Nhưng đối phương không đáp lại cô ta mà đi thẳng ra khỏi phòng. “Đừng để ý đến mấy người bọn họ. Bọn muốn đi thì cứ để bọn họ đi, họ đi rồi thì cơ hội sẽ là của chúng ta. Nhà sản xuất Trương, là bạn của tôi không hiểu chuyện, tôi kính ông một ly
Trương Lam Châu nói xong liền nhấc ly rượu lên, cầm lấy chén rượu, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
Kỳ thật, trong lòng Trương Lam Châu ước gì Lâm Hiểu
My nhanh chóng rời khỏi. Cô ta có thể thấy rõ sự ưu ái của nhà sản xuất Trương đối với Lâm Hiểu Mỹ. Nếu Lâm Hiểu My ở lại thì vai nữ chính kia chắc chắn không có phần của bọn cô.
Cô ta vừa ngẫm nghĩ vừa nâng ly rượu lên, còn chưa kịp uống thì một cơn gió quạt đến, tiếng bạt tang vạng vong giữa căn phòng. "A!"
Trương Lam Châu hết lên thảm thiết, bụm mặt ngã bệt trên mặt đất, vẻ mặt khó nhìn nhà sản xuất Trương đột nhiên ra tay làm khó dễ mình. “Đồ đàn bà đê tiện, vô liêm sỉ không cần mặt mũi, muốn vai nữ chính đúng không? Ai uống hết chai rượu kia trước thì vai nữ chính thuộc về người đó!"
Nhà sản xuất Trương vô cùng tức giận, cầm chai rượu đập vào người Trương Lam Châu.
Hồ Khiết Vĩ ngồi bên cạnh sợ đến mức không thốt ra được lời nào.
Rượu trong chai kia ít nhất cũng còn hơn phân nửa, uống hết không phải đi tìm chết sao? Nhưng Trương Lam Châu cũng không nghĩ đến điều đó, trong đầu cô ta chỉ còn đọng lại ba chữ “vai nữ chính”.
Nhìn chai rượu trong tay, cô ta nhắm mắt lại, trực tiếp nốc cạn chai rượu. “Ha ha ha, thật đúng là liều mạng...
Đám người xung quanh phát ra tiếng cười khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Nhưng tâm trạng của nhà sản xuất Trương cũng không vì chuyện này mà chuyển biến tốt đẹp hơn. Ông ta nhìn Hồ Khiết Vĩ, giơ tay vẫy bảo cô ta đến gần.
Tuy trong lòng Hồ Khiết Vĩ trăm lần không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải run rẩy bước qua chỗ ông ta. “Ngồi lên!” Nhà sản xuất Trương vừa nói vừa đưa tay nới lỏng thắt lưng của mình. Sắc mặt Hồ khiết Vĩ trắng bệch, phút chốc đã hiểu được ý đồ của đối phương, giọng nói cô ta nức nở: “Nhà sản xuất, đừng.. “Đừng? Chẳng phải cô muốn vai nữ sao?”
Nhà sản suất Trương chế giễu: “Còn giả bộ thanh tao gì chứ!”
Trong lòng Hồ Khiết Vĩ không muốn như cô ta lại không có đường lui. Đúng lúc này, tiếng đập cửa đột ngột vang lên làm gián đoạn âm thanh ồn ào trong phòng.
Nhà sản xuất Trương bực bội nhíu mày nhưng vẫn buộc lại thắt lưng quần. “Mẹ nó, là ai không có nhãn lực vậy chứ?” “Nhà sản xuất đừng tức giận, lát nữa tôi sẽ tìm quản lý họ nói chuyện” Người đàn ông râu quai nón vội vàng nói rồi đứng dậy bước đến trước cửa.
Nhưng đợi đến khi râu quai nón mở cửa ra, thấy người đang đứng bên ngoài, trên mặt ông ta tràn đầy vẻ kinh ngạc. “Hả? Tổng giám đốc Hách, sao ông lại đến đây?” “Ai đấy?” Nhà sản xuất Trương nghe thấy tiếng hô liền “Nhà sản xuất Trương, là tổng giám đốc Hách” Râu hỏi. quai nón hưng phấn nói. “Cái gì? Là tổng giám đốc Hách, Hách Trạch Dũng?” Nhà sản xuất Trương giật mình đứng bật dậy.
Phải biết rằng, Hách Trạch Dũng chính là nhà tài trợ lớn nhất của bộ phim này, thật không ngờ rằng có thể gặp được ông ta ở đây.
Hách Trạch Dũng tiến vào, khi nhìn thấy nhà sản xuất
Trương cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. HỒ, nhà sản xuất Trương, ông cũng ở đây à, thật trùng hợp
Nhà sản xuất Trương mỉm cười bước đến: “Đúng vậy, tổng giám Hách mau đến đây ngồi. Hôm nay chúng ta có dịp gặp nhau, nói thế nào cũng phải uống một ly!” “Được được, uống rượu chắc chắn không thiếu được, nhưng đợi tôi uống với anh Sở xong đã. Anh Sở đâu rồi, tôi đi chào hỏi anh ấy trước.
Dứt lời, Hách Trạch Dũng vui vẻ vòng qua mọi người tìm kiếm bóng dáng của Sở Quốc Thiên. Thế nhưng ông ta ngó quang cũng không thấy bóng dáng của Sở Quốc Thiên đầu. "Hử? Anh Sở đâu rồi?”