Ngày tiếp theo, toàn án Hoan Châu.
Lúc này trước cửa toàn án đã sớm bị vây chặt đến không lọt nổi một giọt nước, tất cả mọi người đang đợi đại diện của Y Dược Thanh Di và nhà họ Lâm, nhà họ Trịnh đến đây.
“Trời ạ, trận chiến này thật sự rất lâu rồi chưa từng thấy”
“Không sai, cho dù là bác sĩ đại diện nước Lãng hồi đó tới Hoan Châu cũng không hơn cái này.
Nhìn phóng viên và quần chúng người đông nhìn nghịt, có vài người không nhịn được bắt đầu nháo nhào nghị luận.
Rất nhanh mấy chiếc xe sang theo tới vững vàng ngừng lại, đám người liền trông thấy đại diện của nhà họ Trịnh và nhà họ Lâm đã tới.
Đại diện chủ yếu của nhà họ Trịnh là Trịnh Văn Xương, mà đại diện của nhà họ Lâm thì có thêm người, không chỉ có bà cụ Trịnh, còn có Lâm Văn Sang, Lâm Minh Hải, đám người Hình Hải Trung.
Nhưng tất cả mọi người không chú ý tới chính là ngay tại lúc hai nhà họ Trịnh bọn họ tràn vào, một luật sự trẻ tuổi mặc đồ bình thường đã lặng lẽ đi vào toà án.
Đối mặt với đám người Trịnh Văn Xương và bà cụ Trịnh đến đây, một đảm phóng viên truyền thông lập tức nháo nhào lên tiếng đặt câu hỏi.
“Ông Xương, xin hỏi Y Dược Thanh Di thật sự đánh cắp phương thuốc của các người sao?”
“Bà cụ Trịnh, đơn thuốc kia thật sự là bài thuốc gia truyền của bà sao?”
“Đối với vụ kiện hôm nay, hai nhà các bà có nắm chắc phần thắng không?”
“Mặc dù Y Dược Thanh Di là lực lượng mới xuất hiện, nhưng theo tin tức thì ông chủ phía sau bọn họ đúng là một vị nhân vật lớn, các bà thật sự muốn khai chiến với bọn họ sao?”
Các phóng viên đặt câu hỏi mỗi câu sắc bén hơn cậu trước, Trịnh Văn Xương và bà cụ mới đầu còn nở nụ cười hài lòng trả lời từng câu, nhưng rốt cuộc bọn họ cũng mất kiên nhẫn.
Ngay lúc đại diện hai nhà chuẩn bị tránh phóng viên tiến vào toà án, bỗng nhiên một tràn tiếng thắng xe dồn dập vang lên.
“Tổng giám đốc điều hành Y Dược Thanh Di, Lâm Thanh Di.”
Nhìn thấy Lâm Thanh Di đi xuống từ trên chiếc xe Maybach, một đám phóng viên vội vàng bỏ qua hai nhà họ Trịnh, chen chúc chạy về phía Lâm Thanh Di.
"..."
Các phóng viên không ngừng ném ra vấn đề, khiến sắc mặt Lâm Thanh Di hết sức khó coi, ngay lúc cô chuẩn bị trả lời, bỗng nhiên Triệu Mai Hương và Lâm Minh Quang cũng từ trong xe chui ra.
“Mọi người xin nhường một chút, Lâm Thanh Di nhà chúng tôi còn phải vội mở phiên toà
Tuy nhiên, ngay khi họ đang cố gắng thoát khỏi lối đi hẹp của phóng viên và chuẩn bị bước vào tòa án, họ nhìn thấy Lâm Văn Sang giận dữ chửi bởi: “Đám ăn cây táo rào cây sung này lại còn dám đến thưa kiện?”
“Súc sinh, bất trung bất hiếu.”
Lâm Thanh Di bị Lâm Văn Sang chọc tức đến nổ phổi, cô nghiêm túc nói: “Lâm Văn Sang, xin anh chú ý lời nói của mình, mọi chuyện đều sẽ có thẩm phán của quan toà, còn chưa tới phiên anh ở đây đổi trắng thay đen”
“Tôi đổi trắng thay đen? Rõ ràng chính các người nhân lúc bà nội không chú ý mới đánh cắp phương thuốc, nếu không cô lại chẳng biết tại sao trở thành tổng giám đốc điều hành Y Dược Thanh Di.” Lâm Văn
Sang không chịu nhượng bộ nói.
Ồn ào!
Một phen ngôn luận của Lâm Văn Sang hiển nhiên càng có sức thuyết phục, nháy mắt đã khiến một đám phóng viên nhiều chuyện và quần chúng cũng tin tưởng mấy phần.
“Chậc chậc chậc, không ngờ đến Lâm Thanh Di vóc dáng xinh đẹp trẻ tuổi vậy mà lại làm những chuyện xấu xa này.”
“Biết người biết mặt không biết lòng, ai biết được?”
“Tôi thấy tám chín phần mười chính là như người nhà họ Lâm nói, Lâm Thanh Di này trộm phương thuốc mới trở thành tổng giám đốc điều hành Y Dược Thanh Di.
Lâm Thanh Di bị đám người vây xem chỉ trích tức đến nỗi run rẩy, cô hít sâu một hơi, tức giận trả lời: "Mấy người... ngậm máu phun người.”
Mắt thấy Lâm Thanh Di tức đến nỗi mắt trợn tròn, Sở Quốc Thiên mới vừa từ phòng điều khiển đi xuống vội vàng đi lên phía trước, che chở nói: “Mọi người bình tĩnh đừng nóng, hy vọng mọi người đừng nghe tin sai lệch, chúng tôi đã chạy đến toà án thì không sợ bị bọn họ vu khống, tôi tin quan toà nhất định sẽ phân rõ phải trái, chứng minh trọng sạch cho chúng tôi.”
“Ha ha, Sở Quốc Thiên, đến lúc này anh vẫn giả vờ giả vịt, đến lúc đó thật sự mở phiên toà, tôi xem anh làm sao xuống đài.” Lâm Văn Sang nghe xong, vẻ mặt lập tức trào phúng trả lời một câu.
“Sao anh biết chúng tôi chắc chắn sẽ thua?” Sở Quốc Thiên nhàn nhạt nói.
“Tóm lại chúng tôi tuyệt đối sẽ không thua” Lâm Văn Sang vô cùng tự tin nói.
“Nếu như các anh thua thật thì tôi không ngại đến lúc đó vu cáo các người tội danh phỉ báng”
“Anh..."
Lâm Văn Sang khó thở, nhưng còn chưa đợi nói chuyện, bà cụ Trịnh ở bên cạnh đã kéo anh ta lại, lạnh lùng nói với Sở Quốc Thiên: “Sở Quốc Thiên, cậu đừng có phí lời nữa, muốn thắng vụ kiện này trừ khi cậu đang nằm mơ”
“Sở Quốc Thiên, nếu như tôi là anh thì bây giờ sẽ ngoan ngoãn nhận sai. Ngay cả Hình Hải Trung cũng nhàn nhạt nói một câu.
Đối mặt đám người cố tình gây sự, Sở Quốc Thiên cũng lười nói nhảm, sau khi ném thêm một câu “gặp ở toà án” thì che chở ba người Lâm Thanh Di đi vào toà án.
Nửa tiếng sau, thuận lợi mở phiên toà.
Chủ tọa phiên tòa là thẩm phán đứng đầu, Lý Minh Chí.
Ngay lúc Lý Minh Chí dựa theo chương trình tuyên đọc một vài quy định toà án và giới thiệu vụ án, ánh mắt của mọi người lại đều đặt trên người luật sư Tần Phong, đại diện của bị cáo.
“Đây là chính là luật sự đại diện Y Dược Thanh Di sao? Tuổi cũng còn trẻ nhỉ?”
“Đúng vậy, luật sư còn trẻ như vậy có lẽ vẫn đang trong kỳ thực tập, sao anh ta có thể là đối thủ củ Luật sư Thu?”
“Vụ kiện này càng ngày càng thú vị..."
Tiếng nghị luận trên khán đài càng lúc càng lớn, Lý Minh Chí trên ghế chủ vị không khỏi sầm mặt lại đập búa trước mặt nói: “Im lặng, xin mọi người đừng lớn tiếng ồn ào.”
Đợi sau khi đám người trở nên yên tĩnh, Lý Minh Chí thuận tiện đọc xong tin tức liên quan, cuối cùng mới đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Minh Hải ở phía nguyên cáo, dò hỏi: “Nguyên cáo Lâm Minh Hải, căn cứ theo lời chứng của ông, phương thuốc nhà họ Lâm các ông bị một nhà
Lâm Minh Quang đánh cắp đúng không?”
“Vâng”
“Một nhà Lâm Minh Quang như lời ông nói hôm nay không tới toà án thẩm vấn hả?”
“Vâng.”
“Ông làm sao chứng minh phương thuốc bị một nhà Lâm Minh Quang đánh cắp?"
“Khoảng một tuần trước, tôi tận mắt nhìn thấy con rể Sở Quốc Thiên của Lâm Minh Quang lên tiến vào phòng mẹ tôi, sau đó ở bên trong mười lăm phút đồng hồ mới ra ngoài."
“Ngoại trừ nhân chứng này của ông, ông có vật chứng chứ?” Quan toà tiếp tục hỏi.
“Có vật chứng, phòng ngủ mẹ tôi vẫn luôn gắn camera lỗ kim, quay được tất cả hình ảnh Sở Quốc Thiên trộm phương thuốc.” Vẻ mặt Lâm Minh Hải bình tĩnh trả lời.