Nào có đạo lý cứ là nam nhân thì nhất định phải mang theo xuân dược? Đây là cái dạng Logic gì? Chúng ta có lão bà có tiểu thiếp há cần phải giải quyết vấn đề sinh lý này, mà hiện nay thanh lâu lại có rất nhiều, nào có thiếu chỗ giải quyết sinh lý? Về phần xuân dược, chỉ có đám dâm tặc mới chuyên mang theo trên người thôi nha!
Hiện tại nếu như ai mà móc ra, đây chẳng phải là nói cho mọi người biết: ta chính là dâm tặc sao?
Vậy sau này còn muốn lăn lộn nữa không? Còn có mặt mũi không? Mười mấy đại hán nguyên đứng im một chỗ há hốc mồm mà suy nghĩ, hoàn toàn không biết đáp lại như thế nào, rất giống mười mấy pho tượng gỗ.
- Ai nha, ta dùng thứ này chỉ để nghiên cứu giải dược mà thôi, thật ra đều xuất phát từ lòng tốt mà, cũng không phải là chuyện gì xấu, các ngươi sao lại lại làm ra vẻ mặt như vậy?
Độc Cô Tiểu Nghệ tuy chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng nói, nỗ lực khuyên giải bọn người, từng bước dẫn dụ, nói:
- Nếu như các ngươi xuất ra được xuân dược để cho ta nghiên cứu giải dược, thiên hạ nữ tử từ nay về sau không phải lo nữa, sẽ không biết là có bao nhiêu chị em tỷ muội cảm kích các ngươi a! Các ngươi chính là công thần lớn nhất đó.
Mọi người đều nghiêm mặt không nói lời nào.
Ngài đương nhiên là không đi làm chuyện xấu rồi, bởi vì cho dù ngài có muốn làm chuyện xấu cũng không có bổn sự a! (Móc đâu ra SÚNG mà làm a:88:.) Trong chuyện này, trừ bỏ chuyện ngài bị người ta chiếm tiện nghi ra, còn không có bất luận địa phương nào để cho ngài chiếm a.
- Giao ra đây đi, giao ra đây đi, các ngươi giao hết ra đây đi.
Độc Cô Tiểu Nghệ chìa tay ra, vẻ mặt nóng bỏng nói. [:00 (84): ]
- Hồi bẩm tiểu thư, thật sự là không có!
Gia tướng cầm đầu nói.
- Chuyện này không sao mà, nhiều lắm là ngươi đưa cho ta, ta sẽ không nói cho người khác biết là được.
Tiểu nha đầu làm ra vẻ mặt ôn hòa nói!
- Thật sự là không có, thật không có mà!
Tên thủ lĩnh trong khoảng khắc toát mồ hôi lạnh, nếu như mình mà giao xuân dược ra, khi trở về tất sẽ bị miễn chức! Hơn nữa khó bảo toàn được người khác hoài nghi bản thân, đánh chết cũng không thể bỏ ra, chớ nói chi trên người thật sự không có!
- Chúng tiểu nhân cũng không có!
Mười mấy người chính khí nghiêm nghị đứng thẳng tắp trả lời.
Hơn nữa đoàn người lần này đi là hành động quân sự chính quy, cấm dục còn không được nữa a. Còn có đầu óc đâu mà nghĩ tới những thứ vớ vẩn này?
- Ta phi!
Độc Cô Tiểu Nghệ thanh thúy mắng một tiếng. Mắng cho đám người trợn mắt há mồm, không thể tưởng được vị tiểu cô nãi nãi này lại trực tiếp mở miệng mắng người.
- Nhiều Đại lão gia như vậy mà không có người nào mang "hàng" theo sao?
Hơn mười người như một đều như gà mổ thóc liên tục gật đầu.
- Đã là không có, vậy tất cả đều chịu phạt đi. Người đâu.
Độc Cô Tiểu Nghệ đằng đằng sát khí nói:
- Kéo đám người này ra ngoài cho ta, mỗi người đánh một trăm côn!
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Trên người chúng ta không có mang theo xuân dược, là một nam nhân rất thành thật, rất tốt, thế nhưng lại bị tội? Chúng ta không những là nam nhân tốt, còn là quân nhân tốt, là quân nhân trên chiến trường. Không có ý chơi bời lêu lổng, vậy là sai sao? Đây là thuyết pháp gì vậy?
Thương thiên a, đại địa a, xin hãy chỉ ra lẽ phải đi?
Theo một tiếng ra lệnh của Độc Cô Tiểu Nghệ, lập tức xuất hiện vài tên thị vệ như lang như hổ đi vào, những người này đều là đội ngũ chuyên trách của Quân Khương Lâm, từ trong đám hai trăm năm mươi người rút ra vài người tới chiếu cố cho Độc Cô Tiểu Nghệ. Mỗi người đều có công phu không tầm thường, bọn họ không quản tiểu nha đầu có mệnh lệnh phải hay không phải, mỗi một lời nói đều tuân thủ như "Quân pháp".
- Chậm!
Tên thủ lĩnh toàn thân toát mồ hôi lạnh. Trăm quân côn nếu như thực sự đánh xuống, mấy người bọn mình phỏng chừng đều không đứng được dậy được. Đến nước này, hay là thỏa mãn chủ ý của tiểu công chúa đi. Sau đó bọn ta sẽ đi bẩm báo với Quản Thanh Hàn tiểu thư, xin nàng cẩn thận trông coi tiểu công chúa, chắc hẳn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu thực sự có chuyện dẫn tới mất mạng, quả là quá oan uổng.
- A? Sao bây giờ bọn ngươi lại có rồi?
Độc Cô Tiểu Nghệ phất phất tay để cho đám thị vệ rời đi, sau đó hào hứng hỏi.
- Khỉ ốm, trên người ngươi có, đúng không? Nhớ lúc trước khi ở Thiên Hương ngươi có tàng trữ một ít, mau lấy ra đây!
Thủ lĩnh gia tướng trừng mắt nhìn một người gầy ốm trong đám, sau đó nói.
- Ta, ta.
Người được kêu là Khỉ ốm tội nghiệp nháy nháy mắt, không biết nói gì cho phải.
Thật sự không ngờ dưới mấy trăm quân côn, lão đại lại bán đứng chính mình.
- Ta cái gì mà ta? Mau lấy ra đi!
Thủ lĩnh gia tướng giận dữ mắng một tiếng:
- Ngươi thật đúng là tên gia hỏa không có tiền đồ gì cả!
- Nhưng, nhưng thứ này là để chuẩn bị cho ta ăn. Ta nghĩ lần này tới Thiên Nam cũng không tính là có động binh đao, cho nên chuẩn bị một chút để khi quay về dùng mà.
Khỉ ốm dùng ánh mắt đáng thương nhìn lão đại. Khuôn mặt gầy ốm đỏ bừng lên tới tận mang tai, vô cùng xấu hổ nói.
Có người nhịn không được khụ khụ cười.
Giải thích chính là che dấu, che dấu chính là chuyện có thực, có cái cái dạng nam nhân gì mà cầm xuân dược bên mình tùy thời có thể đem ra ăn? Vấn đề này không cần phải hỏi mọi người đều biết.
- Là loại cho nam nhân ăn à?
Ánh mắt Độc Cô Tiểu Nghệ sáng bừng lên:
- Thật là tốt! He he! Vậy cũng miễn cưỡng dùng tạm, mau mang ra đây! Ta còn phải nhanh chóng nghiên cứu nữa đó!
Khỉ ốm vừa buồn bực lại vừa xấu hổ, run lẩy bẩy móc từ trong ngực ra một cái gói giấy nhỏ, cầm trong tay mà nước mắt muốn trào ra, hắn xiêu vẹo nhìn đám người còn lại, thấy đám đồng bọn đều nhìn mình bằng ánh mắt quái dị, giờ khắc này, khỉ ốm hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Thật là mắc cỡ chết người đi!
Sau này còn phải cần không ít bạc để bịt miệng đám gia hỏa này lại a, nếu như chỉ có tên gia hỏa này biết, đều là huynh đệ của mình cũng không sao, nhưng nếu như truyền ra ngoài... Thật sự là muốn dùng đao cứa cổ đây mà.
Độc Cô Tiểu Nghệ thấy tên giả hỏa này nhăn nhó không đưa tới, nàng thực sự không thể kiên nhẫn được, thoáng cái nhảy ra chụp lấy gói nhỏ, hắc hắc mà cười, bộ dạng cực kỳ đắc ý. Sau đó mới nhớ tới thân phận, vội vàng nghiêm giọng hỏi:
- Đồ chơi này dùng như thế nào đây?
Khỉ ốm đỏ hồng mặt, ngay cả cổ cũng đỏ cả, cố gắng cười nói:
- Chỉ cần dùng ngón tay khều một ít hòa tan với rượu là được.
- Ặc ặc.
Có mấy người ở sau lưng thật sự nhịn không được, đột nhiên phì cười, sau đó vội vàng dùng tay bịt miệng, khó chịu ho khan, khiến thân thể một hồi run rẩy, cơ mặt cũng có chút vặn vẹo.
- A!
Độc Cô Tiểu Nghệ hiểu ra, liền gật đầu, làm thành một bộ dáng thành thạo, nói:
- Dùng qua liệu có phản ứng gì không? Liệu có tổn hại tới thân thể không?
- Không có vấn đề gì đâu! E hèm, về phần phản ứng...
Trên mặt khỉ ốm xuất hiện từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, lộp bộp rơi xuống, thật sự là không biết nói sao mới tốt, khuôn mặt cơ hồ biến thành vàng như nến.
Động tác của đám người sau lưng: một tay gắt gao che miệng lại, một tay gắt gao ôm bụng, thân thể kịch liệt run rẩy.
- A, biết rồi, biết rồi, không còn chuyện gì khác đâu, các ngươi lui xuống hết đi.
Độc Cô Tiểu Nghệ đỏ mặt lên, tựa hồ cũng biết hỏi hắn một vấn đề khó trả lời, cho nên nàng phất phất tay. Đám người như được đại xá, vội vàng xoay người chạy ra ngoài, bỗng chỉ nghe Độc Cô Tiểu Nghệ quát:
- Đợi một chút!
Đám người lập tức dừng chân.
- Việc này chính là một bí mật, biết không? Đây chính là chuyện có liên quan tới hạnh phúc của ngàn vạn nữ tử, ngàn vạn lần không được lộ ra!
Độc Cô Tiểu Nghệ vô cùng uy nghiêm nói:
- Nhất là mấy vị ca ca của ta. Càng không thể để cho bọn họ biết, hiểu chưa? Ân. Ta, ta sợ bọn họ đi ăn vụng, ách, đúng vậy. Chính là sợ bọn họ đi ăn vụng, vậy nhé?
Gì? Sợ bọn họ ăn vụng? Mấy vị đại thiếu gia của Độc Cô gia mà cần đi ăn vụng cái loại vật này hay sao? Sắc mặt mọi người lập tức biến thành cổ quái. Nếu để cho mấy vị ca ca của Độc Cô Tiểu Nghệ nghe thấy những lời này, chỉ sợ lập tức phun máu mà ngất: chúng ta chính là người bình thường a.
Chỉ thấy Độc Cô Tiểu Nghệ trừng mắt nói:
- Cho nên ngàn vạn lần không thể để cho bọn họ biết! Nếu có người để cho bọn họ biết, hừ hừ, ta sẽ, ta sẽ...Ta sẽ đem cả bao này rót vào miệng kẻ đó! Nghe rõ chưa?
- Rõ!
Mọi người lập tức lui ra ngoài. Vừa rời khỏi trướng không được bao xa, đột nhiên một người bổ nhào xuống đất, ôm bụng cười, cười đến nỗi muốn chết, không thể ngừng lại.
- Ngươi, các ngươi.
Khỉ ốm vừa tức vừa thẹn, con mắt trợn thật lớn, nguyên bản cái quai hàm không có bao nhiêu thịt, lúc này run rẩy trông thật thảm hại.
- Ha ha ha, ta buồn cười chết mất, nguyên lai khỉ ốm lại là người có biện pháp, thật sự là...Ngoài ý muốn, khó trách mỗi lần đi kỹ viện gia hỏa này lại chạy rất xa, ha ha ha. Vài vị thiếu gia lại muốn đi ăn vụng xuân dược.
Mấy người đều ôm bụng bò lê trên mặt đất, trong nháy mắt biến thành một đống.
Khỉ ốm đỏ bừng mặt, thân thể run rẩy, đột nhiên ôm một thân cây hung hăn mà đập đầu vào đó.
Thực sự là khóc không ra nước mắt a.
Sau nửa ngày, cuối cùng tên gia tướng thủ lĩnh mới thôi cười, nghiêm mặt ho khan vài tiếng, nói:
- Cười cũng cười xong rồi. Ta phải dặn các ngươi vài câu, việc ngày hôm nay, bất luận là ai cũng không thể tiết lộ ra ngoài! Tin tưởng mọi người cũng biết một khi tin tức này được truyền ra ngoài, hậu quả sẽ như thế nào, đến lúc đó, mọi người sẽ không có kết quả tốt lành đâu! Hôm nay mọi người thoát được một trăm côn. Có lẽ lần sau còn có quân pháp khác đó, mọi người biết chưa?
Đám người đều gật đầu, tỏ vẻ nhất định giữ bí mật.
- Ta đây phải đi cầu kiến Quản tiểu thư, xin nàng chiếu cố tiểu công chúa, không để cho nàng gây đại họa gì đó.
Thủ lĩnh gia tướng vội vã nói.
Trong trướng, Độc Cô Tiểu Nghệ đang cẩn thận từng ly từng tí đem vải lụa gói cái bọc giấy nhỏ lại rồi nhét vào trong ngực, nàng hơi bất an nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai lúc đó mới lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
- La la la!
Độc Cô Tiểu Nghệ rất cao hứng, ngâm nga một khúc nhạc, cười đến độ lộ cả ra hàm răng trắng bóc. Vui vẻ đi tới trước gương, kiểm tra cẩn thận khuôn mặt, sau đó thì thào tự nói:
- Ta xem ngươi có thể chạy đi đâu, Quân Khương Lâm, bổn cô nương muốn cứng rắn giương cung, đem ngươi nấu thành cơm, xem ngươi còn chạy đi đâu! Hừ, Quản tỷ tỷ, ngàn vạn lần đừng trách tiểu muội không trượng nghĩa! Hắc hắc, xem ngươi làm sao tranh đoạt vơi ta?
Nghĩ đến đây, Độc Cô Tiểu Nghệ đắc ý làm một cái mặt quỷ trước gương.
Độc Cô Tiểu Nghệ từ nhỏ đã lớn lên trong gia tộc. Đối với phương diện kia quả thực là không hiểu cái gì. Lúc này đây nghe được lời nói của Quân Vô Ý với Quản Thanh Hàn. Liền kích khởi khủng hoảng trong lòng nàng, cuối cùng nàng lại có thể nghĩ được ra cái chủ ý cổ quái như vậy.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Hiện tại nếu như ai mà móc ra, đây chẳng phải là nói cho mọi người biết: ta chính là dâm tặc sao?
Vậy sau này còn muốn lăn lộn nữa không? Còn có mặt mũi không? Mười mấy đại hán nguyên đứng im một chỗ há hốc mồm mà suy nghĩ, hoàn toàn không biết đáp lại như thế nào, rất giống mười mấy pho tượng gỗ.
- Ai nha, ta dùng thứ này chỉ để nghiên cứu giải dược mà thôi, thật ra đều xuất phát từ lòng tốt mà, cũng không phải là chuyện gì xấu, các ngươi sao lại lại làm ra vẻ mặt như vậy?
Độc Cô Tiểu Nghệ tuy chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng nói, nỗ lực khuyên giải bọn người, từng bước dẫn dụ, nói:
- Nếu như các ngươi xuất ra được xuân dược để cho ta nghiên cứu giải dược, thiên hạ nữ tử từ nay về sau không phải lo nữa, sẽ không biết là có bao nhiêu chị em tỷ muội cảm kích các ngươi a! Các ngươi chính là công thần lớn nhất đó.
Mọi người đều nghiêm mặt không nói lời nào.
Ngài đương nhiên là không đi làm chuyện xấu rồi, bởi vì cho dù ngài có muốn làm chuyện xấu cũng không có bổn sự a! (Móc đâu ra SÚNG mà làm a:88:.) Trong chuyện này, trừ bỏ chuyện ngài bị người ta chiếm tiện nghi ra, còn không có bất luận địa phương nào để cho ngài chiếm a.
- Giao ra đây đi, giao ra đây đi, các ngươi giao hết ra đây đi.
Độc Cô Tiểu Nghệ chìa tay ra, vẻ mặt nóng bỏng nói. [:00 (84): ]
- Hồi bẩm tiểu thư, thật sự là không có!
Gia tướng cầm đầu nói.
