Quân Vô Ý sắc mặt trang nghiêm, bình tĩnh chỉ huy đầy trí tuệ. Đám Huyền thú từ trước đến nay lỏng lẻo như nắm cát rời ở trong tay của hắn trước sau mới khoảng chừng một ngày rưỡi, thế nhưng đã dứt khoát trở thành hình mẫu cho đội ngũ công kích lợi hại!
Điều cao tay của Quân Vô Ý nằm ở chỗ hắn không cho nhóm Huyền thú tiến công dồn dập loạn xạ mà là phân ra thành các đợt, hơn nữa lại cho Huyền thú cùng một chủng tộc liên kết thành đội đồng lòng tiến công.
Như vậy khiến cho chúng hiểu được phương thức chiến đấu cũng như nhược điểm của nhau. Từ đó tạo ra đội hình phối hợp chặt chẽ phi thường.
Chiến thuật này là do ngày đó Quân Vô Ý ở Thiên Nam lúc cùng với Huyền thú đối đầu đã khiến hắn nảy ra ý nghĩ, nếu có một ngày mình có thể nắm một đạo quân như vậy … Thì hẳn là tốt biết bao?
Lúc ấy đàn Huyền thú chỉ biết công kích loạn xạ, toàn bộ thành viên đều xông lên. Vào lúc đó Quân Vô Ý liền nhìn ra được yếu điểm của đội ngũ Huyền thú. Hiện tại thì đội ngũ này thực sự vào tay hắn, những ưu điểm được điều chỉnh tức thì phóng đại lên vô số lần, ngay cả nhược điểm cũng tự nhiên tận lực bị bài trừ!
Sức chiến đấu đâu chỉ tăng lên bội phần mà thôi? Dưới bất kỳ tình huống nào đều sắp xếp được một chiến thuật hợp lý, đây vốn là một vị đại tướng bách chiến bách thắng mà!
Mà tam gia Quân Vô Ý đúng là đã có một chút thành công ở điểm này, cho nên hắn dùng kinh nghiệm bách chiến bách thắng trong chiến trận ngày trước dùng lại trong cuôc chiến ngày hôm nay. Vì thế ngay cả trong tình huống vội vàng vẫn có thể nhanh chóng bày binh bố trận quen thuộc như ăn cơm hàng ngày vậy.
Bằng không, cho dù là bản thân Quân Khương Lâm có ý nghĩ như vậy mà không được Quân Vô Ý điều khiển áp dụng thì cũng chỉ là nói suông! Nhưng hiện tại dưới tình huống cực kì gấp gáp mà vẫn vây khốn được năm Đại tôn giả, làm cho bọn họ lâm vào cảnh khổ chiến!
Khuyết điểm ư! Bất luận trận chiến này kết quả như thế nào thì chiến thuật của Quân Vô Ý đều là thành công khác thường! Nếu đã tuyệt không có một chút thất bại từ trước đến nay thì không phải may mắn! Thành công do may mắn nhất định không thể lâu dài!
Thậm chí trong lòng Mai Tuyết Yên đang đứng một bên đang xem cuộc chiến cũng phải nảy sinh ý niệm tự thẹn không bằng! Tài năng chỉ huy của Quân Vô Ý quả nhiên là xứng với thiên tài trong một đời!
Điểm lợi hại nhất chính là, hắn làm như thế nào lại khiến đám chỉ biết dùng sức như Hùng Khai Sơn, hoàn toàn là rõ ràng không có phong thái dàn trận mà vây hãm thành công năm Đại tôn giả? Hơn nữa vòng vây đúng là chu đáo chặt chẽ đến như thế! Vấn đề này thật sự làm cho Mai Tuyết Yên trăm mối suy tư vẫn không có cách giải!
Phải biết rằng cả đám hung tợn này một khi nhận được mệnh lệnh chuẩn bị chiến đấu thì đua nhau kích động, với thần thức của năm Đại Tôn giả sao lại không nhận ra được điều này? Nhưng bây giờ tình hình thực tế lại xuất hiện tình huống thực khó có thể lý giải...
Đám lâu la của Hùng Khai Sơn Hồ Liệt Địa chính là không một tiếng động thần không biết quỷ không hay vây đánh mấy Tôn giả! Đây quả thực là không thể tưởng tượng... Vấn đề này chờ đến sau khi chiến đấu chấm dứt thì Mai Tuyết Yên hẳn phải khiêm tốn thỉnh giáo mới hiểu được.
Nguyên lai lúc ấy nhóm thú vương ồn ào chen chúc cùng một chỗ để xem cuộc chiến, cả đám đều căng thẳng khó dằn nổi tranh nhau huých vai lắc mông chen tới chen lui, hết thảy nhe răng, múa vuốt gầm ghè với nhau.
Sau khi nhận được ám chỉ của Quân Khương Lâm, Quân Vô Ý nhanh trí liền nói
"Tất cả mọi người chen chúc ở một chỗ tự nhiên không được linh hoạt. Nhưng vì sao lại phải dồn cục ở bên này? Không phải vẫn còn có ba mặt khác sao, tại sao không đến đấy xem. Mọi người đều tự mình đi tìm thôi, có điều là ngàn vạn lần phải cẩn thận chút, chớ có để quấy rầy trận đại chiến. Chỉ cần thế là được..."
Chính là một câu đề nghị rất đơn giản như vậy liền khiến đám Thú vương một lòng muốn xem náo nhiệt ào ào tản ra.
Cũng bởi vì đều muốn nhìn thêm rõ ràng nên chúng đều lựa chọn vị trí gần nhất và cũng thích hợp nhất với tầm nhìn của mình. Có điều đến khi chiến đấu thì đó cũng lại thực sự là nơi thích hợp để ra tay tốt nhất. Kết quả là... Càng làm cho năm vị Tôn Giả lúc này gặp cục diện khó xử!
Về sau, lúc biết điểm này thì Mai Tuyết Yên đối với Quân Vô Ý bội phục sát đất
Quả nhiên không hổ là Huyết Y đại tướng!
Chỉ một câu liền khiến cho vô số Hyền thú tự động tiến vào cục diện hắn muốn bố trí, càng làm cho năm Đại tôn giả lâm vào tình thế ngày càng khó khăn!
Chỉ riêng phần này âm hiểm, cũng là không ai có thể bằng rồi!
Chiến cuộc biến hoá dẫu nhỏ nhưng ngày càng kịch liệt!
Nhưng gây cho năm vị Tôn Giả áp lực lớn nhất lại không phải là nhóm thú vương đang điên cuồng tấn công mà là từ một người khác!
Người này từ đầu tới đuôi đều không có tham gia chiến đấu. Nhưng hắn lại hô to gọi nhỏ giống loài ruồi bọ đáng ghét làm cho năm vị Tôn Giả đều muốn đợi dịp giết chết hắn, sau đó lại chà đạp thành thịt nát rồi để cho hắn sống lại và tiếp tục đạp cho thành thịt nát. Cứ như thế lặp lại mười vạn lần!
Người đạt được vinh hạnh đặc biệt như thế dĩ nhiên là Quân Khương Lâm Quân đại thiếu gia!
Kẻ này vừa xem cuộc chiến, vừa chỉ huy, vui sướng hoa chân múa tay, mặt mày hớn hở, nước miếng bay tứ tung. Lời lẽ tuôn ra càng làm cho năm vị Tôn Giả đầy một bụng tức khí...
"Hùng Khai Sơn, sao ẩu thế! Ngươi thực là ngốc, đối phó Đỗ Tuyệt ngươi phải dùng hùng chưởng đánh vào đũng quần của hắn. Đánh vào bả vai có tác dụng cái rắm nha, làm tổn thương chỗ yếu hại mới là quan trọng.. Đánh trúng đũng quần mới là vương đạo!"
" Không phải hắn có tên Đỗ Tuyệt sao, vậy cứ trực tiếp tuyệt diệt nòi giống hắn, để cho hắn tên xứng với thực! Được rồi, cứ coi như đánh con của ngươi vậy. Đánh vào mông của hắn cho bục cúc hoa đi, đánh hắn không chết thì cũng làm hắn chết nhục... Để cho hắn tuyệt tử, tuyệt con trym, trước sau song tuyệt!"
"Thạch Bất Sầu, một quyền này đáng đánh, cứ đánh vào mắt tên ngụy quân tử Hoa Phong Vẫn này. Đúng! Trước đem hắn đánh thành gấu mèo, sao cho thoạt nhìn cũng là Huyền thú...!"
" Nhắm đúng vào mắt tiếp tục đánh đi. Đồ đần. Ngươi đánh vào mặt của hắn không phải là tìm khó sao? Da mặt hắn dầy như thế, coi chừng phản chấn cũng đánh chết ngươi. Ngươi không biết hắn rất có thể tu luyện thần công 'Kim Kiểm Tráo, 'Phi Diện Bì' trong truyền thuyết sao..."
"Hạc lão tam, ngươi ngươi ngươi... Ngươi phải thay đổi chiến thuật thôi, đây chính là Thiên Nhai Tôn Giả, có biết gì là Thiên Nhai (chân trời)sao? Thì phải là chân trời biết không. Đây là nói vị Thiên Nhai Tôn Giả vừa nhìn tình thế là không ổn rồi. Cứ tránh xa Thiên Nhai đi! Rồi cứ tùy thời chuẩn bị quét chân hắn!"
" Khúc Vô Tình, đơn đả độc đấu đánh cho sướng đi! Ha ha ha, không nên gấp gáp, một lát nữa còn có một chuỗi bữa tiệc lớn. Sẽ có nhiều người đơn đả độc đấu với ngươi hơn, đảm bảo ngươi vừa lòng đẹp ý!"
" Đơn đả độc đấu chính là một mình ngươi đơn đả độc đấu với toàn bộ chúng ta, đúng không? Đây chính là chân lý đó! Hơn nữa còn là chân lí của mấy nhà Tam đại Thánh Địa các ngươi... Quả không xấu hổ là đơn đả độc đấu đích thực nha!"
" Sát! Ngươi đừng trừng mắt nhìn ta, chú ý phòng thủ đi. Đồ đần. Ngươi đang ở đây đánh nhau đó, nhìn ta làm chi! Ngươi trợn mắt làm gì hả đồ đần? Ngươi ngứa da thì đi tìm người đánh ngươi *** thực sự là mẹ ngươi biết bói tốt"
"Chân Từ Bi, nhìn lại bản thân với bộ mặt già nua của ngươi đi. Chết tiệt chứ, có mà thành trái cà, vậy mà còn chen chân vào chốn đánh nhau. Ta dám đánh cuộc với ngươi nha, con ruồi lỡ có đậu lên mặt thì mấy nếp nhăn trên mặt có thể lập tức kẹp chết nó, đến là khó coi"
"Quả thực là giống quả cà phơi khô sau đó lại luộc qua một lần rồi tiếp tục phơi khô. Trông đến buồn nôn... Ngươi định đánh nhau thì ta không phản đối, nhưng cuối cùng cũng muốn ngươi chỉnh đốn lại dung nhan đi? Khó coi như vậy mà cũng chạy đến, đến Huyền thú gặp ngươi cũng ghê tởm..."
" Nhìn một cái, nhìn một cái, run rẩy đi? Đỏ mặt đi? Thừa nhận ngươi lớn tuổi không được sao? Tức giận đi lão quỷ? Lão tử chính là muốn chọc ngươi, làm ngươi tức chết! Tức chết đi này, lão sống dai hắc hắc ha..."
"Vô sỉ! Vô sỉ! Càng là vô sỉ..." Chân Từ Bi tức giận cả người run rẩy, mặt mày đỏ rực, giận dữ mắng to. Lão cảm giác thấy mình tức muốn nổ bụng..
"Vô sỉ? Hỗn đản! Ngươi mới vô sỉ! Cả nhà ngươi đều vô sỉ! Tổ tông mười tám đời nhà ngươi cũng vô sỉ!" Quân Khương Lâm nhảy lên mắng to, tựa hồ thập phần phẫn nộ, tiếp theo lại cạc cạc cười quái dị
"Ngươi còn không biết xấu hổ nói đến người khác vô sỉ! Cái đồ thủ đoạn nhà ngươi căn bản chính là do lão thái thái dựa vào tường mà sinh ra. Nghe cho rõ đi, hôm nay bản Thiếu gia sẽ dạy cho ngươi, cái gọi là lão thái thái dựa vào tường đẻ ra ngươi chính là đê tiện, vô sỉ, hạ lưu!"
" Thực sự tức giận sao? Ngài vẫn phải chuyên tâm chiến đấu đi. Ngoan nào, ông mày đây là vì tốt cho ngươi mà khuyên trong lúc chiến đấu không nên phân tâm... Sát! Mới vừa nói cho ngươi biết không nên phân tâm. Nhìn xem đi, có hại chứ? Vẫn là mông bị đá một cước, oa ha ha... Cá không ăn muối cá ươn, cháu không nghe ta cháu chết… "
Không thể không nói, mồm mép Quân Khương Lâm thật sự là quá độc, quả thực chính là vòi nước chảy mãi không ngừng. Mai Tuyết Yên nghe mà còn sợ hắn mệt, nhưng tiểu tử này đúng là không biết đến chữ mệt cứ thao thao bất tuyệt, ngôn từ ô uế tuôn ra ùn ùn...
Giống như là một đoàn ruồi bọ vo ve quanh tai năm Đại tôn giả, cứ ong ong kêu to suốt làm cho bọn họ tâm phiền ý loạn.
Vốn trong lòng đang hối hận, Lưu Thu bỏ mạng lại khiến thêm phẫn nộ. Sau đó đột nhiên chịu áp lực bị vây quanh, còn Mai Tuyết Yên như hổ rình mồi càng làm cho bọn hắn gánh đủ tâm sự. Hiện giờ lại bị tiểu tử này lải nhải kêu to thêm phần buồn bực….
Mai Tuyết Yên cảm giác có chút mất mặt "Mạc Tà, đừng mắng chửi nhiều, hơn nữa cũng rất khó nghe"
Quân Khương Lâm kinh ngạc nhìn nàng
"Cái gì? Nàng thực sự cho là ta rỗi rãi không có việc gì nên luyện giọng ở đây? Phải chăng là nàng thật sự nghĩ đội hình hiện tại đủ để vây chết bọn hắn? Năm người này chính là cao thủ cấp Tôn Giả đó nha! Hiện tại chẳng qua là bọn họ chờ cơ hội hoặc là đang suy nghĩ đối sách"
"Một khi cho bọn hắn cơ hội thì nháy mắt có thể lao ra xa chạy cao bay. Nàng không biết là ta làm như vậy rất hữu hiệu sao? Hãy xem, mấy lão già này hiện tại đều đang tức giận đến sôi máu. Dưới tình huống này thì thần tiên cũng không thể nghĩ ra được đối sách... Vì thế đó là cơ hội tốt của chúng ta"
"Ta đang chiến đấu đó! Hiểu không, nàng ngốc?" Quân Khương Lâm cạc cạc cười
"Hôm nay ca ca cho nàng thấy chỉ dùng miệng lưỡi cũng có thể giết người, hơn nữa còn có thể giết chết Tôn Giả... cao thủ cùng đẳng cấp với nàng đó" Quân Khương Lâm nói trôi chảy, thuận tiện ngay cả Mai Tuyết Yên cũng chịu công kích...
Mai Tuyết Yên bị hắn ngụy biện nói đến choáng váng đầu óc, sau đó bị câu nói sau cùng của hắn làm tức giận đến đau bụng. Nàng hung hăng lườm hắn một cái rồi tức giận quay đầu đi chỗ khác. Ngay cả Mai Tuyết Yên không trực tiếp chịu công kích mà còn bị hắn làm cho thành như vậy, năm vị Tôn Giả trong cuộc càng khỏi cần phải nói...
Mai Tuyết Yên vừa quay đầu nhìn lại mới phát hiện, có vẻ như tiểu tử này nói thật sự có đạo lý. Cứ nhìn năm vị trong trận kia, trong mắt mỗi người dường như đều bốc lửa. Trong tình huống này, không cần nói đến lo lắng tìm đối sách, ngay cả chiến đấu bình thường cũng gần như không thể tiến hành.
Nhất là Chân Từ Bi bị tổn hại thê thảm nhất, lão tức tối đến tay chân loạn nhịp, chòm râu bạc trắng dựng ngược, ra chiêu đều có chút hỗn loạn...
Quân Khương Lâm khơi gợi thành công lửa giận trong lòng năm vị Tôn Giả thì tình hình trong cuộc càng thêm bùng cháy. Trực tiếp làm cho mỗi người đều đánh đến điên cuồng, âm thanh quyền cước nện vào da thịt vang lên bình bịch.
Đám huyền thú đều là da dày thịt béo nên không sợ đau, nhóm Tôn Giả cũng dường như mình đồng da sắt, lửa giận càng lúc càng bốc cao trong người.
"Hồ Liệt Địa... Sao ngươi không đánh rắn giập đầu, không thấy được Chân Từ Bi này lão cà đã muốn tức giận đến hốn loạn chiêu thức sao? Nhanh chóng trực tiếp đè hắn xuống! Hung hăng vào!"
" Được rồi, đâm vào đũng quần hắn, xuyên thủng cúc hoa hắn. lại chiếu cố bụng dưới của hắn hai quyền. Đá vào mông, đạp lên ngực, đánh cho lộng óc đi... Nghĩ cũng sướng đây ha ha ha."
" Chân Từ Bi, ngươi có thích không? Cho lão mất hung hăng càn quấy, hung hăng càn quấy bà mẹ ngươi a! Hồi đó trận động đất núi lở không đè chết ngươi, hôm nay ta sẽ khiến ngươi tức chết, mà ngươi có tức giận không chết thì cũng ghê tởm chết ngươi!"
"Thùng thùng thương, thùng thùng thương... đánh cho Chân Từ Bi không biết mẹ của hắn! Thùng thùng thương, thùng thùng thương, Chân Từ Bi cũng đã không thể cuồng; thùng thùng thương, thùng thùng thương, Chân Từ Bi, trong lòng vội vàng; bụng dạ hốt hoảng, trong gương là ai vậy, nhìn trái nhìn phải đều là mặt heo. Vì thế trong lòng lo lắng, về nhà hỏi lão nương. Lão nương nói: đó chính là ngươi,con của ta ơi. Làm sao lại bị người ta đánh thành heo thế này?"
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Điều cao tay của Quân Vô Ý nằm ở chỗ hắn không cho nhóm Huyền thú tiến công dồn dập loạn xạ mà là phân ra thành các đợt, hơn nữa lại cho Huyền thú cùng một chủng tộc liên kết thành đội đồng lòng tiến công.
Như vậy khiến cho chúng hiểu được phương thức chiến đấu cũng như nhược điểm của nhau. Từ đó tạo ra đội hình phối hợp chặt chẽ phi thường.
Chiến thuật này là do ngày đó Quân Vô Ý ở Thiên Nam lúc cùng với Huyền thú đối đầu đã khiến hắn nảy ra ý nghĩ, nếu có một ngày mình có thể nắm một đạo quân như vậy … Thì hẳn là tốt biết bao?
Lúc ấy đàn Huyền thú chỉ biết công kích loạn xạ, toàn bộ thành viên đều xông lên. Vào lúc đó Quân Vô Ý liền nhìn ra được yếu điểm của đội ngũ Huyền thú. Hiện tại thì đội ngũ này thực sự vào tay hắn, những ưu điểm được điều chỉnh tức thì phóng đại lên vô số lần, ngay cả nhược điểm cũng tự nhiên tận lực bị bài trừ!
Sức chiến đấu đâu chỉ tăng lên bội phần mà thôi? Dưới bất kỳ tình huống nào đều sắp xếp được một chiến thuật hợp lý, đây vốn là một vị đại tướng bách chiến bách thắng mà!
Mà tam gia Quân Vô Ý đúng là đã có một chút thành công ở điểm này, cho nên hắn dùng kinh nghiệm bách chiến bách thắng trong chiến trận ngày trước dùng lại trong cuôc chiến ngày hôm nay. Vì thế ngay cả trong tình huống vội vàng vẫn có thể nhanh chóng bày binh bố trận quen thuộc như ăn cơm hàng ngày vậy.
Bằng không, cho dù là bản thân Quân Khương Lâm có ý nghĩ như vậy mà không được Quân Vô Ý điều khiển áp dụng thì cũng chỉ là nói suông! Nhưng hiện tại dưới tình huống cực kì gấp gáp mà vẫn vây khốn được năm Đại tôn giả, làm cho bọn họ lâm vào cảnh khổ chiến!
Khuyết điểm ư! Bất luận trận chiến này kết quả như thế nào thì chiến thuật của Quân Vô Ý đều là thành công khác thường! Nếu đã tuyệt không có một chút thất bại từ trước đến nay thì không phải may mắn! Thành công do may mắn nhất định không thể lâu dài!
Thậm chí trong lòng Mai Tuyết Yên đang đứng một bên đang xem cuộc chiến cũng phải nảy sinh ý niệm tự thẹn không bằng! Tài năng chỉ huy của Quân Vô Ý quả nhiên là xứng với thiên tài trong một đời!
Điểm lợi hại nhất chính là, hắn làm như thế nào lại khiến đám chỉ biết dùng sức như Hùng Khai Sơn, hoàn toàn là rõ ràng không có phong thái dàn trận mà vây hãm thành công năm Đại tôn giả? Hơn nữa vòng vây đúng là chu đáo chặt chẽ đến như thế! Vấn đề này thật sự làm cho Mai Tuyết Yên trăm mối suy tư vẫn không có cách giải!
Phải biết rằng cả đám hung tợn này một khi nhận được mệnh lệnh chuẩn bị chiến đấu thì đua nhau kích động, với thần thức của năm Đại Tôn giả sao lại không nhận ra được điều này? Nhưng bây giờ tình hình thực tế lại xuất hiện tình huống thực khó có thể lý giải...
Đám lâu la của Hùng Khai Sơn Hồ Liệt Địa chính là không một tiếng động thần không biết quỷ không hay vây đánh mấy Tôn giả! Đây quả thực là không thể tưởng tượng... Vấn đề này chờ đến sau khi chiến đấu chấm dứt thì Mai Tuyết Yên hẳn phải khiêm tốn thỉnh giáo mới hiểu được.
Nguyên lai lúc ấy nhóm thú vương ồn ào chen chúc cùng một chỗ để xem cuộc chiến, cả đám đều căng thẳng khó dằn nổi tranh nhau huých vai lắc mông chen tới chen lui, hết thảy nhe răng, múa vuốt gầm ghè với nhau.
Sau khi nhận được ám chỉ của Quân Khương Lâm, Quân Vô Ý nhanh trí liền nói
"Tất cả mọi người chen chúc ở một chỗ tự nhiên không được linh hoạt. Nhưng vì sao lại phải dồn cục ở bên này? Không phải vẫn còn có ba mặt khác sao, tại sao không đến đấy xem. Mọi người đều tự mình đi tìm thôi, có điều là ngàn vạn lần phải cẩn thận chút, chớ có để quấy rầy trận đại chiến. Chỉ cần thế là được..."
Chính là một câu đề nghị rất đơn giản như vậy liền khiến đám Thú vương một lòng muốn xem náo nhiệt ào ào tản ra.
Cũng bởi vì đều muốn nhìn thêm rõ ràng nên chúng đều lựa chọn vị trí gần nhất và cũng thích hợp nhất với tầm nhìn của mình. Có điều đến khi chiến đấu thì đó cũng lại thực sự là nơi thích hợp để ra tay tốt nhất. Kết quả là... Càng làm cho năm vị Tôn Giả lúc này gặp cục diện khó xử!
Về sau, lúc biết điểm này thì Mai Tuyết Yên đối với Quân Vô Ý bội phục sát đất
Quả nhiên không hổ là Huyết Y đại tướng!
Chỉ một câu liền khiến cho vô số Hyền thú tự động tiến vào cục diện hắn muốn bố trí, càng làm cho năm Đại tôn giả lâm vào tình thế ngày càng khó khăn!
Chỉ riêng phần này âm hiểm, cũng là không ai có thể bằng rồi!
Chiến cuộc biến hoá dẫu nhỏ nhưng ngày càng kịch liệt!
Nhưng gây cho năm vị Tôn Giả áp lực lớn nhất lại không phải là nhóm thú vương đang điên cuồng tấn công mà là từ một người khác!
Người này từ đầu tới đuôi đều không có tham gia chiến đấu. Nhưng hắn lại hô to gọi nhỏ giống loài ruồi bọ đáng ghét làm cho năm vị Tôn Giả đều muốn đợi dịp giết chết hắn, sau đó lại chà đạp thành thịt nát rồi để cho hắn sống lại và tiếp tục đạp cho thành thịt nát. Cứ như thế lặp lại mười vạn lần!
Người đạt được vinh hạnh đặc biệt như thế dĩ nhiên là Quân Khương Lâm Quân đại thiếu gia!
Kẻ này vừa xem cuộc chiến, vừa chỉ huy, vui sướng hoa chân múa tay, mặt mày hớn hở, nước miếng bay tứ tung. Lời lẽ tuôn ra càng làm cho năm vị Tôn Giả đầy một bụng tức khí...
"Hùng Khai Sơn, sao ẩu thế! Ngươi thực là ngốc, đối phó Đỗ Tuyệt ngươi phải dùng hùng chưởng đánh vào đũng quần của hắn. Đánh vào bả vai có tác dụng cái rắm nha, làm tổn thương chỗ yếu hại mới là quan trọng.. Đánh trúng đũng quần mới là vương đạo!"
" Không phải hắn có tên Đỗ Tuyệt sao, vậy cứ trực tiếp tuyệt diệt nòi giống hắn, để cho hắn tên xứng với thực! Được rồi, cứ coi như đánh con của ngươi vậy. Đánh vào mông của hắn cho bục cúc hoa đi, đánh hắn không chết thì cũng làm hắn chết nhục... Để cho hắn tuyệt tử, tuyệt con trym, trước sau song tuyệt!"
"Thạch Bất Sầu, một quyền này đáng đánh, cứ đánh vào mắt tên ngụy quân tử Hoa Phong Vẫn này. Đúng! Trước đem hắn đánh thành gấu mèo, sao cho thoạt nhìn cũng là Huyền thú...!"
" Nhắm đúng vào mắt tiếp tục đánh đi. Đồ đần. Ngươi đánh vào mặt của hắn không phải là tìm khó sao? Da mặt hắn dầy như thế, coi chừng phản chấn cũng đánh chết ngươi. Ngươi không biết hắn rất có thể tu luyện thần công 'Kim Kiểm Tráo, 'Phi Diện Bì' trong truyền thuyết sao..."
"Hạc lão tam, ngươi ngươi ngươi... Ngươi phải thay đổi chiến thuật thôi, đây chính là Thiên Nhai Tôn Giả, có biết gì là Thiên Nhai (chân trời)sao? Thì phải là chân trời biết không. Đây là nói vị Thiên Nhai Tôn Giả vừa nhìn tình thế là không ổn rồi. Cứ tránh xa Thiên Nhai đi! Rồi cứ tùy thời chuẩn bị quét chân hắn!"
" Khúc Vô Tình, đơn đả độc đấu đánh cho sướng đi! Ha ha ha, không nên gấp gáp, một lát nữa còn có một chuỗi bữa tiệc lớn. Sẽ có nhiều người đơn đả độc đấu với ngươi hơn, đảm bảo ngươi vừa lòng đẹp ý!"
" Đơn đả độc đấu chính là một mình ngươi đơn đả độc đấu với toàn bộ chúng ta, đúng không? Đây chính là chân lý đó! Hơn nữa còn là chân lí của mấy nhà Tam đại Thánh Địa các ngươi... Quả không xấu hổ là đơn đả độc đấu đích thực nha!"
" Sát! Ngươi đừng trừng mắt nhìn ta, chú ý phòng thủ đi. Đồ đần. Ngươi đang ở đây đánh nhau đó, nhìn ta làm chi! Ngươi trợn mắt làm gì hả đồ đần? Ngươi ngứa da thì đi tìm người đánh ngươi *** thực sự là mẹ ngươi biết bói tốt"
"Chân Từ Bi, nhìn lại bản thân với bộ mặt già nua của ngươi đi. Chết tiệt chứ, có mà thành trái cà, vậy mà còn chen chân vào chốn đánh nhau. Ta dám đánh cuộc với ngươi nha, con ruồi lỡ có đậu lên mặt thì mấy nếp nhăn trên mặt có thể lập tức kẹp chết nó, đến là khó coi"
"Quả thực là giống quả cà phơi khô sau đó lại luộc qua một lần rồi tiếp tục phơi khô. Trông đến buồn nôn... Ngươi định đánh nhau thì ta không phản đối, nhưng cuối cùng cũng muốn ngươi chỉnh đốn lại dung nhan đi? Khó coi như vậy mà cũng chạy đến, đến Huyền thú gặp ngươi cũng ghê tởm..."
" Nhìn một cái, nhìn một cái, run rẩy đi? Đỏ mặt đi? Thừa nhận ngươi lớn tuổi không được sao? Tức giận đi lão quỷ? Lão tử chính là muốn chọc ngươi, làm ngươi tức chết! Tức chết đi này, lão sống dai hắc hắc ha..."
"Vô sỉ! Vô sỉ! Càng là vô sỉ..." Chân Từ Bi tức giận cả người run rẩy, mặt mày đỏ rực, giận dữ mắng to. Lão cảm giác thấy mình tức muốn nổ bụng..
"Vô sỉ? Hỗn đản! Ngươi mới vô sỉ! Cả nhà ngươi đều vô sỉ! Tổ tông mười tám đời nhà ngươi cũng vô sỉ!" Quân Khương Lâm nhảy lên mắng to, tựa hồ thập phần phẫn nộ, tiếp theo lại cạc cạc cười quái dị
"Ngươi còn không biết xấu hổ nói đến người khác vô sỉ! Cái đồ thủ đoạn nhà ngươi căn bản chính là do lão thái thái dựa vào tường mà sinh ra. Nghe cho rõ đi, hôm nay bản Thiếu gia sẽ dạy cho ngươi, cái gọi là lão thái thái dựa vào tường đẻ ra ngươi chính là đê tiện, vô sỉ, hạ lưu!"
" Thực sự tức giận sao? Ngài vẫn phải chuyên tâm chiến đấu đi. Ngoan nào, ông mày đây là vì tốt cho ngươi mà khuyên trong lúc chiến đấu không nên phân tâm... Sát! Mới vừa nói cho ngươi biết không nên phân tâm. Nhìn xem đi, có hại chứ? Vẫn là mông bị đá một cước, oa ha ha... Cá không ăn muối cá ươn, cháu không nghe ta cháu chết… "
Không thể không nói, mồm mép Quân Khương Lâm thật sự là quá độc, quả thực chính là vòi nước chảy mãi không ngừng. Mai Tuyết Yên nghe mà còn sợ hắn mệt, nhưng tiểu tử này đúng là không biết đến chữ mệt cứ thao thao bất tuyệt, ngôn từ ô uế tuôn ra ùn ùn...
Giống như là một đoàn ruồi bọ vo ve quanh tai năm Đại tôn giả, cứ ong ong kêu to suốt làm cho bọn họ tâm phiền ý loạn.
Vốn trong lòng đang hối hận, Lưu Thu bỏ mạng lại khiến thêm phẫn nộ. Sau đó đột nhiên chịu áp lực bị vây quanh, còn Mai Tuyết Yên như hổ rình mồi càng làm cho bọn hắn gánh đủ tâm sự. Hiện giờ lại bị tiểu tử này lải nhải kêu to thêm phần buồn bực….
Mai Tuyết Yên cảm giác có chút mất mặt "Mạc Tà, đừng mắng chửi nhiều, hơn nữa cũng rất khó nghe"
Quân Khương Lâm kinh ngạc nhìn nàng
"Cái gì? Nàng thực sự cho là ta rỗi rãi không có việc gì nên luyện giọng ở đây? Phải chăng là nàng thật sự nghĩ đội hình hiện tại đủ để vây chết bọn hắn? Năm người này chính là cao thủ cấp Tôn Giả đó nha! Hiện tại chẳng qua là bọn họ chờ cơ hội hoặc là đang suy nghĩ đối sách"
"Một khi cho bọn hắn cơ hội thì nháy mắt có thể lao ra xa chạy cao bay. Nàng không biết là ta làm như vậy rất hữu hiệu sao? Hãy xem, mấy lão già này hiện tại đều đang tức giận đến sôi máu. Dưới tình huống này thì thần tiên cũng không thể nghĩ ra được đối sách... Vì thế đó là cơ hội tốt của chúng ta"
"Ta đang chiến đấu đó! Hiểu không, nàng ngốc?" Quân Khương Lâm cạc cạc cười
"Hôm nay ca ca cho nàng thấy chỉ dùng miệng lưỡi cũng có thể giết người, hơn nữa còn có thể giết chết Tôn Giả... cao thủ cùng đẳng cấp với nàng đó" Quân Khương Lâm nói trôi chảy, thuận tiện ngay cả Mai Tuyết Yên cũng chịu công kích...
Mai Tuyết Yên bị hắn ngụy biện nói đến choáng váng đầu óc, sau đó bị câu nói sau cùng của hắn làm tức giận đến đau bụng. Nàng hung hăng lườm hắn một cái rồi tức giận quay đầu đi chỗ khác. Ngay cả Mai Tuyết Yên không trực tiếp chịu công kích mà còn bị hắn làm cho thành như vậy, năm vị Tôn Giả trong cuộc càng khỏi cần phải nói...
Mai Tuyết Yên vừa quay đầu nhìn lại mới phát hiện, có vẻ như tiểu tử này nói thật sự có đạo lý. Cứ nhìn năm vị trong trận kia, trong mắt mỗi người dường như đều bốc lửa. Trong tình huống này, không cần nói đến lo lắng tìm đối sách, ngay cả chiến đấu bình thường cũng gần như không thể tiến hành.
Nhất là Chân Từ Bi bị tổn hại thê thảm nhất, lão tức tối đến tay chân loạn nhịp, chòm râu bạc trắng dựng ngược, ra chiêu đều có chút hỗn loạn...
Quân Khương Lâm khơi gợi thành công lửa giận trong lòng năm vị Tôn Giả thì tình hình trong cuộc càng thêm bùng cháy. Trực tiếp làm cho mỗi người đều đánh đến điên cuồng, âm thanh quyền cước nện vào da thịt vang lên bình bịch.
Đám huyền thú đều là da dày thịt béo nên không sợ đau, nhóm Tôn Giả cũng dường như mình đồng da sắt, lửa giận càng lúc càng bốc cao trong người.
"Hồ Liệt Địa... Sao ngươi không đánh rắn giập đầu, không thấy được Chân Từ Bi này lão cà đã muốn tức giận đến hốn loạn chiêu thức sao? Nhanh chóng trực tiếp đè hắn xuống! Hung hăng vào!"
" Được rồi, đâm vào đũng quần hắn, xuyên thủng cúc hoa hắn. lại chiếu cố bụng dưới của hắn hai quyền. Đá vào mông, đạp lên ngực, đánh cho lộng óc đi... Nghĩ cũng sướng đây ha ha ha."
" Chân Từ Bi, ngươi có thích không? Cho lão mất hung hăng càn quấy, hung hăng càn quấy bà mẹ ngươi a! Hồi đó trận động đất núi lở không đè chết ngươi, hôm nay ta sẽ khiến ngươi tức chết, mà ngươi có tức giận không chết thì cũng ghê tởm chết ngươi!"
"Thùng thùng thương, thùng thùng thương... đánh cho Chân Từ Bi không biết mẹ của hắn! Thùng thùng thương, thùng thùng thương, Chân Từ Bi cũng đã không thể cuồng; thùng thùng thương, thùng thùng thương, Chân Từ Bi, trong lòng vội vàng; bụng dạ hốt hoảng, trong gương là ai vậy, nhìn trái nhìn phải đều là mặt heo. Vì thế trong lòng lo lắng, về nhà hỏi lão nương. Lão nương nói: đó chính là ngươi,con của ta ơi. Làm sao lại bị người ta đánh thành heo thế này?"
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành