Trông thấy Triệu Lạc Dĩnh tỏ vẻ vừa ngạc nhiên vừa giật mình thì ánh mắt Trương Thái Nam thoáng lóe lên vẻ cợt nhả, anh ta noi: “Lạc Dĩnh, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi một chốc đi?”
“Xin lỗi nhé, tôi phải về nghỉ ngơi đây” Triệu Lạc Dĩnh không hề nghĩ ngợi gì mà tuyên bố thẳng thừng, trong mắt là vẻ chán ghét lồ lộ không thèm che giấu.
Thế nhưng Trương Thái Nam lại duỗi tay chặn đường đi của cô ta, cười như không cười mà rằng: “Lạc Dĩnh, nghe nói em có bạn trai hả?”
Triệu Lạc Dĩnh vừa nghe vậy thì cô ta đã hiểu ngay tại sao tự dưng Trương Thái Nam lại xuất hiện, cô ta có hơi cả giận mà đáp lại rằng: “Là Thi Quân nói cho anh hay đấy hả?”
“Đây không phải là vấn đề, quan trọng là cái thằng bạn trai kia của em kìa.” Trương Thái Nam tuy rằng đang nở nụ cười song trong mắt anh ta lại đang nhen nhóm một ngọn lửa giận.
“Việc gì tôi phải nói cho anh chứ?” Triệu Lạc Dĩnh nhíu mày.
“Vì sao à?” Nghe nói như vậy thì sắc mặt Trương Thái Nam lập tức trở nên nặng như chì: “Em là cô gái mà Trương Thái Nam đây nhìn trúng, giờ em lại tìm thằng khác sau lưng tôi, em nói xem là vì sao hả?”
Nếu là người bình thường thì hẳn là đã bị Trương Thái Nam dọa chết khiếp rồi, nhưng mà Triệu Lạc Dĩnh hiển nhiên không nằm trong nhóm người này thế nên cô ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Trương Thái Nam một cái rồi định đi đường vòng tránh khỏi anh ta.
“Mẹ nó, em chưa nói cho rõ ràng thì hôm nay đừng hòng đi được!” Trương Thái Nam nói xong thì nhào lên bóp cổ Triệu Lạc Dĩnh.
“Khụ khụ..." Nhất thời, Triệu Lạc Dĩnh cảm giác được hô hấp nghẹn cứng lại, cô ta muốn giãy giụa song lại phát hiện ra mình chẳng làm được gì khác, đương lúc khó thở bèn rút phắt con dao giắt bên hông ra, quơ quơ trước mặt Trương Thái Nam: “Buông ra, không thì đừng trách tôi không khách khí!"
"Ha ha, có con dao cắt thuốc mà cũng định dọa tôi chắc, em đang kể chuyện hài đấy à?” Trương Tái Nam khinh thường nói.
Triệu Lạc Dĩnh vũng vẫy mãi không thoát ra được thì nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Không phải anh muốn nghe đáp án à? Thế thì tôi nó cho anh biết, anh ấy họ Sở, là người đàn ông của tôi!”
“Người đàn ông của em?”
Lời Triệu Lạc Dĩnh nói khiến ánh mắt Trương Thái Nam trở nên ngoan độc, anh ta lại siết tay chặt thêm, độc ác nói: “Em ngủ với thằng đó rồi cơ à?”
“Khụ...khụ khụ!”
Cảm thấy sức bóp siết trên cổ càng lúc càng nặng nề, khhuôn mặt xinh xắn của Triệu Lạc Dĩnh thoáng trở nên trắng bệch, đầu óc bắt đầu thấy mờ mịt.
Song Trương Thái Nam lại không hề có vẻ gì là thương hoa tiếc ngọc cả, anh ta nhấc bổng Triệu Lạc Dĩnh lên, lại ép hỏi: “Nói, có phải cô ngủ với anh ta rồi hay không?”
Triệu Lạc Dĩnh lúc bấy giờ đã chẳng còn nghe được tiếng Trương Thái Nam đang nói cái gì, cô ta mềm oặt gạt tay Trương Thái Nam đi song anh ta lại không hề có phản ứng nào hết.
Trong lúc nhất thời, trong lòng cô ta nhen nhóm sự tuyệt vọng bất lực vô bờ, tựa như ngay giây đồng hồ tiếp theo thôi cô ta sẽ bị Trương Thái Nam bóp chết.
“Mẹ nó, cái con ranh chết tiệt này, ngày thường thì lúc nào cũng tỏ vẻ trinh nữ đàng hoàng lắm, ai ngờ lại dâm đãng như thế à, để xem hôm nay ông mày xử cô thế nào!” Trương Thái Nam càng nghĩ càng giận, nói rồi vác Triệu Lạc Dĩnh lên vai sải bước đi về chỗ dốc núi.
Bởi vì Trương Thái Nam thả ra nên chẳng mất bao lâu Triệu Lạc Dĩnh đã tỉnh táo lại phần nào, đến khi cô ta trông thấy phương hướng anh ta bước đến thì hốt hoảng cả lên.
“Trương Thái Nam, anh bỏ tôi ra ngay!” Triệu Lạc Dĩnh điên cuồng cào Trương Thái Nam.
Thế nhưng lúc này trong mắt Trương Thái Nam đã bị cơn giận che mờ, làm sao mà nghe vào tai mấy lời này, anh ta thấy Triệu Lạc Dĩnh đang định vùng ra thì vung tay đánh mông cô ta một cái, nổi giận mắng: “Con điếm này, mày ở yên đó cho tạo, không thì ông đây sẽ làm mày ngay giữa đường cái này cho xem!”
“Anh...cái tên chó chết này!”
Triệu Lạc Dĩnh khó thở, cô ta nghiến chặt răng, chợt thấy dao cắt thuốc vẫn còn trên tay mình thế là dồn sức một hơi, vung dao đâm một phát thật sâu vào lưng Trương Thái Nam. "Á hự”
Lưng bị đâm một dao, Trương Thái Nam nhất thời bật tiếng kêu rên.
Triệu Lạc Dĩnh thấy thế thì vội vàng nhảy xuống khỏi người anh ta, tiếp đó chân vừa mới chạm đất thì đã hốt hoảng chạy về hướng xuất phát ban đầu.
Tiếng rằng, cô ta còn chưa chạy được mấy bước thì đã cảm thấy sau gáy đau nhói. Ngay sau đó cả người nhẹ hẫng như gà con bị diều hâu quắp, cô ta lại bị Trương Thái Nam nắm thốc lên giữa không trung.
“Cứu với! Có ai không!” Theo bản