Mọi người nghe thấy như vậy thì đều mang ánh mắt tò mò nhìn. “Là về dự án điện ảnh mới lần này, tôi nghĩ là nên đổi lại nhân vật nữ chính, cho nên thật xin lỗi cô Lâm Hiểu Hy, hợp đồng của chúng ta không thể ký kết được, về sau sẽ tiếp tục có một vòng tuyển chọn thay thế, thật xin lỗi cô.”
Quách Bảo Trung bình tĩnh nói. Mọi người nghe thấy vậy thì lại bắt đầu xôn xao.
Những người làm phim ở trong đoàn phim ngồi ở bên cạnh cũng sững sờ, trợn tròn mắt.
Hứa Phương Linh sững sờ đứng yên tại chỗ, giống như không tin vào những gì mà mình vừa nghe được. “Đạo diễn Quách, đây là có ý gì vậy. Không phải lúc trước anh rất hài lòng với vai diễn của Hiểu Hy nhà chúng tôi sao? Tại sao bây giờ lại thay đổi chủ ý rồi?” Lâm Quang Phúc cũng sửng sốt. “Lúc này có phải là anh đang hiểu lầm gì rồi không, anh cảm thấy không hài lòng ở đâu thì có thể nói cho chúng tôi biết, chúng tôi có thể sửa chữa được, một chuyện lớn như vậy chúng ta có thể từ từ bàn bạc không phải sao.
Hứa Phương Linh hoàn hồn, vội vàng nịnh hót nói. “Không cần thiết, chuyện này chúng tôi đã quyết định rồi, nhân vật này của cô Lâm chúng tôi quyết định sẽ xem xét những ứng cử viên khác.
Nói xong thì Quách Bảo Trung đứng lên định trực tiếp rời đi. “Đừng, đạo diễn Quách, đạo diễn..
Gương mặt của Hứa Phương Linh không còn chút máu nào, vội vàng đứng lên nói.
Nhưng bà ta mới đi được một nửa đường thì bị trợ lý và vệ sĩ của Quách Bảo Trung ngăn lại.
Lâm Quang Phúc đứng ở một bên bàn chân cũng lạnh buốt.
Về phần bản thân của Lâm Hiểu Hy cũng không quá chấn động.
Bố mẹ của cô ta đối xử với Sở Quốc Thiên như vậy thì cô ta cũng không có mặt mũi nào, đây chính là do Sở Quốc Thiên giúp cô tranh thủ
Hiện tại coi như vật về tay chủ, vốn dĩ năng lực của cô ta cũng không thể đảm nhận được.
Về sau, Lâm Quang Phúc và Hứa Phương Linh đẫn đỡ đi khỏi bữa tiệc.
Trước khi đi, tiếng khóc của Hứa Phương Linh cơ hồ đã khiến cho cả tòa nhà này đều chấn động. Sở Quốc Thiên cũng cảm thấy không thú vị nên sau đó đứng lên chào hỏi Lâm Hiểu Hy rồi rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, điện thoại của Sở Quốc Thiên đột nhiên vang lên, Anh vừa cầm lên nhìn thì thấy là trợ lý của Lâm Thanh
Di gọi đến. “Alo, có chuyện gì.” Sở Quốc Thiên nói. “Cậu Sở, tôi không muốn phải quấy rầy anh nhưng mà hôm nay chúng tôi phải đến công ty tiếp đãi một vị khách nhưng mà gọi mãi mà tổng giám đốc Lâm vẫn chưa tỉnh dậy, mà Bảo Nhi cũng phải đến trường cho nên có thể phiền toái anh đến đây giúp đỡ một chút có được không?"
Sở Quốc Thiên nhìn vào đồng hồ: "Được rồi, bây giờ tôi sẽ qua đó. "Được rồi, hiện tại thì Bảo Nhi vẫn chưa ăn sáng, anh đưa cô bé đến trường trước sau đó phiền anh đưa cô bé đi ăn sáng được không. “Được."
Cúp điện thoại, Sở Quốc Thiên lập tức gọi xe đến nhà Lâm Thanh Di.
Xuống lầu dưới, nghĩ đến trợ lý nói Bảo Nhi vẫn chưa ăn gì thì anh lại vòng qua siêu thị.
Đại khái là trước khi dời đi trợ lý đã nói là Sở Quốc
Thiên sẽ đến.
Vừa nghe thấy tiếng chuông cửa ở dưới lầu thì Bảo Nhi vốn muốn năm thêm ở trên giường liền nhảy xuống.
Cô bé vô cùng vui sướng chạy xuống dưới lầu, vừa mở cửa thì nhìn thấy Sở Quốc Thiên. “Bảo Nhi, tại sao con lại đi chân trần như vậy?” Sở Quốc Thiên nhìn thấy Bảo Nhi như vậy thì vội vàng đem trứng gà với sữa để ở một bên.
Thân hình nhoảng một cái liền xuất hiện ở trước mặt của Bảo Nhi, sau đó anh bế Bảo Nhi vào trong lòng.
Mà giọng nói của Sở Quốc Thiên có chút cao cho riên Bảo Nhi bị dọa sợ, tưởng là anh tức giận, cho nên đôi mắt ủy khuất, chớp mắt, mong mỏi nói: “Bố, Bảo Nhi sai rồi, Bảo Nhi không nên chạy chân trần trên mặt đất, bố đừng tức giận có được không...
Sở Quốc Thiên không nghĩ đến lời của mình sẽ hù dọa Bảo Nhi, lúc này anh mới nhớ đến khẩu khí vừa rồi của mình có chút nặng, cho nên vội vàng an ủi: “Bố không có tức giận, Bảo Nhi đừng sợ, vừa rồi là ngữ khí của bố có chút không tốt, bố xin lỗi Bảo Nhi có được không.
Bảo Nhi nghe thấy vậy thì nhìn vào hai mắt của Sở Quốc Thiên, hai cánh tay vòng qua cổ của Sở Quốc Thiên: “Được bố, cái kia Bảo Nhi sẽ nhớ kỹ không bao giờ chạy chân trần ở trên mặt đất nữa. “Bảo Nhi thực sự rất nghe lời." Sở Quốc Thiên nhìn thấy con gái yêu ở trong ngực càng nhìn thì càng cảm thấy thích.
Anh nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của cô con gái yêu quý của mình, ôm cô bé đi về phía phòng ngủ: “Chúng ta đi đeo tất vào trước được không?” “Được, bố” Bảo Nhi cười vui vẻ, hai mắt to đã biến thành hai mặt trăng lưỡi liềm.
Sau khi đeo xong tất cả giày cho Bảo Nhi thì Sở Quốc Thiên liền đi xem xét tình huống của Lâm Thanh Di.