- Nói hươu nói vượn!
Thanh âm kia lại vang lên:
- Mộng Mộng muội, muội phải gọi ta là tỷ tỷ mới đúng!
- Lại nói bậy, còn nói bậy nữa ta sẽ mách Tuyết Yên tỷ tỷ! Để tỷ ấy thu thập ngươi, không phân lớn, đừng quên ta là lớn, ngày thường trêu đùa thế nào cũng không sao, nhưng chỉ có quy củ này là không thể loạn được.
- Hừ. Cỡ ngươi như vậy, ai nhìn ra là lớn chứ? Chỗ nào của ngươi là lớn chứ?
Giọng nói khinh thường.
- Ngươi! Ta ta…… ta chỗ nào không lớn hả! Chỗ nào cũng lớn hơn ngươi! Ngươi không phục sao?
Giọng nói thẹn quá thành giận, chỉ nghe thôi cũng có thể tưởng tượng được nha đầu kia đang giương nanh múa vuốt thấp giọng rít gào như thế nào.
- Ta chính là không phục. Có bản lĩnh, ở đây cởi đồ ra chúng ta so so xem.
- Được rồi, được rồi, đừng ồn nữa. Để người ta nghe được thì xấu hổ chết.
Lại một giọng nói khác vang lên.
Quản Thanh Hàn và Mai Tuyết Yên đen mặt.
Kiều Ảnh và Miêu Tiểu Miêu cũng hết sức ngạc nhiên: Có chuyện gì vậy? Rốt cuộc là tình huống gì đây a? Tại sao lại loạn như vậy chứ, mà loạn thì loạn, sao cũng dính đến chúng ta nữa?
Theo tiếng bước chân vang lên, vài thân ảnh yểu điệu ríu rít bước vào. Trong một lúc, trong phòng oanh oanh yến yến tụ tập thành một cái bách hoa viên.
Độc Cô Tiểu Nghệ và Hàn Yên Mộng còn có Khả Nhi ở bên cửa thò đầu ra, vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt của Mai Tuyết Yên, bất đắc dĩ cả đám thè lưỡi, ngoan ngoãn đi vào, sớm không còn bầu không khí tranh phong khí phách hồi nãy nữa.
Kiều Ảnh và Miêu Tiểu Miêu nhìn ba tiểu nha đầu này không tránh khỏi nỗi khiếp sợ. Ba tiểu nha đầu này tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng mỗi một người đều giống như minh châu sáng rực vậy, ngây thơ hoạt bát khả ái, tin chắc rằng khi họ trưởng thành ai cũng đều là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, tuyệt thế giai nhân! Phong hoa tuyệt đại, điên đảo chúng sinh là điều đương nhiên.
Còn nữa, mấy tiểu la lị này dáng người thật sự đẹp quá đáng, nhất là hai đứa phía trước, có thể nói dáng người thướt tha, làm người ta vừa thấy chỉ biết…
Hai tiểu nha đầu này thoạt nhìn như tiểu la lị, kỳ thật đã đến tuổi có thể hái rồi…
Xem bộ ngực kia…
Xem… Dáng người kia…
Cho dù giống tiểu la lị đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể gọi là tiểu la lỵ nữa. Ba tiểu nha đầu vừa đến, lập tức phát huy hiệu quả của bản thân, cục diện có chút nặng nề liền biến mất không còn bóng dáng!
- Ai nha nha, vị này chính là Miêu tỷ tỷ phải không? Chậc chậc, thật sự là xinh đẹp.
Độc Cô Tiểu Nghệ híp mắt tươi cười đi vòng quanh Miêu Tiểu Miêu đánh giá, trong chớp mắt đã đi vòng vo mấy vòng, nhìn từ đầu đến chân, từ bộ ngực đến cặp mông, từ vòng eo đến cặp đùi, thậm chí ngay cả ngũ quan sắc mặt vân vân và vân vân. Chỗ nào cũng không bỏ xót. Nhìn đến Miêu Tiểu Miêu da gà da vịt nổi lên hết! Nha đầu này, ánh mắt còn hơn cả sắc lang nữa! Ánh mắt kia, quả thật muốn đem lột hết quần áo Miêu Tiểu Miêu ra mà xem xét, nha đầu này sao lại như thế a…
Điều kỳ quái nhất là nha đầu này vừa xem vừa so sánh, nhìn bộ ngực cao ngất của Miêu Tiểu Miêu, bản thân cũng không tự giác nâng bộ ngực của mình lên.
Cuối cùng, ảm đạm thở dài, lầm bầm lầu bầu nói:
- Nhỏ hơn một chút…
- Người ta so với ngươi lớn hơn một chút cũng là lớn.
Hàn Yên Mộng đến bên tai Độc Cô Tiểu Nghệ, con mắt nhìn bộ ngực của Miêu Tiểu Miêu, rõ ràng lóe ra ánh sáng ghen tị nhưng miệng vẫn đả kích Độc Cô Tiểu Nghệ.
- Lớn cái gì mà lớn, lại không cởi đồ ra hết, chỉ có ông trời mới biết ai lớn hơn thôi.
Độc Cô Tiểu Nghệ che miệng, nói tiếp, giọng nói có phần giảm xuống:
- Hơn nữa… Nghe nói thứ đó có thể bị xoa lớn, ta lại không được xoa, nàng đã được xoa rồi, so với ta lớn hơn chút cũng không có gì kỳ lạ.
Miêu Tiểu Miêu cơ hồ muốn hôn mê bất tỉnh. Nói gì vậy? Lời này cũng có thể tùy tiện nói ra sao? Hai tiểu nha đầu này nghĩ rằng các nàng đã rất nhỏ giọng rồi sao? Các cao thủ như chúng ta, cho dù các nàng đứng cách cả mấy chục trượng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, dừng nói chi các người lại nói nhỏ ngay trước mặt. Hơn nữa… Sao… Sao hai người này lại biết… ta đã… Đây là điều không cách nào phản bác được, cũng không có cách nào hỏi ra miệng, buồn bực, rất buồn bực! Xấu hổ, rất xấu hổ!
- Ngồi ngồi ngồi… Đến đây Miêu tỷ tỷ… Tỷ muội chúng ta hảo hảo tâm sự.
Miêu Tiểu Miêu đỏ mặt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn bị Độc Cô Tiểu Nghệ ấn ngồi xuống ghế, ngồi xuống mới phát hiện ghế ngồi mềm nhũn, chỗ tựa lưng cũng rất mềm, ngồi vô cùng thoải mái, hơi ngả lưng về sau một chút mới phát hiện lưng ghế có thể thả xuống, quả thật tương tự như một chiếc giường thu nhỏ.
Khả Nhi lập tức theo bản năng cầm ấm trà lên châm trà cho các tỷ muội.
Một ly nước sôi được rót ra, hơi nước bốc lên, nhưng vừa mới bay lên thì trong chớp mắt liền chuyển biến, biến thành khí xanh biếc chui vào chén trà, làm cho nước trong ly lập tức trở nên xanh biếc trong suốt, như một khối phỉ thúy cực phẩm.
Đồng thời một mùi hương thanh nhã nhưng mang lại cảm giác thoải mái nhanh chóng lan tỏa, chớp mắt tràn ngập cả đại sảnh, dần dần lan ra ngoài.
Kiều Ảnh và Miêu Tiểu Miêu mở to mắt nhìn. Những thứ này trước đây cũng chỉ nghe nói qua, giờ mới được tận mắt trông thấy, không ngờ Vạn cổ Trà Hương Thảo còn có tác dụng này. Chỉ chốc lát, mùi hương kia đã tràn ngập đại sảnh chiêu đãi khách ở tầng một, mùi hương tiếp tục lan tỏa như thế, cho dù đến nơi xa ngàn dậm cũng không có điểm gì khác biệt.
Đại sảnh bên dưới ngửi được mùi hương, mũi ai cũng kích thích: Trà gì mà thơm như vậy.Quả thật rất thơm…
Độc Cô Tiểu Nghệ kéo Miêu Tiểu Miêu ngồi xuống xong đang loay hoay suy nghĩ xem nên dùng cách gì mới có thể từ chỗ đại tình địch biết được trải nghiệm tâm đắc khi nấu cơm, tên xấu xa kia nói để mình tự học cách nấu cơm, đúng thật là không thể lâm trận rút lui được.
Kiều Ảnh không thèm quan tâm đám nha đầu bên cạnh đang tính toán cái gì, nhẹ nhàng nâng chén trà lên uống một ngụm, ôn tồn nói:
- Tên nhóc Quân Khương Lâm kia không ở đây sao?
- Bạn cũ ở Thiên Hương đến, hắn phải ra tiếp đón, chút nữa sẽ đến thôi.
Mai Tuyết Yên mỉm cười nói.
- Ân? Chẳng lẽ hắn không xuống chủ trì nghi thức khai phủ lần này sao?
Kiều Ảnh lần này thật sự kinh ngạc.
- Nghi thức khai phủ… Cũng chỉ là một nghi thức mà thôi.
Mai Tuyết Yên cười nói.
- Nếu Mạc Vô Đạo thành thật một chút, Mạc Tà sao lại không ra chứ?
- Đây mà cũng là nghi thức bình thường ư, chẳng lẽ Tà quân khai phủ long trọng như vậy, Quân Khương Lâm là phủ chủ Tà Quân phủ, thế nhưng không tự mình ra mặt chủ trì ư?
Tay Kiều Ảnh run run, cơ hồ muốn đổ cả chén trà trên tay.
Rất kinh ngạc!
Rất ngông cuồng!
Thì ra Quân Khương Lâm không tính ra mặt!
- Vẫn là câu kia, cho dù là nghi thức long trọng cỡ nào, thì nó vẫn chỉ là một nghi thức, ra hay không ra mặt, phải xem tâm trạng của hắn mới được.
Mai Tuyết Yên cũng rất bất đắc dĩ. Kỳ thật chuyện này làm quá nhất định sẽ phát sinh thêm chuyện khác nữa…
- Xem tâm trạng…
Kiều Ảnh hoàn toàn ngẩn ngơ.
Đúng lúc này, bên dưới đột nhiên truyền đến một tiếng nổ "Oanh", giống như tiếng mở nồi ra vậy.
Tiếng ồn ào truyền lên trên.
- Chuyện gì vậy?
Kiều Ảnh nhíu mày.
- Chúng ta vì Tà quân phủ khai tiệc, vì các vị khách mời tham dự hội nghị chuẩn bị rượu ngon tuyệt phẩm.
Mai Tuyết Yên bất đắc dĩ nói. Đối với chuyện này, nàng thật sự không thể nói gì cả.
- Chuẩn bị rượu ngon, vậy tốt lắm a.
Kiều Ảnh thầm nghĩ, những người trên giang hồ tuy rằng thích uống rượu, chuẩn bị rượu ngon tiếp đón cho dù trân quý đến đâu cũng không thể làm ồn ào đến vậy, hơn nữa tiếng động hồi nãy, đã vượt quá hai từ ồn ào này rồi, giống như tiếng hoan hô vang vọng, lại giống….
- Đồng thời, chúng ta vì cảm ơn mọi người đến tham dự nghi thức khai phủ, mỗi bàn đều chuẩn bị một chùm tố tâm lan đang nở rộ. Vừa lúc đủ mỗi người một đóa…
Mai Tuyết Yên cười khổ nói nguyên nhân.
Phốc…
Kiều Ảnh vừa uống một ngụm trà lập tức phun ra, ho liên tục, ánh mắt mở to, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc quái dị.
Tố Tâm Lan, thật sự là vô cùng kỳ dị. Nhưng nó cũng có một kiêng kị rất lớn, sau khi ăn không thể uống rượu, trong vòng một canh giờ sau khi ăn nếu uống rượu, vậy đồng nghĩa với việc dược hiệu hoàn toàn mất hết!
Tuy không có hậu quả nào cả, cũng không gây tổn hại cơ thể, nhưng vẫn đồng nghĩa với việc phá nát một gốc cây linh dược hiếm thấy, mất đi một năm bách độc bất xâm.
Bây giờ bên dưới, chính là loại tình huống này!
Muốn linh dược, vậy không uống rượu!
Nhưng rượu này… Hình như là loại rượu đã từng bán đấu giá ở Thiên Hương Thành!
Một vò hơn mười vạn lượng bạc thì phải.
Nhưng uống rượu, tạm thời giải nghiện, còn linh dược thì sao đây? Đây chính là bảo bối cam đoan sinh mệnh một năm bách độc bất xâm a…
Khó trách một bang giang hồ hiệp khách đều rối rắm như vậy… Một đám nhìn ly rượu rót đầy trước mặt, lại nhìn Tố Tâm Lan đang nở rộ lay động giữa bàn, dở khóc dở cười…
Một lựa chọn vô cùng khó khăn a! Không ít người nhìn ly rượu quý như mạng tay run lên, cổ họng nuốt ực một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm.
- Đây là chủ ý của ai vậy?
Kiều Ảnh vừa tức giận vừa buồn cười hỏi.
Đây cũng quá bỡn cợt rồi!
- Ngoài Mạc Tà ra ai dám ra chủ ý như vậy chứ.
Mai Tuyết Yên bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, nàng đến giờ vẫn không hiểu ý tứ khi Quân Khương Lâm an bài như vậy, thuần túy chỉ là trò đùa dai thôi sao?
- Một chủ ý rất cao minh! Lại một cạm bẫy hết sức nham hiểm!
Miêu Tiểu Miêu mỉm cười, Mai Tuyết Yên giờ phút này chính là "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường", hơn nữa đối với đại điển khai phủ quá chăm chút, mới nhất thời xem nhẹ không nghĩ đến vấn đề này. Nhưng Miêu Tiểu Miêu thứ nhất là ngoài cuộc tỉnh táo, cộng với rèn luyện của gia tộc, đối với âm mưu thủ đoạn có chút hiểu biết, thứ hai Quân Khương Lâm và Mạc Vô Đạo giữa hai người châm chọc khiêu khích lẫn nhau, nàng cũng cảm giác được, nên lập tức đã hiểu rõ ý tứ khi an bài như vậy.
- Ý Miêu cô nương là?
Mai Tuyết Yên trong mắt sáng ngời, cũng đã hiểu ra, gần đây Mai Tuyết Yên bận rộn nhiều việc, không chú tâm lắm, nay được đề tỉnh cũng lập tức hiểu ra.
Kiều Ảnh bên cạnh nhíu mày, nếu nói đây là một cạm bẫy ác độc, vậy người mà nó nhằm vào cũng chỉ có một: Mạc Vô Đạo!
Cũng chỉ có Mạc Vô Đạo, loại người am hiểu mượn đề tài nói chuyện của mình rồi nhân đấy bắt bẻ mỗi chi tiết nhỏ nhặt mượn cớ đả kích Quân Khương Lâm, hòng phá hư buổi lễ long trọng. Rồi từ đấy Quân Khương Lâm lại một lần nữa phản kích, lần này lại càng sắc bén hơn!
Bởi vì lần này, mới thật sự là cuộc chiến có chuẩn bị từ trước!
Kiều Ảnh bây giờ chỉ hy vọng Mạc Vô Đạo không gây sự nữa, vì thể diện của Tam Đại Thánh Địa nhưng… Ngay lúc trong lòng nàng đang lo lắng, thì giọng nói ôn hòa từ từ vang lên, Kiều Ảnh lập tức cảm thấy cả người lạnh lẽo!
Mạc Vô Đạo đúng là vẫn bị cừu hận che mắt mà rơi xuống cạm bẫy của Quân Khương Lâm.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Thanh âm kia lại vang lên:
- Mộng Mộng muội, muội phải gọi ta là tỷ tỷ mới đúng!
- Lại nói bậy, còn nói bậy nữa ta sẽ mách Tuyết Yên tỷ tỷ! Để tỷ ấy thu thập ngươi, không phân lớn, đừng quên ta là lớn, ngày thường trêu đùa thế nào cũng không sao, nhưng chỉ có quy củ này là không thể loạn được.
- Hừ. Cỡ ngươi như vậy, ai nhìn ra là lớn chứ? Chỗ nào của ngươi là lớn chứ?
Giọng nói khinh thường.
- Ngươi! Ta ta…… ta chỗ nào không lớn hả! Chỗ nào cũng lớn hơn ngươi! Ngươi không phục sao?
Giọng nói thẹn quá thành giận, chỉ nghe thôi cũng có thể tưởng tượng được nha đầu kia đang giương nanh múa vuốt thấp giọng rít gào như thế nào.
- Ta chính là không phục. Có bản lĩnh, ở đây cởi đồ ra chúng ta so so xem.
- Được rồi, được rồi, đừng ồn nữa. Để người ta nghe được thì xấu hổ chết.
Lại một giọng nói khác vang lên.
Quản Thanh Hàn và Mai Tuyết Yên đen mặt.
Kiều Ảnh và Miêu Tiểu Miêu cũng hết sức ngạc nhiên: Có chuyện gì vậy? Rốt cuộc là tình huống gì đây a? Tại sao lại loạn như vậy chứ, mà loạn thì loạn, sao cũng dính đến chúng ta nữa?
Theo tiếng bước chân vang lên, vài thân ảnh yểu điệu ríu rít bước vào. Trong một lúc, trong phòng oanh oanh yến yến tụ tập thành một cái bách hoa viên.
Độc Cô Tiểu Nghệ và Hàn Yên Mộng còn có Khả Nhi ở bên cửa thò đầu ra, vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt của Mai Tuyết Yên, bất đắc dĩ cả đám thè lưỡi, ngoan ngoãn đi vào, sớm không còn bầu không khí tranh phong khí phách hồi nãy nữa.
Kiều Ảnh và Miêu Tiểu Miêu nhìn ba tiểu nha đầu này không tránh khỏi nỗi khiếp sợ. Ba tiểu nha đầu này tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng mỗi một người đều giống như minh châu sáng rực vậy, ngây thơ hoạt bát khả ái, tin chắc rằng khi họ trưởng thành ai cũng đều là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, tuyệt thế giai nhân! Phong hoa tuyệt đại, điên đảo chúng sinh là điều đương nhiên.
Còn nữa, mấy tiểu la lị này dáng người thật sự đẹp quá đáng, nhất là hai đứa phía trước, có thể nói dáng người thướt tha, làm người ta vừa thấy chỉ biết…
Hai tiểu nha đầu này thoạt nhìn như tiểu la lị, kỳ thật đã đến tuổi có thể hái rồi…
Xem bộ ngực kia…
Xem… Dáng người kia…
Cho dù giống tiểu la lị đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể gọi là tiểu la lỵ nữa. Ba tiểu nha đầu vừa đến, lập tức phát huy hiệu quả của bản thân, cục diện có chút nặng nề liền biến mất không còn bóng dáng!
- Ai nha nha, vị này chính là Miêu tỷ tỷ phải không? Chậc chậc, thật sự là xinh đẹp.
Độc Cô Tiểu Nghệ híp mắt tươi cười đi vòng quanh Miêu Tiểu Miêu đánh giá, trong chớp mắt đã đi vòng vo mấy vòng, nhìn từ đầu đến chân, từ bộ ngực đến cặp mông, từ vòng eo đến cặp đùi, thậm chí ngay cả ngũ quan sắc mặt vân vân và vân vân. Chỗ nào cũng không bỏ xót. Nhìn đến Miêu Tiểu Miêu da gà da vịt nổi lên hết! Nha đầu này, ánh mắt còn hơn cả sắc lang nữa! Ánh mắt kia, quả thật muốn đem lột hết quần áo Miêu Tiểu Miêu ra mà xem xét, nha đầu này sao lại như thế a…
Điều kỳ quái nhất là nha đầu này vừa xem vừa so sánh, nhìn bộ ngực cao ngất của Miêu Tiểu Miêu, bản thân cũng không tự giác nâng bộ ngực của mình lên.
Cuối cùng, ảm đạm thở dài, lầm bầm lầu bầu nói:
- Nhỏ hơn một chút…
- Người ta so với ngươi lớn hơn một chút cũng là lớn.
Hàn Yên Mộng đến bên tai Độc Cô Tiểu Nghệ, con mắt nhìn bộ ngực của Miêu Tiểu Miêu, rõ ràng lóe ra ánh sáng ghen tị nhưng miệng vẫn đả kích Độc Cô Tiểu Nghệ.
- Lớn cái gì mà lớn, lại không cởi đồ ra hết, chỉ có ông trời mới biết ai lớn hơn thôi.
Độc Cô Tiểu Nghệ che miệng, nói tiếp, giọng nói có phần giảm xuống:
- Hơn nữa… Nghe nói thứ đó có thể bị xoa lớn, ta lại không được xoa, nàng đã được xoa rồi, so với ta lớn hơn chút cũng không có gì kỳ lạ.
Miêu Tiểu Miêu cơ hồ muốn hôn mê bất tỉnh. Nói gì vậy? Lời này cũng có thể tùy tiện nói ra sao? Hai tiểu nha đầu này nghĩ rằng các nàng đã rất nhỏ giọng rồi sao? Các cao thủ như chúng ta, cho dù các nàng đứng cách cả mấy chục trượng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, dừng nói chi các người lại nói nhỏ ngay trước mặt. Hơn nữa… Sao… Sao hai người này lại biết… ta đã… Đây là điều không cách nào phản bác được, cũng không có cách nào hỏi ra miệng, buồn bực, rất buồn bực! Xấu hổ, rất xấu hổ!
- Ngồi ngồi ngồi… Đến đây Miêu tỷ tỷ… Tỷ muội chúng ta hảo hảo tâm sự.
Miêu Tiểu Miêu đỏ mặt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn bị Độc Cô Tiểu Nghệ ấn ngồi xuống ghế, ngồi xuống mới phát hiện ghế ngồi mềm nhũn, chỗ tựa lưng cũng rất mềm, ngồi vô cùng thoải mái, hơi ngả lưng về sau một chút mới phát hiện lưng ghế có thể thả xuống, quả thật tương tự như một chiếc giường thu nhỏ.
Khả Nhi lập tức theo bản năng cầm ấm trà lên châm trà cho các tỷ muội.
Một ly nước sôi được rót ra, hơi nước bốc lên, nhưng vừa mới bay lên thì trong chớp mắt liền chuyển biến, biến thành khí xanh biếc chui vào chén trà, làm cho nước trong ly lập tức trở nên xanh biếc trong suốt, như một khối phỉ thúy cực phẩm.
Đồng thời một mùi hương thanh nhã nhưng mang lại cảm giác thoải mái nhanh chóng lan tỏa, chớp mắt tràn ngập cả đại sảnh, dần dần lan ra ngoài.
Kiều Ảnh và Miêu Tiểu Miêu mở to mắt nhìn. Những thứ này trước đây cũng chỉ nghe nói qua, giờ mới được tận mắt trông thấy, không ngờ Vạn cổ Trà Hương Thảo còn có tác dụng này. Chỉ chốc lát, mùi hương kia đã tràn ngập đại sảnh chiêu đãi khách ở tầng một, mùi hương tiếp tục lan tỏa như thế, cho dù đến nơi xa ngàn dậm cũng không có điểm gì khác biệt.
Đại sảnh bên dưới ngửi được mùi hương, mũi ai cũng kích thích: Trà gì mà thơm như vậy.Quả thật rất thơm…
Độc Cô Tiểu Nghệ kéo Miêu Tiểu Miêu ngồi xuống xong đang loay hoay suy nghĩ xem nên dùng cách gì mới có thể từ chỗ đại tình địch biết được trải nghiệm tâm đắc khi nấu cơm, tên xấu xa kia nói để mình tự học cách nấu cơm, đúng thật là không thể lâm trận rút lui được.
Kiều Ảnh không thèm quan tâm đám nha đầu bên cạnh đang tính toán cái gì, nhẹ nhàng nâng chén trà lên uống một ngụm, ôn tồn nói:
- Tên nhóc Quân Khương Lâm kia không ở đây sao?
- Bạn cũ ở Thiên Hương đến, hắn phải ra tiếp đón, chút nữa sẽ đến thôi.
Mai Tuyết Yên mỉm cười nói.
- Ân? Chẳng lẽ hắn không xuống chủ trì nghi thức khai phủ lần này sao?
Kiều Ảnh lần này thật sự kinh ngạc.
- Nghi thức khai phủ… Cũng chỉ là một nghi thức mà thôi.
Mai Tuyết Yên cười nói.
- Nếu Mạc Vô Đạo thành thật một chút, Mạc Tà sao lại không ra chứ?
- Đây mà cũng là nghi thức bình thường ư, chẳng lẽ Tà quân khai phủ long trọng như vậy, Quân Khương Lâm là phủ chủ Tà Quân phủ, thế nhưng không tự mình ra mặt chủ trì ư?
Tay Kiều Ảnh run run, cơ hồ muốn đổ cả chén trà trên tay.
Rất kinh ngạc!
Rất ngông cuồng!
Thì ra Quân Khương Lâm không tính ra mặt!
- Vẫn là câu kia, cho dù là nghi thức long trọng cỡ nào, thì nó vẫn chỉ là một nghi thức, ra hay không ra mặt, phải xem tâm trạng của hắn mới được.
Mai Tuyết Yên cũng rất bất đắc dĩ. Kỳ thật chuyện này làm quá nhất định sẽ phát sinh thêm chuyện khác nữa…
- Xem tâm trạng…
Kiều Ảnh hoàn toàn ngẩn ngơ.
Đúng lúc này, bên dưới đột nhiên truyền đến một tiếng nổ "Oanh", giống như tiếng mở nồi ra vậy.
Tiếng ồn ào truyền lên trên.
- Chuyện gì vậy?
Kiều Ảnh nhíu mày.
- Chúng ta vì Tà quân phủ khai tiệc, vì các vị khách mời tham dự hội nghị chuẩn bị rượu ngon tuyệt phẩm.
Mai Tuyết Yên bất đắc dĩ nói. Đối với chuyện này, nàng thật sự không thể nói gì cả.
- Chuẩn bị rượu ngon, vậy tốt lắm a.
Kiều Ảnh thầm nghĩ, những người trên giang hồ tuy rằng thích uống rượu, chuẩn bị rượu ngon tiếp đón cho dù trân quý đến đâu cũng không thể làm ồn ào đến vậy, hơn nữa tiếng động hồi nãy, đã vượt quá hai từ ồn ào này rồi, giống như tiếng hoan hô vang vọng, lại giống….
- Đồng thời, chúng ta vì cảm ơn mọi người đến tham dự nghi thức khai phủ, mỗi bàn đều chuẩn bị một chùm tố tâm lan đang nở rộ. Vừa lúc đủ mỗi người một đóa…
Mai Tuyết Yên cười khổ nói nguyên nhân.
Phốc…
Kiều Ảnh vừa uống một ngụm trà lập tức phun ra, ho liên tục, ánh mắt mở to, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc quái dị.
Tố Tâm Lan, thật sự là vô cùng kỳ dị. Nhưng nó cũng có một kiêng kị rất lớn, sau khi ăn không thể uống rượu, trong vòng một canh giờ sau khi ăn nếu uống rượu, vậy đồng nghĩa với việc dược hiệu hoàn toàn mất hết!
Tuy không có hậu quả nào cả, cũng không gây tổn hại cơ thể, nhưng vẫn đồng nghĩa với việc phá nát một gốc cây linh dược hiếm thấy, mất đi một năm bách độc bất xâm.
Bây giờ bên dưới, chính là loại tình huống này!
Muốn linh dược, vậy không uống rượu!
Nhưng rượu này… Hình như là loại rượu đã từng bán đấu giá ở Thiên Hương Thành!
Một vò hơn mười vạn lượng bạc thì phải.
Nhưng uống rượu, tạm thời giải nghiện, còn linh dược thì sao đây? Đây chính là bảo bối cam đoan sinh mệnh một năm bách độc bất xâm a…
Khó trách một bang giang hồ hiệp khách đều rối rắm như vậy… Một đám nhìn ly rượu rót đầy trước mặt, lại nhìn Tố Tâm Lan đang nở rộ lay động giữa bàn, dở khóc dở cười…
Một lựa chọn vô cùng khó khăn a! Không ít người nhìn ly rượu quý như mạng tay run lên, cổ họng nuốt ực một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm.
- Đây là chủ ý của ai vậy?
Kiều Ảnh vừa tức giận vừa buồn cười hỏi.
Đây cũng quá bỡn cợt rồi!
- Ngoài Mạc Tà ra ai dám ra chủ ý như vậy chứ.
Mai Tuyết Yên bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, nàng đến giờ vẫn không hiểu ý tứ khi Quân Khương Lâm an bài như vậy, thuần túy chỉ là trò đùa dai thôi sao?
- Một chủ ý rất cao minh! Lại một cạm bẫy hết sức nham hiểm!
Miêu Tiểu Miêu mỉm cười, Mai Tuyết Yên giờ phút này chính là "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường", hơn nữa đối với đại điển khai phủ quá chăm chút, mới nhất thời xem nhẹ không nghĩ đến vấn đề này. Nhưng Miêu Tiểu Miêu thứ nhất là ngoài cuộc tỉnh táo, cộng với rèn luyện của gia tộc, đối với âm mưu thủ đoạn có chút hiểu biết, thứ hai Quân Khương Lâm và Mạc Vô Đạo giữa hai người châm chọc khiêu khích lẫn nhau, nàng cũng cảm giác được, nên lập tức đã hiểu rõ ý tứ khi an bài như vậy.
- Ý Miêu cô nương là?
Mai Tuyết Yên trong mắt sáng ngời, cũng đã hiểu ra, gần đây Mai Tuyết Yên bận rộn nhiều việc, không chú tâm lắm, nay được đề tỉnh cũng lập tức hiểu ra.
Kiều Ảnh bên cạnh nhíu mày, nếu nói đây là một cạm bẫy ác độc, vậy người mà nó nhằm vào cũng chỉ có một: Mạc Vô Đạo!
Cũng chỉ có Mạc Vô Đạo, loại người am hiểu mượn đề tài nói chuyện của mình rồi nhân đấy bắt bẻ mỗi chi tiết nhỏ nhặt mượn cớ đả kích Quân Khương Lâm, hòng phá hư buổi lễ long trọng. Rồi từ đấy Quân Khương Lâm lại một lần nữa phản kích, lần này lại càng sắc bén hơn!
Bởi vì lần này, mới thật sự là cuộc chiến có chuẩn bị từ trước!
Kiều Ảnh bây giờ chỉ hy vọng Mạc Vô Đạo không gây sự nữa, vì thể diện của Tam Đại Thánh Địa nhưng… Ngay lúc trong lòng nàng đang lo lắng, thì giọng nói ôn hòa từ từ vang lên, Kiều Ảnh lập tức cảm thấy cả người lạnh lẽo!
Mạc Vô Đạo đúng là vẫn bị cừu hận che mắt mà rơi xuống cạm bẫy của Quân Khương Lâm.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.