- Chuyện này không sao mà, nhiều lắm là ngươi đưa cho ta, ta sẽ không nói cho người khác biết là được.
Tiểu nha đầu làm ra vẻ mặt ôn hòa nói!
- Thật sự là không có, thật không có mà!
Tên thủ lĩnh trong khoảng khắc toát mồ hôi lạnh, nếu như mình mà giao xuân dược ra, khi trở về tất sẽ bị miễn chức! Hơn nữa khó bảo toàn được người khác hoài nghi bản thân, đánh chết cũng không thể bỏ ra, chớ nói chi trên người thật sự không có!
- Chúng tiểu nhân cũng không có!
Mười mấy người chính khí nghiêm nghị đứng thẳng tắp trả lời.
Hơn nữa đoàn người lần này đi là hành động quân sự chính quy, cấm dục còn không được nữa a. Còn có đầu óc đâu mà nghĩ tới những thứ vớ vẩn này?
- Ta phi!
Độc Cô Tiểu Nghệ thanh thúy mắng một tiếng. Mắng cho đám người trợn mắt há mồm, không thể tưởng được vị tiểu cô nãi nãi này lại trực tiếp mở miệng mắng người.
- Nhiều Đại lão gia như vậy mà không có người nào mang "hàng" theo sao?
Hơn mười người như một đều như gà mổ thóc liên tục gật đầu.
- Đã là không có, vậy tất cả đều chịu phạt đi. Người đâu.
Độc Cô Tiểu Nghệ đằng đằng sát khí nói:
- Kéo đám người này ra ngoài cho ta, mỗi người đánh một trăm côn!
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Trên người chúng ta không có mang theo xuân dược, là một nam nhân rất thành thật, rất tốt, thế nhưng lại bị tội? Chúng ta không những là nam nhân tốt, còn là quân nhân tốt, là quân nhân trên chiến trường. Không có ý chơi bời lêu lổng, vậy là sai sao? Đây là thuyết pháp gì vậy?
Thương thiên a, đại địa a, xin hãy chỉ ra lẽ phải đi?
Theo một tiếng ra lệnh của Độc Cô Tiểu Nghệ, lập tức xuất hiện vài tên thị vệ như lang như hổ đi vào, những người này đều là đội ngũ chuyên trách của Quân Khương Lâm, từ trong đám hai trăm năm mươi người rút ra vài người tới chiếu cố cho Độc Cô Tiểu Nghệ. Mỗi người đều có công phu không tầm thường, bọn họ không quản tiểu nha đầu có mệnh lệnh phải hay không phải, mỗi một lời nói đều tuân thủ như "Quân pháp".
- Chậm!
Tên thủ lĩnh toàn thân toát mồ hôi lạnh. Trăm quân côn nếu như thực sự đánh xuống, mấy người bọn mình phỏng chừng đều không đứng được dậy được. Đến nước này, hay là thỏa mãn chủ ý của tiểu công chúa đi. Sau đó bọn ta sẽ đi bẩm báo với Quản Thanh Hàn tiểu thư, xin nàng cẩn thận trông coi tiểu công chúa, chắc hẳn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu thực sự có chuyện dẫn tới mất mạng, quả là quá oan uổng.
- A? Sao bây giờ bọn ngươi lại có rồi?
Độc Cô Tiểu Nghệ phất phất tay để cho đám thị vệ rời đi, sau đó hào hứng hỏi.
- Khỉ ốm, trên người ngươi có, đúng không? Nhớ lúc trước khi ở Thiên Hương ngươi có tàng trữ một ít, mau lấy ra đây!
Thủ lĩnh gia tướng trừng mắt nhìn một người gầy ốm trong đám, sau đó nói.
- Ta, ta.
Người được kêu là Khỉ ốm tội nghiệp nháy nháy mắt, không biết nói gì cho phải.
Thật sự không ngờ dưới mấy trăm quân côn, lão đại lại bán đứng chính mình.
- Ta cái gì mà ta? Mau lấy ra đi!
Thủ lĩnh gia tướng giận dữ mắng một tiếng:
- Ngươi thật đúng là tên gia hỏa không có tiền đồ gì cả!
- Nhưng, nhưng thứ này là để chuẩn bị cho ta ăn. Ta nghĩ lần này tới Thiên Nam cũng không tính là có động binh đao, cho nên chuẩn bị một chút để khi quay về dùng mà.
