Hô Duyên Khiếu sắc mặt chuyển thành màu hồng, từ hồng chuyển sang trắng. Khuân mặt trắng bệch ẩn hiện sát khí mênh mông. Tức giận hết cỡ hét lớn một tiếng, giơ tay hướng về phía Quân Khương Lâm lao tới. Bàn tay từ màu trắng đột nhiên biến thành màu đỏ, xen lẫn trong đó là những sợi hắc khí ẩn hiện.
- Huyết hải khô cốt chưởng!
Trữ Vô Tình ánh mắt chợt lóe, trầm giọng nói.
Một câu này hiển nhiên là để nhắc nhở Quân Khương Lâm.
Quân Khương Lâm hừ một tiếng, giơ tay muốn đón đỡ chưởng này. Khai Thiên Tạo Hóa là tâm pháp thần kỳ, có thể phá tất cả tà công yêu pháp trên thế gian, cũng là công pháp khắc chế của các loại tà công. Cho nên Quân đại thiếu gia tự tin mình không hề yếu hơn Thiếu tông chủ này một chút nào cả. Song chưởng tiếp giáp với nhau, bị công pháp thiên tính khắc chế, điều tất yếu là Hô Duyên Khiếu sẽ bị phản kình, bị thua là điều tất nhiên. Nếu mà người này không xuất toàn lực thậm chí còn bị đẩy chất độc quay vào tim, mất mạng ngay lập tức.
Không ngờ rằng, sau một tiếng "phanh", thân thể Hô Duyên Khiếu trực tiếp phá vỡ một mảng lớn trên nóc nhà, rồi theo đó bay thẳng tắp lên trời, kèm theo là một ngụm máu tươi phun ra, trong không khí như là mưa máu.
Bốn gã cao thủ Mộng Huyễn Huyết Hải ngạc nhiên, sợ hắn bị thương vội vàng phi ra, xem xét thiếu gia nhà mình.
Đứng trước Quân Khương Lâm, Mai Tuyết Yên đứng một cách thoải mái, thản nhiên mà nói:
- Hô Duyên Khiếu, tự cao tự đại cũng phải có mức độ. Kể cả muốn nói lớn cũng phải nhường Hô Duyên Ngạo Bác cha ngươi tự mình đến! Chỉ bằng ngươi còn chưa đủ đâu!
Thanh âm không lớn nhưng lại truyền đi rất xa.
Động tác vừa rồi cực kỳ nhanh, Mai Tuyết Yên đột nhiên cử động, một tay nhấc Hô Duyên Khiếu ném ra ngoài. Động tác của nàng có thể nói cực kỳ nhanh, người trong sân gần như không ai có thể nhìn thấy rõ ràng. Cho dù mạnh như Trữ Vô Tình Mã Giang Danh cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng trắng lóe lên một cái, sau đó Hô Duyên Khiếu liền bay ra ngoài. Nhưng mà không nhìn thấy Mai Tuyết Yên ra tay thế nào.
Hai người nhìn nhau hoảng sợ! Tốc độ như vậy quả là đã vượt qua khỏi thừa nhận của hai người! Thật sự quá đáng sợ!
Bọn hắn không biết rằng, vài ngày trước tốc độ Mai Tuyết Yên mặc dù so với hai người bọn họ nhanh hơn một tầng, không có khả năng nhìn thấy, đến nỗi cảm thấy mà rợn cả người. Nhưng mà bây giờ sau khi đã dùng Thông Nguyên đan, tốc độ đã tăng gấp ba. Hiện giờ mà ra tay, tất nhiên là hai đại cao thủ khiếp sợ vô cùng!
Phía xa truyền tới một tiếng kêu to, tiếp đó là một tiếng tay áo xé gió vang lên xa dần. Dễ nhận ra rằng mấy người Mộng Huyễn Huyết Hải đã đi thẳng, đổi lại là ai cũng sẽ không tiếp tục ở lại.
Dùng hết nước năm sông bốn bể
Rửa không trôi nỗi nhục trong lòng.
