Tốc độ của cường giả Thánh Quân thật kinh người, chỉ trong chốc lát, bảy người này đã nhẹ nhàng đi tới trước mặt nhị thiếu!
- Con bà nó! Người vừa mới ra tay là ai?
Hai mắt Sang Thượng Bắc Đảo nổi lên lửa giận hừng hực, căm tức nhìn hai người Quân Khương Lâm và Cửu U Thập Tứ Thiếu. Thế nhưng trong đáy mắt của hắn, cũng lại hiện lên một tia kinh ngạc: Là hai người sao? Chẳng lẽ không phải là một người? Không đúng lắm...
Sắc mặt Cửu U Thập Tứ Thiếu tức thì phát lạnh.
Hắn là nhân vật bậc nào?
Cứ cho là Sang Thượng Bắc Đảo trước mắt cảnh giới đã đạt Thánh Quân Tứ cấp, nhưng cũng không thể ở trước mặt hắn ngông cuồng như thế!
Tôn nghiêm cao thủ Đệ nhất thiên hạ, làm sao có thể để một dị tộc nhân ghê tởm như thế mạo phạm được?
Hai mắt Quân Khương Lâm cũng nổi lên sát khí, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, giả như tình cờ lén lút hướng lui về phía sau một bước.
Sang Thượng Bắc Đảo trước đó cũng chưa thực sự gặp qua Quân Khương Lâm, nhưng hắn cảm giác được tu vi Quân Khương Lâm cũng vào loại không tầm thường, đủ để ngang hàng với mình. Nhưng ở trong lòng hắn, cái loại kinh người thịnh thế liếc mắt một cái hóa lôi đình này, lại chắc chắn không phải một điều một người trẻ tuổi như tên này có thể làm được.
Mà đại thần thông đủ để hủy diệt thiên địa trước đó, càng không nằm trong khả năng của một Thánh Quân Tứ Cấp.
Thiếu niên áo trắng nhìn qua có thể đoán được tu vi sàn sàn như mìn, đương nhiên không phải là vị tuyệt đại cường giả thần bí kia. Nhưng còn kẻ khoác áo bào đen này thì, một thân âm trầm khí độ, thâm sâu khó lường. Với tu vi của mình, cư nhiên còn không thấy rõ lắm bộ mặt thật của hắn!
Không còn nghi ngờ gì nữa, người này tuyệt đối là một nhân vật nguy hiểm sâu không thể lường!
Càng là một tuyệt đỉnh cao thủ!
Như vậy, đáp án đã rất rõ ràng rồi. Màn biến cố vừa rồi, không phải từ hắn mà ra... thì còn ai vào đây nữa?
Cho nên hắn mặc dù đang hỏi, nhưng cặp mắt như ác xà kia, cũng đã dính chặt ở trên người Cửu U Thập Tứ Thiếu!
Người này, tuyệt đối là kẻ địch lớn!
Hơn mười vạn mạng người trong tộc ta, là bởi vì kẻ khoác bào đen âm trầm này mà bị chôn vùi! Xem hắn cả người kỳ quái, cũng không phải là người tốt, thủ đoạn ác ma như vậy, cũng chỉ có hắn mới có thể dùng tới. Đổi lại là tiểu gia hỏa mi thanh mục tú xinh đẹp kia, đương nhiên sẽ không có thủ đoạn âm độc, tâm địa lang sói như vậy rồi...( NB: ta bất lực rồi a)
Chính là kẻ này, mau trả nợ máu như núi hôm nay cho Thần Tộc của ta!
Ánh mắt Sang Thượng Bắc Đảo cùng với sáu vị Thánh Quân kia tức thời đều đỏ lên!
Gắt gao nhìn chằm chằm Cửu U Thập Tứ Thiếu, quả thật hận không thể lập tức nhào lên, từng miếng từng miếng cắn rụng thịt trên người hắn, nuốt sống hắn!
- Đồ khốn!
Cửu U Thập Tứ Thiếu giận dữ quát một tiếng, trong lòng rất là ủy khuất. Hắn sao lại không biết mình bị gánh tội thay cho tên tiểu bạch kiểm lòng dạ hiểm độc Quân tiểu tặc kia chứ? Nhưng kẻ địch mạnh đang ở trước mặt, nói như thế nào, phân bua cũng chẳng ăn thua gì. Đang cáu giận, đương nhiên càng khó kìm chế, hung tợn nhìn vào Sang Thượng Bắc Đảo:
- Nhìn thấy bản công tử, mà bọn ngươi còn không nhanh chóng quỳ xuống xin chết, còn vọng tưởng ngoan cố chống lại thần uy của bản công tử sao!?
Thanh âm âm trầm như thế, cứ như gió lạnh thấu xương từ trong kho băng thổi ra, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo cả tâm hồn.
- Ngươi, cái đồ vương bát đát đáng chém ngàn vạn nhát này! Cái đồ tâm ngoan thủ lạt giết người không ghê tay!
Sang Thượng Bắc Đảo bị một câu kia của Cửu U Thập Tứ Thiếu chọc giận đến mức muốn nổi điên, mắt đỏ hồng lên, gằn ra từng chữ một:
- Mẹ ngươi chứ! Đại gia ngươi f…ck tổ tông nhà ngươi a a a a...
Sắc mặt của Cửu U Thập Tứ Thiếu ẩn ở trong màn sương đen lập tức trở nên vô cùng khó coi!
Không khí hai bên vốn đã không tốt, những lời này của Sang Thượng Bắc Đảo đúng là lửa cháy đổ thêm dầu, trực tiếp đem thời tiết nóng bức như mùa hè biến thành ngày đông rét lạnh!
Không khí rét lạnh, đương nhiên là đến từ phía Cửu U Thập Tứ Thiếu! Hắc vụ lượn lờ quanh thân, nhiệt độ quanh thân thể cũng tự nhiên cấp tốc giảm xuống!
Cửu U Thập Tứ Thiếu sắp tức muốn điên rồi!
Thằng dị tộc này, đúng thật là một cái chày gỗ! Vừa rồi là ai ra tay còn chưa biết, đã lèm nhèm bắt đầu hỏi tội rồi? Lẽ ra hai bên chính là quan hệ đối địch, thế cũng không sao cả… Nhưng mà … rõ ràng không phải ta làm, ngươi lại dám chỉ vào mũi ta mắng tổ tông nhà ta? Tổ tông của ta đắc tội ngươi sao?
Ngươi lấy mắng người làm trò chơi sao?
Chỗ Quân Khương Lâm đứng lúc này là ở phía sau Cửu U Thập Tứ Thiếu, hơi hơi thở dài một tiếng, thanh âm ngưng trọng nói:
- Tuy nói hai bên đối địch lẫn nhau, đao kiếm không có mắt, bỏ mạng nơi chiến trường chính là bản sắc của nam nhi, chết có ý nghĩa, tiên…… Giết chóc bừa bãi nhiều như vậy, đích thật là hơi có chút nghịch ý trời.
Khuôn mặt tuấn tú của Quân đại thiếu tỏ ra vô cùng thuần khiết, một bộ oán trời thương dân, ra vẻ đạo mạo đức hạnh, lại dùng thanh âm ôn hòa nói:
- Ngay cả đến con kiến cũng có sinh mệnh mà... Những dị tộc nhân đó, tuy rằng thật sự có chút ghê tởm, nhưng... "Trâu là trâu mẹ nó sinh ra, người cũng là người mẹ nó sinh ra"... Tuy rằng bọn họ không phải trâu cũng không phải người, nhưng đến cùng vẫn là mẹ nó sinh ra, điểm này là thật không phải giả...(NB: thật là vô sỉ)
Lý giải vạn tuế a!
Sang Thượng Bắc Đảo nghe Quân đại thiếu gia này nói có mấy câu, mà nhất thời cảm giác được vô cùng thư thái, khoái ý, suýt nữa cảm động rơi lệ. Đây mới là lời nói của con người á... Nhìn tiểu hỏa xinh đẹp kia nói kìa, khí độ biết nhường nào, đâu có giống như dáng vẻ cái tên đồ tể cả người hắc y này?… Cái gì gọi là không phải trâu cũng không phải người? Cái gì là sự thật không phải giả...
Cửu U Thập Tứ Thiếu kinh ngạc muôn phần ngoảnh lại sau nhìn Quân Khương Lâm. Trăm triệu lần không thể tưởng tượng được, cái mũ chụp này không biết từ đâu đã rơi vào đầu mình rồi.
Người này rốt cuộc có ý gì chứ? Trợn mắt nói lời bịa đặt sao?
Quân Khương Lâm vừa nói những lời này, "hành vi phạm tội" và cả "chứng cứ phạm tội " của Cửu U Thập Tứ Thiếu đã vô cùng xác thực! Thiết án như sơn ( bản án đã định rõ ràng)?
Người nhà đã chỉ đích danh ngươi, ngươi còn muốn cãi chày cãi cối sao?
