Mục lục
Binh Vương Chiến thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Khương Lâm hắc hắc một tiếng:

- Cũng không biết tiểu gia hỏa ngươi tại sao lại bị thương như vậy? Hắc hắc, thật sự là cổ quái, kinh mạch trong cơ thể sao lại giống như là rễ của cây tùng trăm năm vậy chứ, rất giòn cũng rất dễ vỡ, chỉ cần hơi động là có thể bị vỡ. Coi như vận khí của tiểu gia hỏa ngươi rất tốt, không ngờ là gặp được ta, trừ ta ta nếu đổi là người khác, cho dù có tâm cũng thúc thủ vô sách, mà ta cũng khó có được thiện tâm như vậy đâu.

Vừa nói hắn lại tập trung một lượng linh khí tinh thuần dị thường nồng hậu vào lòng bàn tay rồi chậm rãi phát ra.

Tiên thiên linh khí thanh lương tựa như một dòng suối nhỏ róc rách chảy vào kinh mạch tiểu thú. Tiên thiên linh khí bất thình lình chảy vào cơ thể khiến nó chấn động, đau đớn không cách nào tả bỗng dưng giảm bớt rất nhiều, ngược lại nó cảm thấy vô cùng thoải mái, cơ hồ như muốn rên rỉ phát ra khỏi miệng.

Linh khí chậm rãi tu sửa lại những chỗ kinh mạch lúc trước dường như muốn vỡ ra. Những nơi nó đi qua, từ từ đều được tu bổ một cách hoàn thiện nhất, từng chút từng chút một.

- Bộ dạng của mi sao lại giống như là tẩu hỏa nhập ma vậy, hơn nữa lại là tẩu hỏa nhập ma rất nặng, sau khi cứng rắn vận dụng vô thượng thần thông mới xuất hiện loại tình huống này, nhưng tiểu gia hỏa này làm sao có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy? Chẳng lẽ là ta đã đoán sai? Ngươi chẳng lẽ không phải là một con tiểu thú bình thường mà là đệ nhất nhân của Thiên Phạt sâm lâm hay sao.

Quân Khương Lâm ha ha nở nụ cười, tự cười chính lời nói của mình, điều này căn bản là không có khả năng! Hắn nhịn không được mà cạc cạc cười một hồi.

Tiểu gia hỏa chớp chớp đôi mắt, nhìn hắn. Trong mắt lộ ra vẻ rất khinh thường.

- Hừ, còn lườm à, ngươi còn không phục sao? Nếu như ngươi là siêu cấp Thú Vương há lại không phải là đệ nhất cao thủ siêu cấp vô địch ở vũ nội? Ca ca hiện tại dùng một tay cũng có thể đơn giản giết chết ngươi! Đương nhiên ca ca nhất định sẽ không làm vậy với một tiểu gia hỏa đáng yêu như thế này đâu!

Quân Khương Lâm nhìn thấy vẻ mặt của nó rất có hồn, không khỏi khẽ giật mình, hắc hắc cười sau đó duỗi một tay ra vuốt ve cái mũi nhỏ nhỏ phấn nộn.

Trong cổ tiểu gia hỏa này phát ra một tiếng hừ nhẹ, hai trong mắt to không ngờ lại lộ ra vẻ túng quẫn.

Quân Đại thiếu gia cứ như vậy giống như đang đùa đồng thời lại dùng linh khí trị thương, cũng không biết trải qua bao lâu, có lẽ chỉ trong một lát, cũng có thể là rất lâu.

- Ơ hơ? Tiểu gia hỏa này cư nhiên còn biết thẹn thùng?

Quân Khương Lâm vận dụng tiên linh khí trong Hồng Quân Tháp, rốt cuộc đã tu bổ tốt những chỗ tổn thương trong kinh mạch tiểu thú này. Hắn thở dài một hơi, trêu chọc một câu. Tâm thần cũng buông lỏng xuống, lại nhịn không được thuận tay phát một cái lên cái mông non nớt của gia hỏa.

Bị một cái phát này, khiến toàn thân tiểu gia hỏa chấn động, giống như bị điện giật mà rung động. Thân thể giãy dụa hai cái, lại bị Quân Khương Lâm dùng lực mạnh đè xuống...

- Tổn thương đã khôi phục rất tốt rồi, nhưng mà vừa mới tu bổ xong ngàn vạn lần không nên lộn xộn, vạn nhất mà lộn xộn sẽ trực tiếp bị đánh trở về nguyên hình đó. Lúc đó thì phiền to rồi.

Quân Khương Lâm xoa xoa cái mông của tiểu gia hỏa, lại châm chọc nói. Tay hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ, không ngờ lại phát hiện lông thịt mềm tiểu gia hỏa này lại mềm mềm, nhu nhược vô cốt như vậy, hắn rốt cục nhịn không được mà bóp nhẹ hai cái.

- Dù sao tiểu gia hỏa ngươi cũng không hiểu ta nói cái gì.

Quân Khương Lâm khó có được lúc ngây thơ như vậy, hắn cười toe toét đến nỗi thấy lông mày không thấy mắt. Dùng hai tay xách thân thể mềm mại của tiểu gia hỏa này để trước mặt mình, bốn mắt giao nhau. Tiểu thú lại làm ra vẻ túng quẫn quay mặt đi.

- A?

Quân Khương Lâm vui vẻ, dùng sức cù cù lên đám lông mềm mại trên người nó, đột nhiên có ý tưởng đột phát:

- Nha! Ngươi lại còn biết thẹn thùng sao? Mẹ kiếp, không phải là giống cái chứ? Ừ, hẳn là giống cái rồi? Để ca tới kiểm tra một chút.

Nghĩ là làm, Quân Khương Lâm dùng hai tay banh cái chân sau tuyết trắng non mềm của tiểu gia hỏa ra, sau đó rõi mắt xuống.

- Oa ha ha ha quả nhiên là giống cái.

Quân đại thiếu cơ hồ hoa chân múa tay vui sướng mà hô.

Toàn thân tiểu thú kịch liệt run lên. Con mắt đột nhiên mở rộng thành một hình cầu khó có thể tin, thật to. Làn da toàn thân trong nháy mắt đỏ ửng, giống như là máu vậy, cơ hồ lớp lông trắng tinh cũng biến thành đỏ, thân thể triệt để co cứng, cũng không thấy nhúc nhích.

- Cái thì là cái thôi, cho dù ngươi là con cái, ca là đại nam nhân, thế nhưng nói gì thì nói cũng không thể cường bạo ngươi a, ngươi rốt cuộc sợ cái gì?

Quân Khương Lâm rất hứng thú nhìn vào giữa hai chân của tiểu gia hỏa. Lại ngạc nhiên giống như phát hiện ra Châu Mĩ, kêu lên:

- Woa! Hai đời làm người rồi, mãi nghe người ta nói hoa cúc nhưng không biết nó là cái gì, lão tử cho tới bây giờ chưa thấy qua chỗ giơ bẩn đó, hôm nay vừa thấy, thật sự là giống như một đóa hoa cúc nhỏ nha...

Đột nhiên hắn nổi lên tính tinh nghịch, duỗi ngón trỏ ra, sau đó quái dị cười nói:

- Xem ca ca cường bạo cúc hoa của ngươi đây!

Nói xong hắn đưa ngón trỏ tới.

Trong cổ tiểu gia hỏa phát ra thanh âm kỳ quái, toàn thân giống như bị bệnh sốt rét, co rút vài cái, hai mắt trợn lớn hết mức, bi phẫn đến cực điểm, đột nhiên cái đầu ngoảnh sang một bên, hôn mê bất tỉnh.

- Ta ngất, như vậy mà không chịu được? Này, này. Ta còn chưa có đâm vào mà, chỉ nhè nhẹ đụng thôi, sao phải có phản ứng lớn như vậy chứ? Chẳng lẽ ngươi cũng biết thủ thân sao.

Quân Khương Lâm có phần nghi hoặc, dùng ngón tay vừa nãy định "Cường bạo cúc hoa" lên gãi gãi đầu, vẻ mắt rất buồn bực.

- Có kẻ muốn đánh lén!

Quân Đại thiếu gia đột nhiên giật nảy mình, hắn đột nhiên cảm giác được một trận sát ý khiến bản thân sởn tóc gáy! Mà luồng sát khí này rất cường đại, hai đời làm người như hắn cũng chưa từng bao giờ gặp qua! Mặc dù bản thân Quân Khương Lâm có tiếng là "Tà Quân" sát khí, thế nhưng khi so với cỗ sát khí lẫm liệt này, còn kém xa, giống như là một cọng cỏ so với đại thụ, song phương hoàn toàn không còn gì để so sánh.

Trận sát khí này mang tính hủy diệt a!

Trong nháy mắt này, Quân Khương Lâm thậm chí còn chưa kịp cảm nhận xem sát khí tới từ phương nào, hắn liền có cảm giác bản thân mình như rơi vào một hầm băng.

Cho dù có lên trời xuống đất cũng vô pháp trốn ra!

Nhất thời thân thể Quân Khương Lâm tiết ra lượng lớn mồ hôi! Sát khí khổng lồ, dày đặc, sắc bén khủng bố như thế, lại có thể khiến người đắm chìm trong đó, ngay cả linh hồn cũng trở nên cứng lại!

Khi cỗ sát khí này bao phủ xuống, trong mắt khắp thiên địa tựa hồ như không thể tìm thấy nửa điểm sự sống!

Đâu đâu cũng thấy sát khí!

Không thể tưởng được tại chỗ sâu trong thiên phát sâm lâm này cư nhiên còn có cường giả có thực lực kinh khủng như vậy! Quân Khương Lâm thoáng cái hối hận, hối hận vì lúc trước quá chủ quan mà tiến vào.

Từ lúc Quân Khương Lâm xuyên việt đến nay đã chứng kiến không ít cao thủ, thế nhưng sát khí của đám Thiên Huyền, Thần Huyền kia nếu so với người này, quả thực cũng không bằng! Mặc dù có là Tuyệt Thiên chí tôn Lệ Tuyệt Thiên cũng còn xa mới bằng!

Cỗ sát khí cường liệt này hiển nhiên đã vượt ra khỏi sức tưởng tượng của Quân Khương Lâm!

Cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Nơi đây có thể tự tập nhiều thiên tài địa bảo như vậy, nếu mà nơi này vô chủ, không có một người thủ hộ thật cường đại mới chính là không hợp logic!

Lúc này trong lòng Quân Khương Lâm mơ hồ xuất hiện ý nghĩ muốn độn tiến vào trong Hồng Quân Tháp lánh nạn, thậ sự là đáng sợ! Sát khí khủng bố cực điểm cỡ này, hắn hoàn toàn không thể ứng phó! Đừng nói là bản thân hiện tại. Cho dù là ở trạng thái mạnh nhất trong kiếp trước cũng không phải là đối thủ của người này, Quân Khương Lâm thậm chí có thể đoán được, người phát ra trận sát khí này một khi xuất thủ, lực lượng sẽ mạnh cỡ nào! Chính mình tuyệt không có bất cứ khả năng né tránh!

Thế nhưng khi Quân Khương Lâm vừa định độn tránh đi, cỗ sát khí khủng bố đột nhiên xuất hiện này lại đột nhiên biến mất, tựa như chưa hề xuất hiện vậy, không hề có dấu hiệu báo trước, đột nhiên tới rồi đột nhiên biến mấ...t

Tới cũng vội vàng mà đi cũng nhanh, biến mất vô tung vô ảnh một thời gian, thiên địa lại khôi phục sự yên lặng vốn có.

- Nguy hiểm thật!

Quân Khương Lâm mở rộng miệng thở hổn hền rồi chửi thề vài câu, trong lòng vẫn còn sợ hãi, thần thức trong nháy mắt hòa làm một thể cùng với Hồng Quân Tháp, hắn dung hợp tinh thần cùng với linh khí khổng lồ của Hồng Quân tháp rồi vụng trộm phát tán ra, thế nhưng đảo qua một vòng lại không có phát hiện gì.

- Thật sự là kì quái!

Quân Khương Lâm ôm lấy tiểu thú, nhíu mày. Nên biết thực lực của Quân Đại thiếu gia lúc này tuy không quá mạnh mẽ, thế nhưng với thần thức lại dị thường cường đại, tuyệt không dưới Thần Huyền cường giả, khi dung hợp với Tiên Thiên linh khí của Hồng Quân Tháp, thực lực lại càng tăng mạnh, hai loại kết hợp toàn lực phát ra, cho dù là chí tôn cường giả, thiên phạt Thú Vương cũng phải phủ phục xưng thần. Từ khi xuất đạo đến nay không có bất luận cường giả nào có thể hơn, thậm chí cho dù là chủ nhân của cỗ sát khí kinh khủng vừa rồi nếu so thần thức còn phải kém hắn, lại càng thêm bí mật. Nhất định không người nào có thể hiểu được sự ảo diệu trong đó, cho nên hắn mới lớn mật phát ra thần thức, nhằm tìm kiếm tung tích của vị thần bí cường giả kia! Đáng tiếc thần thức khổng lồ lại không thể dùng để giết chóc được, bốn phía đều một mảnh yên tĩnh, không hề có bóng người!

Hắn cũng không có phát hiện, tiểu đông tây trong ngực hắn đã sớm tỉnh lại, cặp mắt to xinh đẹp kia chăm chú nhìn Quân Khương Lâm, ánh mắt đầy vẻ phức tạp, luôn luôn thay đổi, còn ẩn ẩn phát ra một cỗ hung quang.

Ánh mắt mê ly, khi thì bi phẫn, khi thì thẹn thùng, khi thì dạt dào sát khí, khi thì mê võng, tâm tình phức tạp như vậy trong nháy mắt xuất hiện trong mắt tiểu động vật này, thật sự làm cho người ta cảm thấy rất quỷ dị.

Thế nhưng toàn bộ tâm thần của Quân Khương Lâm đều chú ý tới cỗ sát khí vừa mới biến mất kia, cho nên đối với chuyện này hắn cũng không có phát hiện ra.

Hắn dùng thần thức cẩn thận tìm tòi bốn phía. Duy chỉ có nơi lồng ngực mình là hắn không để ý tới. Tiểu thú này nhìn như vô hại, thế nhưng lại rất bí hiểm. Cũng chính là vật mà Quân Khương Lâm phải kiêng kị nhất!

Không thể bàn cãi, đó chính là một cao thủ đỉnh phong!

- Ưm, tiểu gia hỏa ngươi đã tỉnh rồi à! Tỉnh dậy cũng không có động đậy, thật là nên tét mông! Mà có đói không?

Quân Khương Lâm rốt cục cũng xác định sát khí thần bí kia đã triệt để biến mất. Vô luận người nọ là thần thánh phương nào, tạm thời không có uy hiếp tới mình. Tâm tư của hắn lúc này không khỏi được buông lỏng, liền cúi đầu xuống nhìn tiểu đông tây trong ngực mình đang trợn tròn mắt nhìn mình. Hắn không khỏi cười mắng một tiếng.

Tiểu gia hỏa nhanh như cắt giương con mắt lên chăm chú mà nhìn.

- Cư nhiên còn dám tức giận với ca? Không phải chỉ là chuyện muốn đụng vào cúc hoa nhỏ nhỏ của ngươi thôi sao, không đến nỗi phải làm như thế chứ?

Quân Khương Lâm có chút khinh thường bĩu môi, bành bạch đánh hai cái lên mông tiểu gia hỏa, sau đó bàn tay lại đặt lên, nhu thuận mà xoa xoa, vẻ mặt hắn có vẻ hưởng thụ, nói:

- Xúc cảm này, thực sự là sướng, hắc hắc, bó tay với tiểu gia hỏa này. Ngươi sau này có thể theo ta không? Ngươi nếu theo ca, mỗi ngày ca sẽ cho ngươi ăn ngon, chơi thoải mái, người khác sẽ không có loại đãi ngộ này đâu! Ta cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần mỗi ngày được xoa cái mông ngươi là đủ rồi.

Tiểu gia hỏa xấu hổ cùng giận dữ nhìn hắn, nếu không phải kinh mạch vừa mới được tu bổ, đang trong thời kỳ suy nhược, nó cơ hồ muốn nhảy lên cắn một ngụm chết cái tên gia hỏa chẳng biết xấu hổ này!

Ai cần ngươi cho ăn ngon, cần ngươi chơi đùa. Đi theo ngươi? Có thể có cái gì tốt, cho ngươi mỗi ngày vuốt mông? Ngươi nói nhảm cái gì vậy! Hảo tiểu tử. Ngươi hôm nay giúp ta không phải là giả, thế nhưng tiểu tử ngươi lại làm nhục lên thân thể ta, ta sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần cho ngươi, hừ!

Ngươi cứ chờ đó cho ta! Hừ!

- Không muốn sao? Ngươi còn dám không muốn! Ta có ân đối với ngươi, không muốn cũng phải theo!

Quân Khương Lâm hừ hừ hai tiếng, lại tiếp tục vuốt ve, đột nhiên lại hắn lại có ý tưởng đột phát, nói:

- Ngươi như vậy, coi như là giống cái a? Sau này ngươi có hài từ vậy phải cần có vú a? Nhưng ta không phát hiện ra ngươi có cái này? Chẳng lẽ bởi vì nhỏ quá? Để ca tìm thử xem, xem có phát hiện ra không?

Toàn thân tiểu thú co rút một hồi, vạn phần bi phẫn trừng mắt nhìn tên tiểu tử ghê tởm kia đang lật ngửa thân thể mình lên, sau lại soi xét tỷ mỉ khuôn ngực mình.

- Hắc hắc, thật là có, cơ mà sao lại nhỏ vậy, còn chưa bằng hạt đậu xanh nha, con của ngươi thật sự là bi ai. Xem ra thường xuyên chịu đói rồi.

Quân Khương Lâm rốt cuộc tìm được mục tiêu, hắn cười rất là tà ác, sau đó duỗi đầu ngón út ra đè lên rồi vuốt vuốt, cuối cùng dùng hai ngón tay nhéo lấy, hơn nữa còn nhấc lên.

Hai cái chân sau của tiểu gia hỏa đạp đạp, toàn thân đột nhiên xuất hiện màu ửng hồng, hai mắt trợn ngược. Trong cổ phát ra âm thanh kỳ quái như rên rỉ lại như khóc không ra tiếng, rốt cục đầu lệch sang một bên, lại hôn mê.

Đang sống sờ sờ mà bị gia hỏa này làm cho ngất đi hai lần! Quá khi dễ người, quá lưu manh đi!

Một lần nữa nó tỉnh lại, liền phát hiện mình bị mang theo, thân thể lắc lư bị treo ở giữa không trung, cảm giác vô cùng khó chịu.

Nguyên lai Quân Khương Lâm đùa nghịch một hồi, đột nhiên cảm thấy có phần mắc tiểu, tiểu đông tây lại ở trong tay liên tục trượt đi. Hắn kêu lên một tiếng thoải mái, cảm giác vô cùng mỹ diệu, thật sự là không nỡ buông, đơn giản là cầm theo tiểu thú này sau đó tùy tiện tìm một nơi hẻo lánh giải quyết vấn đề sinh lý.

Một tay áo choàng phất lên, hắn cởi cái đai quần, sau đó trượt xuống, tiểu khố bên trong trực tiếp tụt xuống tới tận mắt cá chân, lộ ra một nhúm nhúm lông, hắn rung đùi đắc ý mà xả, may mắn thế nào cảnh tượng này lại rơi vào trong mắt tiểu thú, vù vù xè xè, một cột nước trong suốt bắn ra. Thống khoái a, một trận thanh âm xè xè do nước tiểu bắn ra!

Tiểu gia hỏa bị hắn mang theo, đang hết sức ù ù cạc cạc lại vạn phần không nghĩ ra gia hỏa này lại cởi quần, lập tức mắc cỡ nức nở nghẹn ngào rên lên một tiếng, hai cái chân trước bưng kín cặp mắt to xinh đẹp.

Quân Khương Lâm nhìn thấy nó phản ứng như vậy, cảm thấy rất thú vị, càn rỡ cười ha ha xong việc lắc người một cái, cũng không kéo đai lưng lên. Cứ như vậy mà tồng ngồng, càng mãnh liệt ưỡn tiểu gia hỏa ở giữa hai chân ra. Bàn tay thì vạch ra hai chân trước của tiểu đông tây, lập tức quái vật khổng lồ của hắn thân mật tiếp xúc với hai chân của tiểu đông tây. Lập tức "Anh" một tiếng, toàn thân tiểu thú lại đỏ bừng, nhắm chặt mắt lại. Đồng thời hai cái chân trước rốt cuộc không quan tâm tới, khua loạn, dường như muốn trực tiếp bầm thây vạn đoạn tiểu gia hỏa này vậy.

Quân Khương Lâm nhanh chóng phản ứng, vèo một cái thu đồ lại, hắn sợ đùa dai sẽ khiến tiểu thú này nổi điên. Khinh thường nói:

- Nhìn thấy rồi chứ? Đồ vật này chính là dùng để cường bạo cúc hoa đó, mà nhìn cái lỗ của ngươi lại không bằng cái đũa a, sao có thể chứa nổi? Còn thẹn thùng? Thẹn thùng cái rắm gì? Thứ này còn chưa đi vào cúc hoa của ngươi chắc đã vỡ a!

Tiểu gia hỏa bi phẫn nhìn hắn, vô cùng xấu hổ nhìn hắn, nước mắt lưng tròng nhìn hắn. Thống khổ nhìn hắn. Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng. Xấu hổ cùng giận dữ muốn chết, hu hu để ta chết đi mà. Ta không còn mặt mũi để sống nữa. Ta không muốn sống nữa.

Quân Đại thiếu gia ngang ngược bá đạo sao thèm để ý tới phản ứng của nó. Hắn ngâm nga một đoạn tiểu khúc, chậm rãi kéo quần lên, vẩy vẩy tiểu gia hỏa trong tay một cái, sau đó Quân đại thiếu trừng mắt uy hiếp nói:

- Yên tĩnh một chút cho ca! Còn lộn xộn nữa ta sẽ nhét ngươi vào đũng quần đó!

Nhét vào trong đũng quần? Tiểu gia hỏa lập tức cứng người lại. Nhưng lại không dám cử động một điểm, vạn nhất gia hỏa này nhét mình vào đũng quần, cho dù có tự sát cũng sẽ ô danh vạn năm a!

Nhìn bộ dáng của gia hỏa này, có lẽ chuyện vô sỉ nào hắn cũng làm được, còn có chuyện gì mà không làm được đây?

Hôm nay có thể tính là nếm đủ toàn bộ nhục nhã trong đời a, nhân loại tuổi trẻ này sao lại tà như vậy, quả thực là tà ác đến nỗi không thể giải thích được, thật là tà ác, quá vô sỉ.

Quân Khương Lâm đem thân thể cứng queo của tiểu thú đặt trong thạch thất, sau đó trừng mắt quát lớn:

- Ở đây đừng có nhúc nhích đấy, ca đi ra ngoài hái một chút dược, lát nữa sẽ trở về mang ngươi đi, ngoan.

Nói xong hắn xoay người đi ra. Đi đến động khẩu, lại quay trở vào, bóp nhẹ vài cái, rồi cạc cạc cười to, nói:

- Thật sự là thoải mái a, ca ghiền rồi đó, ngàn vạn lần đừng có chạy lung tung nha.

Lúc này hắn mới xoay người rời đi...

Đừng chạy loạn? Chờ ngươi về lại chà đạp ta à? Tiểu gia hỏa oán hận nhìn bóng lưng Quân Khương Lâm rời đi. Hung hăng trừng mắt nhìn vài lần! Gia hỏa vô liêm sỉ, dám trộm Phạt Thiên Thánh Quả của Thiên Phạt sâm lâm ta, còn làm nhục ta! Hừ, tuy ta chịu đại ân của ngươi, thế nhưng ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!

Một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi khóc không ra nước mắt, cũng giống như ta vậy, muốn sống không được, muốn chết không xong! Trước tiên làm cho cúc hoa ngươi phát nổ, rồi, rồi cắt đứt của nợ của ngươi, cho ngươi biết thế nào là sợ hãi...

Trong mắt tiểu gia hỏa hàm chứa vô hạn nước mắt ủy khuất, nó xoay người một cái, chậm rãi đi vào bên trong thạch thất, cũng không biết đụng vào cơ quan gì mà nháy mắt liền biến mất không thấy.

Từ khi lọt lòng mẹ tới giờ đã trải qua mấy trăm năm, đã sớm quên cảm giác rơi lệ, không ngờ hôm nay bị gia hỏa này làm nhục nước mắt lưng tròng hết lần này tới lần khác tuôn rơi, không thể nhẫn được nữa a!

Nhiều nhất là hơn một ngày nữa ta sẽ hoàn toàn khôi phục, tuy tốc độ khôi phục nhanh như vậy là do tiểu tử này…thế nhưng, ta, ta, ta nhất định, nhất định, nhất định phải trả thù!

Ta đã nhớ kỹ mùi trên người ngươi rồi, cũng nhớ kỹ tướng mạo của ngươi, không lo không tìm thấy ngươi! Toàn bộ tính mạng của đại lục cũng không thể chạy thoát sự truy tung của ta đâu. Mấy trăm năm qua còn chưa từng có, ngươi cứ chờ đi! Hừ hừ!

Tiểu tử đáng giận, gia hỏa vô sỉ, ngươi đại hỗn đản này, nhớ kỹ cho ta!

Quân Khương Lâm rốt cục cũng thu đủ dược liệu, dường như trải qua một trận đại càn quét, thắng lợi trở về, hắn ung dung đắc ý mà đi.

Chỉ cảm thấy tâm tình vạn phần thư sướng. Thế nhưng chờ hắn trở lại thạch thất ánh mắt lập tức tối sầm lại.

Trong thạch thất chỉ còn lại một bộ hắc bào, tiểu thú đáng yêu tới cực điểm cũng không thấy cái bóng!

- Ta ngất! Tiểu gia hỏa rốt cuộc là chạy đi đâu rồi? Tại sao không có kêu một tiếng đã bỏ chạy?

Quân đại thiếu có phần tức giận bất bình:

- Ca đã trị thương, còn cấp món ăn ngon cho ngươi, hảo hảo chơi đùa, người khỏi một cái lại không nói tiếng nào, cứ như vậy vong ân phụ nghĩa bỏ chạy, thật là một kẻ vô ơn!

Quân Đại thiếu gia lại chưa từ bỏ ý định, tỉ mỉ tìm tòi một vòng, lát sau mới xác định. Tiểu thú quả nhiên là vong ân phụ nghĩa bỏ chạy rồi.

- Chờ ta bắt lại ngươi, xem ta có vuốt nát cái mông của ngươi không!

Quân Khương Lâm oán hận thề, trong lòng lại nổi lên cảm giác thất vọng không thể tả. Vốn định mang tiểu thú này về, mình cũng thường xuyên mà đùa giỡn. Ngoài ra với bộ dạng quá đáng yêu của tiểu gia hỏa này, có thể làm cho Quản Thanh Hàn cao hứng, bỏ đi gánh nặng tâm lý trong lòng.

Thế nhưng hiện tại tính toán của hắn lại bị thất bại.

Thật không thức thời! Ngươi chờ đó cho ta! Để lần sau ca gặp ngươi sẽ vuốt nát cái mông của ngươi! Hảo hảo mà giáo huấn ngươi! Hừ!

Quân Khương Lâm mắng thầm trong bụng, thế nhưng nghĩ đến chuyện một tầng trong Hồng Quân Tháp đang chứa đầy linh dược, hắn lại vui sướng trở lại. Chuyến đi Thiên Phạt sâm lâm này thu hoạch thật phong phú. Quả thực là vượt quá tưởng tượng, chính thức là giàu to a!

Quân Khương Lâm thỏa mãn lại có phần hơi thất vọng thở dài. Đột nhiên thân thể co rút lại, tựa như biến mất giữa không trung, hắn triển khai Âm Dương Độn nhanh như gió vô thanh vô tức xuyên qua rừng cây, mục tiêu là tòa thành Thiên Nam!

Dược liệu tối bức thiết lúc này cũng chỉ còn có một loại: Cửu Huyền căn!

Một khi Cửu Huyền căn tới tay có thể làm cho tu vi của Quân lão gia tử trực tiếp thăng tiến tới Thần Huyền, hơn nữa hoàn toàn có thể nắm chắc việc vượt qua Thần Huyền nhất phẩm, một bước lên trời bước vào cảnh giới Thần Huyền nhị phẩm!

Tới lúc đó với tu vi của gia gia phóng mắt ra thiên hạ, tuy vẫn không được tính là gì, thế nhưng ở thành Thiên Hương thành hoặc là cả Thiên Hương đế quốc mà nói cũng đã là số một! Tin tưởng cho dù là Thiên Hương quốc chủ cho dù muốn đối phó với Quân gia, mặc dù không lo lắng thế lực quân đội khổng lồ của Quân gia cũng phải cố kỵ khi dám đắc tội với một vị Thần Huyền cường giả!

Loại hậu quả này cũng không phải nói tùy tùy tiện tiện là có thể thừa nhận. Mặc dù là vua của một nước, cũng không ngoại lệ. Làm cừu địch của Thần Huyền. Thường thường cũng đồng nghĩa với chuyện sẽ có núi thây biển máu.

Khi đó Quân Khương Lâm mới chính thức yên lòng, chuyên tâm mà xử lý chuyện tình của Tam thúc.

Cho dù tạm thời không thể tàn sát cả nhà Tiêu gia, thế nhưng trước tiên cũng phải đón được Hàn Yên Dao ra! Đây là tâm bệnh lớn nhất của Quân Vô Ý, cũng là hi vọng của Hàn Yên Dao. Càng là trách nhiệm của Quân Khương Lâm, là lời hứa từ nội tâm của hắn!

Khi Quân Khương Lâm trở lại Thiên Nam thành. Không ngờ đã là buổi tối ngày hôm sau. Nói cách khác hắn ở trong Thiên Phạt sâm lâm trọn vẹn mất một ngày một đêm thời gian.

- Tiểu tử ngươi rốt cuộc đi làm cái gì vậy? Sao đi lâu như thế lúc này mới về!

Quân Khương Lâm vừa về tới trướng, liền gặp Quân Vô Ý chạy tới chất vấn. Ba vị cữu cữu Thần Huyền càng trợn mắt, như muốn ăn thịt người nhìn hắn, bộ dạng như muốn xông lên đánh hắn vậy.

Bảo bối chất nhi lại khó hiểu mất tích một ngày một đêm, Quân tam gia cơ hồ lo lắng đến nỗi trợn mắt tóc bạc trắng. Đây chính là Thiên Nam thành, là địa bàn của Huyết Hồn sơn trang a. Nếu như Quân Khương Lâm còn không trở lại, Quân Vô Ý cùng Đông Phương thế gia tam huynh đệ nhất định sẽ đi tìm người của Huyết Hồn sơn trang hoặc là Phong Tuyết ngân thành.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK