"Dương Cảnh? Cô ấy có phù hợp không?" Trương Hùng là người phát ngôn của bộ tổng chỉ huy ba khu vực, tất nhiên biết rõ về Dương Cảnh, chỉ không hiểu sao Sở Quốc Thiên lại chọn cô ấy.
"Ái Dạ có thể trở thành một trong những hộp tốt nhất Hoan Châu, điều này chứng tỏ năng lực quản lý của Dương Cảnh, hơn nữa cô ấy cũng khác với những cô gái bình thường, cô ấy đã có thể đứng vững gót chân giữa thế lực khổng lồ ở Hoan Châu, tức là rất thích hợp để quản lý những ngành công nghiệp xám này."
Sở Quốc Thiên nói tới đây thì dừng một chút mới tiếp tục: "Nhưng tôi có một yêu cầu, đó là nhân viên của thế lực đen sau này không thể quá cao ngạo, cho dù làm thế lực đen cũng phải làm một thế lực đen có ý thức chính nghĩa!"
Trương Hùng nghe xong, lập tức bị ý nghĩ của Sở Quốc Thiên làm cho rung động, nếu thế lực đen của Hoan Châu thật sự có thể giống như ý nghĩ của Sở Quốc Thiên, vậy tình hình trị an cũng sẽ càng thêm ổn định.
Ngày hôm sau, Sở Quốc Thiên ngủ dậy là đi thẳng đến phòng khám bệnh Hồi Xuân.
Lần trước Uông Giai Kỳ bị Nam Cung Văn đánh một trận, may mà Sở Quốc Thiên kịp thời chữa trị cho cô, tuy vẫn có vài vết thương chưa khỏi hẳn nhưng cũng không ảnh hưởng đến công việc bình thường.
Sở Quốc Thiên mới tới nơi đã thấy Uông Giai Kỳ bận rộn trong phòng khám, điều khiến anh cảm thấy bất ngờ là Lâm Thanh Di cũng đang ở trong phòng khám.
"Anh thật sự không muốn ly hôn sao?" Thấy Sở Quốc Thiên tới, Lâm Thanh Di bước lên trước hỏi một câu.
"Anh có đồng ý hay không không quan trọng, quan trọng là em cảm thấy Bảo Nhi có đồng ý không?" Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói.
"Chuyện này không mượn anh quan tâm, chỉ cần anh đồng ý ký tên, bên Bảo Nhi em sẽ xử lý!"
"Vậy em thuyết phục được Bảo Nhi đi rồi tới tìm anh ký tên." Sở Quốc Thiên nói xong bèn đi vòng qua Lâm Thanh Di vào phòng khám.
Thật ra, bây giờ anh đã sớm biết nội dung cuộc trò chuyện của bà cụ và Lâm Thanh Di ở trang viên nhà họ Triệu ngày đó, anh không thể nào ngờ rằng bà cụ và Lâm Thanh Di lại ngốc nghếch như vậy.
Là vì, tâm tư của cả bà cụ và Lâm Thanh Di đều không hề phức tạp, bọn họ nhìn như đang muốn bảo vệ bản thân nhưng thực ra lại muốn bảo vệ người khác, đây cũng tức là muốn bảo vệ anh.
Sở dĩ Sở Quốc Thiên không đối chọi với Lâm Thanh Di, chủ yếu là muốn nhờ chuyện này mà hoàn toàn cắt sạch ý nghĩ của Lâm Thanh Di anh không muốn sau này xảy ra chuyện gì Lâm Thanh Di cũng tìm mình ly hôn.
"Anh..."
Lâm Thanh Di tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy Sở Quốc Thiên bỏ đi, cô biết có nói tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì. Giậm chân một cái, cô lạnh lùng rời khỏi phòng khám bệnh Hồi Xuân.
"Hai người thật sự sẽ ly hôn sao?" Chờ Lâm Thanh Di đi xa, Uông Giai Kỳ nhỏ giọng hỏi một câu.
"Không biết." Sở Quốc Thiên lắc đầu.
"Không biết? Chẳng lẽ anh không yêu chị Di sao?" Uông Giai Kỳ nhíu mày.
Kể từ khi rời bệnh viện Đông y Lâm thị, Uông Giai Kỳ và Lâm Thanh Di đã trở thành chị em, không còn gọi cô là chủ nhiệm Lâm nữa.
"Không phải không yêu, chỉ là biến số trong tương lai quá lớn, tôi tất nhiên không muốn xa cô ấy và đứa nhỏ, nhưng mà..." Sở Quốc Thiên nói rồi ngừng lại.
Anh là chủ Tây Cảnh, thần y tôn quý, tuy tạm thời rời khỏi Tây Cảnh nhưng vẫn mang trên mình gánh nặng, hơn nữa, sớm muộn gì anh cũng phải tới Yên Kinh một chuyến.
Trong tương lai quả thật có biến số, nhưng Sở Quốc Thiên không hề thấy sợ hãi, với cả anh còn muốn luôn ở bên Lâm Thanh Di và Bảo Nhi, chỉ là địa vị bây giờ của anh không cho phép anh buông bỏ gánh nặng trên mình xuống, nếu vợ con có thể bình an hạnh phúc anh cũng sẽ không nói gì, nhưng một khi có nguy hiểm quá lớn, anh cũng chỉ đành nhịn đau từ bỏ...
Nhìn vẻ mặt nặng nề của Sở Quốc Thiên, Uông Giai Kỳ bỗng nghĩ đến một hình ảnh đáng sợ, cô nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên, vội hỏi: "Anh sẽ không rời đi đấy chứ?"
Sở Quốc Thiên sửng sốt, nhưng lập tức lại cười khẽ nói: "Đúng là sẽ rời đi."
Lòng Uông Giai Kỳ choáng váng, không biết vì sao, cô chợt có chút không nỡ.
"Phiền bà chủ ra đây một chút!"
Bỗng nhiên, một giọng nói vô cùng khí thế vang lên phá vỡ sự yên lặng trong phòng khám.
Theo sau là một nhóm các quan chức mặc đồng phục bước vào