( nguyên văn của truyện là nỗi xấu hổ. Hai câu thơ này lấy nguyên bản:
khuynh tẫn ngũ hồ tứ hải thủy
Tẩy xoát trù tích huyết lệ cừu)
- Xin hỏi cô nương mang họ gì?
Trữ Vô Tình liếc mắt nhìn Mai Tuyết Yên thật sâu, cất giọng hỏi một cách trịnh trọng.
- Họ Mai.
Mai Tuyết Yên thản nhiên trả lời một câu.
Quân Khương Lâm vốn có ý định lên tiếng ngăn cản nhưng không kịp, Mai Tuyết Yên đã trả lời ngay lập tức.
Mã Giang Danh và Trữ Vô Tình bốn mắt cùng nhau lóe lên vẻ kỳ quoái, có thể thấy dòng họ Mai này gây ra những suy nghĩ đặc biệt trong đầu họ. Mã Giang Danh cười âm hiểm:
- Họ Mai này ít thấy nha. Ngàn năm trước trở về đây, cao thủ đứng đầu họ Mai cũng chỉ có vài ba người mà thôi. Không biết cô nương là hậu nhân của vị nào?
- Trong đó có một vị là Mai Cô Ảnh, một ngàn ba trăm năm trước uy trấn giang hồ, sau đó lại gia nhập Độn Thế Tiên Cung. Trong trận Đoạt Thiên chi chiến đã cùng đại tông sư dị tộc đồng quy vu tận. Có một vị khác mà tên tuổi cũng được lưu truyền thiên cổ, là vua Thiên Phạt sâm Thánh Vương Mai Trường Thiên. Người thứ ba chính là Thiên Phạt Sâm Lâm Mai Tôn giả, người mà vừa xuất hiện đã làm chấn động cả Tam Đại Thánh Địa.
Đôi mắt Trữ Vô Tình chăm chú nhìn kĩ diện mạo Mai Tuyết Yên, thế nhưng kiếm quang lại bắn ra bốn phía:
- Mai cô nương bản lĩnh cao cường, kiến thức chắc chắn cũng hơn người, đã từng nghe tới ba người này chưa?
- Chưa từng nghe qua.
Thần sắc Mai Tuyết Yên không đổi, thản nhiên nhìn Trữ Vô Tình:
- Không biết lời nói của các hạ có ẩn ý gì? Muốn điều tra thân phận của ta hay sao?
Trường kiếm Trữ Vô Tình đã rút ra khỏi vỏ, con ngươi vẫn nhìn Mai Tuyết Yên với vẻ hờ hững. Đột nhiên hắn cảm thấy chột dạ, tựa như có một thanh trường kiếm hướng tới mình đâm tới, không chịu được lui ra phía sau vài bước. Đồng tử hắn hơi co lại nói:
- Chỉ là nói bừa mà thôi, mong cô nương rộng lòng bao dung, ngàn lần đừng trách tội.
Mai Tuyết Yên chỉ ừ một tiếng, cùng với Quân Khương Lâm đi ra ngoài.
Trữ Vô Tình ánh mắt lóe lên, bỗng nhiên bước tới một bước trầm giọng nói:
- Quân công tử, thần công của công tử vốn dĩ có thể tung hoành thiên hạ, lão phu đáng nhẽ không nên nhiều lời nhưng có một truyện cần phải chú ý.
Quân Khương Lâm dừng chân nói:
- Mong tiền bối nói rõ.
- Với phương pháp của huyền công của công tử, tin rằng trong thiên hạ không ai có thể đối chọi, nhưng mà nếu gặp được một người cần phải cẩn thận.
Ba sợi râu dài của Trữ Vô Tình không có gió mà tự nhiên chuyển động.
- Xin hỏi là người phương nào? Ta vẫn chưa biết trên đời lại có năng lực như vậy!
Quân Khương Lâm hòa hững cười, tràn ngập tự tin.
- Người đó chính là Thiên Phạt sâm lâm Mai Tôn Giả!
Ánh mắt Trữ Vô Tình sáng lên, nhìn bóng lưng hai người chậm rãi nói:
- Mai Tôn Giả là thú hoàng của Thiên Phạt, không phải là nhân tộc của chúng ta. Tâm tình khác biệt, lòng dạ ác độc, táng tận lương tâm, năm đó không chuyện nào là không dám làm! Ỷ vào một thân huyền công cao cường, không ai có thể chế ngự. Năm đó lão hủ cùng với thập đại cao thủ chặn đắn làm hắn phải độn thân bỏ trốn. Đáng mừng là lão hủ từng đâm một kiếm trí mạng trên người Mai Tôn Giả. Nhưng cái giá phải trả là lão hủ cũng bị hắn đá một cước vào ngực, một cước gây tổn thương nặng. Mất ba mươi năm tĩnh dưỡng! Những năm gần đây không nghe thấy tung tích. Nhưng mà thời gian gần đây lại xuất hiện ở Thiên Phạt, gây bao sóng gió. Không quản lấy mạnh áp chế, lăng nhục mấy vị Chí Tôn hiện thời. Nghe nói Quân công tử cũng từng ở đó, nhất định phải ngàn lần cẩn thận! Phải biết rằng nếu đan dược thần kỳ này bị Mai Tôn Giả lấy được, đối với sự yên tĩnh của nhân gian có ảnh hưởng rất lớn, sẽ khiến tộc nhân của hai vị bị liên lụy đó.
Quân Khương Lâm cả người hơi run rẩy, có chút sợ hãi nói:
- Hóa ra còn cường giả như vậy! Ta sẽ cẩn thận hơn, quyết không để kẻ xấu thực hiện được ý đồ. Cảm ơn sự quan tâm của Trữ tiền bối.
Hai người không nói thêm gì nữa, chậm rãi đi ra ngoài.
Trữ Vô Tình và Mã Giang Danh bình tĩnh nhìn bóng lưng hai người không nói gì thêm.
Đợi cho thân ảnh hai người đi khuất, không nhìn thấy nữa môi của Mã Giang Danh mới giật giật, truyền âm nói với Trữ Vô Tình:
- Trữ lão yêu, ngươi thấy thế nào?
Trữ Vô Tình hoang mang lắc đầu, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ nói:
- Không thể xác định, thực sự không thể xác định được.
Mã Giang Danh nga một tiếng, nói giọng có chút ý vị thâm trầm:
- Đáng tiếc, nếu có Vân Biệt Trần ở đây, chắc chắn có thể xác định được.
Trữ Vô Tình chậm rãi lắc đầu, đi thong thả hai bước truyền âm nói:
-Trận chiến ở Thiên Phạt đó, có rất nhiều điểm đáng ngờ.
- Lập trường của huyền thú Thiên Phạt rất rõ ràng, không hề công kích người của Quân gia, là điểm đáng ngờ thứ nhất. Mặc khác Quân gia lại xuất hiện một vị cao thủ thần bí, mà vị Mai cô nương huyền công rõ ràng trên chúng ta một bậc lại càng chưa từng nghe nói đến. Một thời gian trước cũng có Hùng vương và Hổ vương đến Thiên Hương đưa thuốc. Mã Lão đầu, ngươi nghĩ tới điều gì?
- Nhưng mà Thiên Phạt xuất hiện vị hắc y nhân kia và Mai Tôn Giả, hiển nhiên không phải là cùng một người.
Thần sắc trên mặt Mã Giang Danh lộ ra vẻ âm trầm khó xác định, có vẻ nghi ngờ.
Nhưng mà ngoại trừ Thiên Phạt thú vương ra, làm gì có ai có khả năng ra lệnh cho hàng ngàn vạn huyền thú? Thành chủ của các ngươi cùng với cung chủ của chúng ta công tham tạo hóa, nhưng mà nếu muốn ra lệnh cho huyền thú liệu có được không?
Trữ Vô Tình thở phào, lầu bầu nói:
- Nếu như không phải là một người thì cũng là có quan hệ!
- Ý ngươi là?
Mã Giang Danh nhìn Trữ Vô Tình có chút cảnh giác.
- Tam Đại Thánh Địa đứng đầu đại lục đã vạn năm. Mã huynh thấy thực lực của Tam Đại Thánh địa như thế nào?
Trữ Vô Tình cười cười.
Mã Giang Danh hừ hừ nói:
- Cái khác không dám nói, nhưng ta dám chắc rằng thực lực của Chí Tôn Kim Thành hiện nay đã vượt xa liệt tổ liệt tông.
- Vậy theo ý ngươi bây giờ, phần thắng Đoạt Thiên chi chiến của bên ta thế nào?
Ánh mắt Trữ Vô Tình híp lại, bắn ra hai đạo hàn quang.
- Tất nhiên là đại thắng! Điều này là hiển nhiên không có gì phải nghi ngờ! Nếu lấy tiến độ của ba nhà mà nói, chỉ cần một nhà của Tam Đại Thánh Địa ra tay cũng dễ như trở bàn tay!
Mã Giang Danh âm trầm nói, nhưng ánh mắt lóe ra lại kực kỳ kiêu ngạo:
- Ta cũng không có coi khinh liên hiệp của mấy ngoại tộc, nhưng chỉ bằng cách bọn chúng đối phó với những chiêu thức đặc biệt của Trữ huynh, xem như bọn chúng thật sự mạnh thì cố chấp cũng đi đến đâu?
- Không sai! Chúng ta có lịch sử năm trăm năm tích lũy, chẳng nhẽ lại bình thường?
Thần sắc Trữ Vô Tình cũng trở nên âm trầm:
- Một khi đã như vậy, chúng ta còn cần Thiên Phạt sâm lâm làm gì?
Mã Giang Danh có vẻ lắp bắp kinh hãi:
- Trữ huynh, ý ngươi là?
- Chúng thú Thiên Phạt ngay cả có thể hóa thân thành người thì sao, chẳng lẽ bản chất cũng có thể thay đổi? Bọn ta đường đường là trượng phu vĩ đại của nhân gian, chả lẽ muốn chống giặc ngoại xâm lấn lại dựa vào một đàn dã thú?
Trữ Vô Tình hừ một tiếng, đột nhiên nói với vẻ vô cùng đau khổ:
- Từ vạn năm trước, mỗi trận chiến đều dùng Thiên Phạt. Nhưng mà có ai từng nghĩ đến, dùng sức lực của cầm thú là sự sỉ nhục to lớn thế nào đối với nhân loại? Chẳng nhẽ không dựa vào đám dã thú này chúng ta không thể thắng hay sao?
- Nhưng mà thành chủ chúng ta vẫn còn tôn sùng với chúng thú Thiên Phạt.
Mã Giang Danh trầm ngâm một lúc, trầm giọng nói.
- Nhưng mà cung chủ của chúng ta cũng đã có kế hoạch lớn, muốn đem Thiên Phạt dùng cách khác!
Trữ Vô Tình thần sắc âm hàn, truyền âm nói:
- Nếu có thể đem toàn bộ thú vương Thiên Phạt làm chiến sủng, chẳng phải là có thể ra trận giống trước? Hơn nữa sẽ là có thêm trợ lực lớn hơn?
Mã Giang Danh kinh ngạc, ngoài ý muốn nói:
- Trữ huynh, chẳng nhẽ đây là ý tứ của cung chủ?
- Không sai!
Trữ Vô Tình thâm trầm gật đầu, bỗng nhiên hỏi:
- Mã lão đầu, ngươi đã từng biết Vân Biệt Trần. Theo ý ngươi vị đệ nhất cao thủ đứng đầu Bát Đại Chí Tôn này, đến tột cùng nông sâu ra sao?
- Thực lực của hắn, tin rằng dưới chúng ta!
Mã Giang Danh vốn dùng ý không xác định, nhưng lập tức cảm thấy không xác thực lại chuyển thành khẩu khí khẳng định:
- Nhưng mà người này tính tình xưa nay hời hợt, vẫn còn du sơn ngọa thủy đối với tranh đấu thế gian không hề hứng thú. Nhưng mà thực lực lại đạt tới nhập thánh chi cảnh( cảnh giới thành thánh), với lại có chiến sủng kèm theo chúng ta không chắc có thể đánh lại!
Trữ Vô Tình cười lạnh tanh:
- Nhưng nếu chúng ta cũng có một chiến sủng thì sao?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
- Huyết hải khô cốt chưởng!
Trữ Vô Tình ánh mắt chợt lóe, trầm giọng nói.
Một câu này hiển nhiên là để nhắc nhở Quân Khương Lâm.
Quân Khương Lâm hừ một tiếng, giơ tay muốn đón đỡ chưởng này. Khai Thiên Tạo Hóa là tâm pháp thần kỳ, có thể phá tất cả tà công yêu pháp trên thế gian, cũng là công pháp khắc chế của các loại tà công. Cho nên Quân đại thiếu gia tự tin mình không hề yếu hơn Thiếu tông chủ này một chút nào cả. Song chưởng tiếp giáp với nhau, bị công pháp thiên tính khắc chế, điều tất yếu là Hô Duyên Khiếu sẽ bị phản kình, bị thua là điều tất nhiên. Nếu mà người này không xuất toàn lực thậm chí còn bị đẩy chất độc quay vào tim, mất mạng ngay lập tức.
Không ngờ rằng, sau một tiếng "phanh", thân thể Hô Duyên Khiếu trực tiếp phá vỡ một mảng lớn trên nóc nhà, rồi theo đó bay thẳng tắp lên trời, kèm theo là một ngụm máu tươi phun ra, trong không khí như là mưa máu.
Bốn gã cao thủ Mộng Huyễn Huyết Hải ngạc nhiên, sợ hắn bị thương vội vàng phi ra, xem xét thiếu gia nhà mình.
Đứng trước Quân Khương Lâm, Mai Tuyết Yên đứng một cách thoải mái, thản nhiên mà nói:
- Hô Duyên Khiếu, tự cao tự đại cũng phải có mức độ. Kể cả muốn nói lớn cũng phải nhường Hô Duyên Ngạo Bác cha ngươi tự mình đến! Chỉ bằng ngươi còn chưa đủ đâu!
Thanh âm không lớn nhưng lại truyền đi rất xa.
Động tác vừa rồi cực kỳ nhanh, Mai Tuyết Yên đột nhiên cử động, một tay nhấc Hô Duyên Khiếu ném ra ngoài. Động tác của nàng có thể nói cực kỳ nhanh, người trong sân gần như không ai có thể nhìn thấy rõ ràng. Cho dù mạnh như Trữ Vô Tình Mã Giang Danh cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng trắng lóe lên một cái, sau đó Hô Duyên Khiếu liền bay ra ngoài. Nhưng mà không nhìn thấy Mai Tuyết Yên ra tay thế nào.
Hai người nhìn nhau hoảng sợ! Tốc độ như vậy quả là đã vượt qua khỏi thừa nhận của hai người! Thật sự quá đáng sợ!
Bọn hắn không biết rằng, vài ngày trước tốc độ Mai Tuyết Yên mặc dù so với hai người bọn họ nhanh hơn một tầng, không có khả năng nhìn thấy, đến nỗi cảm thấy mà rợn cả người. Nhưng mà bây giờ sau khi đã dùng Thông Nguyên đan, tốc độ đã tăng gấp ba. Hiện giờ mà ra tay, tất nhiên là hai đại cao thủ khiếp sợ vô cùng!
Phía xa truyền tới một tiếng kêu to, tiếp đó là một tiếng tay áo xé gió vang lên xa dần. Dễ nhận ra rằng mấy người Mộng Huyễn Huyết Hải đã đi thẳng, đổi lại là ai cũng sẽ không tiếp tục ở lại.
Dùng hết nước năm sông bốn bể
Rửa không trôi nỗi nhục trong lòng.
( nguyên văn của truyện là nỗi xấu hổ. Hai câu thơ này lấy nguyên bản:
khuynh tẫn ngũ hồ tứ hải thủy
Tẩy xoát trù tích huyết lệ cừu)
- Xin hỏi cô nương mang họ gì?
Trữ Vô Tình liếc mắt nhìn Mai Tuyết Yên thật sâu, cất giọng hỏi một cách trịnh trọng.
- Họ Mai.
Mai Tuyết Yên thản nhiên trả lời một câu.
Quân Khương Lâm vốn có ý định lên tiếng ngăn cản nhưng không kịp, Mai Tuyết Yên đã trả lời ngay lập tức.
Mã Giang Danh và Trữ Vô Tình bốn mắt cùng nhau lóe lên vẻ kỳ quoái, có thể thấy dòng họ Mai này gây ra những suy nghĩ đặc biệt trong đầu họ. Mã Giang Danh cười âm hiểm:
- Họ Mai này ít thấy nha. Ngàn năm trước trở về đây, cao thủ đứng đầu họ Mai cũng chỉ có vài ba người mà thôi. Không biết cô nương là hậu nhân của vị nào?
- Trong đó có một vị là Mai Cô Ảnh, một ngàn ba trăm năm trước uy trấn giang hồ, sau đó lại gia nhập Độn Thế Tiên Cung. Trong trận Đoạt Thiên chi chiến đã cùng đại tông sư dị tộc đồng quy vu tận. Có một vị khác mà tên tuổi cũng được lưu truyền thiên cổ, là vua Thiên Phạt sâm Thánh Vương Mai Trường Thiên. Người thứ ba chính là Thiên Phạt Sâm Lâm Mai Tôn giả, người mà vừa xuất hiện đã làm chấn động cả Tam Đại Thánh Địa.
Đôi mắt Trữ Vô Tình chăm chú nhìn kĩ diện mạo Mai Tuyết Yên, thế nhưng kiếm quang lại bắn ra bốn phía:
- Mai cô nương bản lĩnh cao cường, kiến thức chắc chắn cũng hơn người, đã từng nghe tới ba người này chưa?
- Chưa từng nghe qua.
Thần sắc Mai Tuyết Yên không đổi, thản nhiên nhìn Trữ Vô Tình:
- Không biết lời nói của các hạ có ẩn ý gì? Muốn điều tra thân phận của ta hay sao?
Trường kiếm Trữ Vô Tình đã rút ra khỏi vỏ, con ngươi vẫn nhìn Mai Tuyết Yên với vẻ hờ hững. Đột nhiên hắn cảm thấy chột dạ, tựa như có một thanh trường kiếm hướng tới mình đâm tới, không chịu được lui ra phía sau vài bước. Đồng tử hắn hơi co lại nói:
- Chỉ là nói bừa mà thôi, mong cô nương rộng lòng bao dung, ngàn lần đừng trách tội.
Mai Tuyết Yên chỉ ừ một tiếng, cùng với Quân Khương Lâm đi ra ngoài.
Trữ Vô Tình ánh mắt lóe lên, bỗng nhiên bước tới một bước trầm giọng nói:
- Quân công tử, thần công của công tử vốn dĩ có thể tung hoành thiên hạ, lão phu đáng nhẽ không nên nhiều lời nhưng có một truyện cần phải chú ý.
Quân Khương Lâm dừng chân nói:
- Mong tiền bối nói rõ.
- Với phương pháp của huyền công của công tử, tin rằng trong thiên hạ không ai có thể đối chọi, nhưng mà nếu gặp được một người cần phải cẩn thận.
Ba sợi râu dài của Trữ Vô Tình không có gió mà tự nhiên chuyển động.
- Xin hỏi là người phương nào? Ta vẫn chưa biết trên đời lại có năng lực như vậy!
Quân Khương Lâm hòa hững cười, tràn ngập tự tin.
- Người đó chính là Thiên Phạt sâm lâm Mai Tôn Giả!
Ánh mắt Trữ Vô Tình sáng lên, nhìn bóng lưng hai người chậm rãi nói:
- Mai Tôn Giả là thú hoàng của Thiên Phạt, không phải là nhân tộc của chúng ta. Tâm tình khác biệt, lòng dạ ác độc, táng tận lương tâm, năm đó không chuyện nào là không dám làm! Ỷ vào một thân huyền công cao cường, không ai có thể chế ngự. Năm đó lão hủ cùng với thập đại cao thủ chặn đắn làm hắn phải độn thân bỏ trốn. Đáng mừng là lão hủ từng đâm một kiếm trí mạng trên người Mai Tôn Giả. Nhưng cái giá phải trả là lão hủ cũng bị hắn đá một cước vào ngực, một cước gây tổn thương nặng. Mất ba mươi năm tĩnh dưỡng! Những năm gần đây không nghe thấy tung tích. Nhưng mà thời gian gần đây lại xuất hiện ở Thiên Phạt, gây bao sóng gió. Không quản lấy mạnh áp chế, lăng nhục mấy vị Chí Tôn hiện thời. Nghe nói Quân công tử cũng từng ở đó, nhất định phải ngàn lần cẩn thận! Phải biết rằng nếu đan dược thần kỳ này bị Mai Tôn Giả lấy được, đối với sự yên tĩnh của nhân gian có ảnh hưởng rất lớn, sẽ khiến tộc nhân của hai vị bị liên lụy đó.
Quân Khương Lâm cả người hơi run rẩy, có chút sợ hãi nói:
- Hóa ra còn cường giả như vậy! Ta sẽ cẩn thận hơn, quyết không để kẻ xấu thực hiện được ý đồ. Cảm ơn sự quan tâm của Trữ tiền bối.
Hai người không nói thêm gì nữa, chậm rãi đi ra ngoài.
Trữ Vô Tình và Mã Giang Danh bình tĩnh nhìn bóng lưng hai người không nói gì thêm.
Đợi cho thân ảnh hai người đi khuất, không nhìn thấy nữa môi của Mã Giang Danh mới giật giật, truyền âm nói với Trữ Vô Tình:
- Trữ lão yêu, ngươi thấy thế nào?
Trữ Vô Tình hoang mang lắc đầu, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ nói:
- Không thể xác định, thực sự không thể xác định được.
Mã Giang Danh nga một tiếng, nói giọng có chút ý vị thâm trầm:
- Đáng tiếc, nếu có Vân Biệt Trần ở đây, chắc chắn có thể xác định được.
Trữ Vô Tình chậm rãi lắc đầu, đi thong thả hai bước truyền âm nói:
-Trận chiến ở Thiên Phạt đó, có rất nhiều điểm đáng ngờ.
- Lập trường của huyền thú Thiên Phạt rất rõ ràng, không hề công kích người của Quân gia, là điểm đáng ngờ thứ nhất. Mặc khác Quân gia lại xuất hiện một vị cao thủ thần bí, mà vị Mai cô nương huyền công rõ ràng trên chúng ta một bậc lại càng chưa từng nghe nói đến. Một thời gian trước cũng có Hùng vương và Hổ vương đến Thiên Hương đưa thuốc. Mã Lão đầu, ngươi nghĩ tới điều gì?
- Nhưng mà Thiên Phạt xuất hiện vị hắc y nhân kia và Mai Tôn Giả, hiển nhiên không phải là cùng một người.
Thần sắc trên mặt Mã Giang Danh lộ ra vẻ âm trầm khó xác định, có vẻ nghi ngờ.
Nhưng mà ngoại trừ Thiên Phạt thú vương ra, làm gì có ai có khả năng ra lệnh cho hàng ngàn vạn huyền thú? Thành chủ của các ngươi cùng với cung chủ của chúng ta công tham tạo hóa, nhưng mà nếu muốn ra lệnh cho huyền thú liệu có được không?
Trữ Vô Tình thở phào, lầu bầu nói:
- Nếu như không phải là một người thì cũng là có quan hệ!
- Ý ngươi là?
Mã Giang Danh nhìn Trữ Vô Tình có chút cảnh giác.
- Tam Đại Thánh Địa đứng đầu đại lục đã vạn năm. Mã huynh thấy thực lực của Tam Đại Thánh địa như thế nào?
Trữ Vô Tình cười cười.
Mã Giang Danh hừ hừ nói:
- Cái khác không dám nói, nhưng ta dám chắc rằng thực lực của Chí Tôn Kim Thành hiện nay đã vượt xa liệt tổ liệt tông.
- Vậy theo ý ngươi bây giờ, phần thắng Đoạt Thiên chi chiến của bên ta thế nào?
Ánh mắt Trữ Vô Tình híp lại, bắn ra hai đạo hàn quang.
- Tất nhiên là đại thắng! Điều này là hiển nhiên không có gì phải nghi ngờ! Nếu lấy tiến độ của ba nhà mà nói, chỉ cần một nhà của Tam Đại Thánh Địa ra tay cũng dễ như trở bàn tay!
Mã Giang Danh âm trầm nói, nhưng ánh mắt lóe ra lại kực kỳ kiêu ngạo:
- Ta cũng không có coi khinh liên hiệp của mấy ngoại tộc, nhưng chỉ bằng cách bọn chúng đối phó với những chiêu thức đặc biệt của Trữ huynh, xem như bọn chúng thật sự mạnh thì cố chấp cũng đi đến đâu?
- Không sai! Chúng ta có lịch sử năm trăm năm tích lũy, chẳng nhẽ lại bình thường?
Thần sắc Trữ Vô Tình cũng trở nên âm trầm:
- Một khi đã như vậy, chúng ta còn cần Thiên Phạt sâm lâm làm gì?
Mã Giang Danh có vẻ lắp bắp kinh hãi:
- Trữ huynh, ý ngươi là?
- Chúng thú Thiên Phạt ngay cả có thể hóa thân thành người thì sao, chẳng lẽ bản chất cũng có thể thay đổi? Bọn ta đường đường là trượng phu vĩ đại của nhân gian, chả lẽ muốn chống giặc ngoại xâm lấn lại dựa vào một đàn dã thú?
Trữ Vô Tình hừ một tiếng, đột nhiên nói với vẻ vô cùng đau khổ:
- Từ vạn năm trước, mỗi trận chiến đều dùng Thiên Phạt. Nhưng mà có ai từng nghĩ đến, dùng sức lực của cầm thú là sự sỉ nhục to lớn thế nào đối với nhân loại? Chẳng nhẽ không dựa vào đám dã thú này chúng ta không thể thắng hay sao?
- Nhưng mà thành chủ chúng ta vẫn còn tôn sùng với chúng thú Thiên Phạt.
Mã Giang Danh trầm ngâm một lúc, trầm giọng nói.
- Nhưng mà cung chủ của chúng ta cũng đã có kế hoạch lớn, muốn đem Thiên Phạt dùng cách khác!
Trữ Vô Tình thần sắc âm hàn, truyền âm nói:
- Nếu có thể đem toàn bộ thú vương Thiên Phạt làm chiến sủng, chẳng phải là có thể ra trận giống trước? Hơn nữa sẽ là có thêm trợ lực lớn hơn?
Mã Giang Danh kinh ngạc, ngoài ý muốn nói:
- Trữ huynh, chẳng nhẽ đây là ý tứ của cung chủ?
- Không sai!
Trữ Vô Tình thâm trầm gật đầu, bỗng nhiên hỏi:
- Mã lão đầu, ngươi đã từng biết Vân Biệt Trần. Theo ý ngươi vị đệ nhất cao thủ đứng đầu Bát Đại Chí Tôn này, đến tột cùng nông sâu ra sao?
- Thực lực của hắn, tin rằng dưới chúng ta!
Mã Giang Danh vốn dùng ý không xác định, nhưng lập tức cảm thấy không xác thực lại chuyển thành khẩu khí khẳng định:
- Nhưng mà người này tính tình xưa nay hời hợt, vẫn còn du sơn ngọa thủy đối với tranh đấu thế gian không hề hứng thú. Nhưng mà thực lực lại đạt tới nhập thánh chi cảnh( cảnh giới thành thánh), với lại có chiến sủng kèm theo chúng ta không chắc có thể đánh lại!
Trữ Vô Tình cười lạnh tanh:
- Nhưng nếu chúng ta cũng có một chiến sủng thì sao?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành