Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: kimnambin

Phía trước vốn là một thị trấn lớn, ở tại cái vùng nhỏ nhoi này thì cũng có thể coi là chỗ phồn hoa nhất rồi.

Tửu điếm lớn nhất ở thị trấn này có tên là Phượng Tê lâu. Tương truyền khi trước từng có một vị hoàng phi ghé qua nếm thử món ăn nơi này và khen mãi không thôi. Bởi thế thị trấn này còn gọi là Phượng Nghi trấn.

Hiện giờ trên Phượng Tê lâu các bàn đều đã chật kín chỗ ngồi.

Vào thời điểm mà Quân Khương Lâm cùng Thiên Tầm tới đây, trong đại sảnh của tửu điếm này cũng chỉ còn một bàn trống không. Hình như là vừa có người khách nào đó mới rời đi nên bọn tiểu nhị mới thu dọn xong. Nếu không khẳng định sẽ không còn bàn.

Trong đại sảnh, hơn phân nửa những người ngồi dùng cơm đều có đao kiếm để trên bàn hoặc dựa bên cạnh. Dựa vào cách ăn mặc của bọn họ xem ra đều là các giang hồ hiệp khách. Quân Khương Lâm nhìn qua một lượt không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Trong những người này, không ngờ còn có mấy người là Thiên Huyền cao thủ. Hắn đảo qua một lượt, ít nhất cũng đã thấy có ba đến bốn người như vậy.

Những người ở cấp độ Thiên Huyền này, hiện tại đối với Quân đại thiếu gia thì bọn họ trong mắt hắn đã sớm không là cái gì rồi. Thậm chí là không có bất kì ý nghĩa nào với hắn. Nhưng đây là thế giới thế tục, ở thế tục này chỉ cần một Thiên Huyền cao thủ ít nhất cũng là bá chủ một phương. Có thể nhìn thấy cường giả Thiên Huyền tụ tập nhiều như thế này thực sự không có nhiều lắm, thậm chí có thể nói là cực kì hiếm thấy…

Nhưng hiện tại ở chỗ hẻo lánh này, diện tích cũng không phải là lớn. Chẳng qua chỉ là một trấn nhỏ mà thôi lại có thể cư nhiên có ba bốn vị Thiên Huyền cao thủ ngồi cùng một tửu lâu ăn cơm với nhau. Hơn nữa còn an phận, mỗi người đều im lặng làm việc riêng của mình. Đều lẳng lặng ngồi đó ăn cơm, uống rượu của mình… Không nói bất cứ một lời nào. Bọn họ lúc nào lại trở nên an phận như vậy?

Hơn nữa, trong mấy vị Thiên Huyền này khẳng định ít nhất có hai vị có cừu hận với nhau. Chỉ cần nhìn ánh mắt hận thù giữa hai người bọn họ là có thể phán đoán ra được. Mà nhân thủ bên người bọn hắn mang theo ra ngoài biểu hiện lại càng rõ ràng hơn. Cơ hồ như gươm đã tuốt khỏi vỏ, nỏ đã căng dây chỉ chực bắn ra. Nhưng hai người bọn họ tuy rằng cực kì hận thù nhưng vẫn kiềm chế tính tình của mình cùng thái độ của đám thuộc hạ.

Cho nên suy ra, hai người bọn họ đềy đặc biệt không muốn phát sinh xung đột ở chỗ này.

Giang hồ… Lúc nào đã trở nên hiểu chuyện như vậy?

Hiện tại dựa vào tình hình trước mắt này cũng không có gì đặc sắc cả. Nhưng nội tình kinh người bên trong chuyện này lại khiến cho Quân đại thiếu kinh ngạc. Chuyện tình ẩn chứa bí mật như vậy khiến Quân đại thiếu kinh ngạc cũng có thể hiểu được.

Quân Khương Lâm cùng Thiên Tầm chậm rãi ngồi xuống, lát sau có tiểu nhị lập tức tiến đến tiếp đón:



- Vị công tử này … Phu nhân, xin hỏi hai vị có mang theo thiệp mời không?

- Thiệp mời? Thiệp mời gì?

Quân Khương Lâm kinh ngạc hỏi ngược lại. Xảy ra chuyện quái quỷ gì như thế này, ăn một bữa cơm lại phải cần có thiệp mời. Đây là loại tửu lâu gì đây?

Quân Khương Lâm vẻ mặt kinh ngạc, Xà Vương bên cạnh đã sớm vì tiếng phu nhân mà tên tiểu nhị vừa kêu làm cho hai má đỏ bừng, vừa thẹn vừa mừng cúi đầu …

- Ách. Nếu công tử đã không có thiệp mời, vậy thì mời công tử gọi món.

Tên tiểu nhị nhận được câu trả lời phủ định vẫn không có bất kì biểu hiện lãnh đạm, chậm trễ nào. Ngược lại vẫn ân cần trả lời, cung kính khom người, trình lên thực đơn.

Bất quá tiểu nhị nói càng làm Quân đại thiếu càng thêm kinh ngạc. Nói gì vậy? Không có thiệp mời cũng được gọi món?

- Chẳng lẽ, không cần thiệp mời cũng được gọi món sao?

- Dạ. Hôm nay chính là ngày mừng thọ của một vị quan lại quyền quý bản địa. Mà vị quan nào đã dặn dò chưởng quầy tửu lâu ân cần tiếp đón khách mời giúp vị đó. Sau đó rồi cùng nhau tính toán. Chuyện chính là như vậy.

Có vẻ như những gì Quân đại thiếu gia phỏng đoán cũng có chút đúng nhưng đại bộ phận chủ yếu vẫn chính là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, hoàn toàn sai lệch.

- Tiểu nhị. Tửu điếm các ngươi còn có một gian phòng nào trang nhã mà yên tĩnh hay không?

Quân Khương Lâm nhìn xung quanh đại sảnh một lát, cau mày nói.

- Vị công tử này. Xin lỗi. Bản điếm thực sự không có một gian phòng nào như vậy.

Tiểu nhị khom lưng xin lỗi.

- Vậy ở chỗ này đi!

Thiên Tầm thấp giọng nói.

Tên tiểu nhị này kêu nàng một tiếng phu nhân khiến cho nàng cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Cho nên nàng không có so đó với hắn …

- Cũng được.

Quân Khương Lâm tùy tiện gọi mấy món ăn sáng cùng với một bầu rượu. Tên tiểu nhị cầm thực đơn rời đi mà không khỏi cảm thấy khinh thường. Vốn thấy rằng hai người bọn họ ăn mặc xa hao, khí độ cao quý. Chọn loại rượu cũng là loại tốt nhất. Thức ăn cũng là thức ăn ngon nhất. Ai ngờ cái tên nam nhân kia lại cư nhiên có thể chọn loại rượu thấp kém nhất. Như thế đã đành, hắn lại còn chọn một đĩa cải trắng nữa chứ. Thật sự là dọa người a. Mang theo một tiểu nương tử xinh đẹp ra bên ngoài như vậy cho dù cả đời này kiếm bao nhiêu tiền đều gọi những món ăn đắt nhất cho nàng ta cũng chịu. Đúng là quỷ keo kiệt a.

Thực sự không nghĩ tới, Tà Quân Chi Chủ danh chấn thiên hạ, Quân Khương Lâm quân đại thiếu gia lại có thể bị gã tiểu nhị kia trong lòng thầm mắng là quỷ keo kiệt. Thực sự là thế sự vô thường a, Đúng lúc này, một trận vó ngựa dồn dập vang lên. Từ xa tới gần rồi dừng lại trước cửa tửu điếm.Lát sâu có tiếng bước chân vang lên. Có vài tên hán tử trung niên vây quanh một nam một nữ xuất hiện bên ngoài cửa. Tên nam nhân vạm vỡ kia mặc một bộ áo bào màu xám, dẫn đầu đi vào.

Quân Khương Lâm nhíu mày, lại là một Thiên Huyền cao thủ! Còn là một Thiên Huyền đỉnh phong nữa. Hôm nay rốt cục là có chuyện gì xảy ra vậy?



- Tư Mã bảo chủ, không nghĩ tới ngài cũng tới đây a! Đúng lúc kết bạn song hành cùng chúng ta a.

Có một vài người đang ngồi bên trong đứng lên chào hỏi.

Vị Tư Mã bảo chủ kia mỉm cười gật đầu. Ngay lập tức có mấy người đang ngồi ở mấy cái bàn lớn trong đó đứng dậy nhường chỗ cho hắn. Vị Tư Mã bảo chủ này cũng không khách khí. Chỉ ôm quyền nói một tiếng đa tạ rồi đi tới ngồi xuống.

Hắn ngồi xuống bàn, sau đó lấy từ trong lòng ra một đồ vật ngay ngắn như là do đồng đỏ đúc thành đặt xuống mặt bàn. Sau khi lấy ra vật này để trên bàn, Tư Mã bảo chủ này nhìn quanh đại sảnh một lượt, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tự mãn.

Đúng như những gì người này dự đoán, sau khi vật này xuất hiện có vô số ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía người hắn. Trong đó có một người cười khan nói:

- Tư Mã bảo chủ không hổ danh là Tư Mã bảo chủ. Không ngờ chính là đồng đỏ. Ha ha, đúng là làm cho huynh đệ chúng ta hâm mộ không thôi.

Trên mặt Tư Mã bảo chủ không khỏi cảm thấy đắc ý, hắn ôm quyền nói:

- Đâu có, đâu có. Đây chẳng qua là do Quân đại nhân nể tình. Kỳ thật Tư mỗ vừa nhận được thiệp mời từ ngài.

- Khách khí, khách khí! Tư Mã bảo chủ quả nhiên là khách khí. Quân chủ đại nhân há lại mời sai. Đồng đỏ ở trong tay Tư Mã bảo chủ đó cũng chính là thường tình mà thôi. Ha ha.

Một đám người đồng thanh nói!

- Ha ha. Các vị nói quá lời rồi.

Tư Mã bảo chủ rút cục không nhịn được cỗ đắc ý trong lòng, thoải mái cười rộ lên.

Cùng đi với Tư Mã bảo chủ kia chính là một nữ nhân trẻ tuổi. Từ khi nàng đi vào thủy chung không có nói một lời. Ánh mắt lại dán chặt lên y phục trên người Thiên Tầm. Bộ mặt lưu luyến, tựa hồ như muốn dùng ánh mắt nuốt bộ quần áo của Thiên Tầm vào trong đó.

Không thể không nói, bất kỳ một loại trang phục mới nào tại bất kỳ một triều đại nào đó vào trong mắt nữ nhân đều là một vật hấp dẫn to lớn khó có thể ngăn cản.

Nhất là khi mà Thiên Tầm mặc bộ quần áo này vào, cả người xanh biếc. Làm cho người ta nhìn vào cảm giác đầu tiên chính là vui vẻ, nhưng lại không mất đi vẻ phóng khoáng, đoan trang vốn có. Cũng không làm mất đi vẻ đẹp của nụ cười. Không làm mất đi sự ung dung, quý phái cùng vẻ tươi tắn, tự nhiên. Mặc bộ quần áo này vào càng làm cho người ta xinh đẹp nhưng tuyệt đối không gây ra phản cảm.

Bộ quần áo này nhìn qua thì có vẻ bình thường. Nhưng chỉ cần nhìn kĩ một lúc sẽ khiến người ta mê muội, hãm vào trong đó! Chỉ cần cẩn thận quan sát, mới có thể phát hiện. Bộ y phục này vô luận là về hình thức hay là ý cảnh phối hợp đều là độc đáo, tay nghề tinh xảo.

Chỉ cần ngồi như thế kia cũng đã là dáng vẻ thập phần phong phú. Khuôn mặt xinh đẹp dường như có ma lực, làm cho người ta không dám tới gần.

Tất cả những thứ đó mặc trên người, cơ hồ đều không có một kiện trang sức hoa lệ nào. Chỉ có một cái thắt lưng mềm ngang hông được khảm lên ba khỏa ngọc màu trắng. Rút một cái là ra, từ đó tỏa ra ánh sáng yếu ớt như là Phượng Hoàng đồ án.

Nhưng phần cảm giác này cũng không rõ ràng cho lắm, có chút gì đó mông lung lại càng khiến cho người ta yêu thích.

Nhất là sau khi mặc vào, càng làm tôn lên vẻ đẹp của người mặc nó, như là tiên tử trên trời giáng xuống. Khí chất cao quý, dường như không thể chạm tới.

Xiêm y xuất xắc như vậy, thử hỏi có nữ nhân nào lại không muốn mặc vào?



Càng nhìn, nàng kia càng vừa ý. Càng lúc càng khó có thể dời mắt khỏi nó. Trong mắt hiện lên vẻ tham lam cực độ, rút cục không thể khống chế được mà quay đầu sang bên vị Tư Mã bảo chủ mà ghé vào tai nhẹ nhàng nói mấy câu.

Vị Tư Mã bảo chủ kia vẻ mặt ngẩn ra, quay đầu lại, nhìn về phía bàn Quân Khương Lâm cùng Thiên Tầm đang ngồi đó.

Vừa nhìn thấy Thiên Tầm, vị bảo chủ đại nhân này trong mắt không thể kìm được toát ra vẻ kinh ngạc tột độ.

Lúc tiến vào đây hắn cũng không phát hiện ra, cũng thật không ngờ nơi hẻo lánh đến bực này lại có thể gặp một mỹ nữ hiếm thấy trên đời như vậy.

Nhìn vào cách ăn mặc quý phái của hai người này, lại thêm diện mạo bất phàm. Nhưng hai người này bất quá chỉ là những người trẻ tuổi, vừa nghĩ tới đó hắn không khỏi động tâm. Hắn thầm nghĩ, xem ra hai người bọn họ bất quá chỉ là công tử tiểu thư của các vương công đại thần. Hoặc giả là một đôi vợ chồng đi du ngoạn sơn thủy mà thôi. Bất quá bằng với tu vi Thiên Huyền đỉnh phong của mình, tại phạm vi mấy nhìn dặm quanh đây, thực không có người nào dám trêu chọc vào mình.

"Vị công tử này, "Tại hạ Tư Mã hữu lễ."

Tư Mã bảo chủ có chút mất tự nhiên ôm quyền một cái. Trên mặt loại toát ra thần sắc như muốn nói, ta bắt chuyện với các ngươi chính là cho các ngươi mặt mũi cực kì lớn rồi đó.

- Ai nha… Tư Mã bảo chủ không biết có chuyện gì muốn thỉnh giáo?

Quân Khương Lâm giương mắt dùng khẩu khí tự hắn gọi là ôn hòa hỏi. Quân đại thiếu thực sự không muốn gây thêm phiền toái ở nơi hẻo lánh này. Cho nên, Quân đại thiếu cho rằng thái độ của mình hiện giờ đã là rất hòa ái dễ gần. Nếu Quân Khương Lâm nói ra danh tính của mình là Tà Quân Chi Chủ thì chỉ sợ đã dọa bọn hắn vỡ mật rồi. Phỏng chừng có thể dọa cho tên Tư Mã bảo chủ này im lặng. Sau đó những chuyện liên quan tới hắn tên Tư Mã này sẽ không ngần ngại mà thổi phồng lên. Nếu kiếp sau mà còn có thể nhớ, khẳng định hắn cũng sẽ không ngần ngại mà thổi phồng Quân đại thiếu gia nhà chúng ta: Tà Quân Chi Chủ lão nhân gia từng dùng loại khẩu khí hòa nhã, thân ái nói chuyện với ta.

Nhưng hiện tại không có ai nói cho hắn biết, cho nên …

Cho nên vị Tư Mã bảo chủ này hiện tại trong lòng cảm thấy thực không thoải mái. Tên tiểu tử này là con nhà ai vậy? Ta kháo, khẩu khí so với ta còn muốn lớn hơn. Dù gì ta cũng là một đại nhân vật a. Chủ động mở miệng nói chuyện cùng hắn mà hắn lại cư nhiên có thể dùng bộ mặt không mặn không nhạt nói chuyện với ta? Thậm chí còn cho thế là điều hiển nhiên. Thật sự là lớn mật mà. Không riêng gì Tư Mã bảo chủ mà những người xung quanh hắn đều ngừng nói chuyện dùng ánh mắt kinh ngạc tới cực điểm nhìn hắn. Tên tiểu tử này thực chán sống rồi sao? Lá gan thực là lớn a? Đây chính là Tư Mã bảo chú đó. Đó chính là một Thiên Huyền cao thủ đỉnh phong bằng xương bằng thịt đó. Khoảng cách tới Thần Huyền chỉ còn một bước nhỏ mà thôi. Xa không nói đến, trong phạm vi ngàn dặm quanh đây tuyệt đối không có ai dám vuốt râu hùm hắn đâu. Ngươi, một tên mao đầu tử miệng còn hôi sữa lại có thể cư nhiên dùng thái độ đó nói chuyện với hắn! Xem ra tên tiểu tử này tám phần sẽ gặp xui xẻo rồi.

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK