"Chờ chút đã, ông Phạm, xin hỏi bây giờ là mấy giờ rồi ?" Sở Quốc Thiên quay đầu nhìn ông Phạm đang quay lưng về phía mình.
Ông Phạm hơi khó hiểu nhìn Sở Quốc Thiên, sau đó lấy điện thoại ra xem, nói: “Năm giờ năm mươi sáu." “Nếu đã nói như vậy thì còn năm phút nữa, ông Phạm, ông đã cho người đóng hết phòng giám sát với phòng điều khiển chưa?" Sở Quốc Thiên từ từ nhìn về phía gương mặt tràn đầy nghi ngờ của ông Phạm, hỏi lại lần nữa. "Có đóng hay không thì liên quan gì đến cậu?" Ông Phạm hơi khó chịu liền nhíu mày, nhìn vẻ mặt đầy đề phòng của Sở Quốc Thiên, lạnh lùng nói: "Oắt con, cậu có suy nghĩ quái gì vậy? Tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất là cậu nên ngoan ngoãn một chút, nếu không thì ráng mà chịu đựng!" “Yên tâm, tôi bị mấy người bắt đến đây rồi, còn có thể làm gì? Hơn nữa mấy người trói tôi chắc chắn như này. Tôi chỉ hỏi vậy thôi." Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói, đối với người đàn ông đẩy mở thì ngược lại: “Nhìn mắttôi đây này, nhìn mắt tôi đây này".
Người đàn ông đẩy mỡ nghe vậy, không chút phòng bị, liền theo bản năng nhìn vào mắt của anh.
Chỉ là cái nhìn bình thường, nhưng một giây sau, cả thân thể người đàn ông đột nhiên chấn động dữ dội, tính khí thay đổi mạnh mẽ, đôi mắt vô hồn tiến về phía Sở Quốc Thiên, phịch một cái đã quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đờ đẫn nhìn Sở Quốc Thiên, nói: “Chủ nhân" “Chuyện gì thế này? Tên oắt con, cậu đã làm gì với em họ của tôi?" Thấy vậy, sắc mặt của ông Phạm thay đổi kinh khủng, lùi về phía sau liên tiếp.
Sở Quốc Thiên không để ý, chỉ nhìn tên đàn ông đầy mỡ nói: “Ông là rác đúng không?" “Đúng, đúng vậy, tôi là rác rưởi, thứ rác rưởi mà mọi người đều ghét." Người đàn ông đầy mỡ ngơ ngác nói.
Sở Quốc Thiên hài lòng, khẽ gật đầu, đưa tay chỉ ông Phạm ở bên cạnh: “Tốt lắm, vậy tôi lệnh cho ông, đồ rác rưởi, hãy đánh ông ta đi! Cứ đánh mạnh vào cho tôi!” “Được, tôi hiểu rồi.”
Người đàn ông ngây ngô nhẹ gật đầu, thân thể cứng ngắc đứng dậy, lập tức cầm lấy cây gậy trongtay, đầy sát khí tiến tới chỗ ông Phạm. Ông Phạm bị tình cảnh này làm cho sợ tới mức cứ lùi về sau: "Mẹ nó, tự nhiên chủ lại nổi điên lên vậy?"
Người đàn ông đầy mỡ giống như không nghe thấy gì, dùng gậy nên vào người ông ta, mỗi cú đánh đều dùng hết lực, không lâu sau, trên người có vài chỗ bị chảy máu đỏ tươi, hoàn toàn sợ đến mức không dám chạy trốn, chỉ ở một bên căm tức nhìn Sở Quốc Thiên chửi: “Này, mày, thằng điên này, mày đã làm gì với em họ của tao, tên điên này, đúng là đồ biến thái " "Xin lỗi, tôi không phải thể.” Vẻ mặt Sở Quốc Thiên không đổi nhìn tình cảnh trước mắt. "Khốn nạn!" Cập nhật chương mới nh*ất tại Truyện88.vip
Ông Phạm bị người đàn ông đầy mỡ đuổi đánh, cuối cũng nên ra một ngụm máu, chẳng để tâm đến Sở Quốc Thiên nữa, trực tiếp đánh nhau với em họ của mình, hai người đều to con nên chẳng phân cao thấp, khó loại bỏ được.
Sở Quốc Thiên ngồi trên ghế, cả người hầu như không dùng lực, khung sắt trên tay bị cắt làm hai, cứ như đã được sắp đặt, nếu như có người ngoài thấy cảnh này, chắc chắn sẽ sợ hãi đến mức không nói nên loi.
Mặt anh đầy giễu cợt, nhìn hai con chó điên đangcắn nhau trước mắt.
Sau khoảng mười phút, có tiếng gõ cửa, bên ngoài truyền đến âm thanh cùng Phạm, không xong rồi, phía ngoài người điều tới, ngài nhanh ra đi, đang chỉ đích danh ngài tiếp đãi."
Tuy vậy, ông Phạm đã sớm đánh đỏ mắt chỉ lo đánh nhau với người đàn ông đầy mỡ, căn bản không nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK