Khí thế Sở Quốc Thiên bộc phát ra khiến bầu không khí ở đó ngay lập tức cứng lại.
Tất cả mọi người vô cùng bị đè nén. Uông Giai Kỳ bất chấp khó khăn, kiên trì đến cùng hỏi: “Sở Quốc Thiên, đã xảy ra chuyện gì?”
Sở Quốc Thiên trở lại bình thường, thu hồi khí thế, nói: “Bác sỹ Uông, tôi có việc gấp phải đi xử lý, xin phép nghỉ.” Dứt lời, anh sải bước đi ra ngoài cửa.
Uông Giai Kỳ liếc qua thấy Triệu Lỗi đã sắp xếp mấy bác sỹ hội chẩn vì vậy chào một tiếng rồi cũng đi theo Sở Quốc Thiên ra ngoài.
“Bác sỹ Uông có chuyện gì à?”
Thấy Uông Giai Kỳ đi ra theo, Sở Quốc Thiên cau mày.
“Tôi..." Uông Giai Kỳ nghẹn lời. Cô ấy cũng không biết sao mình lại đi ra theo.
“Vậy thì đi cùng đi. Bây giờ lòng Sở Quốc Thiên nóng như lửa đốt, vốn không rảnh kéo dài, nói một tiếng rồi đi về phía chiếc Maybach màu bạc Hạ Bách Toàn đưa cho mình.
Sắc mặt Uông Giai Kỳ đầy vui mừng nhưng khi cô ấy thấy Sở Quốc Thiên lên thẳng chiếc Maybach màu bạc thì lại khiếp sợ tột đỉnh. Anh... Thực sự chỉ là một trợ lý bình thường thôi sao?
Nhà trẻ Bắc Hải.
Một chiếc Maybach lái tới như gió bay điện chớp cấp S. Sở Quốc Thiên xuống xe thì chạy như điên vào trong nhà trẻ. Uông Giai Kỳ thấy thế cũng vội vàng đi theo.
Hôm nay không biết nhà trẻ đã xảy ra chuyện gì mà phụ huynh và trẻ con vô cùng đông. Lúc này giáo viên vốn không thể nhìn thấy gì.
“Lâm Bảo Nhi, cậu là đồ không có bố. Cậu là đứa con hoang. Tôi phải đánh cậu!” Một bé trai lớp lá ba kêu gào với Bảo Nhi.
Lúc này đầu tóc Bảo Nhi rối bời, quần áo xốc xếch, trên mặt lại có một vết cào rất rõ ràng. Cô bé nghe thấy lời bé trai, lập tức thở hồng hộc nói: "Cậu mới là đồ con hoang. Tôi rõ ràng có bố!”
“Mọi người đều biết cậu là đứa con hoang không có bố. Cậu thừa nhận đi.” Bé trai cười hì hì dứt lời rồi đẩy Bảo Nhi một cái nữa.
Mắt thấy Bảo Nhi sắp bị đẩy ngã xuống đất, Sở Quốc Thiên vừa hay đuổi tới lập tức rống lên: “Dừng tay!”
Bảo Nhi nghe tiếng nhìn lại, lập tức thấy mũi cay cay, rốt cuộc không kiềm được nữa mà khóc lên: “Bố..."
Bé trai thấy tình hình không đúng, đồng tử xoay tròn định trốn đi. Có điều lúc này bên cạnh cậu ta khắp nơi đều là người. Cậu ta chen lấn hồi lâu cũng không thể chen ra ngoài, kết quả không biết bị ai cản chân mà lập tức té chống cả vó.
"Hu..."
Bé trai bị đau, òa một tiếng khóc lên. Giọng sắc nhọn của cậu ta lập tức thu hút phần đông ánh mắt của mọi người.
Sở Quốc Thiên cũng không quan tâm bé trai. Anh đang ở bên cạnh kiểm tra tình trạng vết thương của Bảo Nhi, vừa dịu dàng dỗ dành: “Bảo Nhi ngoan, Bảo Nhi không khóc. Không phải bố đã tới rồi à?”
“Bé Ba!”
Đúng lúc này, một đôi vợ chồng trung niên nghe tiếng chạy tới, thấy con trai mình đang nằm trên đất khóc lớn thì lập tức đau lòng vô cùng: “Bé Ba không khóc. Có phải có ai bắt nạt con không? Nói cho mẹ, mẹ trút giận cho con!”
“Mẹ, là nó bắt nạt con. Cục cưng đau quá...” Bé Ba ấm ức nhìn về phía người phụ nữ trung niên, đưa tay chỉ Bảo Nhi nói.
Sở Thiên cau mày. Thực ra anh tận mắt thấy Bé Ba đẩy Bảo Nhi. Vừa rồi anh đã kiểm tra qua cơ thể Bảo Nhi, phát hiện ngoài trên mặt thì trên người cô bé còn nhiều vết thương khác.
Tuy đều là vài vết thương nhỏ nhưng ai làm bố mẹ mà không đau lòng cho con mình. Hơn nữa bây giờ rõ ràng Bé Ba đang đổ oan cho Bảo Nhi. Anh rất nghi ngờ vết thương trên người Bảo Nhi đều là do bé trai tên Bé Ba này gây ra.
Nhưng còn chưa chờ anh bùng nổ thì người phụ nữ trung niên đã bùng nổ trước: “Nhìn con cậu mới còn nhỏ như thế đã ác độc như vậy, lớn lên thì thành thế nào nữa?”
Người phụ nữ trung niên dứt lời, định tát Bảo Nhi một cái. Uông Giai Kỳ đứng cạnh rốt cuộc không thể nhịn được nữa. Cô ấy vội vàng chắn trước người Bảo Nhi, tức giận nói: “Bà muốn làm cái gì? Bà chưa làm rõ chuyện đã muốn ra tay với trẻ con. Bà có còn là con người không?”
Mà lúc này, rốt cuộc tiếng động bên này kinh động tới giáo viên nhà trẻ. Một giáo viên vội vàng chạy tới, lên tiếng ngăn cản: “Hai vị phụ huynh, có gì từ từ nói, dù có thể nào cũng lần đừng ra tay!”
Có điều rất rõ ràng là người phụ nữ trung niên cũng không dễ nói chuyện. Bà ta không chờ giáo viên nói xong đã tát một cái lên mặt Uông Giai Kỳ: “Con khốn nạn. Mày định làm gì? Có biết tao là ai không?”
Uông Giai Kỳ cực kỳ sợ hãi, vô thức định tránh né nhưng lại phát hiện không kịp, sợ tới mức cô ấy lập tức nhắm hai mắt lại.
“Bốp!”
Một tiếng tát tai vang lên. Uông Giai Kỳ đang định thét lên, nào ngờ còn chưa lên tiếng đã nghe thấy một tiếng thét chói tai từ phía khác.
Cô ấy mở hai mắt ra nhìn về phía trước thì phát hiện không biết Sở Quốc Thiên đứng trước người mình từ lúc nào. Mà lúc này người phụ nữ trung niên đang ôm gò má sưng đỏ không chịu nổi, thét lên không thôi.
Vốn Sở Quốc Thiên không muốn ra tay nhưng anh phát hiện người phụ nữ trung niên kia đúng là không có tố chất. Cho nên anh che kín mắt Bảo Nhi xong thì trở tay tát cho đối phương một cái.
Trong mắt anh không có đàn ông hay phụ nữ mà chỉ có người tốt và kẻ xấu. Nếu không thì anh cũng không sống được tới bây giờ, càng không thể giành được vị trí chí tôn vô thượng!
“Vợ, em... Em sao rồi?” Đúng lúc này, chồng người phụ nữ trung niên rốt cuộc phản ứng lại. Ông ta nhìn vợ mình, hỏi xin ý kiến.
“Đau quá... Chồng, anh nhất định phải trút giận cho em và con trai!” Người phụ nữ trung niên nghe tiếng, vội vàng cắn răng nghiến lợi nói một câu.
Người đàn ông trung niên thấy con mình còn đang khóc lớn, vợ mình cũng bị đánh sưng mặt, lập tức bừng bừng lửa giận. Chỉ thấy ông ta giận dữ hét với Sở Quốc Thiên: “Thằng nhóc, mày đúng là không biết điều mà..."
"Bịch!"
Nào ngờ ông ta còn chưa dứt lời, ngực đã bị đấm một đấm. Ngay lúc ông ta bay nhanh về phía sau thì một cơn đau tan lòng nát dạ cũng lập tức truyền khắp toàn thân.
"Rầm!"
Thật vừa đúng lúc, người đàn ông trung niên không nên vào đám người vô tội xung quanh mà nện thẳng lên trên người phụ nữ.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy bố?” Có lẽ là do vẫn bị Sở Quốc Thiên bịt mắt nên Bảo Nhi không kiềm được mà đẩy tay anh ra, đôi mắt mở to chớp chớp, hỏi đầy tò mò.
“Không có gì. Chỉ là có người không cẩn thận ngã sấp xuống thôi”
Phì!
Nghe thấy câu không mặn không nhạt này của Sở Quốc Thiên, vốn mọi người bị sợ ngây người bởi thủ đoạn của Sở Quốc Thiên suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu già. Có điều lúc này họ cũng biết đại thể kỹ càng chuyện xảy ra nên không có bất cứ sự thông cảm nào với đôi vợ chồng trung niên.
Loại bố mẹ không có tố chất này, nếu không cho bọn họ ăn một trận dạy dỗ thì chưa biết chừng người sau này bị bắt nạt là con của bọn họ.