(Part 1)
Dịch Giả: Tunglanh123
- Tìm một chỗ tạm thời, quay lưng về phía bờ sông. Xây dựng cơ sở, chờ binh mã chủ lực đến. Chúng ta sẽ lên đường tiếp.
Quân Khương Lâm nhàn nhạt hạ lệnh, đến Huyết Hồn Sơn Trang, Quân Khương Lâm đương nhiên không dẫn đầu tiến đến tìm tai vạ a.
Cho dù phải đến cái nơi nguy hiểm đó, cũng phải đi cùng mọi người.
Thực sự không thể nói ra, Quân đại thiếu nghĩ trốn một chỗ nào đó chờ chiếm tiện nghi, dù sao trong nội tâm Quân Đại Thiếu, Huyết Hồn Sơn Trang không có cái gì tốt cả, cho dù cao thấp trong Huyết Hồn Sơn Trang đều chết hết, Quân Đại Thiếu cũng không có một chút thương tâm nào cả!
Hơn nữa, chuyện này hiện tại đã vượt ra khỏi sự khống chế của bất cứ ai, nhưng chính hắn là người khởi xướng. Thiên Phạt huyền thú triều, từ một khía cạnh khác mà nói, đây chính là đồng minh của hắn.
Vương Đống phái tám người, phân biệt ra tám phương tìm kiếm địa phương có thể cắm trại, rốt cục đã chọn được một điểm phù hợp. Quân Khương Lâm cùng Quản Thanh Hàn, Độc Cô Tiểu Nghệ ba người đến xem xét, lập tức đồng ý ngay.
Chỗ này là một triền núi.
Phía trước chính là một mảnh đất trống, bốn phía là rừng cây rậm rạp, đi qua một góc ngoặc chính là quan đạo, chỉ cần điều phái một thám tử trong này, tất cả tình thế có thể nắm trong tay.
Phía sau triền núi truyền đến tiếng nước róc rách, vòng ra xem. Không ngờ là một dòng suối không lớn không nhỏ. Từ trên núi quanh co khúc khuỷu chảy xuống, nước chậm rãi chảy, đủ để thấy đáy. Tại hạ du cách đó không xa, đi quẹo một đoạn, là một cái thủy đàm thanh tịnh hết sức yên ả.
Vừa thấy cái đầm nước này, Độc Cô Tiểu Nghệ cùng Quản Thanh Hàn đều có chút hưng phấn.
Nữ hài tử vốn thiên tính thích sạch sẽ, một đường hành trình trong thời gian dài, lại đều là lộ tuyến hành quân, làm gì có cơ hội thích hợp chăm chút vệ sinh cá nhân, lại ngay ở trong nơi hoang dã, nghỉ đêm ngoài trời, nhiều lắm là tẩy rửa một chút, không như là thể ở nhà được, một thùng nước nóng, tha hồ tắm rửa, như vậy thật đã ghiền. Hôm nay vừa thấy được thủy đàm thanh tịnh như thế, Độc Cô Tiểu Nghệ chỉ cảm thấy toàn thân đều ngứa ngáy.
Quản Thanh Hàn nhìn thủy đàm, cũng hết sức đồng tình. Nhưng nàng nghĩ nhiều một chút, có tên em chồng nhân phẩm tồi bại thế kia, có thể nói phi thường nguy hiểm, nếu mình cùng Tiểu Nghệ muội muội tắm rửa tại đây. Dù nói chưa chắc hắn nhân cơ hội nhìn lén, nhưng vô luận như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp, xác định hắn sẽ không nhìn lén mới được, nếu không, chẳng phải là xấu hổ chết được sao?
Quân Khương Lâm ngó qua đầm nước, ra vẻ đạo mạo ho khan một tiếng, quay đầu đi, làm bộ dáng không để ý.
Trên đường đi, Quân Khương Lâm thỉnh thoảng nhìn thấy vài đội giang hồ huyền giả vừa gào thét chạy qua đội ngũ của mình, đều chạy tới Thiên Nam gấp rút tiếp viện, nhưng nhóm "đồng chí" này với Quân Khương Lâm, hắn hoặc chẳng thèm ngó tới, hoặc nghiêng đầu liếc mắt, không thèm để ý mà bỏ qua.
Hiển nhiên, đội quân chỉ có vài tên huyền giả như vậy, chẳng có địa vị gì, đương nhiên, Quân Khương Lâm càng không thèm để bọn họ vào mắt.
Bất quá đến nơi này vài ngày, số huyền giả càng ngày càng ít, trên đường hơi có chút hiu quạnh.
Hắn nằm nghiêng hìnhchữ phiến (片 - hình người nằm xoay nghiêng tay ôm chân gác) bên ngoài rừng cây, ngay cạnh là ngã ba, uốn lượn hướng ra xa, trên mỗi con đường đều quang đãng, đều không có bóng người nào. Đưa mắt nhìn trời, rời xa thành thị là bầu trời bao la, xanh thẳm mỹ lệ.
Ở chỗ hơn hai trăm vệ sĩ xây dựng cơ sở tạm thời, trong khoảng thời gian này, Quân Khương Lâm cùng đám người Quản Thanh Hàn đi tới cốc khẩu. Tránh né tràng diện thi công vất vả.
Đi ra ngoài thoáng khí cùng hai vị đại tiểu mỹ nữ, theo ở phía sau còn có bốn người theo sau, chính là đội phó Tàn Thiên, Phệ Hồn.
Quân Khương Lâm hít một hơi dài, cảm thụ được sự trống trải bốn phía, một dải tĩnh lặng, chỉ có tiếng kêu nho nhỏ của côn trùng, chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái. Tựa hồ rất loạn, lại tựa hồ rất bình tĩnh, trong nội tâm suy nghĩ, tựa hồ có chút phức tạp, lại tựa hồ vô cùng đơn giản, rốt cục dâng lên một cảm giác hoang mang khó tả.
Mặc dù hoang mang đối với một sát thủ mà nói, đó là một sơ hở trí mạng, dù là Quân đại sát thủ đỉnh cao trong nghề sát thủ cũng không phải là ngoại lệ, nhưng giờ khắc này, Quân đại sát thủ chính thức hoang mang.
Tạo hóa trêu ngươi, ta đây hoàn toàn không thuộc về thế giới này, linh hồn xuyên việt tới đây, đến nay đã nửa năm. Mỗi ngày cũng như ở kiếp trước tranh đấu, nhưng lại sử dụng nhiều mưu kế, thủ cước ngược lại ít sử dụng. Giả ngây giả dại thì nhiều, ngược lại thủ đoạn thiết thủ chính mình am hiểu nhất lại dùng vô cùng ít.
Chỉ chớp mắt nửa năm trôi qua, lâu nay đắm chìm trong sự nhàm chán. Như vậy, những ngày sau này, rốt cuộc... ta phải làm gì đây?
Là xưng bá thiên hạ? Là công hầu muôn đời? Hoặc giả tiêu dao cả đời? Rốt cuộc là cái gì đây?
Quân Khương Lâm chắp tay sau lưng, từ từ đi về phía trước, không nhanh không chậm. Nhưng ở sau người trong ánh mắt của sáu người. Vô cùng kinh ngạc, trước mắt chính là Quân Khương Lâm sao? Nhìn qua chỉ là loại phóng đãng, quần là áo lụa, khí chất cả người, đột nhiên như lột xác, quả thực giống như ẩn sĩ siêu nhiên xuất trần, tuy rõ ràng chứng kiến mỗi một bước của hắn đều đạp trên mặt đất kiên cố. Nhưng mà rõ ràng cảm giác được, mỗi một bước hắn đi, dường như hướng tới một thời không khác vậy!
Thời gian khác, một không gian khác, đều là nơi không ai biết.
Tại thời khắc này, mọi người đột nhiên có một loại cảm giác thần bí khó lường tới cực điểm, trước mắt vị thần bí công tử này, tựa hồ căn bản không thuộc về cõi đời này, hay là hắn cho tới bây giờ cũng không thuộc về thế gian này! Cảm giác đặc dị này, hết sức hoang đường nhưng lại tồn tại chân thực.
Hắn cứ như vậy đi từng bước một, nhưng hình như tất cả thế giới này, kể cả người bên cạnh hắn. Đất dưới chân, cây cối hai bên, bụi trong không trung, hết thảy đều không quan hệ tới hắn.
Hết thảy tất cả vẫn cùng tồn tại. Nhưng điều duy nhất không hài hòa, chính là tên đứng đằng trước kia.
Tựa như trong thiên địa, chỉ có hắn tồn tại độc lập, không quan hệ với mọi vật. Cũng chưa từng tiếp xúc giao hòa. Quân Khương Lâm. Người này, chính là duy nhất.
Loại cảm giác này, không phải trên cao vời vợi! Mà đơn giản là siêu thoát! Ngoài ra, là vô tận khắc nghiệt!
Tồn tại siêu nhiên độc lập với thiên địa vạn vật, nhưng bất kì lúc nào cũng có thể nhảy vào tham gia!
Thiên địa vô ngã ( giống thiên hạ vô đối ^^), ta không ở trong thiên địa, trong thiên địa có ta. Ta ở khắp nơi trong thiên địa!
Quản Thanh Hàn cùng Độc Cô Tiểu Nghệ quên cả bước đi, ngây ngốc nhìn bóng người trước mặt. Trong nội tâm bỗng nảy sinh ý niệm: "Chẳng lẽ, đây mới là diện mục thực sự của hắn?"
Một hồi lâu sau, Độc Cô Tiểu Nghệ nhịn không được muốn lên nói chuyện cùng Quân Khương Lâm, nàng đột nhiên có chút sợ hãi như rời xa khỏi Quân Khương Lâm, Quản Thanh Hàn vội vàng kéo nàng, ngăn lại.
Tuy nhiên Quản Thanh Hàn cũng không rõ giờ phút này Quân Khương Lâm rốt cuộc đang làm cái gì, sao lại có bộ dạng này, nhưng cũng cảm giác được, lúc này không thể kinh động Quân Khương Lâm, thậm chí một chút âm thanh cũng có thể cắt đứt dị trạng này.
- Phùuuu.
Quân Khương Lâm đột nhiên thở một hơi thật dài, cước bộ đi tới đã dừng lại, chắp tay ngửa đầu nhìn lên bầu trời, mây trắng nhàn tản, cười khổ lắc đầu, cứ như vậy lẳng lặng đứng, trong tâm tư chỉ cảm thấy một mảnh trống rỗng, thanh thản, trong sáng, vô hạn trong sáng.
Vô tư vô tưởng, không vương bụi trần.
Cả người lại đột nhiên như từ hư ảo trở về hiện tại. Quân Khương Lâm cảm giác được, tinh thần lực của mình đã tăng lên một bước rất lớn. Nhưng cũng chưa thể đột phá bình cảnh, tựa hồ trước mắt có một tầng sương mỏng ngăn cách, mờ mịt không rõ ràng. Nếu thể đột phá tầng này, tinh thần và ý thức sẽ đề cao một bước lớn.
Mà nơi phát ra tầng trở ngại này, Quân Khương Lâm có thể mơ hồ cảm thấy.
- Mạc Tà, vừa rồi ngươi, ngươi suy nghĩ gì vậy?
Thanh âm của Quản Thanh Hàn vang lên, vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng, Quân Khương Lâm nghe được, trong thanh âm của Quản Thanh Hàn, đã nhiều hơn một phần quan tâm.
Quản Thanh Hàn cực kì thông minh, nàng nghĩ đến Quân Khương Lâm đột nhiên rơi vào loại cảnh giới kỳ diệu này, cũng cảm giác được, Quân Khương Lâm đạt đến cánh cửa đột phá một cách ngoài ý muốn, nhưng thấy hắn đắm chìm trong cảnh giới kỳ diệu sau một khoảng thời gian, lại đột nhiên tựa hồ sắp thành tiên nhân, lại ăn một gậy đánh bật về trần thế, cảm giác lúc trước và sau khác biệt đến cực điểm, rốt cục nhịn không được mới lên tiếng hỏi.
- Ta vừa rồi suy nghĩ.
Quân Khương Lâm có chút hốt hoảng, tựa hồ chỉ dừng lại trước trạng thái kì diệu nửa bước, ung dung nói:
- Ta cả đời này, rốt cuộc muốn gì đây? Hoặc có thể nói, qua bao nhiêu ngày nay, ta rốt cuộc là vì cái gì? Mục tiêu của ta là cái gì? Ta phải làm gì? Ta có thể làm được cái gì?
- Mục tiêu sao?
Quản Thanh Hàn do dự.
- Ngươi sống, không phải đó là mục tiêu sao?
Nhưng trong lòng thì âm thầm tự hỏi: "Ta sống như vậy, là vì cái gì? Mục tiêu của ta ở đâu?"
Tưởng tượng như vậy, Quản Thanh Hàn cũng cảm thấy vài phần thẫn thờ: "Cậu em tất nhiên có mục tiêu của hắn, nhưng mà ta còn có tư cách theo đuổi mục tiêu đó sao? Ta thật sự có tư cách hay sao?"
- Đúng vậy, hẳn là có một mục tiêu, mỗi người đều có. Ta đã từng nghĩ gì, dùng sức mạnh của mình, thống trị thiên hạ, dùng giết chóc cùng thiết huyết, chỉnh đốn nhân thế dơ bẩn này, làm cho thế giới đạt được thái bình thịnh thế mà ta vẫn mong mỏi. Tối thiểu trong mắt của ta, không cần phải có quá nhiều chuyện bất bình như vậy.
Quân Khương Lâm cười khổ.
- Ta không để ý người khác nhận thức thế nào. Chỉ cố chấp tiếp tục làm theo thói quen của mình. Làm ra rất nhiều sự tình. Làm theo ý mình, tuy biết rõ chỉ là muối bỏ biển, như Tinh Vệ lấp biển, thủy chung với ước nguyện ban đầu không hề thay đổi! Nhưng đến lúc này, ta thật sự hoang mang, thật sự bối rối.
Quản Thanh Hàn đương nhiên không biết trong lời của Quân Khương Lâm "Tinh Vệ lấp biển" là có ý gì, càng không biết "đến lúc này" là có ý gì. Nhưng nàng cảm nhận được, trong lòng Quân Khương Lâm sự cô đơn nồng đậm.
Điều này làm nội tâm đang tĩnh lặng như nước của nàng chợt đau nhói.
Dường như thấy được một đấu sĩ vĩnh viễn không bại. Đến lúc tiêu hao hết lực lượng cả đời của mình, lại đột nhiên phát hiện chắn ngang trước mặt mình địch nhân chính là toàn bộ thế giới, vĩnh viễn không thể nào chiến thắng, tiêu diệt được.
Hóa ra cả đời kiên trì theo đuổi. Chẳng qua chỉ là châu chấu đá xe, như cua càng lay đại thụ, cảm giác bất lực cùng thê lương này không thể hình dung bằng ngôn từ.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Dịch Giả: Tunglanh123
- Tìm một chỗ tạm thời, quay lưng về phía bờ sông. Xây dựng cơ sở, chờ binh mã chủ lực đến. Chúng ta sẽ lên đường tiếp.
Quân Khương Lâm nhàn nhạt hạ lệnh, đến Huyết Hồn Sơn Trang, Quân Khương Lâm đương nhiên không dẫn đầu tiến đến tìm tai vạ a.
Cho dù phải đến cái nơi nguy hiểm đó, cũng phải đi cùng mọi người.
Thực sự không thể nói ra, Quân đại thiếu nghĩ trốn một chỗ nào đó chờ chiếm tiện nghi, dù sao trong nội tâm Quân Đại Thiếu, Huyết Hồn Sơn Trang không có cái gì tốt cả, cho dù cao thấp trong Huyết Hồn Sơn Trang đều chết hết, Quân Đại Thiếu cũng không có một chút thương tâm nào cả!
Hơn nữa, chuyện này hiện tại đã vượt ra khỏi sự khống chế của bất cứ ai, nhưng chính hắn là người khởi xướng. Thiên Phạt huyền thú triều, từ một khía cạnh khác mà nói, đây chính là đồng minh của hắn.
Vương Đống phái tám người, phân biệt ra tám phương tìm kiếm địa phương có thể cắm trại, rốt cục đã chọn được một điểm phù hợp. Quân Khương Lâm cùng Quản Thanh Hàn, Độc Cô Tiểu Nghệ ba người đến xem xét, lập tức đồng ý ngay.
Chỗ này là một triền núi.
Phía trước chính là một mảnh đất trống, bốn phía là rừng cây rậm rạp, đi qua một góc ngoặc chính là quan đạo, chỉ cần điều phái một thám tử trong này, tất cả tình thế có thể nắm trong tay.
Phía sau triền núi truyền đến tiếng nước róc rách, vòng ra xem. Không ngờ là một dòng suối không lớn không nhỏ. Từ trên núi quanh co khúc khuỷu chảy xuống, nước chậm rãi chảy, đủ để thấy đáy. Tại hạ du cách đó không xa, đi quẹo một đoạn, là một cái thủy đàm thanh tịnh hết sức yên ả.
Vừa thấy cái đầm nước này, Độc Cô Tiểu Nghệ cùng Quản Thanh Hàn đều có chút hưng phấn.
Nữ hài tử vốn thiên tính thích sạch sẽ, một đường hành trình trong thời gian dài, lại đều là lộ tuyến hành quân, làm gì có cơ hội thích hợp chăm chút vệ sinh cá nhân, lại ngay ở trong nơi hoang dã, nghỉ đêm ngoài trời, nhiều lắm là tẩy rửa một chút, không như là thể ở nhà được, một thùng nước nóng, tha hồ tắm rửa, như vậy thật đã ghiền. Hôm nay vừa thấy được thủy đàm thanh tịnh như thế, Độc Cô Tiểu Nghệ chỉ cảm thấy toàn thân đều ngứa ngáy.
Quản Thanh Hàn nhìn thủy đàm, cũng hết sức đồng tình. Nhưng nàng nghĩ nhiều một chút, có tên em chồng nhân phẩm tồi bại thế kia, có thể nói phi thường nguy hiểm, nếu mình cùng Tiểu Nghệ muội muội tắm rửa tại đây. Dù nói chưa chắc hắn nhân cơ hội nhìn lén, nhưng vô luận như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp, xác định hắn sẽ không nhìn lén mới được, nếu không, chẳng phải là xấu hổ chết được sao?
Quân Khương Lâm ngó qua đầm nước, ra vẻ đạo mạo ho khan một tiếng, quay đầu đi, làm bộ dáng không để ý.
Trên đường đi, Quân Khương Lâm thỉnh thoảng nhìn thấy vài đội giang hồ huyền giả vừa gào thét chạy qua đội ngũ của mình, đều chạy tới Thiên Nam gấp rút tiếp viện, nhưng nhóm "đồng chí" này với Quân Khương Lâm, hắn hoặc chẳng thèm ngó tới, hoặc nghiêng đầu liếc mắt, không thèm để ý mà bỏ qua.
Hiển nhiên, đội quân chỉ có vài tên huyền giả như vậy, chẳng có địa vị gì, đương nhiên, Quân Khương Lâm càng không thèm để bọn họ vào mắt.
Bất quá đến nơi này vài ngày, số huyền giả càng ngày càng ít, trên đường hơi có chút hiu quạnh.
Hắn nằm nghiêng hìnhchữ phiến (片 - hình người nằm xoay nghiêng tay ôm chân gác) bên ngoài rừng cây, ngay cạnh là ngã ba, uốn lượn hướng ra xa, trên mỗi con đường đều quang đãng, đều không có bóng người nào. Đưa mắt nhìn trời, rời xa thành thị là bầu trời bao la, xanh thẳm mỹ lệ.
Ở chỗ hơn hai trăm vệ sĩ xây dựng cơ sở tạm thời, trong khoảng thời gian này, Quân Khương Lâm cùng đám người Quản Thanh Hàn đi tới cốc khẩu. Tránh né tràng diện thi công vất vả.
Đi ra ngoài thoáng khí cùng hai vị đại tiểu mỹ nữ, theo ở phía sau còn có bốn người theo sau, chính là đội phó Tàn Thiên, Phệ Hồn.
Quân Khương Lâm hít một hơi dài, cảm thụ được sự trống trải bốn phía, một dải tĩnh lặng, chỉ có tiếng kêu nho nhỏ của côn trùng, chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái. Tựa hồ rất loạn, lại tựa hồ rất bình tĩnh, trong nội tâm suy nghĩ, tựa hồ có chút phức tạp, lại tựa hồ vô cùng đơn giản, rốt cục dâng lên một cảm giác hoang mang khó tả.
Mặc dù hoang mang đối với một sát thủ mà nói, đó là một sơ hở trí mạng, dù là Quân đại sát thủ đỉnh cao trong nghề sát thủ cũng không phải là ngoại lệ, nhưng giờ khắc này, Quân đại sát thủ chính thức hoang mang.
Tạo hóa trêu ngươi, ta đây hoàn toàn không thuộc về thế giới này, linh hồn xuyên việt tới đây, đến nay đã nửa năm. Mỗi ngày cũng như ở kiếp trước tranh đấu, nhưng lại sử dụng nhiều mưu kế, thủ cước ngược lại ít sử dụng. Giả ngây giả dại thì nhiều, ngược lại thủ đoạn thiết thủ chính mình am hiểu nhất lại dùng vô cùng ít.
Chỉ chớp mắt nửa năm trôi qua, lâu nay đắm chìm trong sự nhàm chán. Như vậy, những ngày sau này, rốt cuộc... ta phải làm gì đây?
Là xưng bá thiên hạ? Là công hầu muôn đời? Hoặc giả tiêu dao cả đời? Rốt cuộc là cái gì đây?
Quân Khương Lâm chắp tay sau lưng, từ từ đi về phía trước, không nhanh không chậm. Nhưng ở sau người trong ánh mắt của sáu người. Vô cùng kinh ngạc, trước mắt chính là Quân Khương Lâm sao? Nhìn qua chỉ là loại phóng đãng, quần là áo lụa, khí chất cả người, đột nhiên như lột xác, quả thực giống như ẩn sĩ siêu nhiên xuất trần, tuy rõ ràng chứng kiến mỗi một bước của hắn đều đạp trên mặt đất kiên cố. Nhưng mà rõ ràng cảm giác được, mỗi một bước hắn đi, dường như hướng tới một thời không khác vậy!
Thời gian khác, một không gian khác, đều là nơi không ai biết.
Tại thời khắc này, mọi người đột nhiên có một loại cảm giác thần bí khó lường tới cực điểm, trước mắt vị thần bí công tử này, tựa hồ căn bản không thuộc về cõi đời này, hay là hắn cho tới bây giờ cũng không thuộc về thế gian này! Cảm giác đặc dị này, hết sức hoang đường nhưng lại tồn tại chân thực.
Hắn cứ như vậy đi từng bước một, nhưng hình như tất cả thế giới này, kể cả người bên cạnh hắn. Đất dưới chân, cây cối hai bên, bụi trong không trung, hết thảy đều không quan hệ tới hắn.
Hết thảy tất cả vẫn cùng tồn tại. Nhưng điều duy nhất không hài hòa, chính là tên đứng đằng trước kia.
Tựa như trong thiên địa, chỉ có hắn tồn tại độc lập, không quan hệ với mọi vật. Cũng chưa từng tiếp xúc giao hòa. Quân Khương Lâm. Người này, chính là duy nhất.
Loại cảm giác này, không phải trên cao vời vợi! Mà đơn giản là siêu thoát! Ngoài ra, là vô tận khắc nghiệt!
Tồn tại siêu nhiên độc lập với thiên địa vạn vật, nhưng bất kì lúc nào cũng có thể nhảy vào tham gia!
Thiên địa vô ngã ( giống thiên hạ vô đối ^^), ta không ở trong thiên địa, trong thiên địa có ta. Ta ở khắp nơi trong thiên địa!
Quản Thanh Hàn cùng Độc Cô Tiểu Nghệ quên cả bước đi, ngây ngốc nhìn bóng người trước mặt. Trong nội tâm bỗng nảy sinh ý niệm: "Chẳng lẽ, đây mới là diện mục thực sự của hắn?"
Một hồi lâu sau, Độc Cô Tiểu Nghệ nhịn không được muốn lên nói chuyện cùng Quân Khương Lâm, nàng đột nhiên có chút sợ hãi như rời xa khỏi Quân Khương Lâm, Quản Thanh Hàn vội vàng kéo nàng, ngăn lại.
Tuy nhiên Quản Thanh Hàn cũng không rõ giờ phút này Quân Khương Lâm rốt cuộc đang làm cái gì, sao lại có bộ dạng này, nhưng cũng cảm giác được, lúc này không thể kinh động Quân Khương Lâm, thậm chí một chút âm thanh cũng có thể cắt đứt dị trạng này.
- Phùuuu.
Quân Khương Lâm đột nhiên thở một hơi thật dài, cước bộ đi tới đã dừng lại, chắp tay ngửa đầu nhìn lên bầu trời, mây trắng nhàn tản, cười khổ lắc đầu, cứ như vậy lẳng lặng đứng, trong tâm tư chỉ cảm thấy một mảnh trống rỗng, thanh thản, trong sáng, vô hạn trong sáng.
Vô tư vô tưởng, không vương bụi trần.
Cả người lại đột nhiên như từ hư ảo trở về hiện tại. Quân Khương Lâm cảm giác được, tinh thần lực của mình đã tăng lên một bước rất lớn. Nhưng cũng chưa thể đột phá bình cảnh, tựa hồ trước mắt có một tầng sương mỏng ngăn cách, mờ mịt không rõ ràng. Nếu thể đột phá tầng này, tinh thần và ý thức sẽ đề cao một bước lớn.
Mà nơi phát ra tầng trở ngại này, Quân Khương Lâm có thể mơ hồ cảm thấy.
- Mạc Tà, vừa rồi ngươi, ngươi suy nghĩ gì vậy?
Thanh âm của Quản Thanh Hàn vang lên, vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng, Quân Khương Lâm nghe được, trong thanh âm của Quản Thanh Hàn, đã nhiều hơn một phần quan tâm.
Quản Thanh Hàn cực kì thông minh, nàng nghĩ đến Quân Khương Lâm đột nhiên rơi vào loại cảnh giới kỳ diệu này, cũng cảm giác được, Quân Khương Lâm đạt đến cánh cửa đột phá một cách ngoài ý muốn, nhưng thấy hắn đắm chìm trong cảnh giới kỳ diệu sau một khoảng thời gian, lại đột nhiên tựa hồ sắp thành tiên nhân, lại ăn một gậy đánh bật về trần thế, cảm giác lúc trước và sau khác biệt đến cực điểm, rốt cục nhịn không được mới lên tiếng hỏi.
- Ta vừa rồi suy nghĩ.
Quân Khương Lâm có chút hốt hoảng, tựa hồ chỉ dừng lại trước trạng thái kì diệu nửa bước, ung dung nói:
- Ta cả đời này, rốt cuộc muốn gì đây? Hoặc có thể nói, qua bao nhiêu ngày nay, ta rốt cuộc là vì cái gì? Mục tiêu của ta là cái gì? Ta phải làm gì? Ta có thể làm được cái gì?
- Mục tiêu sao?
Quản Thanh Hàn do dự.
- Ngươi sống, không phải đó là mục tiêu sao?
Nhưng trong lòng thì âm thầm tự hỏi: "Ta sống như vậy, là vì cái gì? Mục tiêu của ta ở đâu?"
Tưởng tượng như vậy, Quản Thanh Hàn cũng cảm thấy vài phần thẫn thờ: "Cậu em tất nhiên có mục tiêu của hắn, nhưng mà ta còn có tư cách theo đuổi mục tiêu đó sao? Ta thật sự có tư cách hay sao?"
- Đúng vậy, hẳn là có một mục tiêu, mỗi người đều có. Ta đã từng nghĩ gì, dùng sức mạnh của mình, thống trị thiên hạ, dùng giết chóc cùng thiết huyết, chỉnh đốn nhân thế dơ bẩn này, làm cho thế giới đạt được thái bình thịnh thế mà ta vẫn mong mỏi. Tối thiểu trong mắt của ta, không cần phải có quá nhiều chuyện bất bình như vậy.
Quân Khương Lâm cười khổ.
- Ta không để ý người khác nhận thức thế nào. Chỉ cố chấp tiếp tục làm theo thói quen của mình. Làm ra rất nhiều sự tình. Làm theo ý mình, tuy biết rõ chỉ là muối bỏ biển, như Tinh Vệ lấp biển, thủy chung với ước nguyện ban đầu không hề thay đổi! Nhưng đến lúc này, ta thật sự hoang mang, thật sự bối rối.
Quản Thanh Hàn đương nhiên không biết trong lời của Quân Khương Lâm "Tinh Vệ lấp biển" là có ý gì, càng không biết "đến lúc này" là có ý gì. Nhưng nàng cảm nhận được, trong lòng Quân Khương Lâm sự cô đơn nồng đậm.
Điều này làm nội tâm đang tĩnh lặng như nước của nàng chợt đau nhói.
Dường như thấy được một đấu sĩ vĩnh viễn không bại. Đến lúc tiêu hao hết lực lượng cả đời của mình, lại đột nhiên phát hiện chắn ngang trước mặt mình địch nhân chính là toàn bộ thế giới, vĩnh viễn không thể nào chiến thắng, tiêu diệt được.
Hóa ra cả đời kiên trì theo đuổi. Chẳng qua chỉ là châu chấu đá xe, như cua càng lay đại thụ, cảm giác bất lực cùng thê lương này không thể hình dung bằng ngôn từ.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm