Chương 579: Hỗn loạn
Chu Thiên nhặt những thẻ Thần Long rải rác ở bên cạnh lên, đứng dậy. “Đây không trách tôi được?"
Không có hồi âm, bởi vì Mộ Phong Lâm Lam lúc này đã không còn có cách nào cho ra câu trả lời được nữa. Sở Quốc Thiên liếc nhìn Lewis đang có người lại thành một hình tròn ở trong góc tường, chưa kịp phản ứng lại, anh nói: "Lewis, chỗ này tôi giao cho anh xử lý. “A? Sở thầy Sở, tôi...thầy Sở, tôi, tôi." Lewis lắp ba lắp bắp hồi lâu cũng không nói rõ được câu nào.
Anh ta sống chết cúi đầu, thậm chí còn không dám nhìn Sở Quốc Thiên.
Lần này, anh ta đã hoàn toàn hiểu rõ, tại sao Monica lại nghe theo lời của Sở Quốc Thiên như vậy! . Ủng hộ chính chủ vào ngay ( TRÙMtru yện. OR G )
Bởi vì người này, chính là một tên điên!
Mà đối với Monica tập đoàn đó, thích một tên điên, dường như là chuyện cực kỳ bình thường!
Sở Quốc Thiên nói xong, liền rời khỏi phòng, quăng hết một mớ hỗn loạn lại cho Lewis.
Nhưng mà Lewis làm sao có tâm tư quản những chuyện này? Cũng trực tiếp rời đi theo.
Bên này, những nhân viên bảo an vừa đi đã trở lại.
Sau khi rời đi bọn họ đã liên lạc với gia tộc Nam Cung, sau đó quay trở lại. “Thần y Sở, dừng...dừng tay, tôi đã nói cho gia tộc Nam
Cung biết về tình hình ở đây rồi, nếu như anh làm cái gì, nhà họ Nam Cung nhất định sẽ không... Nhưng sau khi tiến vào, nhân viên bảo an không có nhìn thấy Sở Quốc Thiên, mà thay vào đó là nhìn thấy Mộ
Phong Lâm chỉ còn chút hơi tàn nằm trong vũng máu. “Cậu chủ!” Bảo an kinh sợ hét lên một tiếng, xông đến.
Sau khi biết được tình trạng thể chất hiện tại của Mộ Phong Lâm, cũng hoàn toàn ngẩn người ngay tại chỗ. “Xong rồi...”
Trương Điền không biết xuất hiện từ lúc nào, đứng cách đó không xa nhìn cảnh tượng trước mặt, không khỏi lẩm bẩm. “Trương Điền, Trương Điền, cậu chủ...cậu chủ cậu ấy. Nhân viên bảo an ngập ngừng, không biết làm sao để nói rõ. “Không cần nhiều lời.” Trương Điền thở dài, nhấc chân đi vào, nhìn Mộ Phong Lâm dường như thở không ra hơi, trầm giọng nói. “Gọi điện thoại cho nhà họ Nam Cung, bảo bên đó sắp xếp người bí mật đưa cậu chủ đi chữa trị trước.” “Vâng, vâng!” Nhân viên bảo an nghe xong vội vàng lấy điện thoại di động ra.
Trương Điền lại nói:"Tất cả mọi chuyện xảy ra lần này, không được phép nhắc tới với bất kỳ ai, càng không phép bất kỳ ai đem tình trạng của cậu chủ truyền ra bên ngoài!” “Đã rõ, chúng tôi đều rõ rồi!” Nhân viên bảo an có chút do du. "Nhưng nếu chúng ta không nói ra, thì người khác sẽ thực sự không biết sao? Đến lúc đó, chúng ta không thừa nhận, thì có ích lợi gì?” "Ngu!” Sắc mặt Trương Điền lạnh lùng. "Cho dù thần y Sở đánh bại cậu chủ thì có thể như thế nào, chỗ này đều là người của chúng ta, không có người ngoài nhìn thấy, bất kể người khác suy đoán như thế nào, chỉ cần chúng ta không nói, hay thừa nhận, vậy thì đều là suy đoán của bọn họ, điều chúng ta nói mới chính là sự thật” "Khi những người khác hỏi đến, đều nói cậu chủ và thần y Sở đánh không phân thắng bại, như thế mà nói, thì ít nhất địa vị của cậu chủ ở bên ngoài vẫn còn, nhà họ Nam Cung chúng ta cũng sẽ không đến mức bị kéo xuống!” “Nhưng mà, thẻ bài Thần Long đã bị thần y Sở lấy đi rồi.” “Chuyện này đã trở thành việc không thể tránh được, bây giờ thần y Sở đã làm đến nước này, thù hận giữa hai bên đã bắt đầu được gieo rắc, về phía nhà họ Nam Cung, đầu tiên tôi sẽ thông báo cho tộc trưởng biết, với mức độ quan trọng của chuyện này trong gia tộc, nhất định sẽ không tiếc mọi thời cơ, nghĩ cách cướp lại thẻ bài Thần Long đó!” “Như thế được rồi.” “Vậy còn ngẩn người ra đó làm cái gì, còn không mau đưa cậu chủ trở về, mau chóng chữa trị?” “Vâng, vâng.…..... Cập nhật chương mới nhất tại Tгц*уenАРР.cом
Thời gian này, Sở Quốc Thiên sau khi xử lý đơn giản vết máu trên người trong nhà vệ sinh xong, liền đi đến cửa hàng gần đó mua một bộ quần áo mới có kiểu dáng tương tự, thay xong quần áo, mới trở về khách sạn.
Tuy vài vết thương đã được anh xử lý ổn thỏa, nhưng mà anh của lúc này vẫn cảm thấy có chút yếu ớt, có lẽ là do tác dụng của thuốc.
Tuy không có vấn đề gì lớn, nhưng mà việc nghỉ ngơi vẫn rất cần thiết.
Khi anh trở về khách sạn, trời đã tối. “Sao bây giờ anh mới trở về? Đợi anh lâu lắm rồi, còn thuốc mua thì sao?”
Lâm Thanh Di nhìn Sở Quốc Thiên từ bên ngoài đi vào, hai tay ôm ngực hỏi.
Sở Quốc Thiên hơi sững người, lúc này mới nhớ tới lời mình và đối phương khi tách ra đã nói. “Xin lỗi, anh tạm thời có chút chuyện, nên quên mất Sở Quốc Thiên nói.
Ngay khi giọng nói rơi xuống, anh có chút hối hận.
Bất cứ lý do gì đều nói được, nhưng lại là cái này...