Tin rằng cho dù Quân đại thiếu gia giờ phút này tiếp tục đứng ra lật lọng, nói việc này kỳ thật đều là một tay Đại thiếu gia hắn làm ra, thì Sang Thượng Bắc Đảo cũng sẽ không tin đâu. Không những không tin, mà còn dè bỉu, giống như con cóc ngáp một khẩu khí thật lớn. Chỉ bằng mỗi cái Thánh Quân Tứ Cấp của ngươi, mà có thể làm ra chuyện như vậy sao? Đừng có mong thiếp vàng lên mặt mình nữa!
Khoác lác cũng không đến mức như ngươi đâu...
Còn về tính toán của Quân Khương Lâm, thật sự rất đơn giản. Cửu U Thập Tứ Thiếu, ngài ở đây dù sao cũng nhàn rỗi quá mức, chẳng thà tìm cho mấy ông già này chút việc để làm. Thánh Quân trước mắt này, lại chính là một mục tiêu tốt. Nếu Cửu U Thập Tứ Thiếu chịu chìa tay ra, thu thập xong những người này rồi, thì kia một trận chiến này sẽ có thể thoải mái hơn. Cứ cho là không thể thu thập hết được, thì xử lý được vài người, lúc đó chẳng phải chuyện tốt sao...
Cửu U Thập Tứ Thiếu phụ trách cao thủ mũi nhọn, mà mình thì chú ý chiến cuộc phía dưới, đúng kết hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Dù sao nếu là hắn đi chỉ huy quân bên dưới thì nhất định là không ai nghe hắn cả... Để cho hắn đối phó mấy Thánh Quân này, là dùng đúng người đúng việc, ít nhất cũng là không trở thành phế vậ...t
- Ngươi, là cao thủ đệ nhất ở Huyền Huyền đại lục... ngươi có dám đấu cùng với đệ nhất nhân trong tộc ta một trận hay không?
Những lời này của Sang Thượng Bắc Đảo làm cho Quân Khương Lâm và Cửu U Thập Tứ Thiếu không khỏi ngẩn cả người: tên này vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, hùng hổ mà đến, chẳng những không trực tiếp động thủ, ngược lại là đến hạ chiến thư sao? Diễn viễn quyết chiến không phải mấy người trước mắt này sao?
Chẳng lẽ nói bên phía bọn hắn còn có cao thủ lợi hại hơn? Điều này làm sao có thể? Về phía Tam Đại Thánh Địa, Cổ Hàn đã là người mạnh nhất rồi, nhưng cho dù là trạng thái cực mạnh lúc Cổ Hàn bị vây trước đó, hẳn là chỉ mạnh hơn so với Thánh Quân Tứ Cấp một chút mà thôi, tối đa cũng chỉ là cấp bậc Bán Thánh, làm sao bì kịp được Cửu U Thập Tứ Thiếu.
Sang Thượng Bắc Đảo đã nhìn thấy Cửu U Thập Tứ Thiếu, vẫn dám nói ra lời khiêu chiến, có nghĩa là, ngoại tộc còn tồn tại cao thủ mạnh hơn nữa, thậm chí là kẻ không kém hơn Cửu U Thập Tứ Thiếu. Nếu là như thế, so sánh cường giả hai bên, thì bên Huyền Huyền đại lục đang ở thế hạ phong, Quân Khương Lâm suy nghĩ thay đổi thật nhanh, cho ra một kết luận như thế.
- Đám người kia tuy rằng đều là cao thủ cấp Thánh Quân, nhưng cho dù bảy người liên thủ vẫn không phải đối thủ của chúng ta, thế mà vẫn xông lên, tất có chỗ dựa khác.
Quân Khương Lâm nhất thời linh cơ vừa động, dùng mật ngữ truyền âm nói:
- Ta đoán rằng hắn chắc là có người khác giúp đỡ, mà người giúp đỡ này, thực lực tất nhiên mạnh hơn nhiều so với bọn hắn. Nếu quả thật là như thế, trước mắt ta chỉ sợ sẽ thật sự ứng phó không được người đó. Lại thêm công phu của ta chỉ thích hợp trong hỗn chiến mới phát uy tác dụng, đánh tay đôi thật là không mạnh mẽ gì, cũng chỉ nhờ được ở Thập tứ thiếu ngài đây... Dù sao ngài ở trong này cũng không có chuyện gì làm, nên đi quyết chiến cùng cao thủ của bọn hắn thôi...
Cửu U Thập Tứ Thiếu bị luận điệu đê tiện vô sỉ này chọc tức đến suýt nữa ngất luôn đi.
Đây là cái loại người gì thế? Mấy lời này mà cũng nói ra được sao?
Gây tai rồi chuồn cũng không làm đến mức như vậy đâu...
Cái gì gọi là ngươi không am hiểu đánh tay đôi? Ta nhổ vào mặt đầy *** chó của ngươi...
Ngươi không am hiểu, thiên hạ này còn có người am hiểu sao?
- Ngươi, Đại năng nhân của Huyền Huyền đại lục, có gan theo ta đi một chuyến không? Đi gặp người có thể sánh ngang hàng với ngươi của bản tộc?
Sang Thượng Bắc Đảo cắn răng, nhìn vào Cửu U Thập Tứ Thiếu:
- Ngươi có dám không?
Một câu "Ngươi có dám không?" là khiêu chiến chính diện rồi.
Cửu U Thập Tứ Thiếu chớp mắt một cái, hạ lạnh giọng nói:
- Đại năng nhân của các ngươi? Là cái thá gì chứ? Còn không phải cũng là ghê tởm biến thái sao? Đồ rác rưởi như vậy cũng dám khiêu chiến với bản công tử hả? Bản công tử có gì mà không dám? Trên đời này có chỗ nào là bản công tử không dám đi chứ. Dẫn đường trước đi?
Cửu U Thập Tứ Thiếu là ai chứ? Cả thế gian công nhận là đệ nhất cường giả, cả đời này đối mặt khiêu chiến, còn chưa từng có lùi bước đâu!
Hơn nữa với kế hoạch mà Quân Khương Lâm vừa rồi âm thầm truyền âm, Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng hiểu được, tuy rằng cảm thấy mình lại bị Quân Khương Lâm sai bảo, nhưng cũng tự biết Quân Khương Lâm nói đều là tình hình thực tế. Mình ở lại chỗ này, đích xác không có tác dụng lớn bằng Quân Khương Lâm. Chẳng thà đi xử lý hang ổ của dị tộc nhân một chuyến...
Hơn nữa, nếu là kẻ được xưng là " Đại năng nhân" từ miệng của điên phong Thánh Quân Tứ Cấp Sang Thượng Bắc Đảo này, đương nhiên là siêu cường giả khá có khả năng, tuyệt đối không kém cỏi. Chiến đấu một trận cùng cao thủ như thế, cũng là cơ duyên nằm mơ luôn muốn. Đối với cảnh giới đột phá của bản thân, thêm một lần đại chiến mà nói, chỉ càng thêm có ích.
Nghĩ đến đây, Cửu U Thập Tứ Thiếu thậm chí còn có chút hứng thú phấn khởi.
Muốn đột phá muốn tiến bộ phải làm thế nào? Chính là cùng càng cao cấp cao thủ giao chiến! Lấy chiến nuôi chiến, tăng lên cảnh giới!
Cửu U Thập Tứ Thiếu chính là đã lâu lắm không gặp được một cường giả đáng giá đánh một trận rồi. Chuyện tốt như vậy khó có thể gặp được. Quân Khương Lâm nháy mắt ra hiệu, truyền âm nói:
- Cao thủ quyết chiến đấy, thật làm cho người ta hâm mộ a…
- Thế nào, cảm kích ta không hả? Ngươi lại thiếu ta một cái nhân tình, nhớ rõ phải trả đấy nhá!
- Nhớ rõ, ta làm sao mà không nhớ được chứ, chờ bản công tử trở về, sẽ tìm ngươi hảo hảo tính toán rành mạch!
Cửu U Thập Tứ Thiếu bất động thanh sắc truyền âm một câu. Sau đó lạnh lùng nói với Sang Thượng Bắc Đảo:
- Cái đồ rác rưởi nhà ngươi còn không dẫn đường, còn chờ cái gì nữa?
Sang Thượng Bắc Đảo thấy Cửu U Thập Tứ Thiếu đồng ý, căm hận nói:
- Ngươi không sợ chết hả. Tốt lắm! Đi theo ta!
Giờ phút này trong lòng Sang Thượng Bắc Đảo lại mơ hồ có chút mừng thầm.
Vừa rồi xông lên vốn dĩ tính toán dựa vào hữu dũng vô mưu, hợp sức lực bảy người bao vây tiễu trừ vị tuyệt đại cao thủ. này Nhưng lúc lên đến nơi, mới phát hiện chuyện ngoài ý muốn. Thần ơi! Tại sao không phải là một người? Mà có đến cả đôi hả?? ~!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến
- Con bà nó! Người vừa mới ra tay là ai?
Hai mắt Sang Thượng Bắc Đảo nổi lên lửa giận hừng hực, căm tức nhìn hai người Quân Khương Lâm và Cửu U Thập Tứ Thiếu. Thế nhưng trong đáy mắt của hắn, cũng lại hiện lên một tia kinh ngạc: Là hai người sao? Chẳng lẽ không phải là một người? Không đúng lắm...
Sắc mặt Cửu U Thập Tứ Thiếu tức thì phát lạnh.
Hắn là nhân vật bậc nào?
Cứ cho là Sang Thượng Bắc Đảo trước mắt cảnh giới đã đạt Thánh Quân Tứ cấp, nhưng cũng không thể ở trước mặt hắn ngông cuồng như thế!
Tôn nghiêm cao thủ Đệ nhất thiên hạ, làm sao có thể để một dị tộc nhân ghê tởm như thế mạo phạm được?
Hai mắt Quân Khương Lâm cũng nổi lên sát khí, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, giả như tình cờ lén lút hướng lui về phía sau một bước.
Sang Thượng Bắc Đảo trước đó cũng chưa thực sự gặp qua Quân Khương Lâm, nhưng hắn cảm giác được tu vi Quân Khương Lâm cũng vào loại không tầm thường, đủ để ngang hàng với mình. Nhưng ở trong lòng hắn, cái loại kinh người thịnh thế liếc mắt một cái hóa lôi đình này, lại chắc chắn không phải một điều một người trẻ tuổi như tên này có thể làm được.
Mà đại thần thông đủ để hủy diệt thiên địa trước đó, càng không nằm trong khả năng của một Thánh Quân Tứ Cấp.
Thiếu niên áo trắng nhìn qua có thể đoán được tu vi sàn sàn như mìn, đương nhiên không phải là vị tuyệt đại cường giả thần bí kia. Nhưng còn kẻ khoác áo bào đen này thì, một thân âm trầm khí độ, thâm sâu khó lường. Với tu vi của mình, cư nhiên còn không thấy rõ lắm bộ mặt thật của hắn!
Không còn nghi ngờ gì nữa, người này tuyệt đối là một nhân vật nguy hiểm sâu không thể lường!
Càng là một tuyệt đỉnh cao thủ!
Như vậy, đáp án đã rất rõ ràng rồi. Màn biến cố vừa rồi, không phải từ hắn mà ra... thì còn ai vào đây nữa?
Cho nên hắn mặc dù đang hỏi, nhưng cặp mắt như ác xà kia, cũng đã dính chặt ở trên người Cửu U Thập Tứ Thiếu!
Người này, tuyệt đối là kẻ địch lớn!
Hơn mười vạn mạng người trong tộc ta, là bởi vì kẻ khoác bào đen âm trầm này mà bị chôn vùi! Xem hắn cả người kỳ quái, cũng không phải là người tốt, thủ đoạn ác ma như vậy, cũng chỉ có hắn mới có thể dùng tới. Đổi lại là tiểu gia hỏa mi thanh mục tú xinh đẹp kia, đương nhiên sẽ không có thủ đoạn âm độc, tâm địa lang sói như vậy rồi...( NB: ta bất lực rồi a)
Chính là kẻ này, mau trả nợ máu như núi hôm nay cho Thần Tộc của ta!
Ánh mắt Sang Thượng Bắc Đảo cùng với sáu vị Thánh Quân kia tức thời đều đỏ lên!
Gắt gao nhìn chằm chằm Cửu U Thập Tứ Thiếu, quả thật hận không thể lập tức nhào lên, từng miếng từng miếng cắn rụng thịt trên người hắn, nuốt sống hắn!
- Đồ khốn!
Cửu U Thập Tứ Thiếu giận dữ quát một tiếng, trong lòng rất là ủy khuất. Hắn sao lại không biết mình bị gánh tội thay cho tên tiểu bạch kiểm lòng dạ hiểm độc Quân tiểu tặc kia chứ? Nhưng kẻ địch mạnh đang ở trước mặt, nói như thế nào, phân bua cũng chẳng ăn thua gì. Đang cáu giận, đương nhiên càng khó kìm chế, hung tợn nhìn vào Sang Thượng Bắc Đảo:
- Nhìn thấy bản công tử, mà bọn ngươi còn không nhanh chóng quỳ xuống xin chết, còn vọng tưởng ngoan cố chống lại thần uy của bản công tử sao!?
Thanh âm âm trầm như thế, cứ như gió lạnh thấu xương từ trong kho băng thổi ra, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo cả tâm hồn.
- Ngươi, cái đồ vương bát đát đáng chém ngàn vạn nhát này! Cái đồ tâm ngoan thủ lạt giết người không ghê tay!
Sang Thượng Bắc Đảo bị một câu kia của Cửu U Thập Tứ Thiếu chọc giận đến mức muốn nổi điên, mắt đỏ hồng lên, gằn ra từng chữ một:
- Mẹ ngươi chứ! Đại gia ngươi f…ck tổ tông nhà ngươi a a a a...
Sắc mặt của Cửu U Thập Tứ Thiếu ẩn ở trong màn sương đen lập tức trở nên vô cùng khó coi!
Không khí hai bên vốn đã không tốt, những lời này của Sang Thượng Bắc Đảo đúng là lửa cháy đổ thêm dầu, trực tiếp đem thời tiết nóng bức như mùa hè biến thành ngày đông rét lạnh!
Không khí rét lạnh, đương nhiên là đến từ phía Cửu U Thập Tứ Thiếu! Hắc vụ lượn lờ quanh thân, nhiệt độ quanh thân thể cũng tự nhiên cấp tốc giảm xuống!
Cửu U Thập Tứ Thiếu sắp tức muốn điên rồi!
Thằng dị tộc này, đúng thật là một cái chày gỗ! Vừa rồi là ai ra tay còn chưa biết, đã lèm nhèm bắt đầu hỏi tội rồi? Lẽ ra hai bên chính là quan hệ đối địch, thế cũng không sao cả… Nhưng mà … rõ ràng không phải ta làm, ngươi lại dám chỉ vào mũi ta mắng tổ tông nhà ta? Tổ tông của ta đắc tội ngươi sao?
Ngươi lấy mắng người làm trò chơi sao?
Chỗ Quân Khương Lâm đứng lúc này là ở phía sau Cửu U Thập Tứ Thiếu, hơi hơi thở dài một tiếng, thanh âm ngưng trọng nói:
- Tuy nói hai bên đối địch lẫn nhau, đao kiếm không có mắt, bỏ mạng nơi chiến trường chính là bản sắc của nam nhi, chết có ý nghĩa, tiên…… Giết chóc bừa bãi nhiều như vậy, đích thật là hơi có chút nghịch ý trời.
Khuôn mặt tuấn tú của Quân đại thiếu tỏ ra vô cùng thuần khiết, một bộ oán trời thương dân, ra vẻ đạo mạo đức hạnh, lại dùng thanh âm ôn hòa nói:
- Ngay cả đến con kiến cũng có sinh mệnh mà... Những dị tộc nhân đó, tuy rằng thật sự có chút ghê tởm, nhưng... "Trâu là trâu mẹ nó sinh ra, người cũng là người mẹ nó sinh ra"... Tuy rằng bọn họ không phải trâu cũng không phải người, nhưng đến cùng vẫn là mẹ nó sinh ra, điểm này là thật không phải giả...(NB: thật là vô sỉ)
Lý giải vạn tuế a!
Sang Thượng Bắc Đảo nghe Quân đại thiếu gia này nói có mấy câu, mà nhất thời cảm giác được vô cùng thư thái, khoái ý, suýt nữa cảm động rơi lệ. Đây mới là lời nói của con người á... Nhìn tiểu hỏa xinh đẹp kia nói kìa, khí độ biết nhường nào, đâu có giống như dáng vẻ cái tên đồ tể cả người hắc y này?… Cái gì gọi là không phải trâu cũng không phải người? Cái gì là sự thật không phải giả...
Cửu U Thập Tứ Thiếu kinh ngạc muôn phần ngoảnh lại sau nhìn Quân Khương Lâm. Trăm triệu lần không thể tưởng tượng được, cái mũ chụp này không biết từ đâu đã rơi vào đầu mình rồi.
Người này rốt cuộc có ý gì chứ? Trợn mắt nói lời bịa đặt sao?
Quân Khương Lâm vừa nói những lời này, "hành vi phạm tội" và cả "chứng cứ phạm tội " của Cửu U Thập Tứ Thiếu đã vô cùng xác thực! Thiết án như sơn ( bản án đã định rõ ràng)?
Người nhà đã chỉ đích danh ngươi, ngươi còn muốn cãi chày cãi cối sao?
Tin rằng cho dù Quân đại thiếu gia giờ phút này tiếp tục đứng ra lật lọng, nói việc này kỳ thật đều là một tay Đại thiếu gia hắn làm ra, thì Sang Thượng Bắc Đảo cũng sẽ không tin đâu. Không những không tin, mà còn dè bỉu, giống như con cóc ngáp một khẩu khí thật lớn. Chỉ bằng mỗi cái Thánh Quân Tứ Cấp của ngươi, mà có thể làm ra chuyện như vậy sao? Đừng có mong thiếp vàng lên mặt mình nữa!
Khoác lác cũng không đến mức như ngươi đâu...
Còn về tính toán của Quân Khương Lâm, thật sự rất đơn giản. Cửu U Thập Tứ Thiếu, ngài ở đây dù sao cũng nhàn rỗi quá mức, chẳng thà tìm cho mấy ông già này chút việc để làm. Thánh Quân trước mắt này, lại chính là một mục tiêu tốt. Nếu Cửu U Thập Tứ Thiếu chịu chìa tay ra, thu thập xong những người này rồi, thì kia một trận chiến này sẽ có thể thoải mái hơn. Cứ cho là không thể thu thập hết được, thì xử lý được vài người, lúc đó chẳng phải chuyện tốt sao...
Cửu U Thập Tứ Thiếu phụ trách cao thủ mũi nhọn, mà mình thì chú ý chiến cuộc phía dưới, đúng kết hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Dù sao nếu là hắn đi chỉ huy quân bên dưới thì nhất định là không ai nghe hắn cả... Để cho hắn đối phó mấy Thánh Quân này, là dùng đúng người đúng việc, ít nhất cũng là không trở thành phế vậ...t
- Ngươi, là cao thủ đệ nhất ở Huyền Huyền đại lục... ngươi có dám đấu cùng với đệ nhất nhân trong tộc ta một trận hay không?
Những lời này của Sang Thượng Bắc Đảo làm cho Quân Khương Lâm và Cửu U Thập Tứ Thiếu không khỏi ngẩn cả người: tên này vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, hùng hổ mà đến, chẳng những không trực tiếp động thủ, ngược lại là đến hạ chiến thư sao? Diễn viễn quyết chiến không phải mấy người trước mắt này sao?
Chẳng lẽ nói bên phía bọn hắn còn có cao thủ lợi hại hơn? Điều này làm sao có thể? Về phía Tam Đại Thánh Địa, Cổ Hàn đã là người mạnh nhất rồi, nhưng cho dù là trạng thái cực mạnh lúc Cổ Hàn bị vây trước đó, hẳn là chỉ mạnh hơn so với Thánh Quân Tứ Cấp một chút mà thôi, tối đa cũng chỉ là cấp bậc Bán Thánh, làm sao bì kịp được Cửu U Thập Tứ Thiếu.
Sang Thượng Bắc Đảo đã nhìn thấy Cửu U Thập Tứ Thiếu, vẫn dám nói ra lời khiêu chiến, có nghĩa là, ngoại tộc còn tồn tại cao thủ mạnh hơn nữa, thậm chí là kẻ không kém hơn Cửu U Thập Tứ Thiếu. Nếu là như thế, so sánh cường giả hai bên, thì bên Huyền Huyền đại lục đang ở thế hạ phong, Quân Khương Lâm suy nghĩ thay đổi thật nhanh, cho ra một kết luận như thế.
- Đám người kia tuy rằng đều là cao thủ cấp Thánh Quân, nhưng cho dù bảy người liên thủ vẫn không phải đối thủ của chúng ta, thế mà vẫn xông lên, tất có chỗ dựa khác.
Quân Khương Lâm nhất thời linh cơ vừa động, dùng mật ngữ truyền âm nói:
- Ta đoán rằng hắn chắc là có người khác giúp đỡ, mà người giúp đỡ này, thực lực tất nhiên mạnh hơn nhiều so với bọn hắn. Nếu quả thật là như thế, trước mắt ta chỉ sợ sẽ thật sự ứng phó không được người đó. Lại thêm công phu của ta chỉ thích hợp trong hỗn chiến mới phát uy tác dụng, đánh tay đôi thật là không mạnh mẽ gì, cũng chỉ nhờ được ở Thập tứ thiếu ngài đây... Dù sao ngài ở trong này cũng không có chuyện gì làm, nên đi quyết chiến cùng cao thủ của bọn hắn thôi...
Cửu U Thập Tứ Thiếu bị luận điệu đê tiện vô sỉ này chọc tức đến suýt nữa ngất luôn đi.
Đây là cái loại người gì thế? Mấy lời này mà cũng nói ra được sao?
Gây tai rồi chuồn cũng không làm đến mức như vậy đâu...
Cái gì gọi là ngươi không am hiểu đánh tay đôi? Ta nhổ vào mặt đầy *** chó của ngươi...
Ngươi không am hiểu, thiên hạ này còn có người am hiểu sao?
- Ngươi, Đại năng nhân của Huyền Huyền đại lục, có gan theo ta đi một chuyến không? Đi gặp người có thể sánh ngang hàng với ngươi của bản tộc?
Sang Thượng Bắc Đảo cắn răng, nhìn vào Cửu U Thập Tứ Thiếu:
- Ngươi có dám không?
Một câu "Ngươi có dám không?" là khiêu chiến chính diện rồi.
Cửu U Thập Tứ Thiếu chớp mắt một cái, hạ lạnh giọng nói:
- Đại năng nhân của các ngươi? Là cái thá gì chứ? Còn không phải cũng là ghê tởm biến thái sao? Đồ rác rưởi như vậy cũng dám khiêu chiến với bản công tử hả? Bản công tử có gì mà không dám? Trên đời này có chỗ nào là bản công tử không dám đi chứ. Dẫn đường trước đi?
Cửu U Thập Tứ Thiếu là ai chứ? Cả thế gian công nhận là đệ nhất cường giả, cả đời này đối mặt khiêu chiến, còn chưa từng có lùi bước đâu!
Hơn nữa với kế hoạch mà Quân Khương Lâm vừa rồi âm thầm truyền âm, Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng hiểu được, tuy rằng cảm thấy mình lại bị Quân Khương Lâm sai bảo, nhưng cũng tự biết Quân Khương Lâm nói đều là tình hình thực tế. Mình ở lại chỗ này, đích xác không có tác dụng lớn bằng Quân Khương Lâm. Chẳng thà đi xử lý hang ổ của dị tộc nhân một chuyến...
Hơn nữa, nếu là kẻ được xưng là " Đại năng nhân" từ miệng của điên phong Thánh Quân Tứ Cấp Sang Thượng Bắc Đảo này, đương nhiên là siêu cường giả khá có khả năng, tuyệt đối không kém cỏi. Chiến đấu một trận cùng cao thủ như thế, cũng là cơ duyên nằm mơ luôn muốn. Đối với cảnh giới đột phá của bản thân, thêm một lần đại chiến mà nói, chỉ càng thêm có ích.
Nghĩ đến đây, Cửu U Thập Tứ Thiếu thậm chí còn có chút hứng thú phấn khởi.
Muốn đột phá muốn tiến bộ phải làm thế nào? Chính là cùng càng cao cấp cao thủ giao chiến! Lấy chiến nuôi chiến, tăng lên cảnh giới!
Cửu U Thập Tứ Thiếu chính là đã lâu lắm không gặp được một cường giả đáng giá đánh một trận rồi. Chuyện tốt như vậy khó có thể gặp được. Quân Khương Lâm nháy mắt ra hiệu, truyền âm nói:
- Cao thủ quyết chiến đấy, thật làm cho người ta hâm mộ a…
- Thế nào, cảm kích ta không hả? Ngươi lại thiếu ta một cái nhân tình, nhớ rõ phải trả đấy nhá!
- Nhớ rõ, ta làm sao mà không nhớ được chứ, chờ bản công tử trở về, sẽ tìm ngươi hảo hảo tính toán rành mạch!
Cửu U Thập Tứ Thiếu bất động thanh sắc truyền âm một câu. Sau đó lạnh lùng nói với Sang Thượng Bắc Đảo:
- Cái đồ rác rưởi nhà ngươi còn không dẫn đường, còn chờ cái gì nữa?
Sang Thượng Bắc Đảo thấy Cửu U Thập Tứ Thiếu đồng ý, căm hận nói:
- Ngươi không sợ chết hả. Tốt lắm! Đi theo ta!
Giờ phút này trong lòng Sang Thượng Bắc Đảo lại mơ hồ có chút mừng thầm.
Vừa rồi xông lên vốn dĩ tính toán dựa vào hữu dũng vô mưu, hợp sức lực bảy người bao vây tiễu trừ vị tuyệt đại cao thủ. này Nhưng lúc lên đến nơi, mới phát hiện chuyện ngoài ý muốn. Thần ơi! Tại sao không phải là một người? Mà có đến cả đôi hả?? ~!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến