Sở Quốc Thiên nhưởng mày, không đợi ông ta hỏi chuyện, Hướng Đào Ánh và đám người khác lại càng ngạc nhiên.
“Cựu Viện trưởng!”
“Cựu Viện trưởng, cuối cùng thầy cũng đến rồi, mau cứu chúng tôi với..."
Có những lời cảm thán từ những người của đám người Hướng Đào Ánh, thân phận của người đàn ông mặc áo choàng dài đã được miêu tả sinh động, học viện y học Nam Cung, cựu viện trưởng Nam Cung Thế.
Tuy Nam Cung Thế đã về hưu không còn là viện trưởng nữa, nhưng suy cho cùng ông ta vẫn nhân vật trung tâm cốt lõi của nhà Nam Cung, hơn thế nữa, kỹ thuật y học của ông ta lại càng vượt xa so với Vương Trạch.
Nhìn qua một lượt những người trung thành của học viện y học Nam Cung, Nam Cung Thế sắc mặt bỗng trở nên khó coi vô cùng, ông ta nhìn thẳng vào Sở Quốc Thiên giận giữ nói: “Này cậu thanh niên, tôi biết cậu là thần y Sở nổi tiếng gần đây, cũng biết được rằng nhà họ Nam Cung chúng tôi với cậu có đôi chút hiểu lầm, nhưng cậu lại ra tay tàn độc như vậy, cậu không cảm thấy quá đáng lắm sao?”
“Hiểu lầm? Quá đáng?” Sở Quốc Thiên nhếch mép một cái, lọ rõ sự mỉa mai.
Mặc dù là làm ra chuyện xấu xa, nhà họ Nam Cung chỉ dùng với một câu nói đơn giản đã che đậy được, có thể thấy cũng không phải loại tốt đẹp gì.
Sở Quốc Thiên bộc lộ thái độ thực sự khiến Nam Cung Thế vô cùng bất mãn, ông ta lạnh lùng đe dọa: “Thần y Sở, cậu đánh thương bao nhiêu người của nhà họ Nam Cung như vậy, không sợ gia chủ chúng tôi nổi giận, sẽ giết cậu hay sao?”
Mặc dù thái độ của Nam Cung Thế rất mạnh mẽ, nhưng ông ta cũng có thể nhìn ra thân thủ của Sở Quốc Thiên rất lợi hại, nếu như cứ tùy tiện ra tay, nói không chừng không những có kết quả không tốt đẹp còn thiệt thòi nữa.
Sở Quốc Thiên đương nhiên có thể nhìn ra dáng vẻ thấp thỏm ngoài mạnh trong yếu của Nam Cung Thế, anh cười nhạt một tiếng, lại từ từ tiến về phía Nam Cung Thế: “Ông quan tâm đến nhà họ Nam Cung trong mắt tôi thế nào, chính là một đám sâu bọ của xã hội, là ung nhọt của đất nước này, tôi đến đây lần này là muốn xem xem, các người lợi hại đến đâu, nhưng đáng tiếc, so với tôi tưởng tượng thì kém cỏi không ít.
"Khốn nạn, cậu nói linh tinh gì thế?” Nam Cung Thế vô cùng tức giận hét lên hỏi.
Nhà họ Nam Cung từ lúc thành lập đến nay, không phải không có người gây phiền nhiễu,nhưng đó là chuyện của mấy chục năm về trước rồi, suy cho Nam Cung Thế sống lâu như vậy rồi, giống như Sở Quốc Thiến đến làm loạn thì đây là lần đầu tiên.
“Rất xin lỗi, ông không phải đối thủ của tôi, tôi cũng không đủ kiên nhẫn để nghe những ồn ào này.” Sau đó, đối diện trực tiếp với Nam Cung Thế là khuôn mặt đầy sự giận dữ, Sở Quốc Thiến chỉ nói duy nhất một câu.
Cùng lúc nói chuyện, cổ tay run lên, hai tia sáng đâm thẳng vào cánh tay của Nam Cung Thế, thời khắc đó, cơ thể ông run rẩy, đôi tay không chút sức lực thống dài cạnh người.
Gặp Sở Quốc Thiên một lời cũng không thừa thãi với Nam Cung Thế cách đó không xa Vương Vũ Huyên lẩm bẩm: “Không lẽ...anh ta thật sự có thể một mình hủy hoại cả một gia tộc sao?
Hơn nữa nét mặt khinh bỉ Sở Quốc Thiên của Phùng Bắc cũng thẳng thắn thay đổi thái độ, trong ánh mắt của anh ta cũng đầy sự kinh động, thậm chí còn có mấy phần khiếp sợ: "Anh ta...anh ta lấy đâu ra sức mạnh đó, lại cả gan dám đến nhà họ Nam Cung làm loạn vậy?”
Không chỉ là Vương Vũ Huyên và Phùng Bắc, mà cả Triệu Thiên Hoằng và Trương Hoàng Vĩ đều bị chấn động, Triệu Thiên Hoằng còn đỡ hơn một chút, biết rằng nhà họ Nam Cung lần này là do chọc giận chí tôn, nhưng Trương Hoàng Vĩ lại không biết nội tình ra sao.
Lúc đầu, Trương Hoàng Vĩ chỉ cảm thấy trình độ y học của Sở Quốc Thiên rất xuất chúng, hơn nữa hoài bão chính nghĩa, là đối tượng không tồi đáng để học tập, nhưng dựa theo những gì đang diễn ra thì càng ngày càng khốc liệt, anh ta phát hiện ra Sở Quốc Thiên với những mục đích khác hoàn toàn so với những gì anh ta thấy.
Nam Cung Thế sau khi đã cố gắng thử nhiều lần thấy vẫn không cách nào cho đôi cánh tay có chút cảm giác, lúc đó mới hiểu rằng Sở Quốc Thiên còn lợi hại hơn mình tưởng tượng rất nhiều.
Nhưng thâm tâm ông ta lại không phục, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào Sở Quốc Thiên, độc ác nói: “Rút cuộc cậu đã làm gì tôi, cậu có tin tôi sẽ khiến cậu không bước chân ra khỏi viện y học này không?”
Những người khác không một ai nói năng gì, Nam Cung Thế chính là đại diện lớn nhất của nhà họ Nam Cung rồi, đến ông ta còn bị Sở Quốc Thiên tùy ý khóa tay khống chế, bọn họ những binh lính nhở căn bản không có quyền lên tiếng.
Một bên là Trương Hoàng Vĩ nhìn thấy Nam Cung Thế trong mắt đầy lửa giận, nuốt nước bọt xuống nói: “Thầy ơi..."
Nhưng lời nói chưa dứt, liền bị Sở Quốc Thiên Quốc nói chặn lại: “Yên tâm đi, chúng ta đều sẽ không sao.”
Sở Quốc Thiên nói xong, lại lần nữa nhìn qua Nam Cung Thế, cười lạnh lùng: “Nam Cung Thế đúng không? Ông ở nhà họ Nam Cung cũng coi như có chút