**********
Tất cả mọi người đều cảm thấy Sở Quốc Thiên đang khí thế đầy mình nên không khỏi rùng mình.
Nhưng đến cuối cùng, vẫn là người đội trưởng đội bảo vệ phản ứng lại trước, anh ta nhìn những người dưới trưởng của mình đã bị thương rồi nói với vẻ vô cùng tức giận: "Chàng trai, anh dám đánh người ở Hồng La Loan, anh chán sống rồi sao?"
"Mau gọi Dương Anh đến đây." Sở Quốc Thiên chỉ liếc nhìn anh ta với vẻ lạnh lùng.
Dương Ánh? Chị Dương!
Người đội trưởng đội bảo vệ rất bất ngờ, anh thấy vẻ mặt của Sở Quốc
Thiên cũng đã thay đổi rồi.
Mọi người chỉ biết khách sạn Hồng La Loan kinh doanh nhà hàng, lưu trú và dịch vị giải trí, là một loại hình kinh doanh khách sạn tổng hợp có quy mô lớn. Nhưng mọi người đều không biết rằng người chủ đứng sau của khách sạn này chính là Dương Ảnh...là chị đại thế giới ngầm ở Hoan Châu.
"Anh...rút cuộc anh là ai?" Người đội trưởng đội cảnh sát nuốt nước miếng hỏi với vẻ sợ sệt.
"Chủ tịch tập đoàn Minh Ngọc, Sở Quốc Thiên."
Tập đoàn Minh Ngọc? Người đội trưởng đội bảo vệ sửng sốt, dĩ nhiên là anh ta cũng không biết về tập đoàn Minh Ngọc. Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng như băng của Sở Quốc Thiên, anh ta quyết định xin ý kiến của lãnh đạo đã, nhỡ đâu người kia đúng thật là ông lớn nào đó thì coi như tiêu đời rồi.
Nhưng nào ai biết được, khi anh còn chưa kịp làm gì thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên: "Anh Sở, xin hỏi tập đoàn Minh Ngọc mà anh nói có phải có một người tên là Tưởng Hưng không?" Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
"Không sai, nhưng Tưởng Hưng đã tặng tập đoàn Minh Ngọc cho tôi rồi." Sở Quốc Thiên ngẩng đầu lên liếc nhìn người đàn ông trung niên vừa mới hỏi.
"Ha ha, tôi còn tưởng anh lợi hại đến đâu, thực ra cũng chỉ là một xí nghiệp nhỏ bé ở Hoan Châu mà thôi, anh dựa vào đâu mà cậy thế bắt nạt chứ?" Người đàn ông trung niên thừa nhận rồi nói một cách không hề có thiện ý.
Ông ta vừa thốt lên thì những người khác cũng đều có phản ứng.
"Đúng vậy, tập đoàn cơ á, vừa nãy tôi còn suýt bị doạ, hoá ra chính là một xí nghiệp nhỏ bé thôi ư?"
"Cũng không phải là nhỏ đâu, ít nhất thì nếu so ở Hoan Châu cũng không đến nỗi nào ha ha ha..."
"Anh Sở, anh đừng giả bộ nữa, cứ coi như anh là chủ tịch tập đoàn Minh Ngọc đi. Nếu như thế thì những người đang ngồi ở đây như chúng tôi không thể có nhiều tiền như anh rồi?"
"Đúng vậy, từ khi nào mà đến cả một cậu chủ nhỏ cũng giả bộ trước mặt chúng tôi chứ?"
"Thật là nực cười..."
Chỉ là một số rất ít những người ở đó nói thôi, nhưng đám người của Nghê Đại Hồng hùng hổ xông ra, nghe thấy những lời chân chọc khiêu khích của mấy người kia, hai vợ chồng Triệu Mai Hương trong lòng bỗng lại trở nên nặng trĩu.
Dù thế nào thì họ cũng không thể nghĩ rằng, đường đường là công ty nổi tiếng của tập đoàn Minh Châu vậy mà những người này lại không hề để ý tới, vậy thì họ phải làm sao đây?
Người đội trưởng đội bảo vệ lúc đầu còn định đi gọi Dương Ảnh, nhưng sau khi nghe thấy những gì mà họ nói, anh ta chợt nhận ra mình đã nghĩ nhầm rồi. Anh ta hung hăng vung cuộn dây cao su ra, nói với vẻ rất giận dữ, hung tợn: "Chàng trai, anh đùa tôi đấy à?"
"Bụp!"
Sau khi người đội trưởng đội bảo vệ vừa nói xong thì anh bất chợt cho anh ta một cái bạt tai: "Giữu cho cái miệng sạch sẽ chút đi, không thì lần sau tôi sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu."
"Anh..."
Người đội trưởng đội bảo vệ xoa xoa khuôn mặt đỏ rát đang sưng phù lên của mình. Anh ta không dám nói gì nữa, lúc này anh đứng nguyên tại chỗ, đi cũng không được mà không đi cũng không xong.
Sở Quốc Thiên không quan tâm đến anh ta nữa, anh thu tầm mắt lại nhìn về đám người vừa nói lời châm chọc khiêu khích và nói: "Chẳng qua tôi không muốn nói thẳng ra nên mới nói là tôi là chỉ tịch của tập đoàn Minh Ngọc, sao nào, các người cảm thấy các người có nhiều tiền hơn tôi sao, thân phận cao quý hơn tôi sao?"
"Chẳng lẽ không đúng như vậy sao?"
Người đàn ông trung niên ở phía trước dẫn đầu đám người đã cà khịa Sở Quốc Thiên nói: "Lại còn không muốn nói thẳng ra, bây giờ anh hãy nói thẳng toẹt ra cho chúng tôi xem nào?"
"Đúng thế, anh nói rằng anh chính là người tại to mặt lớn, vậy thì anh hãy chứng minh cho chúng tôi thấy đi?" Một người khác thêm lời.
Khoé miệng của Sở Quốc thiên khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng hỏi: "Các người muốn so sánh thế nào đây?"
"À?"
Người đàn ông trung niên nhưởng mày, ông không nghĩ rằng đến lúc này mà Sở Quốc Thiên vẫn còn cứng đầu như vậy, lúc ông chuẩn bị nói gì đó thì bỗng chốc, trong đám người đó, Lí Tôn Minh bất ngờ cất lời. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
"Anh Sở, chẳng phải anh đang cậy thế mà bắt nạt người khác đấy chứ? Nếu có bản lĩnh thì ngay bây giờ anh hãy điều một đội siêu xe đến đây cho chúng tôi chứng kiến bản lĩnh của anh đi, thế nào hả?"
Khi anh ta vừa nói xong thì trong lòng Triệu Mai Hương bỗng nhiên trở nên nặng trĩu.
Đội siêu xe thể thao ư? Đùa cái gì vậy chứ!
Nếu như bọn họ có được một chiếc siêu xe thì bây giờ đã không như thế này, còn là một đội siêu xe sao, mọi người vẫn thường chém gió như vậy sao?
Trong lòng Lí Tôn Minh không khỏi cười khẩy khi nhìn thấy hai vợ chồng Triệu Mai Hương mặt tái mét lại.
Một đội siêu xe sao là đã có giá trị ngang với cả cái tập đoàn Minh Ngọc, cho dù là Sở Quốc Thiên còn có nguồn dự phòng thì cũng không thể có nhiều đến như vậy được? Vì vậy, anh ta có thể ăn đứt Sở Thiên rồi!
Đúng như dự đoán, ngay sau đó một giây, Sở Quốc Thiên liền mở miệng: "Tôi thấy không cần như vậy đâu."
Nghe anh nói vậy, Lí Tôn Minh không nhịn được mà cười lớn lên. Phải một lúc lâu sau đó anh ta mới ngừng cười và cà khịa vài câu: "Đến cả một đội siêu xe mà cũng không thể điều đến, vậy thì anh lấy cái gì mà khoe khoang với chúng tôi chứ, cậu chủ nhỏ thì chỉ là cậu chủ nhỏ thôi, anh mau cút đi cho khuất mắt ha ha ha..."
Những người khác nghe thấy vậy, cũng đều quay ra nhìn Sở Thiên với vẻ mặt rất đáng ghét.
Sở Quốc Thiên bất đắc dĩ lắc đầu ngán ngẩm với đám người ngu ngốc đó, sau đó anh trầm lặng hai giây rồi nói ra một lời mà ai nấy cũng đều bất ngờ.
"Chỉ là một đội siêu xe mà thôi, có đáng là gì với người có tiền chứ?"
Mọi người nghe thấy vậy liền giật mình như sét đánh ngang tai.