Một ngày, nhà họ Sở chỉ cần một ngày đã tìm ra được thuốc dẫn.
Nam sa sâm!
Nam sa sâm có các công dụng như tính âm lợi phổi, tốt cho tiêu hóa, thường dùng để trị các chứng như nhiệt phổi, ho khan..., nhưng khi kết hợp với các loại dược liệu khác, sẽ có công dụng trị ung thư phổi.
Thuốc dẫn là như vậy, nếu chỉ dùng một mình thuốc thì sẽ không thấy được hiệu quả rõ rệt của thuốc, nhưng sau khi được sắp xếp, phối hợp, nó thể phát huy tối đa công dụng của thuốc.
Sau khi nhà họ Sở tìm ra nam sa sâm, đã ngay lập tức sản xuất một lô thuốc mới, đồng thời tìm bệnh nhân, bắt đầu thực hiện thử nghiệm lâm sàn.
Kết quả thử nghiệm không nằm ngoài dự đoán của bọn họ, hiệu quả vô cùng tốt, tất cả chỉ số cả bệnh nhân ung thư phổi đều cải thiện đáng kể.
Nhưng người của nhà họ Sở không hề đắc ý mà quên mình, dù sao thì phương thuốc cũng không phải của bọn họ, bọn họ vẫn làm việc cẩn trọng như cũ, cho nên dù các chỉ số của bệnh nhân đã được cải thiện, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục quan sát như cũ.
Cứ như vậy suốt ba ngày liền, sau khi xác định bệnh trạng ở phổi bệnh nhân đã được khống chế hoàn toàn, vả lại những mặt khác đang phát triển theo chiều hướng tốt, mới báo cáo với những bậc trưởng bối của gia tộc.
Sau khi được sự đồng ý của bậc trưởng bối, mới bắt đầu rồng trống khua chiêng xin cấp bằng sáng chế, tiền hành sản xuất với số lượng lớn.
Một tuần sau, Sở Quốc Thiên ở Hoàn Châu cuối cùng cũng nhận được tin nhà họ Sở đã tung thuốc mới ra thị trường.
Thiên Di Y Dược.
Sở Quốc Thiên ngồi trên ghế làm việc mà vốn thuộc về Quách Tiên Nhan, nhìn hắn cất giọng điềm đạm: “Lão Thất, cậu thấy chuyện này thế nào?”
“Anh Thiên, theo như sự hiểu biết của em về nhà họ Sở, bây giờ sau khi bọn họ sản xuất thuốc mới, nhất định sẽ nhanh chóng độc quyền thị trường thuốc men, thậm chí còn có thể xuất khẩu ra nước ngoài, thu về tiền tệ của thế giới!” Quách Tiên Nhan nói ra suy nghĩ của bản thân.
“Chú nói rất đúng, thật ra mục đích cuối cùng của Thiên Di Y Dược chúng ta cũng là bước ra khỏi Hoàn Châu, bước ra khỏi Hoàn Tỉnh, thậm chí là bước ra ngoài thế giới, mang lại niềm hạnh phúc cho những bệnh nhân trên thế giới, về mặt này, mục đích của chúng ta và nhà họ Sở là giống nhau.” Sở Quốc Thiên gật đầu tán thành.
“Đúng vậy, nhưng nhà họ Sở quá lớn, bọn họ không những nằm ở khu vực ở trung tâm của Yến Kinh, vả lại thị trường làm ăn của bọn chúng có mặt khắp thế giới, ngoại trừ thuốc men, những lĩnh vực khác đều có sức ảnh hướng lớn, nhất là về mặt võ thuật, bọn họ còn nằm giữ vị trí bá chủ tuyệt đối!” Quách Tiên Nhan thở dài một hơi.
Sở Quốc Thiên gật đầu, ánh xoa cắm, nói: “Chú cũng biết tôi là vốn là người của nhà họ Sở, mặc dù đã rất lâu tôi không quay lại đó, nhưng ấn tượng của tôi về gia tộc đó vẫn sâu sắc như xua.
Bởi vì cho dù là anh hay mẹ anh, bọn họ cũng đều bị nhà họ Sở đối xử khắc nghiệt, mặc dù sống trong đại gia tốc, nhưng không hề có bất cứ sự tự do, tôn trọng nào.
“Nhất là lúc đầu khi mẹ tôi bị người nhà họ Sở gây khó dễ đủ điều, người cha bạc nhược của tôi dưới áp lực của gia tộc, lúc quan trọng đã chọn cách bàng quan, khiến cho mẹ con chúng tôi phải đủ mọi loại sỉ nhục, thận chí mẹ của tôi còn vì thế mà đã qua đời..."
Mặc dù Quách Tiên Nhan đã biết Sở Quốc Thiên là cốt nhục nhà họ Sở ở Yến Kinh từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy Sở Quốc Thiên kể lại chi tiết, khi nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Sở Quốc Thiên, Quách Tiên Nhan lập tức bốc giận.
Chỉ thấy anh ta quỳ mạnh xuống đất, nói một cách nghiêm túc: “Chí tôn, bát bộ âm vệ chờ lệnh xuất trận, không diệt được nhà họ Sở giúp ngài báo thù, chúng tôi nguyện dâng đầu!”
Sở Quốc Thiên cười khanh khách, lắc đầu nói: “Đứng lên đi, thù của tôi không cần các anh báo, nhưng nhất định tôi sẽ đến nhà họ Sở, dù sao đi nữa tôi cũng phải đòi lại công bằng cho mẹ mình!”
Quách Tiên Nhan vẫn còn muốn nói điều đó, nhưng Sở Quốc Thiên đã ngăn anh ta lại, hỏi một cách nhẹ nhàng: “Tiến độ của thuốc mới bây giờ như thế nào rồi?”
“Đang chạy kịp tiến trình, tôi tin là không bao lâu nữa đã có thể tung ra thị trường!”
“Vậy thì tốt, chỉ cần sau khi thuốc mới của chúng được tung ra thị trường, ngày tận thế của nhà họ Sở sẽ chẳng còn bao lâu.” Sở Quốc Thiên nói xong thì đứng dậy, lúc này vang lên điện thoại của Vương Triều.
“Anh Sở, chuyện mà anh bảo tôi điều tra đã có tin rồi, nhưng đáng tiếc là, bên đó dường như đã xảy ra chút chuyện phiền phi nếu như chúng ta không nhanh chóng qua đó hỗ trợ, đoán chừng thứ đó sẽ bị người khác nhanh chân đến lấy trước!” Sở Quốc Thiên vừa bắt điện thoại đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của Vương Triều.
Ánh mắt của Sở Quốc Thiên có chút hoài nghi, anh bình tĩnh hỏi: “Địa điểm."
“Núi Thái Bạch!”
“Chúng ta có bao nhiêu thời gian?”
“Hai tiếng, một khi bỏ lỡ thời gian này, cục diện chắc chắn sẽ rất hỗn loạn, nhưng nếu chúng ta lái xe, nhanh nhất cũng phải mất ba tiếng, cho nên không thể đến kịp..."
Nghe câu này, Sở Quốc Thiên vẫn rất ung dung: "Không sao, tôi có thể đều động chiến cơ Ma Ảnh.”
“Cái gì, chiến... chiến cơ Ma Ảnh?” Sở Quốc Thiên vừa dứt lời, đã vang lên tiếng kêu đầy kinh ngạc của của Vương Triều.
...
Núi Thái Bạch.
Núi rừng rậm rạp, vô số dược liệu. Lúc này, một thiếu nữ mặc váy dài thân hình gầy gò nhưng vô cùng xinh đẹp đang dìu một người người phụ nữ trung niên chạy vào trong rừng.
Cho dù thiếu nữ hay người phụ nữ trong niên, sắc mặt của hai người đều vô cùng nghiêm trọng, mà sắc mặt của người phụ nữ lại không hề tốt, giống như bị thương rất nặng, phải nhờ thiếu nữ dìu đi, nếu không vốn không thể nhấc nổi một bước.
“Các người đứng lại cho ông đây!"
"Các người mau đứng lại cho ông đây, nếu không đợi đến lúc ông đây bắt