“Tuy nhiên, hiện tại, viện chúng tôi vẫn chưa nghiên cứu xong phương thuốc, không thể đưa ra giá cụ thể của phương thuốc cho anh, nếu phương thuốc của anh thật sự có những hiệu quả tác dụng như trên, có thể sẽ nâng sức mạnh tổng hợp của chiến vực lên một tầng cao hơn!” Lưu Thanh Phong nghiêm túc bổ sung thêm một câu.
Nghe xong, tất cả mọi người đều thở dốc.
Nhưng Lưu Thanh Phong vẫn tiếp tục thao thao bất huyệt: “Thực sự, tôi rất biết ơn Thần y Sở đã đóng góp phương thuốc này cho chiến vực của chúng tôi. Nếu trôi giạt ở nước ngoài, thì hậu quả không phải là điều chúng tôi muốn thấy chút nào!”
Cả đám đồng đội cũ lại bàng hoàng nhìn nhau, họ đều nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Ngay cả vẻ mặt của Đàm Trí Dũng cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, nhưng khi nghĩ đến thân phận của Sở Quốc Thiên, ông ta lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thấy mọi người có vẻ đều hiểu ý mình, lúc này Lưu Thanh Phong mới giải thích: “Bây giờ chắc các anh đã hiểu tại sao tôi lại quyết định mua phương thuốc này sớm như vậy rồi đúng không?”
Mọi người đều tỏ ra đồng ý.
Vì vậy, Lưu Thanh Phong đưa bản hợp đồng đã soạn sẵn cho Sở Quốc Thiên và nói: “Thần y Sở, đây là hợp đồng mua bán phương thuốc này, anh có thể xem qua trước, nếu không có vấn đề gì, thì có thể ký, nhưng tôi vẫn muốn nhắc anh rằng sau khi ký hợp đồng này, anh không được tiết lộ phương thuốc này cho người khác nữa, anh hiểu ý tôi không?”
"Không sao.” Sở Quốc Thiên có thể hiểu được sự cẩn trọng của Lưu Thanh Phong, sau đó mỉm cười đặt bút ký tên.
Lưu Thanh Phong liếc mắt nhìn chữ ký của Sở Quốc Thiên, luôn cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng cũng không nghĩ nhiều vì có cảm giác hưng phấn khi vừa mới mua được phương thuốc này.
“Thần y Sở, anh yên tâm, về giá trị cụ thể của phương thuốc này, chúng tôi sẽ đưa ra giá thỏa đáng cho anh sau khi chúng tôi có kết quả nghiên cứu, chắc chắn không để anh chịu thiệt!” Lưu Thanh Phong cười nói sau khi nhận lại bản hợp đồng.
“Tiền thì sao cũng được, tôi chỉ có một yêu cầu, và đó là bản quyền sản xuất phương thuốc này!” Sở Quốc Thiên dừng lại và nói: “Tôi tin rằng chỉ huy Đàm cũng đã nói với các anh rằng tôi là chủ nhân của Y dược Thanh Di, yêu cầu của tôi rất đơn giản, đó là bản quyền sản xuất phương thuốc này thuộc về Y dược Thanh Di chúng tôi!”
“Ha ha, nếu Thần y Sở muốn bản quyền sản xuất này, vậy tôi phải nghi ngờ động cơ của anh rồi.”
“Đúng vậy, phương thuốc này là do anh cung cấp. Nếu như anh không tham gia, theo logic thông thường, rủi ro mà anh phải gánh chịu sẽ rất lớn, còn nếu tham gia sản xuất thì đó là sự đảm bảo cho cả hai bên!”
Các đồng đội cũ của Đàm Trí Dũng đều là những người sành sỏi, nghe xong lời của Sở Quốc Thiên, không những không phản đối mà vẻ mặt còn trở nên thoải mái hơn.
Trong khi cả nhóm đang tận hưởng niềm vui, Đàm Trí Dũng liếc nhìn Sở Quốc Thiên và ngập ngừng hỏi: “Thần y Sở, hiếm khi mọi người mới gặp nhau một lần, lát nữa cùng nhau ăn một bữa được không?"
Sở Quốc Thiên nghe vậy lập tức hiểu ra, Đàm Trí Dũng đang muốn lợi dụng đám đồng đội cũ để thắt chặt thêm mối quan hệ với mình, khi anh định mở miệng nói gì đó, liền thấy những người khác đồng ý.
“Thần y Sở, hôm nay anh nhất định phải nể mặt Lão Đàm!”
“Đúng vậy, đã nhiều năm rồi tôi chưa thấy một người trẻ tuổi nào thú vị như Thần y Sở, đúng là nên làm vài chén!”
“Ha ha, với tửu lượng của anh, cùng lắm uống được hai chén chứ mấy."
“Chết tiệt!”
"......"
Sở Quốc Thiên rất ngưỡng mộ tình đồng đội trong sáng này, anh cười đáp lại: “Cung kính không bằng tuân lệnh, vậy thì làm phiền các ông rồi!”
“Khách sáo vậy!”
“Nói những lời này làm gì, chỉ là thêm bát thêm đũa thôi mà, Lão Đàm là người tồi tệ sao?”
Cả đám nói xong cùng phá lên cười.
Nhưng đúng lúc này, một người lính vội vàng bước vào, sau khi cúi chào mọi người, anh ta nhìn về phía Sở Quốc Thiên: “Anh Sở, có một đám người ở bên ngoài, nói rằng anh bị nghi ngờ tham gia vào vụ án sản xuất thuốc giả, họ đề nghị anh hợp tác điều tra!”
Cái gì?! Nụ cười trên gương mặt từng người liền biến mất, họ liếc nhìn Sở Quốc Thiên.
Nhưng Sở Quốc Thiên chỉ nở nụ cười xin lỗi mọi người rồi thản nhiên bước ra ngoài.
Anh biết những người này nhất định là người của nhà họ Nam Cung, sở dĩ anh đến tìm Đàm Trí Dũng vào sáng sớm là muốn dùng sức mạnh của mình để giải quyết vấn đề.
Dù anh không nói gì nhưng nếu đầu óc Đàm Trí Dũng nhanh nhạy thì sẽ biết phải làm gì.
Mọi chuyện đều diễn ra đúng như kế hoạch của Sở Quốc Thiên, sau khi nhìn Sở Quốc Thiên đi ra ngoài, sắc mặt Đàm Trí Dũng đột nhiên trở nên u ám.
Nhìn người lính chuẩn bị rời đi, anh ta trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc đám người ở bên ngoài là như thế nào?”
“Thưa chỉ huy, tôi...... tôi cũng không rõ!” Người lính vội vàng trả lời.
“Tôi thấy chuyện này chắc chắn có gì đó bất thường. Vừa rồi mọi người cũng đã nói chuyện rất nhiều với Thần y Sở. Dựa vào kinh nghiệm của các ông, có thể đánh giá được nhân phẩm của anh ta hoàn toàn không có vấn đề!” Lưu Thanh Phong nói xen vào.