Độc Cô Vô Địch mặt xạm tới đen tím, hung hăng lấy ra ngân phiếu, cảm thấy trong lòng bực bội vô cùng. Khó có thể tưởng tượng, danh tướng Quân Vô Hối năm đó phóng ngựa giữa thiên quân vạn mã, cuối cùng lại có một đứa con du thủ du thực như thế này.
Quân Khương Lâm đứng dậy đi ra ngoài, một chút sau lại trở về, theo sau là mấy đại hán, mỗi người mang theo vài vò rượu:
- Bảy vò rượu này, từng chén một mà bón cho bọn hắn, càng nhiều càng tốt! Nuốt xuống số rượu này là sẽ tỉnh lại.
Say bởi rượu đầu, thì dùng rượu pha nước sau mới có hiệu quả.
- Ngươi giỡn mặt ta sao?
Độc Cô Vô Địch giận tím mặt:
- Ngươi cho là ta không biết phương pháp này? Đã sớm thử từ lâu rồi nhưng vô dụng! Uống bao nhiêu, mửa ra bấy nhiêu.
- Ngươi thì biết cái gì? Bọn họ sở dĩ uống say như vậy, cũng vì bọn họ uống cực phẩm rượu ngon độc môn bí truyền của ta, một chén có thể pha ra một vò rượu. Tửu lực lớn thế, bọn họ uống vô cùng nhiều, sao lại không say cơ chứ? May mà bọn họ tu vi huyền khí cũng cao, nếu gặp người thường uống nhiều cực phẩm rượu của ta, bị say đến chết là chuyện thường. Vì thế, dùng phương pháp khác để giải rượu ngoài cách của ta sẽ không có tác dụng.
- Cho dù ngươi biết cách dùng rượu nhẹ trung hoà tửu lực trong bao tử bọn họ, nhưng rượu của ta dù có pha loãng ra cũng vượt xa các loại rượu khác trong thiên hạ, nên rượu thường đương nhiên không giải được! Chỉ có rượu ta nhưỡng ra, sau đó đem pha loãng, làm cho rượu đầu và rượu pha loãng hoà vào nhau trong bao tử bọn chúng mới có hiệu quả! Nói sâu xa vậy ngươi hiểu nổi không? Không có kiến thức nên không biết thưởng thức, không có thử nghiệm làm sao có thêm kiến thức? Vậy mà cũng gọi là đại tướng quân của đế quốc!
Quân Khương Lâm nói không chút lưu tình.
- Ngươi nói cứ cho là có đạo lý đi. Nhưng cần gì tới bảy vò? Bọn chúng có bảy người, tối đa một hay hai vò là đủ rồi! Ngươi nhân cơ hội làm tiền phải không?
Độc Cô Vô Địch quả thật là không hiểu lắm về rượu đầu say và rượu bình thường say thì khác nhau chỗ nào nên không thể làm gì khác hơn là đổi đề tài. Đây chính là một vạn lượng bạc một vò! Giá trên trời a.
- Rượu này của ta còn chưa có khai trương. Ngày hôm nay coi như cho ngươi mở hàng khai trương đi.
Quân Khương Lâm cười tủm tỉm, tay thì đếm ngân phiếu xoẹt xoẹt nói:
- Cái này là cho ngươi chiếm chút tiện nghi ngày khai trương đó! Sau này chưa chắc mua được rượu của ta với giá này đâu!
Mặt Độc Cô Vô Địch xám tới không thể xám hơn, hắn thực sự sợ rằng không kềm được tính nóng, trước mặt Quân lão gia tử mà tát thằng nhóc này phun răng ra ngoài nên lập tức bỏ về. Thật là vô lại đỉnh phong mà.
- Dạo này có người nói con hay trêu chọc tiểu nha đầi Độc Cô gia hả?
Quân lão gia tử hiền từ cười, nheo mắt lại nhìn đứa cháu một cách ấm áp.
- Gia gia, ngươi cũng tham gia náo loạn sao? Tiểu nha đầu dã man kia con trốn còn không kịp, vậy mà bọn họ tìm con nói ta khi dễ khuê nữ nhà bọn họ… Rõ ràng là con gái hắn khi dễ con thì có, còn ăn vạ sao? Thực sự là không có thiên lý mà!
Quân Khương Lâm nói rất ủy khuất.
- Có gì mà không có thiên lý? Đơn giản là tiểu nha đầu kia chấm con rồi chứ sao!
Lão gia tử cười vẻ cáo già:
- Nếu tiểu nha đầu kia không coi trọng con, bọn họ cũng chẳng tới đây làm ầm ĩ lên. Lão hỗn đản Độc Cô Tung Hoành trước sau vẫn là người tính toán thiệt hơn, bày đặt giả ngu với ta. Hắn nghĩ lão phu không nhìn ta tâm địa gian xảo của hắn chắc?
- Gì tâm địa gian xảo vậy gia gia?
Quân Khương Lâm kỳ quái. Thậ sự, việc hắn không hiểu gì cả.
Quân Chiến Thiên vân vê ria mép:
- Dù cho Độc Cô Tiểu Nghệ coi trọng tiểu tử ngốc con hơn nữa, Độc Cô thế gia cũng không muốn cho con dễ dàng về làm rể đâu. Vì sao ư? Đơn giản bệ hạ sẽ không cho phép Quân gia và Độc Cô gia làm thông gia, ngươi hiểu không?
- Ta đương nhiên minh bạch chứ, Thiên Hương đế quốc hai đại quân sự gia tộc nếu làm thông gia với nhau, đối với hoàng thất thật sự là uy hiếp quá lớn.
- Con thật sự vẫn chưa rõ đâu!
Lão gia tử cũng hơi buồn bực, loại chuyện này tôn tử hắn vẫn còn hồ đồ sao?
- Dự định quan trọng nhất trong chuyện này của Độc Cô thế gia đã làm xong rồi! Nếu Độc Cô Tiểu Nghệ nếu nói không làm vợ con được là sẽ tìm cái chết thì sao? Trước hết, bọn họ sẽ làm ầm ĩ lên, sau đó kiếm cơ hội hành con chết lên chết xuống, dẫn đến hai nhà trở mặt luôn, đương nhiên chỉ là hành động che mắt thiên hạ, con hiểu không? Để sau này này bệ hạ suy nghĩ: Tuy rằng Quân gia lấy nữ nhi được sủng ái nhất của Độc Cô gia làm dâu, nhưng cũng vì thế mà hai nhà trở mặt thành thù rồi.
- Đến khi đó, không những không có gì rắc rối, mà ngược lại, bệ hạ vì lo sợ hai nhà chúng ta nội chiến, chắc chắn còn tự mình làm mai làm mối cho hai đứa nhóc tụi con nữa. Nói vậy con đã hiểu chưa? Lão già Độc Cô Tung Hoành khi phái mấy đứa cháu qua đây làm ầm ĩ, dù nháo thành cái chuyện gì, thì hắn cũng đã dự định tới bước này rồi! Hừ, chắc lão hỗn đản bây giờ đang đắc ý lắm đây!
- Lão già Độc Cô Tung Hoành nghĩ ta là kẻ ngu, có thể âm mưu sau lưng ta được ah? Thế nhưng hắn không nghĩ cái âm mưu nho nhỏ của lão ta còn nhìn ra, chẳng lẽ bệ hạ nhìn không ra? Lão gia hỏa ngay cả một cái âm mưu nho nhỏ mà làm cũng không xong, đúng là ngu như heo mà! Chúng ta nếu không chuẩn bị trước cho sau này, đến khi xảy ra chuyện thì chắc chắn bị con heo này liên lụy!
Quân Khương Lâm "ách ách " liên miệng, chỉ biết giương to mắt mà nghe: "Quả là không tin được trong đầu lão gia tử lại thâm sâu như thế, ngay cả một người xuyên việt như mình mà vẫn không thể nào theo kịp suy nghĩ bọn họ."
