Về phần bà cụ Trịnh thì trở về quê hương sinh sống.
Nghe nói khoảng thời gian đó Lâm Minh Quang đều ở bên cạnh chăm sóc bà cụ Trịnh. Lâm Quang Phúc thì sống xa quê.
Là con trai nhà họ Lâm, ngoài việc phải phụ giúp lo toan việc trong nhà, Lâm Quang Phúc cũng có công việc kinh doanh riêng, tuy nhiên cũng không phải là giàu có lắm. Nhà của ông ta cũng chỉ là căn hộ chung cư, vấn đề an toàn trong đó chỉ mang tính tượng trưng.
Lúc này dưới tòa nhà chung cư đó bỗng có không ngừng vang lên tiếng chiêng tiếng trống khua, rồi cả tiếng khóc thét. “Con gái ơi, con chết thảm quá mà, sao đời con tôi nó lại khốn khổ thế này." "Trả mạng con tôi lại đây, các người sẽ không được chết tốt đâu, các người đáng bị chém làm trăm mảnh huhu!" "Lâm Quang Phúc, các người chết không được yên đâu!"
Tiếng khóc mãi không dứt. Hàng xóm xung quanh bắt đầu bàn ra tán vào, chỉ chỉ trỏ trỏ vào nhà của Lâm Quang Phúc, "Làm ơn tránh đường, mọi người làm ơn tránh đường giùm!"
Sở Quốc Thiên cố gắng len lỏi qua đám đông để vào nhà Lâm Quang Phúc.
Cửa nhà mở toang ra, bên trong cũng đã có rất nhiều người. Hiển nhiên, Lâm Quang Phúc không có ý định trốn tránh mọi người, mà là đang nói chuyện cho ra lẽ với đối phương.
Ngoài Lâm Quang Phúc, trong nhà còn có mặt Lâm Minh Quang và một số bạn bè của Lâm Quang Phúc. Bảo Nhi đã được dẫn ra ngoài. Con bé còn nhỏ, những chuyện này e rằng sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho con bé.
Lâm Hiểu My và Từ Na vừa đến không lâu. Cả hai đang ngồi trên sô pha, cả người run rẩy, trên mặt lộ rõ vẻ hoang mang.
Giữa phòng khách có một cái cáng thương, trên đó đặt một xác chết. Không phải đoán, đó chính là Hồ Khiết Vĩ.
Cả hai đều bần thần cả người nhìn vào thi thể cảm thấy bản thân hình như chưa tỉnh ngủ.
Chỉ mới mười mấy tiếng đồng hồ mà thôi, mà người bạn đã gắn bó với họ bốn năm qua chỉ còn là một cái xác lạnh lẽo nằm trên cáng.
Người thân bạn bè lại vô duyên vô cớ đem hết sự tức giận trút lên người họ, Từng lời từng chữ mang đầy oán hận cứ trút lên thân hình gầy gò của cả hai. "Con gái ông hại chết con gái tôi, tôi muốn các người phải đền mạng
Trong phòng khách, một người đàn ông ăn mặc đơn giản giận dữ đập bàn đứng dậy chỉ tay thẳng vào mặt Lâm Quang Phúc.
Ông ta là bố của Hồ Khiết Vĩ.
Vì tức giận và đau buồn, hai mắt ông ta hằn lên những mạch máu đỏ ngầu. "Thưa ông, tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Chuyện này thực sự không liên quan gì đến con gái tôi. Chính quyền cũng đã đưa ra nhận định đây là đột tử do uống rượu quá độ. Ngoài ra, tôi cũng đã tìm hiểu tình hình của ngày hôm qua từ phía con gái tôi, tôi nghĩ ông cũng đã nghe nói nhiều rồi. Vì vậy thật sự tôi không hiểu cái chết của con gái ông có liên quan gì đến con gái tôi chứ?"
Lâm Quang Phúc cau mày. “Mẹ kiếp nhà anh!” Hồ Tùng Dân tức giận hét lên. "Tại sao lại không liên quan gì đến con gái anh? Chúng tôi biết rõ con gái chúng tôi, nó không hề biết uống rượu. Chính con gái anh dạy hư nó, còn bắt ép nó uống rất nhiều nữa. Vì vậy nó mới xảy ra chuyện!"
Những người thân trong gia đình họ Hồ nghe vậy đều bắt đầu khóc. Họ thay nhau chỉ vào Lâm Hiểu My mà mắng nhiếc.
Lâm Hiểu My ngồi trên sô pha hoàn toàn câm nín. Sở Quốc Thiên cũng thảng thốt.
Anh ta vội bước tới, nghiêm nghị nói: "Các người được ngậm máu phun người. Ai nói với các người là Hiểu Mỹ dẫn con gái các người đi uống rượu hả?"
Đây là bôi nhọ, vu khống!
Nghe thấy tiếng nói, Lâm Hiểu My liền ngẩng lên và trông thấy Sở Quốc Thiên. “Anh rể!” Trên mặt cô cuối cùng cũng có chút biểu cảm. “Sở Quốc Thiên?” Lâm Quang Phúc khẽ cau mày. “Sao cậu lại đến đây?” Lâm Minh Quang có chút kinh ngạc. "Chào chú họ, chào bác. Là Thanh Di gọi điện thoại, nên cháu mới đến đây.
Lâm Quang Phúc nghiêm mặt: "Tôi nghe nói hôm qua cậu cũng có mặt ở khách sạn, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Sở Quốc Thiên đem mọi chuyện lúc đó, trước sau kể lại một lượt. Nghe xong Lâm Quang Phúc cười nhạt: "Ông Hồ này, ông cũng nghe rõ ràng rồi đó. Không phải chuyện gì cũng có thể tùy tiện nói đâu. Đây là xã hội có pháp luật, chuyện gì cũng phải nói đến chứng cứ.
Nếu ông có chứng cứ thì cứ việc lấy ra. Còn như không có, thì xin mời các người về cho. Đừng làm ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng tôi. Nếu không, tôi sẽ gọi chính quyền vào để giải quyết. " "Chúng tôi không có bằng chứng! Nhưng chúng tôi có nhân chứng!" Hồ Tùng Dân lạnh lùng nói.