Khỉ ốm dùng ánh mắt đáng thương nhìn lão đại. Khuôn mặt gầy ốm đỏ bừng lên tới tận mang tai, vô cùng xấu hổ nói.
Có người nhịn không được khụ khụ cười.
Giải thích chính là che dấu, che dấu chính là chuyện có thực, có cái cái dạng nam nhân gì mà cầm xuân dược bên mình tùy thời có thể đem ra ăn? Vấn đề này không cần phải hỏi mọi người đều biết.
- Là loại cho nam nhân ăn à?
Ánh mắt Độc Cô Tiểu Nghệ sáng bừng lên:
- Thật là tốt! He he! Vậy cũng miễn cưỡng dùng tạm, mau mang ra đây! Ta còn phải nhanh chóng nghiên cứu nữa đó!
Khỉ ốm vừa buồn bực lại vừa xấu hổ, run lẩy bẩy móc từ trong ngực ra một cái gói giấy nhỏ, cầm trong tay mà nước mắt muốn trào ra, hắn xiêu vẹo nhìn đám người còn lại, thấy đám đồng bọn đều nhìn mình bằng ánh mắt quái dị, giờ khắc này, khỉ ốm hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Thật là mắc cỡ chết người đi!
Sau này còn phải cần không ít bạc để bịt miệng đám gia hỏa này lại a, nếu như chỉ có tên gia hỏa này biết, đều là huynh đệ của mình cũng không sao, nhưng nếu như truyền ra ngoài... Thật sự là muốn dùng đao cứa cổ đây mà.
Độc Cô Tiểu Nghệ thấy tên giả hỏa này nhăn nhó không đưa tới, nàng thực sự không thể kiên nhẫn được, thoáng cái nhảy ra chụp lấy gói nhỏ, hắc hắc mà cười, bộ dạng cực kỳ đắc ý. Sau đó mới nhớ tới thân phận, vội vàng nghiêm giọng hỏi:
- Đồ chơi này dùng như thế nào đây?
Khỉ ốm đỏ hồng mặt, ngay cả cổ cũng đỏ cả, cố gắng cười nói:
- Chỉ cần dùng ngón tay khều một ít hòa tan với rượu là được.
- Ặc ặc.
Có mấy người ở sau lưng thật sự nhịn không được, đột nhiên phì cười, sau đó vội vàng dùng tay bịt miệng, khó chịu ho khan, khiến thân thể một hồi run rẩy, cơ mặt cũng có chút vặn vẹo.
- A!
Độc Cô Tiểu Nghệ hiểu ra, liền gật đầu, làm thành một bộ dáng thành thạo, nói:
- Dùng qua liệu có phản ứng gì không? Liệu có tổn hại tới thân thể không?
- Không có vấn đề gì đâu! E hèm, về phần phản ứng...
Trên mặt khỉ ốm xuất hiện từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, lộp bộp rơi xuống, thật sự là không biết nói sao mới tốt, khuôn mặt cơ hồ biến thành vàng như nến.
Động tác của đám người sau lưng: một tay gắt gao che miệng lại, một tay gắt gao ôm bụng, thân thể kịch liệt run rẩy.
- A, biết rồi, biết rồi, không còn chuyện gì khác đâu, các ngươi lui xuống hết đi.
Độc Cô Tiểu Nghệ đỏ mặt lên, tựa hồ cũng biết hỏi hắn một vấn đề khó trả lời, cho nên nàng phất phất tay. Đám người như được đại xá, vội vàng xoay người chạy ra ngoài, bỗng chỉ nghe Độc Cô Tiểu Nghệ quát:
- Đợi một chút!
Đám người lập tức dừng chân.
- Việc này chính là một bí mật, biết không? Đây chính là chuyện có liên quan tới hạnh phúc của ngàn vạn nữ tử, ngàn vạn lần không được lộ ra!
Độc Cô Tiểu Nghệ vô cùng uy nghiêm nói:
- Nhất là mấy vị ca ca của ta. Càng không thể để cho bọn họ biết, hiểu chưa? Ân. Ta, ta sợ bọn họ đi ăn vụng, ách, đúng vậy. Chính là sợ bọn họ đi ăn vụng, vậy nhé?
Gì? Sợ bọn họ ăn vụng? Mấy vị đại thiếu gia của Độc Cô gia mà cần đi ăn vụng cái loại vật này hay sao? Sắc mặt mọi người lập tức biến thành cổ quái. Nếu để cho mấy vị ca ca của Độc Cô Tiểu Nghệ nghe thấy những lời này, chỉ sợ lập tức phun máu mà ngất: chúng ta chính là người bình thường a.
Chỉ thấy Độc Cô Tiểu Nghệ trừng mắt nói:
- Cho nên ngàn vạn lần không thể để cho bọn họ biết! Nếu có người để cho bọn họ biết, hừ hừ, ta sẽ, ta sẽ...Ta sẽ đem cả bao này rót vào miệng kẻ đó! Nghe rõ chưa?
- Rõ!
Mọi người lập tức lui ra ngoài. Vừa rời khỏi trướng không được bao xa, đột nhiên một người bổ nhào xuống đất, ôm bụng cười, cười đến nỗi muốn chết, không thể ngừng lại.
- Ngươi, các ngươi.
Khỉ ốm vừa tức vừa thẹn, con mắt trợn thật lớn, nguyên bản cái quai hàm không có bao nhiêu thịt, lúc này run rẩy trông thật thảm hại.
- Ha ha ha, ta buồn cười chết mất, nguyên lai khỉ ốm lại là người có biện pháp, thật sự là...Ngoài ý muốn, khó trách mỗi lần đi kỹ viện gia hỏa này lại chạy rất xa, ha ha ha. Vài vị thiếu gia lại muốn đi ăn vụng xuân dược.
Mấy người đều ôm bụng bò lê trên mặt đất, trong nháy mắt biến thành một đống.
Khỉ ốm đỏ bừng mặt, thân thể run rẩy, đột nhiên ôm một thân cây hung hăn mà đập đầu vào đó.
Thực sự là khóc không ra nước mắt a.
Sau nửa ngày, cuối cùng tên gia tướng thủ lĩnh mới thôi cười, nghiêm mặt ho khan vài tiếng, nói:
- Cười cũng cười xong rồi. Ta phải dặn các ngươi vài câu, việc ngày hôm nay, bất luận là ai cũng không thể tiết lộ ra ngoài! Tin tưởng mọi người cũng biết một khi tin tức này được truyền ra ngoài, hậu quả sẽ như thế nào, đến lúc đó, mọi người sẽ không có kết quả tốt lành đâu! Hôm nay mọi người thoát được một trăm côn. Có lẽ lần sau còn có quân pháp khác đó, mọi người biết chưa?
Đám người đều gật đầu, tỏ vẻ nhất định giữ bí mật.
- Ta đây phải đi cầu kiến Quản tiểu thư, xin nàng chiếu cố tiểu công chúa, không để cho nàng gây đại họa gì đó.
Thủ lĩnh gia tướng vội vã nói.
Trong trướng, Độc Cô Tiểu Nghệ đang cẩn thận từng ly từng tí đem vải lụa gói cái bọc giấy nhỏ lại rồi nhét vào trong ngực, nàng hơi bất an nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai lúc đó mới lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
- La la la!
Độc Cô Tiểu Nghệ rất cao hứng, ngâm nga một khúc nhạc, cười đến độ lộ cả ra hàm răng trắng bóc. Vui vẻ đi tới trước gương, kiểm tra cẩn thận khuôn mặt, sau đó thì thào tự nói:
- Ta xem ngươi có thể chạy đi đâu, Quân Khương Lâm, bổn cô nương muốn cứng rắn giương cung, đem ngươi nấu thành cơm, xem ngươi còn chạy đi đâu! Hừ, Quản tỷ tỷ, ngàn vạn lần đừng trách tiểu muội không trượng nghĩa! Hắc hắc, xem ngươi làm sao tranh đoạt vơi ta?
Nghĩ đến đây, Độc Cô Tiểu Nghệ đắc ý làm một cái mặt quỷ trước gương.
Độc Cô Tiểu Nghệ từ nhỏ đã lớn lên trong gia tộc. Đối với phương diện kia quả thực là không hiểu cái gì. Lúc này đây nghe được lời nói của Quân Vô Ý với Quản Thanh Hàn. Liền kích khởi khủng hoảng trong lòng nàng, cuối cùng nàng lại có thể nghĩ được ra cái chủ ý cổ quái như vậy.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm