- Đại gia, từ ngày ta có được linh thức, cũng đã thuộc về phạm vi sinh linh trên thế gian này. Ta cũng muốn sống lâu hơn vài năm. Tuy sống lâu quá cũng không có gì thú vị, nhưng sống vẫn là sống.
Biểu tình của thánh thụ đại nhân rất tang thương, rất đau đớn……
- Vì vậy, sau biến cố xảy ra, ta bắt đầu giảm lại số lượng thánh quả, giảm đến dừng lại còn hai chùm, hai chùm quả đó đều được ta luyện chế thành có thể kéo dài thọ nguyên, sinh mệnh và máu huyết. Sau đó được tập trung ở đây, để chuẩn bị cho cuộc sống sau này, dùng cho bản thân, có thể kéo dài chút hơi tàn sau khi thọ nguyên đã tận, nhưng tích tụ mấy ngàn năm, nay một chút đã thành tro bụi, đều là vì ngươi……
Thánh thụ đại nhân vươn tay chỉ chỉ ao máu đã sắp thấy đáy, thật sự có chút khóc không ra nước mắt. Lượng máu đó, là mình cố gắng tích trữ hàng ngàn năm. Lại vì ôn thần này đến, lập tức tiêu hao hết tám phần….
- Thì ra là thế, cũng không thể trách ngươi.
Quân Khương Lâm rất khoan hồng độ lượng nói. Dù sao chuyện Huyễn phủ quá nhiều, hắn cũng quản không hết. Hơn nữa bây giờ hắn đã biết, cây thánh quả trong hồng quân tháp của mình hoàn toàn trưởng thành bình thường……
Vậy cũng đã đủ rồi, cho dù vô sỉ như thế nào, thánh thụ đại nhân mấy ngàn năm không kết quả để tích tụ máu huyết, cơ hồ là vì mình muốn hắn cứu người mà tiêu hao gần hơn, xem ra chiếm ích lợi của Huyễn phủ, là mình mới đúng!
Vạn nhất tên này thật sự chết, vậy thì Thiên Tầm cũng…… May mắn hắn dùng mánh lới để sống……
- Bây giờ cũng không còn chuyện gì lớn lao, nói chuyện phiếm một chút đi, ngươi từ nơi nào tới đây vậy? Có vẻ như quê quán của ngươi cũng không phải ở nơi này?
Quân Khương Lâm rất hứng thú, rốt cuộc nơi nào có thể sinh ra loại cây kì lạ này? Chẳng lẽ là một cái không gian kì lạ nào đó.
- Vấn đề đó, năm đó ta chỉ mới có được linh thức, còn không biết bắt chước nói tiếng người.
Trên mặt tràn đầy rể cây của thánh thụ đại nhân lộ ra sắc mặt buồn bực vô cùng.
– Ngày đó, quê hương của ta đột nhiên tới một người áo đen. Hắn đi vòng vo quanh rừng cây một lần, cũng không biết vì cái gì, hắn đã nhìn trúng ta. Ta cũng không biết quê hương của ta ở đâu. Sau này mới biết người áo đen có một cái tên rất khí phách, gọi là "Cửu U đệ nhất thiếu!"
Thánh thụ đại nhân than thở nói:
– Hắn mặc kệ ta đồng ý hay không, một lời cũng chưa nói, đã rút ta ra khỏi mặt đất.
- Khi đó ngươi to bao nhiêu vậy?
Quân Khương Lâm có chút khiếp sợ. Khi đó thánh thụ có vẻ đã mở linh trí. Một gốc cây có thể mở linh trí, trong khoảng thời gian ngắn có thể mở được linh trí à? Ít nhất cũng phải cỡ một hai ngàn năm mới được? Một cái cây một hai ngàn năm thì chỉ cần dùng một hơi sức đã rút ra khỏi mặt đất? Đối với câu thánh thụ đại nhân nói phải hỏi ý kiến của hắn đã, Quân Khương Lâm trực tiếp cho rằng không nghe thấy. Trên thế gian này, có ai lúc rút một thân cây ra còn phải hỏi cái cây đó ngươi đồng ý hay không a? Đó không phải trí chướng cũng là não tàn, mà có vẻ như Đệ nhất thiếu cũng không thuộc hai loại trên.
- Khi đó ta khẳng định mình gầy hơn bây giờ, gầy hơn rất nhiều. Đại khái cần bảy tám người thì có thể ôm hết thân cây.
Thánh thụ đại nhân có chút ngượng ngùng.
- A? Bảy tám người mới ôm hết thân cây? Một người, một bàn tay thì đã rút được ngươi ra? Ngươi nói thật không đấy?
Quân đại thiếu gia mắt trợn tròn, cái này cũng quá khoa trương rồi?
- Đương nhiên là thật. Lúc ấy hắn cũng chỉ dùng có một tay…….
Thánh thụ đại nhân thở dài:
– Vì Đệ nhất thiếu đại nhân phát hiện bộ dạng của ta thẳng nhất, cho nên một cái liếc mắt thì đã nhìn trúng bản thánh thụ.
- Ệck
Quân Khương Lâm đảo cặp mắt trắng dã, không còn lời nào để nói, đây mà cũng gọi là phương thức lựa chọn ư, quá khác người rồi.
- Sau đó ta đã đến đây, bén gốc mọc rễ. Cửu U đệ nhất thiếu đại nhân còn tự mình đặt tên cho ta nữa.
Thánh thụ đại nhân nói:
– Hắn nói, ngươi đứng thẳng như vậy, giống như một tên phạm tội không nghe lời bị phạt đứng vậy…… Từ nay về sau, sẽ kêu ngươi là một cái cây bị phạt đứng nhé.
- "Một cái cây bị phạt đứng", đúng là một cái tên đầy sáng tạo.
Quân Khương Lâm khóe miệng rút vài cái, vị Cửu U đệ nhất thiếu này thật đúng là có vài tế bào hài hước. Trong thiên hạ, có cây nào mà không đứng chứ? Chẳng lẽ tất cả đều là bị phạt đứng sao?
- Kỳ thật ta không có phạm tội gì, cho tới bây giờ cũng không phạm tội qua…. Tự nhiên sẽ không bị phạt đứng……….
Thánh thụ đại nhân thuần khiết giải thích:
– Ta kỳ thật cũng muốn nằm xuống, nhưng không nằm được thôi.
- Ngươi còn muốn nằm xuống? Cần ta cho ngươi một cái giường không?
Khóe miệng Quân Khương Lâm giật giật vài cái.
Thật sự hoàn toàn bị đánh bại...Cây mà cũng muốn nằm……
- Được rồi, không cần nói nhiều nữa, ta đuổi thời gian. Ngươi cần loại lực sinh trưởng này, ta sẽ cho ngươi, nhưng ngươi muốn tự mình từ từ tiêu hóa, hay là để ta giúp ngươi tiêu hóa hết trên người ngươi?
Quân Khương Lâm đối với cái cây thánh thụ "thuần khiết" này đã mất hết hưng trí. Thánh thụ đại nhân có chút do dự, dường như không biết nên chọn lựa như thế nào, nhưng tia vui mừng như điên trên khóe mắt đuôi mày vẫn không che dấu được. Thật sự không nghĩ tới, cái tên không phân rõ đúng sai này, còn có thể tuân thủ lời hứa. Trong một lúc vui sướng đến muốn cười ra tiếng.
- Nếu từ ta giúp ngươi tiêu hóa, sự tổn thất của ngươi sẽ nhanh chóng được bổ sung, hiệu quả nhanh chóng cũng không phải chuyện kì lạ…….
Quân Khương Lâm nói.
– Nếu để ngươi chậm rãi từng giọt từng giọt hấp thụ, ở thời điểm ngươi cần có thể giải quyết một nguy cơ lớn của ngươi cũng không phải không được.
Quân Khương Lâm giải thích rõ ràng cặn kẽ:
- Hai phương án này có thể nói mỗi cái một vẻ, phương án đề nghị đã cho ngươi, còn lựa chọn như thế nào, còn là bản thân ngươi tự quyết định đi.
Thánh thụ đại nhân lo lắng thật lâu, rốt cuộc cắn răng nói:
- Ta, ta lựa chọn tự mình chậm rãi tiêu hóa……
Đối với hắn, chuyện gia tăng sinh trưởng lực vài năm, đã là chuyện râu ria. Vì bây giờ đã không có lượng lớn máu làm phụ trợ, mục tiêu ban đầu muốn đạt tới đã trở thành bọt biển, hoặc phải bắt đầu từ đầu, một lần nữa làm lại. Nhưng lúc nãy Quân đại thiếu gia có nhắc đến phương án thứ hai có thể "giải quyết" một nguy cơ lớn của hắn, đã làm lòng hắn động. Thiên địa phong sương ma luyện, còn có sự bào mòn vô tình của năm tháng, hoặc là chờ đến khi mình có thể hóa thành người, lôi kiếp khủng bố kia…… Cho nên, thánh thụ đại nhân lập tức lựa chọn phương án thứ hai, tự mình chủ động luyện hóa, như thế có thể chậm rãi tiêu hóa, mới đạt được hiệu quả hoàn mĩ nhất, đối với tương lai, cũng lợi ích nhất.
- Được, ta sẽ bắt đầu, ngươi chuẩn bị tiếp thu.
Quân Khương Lâm cũng không bẩn thỉu ướt át, tay trái giơ lên, một vầng sáng màu xanh biếc ở trong lòng bàn tay hắn từ từ thành hình, dần dần tăng lên thành một quả cầu lớn……
Thánh thụ đại nhân nhìn đến sinh mệnh linh quang màu xanh biếc, không nhịn được lại bắt đầu chảy nước miếng.
Từ từ, Quân Khương Lâm cũng đem quả cầu sáng này ngưng tụ lại lớn hơn một quả bóng đá, mới dừng vận công, sau đó công linh khí khai thiên tạo hóa phóng lên, bao phủ quả cầu sáng, tương đương cho quả cầu sáng màu xanh lá này bao lên một màng bảo vệ màu trắng ngà……
- Khi ngươi muốn sử dụng Mộc nguyên lực, ngươi chỉ cần dùng rễ cây thon nhỏ đâm thủng màng bảo vệ, sau đó, ngươi muốn dùng bao nhiêu, thì lấy bấy nhiêu. Nếu không muốn dùng hết, có thể khống chế linh khí, vá lại lỗ hỏng đó. Nếu bảo tồn cẩn thận, hạn sử dụng có thể là vô thời hạn.
Quân Khương Lâm cẩn thận giải thích cụ thể cách sử dụng. Hôm nay thu hoạch được rất nhiều, Quân Khương Lâm cũng không keo kiệt. Cái cây này mặc dù có chút yếu đuối nhưng, vẫn rất có lòng, cũng không gian xảo hắn, nếu người ta đối với mình như vậy, Quân Khương Lâm cũng sẽ không keo kiệt.
- Cảm ơn, cảm ơn, lần này thật sự cảm ơn!
Thánh thụ đại nhân giống như được trân bảo đem quả cầu sáng linh khí màu xanh lá thu vào, kích động đến rơi nước mắt. Hắn không hề nghĩ tới, đối phương sẽ chủ động cho mình nhiều sinh trưởng lực như vậy……
Bây giờ, so với quả cầu sáng dùng để dụ hoặc mình lớn hơn rất nhiều, hơn nữa, mức độ tinh thuần cũng mạnh hơn rất nhiều, hoàn toàn có thể trong khoảng thời gian ngắn tích trữ lại lượng máu, thậm chí còn được lợi hơn rất nhiều, mà "Sinh lực" bao phủ ở bên ngoài, khai thiên tạo hóa linh khí, đó là loại năng lượng thần kì mà thánh thụ trước đây chưa từng gặp, số lượng rất ít, nhưng cũng đủ để hắn mở ra một cánh cửa lớn mới……
Trên thực tế, ở trên đời này, có duyên đạt được linh lực khai thiên tạo hóa dạng thực vật, ngoại trừ Quân đại thiếu gia ra, cũng chỉ còn mình Mai Tuyết Yên thôi, đối với thánh thụ, hôm nay tuy tổn thất rất nghiêm trọng, nhưng tương lai, với cơ duyên ngày hôm nay đã bị ảnh hưởng đến mức không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng tên này cũng rất thành thật, lại còn nói "Lần này thật sự cảm ơn", vậy thì những lời cảm ơn lúc trước đều là giả…
Quân Khương Lâm tức cười, nhưng nghĩ lại cũng đúng, với hành vi khó dễ của mình, đối phương còn thật lòng cảm ơn, vậy kẻ đó cũng chỉ có thể là não tàn hoặc là ngu ngốc thôi. Đại thiếu thật cẩn thận để cơ thể Thiên Tầm vào trong hồng quân tháp, vẫy tay tạm biệt. Hắn bây giờ, giống như có chút quý tên này…
Thánh thụ đại nhân có được lợi ích lớn, cũng có chút lưu luyến không rời đưa Quân Khương Lâm đến cửa, đột nhiên kéo ống tay áo hắn:
- À, đại gia, ngài có thể giúp ta chuyển câu này đến đám tiểu bối ở Huyễn phủ không?
- Câu gì?
Quân Khương Lâm xoay người nhìn hắn.
- Nói với họ, không cần tìm người đến thử cái gì độ thích hợp nữa…. Trăm năm sẽ có một người, ta quả thật sắp phiền chết rồi!
Khuôn mặt thánh thụ đại nhân thật sự sụp đổ nói:
– Nếu nơi này không thiếu được người, vậy kêu họ phái một người có thể sống thật lâu tới đây đi.
- Nga?
- Ta tuy rằng chỉ là một cái cây bị phạt đứng. Nhưng đối với con người cũng có cảm tình. Mà bọn họ chỉ có thể sống hơn hai ba trăm năm, mà mỗi trăm năm sẽ đổi một người đến đây. Lúc đó, ta chỉ mới cùng người trước làm quen, còn chưa đợi đến tìm hiểu kĩ càng, người nọ đã bị thay đổi…… Cảm giác này, rất khó nhận!
Thánh thụ đại nhân rất rối rắm nói:
– Cảm giác này giống như đám bạn bè của mình đột ngột đi xa, không bao giờ trở về nữa…… Lại giống như cái mà loài người các ngươi gọi kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh vậy. Cứ một vòng lại một vòng tra tấn, ta thật sự bị họ biến thành sắp chịu không nổi rồi.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Biểu tình của thánh thụ đại nhân rất tang thương, rất đau đớn……
- Vì vậy, sau biến cố xảy ra, ta bắt đầu giảm lại số lượng thánh quả, giảm đến dừng lại còn hai chùm, hai chùm quả đó đều được ta luyện chế thành có thể kéo dài thọ nguyên, sinh mệnh và máu huyết. Sau đó được tập trung ở đây, để chuẩn bị cho cuộc sống sau này, dùng cho bản thân, có thể kéo dài chút hơi tàn sau khi thọ nguyên đã tận, nhưng tích tụ mấy ngàn năm, nay một chút đã thành tro bụi, đều là vì ngươi……
Thánh thụ đại nhân vươn tay chỉ chỉ ao máu đã sắp thấy đáy, thật sự có chút khóc không ra nước mắt. Lượng máu đó, là mình cố gắng tích trữ hàng ngàn năm. Lại vì ôn thần này đến, lập tức tiêu hao hết tám phần….
- Thì ra là thế, cũng không thể trách ngươi.
Quân Khương Lâm rất khoan hồng độ lượng nói. Dù sao chuyện Huyễn phủ quá nhiều, hắn cũng quản không hết. Hơn nữa bây giờ hắn đã biết, cây thánh quả trong hồng quân tháp của mình hoàn toàn trưởng thành bình thường……
Vậy cũng đã đủ rồi, cho dù vô sỉ như thế nào, thánh thụ đại nhân mấy ngàn năm không kết quả để tích tụ máu huyết, cơ hồ là vì mình muốn hắn cứu người mà tiêu hao gần hơn, xem ra chiếm ích lợi của Huyễn phủ, là mình mới đúng!
Vạn nhất tên này thật sự chết, vậy thì Thiên Tầm cũng…… May mắn hắn dùng mánh lới để sống……
- Bây giờ cũng không còn chuyện gì lớn lao, nói chuyện phiếm một chút đi, ngươi từ nơi nào tới đây vậy? Có vẻ như quê quán của ngươi cũng không phải ở nơi này?
Quân Khương Lâm rất hứng thú, rốt cuộc nơi nào có thể sinh ra loại cây kì lạ này? Chẳng lẽ là một cái không gian kì lạ nào đó.
- Vấn đề đó, năm đó ta chỉ mới có được linh thức, còn không biết bắt chước nói tiếng người.
Trên mặt tràn đầy rể cây của thánh thụ đại nhân lộ ra sắc mặt buồn bực vô cùng.
– Ngày đó, quê hương của ta đột nhiên tới một người áo đen. Hắn đi vòng vo quanh rừng cây một lần, cũng không biết vì cái gì, hắn đã nhìn trúng ta. Ta cũng không biết quê hương của ta ở đâu. Sau này mới biết người áo đen có một cái tên rất khí phách, gọi là "Cửu U đệ nhất thiếu!"
Thánh thụ đại nhân than thở nói:
– Hắn mặc kệ ta đồng ý hay không, một lời cũng chưa nói, đã rút ta ra khỏi mặt đất.
- Khi đó ngươi to bao nhiêu vậy?
Quân Khương Lâm có chút khiếp sợ. Khi đó thánh thụ có vẻ đã mở linh trí. Một gốc cây có thể mở linh trí, trong khoảng thời gian ngắn có thể mở được linh trí à? Ít nhất cũng phải cỡ một hai ngàn năm mới được? Một cái cây một hai ngàn năm thì chỉ cần dùng một hơi sức đã rút ra khỏi mặt đất? Đối với câu thánh thụ đại nhân nói phải hỏi ý kiến của hắn đã, Quân Khương Lâm trực tiếp cho rằng không nghe thấy. Trên thế gian này, có ai lúc rút một thân cây ra còn phải hỏi cái cây đó ngươi đồng ý hay không a? Đó không phải trí chướng cũng là não tàn, mà có vẻ như Đệ nhất thiếu cũng không thuộc hai loại trên.
- Khi đó ta khẳng định mình gầy hơn bây giờ, gầy hơn rất nhiều. Đại khái cần bảy tám người thì có thể ôm hết thân cây.
Thánh thụ đại nhân có chút ngượng ngùng.
- A? Bảy tám người mới ôm hết thân cây? Một người, một bàn tay thì đã rút được ngươi ra? Ngươi nói thật không đấy?
Quân đại thiếu gia mắt trợn tròn, cái này cũng quá khoa trương rồi?
- Đương nhiên là thật. Lúc ấy hắn cũng chỉ dùng có một tay…….
Thánh thụ đại nhân thở dài:
– Vì Đệ nhất thiếu đại nhân phát hiện bộ dạng của ta thẳng nhất, cho nên một cái liếc mắt thì đã nhìn trúng bản thánh thụ.
- Ệck
Quân Khương Lâm đảo cặp mắt trắng dã, không còn lời nào để nói, đây mà cũng gọi là phương thức lựa chọn ư, quá khác người rồi.
- Sau đó ta đã đến đây, bén gốc mọc rễ. Cửu U đệ nhất thiếu đại nhân còn tự mình đặt tên cho ta nữa.
Thánh thụ đại nhân nói:
– Hắn nói, ngươi đứng thẳng như vậy, giống như một tên phạm tội không nghe lời bị phạt đứng vậy…… Từ nay về sau, sẽ kêu ngươi là một cái cây bị phạt đứng nhé.
- "Một cái cây bị phạt đứng", đúng là một cái tên đầy sáng tạo.
Quân Khương Lâm khóe miệng rút vài cái, vị Cửu U đệ nhất thiếu này thật đúng là có vài tế bào hài hước. Trong thiên hạ, có cây nào mà không đứng chứ? Chẳng lẽ tất cả đều là bị phạt đứng sao?
- Kỳ thật ta không có phạm tội gì, cho tới bây giờ cũng không phạm tội qua…. Tự nhiên sẽ không bị phạt đứng……….
Thánh thụ đại nhân thuần khiết giải thích:
– Ta kỳ thật cũng muốn nằm xuống, nhưng không nằm được thôi.
- Ngươi còn muốn nằm xuống? Cần ta cho ngươi một cái giường không?
Khóe miệng Quân Khương Lâm giật giật vài cái.
Thật sự hoàn toàn bị đánh bại...Cây mà cũng muốn nằm……
- Được rồi, không cần nói nhiều nữa, ta đuổi thời gian. Ngươi cần loại lực sinh trưởng này, ta sẽ cho ngươi, nhưng ngươi muốn tự mình từ từ tiêu hóa, hay là để ta giúp ngươi tiêu hóa hết trên người ngươi?
Quân Khương Lâm đối với cái cây thánh thụ "thuần khiết" này đã mất hết hưng trí. Thánh thụ đại nhân có chút do dự, dường như không biết nên chọn lựa như thế nào, nhưng tia vui mừng như điên trên khóe mắt đuôi mày vẫn không che dấu được. Thật sự không nghĩ tới, cái tên không phân rõ đúng sai này, còn có thể tuân thủ lời hứa. Trong một lúc vui sướng đến muốn cười ra tiếng.
- Nếu từ ta giúp ngươi tiêu hóa, sự tổn thất của ngươi sẽ nhanh chóng được bổ sung, hiệu quả nhanh chóng cũng không phải chuyện kì lạ…….
Quân Khương Lâm nói.
– Nếu để ngươi chậm rãi từng giọt từng giọt hấp thụ, ở thời điểm ngươi cần có thể giải quyết một nguy cơ lớn của ngươi cũng không phải không được.
Quân Khương Lâm giải thích rõ ràng cặn kẽ:
- Hai phương án này có thể nói mỗi cái một vẻ, phương án đề nghị đã cho ngươi, còn lựa chọn như thế nào, còn là bản thân ngươi tự quyết định đi.
Thánh thụ đại nhân lo lắng thật lâu, rốt cuộc cắn răng nói:
- Ta, ta lựa chọn tự mình chậm rãi tiêu hóa……
Đối với hắn, chuyện gia tăng sinh trưởng lực vài năm, đã là chuyện râu ria. Vì bây giờ đã không có lượng lớn máu làm phụ trợ, mục tiêu ban đầu muốn đạt tới đã trở thành bọt biển, hoặc phải bắt đầu từ đầu, một lần nữa làm lại. Nhưng lúc nãy Quân đại thiếu gia có nhắc đến phương án thứ hai có thể "giải quyết" một nguy cơ lớn của hắn, đã làm lòng hắn động. Thiên địa phong sương ma luyện, còn có sự bào mòn vô tình của năm tháng, hoặc là chờ đến khi mình có thể hóa thành người, lôi kiếp khủng bố kia…… Cho nên, thánh thụ đại nhân lập tức lựa chọn phương án thứ hai, tự mình chủ động luyện hóa, như thế có thể chậm rãi tiêu hóa, mới đạt được hiệu quả hoàn mĩ nhất, đối với tương lai, cũng lợi ích nhất.
- Được, ta sẽ bắt đầu, ngươi chuẩn bị tiếp thu.
Quân Khương Lâm cũng không bẩn thỉu ướt át, tay trái giơ lên, một vầng sáng màu xanh biếc ở trong lòng bàn tay hắn từ từ thành hình, dần dần tăng lên thành một quả cầu lớn……
Thánh thụ đại nhân nhìn đến sinh mệnh linh quang màu xanh biếc, không nhịn được lại bắt đầu chảy nước miếng.
Từ từ, Quân Khương Lâm cũng đem quả cầu sáng này ngưng tụ lại lớn hơn một quả bóng đá, mới dừng vận công, sau đó công linh khí khai thiên tạo hóa phóng lên, bao phủ quả cầu sáng, tương đương cho quả cầu sáng màu xanh lá này bao lên một màng bảo vệ màu trắng ngà……
- Khi ngươi muốn sử dụng Mộc nguyên lực, ngươi chỉ cần dùng rễ cây thon nhỏ đâm thủng màng bảo vệ, sau đó, ngươi muốn dùng bao nhiêu, thì lấy bấy nhiêu. Nếu không muốn dùng hết, có thể khống chế linh khí, vá lại lỗ hỏng đó. Nếu bảo tồn cẩn thận, hạn sử dụng có thể là vô thời hạn.
Quân Khương Lâm cẩn thận giải thích cụ thể cách sử dụng. Hôm nay thu hoạch được rất nhiều, Quân Khương Lâm cũng không keo kiệt. Cái cây này mặc dù có chút yếu đuối nhưng, vẫn rất có lòng, cũng không gian xảo hắn, nếu người ta đối với mình như vậy, Quân Khương Lâm cũng sẽ không keo kiệt.
- Cảm ơn, cảm ơn, lần này thật sự cảm ơn!
Thánh thụ đại nhân giống như được trân bảo đem quả cầu sáng linh khí màu xanh lá thu vào, kích động đến rơi nước mắt. Hắn không hề nghĩ tới, đối phương sẽ chủ động cho mình nhiều sinh trưởng lực như vậy……
Bây giờ, so với quả cầu sáng dùng để dụ hoặc mình lớn hơn rất nhiều, hơn nữa, mức độ tinh thuần cũng mạnh hơn rất nhiều, hoàn toàn có thể trong khoảng thời gian ngắn tích trữ lại lượng máu, thậm chí còn được lợi hơn rất nhiều, mà "Sinh lực" bao phủ ở bên ngoài, khai thiên tạo hóa linh khí, đó là loại năng lượng thần kì mà thánh thụ trước đây chưa từng gặp, số lượng rất ít, nhưng cũng đủ để hắn mở ra một cánh cửa lớn mới……
Trên thực tế, ở trên đời này, có duyên đạt được linh lực khai thiên tạo hóa dạng thực vật, ngoại trừ Quân đại thiếu gia ra, cũng chỉ còn mình Mai Tuyết Yên thôi, đối với thánh thụ, hôm nay tuy tổn thất rất nghiêm trọng, nhưng tương lai, với cơ duyên ngày hôm nay đã bị ảnh hưởng đến mức không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng tên này cũng rất thành thật, lại còn nói "Lần này thật sự cảm ơn", vậy thì những lời cảm ơn lúc trước đều là giả…
Quân Khương Lâm tức cười, nhưng nghĩ lại cũng đúng, với hành vi khó dễ của mình, đối phương còn thật lòng cảm ơn, vậy kẻ đó cũng chỉ có thể là não tàn hoặc là ngu ngốc thôi. Đại thiếu thật cẩn thận để cơ thể Thiên Tầm vào trong hồng quân tháp, vẫy tay tạm biệt. Hắn bây giờ, giống như có chút quý tên này…
Thánh thụ đại nhân có được lợi ích lớn, cũng có chút lưu luyến không rời đưa Quân Khương Lâm đến cửa, đột nhiên kéo ống tay áo hắn:
- À, đại gia, ngài có thể giúp ta chuyển câu này đến đám tiểu bối ở Huyễn phủ không?
- Câu gì?
Quân Khương Lâm xoay người nhìn hắn.
- Nói với họ, không cần tìm người đến thử cái gì độ thích hợp nữa…. Trăm năm sẽ có một người, ta quả thật sắp phiền chết rồi!
Khuôn mặt thánh thụ đại nhân thật sự sụp đổ nói:
– Nếu nơi này không thiếu được người, vậy kêu họ phái một người có thể sống thật lâu tới đây đi.
- Nga?
- Ta tuy rằng chỉ là một cái cây bị phạt đứng. Nhưng đối với con người cũng có cảm tình. Mà bọn họ chỉ có thể sống hơn hai ba trăm năm, mà mỗi trăm năm sẽ đổi một người đến đây. Lúc đó, ta chỉ mới cùng người trước làm quen, còn chưa đợi đến tìm hiểu kĩ càng, người nọ đã bị thay đổi…… Cảm giác này, rất khó nhận!
Thánh thụ đại nhân rất rối rắm nói:
– Cảm giác này giống như đám bạn bè của mình đột ngột đi xa, không bao giờ trở về nữa…… Lại giống như cái mà loài người các ngươi gọi kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh vậy. Cứ một vòng lại một vòng tra tấn, ta thật sự bị họ biến thành sắp chịu không nổi rồi.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.