Nghe nói giá cả được bán ra cao nhất lên đến hai nghìn bốn trăm tỷ, mọi người đều không thể tin nổi, ngôi biệt thự quý giá nhất cả cái Hoan Châu này thế nhưng lại là của Uông Giai Kỳ.
Như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của mọi người, Uông Giai Kỳ chỉ cười khan một tiếng sau đó liền ra hiệu cho tài xế lái xe về phía Biệt thự số một.
Đương nhiên, xe cấp cứu vừa chạy đến cổng tiểu khu liền bị bảo vệ ngăn lại.
Bảo vệ của Vạn Thịnh Tân Thành đều là những người trải qua các trận chiến thực tế đến làm, tố chất cá nhân cũng rất cao, Nhân viên bảo vệ đứng đầu bước ra chào đầu tiên, sau đó lịch sự nhìn người lái xe và hỏi: “Xin chào, xin hỏi anh muốn tìm ai?”
“Cô Uông..." Tài xế cũng có chút hoảng hốt, đây là lần đầu tiên đến khu phức hợp dân cư xa hoa như thế này, cho nên chỉ có thể hướng ánh mắt về phía Uông Giai Kỳ.
Uông Giai Kỳ nhận được tín hiệu, liền đưa thẻ ra vào mà Sở Quốc Thiên cho mình ra nói với người bảo vệ: “Chào anh, chúng tôi cần đến biệt thự số một.”
Biệt thự số một.
Nhân viên bảo vệ cảm thấy hơi đột ngột, xác nhận thẻ ra vào không có vấn đề gì, vẻ mặt càng thay đổi: “Thật xin lỗi thưa quý cô, mời cô vào!”
Sau khi người bảo vệ lại cúi người mời vào, liền chạy chậm đích thân mở thanh chắn ở cửa tiểu khu ra.
Đợi xe cấp cứu tiến vào tiểu khu rồi, mấy người bảo vệ trực ban khác đi đến bên cạnh người bảo vệ vừa đi mở cửa kia, nói: “Này, đó là ai thế, sao chú lại khách khí với họ thế?”
“Chủ nhân của biệt thự số một!”
Xe cấp cứu đi tới trước cổng biệt thự số một mới từ từ dừng xe lại.
Khi Uông Giai Kỳ và Lâm Minh Quang cùng những người khác đưa hai mẹ con Lâm Thanh Di từ trên xe xuống xong, cả đám người mới có thời gian ngắm nhìn bàn luận hoàn cảnh xung quanh biệt thự.
Đúng là tiền nào thì của nấy, nói Vạn Thịnh Tân Thành quý giá cũng đúng thôi.
Không nói đến Uông Giai Kỳ hay những người nhà họ Lâm, bọn họ đều đã trải qua nhiều sự đời rồi, nhưng khi bọn họ nhìn thấy căn biệt thự số một với hoàn cảnh ở xung quanh nơi này xong, vẫn không nén nổi mà liên tục kinh ngạc cảm thán.
“Giai Kỳ à, thật không ngờ cháu có thể mua được căn biệt thự số một này đấy, dì ngưỡng mộ cháu quá đi mất!” đột nhiên Triệu Mai Hương hâm mộ nói một câu.
Uông Giai Kỳ thầm cười khổ trong lòng, không đợi cô ấy trả lời thì một tràng tiếng cười quái gở truyền vào tại mọi người.
“Đây không phải là hoa khôi học đường Lâm Thanh Di của chúng ta sao? Chậc chậc chậc, đúng là trùng hợp mà, thế mà ở chỗ này cũng gặp được cô.”
Mọi người lần theo hướng tiếng nói kia, liền nhìn thấy một nhóm nam nữ thanh niên ăn mặc thời thượng ở cách đó không xa đi tới.
Sau khi Lâm Thanh Di nhìn rõ mặt của những nam nữ thanh niên này, khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức trắng bệch, cơ thể phát run lên bần bật. Nếu quan sát kỹ, thì còn có thể nhìn thấy ánh mắt vừa chứa đầy giận dữ vừa sợ hãi trong đôi mắt xinh đẹp của cô.
“Sao thế, hoa khôi học đường Lâm Thanh Di sẽ không phải là không nhận ra mấy người bạn học cũ này đấy chứ?” Rất nhanh mấy người nam nữ thanh niên tiếng đến gần Lâm Thanh Di.
Cô gái đi đầu có mái tóc ngắn và hình xăm vừa nói rồi đột nhiên chỉ vào Lâm Thanh Di, người được Uông Giai Kỳ đẩy trên xe lăn, nói một cách khoa trương: “Chúa ơi, hoa khôi học đường Lâm Thanh Di của chúng ta sao thế này? Không phải là bị tàn tật đâu nhỉ?”
Đối diện với cô gái tóc ngắn xăm trổ cứ liên tục trào phúng này, đến cả người có tính cách tốt như Lâm Thanh Di cũng không kìm nén được mà tức giận nói: “Thôi Ngọc Oánh, cô đừng có mà quá đáng!”
“Tôi quá đáng?” Thôi Ngọc Oánh chỉ chỉ vào mình, cười chế nhạo: “Lâm Thanh Di, đây là thái độ cô dùng để nói với bạn học cũ đấy à?”
“Tôi không có gì phải nói với các người cả, Thôi Ngọc Oánh, mời cô rời khỏi chỗ này!” Lâm Thanh Di tức giận nói.
“Haha, Vạn Thịnh Tân Thành là nhà cô mở ra đấy à? Cô nói rời đi thì tôi phải rời đi chắc?” Thôi Ngọc Oánh suýt nữa thì cười lên, nhìn thấy sắc mặt Lâm Thanh Di càng lúc càng không tốt: “Nhà họ Lâm các người bây giờ đều xuống cấp rồi, cô lấy dũng khí ở đâu ra mà nói mấy lời này thế?”
Lâm Thanh Di liền gấp gáp, nhưng vào đúng lúc này, một người đàn ông ốm yếu bên cạnh Thôi Ngọc Oánh bắt chuyện nói: “Thanh Di, lâu rồi không gặp em, thật không ngờ bây giờ em lại biến thành bộ dạng như thế này, nếu như lúc đầu em đồng ý làm người phụ nữ của tôi...”
Nào biết người đàn ông yếu ớt kia vẫn chưa nói hết đã bị Lâm Thanh Di lạnh lùng chặn ngang: “Hoàng Thế Công, anh không cần ở đây hả hê cười trên nỗi đau của người khác, cho dù đàn ông ở trên thế giới này chết hết đi nữa thì tôi cũng sẽ không ở bên cạnh anh đâu!”
“Thanh Di, sao em phải khổ thế chứ?” khóe miệng Hoàng Thế Công lộ ra một nụ cười lạnh.
Nhìn hai người họ cứ anh một câu tôi một câu chế nhạo Lâm Thanh Di, Uông Giai Kỳ đứng bên cạnh cuối cùng