khương Lâm: "Quả thật, chúng ta vì viên huyền đan đỉnh phong trong truyền thuyết này mà đến, nhưng thoạt nhìn vật trước mắt này tựa hồ như bị người khác chơi xỏ rồi."
Ánh mắt hắn có điểm thâm sâu nhìn Quân Khương Lâm nói: "Nhưng mà, đã gặp các hạ ở đây, cho nên chuyến này đến cũng không phải là phí. Có lẽ lại có thu hoạch bất ngờ cũng không biết chừng!"
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.