Quân lão gia tử nháy mắt gian xảo với thằng cháu, cổ vũ nhiệt tình:
- Cưới hay không cưới ta cũng không cần quan tâm, chuyện quan trọng nhất của lão phu bây giờ là con làm sao cho ta được bế một đứa chắt trai là ta sung sướng phát điên rồi.
Quân Khương Lâm mồ hôi đầm đìa. Gia gia như vậy, hỏi sao tôn tử học hư nhanh đến thế ah:
- Cái trước hết phải bàn bạc...
- Bàn cái gì mà bàn. Dù có xảy ra chuyện gì thì lão già Tung Hoành mới là người phải đau đầu, liên quan chó gì tới Quân gia của ta, ai bảo tôn nữ của hắn yêu thương con làm chi!
Lão gia tử thản nhiên phủi bỏ trách nhiệm. Sau đó lại nói:
- Thời điểm này phải nói chuyện quan trọng trước, tiểu tử con giờ dữ dằn ha, cả ba vị hoàng tử đều tranh thủ muốn bợ đít con, quả là ngon lành nha!
Quân Khương Lâm sờ sờ cằm, mơ màng nói say sưa:
- Cũng không còn cách nào khác, ai bảo cháu của gia gia đẹp trai anh tuấn, khí chất phi phàm làm chi, đến ngay cả nam nhân mà cũng muốn ngắm sự đẹp trai của con mà!:110:
- Đúng là quá đẹp trai anh tuấn mà, nam nhân của Quân gia ta, có ai mà không tuấn tú phong độ cơ chứ. ( thêm lão này nữa:110:)
Khi nghe Quân Khương Lâm tự sướng cao độ như thế, lão gia tử cũng không khinh bỉ, ngược lại còn say sưa nói theo.
- Tuy nhiên, có tuấn tú đẹp trai cũng không quan hệ chuyện này, con cũng nên suy nghĩ làm sao đối phó cho tốt ba vị hoàng tử đi, ai trong ba người cũng là loại khó chơi, dính vào là gở ba đời không ra đó. Đừng nghĩ con có chút thông minh mà tự cao, bọn họ ai cũng cò thể manf con đem bán đó, biết chưa?
- Dạ, con hiểu. Thật ra con dự tính là…
Quân Khương Lâm thật ra cũng không muốn nói, nhưng sợ gia gia lo lắng nên mới chuẩn bị làm làm cho gia gia yên tâm.
- Không cần phải nói cho gia gia kế hoạch của con? Đây chỉ là chuyện riêng của con, không hề dính dáng gỉ đến Quân gia. Mà chuyện của con thì con tự nhận định là được, không cần báo cáo với gia gia hiểu không?
Không ngờ lão gia tử chưa nghe hắn nói đã cắt ngang, rồi chắp tay sau đít bỏ đi.
Quân Khương Lâm hơi cán nản: " Người không muốn biết thì người còn hỏi làm gì, con cũng đâu định nói với người. Trong lòng suy nghĩ nửa ngày có nên nói cho người không thì người lại làm như không quan tâm haizz…"
Quân thiếu gia quay lại tiểu viện của mình thì đã thấy Đường bàn tử ( mập mạp) đang trông đứng trông ngồi.
Thật sự đã lâu không gặp rồi. Từ lần gặp trước xong, Quân đại sát thủ bận rộn nhiều việc, cũng đã hơn một tháng không gặp vị bằng hữu này, trong lòng hắn cũng có chút nhớ.
Tuy nhiên, nhớ thì có nhớ nhưng vừa trở về nhìn thấy cảnh này thì bao nhiêu nhớ mong tan tành ngay…
Một viên thịt tròn quay đi tới đi lui liên mồm hỏi tiểu Khả Nhi:
- Chừng nào hắn quay về…
- Sao hắn chưa về nữa…
- Không phải hắn chết luôn bên ngoài chứ?…
Khả Nhi có chút sợ hãi khi tiếp tên mập mạp khuôn mặt dữ tợn Đường Nguyên này: " Hắn cứ đi tới đi lui, lỡ vấp chân một cái, vô tình đè lên người mình thì chẳng phải mình sẽ chết không toàn thây sao?"
Quân Khương Lâm cầm trong tay ba tấm thiếp mời như cầm bai quả lựu đạn: "Ba thằng này không phải thương lượng với nhau chứ? Cả ba cùng mời một lúc, đây là ý gì đây?" Quân Khương Lâm đang bực bội trong lòng, gặp viên thịt di động lúc này nên sẵng giọng quát:
- Đường bàn tử, ngươi tới đây làm cái chó gì?
- Tam thiếu, ngươi trờ về rồi ah. Ta, ta … ngươi chỉ bảo ta với, ta khó sống rồi, e là sau này không gặp lại ngươi được nữa.
Đường Nguyên nước mắt nước mũi rơi lả chả.
- Lần này ngươi mà không nghĩ cách giúp ta thì ta sẽ, ta sẽ…
- Ngươi sẽ sao? Sẽ đi ăn mấy bữa cơm hả? Không sống được nữa? Vậy nhanh chân đi tìm miếng đất có phong thủy tốt xong đập đầu vào đít mà chết đi? Nói nhanh, có chuyện gì xảy ra?
Quân Khương Lâm ngồi trên ghế mà nói:
- Bàn tử, có gì thì nói ra, hay ngươi lại đánh cược thua, các nợ luôn lão bà lần nữa.
- Rác rưởi, ta là loại người này sao?
Quân Khương Lâm làm bộ đứng lên:
- Không nói thì ta đi ngủ!
- Đừng mà đại gia! Ngài là đại gia, là lão đại của ta mà, giúp ta một lần đi, nếu không ta chết chắc rồi.
Đường Nguyên vội vàng ngăn cản hắn.
- Nói nhanh, thiếu gia ta bận rộn, không rảnh ngồi không với ngươi.
Quân Khương Lâm thong thả nói.
- Ai da, nghĩ lại mà ta còn sợ hãi, lão thái gia nhà ta muốn ta tiến cung huhuhu…
Đường Nguyên khóc nói.
- Cái gì? Gia gia ngươi bắt ngươi đi làm thái giám? Gia gia ngươi cũng thật ác nha?
Quân Khương Lâm giật mình một chút, hai con mắt trừng lớn.
- Ngươi mới làm thái giám đó. Lẽ nào ngươi nghĩ trong cung không có chức khác ngoài thái giám?
- Chức vị khác đương nhiên là có, nhưng thật sự ngươi không thích hợp, nếu ta thái giám thì thích hợp hơn một chút!
Quân Khương Lâm vuốt cằm, nhún vai cười.
- Ngươi nói vậy là ý gì? Ý ngươi là ta chỉ thích hợp làm thái giám sao? Ngươi muốn chọc ta tức chết mà!
Đường Nguyên bi phẫn, khóc không ra nước mắt.
- Vậy ngươi nói ta nghe ngươi có sở trường gì? Có thể làm chức vụ gì?
Quân Khương Lâm không thèm ngó ngàng tới sự bi phẫn củaĐường bàn tử, nhàn nhạt cười nói.
- Ta có rất nhiều sở trường, ví dụ như ….
Đường bàn tử ngây ngốc nửa ngày xong cũng không phát ra được chữ nào.
- Ví dụ như, gia gia ngươi kêu ngươi đi thay thế vị trí của Mộ Dung Thiên Quân phải không?
Quân Khương Lâm thấy hắn suy nghĩ nửa ngày, gấp tới gần nhất xỉu thì mới không đùa nữa, cười cười hỏi:
- Chính xác!
Đường Nguyên vỗ đùi rồi tiếp:
- Cha ta không biết lo lót, vận động quan hệ thế nào mà qua được tất cả các ải, chỉ còn cửa ải cuối là có một người xưng là thiết diện Chu lão thái giám sẽ nghiệm thân của ta, nếu xong là ta phải vào cung. Ngươi nói sao ta không gấp.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.
Quân Khương Lâm đứng dậy đi ra ngoài, một chút sau lại trở về, theo sau là mấy đại hán, mỗi người mang theo vài vò rượu:
- Bảy vò rượu này, từng chén một mà bón cho bọn hắn, càng nhiều càng tốt! Nuốt xuống số rượu này là sẽ tỉnh lại.
Say bởi rượu đầu, thì dùng rượu pha nước sau mới có hiệu quả.
- Ngươi giỡn mặt ta sao?
Độc Cô Vô Địch giận tím mặt:
- Ngươi cho là ta không biết phương pháp này? Đã sớm thử từ lâu rồi nhưng vô dụng! Uống bao nhiêu, mửa ra bấy nhiêu.
- Ngươi thì biết cái gì? Bọn họ sở dĩ uống say như vậy, cũng vì bọn họ uống cực phẩm rượu ngon độc môn bí truyền của ta, một chén có thể pha ra một vò rượu. Tửu lực lớn thế, bọn họ uống vô cùng nhiều, sao lại không say cơ chứ? May mà bọn họ tu vi huyền khí cũng cao, nếu gặp người thường uống nhiều cực phẩm rượu của ta, bị say đến chết là chuyện thường. Vì thế, dùng phương pháp khác để giải rượu ngoài cách của ta sẽ không có tác dụng.
- Cho dù ngươi biết cách dùng rượu nhẹ trung hoà tửu lực trong bao tử bọn họ, nhưng rượu của ta dù có pha loãng ra cũng vượt xa các loại rượu khác trong thiên hạ, nên rượu thường đương nhiên không giải được! Chỉ có rượu ta nhưỡng ra, sau đó đem pha loãng, làm cho rượu đầu và rượu pha loãng hoà vào nhau trong bao tử bọn chúng mới có hiệu quả! Nói sâu xa vậy ngươi hiểu nổi không? Không có kiến thức nên không biết thưởng thức, không có thử nghiệm làm sao có thêm kiến thức? Vậy mà cũng gọi là đại tướng quân của đế quốc!
Quân Khương Lâm nói không chút lưu tình.
- Ngươi nói cứ cho là có đạo lý đi. Nhưng cần gì tới bảy vò? Bọn chúng có bảy người, tối đa một hay hai vò là đủ rồi! Ngươi nhân cơ hội làm tiền phải không?
Độc Cô Vô Địch quả thật là không hiểu lắm về rượu đầu say và rượu bình thường say thì khác nhau chỗ nào nên không thể làm gì khác hơn là đổi đề tài. Đây chính là một vạn lượng bạc một vò! Giá trên trời a.
- Rượu này của ta còn chưa có khai trương. Ngày hôm nay coi như cho ngươi mở hàng khai trương đi.
Quân Khương Lâm cười tủm tỉm, tay thì đếm ngân phiếu xoẹt xoẹt nói:
- Cái này là cho ngươi chiếm chút tiện nghi ngày khai trương đó! Sau này chưa chắc mua được rượu của ta với giá này đâu!
Mặt Độc Cô Vô Địch xám tới không thể xám hơn, hắn thực sự sợ rằng không kềm được tính nóng, trước mặt Quân lão gia tử mà tát thằng nhóc này phun răng ra ngoài nên lập tức bỏ về. Thật là vô lại đỉnh phong mà.
- Dạo này có người nói con hay trêu chọc tiểu nha đầi Độc Cô gia hả?
Quân lão gia tử hiền từ cười, nheo mắt lại nhìn đứa cháu một cách ấm áp.
- Gia gia, ngươi cũng tham gia náo loạn sao? Tiểu nha đầu dã man kia con trốn còn không kịp, vậy mà bọn họ tìm con nói ta khi dễ khuê nữ nhà bọn họ… Rõ ràng là con gái hắn khi dễ con thì có, còn ăn vạ sao? Thực sự là không có thiên lý mà!
Quân Khương Lâm nói rất ủy khuất.
- Có gì mà không có thiên lý? Đơn giản là tiểu nha đầu kia chấm con rồi chứ sao!
Lão gia tử cười vẻ cáo già:
- Nếu tiểu nha đầu kia không coi trọng con, bọn họ cũng chẳng tới đây làm ầm ĩ lên. Lão hỗn đản Độc Cô Tung Hoành trước sau vẫn là người tính toán thiệt hơn, bày đặt giả ngu với ta. Hắn nghĩ lão phu không nhìn ta tâm địa gian xảo của hắn chắc?
- Gì tâm địa gian xảo vậy gia gia?
Quân Khương Lâm kỳ quái. Thậ sự, việc hắn không hiểu gì cả.
Quân Chiến Thiên vân vê ria mép:
- Dù cho Độc Cô Tiểu Nghệ coi trọng tiểu tử ngốc con hơn nữa, Độc Cô thế gia cũng không muốn cho con dễ dàng về làm rể đâu. Vì sao ư? Đơn giản bệ hạ sẽ không cho phép Quân gia và Độc Cô gia làm thông gia, ngươi hiểu không?
- Ta đương nhiên minh bạch chứ, Thiên Hương đế quốc hai đại quân sự gia tộc nếu làm thông gia với nhau, đối với hoàng thất thật sự là uy hiếp quá lớn.
- Con thật sự vẫn chưa rõ đâu!
Lão gia tử cũng hơi buồn bực, loại chuyện này tôn tử hắn vẫn còn hồ đồ sao?
- Dự định quan trọng nhất trong chuyện này của Độc Cô thế gia đã làm xong rồi! Nếu Độc Cô Tiểu Nghệ nếu nói không làm vợ con được là sẽ tìm cái chết thì sao? Trước hết, bọn họ sẽ làm ầm ĩ lên, sau đó kiếm cơ hội hành con chết lên chết xuống, dẫn đến hai nhà trở mặt luôn, đương nhiên chỉ là hành động che mắt thiên hạ, con hiểu không? Để sau này này bệ hạ suy nghĩ: Tuy rằng Quân gia lấy nữ nhi được sủng ái nhất của Độc Cô gia làm dâu, nhưng cũng vì thế mà hai nhà trở mặt thành thù rồi.
- Đến khi đó, không những không có gì rắc rối, mà ngược lại, bệ hạ vì lo sợ hai nhà chúng ta nội chiến, chắc chắn còn tự mình làm mai làm mối cho hai đứa nhóc tụi con nữa. Nói vậy con đã hiểu chưa? Lão già Độc Cô Tung Hoành khi phái mấy đứa cháu qua đây làm ầm ĩ, dù nháo thành cái chuyện gì, thì hắn cũng đã dự định tới bước này rồi! Hừ, chắc lão hỗn đản bây giờ đang đắc ý lắm đây!
- Lão già Độc Cô Tung Hoành nghĩ ta là kẻ ngu, có thể âm mưu sau lưng ta được ah? Thế nhưng hắn không nghĩ cái âm mưu nho nhỏ của lão ta còn nhìn ra, chẳng lẽ bệ hạ nhìn không ra? Lão gia hỏa ngay cả một cái âm mưu nho nhỏ mà làm cũng không xong, đúng là ngu như heo mà! Chúng ta nếu không chuẩn bị trước cho sau này, đến khi xảy ra chuyện thì chắc chắn bị con heo này liên lụy!
Quân Khương Lâm "ách ách " liên miệng, chỉ biết giương to mắt mà nghe: "Quả là không tin được trong đầu lão gia tử lại thâm sâu như thế, ngay cả một người xuyên việt như mình mà vẫn không thể nào theo kịp suy nghĩ bọn họ."
Quân lão gia tử nháy mắt gian xảo với thằng cháu, cổ vũ nhiệt tình:
- Cưới hay không cưới ta cũng không cần quan tâm, chuyện quan trọng nhất của lão phu bây giờ là con làm sao cho ta được bế một đứa chắt trai là ta sung sướng phát điên rồi.
Quân Khương Lâm mồ hôi đầm đìa. Gia gia như vậy, hỏi sao tôn tử học hư nhanh đến thế ah:
- Cái trước hết phải bàn bạc...
- Bàn cái gì mà bàn. Dù có xảy ra chuyện gì thì lão già Tung Hoành mới là người phải đau đầu, liên quan chó gì tới Quân gia của ta, ai bảo tôn nữ của hắn yêu thương con làm chi!
Lão gia tử thản nhiên phủi bỏ trách nhiệm. Sau đó lại nói:
- Thời điểm này phải nói chuyện quan trọng trước, tiểu tử con giờ dữ dằn ha, cả ba vị hoàng tử đều tranh thủ muốn bợ đít con, quả là ngon lành nha!
Quân Khương Lâm sờ sờ cằm, mơ màng nói say sưa:
- Cũng không còn cách nào khác, ai bảo cháu của gia gia đẹp trai anh tuấn, khí chất phi phàm làm chi, đến ngay cả nam nhân mà cũng muốn ngắm sự đẹp trai của con mà!:110:
- Đúng là quá đẹp trai anh tuấn mà, nam nhân của Quân gia ta, có ai mà không tuấn tú phong độ cơ chứ. ( thêm lão này nữa:110:)
Khi nghe Quân Khương Lâm tự sướng cao độ như thế, lão gia tử cũng không khinh bỉ, ngược lại còn say sưa nói theo.
- Tuy nhiên, có tuấn tú đẹp trai cũng không quan hệ chuyện này, con cũng nên suy nghĩ làm sao đối phó cho tốt ba vị hoàng tử đi, ai trong ba người cũng là loại khó chơi, dính vào là gở ba đời không ra đó. Đừng nghĩ con có chút thông minh mà tự cao, bọn họ ai cũng cò thể manf con đem bán đó, biết chưa?
- Dạ, con hiểu. Thật ra con dự tính là…
Quân Khương Lâm thật ra cũng không muốn nói, nhưng sợ gia gia lo lắng nên mới chuẩn bị làm làm cho gia gia yên tâm.
- Không cần phải nói cho gia gia kế hoạch của con? Đây chỉ là chuyện riêng của con, không hề dính dáng gỉ đến Quân gia. Mà chuyện của con thì con tự nhận định là được, không cần báo cáo với gia gia hiểu không?
Không ngờ lão gia tử chưa nghe hắn nói đã cắt ngang, rồi chắp tay sau đít bỏ đi.
Quân Khương Lâm hơi cán nản: " Người không muốn biết thì người còn hỏi làm gì, con cũng đâu định nói với người. Trong lòng suy nghĩ nửa ngày có nên nói cho người không thì người lại làm như không quan tâm haizz…"
Quân thiếu gia quay lại tiểu viện của mình thì đã thấy Đường bàn tử ( mập mạp) đang trông đứng trông ngồi.
Thật sự đã lâu không gặp rồi. Từ lần gặp trước xong, Quân đại sát thủ bận rộn nhiều việc, cũng đã hơn một tháng không gặp vị bằng hữu này, trong lòng hắn cũng có chút nhớ.
Tuy nhiên, nhớ thì có nhớ nhưng vừa trở về nhìn thấy cảnh này thì bao nhiêu nhớ mong tan tành ngay…
Một viên thịt tròn quay đi tới đi lui liên mồm hỏi tiểu Khả Nhi:
- Chừng nào hắn quay về…
- Sao hắn chưa về nữa…
- Không phải hắn chết luôn bên ngoài chứ?…
Khả Nhi có chút sợ hãi khi tiếp tên mập mạp khuôn mặt dữ tợn Đường Nguyên này: " Hắn cứ đi tới đi lui, lỡ vấp chân một cái, vô tình đè lên người mình thì chẳng phải mình sẽ chết không toàn thây sao?"
Quân Khương Lâm cầm trong tay ba tấm thiếp mời như cầm bai quả lựu đạn: "Ba thằng này không phải thương lượng với nhau chứ? Cả ba cùng mời một lúc, đây là ý gì đây?" Quân Khương Lâm đang bực bội trong lòng, gặp viên thịt di động lúc này nên sẵng giọng quát:
- Đường bàn tử, ngươi tới đây làm cái chó gì?
- Tam thiếu, ngươi trờ về rồi ah. Ta, ta … ngươi chỉ bảo ta với, ta khó sống rồi, e là sau này không gặp lại ngươi được nữa.
Đường Nguyên nước mắt nước mũi rơi lả chả.
- Lần này ngươi mà không nghĩ cách giúp ta thì ta sẽ, ta sẽ…
- Ngươi sẽ sao? Sẽ đi ăn mấy bữa cơm hả? Không sống được nữa? Vậy nhanh chân đi tìm miếng đất có phong thủy tốt xong đập đầu vào đít mà chết đi? Nói nhanh, có chuyện gì xảy ra?
Quân Khương Lâm ngồi trên ghế mà nói:
- Bàn tử, có gì thì nói ra, hay ngươi lại đánh cược thua, các nợ luôn lão bà lần nữa.
- Rác rưởi, ta là loại người này sao?
Quân Khương Lâm làm bộ đứng lên:
- Không nói thì ta đi ngủ!
- Đừng mà đại gia! Ngài là đại gia, là lão đại của ta mà, giúp ta một lần đi, nếu không ta chết chắc rồi.
Đường Nguyên vội vàng ngăn cản hắn.
- Nói nhanh, thiếu gia ta bận rộn, không rảnh ngồi không với ngươi.
Quân Khương Lâm thong thả nói.
- Ai da, nghĩ lại mà ta còn sợ hãi, lão thái gia nhà ta muốn ta tiến cung huhuhu…
Đường Nguyên khóc nói.
- Cái gì? Gia gia ngươi bắt ngươi đi làm thái giám? Gia gia ngươi cũng thật ác nha?
Quân Khương Lâm giật mình một chút, hai con mắt trừng lớn.
- Ngươi mới làm thái giám đó. Lẽ nào ngươi nghĩ trong cung không có chức khác ngoài thái giám?
- Chức vị khác đương nhiên là có, nhưng thật sự ngươi không thích hợp, nếu ta thái giám thì thích hợp hơn một chút!
Quân Khương Lâm vuốt cằm, nhún vai cười.
- Ngươi nói vậy là ý gì? Ý ngươi là ta chỉ thích hợp làm thái giám sao? Ngươi muốn chọc ta tức chết mà!
Đường Nguyên bi phẫn, khóc không ra nước mắt.
- Vậy ngươi nói ta nghe ngươi có sở trường gì? Có thể làm chức vụ gì?
Quân Khương Lâm không thèm ngó ngàng tới sự bi phẫn củaĐường bàn tử, nhàn nhạt cười nói.
- Ta có rất nhiều sở trường, ví dụ như ….
Đường bàn tử ngây ngốc nửa ngày xong cũng không phát ra được chữ nào.
- Ví dụ như, gia gia ngươi kêu ngươi đi thay thế vị trí của Mộ Dung Thiên Quân phải không?
Quân Khương Lâm thấy hắn suy nghĩ nửa ngày, gấp tới gần nhất xỉu thì mới không đùa nữa, cười cười hỏi:
- Chính xác!
Đường Nguyên vỗ đùi rồi tiếp:
- Cha ta không biết lo lót, vận động quan hệ thế nào mà qua được tất cả các ải, chỉ còn cửa ải cuối là có một người xưng là thiết diện Chu lão thái giám sẽ nghiệm thân của ta, nếu xong là ta phải vào cung. Ngươi nói sao ta không gấp.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.